Chương 53: Định mệnh của chúng ta
"Khi trái tim vẫn còn cùng nhịp, vũ trụ sẽ biết cách sắp đặt cho hai người đi lạc về lại bên nhau."
Dưới ánh sáng mờ của đèn ngủ đặt nơi đầu giường, căn phòng rộng lớn chìm trong tĩnh lặng. Kim giờ đã vượt qua mốc ba giờ sáng từ lâu.
Thanh Di vẫn ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa kính ban công. Cô tựa đầu vào lưng ghế, ánh mắt vô định nhìn ra màn đêm ngoài kia, nơi thành phố vẫn còn rực sáng bởi đèn đường và vài chiếc xe chạy muộn.
Không biết đã là điếu thuốc thứ mấy trong đêm cháy gần đến đầu lọc. Trong gạt tàn trước mặt, tro tàn xếp từng lớp mỏng như những nỗi buồn được lưu trữ theo năm tháng. Làn khói nhả ra từ đôi môi quấn lấy không gian, len lỏi qua ánh đèn mờ tạo thành một màn sương mỏng. Thứ mùi khét và đắng ngắt ấy dường như đã trở thành mùi hương quen thuộc nhất trong những tháng ngày qua.
Cô đưa mắt xuống nhìn bàn tay mình. Những ngón tay dài gầy hơn trước, làn da tái đi vì thiếu ngủ và ăn uống. Một vết bỏng nhỏ vì chạm điếu thuốc chưa tắt vẫn còn mới đỏ, nhưng cô không cảm thấy gì.
Từng có một khoảng thời gian, cô sợ những đêm như thế này. Sợ yên lặng, sợ thức một mình, sợ nghĩ về tương lai khi không có ai bên cạnh. Nhưng giờ đây, ngay cả nỗi sợ cũng đã tan biến. Mọi thứ trong cô như đã bị hút sạch, chỉ còn lại một cái vỏ cạn khô rỗng tuếch.
"Đã về đến đây rồi."
Cô đưa tay dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đầy ắp.
"Vậy mà... không có gì còn ý nghĩa nữa."
Lòng trống rỗng nhưng lý trí thì vẫn níu cô đứng dậy. Vì Khả Lam vẫn đang ở đây, vì những con số trong kế hoạch đầu tư, vì những trách nhiệm chưa hoàn thành... và vì đó là cách duy nhất cô còn có thể tồn tại.
Trời dần sáng.
Khi kim đồng hồ chạm mốc sáu giờ, Thanh Di đứng dậy, thay áo, cột tóc lên gọn gàng, khoác áo khoác mỏng rồi rời khỏi căn hộ. Hành lang chung cư vắng lặng, sương sớm vẫn còn đọng trên mặt kính. Dưói phố, siêu thị nhỏ ở cuối đường vừa mở cửa, ánh đèn ấm áp hắt ra từ bên trong, len lỏi qua lớp kính đọng sương.
Trứng gà. Hành lá. Sữa tươi. Bánh mì. Thịt nguội.
Thanh Di chọn một vài nguyên liệu nhanh gọn, mắt không dừng lại lâu ở bất cứ món gì khác. Nhân viên thu ngân chào một câu khe khẽ, cô gật nhẹ đầu thay cho lời đáp.
Trên đường trở về, nắng sớm đã le lói qua những tán cây bên đường. Tiếng chim hót vang lên đâu đó giữa khoảng trời vừa thức dậy, hòa cùng tiếng bước chân của những người đang tập thể dục. Cô không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ ôm túi đồ bước đi, bóng lưng đơn độc hòa vào dòng người bắt đầu thức giấc.
Về đến nhà, Thanh Di cất nguyên liệu dư vào bếp rồi bắt tay chuẩn bị bữa sáng. Mọi động tác diễn ra trơn tru, thành thục như một thói quen đã hằn sâu, nhưng trong từng cử động không còn chút hứng thú nào. Chảo đặt lên bếp, trứng được đập vào, bánh mì nướng vàng giòn, mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra, lan vào không khí tĩnh lặng của buổi sớm.
Mười lăm phút sau, một phần ăn gọn gàng được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô lau tay vào khăn bếp, quay về phía hành lang, giọng đều đều, không lớn không nhỏ:
"Lam, dậy ăn sáng."
Không có tiếng trả lời. Cô gọi lại lần nữa, cao giọng hơn.
"Khả Lam. Ba phút nữa không ra thì chị sẽ đặt vé máy bay đưa em về lại Anh ngay lập tức."
Bên trong phòng, có tiếng lục đục vang lên gấp gáp. Một lúc sau, giọng Lam vang ra, có chút ngái ngủ:
"Em dậy rồi dậy rồi! Trời ơi... mới có sáu giờ bốn mươi mà."
Thanh Di không đáp, cô quay về phòng mình để thay đồ. Căn phòng ngủ giờ đây đã sáng hơn hẳn, rèm cửa được kéo sang một bên. Cô bước tới tủ đồ, chọn bộ vest xanh đậm, áo sơ mi trắng. Đứng trước gương chải lại mái tóc, tô một lớp son nhạt lên môi, ánh mắt phản chiếu trong gương vẫn không có sinh khí.
Khi cô bước ra, Lam đã ngồi vào bàn, quần áo chỉnh tề, tóc buộc cao gọn gàng.
"Em dậy kịp rồi nha, đừng có đuổi em nữa đó."
Thanh Di không trả lời, chỉ vào bếp rót một ly nước rồi quay ra. Ánh mắt lướt qua đồng hồ treo tường.
"Mười phút nữa chị sẽ đi làm. Nếu em không xong, tự tìm đường mà đến công ty."
Lam khịt mũi, vừa nhai vừa lẩm bẩm:
"Mới sáng sớm đã cọc cằn rồi."
Căn hộ rộng lớn lại lặng lẽ đóng cửa phía sau, bắt đầu một ngày như mọi ngày chỉ là lòng người vẫn thổn thức của những đêm dài.
Bảy giờ ba mươi phút sáng.
Chiếc xe màu đen bóng loáng rẽ vào khu tổ hợp văn phòng nằm giữa trung tâm thành phố, dừng lại trước tòa nhà mang dòng chữ kim loại sáng bóng WindSun Capital. Không quá khoa trương nhưng toàn bộ kiến trúc và cách bài trí đều toát lên vẻ hiện đại, sắc lạnh và tối giản, giống như con người Thanh Di.
Thanh Di xuống xe trước, bước thẳng vào sảnh như một luồng khí lạnh vừa lướt qua. Khả Lam theo sau, gương mặt có chút lo lắng nhưng ánh mắt đầy háo hức. Dẫu biết người chị kia sẽ chẳng cưng chiều hay nâng đỡ mình, dẫu biết sẽ có khó khăn thử thách phía trước Lam vẫn thấy vui vẻ vì đây là ngày đầu tiên, bắt đầu một hành trình thật sự cùng người chị gái cô bé luôn ngưỡng mộ.
Hành lang dài trải thảm xám, mỗi bước chân vang lên âm thanh trầm tĩnh. Cả hai bước vào thang máy, Lam đến phòng quản lý quỹ đầu tư, còn Thanh Di đến văn phòng của mình.
Phòng quản lý quỹ nằm ở tầng 5 với tường kính một mặt nhìn xuống trung tâm thành phố. Bên trong là những bàn làm việc phân bố khoa học, không khí chuyên nghiệp và tập trung đến mức khiến Lam lập tức đứng thẳng lưng, điều chỉnh dáng vẻ nghiêm túc hơn.
Một chị nhân viên tầm ba mươi, tóc búi cao, đeo bảng tên Nguyễn Thúy Mai - Trưởng phòng quỹ đầu tư bước đến, nhìn Lam. Ánh mắt chị vừa thân thiện, vừa toát lên vẻ nghiêm khắc của người đã quen với kỷ luật và áp lực.
"Em là Khả Lam? Thực tập sinh mới đúng không?"
"Dạ vâng. Em chào chị ạ." Lam cúi đầu, giọng có chút lúng túng nhưng đầy lễ phép.
"Ừ, chị là Mai. Từ hôm nay, em sẽ chính thức thực tập tại phòng này, không có ngoại lệ hay 'ưu tiên người nhà' gì đâu nhé. Bên chị đang xử lý một danh mục đầu tư chuyển đổi từ đối tác Singapore, khối lượng số liệu rất lớn. Việc đầu tiên em cần học là cách rà soát báo cáo và đối chiếu số liệu. Làm tốt hay không, tụi chị đánh giá dựa trên năng lực thật sự, không có chuyện nương tay đâu, rõ chưa?"
"Dạ rõ ạ!" Lam gật đầu, đáp nhanh.
Chị Mai gật đầu, môi điểm một nụ cười nhẹ rồi đưa tay chỉ vào chiếc bàn trống gần khu vực kiểm soát dữ liệu. Căn phòng khi ấy đã chìm vào không khí làm việc gấp gáp, trầm mặc, cái nhịp điệu đặc trưng của dân tài chính, nơi mà mỗi con số đều mang sức nặng của tiền và trách nhiệm.
Từng giờ trôi qua, Lam dần hòa nhịp với công việc. Dù không quá xuất sắc nhưng cô bé chăm chú, tỉ mỉ và nghiêm túc học hỏi, lặng lẽ tự nhủ:
"Mình phải cố gắng để ở lại bên cạnh chị ấy. Không được để chị thất vọng."
Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt. Thanh Di làm việc với cường độ cao đến mức khiến người ta hoài nghi liệu cô có phải là con người bằng xương bằng thịt hay chỉ là một cỗ máy được lập trình để không ngừng vận hành. So với thời gian ở Anh, nhịp sống của cô giờ đây còn khắc nghiệt hơn. Mỗi ngày bắt đầu từ sáu giờ sáng, không một phút xao lãng. Cô lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho Lam, rồi rời khỏi nhà khi trời còn mờ sương, đến công ty trước cả bộ phận lễ tân, tự tay mở cửa, pha cà phê, và ngồi vào bàn làm việc như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại một màn hình vô tri và những con số không biết nói dối. Văn phòng lạnh lẽo, ánh đèn trắng như băng dường như đã trở thành nơi duy nhất cô thực sự thuộc về. Nhà chỉ còn là một điểm ghé chân, một nơi để thay áo quần và tạm gác lại cơn choáng váng của đời sống công việc.
Giờ nghỉ trưa, khi phần lớn nhân viên rủ nhau xuống căn tin, nhà hàng dưới tòa nhà hay đặt đồ ăn từ ngoài vào, Thanh Di vẫn không xuất hiện. Không ai thấy cô nơi phòng ăn hay nhà hàng nào. Nếu không bỏ bữa, cô cũng chỉ ăn qua loa vài lát bánh mì khô và uống nước lọc, không mùi vị, chẳng hơn gì một hình thức duy trì sự sống tối thiểu. Chẳng ai dám hỏi, cũng chẳng ai tò mò quá mức. Giữa những lời bàn tán, cô được gán cho một biệt danh là "Tổng giám đốc băng giá", một người máy không cảm xúc, khó gần gũi.
Cả ngày, lịch họp trực tuyến với các nhà đầu tư nước ngoài tiếp tục kéo dài như bất tận. Sau đó là những buổi tiệc tiếp khách với những loại rượu mạnh, ánh đèn chói lóa, những cái bắt tay kèm theo nụ cười mang lớp mặt nạ xã giao. Thanh Di tham dự tất cả, không từ chối bất kỳ lời mời nào, như thể việc hòa mình vào cơn quay cuồng của công việc và tiệc tùng là cách duy nhất để khỏa lấp khoảng trống trong cô. Lúc về đến nhà thường đã qua mười một giờ khuya. Trên người vương mùi nước hoa lạ, mái tóc rối lòa xòa, ánh mắt mệt mỏi trống rỗng vô hồn.
Lam luôn cố chuẩn bị nước ấm, thuốc giải rượu, và đặt vài món ăn nhẹ trên bàn bếp. Cô bé không mong được cảm ơn, chỉ hy vọng Thanh Di sẽ quan tâm đến bản thân dù chỉ một chút. Nhưng Thanh Di chỉ lặng lẽ đi ngang qua, không chạm vào thứ gì. Giữa hai chị em, từ lâu đã có một bức tường vô hình dựng lên, ngăn cách cả lời nói lẫn ánh nhìn.
Đôi lần tỉnh giấc giữa đêm, Lam rón rén mở cửa phòng ngủ chính, chỉ để để kiểm tra xem chị mình có ổn không. Thì lần nào cũng như vậy, trên giường chẳng có ai, chỉ thấy ánh sáng từ đầu lọc thuốc lá lập lòe ngoài ban công. Gió đêm thốc vào buốt lạnh thấu xương, nhưng Thanh Di vẫn đứng đó, lặng im như một cái bóng, tay cầm ly rượu cạn một nửa, mắt hướng về phía bầu trời đen đặc không chút ánh sáng.
Lam đứng sau cánh cửa hé mở, nén tiếng thở dài. Cô bé nhận ra, kể từ khi về nước Thanh Di ngày càng bỏ mặc bản thân, cuộc sống ngày càng trở nên tăm tối hơn. Cô không còn sống, mà đang gắng gượng tồn tại, trôi qua từng ngày. Mỗi ngày lặp lại như nhau, chẳng có gì đổi khác, chẳng có gì để mong chờ. Và dù mọi người có cố gắng đến đâu, vẫn chẳng ai có thể chữa lành vết thương trong lòng Thanh Di.
Hai tuần trôi đi trong cường độ chóng mặt như một bộ phim được tua nhanh.
Hôm ấy là thứ sáu, không khí căng như dây đàn đang diễn ra trong phòng họp chính. Sau hàng giờ thương thảo đầy kịch tính, cuối cùng tiếng bút chạm xuống mặt bàn vang lên rõ ràng, dứt khoát như tiếng chuông kết thúc một trận đấu dài hơi.
Dự án hợp tác với một quỹ đầu tư nước ngoài vừa được ký thành công, không những vượt xa kỳ vọng ban đầu mà còn mở ra một cơ hội tăng trưởng đột phá cho WindSun tại thị trường châu Á. Chị Linh là người đầu tiên đứng dậy, vỗ tay vang dội. Tiếng vỗ tay chắc nịch như mũi tên xuyên thủng bức màn căng thẳng, dẫn đường cho những tràng vỗ tay khác dội lên khắp căn phòng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi dường như được xóa sạch. Tất cả những người có mặt đều hiểu họ vừa chứng kiến một bước ngoặt lớn, không chỉ là thành tựu, mà còn là cột mốc định hình tương lai của cả công ty.
"Chúc mừng WindSun!"
"Cuối cùng cũng xong rồi!"
"Tạ ơn trời đất, hôm nay có thể ngủ một giấc ngon rồi."
Giữa những lời chúc tụng hào hứng, Thanh Di vẫn ngồi yên. Gương mặt cô không thay đổi, ánh mắt dừng lại nơi ly nước lọc vẫn còn nguyên vẹn trên bàn như thể toàn bộ sự náo động xung quanh chẳng liên quan gì đến cô. Một lúc sau, cô từ tốn đứng dậy, giọng nói cất lên rõ ràng, không cao, không gấp, nhưng đủ để kéo tất cả sự chú ý quay về:
"Chiều nay, mọi người có thể về sớm. Tối nay ăn mừng, chọn chỗ nào cũng được, cứ gửi hóa đơn cho phòng kế toán. Ngày mai được nghỉ buổi sáng."
Lời vừa dứt, cả căn phòng như bùng nổ. Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, có người hét lên "Tổng giám đốc muôn năm!", có người đã mở điện thoại tìm nhà hàng. Những tiếng bàn tán râm ran vang lên: "Đi lounge không? Hay karaoke?".
Ai cũng hào hứng, như vừa bước ra khỏi đường đua sau chặng nước rút, sẵn sàng xả hơi, ăn mừng, tận hưởng chút vinh quang vừa giành được. Chỉ có một người, giữa tất cả, là không hòa vào niềm vui ấy.
Thanh Di bước ra khỏi phòng họp đầu tiên. Gót giày cao gót vang nhẹ trên sàn đá, mái tóc đen xõa sau lưng, ánh mắt vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh không chút xao động. Cô vừa về đến cửa văn phòng thì đã nghe tiếng gọi quen thuộc từ phía sau.
"Chờ em với!" Khả Lam chạy đến, thở hổn hển, khuôn mặt rạng rỡ không che giấu nổi vẻ phấn khởi.
Cô đứng lại, tay còn đặt trên tay nắm cửa. Lam cười tít mắt, nhìn dáng vẻ như sắp bày trò.
"Em vừa phát hiện một chỗ hay cực. Không khí siêu hợp để xả stress. Tối nay chị đi với em nhé?"
"Không đi." Cô đáp, từ chối dứt khoát. "Em đi ăn mừng với mọi người đi."
"Không! Hôm nay em muốn đi chơi với chị cơ. Chị phải đi với em."
Thanh Di thở ra, không phải vì mệt mà vì bất lực. Cô nhắm mắt, đưa tay day nhẹ thái dương.
"Hôm nay chị không có tâm trạng."
"Vậy thì càng phải đi!" Lam tròn mắt. "Người ta đi chơi để có vui lên mà. Với lại... hôm nay công ty thắng lớn như vậy, chị là linh hồn của dự án, không ăn mừng thì coi sao được."
Thanh Di im lặng. Cô biết nếu từ chối nữa, cô bé này sẽ lải nhải đến tận khuya. Mà hôm nay cô cũng chẳng có lịch tiếp khách hay lịch họp nào, cũng chẳng muốn về nhà. Một khoảng lặng ngắn trôi qua rồi Thanh Di thở dài.
"Chỉ tối nay. Một tiếng."
"Deal!" Lam lập tức giơ tay ra móc lấy ngón út của cô, hào hứng như thể vừa chốt được một thương vụ quan trọng.
Chiều đó, cả hai về nhà sớm hơn thường lệ. Về đến nhà, Thanh Di vào phòng thay đồ thì đã thấy Lam đứng trước cửa tủ quần áo của cô, tay khoanh lại, đôi mắt híp lại nhìn cô như đang chất vấn phạm nhân.
"Chị tính mặc gì vậy?"
"Sơ mi trắng, quần tây." Cô đáp, tay với lấy móc áo treo trong tủ.
"Không, không, không." Lam lắc đầu lia lịa như thể vừa nghe một tội ác thời trang. "Chị mặc vậy đi họp thì được, chứ ra ngoài với em thì... không ổn chút nào."
Cô cau mày nhẹ. "Ra ngoài thôi mà. Em định đưa chị đi đâu? Câu lạc bộ ngầm à?"
"Chị yên tâm. Nơi em chọn tuyệt đối hợp pháp, tuyệt đối vui vẻ, lại có cả... người đẹp nữa.""
Thanh Di nhướng mày, nghi hoặc.
"Thật mà. Tin em đi. Nhưng trước tiên, đổi đồ đã."
Không để cô phản ứng, cô bé chạy vào phòng mình, một lúc sau quay lại với chiếc áo lụa màu đỏ rượu trên tay.
"Chị, thay cái này đi." Lam dúi chiếc áo vào tay cô, giọng nũng nịu.
"Không."
"Đi mà..."
"Không."
"Chị, chị đã hứa với em rồi mà. Em năn nỉ đấy, lần này thôi, có được không?"
Cả hai đấu mắt một lúc lâu, cuối cùng Thanh Di cũng là người thua cuộc. Cô cầm lấy chiếc áo, xoay người đi thẳng vào phòng tắm, để lại sau lưng là tiếng reo mừng khe khẽ của Lam
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
Chiếc áo đỏ rượu như một dải lụa được dệt từ ánh hoàng hôn mềm mại ôm lấy thân người mảnh khảnh. Cổ áo buông mềm, khoét một đường tinh tế, để lộ xương quai xanh thanh tú, vòng một cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Quần đen ống rộng buông hờ hững, khẽ lay động theo từng nhịp chân. Mái tóc đen dài, lượn sóng nhẹ như dòng suối được buông xõa ra. Gọng kính bạc thanh mảnh phản chiếu ánh sáng, khiến toàn bộ khí chất của cô trầm xuống, lạnh lùng nhưng quyến rũ một cách khó rời mắt.
Thanh Di không còn giống một nữ giám đốc khắt khe nữa mà giống như một bức tranh được vẽ một cách tinh tế không cần bất kỳ chi tiết thừa nào cũng đủ khiến người khác ngoái đầu nhìn lấy.
Lam đứng đơ mất vài giây rồi lập tức quỳ xuống tại chỗ, hai tay ôm má, phát ra một tiếng "trời ơi" đầy phấn khích.
"Chị... chị đẹp muốn xĩu luôn á!"
"Em làm cái trò gì thế? Mau đứng lên."
Lam lắc đầu, mắt long lanh như sắp khóc vì phấn khích.
"Sống chung với chị 4 năm trời, lần đầu tiên em thấy chị đẹp mê người như vậy. Trời ơi, tối nay chị mà ra phố thì... khéo người ta nhìn chị rồi lạc cả đường về mất."
Thanh Di còn chưa kịp đáp, Lam đã lồm cồm bò dậy. Cô bé xoay quanh cô một vòng, ngắm nghía kỹ lưỡng như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Cô lườm nhẹ. "Em định dắt chị đi đâu đấy?"
Lam đảo mắt, giả vờ chỉnh lại áo cho cô rồi đáp lảng:
"Chị tới đó rồi sẽ biết."
Khi hai người rời khỏi căn hộ, trời đã sẫm tối. Những dải đèn đường vàng nhạt giăng ngang con phố nhỏ, phản chiếu lấp lánh trên mặt kính chắn gió của chiếc xe. Khả Lam ngồi ghế phụ, tay ôm điện thoại nhắn tin với ai đó đầy hứng khởi. Còn Thanh Di, mắt không rời khỏi con đường phía trước, nhưng đôi mày vẫn còn nhíu lại từ khi xem địa chỉ mà Lam đưa.
Chừng mười lăm phút sau, xe dừng trước một con phố nhỏ nép bên rìa trung tâm. Biển hiệu với cái tên bằng tiếng Anh uốn lượn phía trước hiện lên trong ánh đèn tím mờ . Cô quay sang Lam, chất vấn.
"Quán bar?"
Lam cười trừ, xua tay.
"Bar kiểu nhẹ nhàng thôi. Không phải kiểu ầm ĩ la hét đâu. Em tìm hiểu kỹ rồi, không gian ổn, khách cũng lịch sự. Chị cứ tin em."
Thanh Di nhìn cô em gái như thể muốn xuyên qua lớp mặt nạ dễ thương ấy để thấy được mưu đồ phía sau. Hơi gằn giọng nói:
"Lam. Chị đã nói rõ từ đầu. Đừng kéo chị đến những nơi vô vị."
"Nhưng chỗ này đặc biệt mà." Lam vẫn cố nài nỉ, sau đó liền bước xuống xe, vòng sang phía mở cửa cho cô. "Tin em đi, chị vào rồi sẽ không hối hận đâu!"
Cô vẫn chưa động đậy, nhìn về hướng biển hiệu đang nhấp nháy kia trong lòng đầy ngờ vực. Nhưng rốt cuộc, vì quá mệt để tranh cãi cô vẫn xuống xe. Ngay khoảnh khắc đó, Lam líu ríu kéo đi như một đứa trẻ vừa dắt được người lớn vào trò chơi yêu thích nhất đời mình.
Cánh cửa bar vừa hé, âm thanh như tràn ra đón lấy họ.
Tiếng nhạc không quá chát chúa nhưng dồn dập nhịp, ánh sáng mờ ảo đổi màu liên tục theo tiết tấu, lúc thì tím trầm, lúc lại xanh lam dịu như làn sương mỏng, không gian mở ra như một thế giới khác. Thanh Di cau mày, không gian không ồn đến mức hỗn loạn nhưng cũng không thể gọi là yên tĩnh.
Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến cô khựng lại một nhịp,tất cả khách trong bar... đều là phụ nữ. Người đứng ở quầy bar, người ngồi trò chuyện, người lắc lư nhịp nhạc giữa sàn, tất cả đều là những người phụ nữ xinh đẹp, đầy sức hút với ánh mắt lấp lánh và nụ cười có chút lả lơi.
Lam quay đầu lại, ghé sát vào tai cô thì thầm:
"Đây là bar dành riêng cho nữ. Mới khai trương mấy tuần. Khá đặc biệt... nhưng vibe ổn lắm, chị cứ thử cảm nhận đi."
Thanh Di không đáp. Ánh mắt cô quét nhanh xung quanh phòng. Một vài người đã bắt đầu nhìn về phía họ, thậm chí có người nâng ly cười chào như thể đã quen từ trước. Cô không phản ứng, chỉ đi về phía góc khuất gần quầy bar. Nơi đó có vẻ dễ chịu hơn, ít người qua lại. Cô ngồi xuống ghế cao, bắt chéo chân.
Lam cười rạng rỡ, vỗ vai cô.
"Em đi dạo một vòng nhé. Chị uống gì thì gọi đi, đừng ngồi đó với cái mặt đóng băng thế kia, người ta tưởng chị bị ép vào đây mất."
Dứt lời, Lam liền xoay người chạy về phía sàn nhảy. Thanh Di im lặng đưa mắt theo cô bé một thoáng rồi quay lại gọi một ly rượu mạnh, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt quầy bar trước mặt.
Cốc rượu màu hổ phách được đẩy đến, sóng sánh dưới ánh đèn tím như thứ chất lỏng chưng cất từ hoàng hôn và bóng tối. Cô xoay ly bằng những ngón tay thon, ánh mắt như chìm vào trong làn rượu sâu thẳm. Từ xa nhìn lại, Thanh Di trông như một vệt tĩnh mịch giữa căn phòng rực rỡ. Một nốt trầm giữa bản phối sôi nổi, vừa lạc lõng, nhưng cũng vừa hấp dẫn.
Chưa đầy mười phút sau, ánh nhìn đầu tiên tìm đến cô, là một cô gái tóc ngắn cắt gọn, phong cách thanh lịch. Cô ta bước tới, chậm rãi như thể đang trở về chỗ ngồi quen thuộc chứ chẳng phải tiếp cận một người xa lạ.
"Xin lỗi, chỗ này còn trống chứ?" Giọng nói nhẹ nhàng như làn khói, nhưng nhấn nhá nơi cuối câu khiến nó trở nên đầy ẩn ý.
Thanh Di không ngẩng lên, cô vẫn nhìn vào ly rượu trong tay, giọng hững hờ:
"Chưa có ai ngồi."
Cô gái mỉm cười, không chút ngại ngần ngồi xuống. Sau một thoáng im lặng, người phụ nữ ấy nghiêng đầu, bắt chuyện trước:
"Lần đầu thấy một người thu hút đến vậy, nhưng sao chỉ ngồi một mình thế? Đang đợi ai à?"
Thanh Di đưa ly lên môi, nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đáp:
"Không."
"Vậy là đang tránh ai à?"
Cô khựng lại một nhịp, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu.
"Tôi chỉ thấy thoải mái hơn khi không phải nói chuyện."
Người phụ nữ gật đầu, có vẻ đã nhận ra ý từ chối từ Thanh Di. Cô ta nhấc ly, cụng nhẹ vào thành ly thủy tinh mà Thanh Di đang cầm.
"Chúc một đêm vui vẻ, người lạ xinh đẹp."
Thanh Di không nói gì, môi mím nhẹ, nét mặt không thay đổi. Sau một ngụm rượu, người phụ nữ rời đi nhẹ nhàng như lúc đến.
Một lúc sau, một người phụ nữ khác lại tiếp cận. Lần này là một người ăn mặc táo bạo hơn, tóc xoăn bồng bềnh, đôi môi đỏ rực. Ánh mắt cô ta lướt một vòng qua thân hình Thanh Di, dừng lại đủ lâu để tạo thành lời ngỏ mời không cần thốt ra.
"Chị chắc không phải người thường xuyên ở đây rồi. Vậy... hay để em hướng dẫn chị làm quen từ từ?"
Thanh Di nhìn thẳng vào đôi mắt đang ánh lên ngọn lửa tò mò của cô gái ấy, ngữ điệu vẫn trầm và đều:
"Cảm ơn, nhưng tôi không có nhu cầu làm quen thêm ai."
Câu trả lời khiến đối phương hiểu rằng mình không được hoan nghênh. Cô gái thở nhẹ, tặc lưỡi một tiếng.
"Chị nên cười nhiều hơn, đẹp thế này mà giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng ấy, người ta sẽ ngại chẳng dám lại gần đấy."
Nói rồi cũng quay lưng, để lại một mùi nước hoa thoảng nhẹ trong không khí.
Thời gian trôi chậm, rượu trên tay cô cũng đổi màu dần, từ sắc hổ phách của bourbon sang ánh nâu sẫm của whisky, rồi lắng lại trong màu vàng đồng âm ấm của cognac. Nét đẹp của cô không phô trương nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, khí chất ấy vừa khiến người ta say mê, vừa khiến họ chùn bước.
Không ai có thể ở lại quá lâu nhưng ai cũng bị thu hút. Ở nơi ồn ã nhất, đôi khi lại có những khoảng lặng khiến người ta không thể rời mắt.
Tiếng nhạc vẫn đều đặn, như mạch đập của quán bar ngập ánh sáng xanh tím uể oải len lỏi khắp các mặt kính. Dòng người ra vào không ngừng, cánh cửa phía trước khẽ hé, và trong làn hơi lạnh mờ sương từ điều hòa thổi ngược ra ngoài, một bóng hình quen thuộc vừa sải bước vào. Mộc Vy bước vào cùng vài người bạn đại học. Chiếc váy đen ôm sát đơn giản tôn lên dáng người mềm mại, cổ áo xẻ chữ V vừa đủ gợi mà không quá phô, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn. Mộc Vy hôm nay thật sự đẹp. Vẻ đẹp của nàng bây giờ không còn mang nét vô tư hay rực rỡ tuổi đôi mươi, mà là một thứ ánh sáng trầm tĩnh, của người phụ nữ biết rõ sức hấp dẫn của mình nằm ở đâu.
Nàng dừng lại ngay lối vào, ánh mắt nheo lại, đảo một vòng khắp khung cảnh ồn ào phía trước, khóe môi cong nhẹ một nét nghi hoặc.
"Bar này... là chỉ dành cho nữ sao?" Nàng nghiêng đầu, thì thầm với cô bạn đi cùng.
"Ừ chứ sao! Quán này hot lắm nha. Mới sửa lại xong, không gian chill lắm luôn đó. Mà cậu cũng thích phụ nữ còn gì? Vào đi, lát biết đâu tìm được người hợp gu thì sao!"
Cô bạn cười rạng rỡ, không đợi nàng phản ứng, lập tức kéo nàng len vào bên trong.
Mộc Vy không nói gì, chỉ để mặc người bạn kéo qua dãy ghế giữa bar. Càng đi sâu vào, tiếng nhạc càng lớn, không khí càng nóng, tiếng cười nói vang lên ồn ã.
"Trên tầng hai có chỗ đẹp lắm, lên đó ngồi đi?" Cô bạn ghé sát vào tai Vy, phải gần như hét lên mới át được tiếng nhạc dày đặc.
Nàng gật đầu, hai người men theo cầu thang xoắn bằng thép dẫn lên tầng lửng.
Tầng hai quả thật khác hẳn. Nơi đây âm thanh ban nãy như nhẹ hơn chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng hơn, tiếng nhạc trầm xuống còn làn sóng nhịp đều trong ngực, không còn đập thình thịch như tầng trệt. Những bàn cao cạnh lan can được thiết kế như một rạp sân khấu ngược, có thể nhìn toàn cảnh quầy bar và khu vực trung tâm phía dưới.
Nàng chọn một bàn sát lan can, lùi lại về phía bóng tối, lấy ly cocktail vừa được mang lên, lắc nhẹ trong tay. Một thức uống màu cam nhạt, trong suốt, mát lạnh, những viên đá nhỏ bên trong lăn chậm tạo thành tiếng va chạm khe khẽ.
Thật ra, Mộc Vy đến đây không phải vì hứng thú. Là bạn nàng năn nỉ mãi, rủ rê nhiều lần, nàng mới gật đầu đồng ý. Mộc Vy không thực sự thích kiểu náo nhiệt này, nàng cũng chẳng mong tìm kiếm thêm một ai khác. Tâm trí vẫn còn vương vấn hình ảnh của một người.
Người đó từng là mùa đông đẹp nhất trong đời nàng. Và dù thời gian đã phủ bụi lên tất cả, hình ảnh ấy vẫn không phai.
Có lẽ... chẳng ai khác có thể thay thế được.
Nàng tựa lưng vào ghế, ánh mắt thả trôi theo từng chuyển động hỗn độn phía dưới. Một vài đôi đang ôm nhau khiêu vũ, vài người đứng trò chuyện, những cử chỉ nghiêng đầu thì thầm. Nàng chẳng để tâm, cho đến khi ánh mắt vô thức dừng lại ở một góc yên tĩnh bên quầy bar.
Chiếc áo đỏ rượu, mái tóc đen dài buông rũ. Người phụ nữ ấy mân mê ly rượu trong tay, ngồi quay lưng lại với nàng. Dáng hình ấy, từ cái cách đặt tay hờ trên mặt bàn đến sự trầm mặc của bờ vai... tất cả khiến tim nàng run lên từng nhịp.
Giống quá.
Nhưng Mộc Vy vẫn chưa dám chắc. Nàng đã nhận lầm người khác thành cô rất nhiều lần rồi. Mắt nàng dán chặt vào bóng lưng ấy, từng thớ cơ như căng ra vì hồi hộp, trong lòng lúc này vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Và rồi, người phụ nữ ấy nghiêng đầu, quay nhẹ sang phía cô gái đang ngồi cạnh. Một phần góc mặt hiện ra. Một cái nghiêng đầu đã bóc trần hết mọi hoài nghi trong nàng. Dù năm tháng có phủ bao nhiêu lớp bụi mờ, dù thời gian có giũ sạch mọi ngôn từ từng nói ra, thì ánh mắt ấy, đường nét ấy, khí chất ấy chưa bao giờ rời khỏi ký ức nàng dù chỉ một đêm.
Mộc Vy bất động, gần như không thở được. Tim nàng đập dồn dập không theo một nhịp điệu nào, đầu óc choáng váng.
"Không thể nào..." Nàng thầm thì.
"Là Di. Thật sự là Di."
"Tại sao không tìm em? Tại sao lại biến mất như chưa từng tồn tại?"
Hàng trăm câu hỏi từng gặm nhấm nàng trong những đêm dài, giờ lại ùa về cùng lúc. Mộc Vy ngồi đó rất lâu, mắt không rời khỏi hình bóng quen thuộc phía dưới, cố nuốt những xúc cảm đang dâng lên từng đợt như triều cường.
Nhìn Thanh Di xoay ly rượu, nhìn người con gái ấy lặng lẽ từ chối những ai đến bắt chuyện. Từng cái nghiêng đầu, từng ánh mắt nghiêm nghị mà thờ ơ, tất cả đều khiến tim nàng đau đến nhức nhối. Thanh Di vẫn như xưa, nhưng cũng rất khác.
Rồi bỗng một người phụ nữ khác xuất hiện.
Mộc Vy nheo mắt, ánh nhìn lập tức sắc lại. Dáng người ấy bước tới từ phía sàn nhảy, váy lưng trần đỏ rực, gót giày ánh bạc lấp lánh theo từng bước. Cô ta bước tới bên Thanh Di, ngồi xuống cạnh cô rồi nghiêng người cười nói. Thanh Di quay đầu, cau mày nhẹ. Từ tầng trên, nàng thấy rõ, cô đang cố giữ khoảng cách nhưng người phụ nữ kia vẫn cứ tiếp cận, bám riết không buông.
Nàng nắm chặt thành ly, ánh mắt không rời khỏi từng cử động phía dưới. Sau đó nàng thấy cô nói gì đó, môi mấp máy như đang từ chối nhưng đối phương lại cười lớn, vươn tay đặt lên đùi cô, rồi khẽ nghiêng người sát hơn.
Trơ trẽn. Mộc Vy nghiến răng, lòng trào lên cảm giác tức giận, ghen tuông, một thứ cảm giác cũ kỹ mà đã lâu nàng chưa cảm nhận được.
Rồi khoảnh khắc tồi tệ nhất xảy ra trước mắt nàng.
Khi Thanh Di quay mặt đi trong một giây ngắn ngủi, người phụ nữ kia lén rút từ trong tay áo một ống nhỏ. Tay ả nhanh như chớp, trút chất lỏng không màu vào ly rượu rồi nở nụ cười như thể chẳng có gì xảy ra.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Mộc Vy, như thể ai vừa dội thẳng nước đá vào. Nàng đặt mạnh ly xuống bàn rồi đứng bật dậy. Giày cao gót gõ nhịp sắc lạnh giữa nền nhạc. Khi nàng len qua đám đông và tới gần quầy bar, người phụ nữ kia đang bật cười ngọt lịm, đưa ly rượu về phía Thanh Di.
"Cẩn thận nha. Có thể hơi đắng đấy." Ả cười, mắt long lanh.
Thanh Di vừa nhấc tay, định đổ đi để đuổi người phụ nữ trước mặt này. Thì... một bàn tay khác đã vươn tới trước, dứt khoát đoạt lấy.
"Xin lỗi nhé. Bạn gái tôi không nhận đồ từ người lạ."
Người phụ nữ kia quay ngoắt lại, gương mặt vẫn giữ nụ cười xã giao cho đến khi ánh mắt chạm phải Mộc Vy. Đôi mắt nâu ánh lên lửa, sắc bén và đầy chủ quyền. Nàng không cần lớn tiếng đe dọa, chỉ một cái nghiêng đầu, một nụ cười nhẹ mang hàm ý chiếm hữu cũng đủ khiến người ta phải lùi bước.
"Chị nên đi đi. Di nhà tôi kén vị lắm. Nhất là mấy thứ bị người ngoài bỏ thêm 'gia vị' vào."
Gương mặt người phụ nữ kia sững lại, cơn giận dồn lên khiến má ửng đỏ. Nhưng trước khi ả kịp phản pháo, Mộc Vy đã nghiêng người, tay đặt lên đùi Thanh Di một cách đầy tự nhiên.
"A, còn một điều nữa... lần sau mà định ‘nêm nếm’ vào ly người khác, nên kín đáo hơn. Vụng về quá, từ tầng trên nhìn xuống thấy rõ mồn một đấy."
Mặt đối phương tái đi trong nháy mắt. Ả cắn môi, những ánh nhìn đã bắt đầu đổ về phía này, có tò mò, có phán xét, thậm chí có kẻ khúc khích cười thầm. Bị hạ nhục quá mức giữa chốn đông người, ả hậm hực quay gót.
Mộc Vy không nhìn theo nữa mà chậm rãi quay lại phía Thanh Di. Ánh mắt nàng dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều.
Và... ánh nhìn của họ giao nhau.
Thanh Di sững sờ. Trong khoảnh khắc, cô không nhúc nhích nổi như thể linh hồn cô vừa bị hút ra khỏi thân thể. Trước mặt cô, Mộc Vy đang đứng đó, không phải trong mơ, không phải giữa cơn mê say nào từng đày đọa tâm trí, cũng không còn là ký ức nhòe mờ cô cố quên đi.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại nàng lần nữa. Vậy mà giờ đây, người ấy lại đang đứng trước mặt, gương mặt không đổi, ánh mắt vẫn vậy. Nhưng với cô lúc này, tất cả đều trở thành mối đe dọa. Một viên đạn được bọc đường. Một cạm bẫy ngọt ngào. Một cái bẫy cô đã từng rơi vào và vẫn chưa gượng dậy nổi.
"Tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Tại sao lại giống hệt những giấc mơ mà tôi đã ép mình phải lãng quên?"
Cô muốn lao vào ôm lấy người ấy, muốn hét lên vì nhớ, muốn hỏi tại sao, muốn tin rằng mọi thứ đều là hiểu lầm. Nhưng tay không nhúc nhích, chân cũng chẳng bước tới được. Vì trái tim cô... không còn đủ can đảm để tin thêm lần nữa.
Lỡ như tất cả chỉ là một trò chơi? Lỡ như ánh mắt ấy vẫn chỉ là một lớp mặt nạ? Lỡ như... cô lại là người duy nhất thật lòng?
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thanh Di thật sự thấy mình yếu đuối. Sợ cảm xúc bùng lên rồi lại bị bóp nghẹt không thương tiếc. Sợ một lần nữa... bị gọi là 'trò vui' sau lưng. Sợ rằng nếu để mình tin thêm lần nữa, sẽ không còn đường quay đầu. Cô đã chết một lần. Đã học cách sống mà không còn hy vọng gì nữa. Nhưng tại sao chỉ một ánh nhìn ấy thôi, đã đủ khiến thế giới cô dày công xây lại sụp đổ lần nữa.
Thanh Di cúi đầu, bước khỏi ghế, định rời đi. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói nàng vang lên — nhẹ như gió thoảng, dịu như một vết chạm khẽ trên da thịt cũ, nhưng cũng đủ sức neo chặt toàn bộ bước chân cô giữa cơn hỗn loạn đang cuộn trào trong ngực.
"Cuối cùng em cũng tìm được Di rồi."
Cô dừng bước. Bàn tay buông thõng bên hông khẽ run lên.
Giọng nói đó... vẫn là giọng mà cô đã từng yêu đến phát điên. Mềm mại như làn gió đầu xuân, nhưng lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua tất cả những lớp giáp mà cô đã cất công dựng lên.
Lục Thanh Di không quay lại. Chỉ nghiêng đầu, cười khẽ.
"Tìm tôi làm gì?" Cô cất giọng, từng chữ lạnh buốt.
"Không phải... chúng ta đã chia tay rồi sao?"
Nàng sững lại. Gió điều hòa quét qua chân váy nhưng cái lạnh lúc này không đến từ khí trời.
"...Di đang nói gì vậy?" Nàng hỏi, mắt mở to, giọng nghèn nghẹn
"Lúc đó là Di tự ý biến mất. Không nói một lời. Không nhắn tin. Không để lại gì cả..."
"Em chưa từng nghe một lời chia tay nào hết. Nên... em vẫn luôn nghĩ chúng ta chưa hề kết thúc."
Lục Thanh Di nhắm mắt lại trong một thoáng.
Chưa hề kết thúc?
Cô mở mắt. Giọng cô nhẹ như hơi thở nhưng nhọn hoắt như một mũi kim:
"Vậy... em muốn tôi là gì với em?" Cô ngẩng lên, ánh mắt không còn giận dữ, chỉ còn lại trống rỗng
"Một chiếc lốp dự phòng? Một món đồ chơi, chơi chán rồi thì bỏ? Hay là..."
"...tình nhân?"
Tô Mộc Vy mở miệng nhưng không thốt được gì.
Lục Thanh Di xoay người, bước chậm lại gần. Mỗi bước đi như nghiền nát từng mảnh ký ức.
"Em yêu tôi?" Cô thì thầm, giọng nghèn nghẹn nhưng gồng cứng "Tìm kiếm tôi?"
"Hay chỉ đang tiếc rẻ một món đồ chơi? Hay...em nhớ cơ thể tôi hơn? Nhớ cái cảm giác tôi ôm em vào lòng, nhớ cách tôi làm em thỏa mãn, hay... nhớ cách tôi từng run rẩy dưới tay em trong đêm ấy?"
Nàng lùi lại một bước. Đôi môi run lên.
Lục Thanh Di cười khẽ. Một nụ cười tàn nhẫn nhưng là để che đi nỗi tuyệt vọng đang gào thét trong lòng:
"Nếu em muốn... tôi có thể thỏa mãn em. Tối nay. Ngay bây giờ."
Cô ghé sát lại, mắt không rời nàng, hơi thở phả vào làn da nàng như băng:
"Muốn tôi lên giường với em? Hay muốn tôi quỳ dưới chân em, khóc lóc cầu xin... để em dễ dàng chơi đùa thêm một lần nữa?"
Nàng không kịp phản bác. Không kịp thở. Vì ngay giây sau đó cô quay người, dứt khoát bước đi, như thể nếu không đi ngay thì chính cô sẽ gục ngã.
Nhưng chưa kịp bước được một bước, bàn tay cô đã bị kéo giật lại. Tô Mộc Vy nắm lấy cổ tay cô bằng tất cả những gì còn sót lại trong lòng mình. Bàn tay nàng hơi run, nhưng ánh mắt thì cố giữ bình tĩnh, cố không để nước tràn mi.
Và chính lúc ấy... Nàng thấy.
Một dải bạc mảnh khảnh nơi cổ tay cô, nằm im lìm dưới ánh đèn tím nhạt của quán bar, mờ mờ nhưng không thể nhầm lẫn.
Không một lời nói. Không ai lên tiếng. Chỉ có hai người, một ánh mắt và một chiếc vòng.
Tô Mộc Vy đứng lặng. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt nhưng không đến mức đau thắt. Mà là một cảm giác nghẹn ngào và mơ hồ, như có thứ gì đó vừa rạn ra trong lồng ngực, lạnh buốt... nhưng giữa tê dại ấy lại len lỏi một chút hơi ấm dịu dàng.
"Di... vẫn còn đeo nó."
Cô chưa từng quên nàng.
Nàng nên thấy vui. Nhưng sao cảm xúc trong lòng lại rối bời đến thế?
Nếu còn nhớ... vì sao lại quay đi như người xa lạ? Nếu còn giữ... vì sao khi nhìn thấy nàng, ánh mắt cô lại lạnh đến vậy? Nếu vẫn yêu... vì sao những lời cay nghiệt ấy có thể thốt ra dễ dàng đến thế?
Từng câu hỏi dồn dập trỗi lên, va đập vào nhau trong đầu nàng như một bản nhạc vỡ nhịp. Tất cả vừa rõ ràng, vừa mơ hồ. Như thể nàng đang đứng trước một cánh cửa khép kín, mà bên trong là câu trả lời duy nhất nhưng nàng vẫn không sao chạm tới được.
"Di à... tại sao lại như thế này?"
Một loạt câu hỏi bật lên trong tâm trí nhưng chưa kịp thành hình rõ ràng... Thì bàn tay nàng bị hất mạnh ra.
"Buông chị ấy ra!" Một giọng nói sắc lạnh vang lên.
Một cô gái trẻ đứng chắn trước mặt nàng, ánh mắt sắc như dao:
"Đừng chạm vào chị Di. Chị không xứng."
Tô Mộc Vy sững lại.
Trước mặt nàng là một cô gái lai có ánh mắt xanh như rừng chiều tây âu, mái tóc nâu xõa nhẹ qua vai, môi mím chặt. Dáng người nhỏ nhắn nhưng sự giận dữ khiến cả thân hình ấy như phóng ra gai nhọn. Cô gái kia che chắn Lục Thanh Di như thể bảo vệ một báu vật, ánh mắt hướng thẳng vào nàng không hề chớp.
Không ai lên tiếng nhưng sự khinh miệt trong mắt cô bé ấy đủ khiến không khí trở nên đặc quánh.
Lam đã chứng kiến tất cả từ xa. Và ngay khoảnh khắc thấy Tô Mộc Vy, cô gái trong những bức ảnh cũ của chị cô, Lam đã biết.
Là người đó.
Là cô gái mà chị cô từng thì thầm gọi tên trong mơ. Là gương mặt trong khung ảnh trên bàn làm việc của chị. Là giọng nói cất lên trong đoạn ghi âm chị Linh nhặt được sau khi chị cô gặp tai nạn. Ngay cả khi chị Linh chưa nói hết, Lam cũng đã hiểu.
Cô bé không biết đoạn ghi âm đó từ đâu, không rõ ngữ cảnh ra sao nhưng những gì nghe được đủ để thêu nên một câu chuyện. Một câu chuyện trong đó Tô Mộc Vy là kẻ đã vứt bỏ, trêu đùa chị cô, đẩy Lục Thanh Di vào vực thẳm, khiến cô trở thành người lạnh lẽo như hôm nay.
Lam không thể tha thứ. Không muốn tha thứ. Và cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương chị ấy nữa, nhất là kẻ từng khiến người thân yêu của cô suýt chết.
"Chị có biết chị đã làm chị ấy đau khổ..." Lam vẫn đứng chắn, lạnh lùng.
Giọng cô cất lên, lớn tiếng cắt ngang lời nói cô bé:
"Đủ rồi, Lam."
Lam quay lại, môi mím chặt. "Nhưng... chị..."
"Không phải bây giờ. Về thôi" Giọng Lục Thanh Di dứt khoát, rồi xoay bước rời đi.
Tô Mộc Vy muốn níu lại. Nhưng lần này, nàng không thể.
Lam vẫn đứng chắn giữa họ. Trước khi đi, cô bé còn quay đầu nhìn nàng thêm một lần nữa cái nhìn đầy cảnh cáo và khinh bỉ như thể chỉ một bước chân nữa thôi cũng là phạm tội.
Nàng đứng đó, đông cứng. Cả quán bar như chìm vào khoảng mờ mịt.
Tô Mộc Vy bỗng thấy lạnh. Không phải vì gió điều hòa, không phải vì lời nói tàn nhẫn, mà vì ánh mắt Lục Thanh Di vừa rồi. Ánh mắt đó giờ đây trống rỗng, lạnh lẽo. Không hờn, không giận, không tiếc nuối. Cũng không còn chút dịu dàng nào. Chỉ như một cánh cửa sắt khép kín, chặn lại mọi hồi ức, mọi thứ thân thuộc từng tồn tại giữa hai người.
Nàng thấy mình như đang đứng trước một vực sâu. Nhưng nàng không thể lùi.
Lần này, cho dù thế nào, em cũng không để Di rời xa thêm nữa... Lục Thanh Di.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top