《 12.15 》Tạp dề PLAY

Hu Dương đang hầm canh trong bếp, mùi thơm của xương heo tinh tế được vận chuyển từ một hành tinh khác hòa quyện với măng, vừa ngửi đã cảm thấy tươi ngon không thể tưởng tượng.

Anh cầm muỗng múc một ngụm, hương vị không tệ. Vừa định xoay người cởi tạp dề trên người, đã bị người ta từ phía sau áp lên ôm trọn.

"Ối á -- Đàm Tửu Cửu!" Hu Dương kêu lên, "Anh còn đang nấu cơm đấy!"

Người đang đè lên anh chép miệng, đầu tựa vào vai anh, như một con mèo cọ cọ vào cổ anh, một ngụm cắn lên vành tai anh, mơ hồ nói: "Hôm nay có canh xương hầm uống à... Sao không ăn mấy món em mua, trước đó là em chơi quá trớn, anh tự mình đừng quên bổ thận đấy."

Mặt Hu Dương lập tức đỏ bừng: "Em nói bậy bạ gì đó, thận của anh rất tốt, không cần em lo lắng! Em mới là người phải lo lắng đi."

Đàm Tửu Cửu vòng lấy eo anh, ấn cả người anh vào lòng: "Thực lực của Alpha mà anh cũng dám coi thường sao? Ân -- hôm nay cho anh kiến thức một phen."

"Tửu Tửu ngốc," Hu Dương có chút kinh hoảng kêu lên, "Anh, anh còn đang nấu cơm! Chúng ta còn chưa ăn cơm!"

"Ăn cơm gì chứ," Đàm Tửu Cửu hôn lên cổ anh, ngậm lấy làn da trắng nõn, "Anh còn ngon hơn canh xương hầm nhiều."

Tay cô vòng quanh eo anh thám hiểm xuống dưới. Anh vẫn đang mặc tạp dề, màu hồng phấn choàng qua cổ, vải dệt trơn láng bất ngờ phập phồng trên đỉnh núi cao rồi ngoan ngoãn rũ xuống, Đàm Tửu Cửu buồn cười lơ nó đi, chỉ cởi cúc áo trên của anh, dán lên làn da cũng nhẵn bóng của anh, từ dưới lên trên nhanh chóng leo lên núi tuyết.

Còn tay kia của cô, đã chui vào chiếc quần ở nhà của anh, ở háng trực tiếp đẩy quần lót tam giác ra, nắm lấy nhụy hoa và hoa châu ẩn giấu.

Khoái cảm quen thuộc và thân mật lan tỏa khắp người, chỉ hai lần trêu chọc lên xuống, cơ thể Hu Dương lập tức mềm nhũn.

Anh thở hổn hển, lực đạo giãy giụa vốn còn mang tính thử nghiệm đã biến thành sự trêu chọc muốn từ chối nhưng lại mời gọi, Đàm Tửu Cửu thấp giọng cười véo véo thịt ngực anh.

"Hử, ở nhà đặc biệt thả lỏng nhỉ," Đàm Tửu Cửu cúi đầu dán vào tai anh, giọng điệu hài hước nói, "Lại không mặc bra à?"

"Chẳng lẽ kỳ động dục vẫn chưa hoàn toàn qua, khiến cho lúc nào cũng muốn tiết dục sao?"

Hu Dương đỏ mặt, ra sức đụng vào cô một cái.

"Anh lại không phải Omega nữ! Sao có thể quen mặc được!"

"Omega nam sau khi mang thai và Omega nữ có đặc điểm ngoại hình rõ ràng nào khác nhau sao?" Đàm Tửu Cửu mỉm cười, "Anh xem, ngực anh còn to hơn O nữ bình thường, eo còn thon hơn,"

Cô đè thấp giọng, khàn khàn trêu chọc, "Mấu chốt là... còn quan trọng hơn."

"Lại ướt mà còn khít."

Ngón tay cô thọc vào tiểu huyệt của anh, đầu ngón tay dài xoay tròn quanh thành thịt của đường ruột hẹp của anh.

Hu Dương bất giác cong chân lên, cả người đều dựa vào bệ đá trước mặt và người phía sau mới có thể chống đỡ.

"...Lưu manh nhà em!..."

Đàm Tửu Cửu cởi áo trên của anh xuống, hoàn toàn dán lên sống lưng trắng nõn của anh, cánh tay vắt ngang trước ngực anh làm cho đôi vú lớn căng đến mức sắp đổ.

Cô bẻ đầu anh nghiêng qua, cắn lên môi dưới hồng nhuận của anh, "Em chính là, chỉ lưu manh với mình anh thôi."

"Tuy nhiên, thời kỳ cho con bú chưa qua, sau này nhất định phải nhớ mặc bra, không mặc nội y chính là đang chơi trò lưu manh."

Cô nói, sau đó bổ sung một câu, "Tuy không mặc, anh vẫn to như vậy, căng như vậy, ân... đâu có bị em chơi đến xệ như anh nói?"

-- Ai muốn em khen ngợi chứ!!

Mắt Hu Dương dần dần mê man, người chồng đang nghiêm túc chơi trò lưu manh với anh lại nhét thêm ba ngón tay vào trong cơ thể anh, và bắt đầu bắt chước động tác ra vào tấn công nhanh chóng.

Hơi thở ngày càng nặng, ngực anh cũng theo đó phập phồng.

Bộ ngực no đủ tròn trịa cách chiếc tạp dề chưa cởi ra mà lắc lư, dù không thấy khe rãnh trắng nõn và sâu thẳm, cũng có thể nhìn thấy thịt vú gần như tràn ra bên cạnh tạp dề đang bị người khác xoa nắn, tạo ra những con sóng gợi tình.

"Ngô... Tửu Tửu... từ từ ân," Hu Dương thở hổn hển cố gắng cứu vãn một chút, "Đây là phòng bếp... chúng ta, ra ngoài đi..."

"Ân, nói như thể chúng ta chưa từng làm ở đây vậy," Đàm Tửu Cửu giả vờ không thấy khuôn mặt của vợ mình lại đỏ bừng đến mức sắp thẹn quá hóa giận, cuộc xâm lược bắt đầu, cô nhấc anh vào lòng, cởi quần và chiếc quần lót ướt sũng của anh ra.

"Tuy nhiên, đây là tạp dề PLAY, chúng ta còn chưa chơi qua đâu."

"Ai... ngô... ai muốn chơi!" Cơ thể trần trụi của Hu Dương dựa vào lòng cô, chỉ bị chiếc tạp dề màu hồng che phía trước, vải rũ xuống đến đầu gối, nhưng lại hoàn toàn không che được bộ ngực sóng gió và tiểu huynh đệ đang dâng trào.

Cảm giác xấu hổ ập đến trái tim.

Đàm Tửu Cửu cười tủm tỉm, lờ đi động tác giãy giụa như móng vuốt mèo của vợ mình, cởi thắt lưng và khóa quần của mình, cô một tay bóp lấy vòng eo nhỏ săn chắc của anh, tay kia dọc theo xương sống thẳng của anh, lướt qua hõm eo đẹp, trượt vào kẽ mông phì nhiêu của anh.

"Được rồi, có thể bắt đầu bữa ăn chính rồi."

"Ngô..." Hu Dương cố gắng nhắm chặt mắt, nhưng ngay khoảnh khắc một vật nóng bỏng nhét vào giữa hai cánh mông, cơ thể anh cứng đờ.

Người chồng luôn ác liệt hiếm khi dịu dàng, cặc khổng lồ nhẹ nhàng chống vào tiểu huyệt ướt át, từ từ, đẩy vào trong cơ thể anh.

"Ngô ân..."

Đàm Tửu Cửu không hề có động tác đột ngột, nhưng Hu Dương vẫn trong tình huống bị vật cứng lấp đầy, hừ ra một tiếng rên rỉ tinh tế.

Anh cắn môi, cảm nhận được người phía sau từ từ, nhưng lại đâm anh kín mít, anh bị đỉnh lộng, toàn bộ vòng eo đều theo động tác của cô lắc lư.

Cũng không mãnh liệt, nhưng chiếc tạp dề màu hồng trước ngực cũng có tư thế vũ động tương tự, lại thể hiện ra sắc thái ái muội vô hạn.

Editor: Jessi Update Wattpad: @Trân Trân 🐢

Hu Dương cả người trần trụi, chỉ bị một chiếc tạp dề lỏng lẻo che phía trước, trong vòng tay của chồng, lơ lửng nhón chân, cả người trong những cú va chạm, từng chút từng chút thở dốc.

"Chồng ơi..."

Đàm Tửu Cửu dần dần tăng thêm lực đạo, lại vòng lấy eo anh, vừa đụ vừa đi ra khỏi bếp, ôm anh ngồi lên ghế sofa.

"Thoải mái không?" Cô liếm vành tai anh, khàn giọng hỏi.

Hu Dương không nhịn được mà nhấc chân lên, bị Đàm Tửu Cửu móc một chân, đặt lên bàn trà trước sofa.

"Thoải, thoải mái... ân, chồng ơi... nhanh một chút..."

"Sao, còn chê chậm à?" Đàm Tửu Cửu cười, gập thân trên của anh lên bàn trà, nhắm vào cái mông vểnh phì nhiêu của anh, ngày càng nhanh, ngày càng tàn nhẫn tăng thêm lực đạo ra vào.

"Ối á không được!" Hu Dương lập tức ngắt tiếng rên, anh hít một hơi, đau đớn kêu lên, "Từ từ Tửu Tửu... ngô ân!... nhẹ một chút!"

"Nhẹ cái gì," Đàm Tửu Cửu cúi người qua, vùi đầu vào cổ anh, dùng những cú va chạm tàn nhẫn hơn cọ xát vào thịt mông anh, "Đừng sợ, một lát nữa là được... một lát nữa là được."

Tiếng xương hông và xương chậu va chạm ngày càng vang, tiếng nước róc rách bạch bạch lúc tỏ lúc mờ, Hu Dương bị gập người, bị người ta hung hăng xâm phạm từ phía sau.

Nhưng anh lại thật sự, trong những hoạt động ra vào thô bạo như vậy, dần dần thả lỏng cơ thể, thậm chí còn cố gắng nhấc cái mông đang lắc lư của mình lên, tiểu huyệt ra sức đóng mở, nhụy hoa run rẩy, thành thịt đường ruột như mọc ra vô số cái miệng nhỏ, tham lam mút lấy cự vật đang khuấy đảo xâm nhập anh.

"Chồng ơi ân... chồng ơi," anh vẫn còn thở hổn hển rên rỉ, "Chồng tuyệt vời quá!... ân,... thoải mái... nữa đi mà..."

Đàm Tửu Cửu đang đè lên vai anh cọ cọ vào đuôi tóc anh, dịu dàng hôn lên mái tóc mai dần bị mồ hôi làm ướt của anh, động tác đỉnh lộng dưới háng như một con ngựa hoang thoát cương.

Cô cũng cổ vũ khen ngợi anh.

"Vợ ơi anh cũng tuyệt lắm... cắn chặt quá... vợ ngoan..."

"Chồng ơi... ân chồng ngoan," bị an ủi hết lần này đến lần khác vào chỗ nhạy cảm, Hu Dương sảng khoái đến quên cả rụt rè, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, cố gắng co rút bụng nhỏ, kẹp chặt cơ vòng, hận không thể kẹp cho cự vật khoa trương của Đàm Tửu Cửu bắn ra mới thôi.

"Ân a... thích quá.. chồng ơi... sướng quá... ân, em tuyệt vời quá..."

Đàm Tửu Cửu buồn cười đứng dậy, lật anh lại, bộ phận vẫn còn kết hợp chặt chẽ dưới sự cọ xát như vậy, phiếm ra cảm giác tê ngứa vô cùng tra tấn trái tim hai người, Đàm Tửu Cửu hít sâu một hơi, gác một chân dài trắng nõn bóng loáng của anh lên vai mình, chân kia thì trong sự tìm kiếm vô vọng của Hu Dương chủ động vòng lấy eo cô.

Người vẫn còn mặc tạp dề màu hồng, nằm trên bàn trà hai tay nắm lấy cạnh bàn, Hu Dương có chút hoảng hốt nhìn thẳng vào trần nhà trắng, lại há miệng, mờ mịt vô vọng lắc lư vòng eo, cố gắng thu hút cự vật đã ngừng tấn công.

Chân anh một trên một dưới quấn trên người Đàm Tửu Cửu, cửa động mở rộng, mắt Đàm Tửu Cửu liếc xuống, tiểu huyệt phấn nộn của vợ ngậm lấy thứ thô tráng của cô bị chống đến mức hiện ra tơ máu, rõ ràng dụ hoặc.

"Ngô, vợ ngoan, tiếp theo... phải nhịn không khóc nhé."

"Chồng ơi ngô," cái miệng nhỏ hồng nhuận trên mặt Hu Dương kêu lên, lưỡi vũ động, "...Ha a, chồng ơi!..."

Đàm Tửu Cửu nhe răng cắn môi vợ, liếm qua từng chiếc răng trắng tinh của anh, quấn lấy cái lưỡi linh hoạt của anh.

Sự liếm mút hung mãnh và những cú va chạm cực kỳ tàn nhẫn dưới háng cô hết đợt này đến đợt khác, Hu Dương bị hôn đến không nén được nước bọt trong miệng, giống như cái miệng ướt sũng bên dưới của anh, chảy ra ngày càng nhiều mật dịch.

Cái cặc thô tráng dính sát vào thành thịt của anh, nghiền qua đường sinh sản khiến người ta da đầu tê dại, hết lần này đến lần khác hung ác đâm vào tử cung mềm mại ngập nước. Hòn dái to bằng trứng vịt ở bên ngoài cơ thể hết lần này đến lần khác vỗ vào bắp đùi non mềm và kẽ mông anh, tiếng bạch bạch ái muội vang lên.

"Ân chồng ơi!..." Hu Dương thoải mái ngẩng cao cổ, quả cầu sữa tròn trịa trước ngực đỉnh lên chiếc tạp dề màu hồng, "Chồng tuyệt vời quá... sướng quá... ân chồng ơi, thích quá... muốn mạnh nữa... ân...!"

Người vợ đáng yêu chủ động lắc lư vòng eo mảnh khảnh, mông kẹp rất chặt, giống như quả cầu sữa trước ngực theo va chạm mà va vào nhau, dạt dào ra tình điệu câu người.

Đàm Tửu Cửu nắm một bên vú lớn của anh, một tay bóp chặt xương hông tinh xảo của anh, ngón tay cái dâm đãng dùng móng tay cào cào cái cặc phấn nộn đang gắng gượng của anh, dùng những cú đâm ngày càng hung hãn, va chạm vào thành tử cung non mềm nhất của anh.

"Chồng ơi... ngô chồng ơi!" Hu Dương từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay nắm cạnh bàn trà rất chặt, cuối cùng không nhịn được buông ra, cào lên vai chồng.

"Không, không cần... chồng ơi!... ngô ân a chậm một chút... chồng ơi!... ân..."

"Ngoan."

Đàm Tửu Cửu cách tạp dề, gặm lên đầu vú lớn trước ngực anh, vẫn duy trì những cú đâm hung mãnh không đổi, lại gập người anh ôm lên.

"Vợ ngoan... giọng phải nhỏ một chút nhé," người chồng ác liệt khôi phục bản tính, nhẹ nhàng dùng răng mài cọ xát đầu vú anh, trong lúc Hu Dương đầu váng mắt hoa, từ từ đứng dậy đi ra ngoài, "Em bây giờ, muốn đi xem con. Nó còn đang ngủ, đừng làm ồn đến nó nhé."

"Ô không cần!" Hu Dương kinh hãi khóc lên, cầu xin, "Chồng ơi... đừng vào."

"Bây, bây giờ làm giáo dục giới tính... ngô, quá sớm... chúng ta... ân chồng ơi... đừng đánh thức con..."

Đàm Tửu Cửu ác liệt ôm anh giả vờ lượn lờ trước cửa phòng trẻ sơ sinh, trong tiếng khóc cầu xin căng thẳng của Hu Dương, và động tác kẹp chặt cánh mông không thể ngăn cản vì biến đổi sinh lý, buồn cười trở về phòng ngủ của mình.

Sao có thể thật sự đi vào chứ, đứa ngốc này.

Cô ôm Hu Dương ngã lên giường, ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của anh, tiếp tục dùng những cú đâm hung mãnh chưa bao giờ gián đoạn, ức hiếp người vợ nhỏ đáng yêu của mình.

"...Ngô... chồng ơi... chồng ngoan..."

"Giáo dục giới tính sao," người chồng tà ác dâm đãng liếm xương quai xanh của Hu Dương, lật người đè lên, trong tiếng kêu gọi phóng đãng của cái miệng nhỏ hồng hé mở của vợ, đâm vào bụng non mềm, "Đương nhiên vẫn là nên em dạy cho anh."

"Thân ái."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top