CHƯƠNG 2 - VƯƠNG TRẺ CON
"Luật lệ đây, luôn là tao vào phòng tắm trước sau đó mới đến lượt mày, được chứ?"
Khải bận rộn tìm kiếm bộ đồ ngủ thoải mái trong chiếc tủ bằng gỗ nằm phía góc tường, một bên còn lại buộc đẩy lùi đi phần quần áo đã treo nép sát vào chừa vị trí dành cho người bạn cùng phòng theo lời cha sắp xếp.
Đương nhiên hắn có chút bực tức khi lãnh thổ riêng bị xâm chiếm, huống hồ lại gặp phải loại người sống hai mặt như Nguyên vừa thể hiện càng khiến hắn đặc biệt cay ghét.
Chẳng khác nào trẻ con, Nguyên lắc đầu thở dài, đột nhiên cảm thấy lo lắng cho tương lai sau này sẽ bị người anh trai đày đọa.
Hắn vốn ấu trĩ, tự luyến, và cao ngạo quá mức cho phép.
Cậu thầm nghĩ, dường như gia thế dư dả khiến người ta trở nên suy mòn đi tính cách giản dị nên có ở mỗi người.
Thời gian dài dẳng mặc nhiên trôi qua, sau đúng nửa tiếng tắm rửa sạch sẽ, hắn xuất hiện giữa hơi nước với mái đầu ướt sũng.
Dáng vẻ cao ngạo thật sự khiến cậu muốn nổi điên, cũng không cần phải cố ý buộc cậu chờ đợi lâu đến như vậy mà?
"Cấm đụng đến sữa tắm đắt tiền của tao"
Nhếch môi khinh thường đã sớm trở thành thói quen, cậu chỉ im lặng, cho rằng nói nhiều với loại người này cũng chẳng bao giờ nghe lọt tai, vậy nên tốt nhất bình ổn làm tốt phần việc của mình sau đó nghỉ ngơi thôi. Hôm nay trải qua cả đoạn đường di chuyển rắc rối đủ khiến cậu muốn ngay lập tức lăn đùng trên giường rồi.
.
"Anh lại muốn bày trò gì đây?"
Nhìn thấy hắn lật đật dùng chiếc gối ôm dài đặt giữa mặt giường, cậu lần nữa cảm thấy choáng váng với tình cảnh mà bản thân đang phải hứng chịu.
"Phân chia ranh giới, mày ngốc sao nhìn không hiểu?"
"Cái này rõ ràng là tranh giành trắng trợn, anh muốn tôi té oạch xuống sàn sao?"
Cậu chỉ là không muốn tranh luận nhiều, dường như hắn đang trơ trẽn chiếm đóng gần hết bên phía giường cậu. Còn muốn mặt dày quả quyết gạch ra lằn đường rất công bằng?
"Thì sao? Vốn dĩ đều là của tao"
Vẻ mặt vô cảm khi nói ra ngần ấy ý định luôn cho rằng bản thân rất sáng suốt. Ngược lại, cậu hệt như vừa bị đùn đẩy nhảy khỏi bờ vực tìm đến địa ngục, vì hiện thực đang đối mặt thật sự khiến cậu muốn được tự tay giết chết ai đó, mà chẳng phải là ai khác xa xôi, chính là cái người đang có ý định bắt cậu kí kết cái hiệp ước vớ vẩn này.
"Được, cứ theo ý anh, chúc ngủ ngon"
Cậu nằm xuống, thả lỏng cơ bắp không ngừng đòi hỏi nghỉ ngơi. Dù sao đây cũng là đêm đầu tiên cùng ai đó ngủ chung một giường, tận đáy lòng len lỏi chút dư vị ấm cúng đôi lần cậu đã từng thầm ước. Cũng xem như một sự khởi đầu đầy thú vị, cậu không muốn bản tính nóng giận của mình khi lơ là có thể sẽ làm hỏng mọi chuyện.
"...Không được ngáy, tao sẽ không thương xót đá mày ra khỏi phòng đâu, cả tay chân mà huơ loạn thì cũng chung một kết cục, mày nên biết điều đó"
Cảm giác không chọc tức được người đang nhắm đến khiến hắn khó chịu vô cùng, tựa hồ trong một khoảng lặng nhỏ vừa đưa mắt ngắm nhìn cậu bay bổng vào giấc mơ. Sau đó thật nhanh, hắn yên vị nơi phần giường mình, quay lưng về phía cậu.
Những lời cảnh cáo xa vời khi nãy, tại sao nghe qua đều không cảm thấy đáng ghét chút nào?
.
Bữa sáng đầu tiên sau đêm dài trằn trọc khó ngủ, Khải không thể kiềm chế cái ngáp dài trước mặt các vị cùng nhà đang thưởng thức món ăn ngon lành. Có lẽ vì một sự thay đổi cực kỳ lớn trong cuộc đời nhạt nhẽo, hơn nữa, ngủ chung giường với một người hoàn toàn lạ lẫm nay trở thành em trai trên danh nghĩa mơ hồ, không phải có cái gì đó hắn nên cảm thấy bồi hồi hay sao?
"Dậy sớm một bữa mà đã mệt mỏi như vậy à? Chắc chắn là nhờ Nguyên Nguyên của chúng ta đánh thức rồi đúng không?"
Cha hé miệng liền đẩy hắn vào con đường trải đầy gai nhọn, xen lẫn tâm trạng có phần vui vẻ khi cả nhà đoàn tụ khiến giọng điệu ông lên cao hơn mọi ngày.
"Làm ơn đi, nhìn mặt là con đã không thể ngủ ngon rồi"
Hắn tập trung vào phần ăn dưới mặt bàn, ánh mắt chưa từng dao động ngước nhìn lấy ai.
"Nguyên Nguyên đêm qua ngủ có ngon không?"
Là cố tình hay vô tâm, không chờ đợi sự hồi đáp từ con trai ruột, ông vội quay sang bảo bối nhỏ đang chậm rãi ăn sáng. Dáng vẻ so với chú mèo đang liếm láp sữa không khác nhau là bao, trông đáng yêu đến mức muốn được một tay che chở cậu.
"Dạ, rất ngon ạ"
Nguyên mỉm cười, cảm giác tia lạnh từ phía đối diện ngay lập tức truyền đến. Không cần để tâm cũng biết, người anh trai lại bắt đầu tỏ ra bất mãn.
"Tốt, hôm nay hai đứa tạm đi xe buýt đến trường, lão quản gia phải cùng ta đến công ty có chút việc. Đặc biệt là con, phải chú ý trông nom Nguyên đấy"
"Cái gì? Tưởng còn trẻ con sao?
Hắn bất chợt nóng giận, mặc nhiên cha vẫn túc trực lo lắng cho đứa con không chút quan hệ máu mủ. Còn đối với hắn, không bị trách móc thì cũng là nói năng mỉa mai, thậm chí là tệ hơn, ông sẽ làm lơ hắn.
"Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi"
Vừa xong, ông cùng Nhân Hoa và lão quản gia thẳng bước ra đến cổng, không hề quay đầu nhìn lại nét mặt thảm hại của con trai khi lần nữa tàn nhẫn không quan tâm hắn.
.
Đoạn đường ngắn từ nhà dẫn đến bến xe cách nhau khoảng mười phút đi bộ, vậy nên thường nhật nếu không phải do lão quản gia đích thân đưa đón đến trường thì Khải thường xuyên trốn học.
"Thấy xe số 9 thì gọi tao"
Hắn thoải mái ngồi vắt chân, đôi tay bận rộn lướt trên chiếc điện thoại mỏng sang trọng, dường như không vướng bận chút cảm xúc thiệt thòi sau buổi sáng vừa diễn ra có phần khẩn trương.
Trong khi Nguyên tự trách móc bản thân tại sao lại trở nên ngu ngốc đến thế, còn sợ rằng hắn sẽ cảm thấy bị tổn thương sau từng ấy lời nói lạnh nhạt từ cha. Ai mà ngờ, vẫn thái độ cao ngạo khó ưa, còn ngang nhiên ra lệnh cho cậu, có phải là rất đáng để ghét bỏ hay không?
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, xe mang biển số 9 vừa trờ đến, cậu ngay lập tức gọi hắn.
Chiếc xe buýt to lớn thắng gấp, dòng người đông đúc vội lên xe, cậu nhẹ cân khổ sở bị họ đẩy khỏi hàng đầu, sau đó lại biến thành người cuối cùng bước lên.
Hắn nhếch môi khinh thường, vẻ mặt tự đắc phía ghế ngồi cuối xe vẫy tay chào, hả hê nhìn cậu lạc lõng giữa hàng người chen chúc, cả tư thế đứng vững cũng trở nên vô cùng khó khăn, huống hồ còn bị tài xế kéo lại đòi tiền phí của hai người.
"Đáng lắm"
Tự thỏa mãn với thú vui nhất thời, xe vừa khởi hành, cơ thể gầy ấy liền liêu xiêu theo đà tăng tốc, thật sự khiến hắn muốn bật cười lớn tiếng.
Dáng vẻ bất lực càng hiện rõ hơn khi cậu nhăn nhó đầu mũi vì bị vây lấy bởi vô số mùi hương khó chịu, đột ngột muốn nôn bừa. Nếu có thể, hãy để hắn kìm hãm tiếng cười cợt đến đau bụng chết đi, cái tên anh trai đáng ghét không chút lương tâm.
Ánh mắt hắn bất ngờ thay đổi, thật sự không còn cảm giác muốn trêu chọc dây dưa. Vì người đang đứng phía sau cậu bắt đầu nhích gần hơn, hệt như dính sát vào tấm lưng, là hoàn toàn không còn lỗ hỏng nào giữa hai người.
Chết tiệt, tên khốn này đích thị là biến thái. Đôi mắt ấy ngây dại khi nhướn người cố hít thở hương vị trên mái đầu mềm kia, hàm răng hô dần lộ rõ sự thèm khát kinh tởm.
Vì Chúa, hắn chỉ mong mỏi có thể ngay lúc này bay đến và đấm cho tên ấy một cú thật mạnh, còn hơn bất lực tại đây chứng kiến tình cảnh mà chính người bị hại còn khờ khạo không nhận biết được bản thân đang gặp phải cái thể loại tình huống kinh khủng gì.
"Này tên lùn!"
Theo đà giọng hét lớn, đám người thờ ơ xung quanh bắt đầu đảo mắt tìm kiếm.
"Nghe không? Mau qua đây!"
Tiếp theo đáp ứng yêu cầu, ánh mắt đổ dồn về phía người vừa được xướng tên gọi là thấp tịt.
Cậu cúi đầu, xấu hổ vờ như không quen biết với loại người vừa xấu nết vừa lớn họng đến mất mặt. Mà cái quái gì chứ? Cậu chỉ là thấp hơn hắn một chút, hắn có quyền gì dám lấy chiều cao so đo với cậu?
"Cái thằng ngốc này!"
Tên biến thái cảm nhận cậu gần như không cử động hoặc là có biểu hiện nào quan tâm đến người đang ra sức kêu gọi, mặc nhiên càng ngông cuồng dùng hơi thở hôi thối phả vào mái tóc.
"Tránh ra, đây là bạn tôi"
Thanh âm trầm ấm bỗng chợt vang lại bên tai, Nguyên xoay đầu ngước nhìn người xa lạ đã thay thế tên biến thái đứng sau lưng ban nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top