Chương 5
Sau màn chia tay rộn ràng tiếng cười của bốn đứa trẻ, khoảng sân nhà Becky dần trở lại tĩnh lặng.
Vài chiếc lá vàng theo gió thu rơi xuống, lăn chầm chậm trên nền gạch ấm màu nắng.
Nam lon ton theo mẹ trở về nhà, Heng thì vừa chạy vừa ngoái đầu chào thêm một lần nữa rồi biến mất sau cánh cổng phía đối diện.
Chỉ còn Becky và Freen đứng trong sân, tay bé nắm tay nhỏ, cùng lon ton trở vào nhà.
"Đi nào Bec."
"Ừm, chúng ta đi về thôi."
Freen đưa em vào tới cửa rồi cũng nói lời tạm biệt để trở về nhà.
Vừa đặt chân vào phòng khách, Becky đã níu vạt áo mẹ mình, đôi mắt trong veo như ánh nước, nũng nịu không ngừng.
"Mẹ ơi, Bec muốn mặc váy công chúa, cái váy hồng ấy, váy công chúa thật xinh, con phải mặc ngay bây giờ mới được."
Mẹ Becky thở dài, nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười, bà xoa nhẹ đầu em rồi đáp.
"Công chúa nhỏ của mẹ, con muốn mặc cũng được, nhưng thay ra rồi thì phải giữ cho sạch, không được ngồi đất, cũng không được chạy nhảy làm dơ, có được không? "
Becky nghe xong, miệng nhỏ cong lên phụng phịu, nhưng chỉ thoáng sau em đã vui sướng reo lên.
Tiếng bước chân bé chạy lạch bạch lên phòng, váy áo hồng phấn ôm lấy dáng hình nhỏ xíu.
Trong khi ấy, ở ngôi nhà ngay bên cạnh, Freen lại có một khoảng lặng của riêng mình.
Cô ngồi trước bàn học nhỏ bằng gỗ sơn trắng, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.
Ở trên bàn, một chiếc hộp gỗ vuông xinh xắn được mở ra, bên trong trống trơn, như chờ đợi một bí mật gì đó được trao gửi.
Freen nâng viên đá nhỏ Becky đưa, cô xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay bé xíu.
"Đẹp quá!" Cô khẽ thốt lên khi thấy những đường vân mờ nhạt hằn trên bề mặt đá phản chiếu ánh đèn, như thể đang cất giữ một câu chuyện nào đó chưa ai biết.
Freen hít một hơi thật nhẹ, rồi cẩn thận đặt viên đá vào hộp, cô dùng cả hai bàn tay khép nắp lại, như khóa chặt một lời hứa trẻ con nhưng thiêng liêng.
Ngay khoảnh khắc ấy, mẹ Freen từ ngoài bước vào, bà đứng lặng một hồi, nhìn dáng con gái nhỏ ôm chiếc hộp áp vào ngực, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười trong trẻo.
Một thoáng ngạc nhiên vụt qua, rồi bà chỉ mỉm cười dịu dàng, khe khẽ lắc đầu.
"Con bé này.. chẳng khác gì ba nó, cứ hễ là thứ bạn bè trao tặng thì trân trọng đến mức này." Nói rồi, bà lặng lẽ lui ra ngoài, để mặc Freen vẫn còn ngồi đó, tay bé khư khư ôm chiếc hộp nhỏ, trên môi vẫn vương nụ cười ngây ngô mà đầy quyết tâm.
Nửa giờ sau, cánh cửa phòng bật mở, Freen từ trong bước ra, mái tóc cô còn vương chút ẩm, trên người là bộ đồ ngủ cotton màu nhạt in những hình thỏ nhỏ ôm hoa, tay áo dài che gần nửa bàn tay bé nhỏ.
Cô vừa chớp mắt làm quen với ánh sáng ngoài hành lang thì đã nghe thấy tiếng gọi trong veo của Becky.
"Freen! Freen ơiiiii! Freennnnn, mau ra coi nè!"
Cô nghe em gấp gáp gọi liền nhanh bước đi xuống, vừa tới nửa cầu thang đã thấy Becky đứng ngay ngưỡng cửa, váy công chúa màu hồng nhạt xòe rộng như một đám mây bông.
Em xoay một vòng, tà váy tung lên theo nhịp, đôi mắt đen lấp lánh long lanh như chờ đợi một lời khen từ người bạn thân nhất của mình.
Freen nhìn một lượt, thoáng ngẩn ra, và rồi khóe môi nở một nụ cười tươi, cô tiến lại gần, bàn tay nhỏ xoa nhẹ mái tóc mềm của em.
"Đẹp quá! Becky là đẹp nhất! Công chúa Becky xinh đẹp quá đi."
Becky nghe thế thì lập tức rạng rỡ, đôi má em phúng phính ửng hồng, phụng phịu đáp lại.
"Vậy thì Freen làm hiệp sĩ cho Bec nhé.."
"Ừm, tớ làm hiệp sĩ bảo vệ công chúa." Freen khúc khích cười, gật đầu chắc nịch.
"Freen chỉ bảo vệ công chúa Becky thôi nhé..?"
"Ừm, một mình Bec thôi."
Lời hứa trẻ con, ngây ngô ấy mà lại khiến Becky cười tít mắt, em kéo tay Freen nhảy chân sáo quanh hành lang.
Tiếng cười lanh lảnh vang khắp nhà, trong buổi chiều thu hiền hòa, như một giai điệu hạnh phúc vương lại thật lâu.
Lát sau, ba em cùng ba cô, mỗi người bế một đứa nhỏ trên tay, từ nhà Freen sang nhà Becky.
Becky vừa được ba nhấc lên đã tíu tít khoe váy công chúa mới, còn Freen thì vòng tay ôm chặt cổ ba, ngoan ngoãn ngả đầu.
Trên đường đi ngang qua phòng khách nhà Becky, hai ông vô tình thấy cảnh vợ mình ngồi kề bên nhau, trò chuyện.
Họ nhìn nhau, rồi đồng loạt đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Mẹ Freen vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn bạn mình.
"Phu nhân Armstrong à, hôm nay cậu sao vậy, ít cười hơn mọi ngày đấy nhé, có chuyện gì sao? Hay mình làm gì sai à?"
Mẹ Becky thoáng khựng lại, mắt bà chớp chớp, ngập ngừng như muốn né tránh.
Nhưng chỉ mấy giây sau, nỗi tủi thân dâng lên lại khiến bà nhỏ giọng thú nhận.
"Thật ra tớ có chút sợ..."
"Sợ? Cậu sợ gì? Ai làm gì cậu?" Mẹ Freen nghe thế thì thoáng ngạc nhiên, bà quay người mẹ Becky sang nhìn thẳng vào mình rồi hỏi dồn.
"Không có.. chỉ là tớ sợ... một ngày nào đó cậu sẽ thân với bà Poolsak hơn tớ thôi.. hai người trò chuyện vui vẻ quá.. tớ cứ thấy mình bị bỏ lại.."
Giọng bà nghe như sự dỗi hờn của một đứa trẻ, mẹ Freen nghe thế thì khẽ bật cười, ánh mắt bà dịu đi vài phần, lại vươn tay nắm chặt tay mẹ Becky.
"Ngốc ạ, cậu với tớ là tri kỷ bao nhiêu năm nay rồi, ai có thể thay thế được?"
"Thật sao.." Mẹ em vẫn chưa chắc, dè dặt hỏi lại.
"Tất nhiên, nói chuyện với mẹ Nam chỉ là phép lịch sự thôi, dù gì họ cũng mới chuyển tới mà.. trái tim này từ lâu đã có một "góc riêng" cho cậu rồi."
Mẹ Becky nghe thế thì thoáng sững người, đôi mắt bà chợt hoe ướt, rồi cuối cùng nỗi lo lắng cũng tan đi, nhường chỗ cho nụ cười.
Đứng sau tủ gỗ, hai ông chồng len lén nghiêng người, nửa tò mò nửa buồn cười, cứ thế nghe lỏm như hai cậu học trò vụng trộm.
Bốn người họ nãy giờ đều đã nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ trong nhà.
Becky nhìn mẹ mình và mẹ Freen, rồi lại nhìn cô, em vỗ nhẹ vào tay ba đòi xuống, ba em vẫn đang chăm chú vào câu chuyện nên không để ý mặc em xuống.
Freen thấy em như vậy cũng vội rời khỏi tay ba, xem em muốn bày trò gì, nào ngờ Becky kéo cô lại gần, em nhỏ giọng.
"Freen, chúng ta cũng phải như vậy, Freen không được thân với ai hơn Bec đâu đó!"
Freen chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cô chỉ bật cười rồi gật đầu đồng ý, hai người đàn ông thì nhìn nhau lắc đầu ngán ngẩm rồi đồng thoại.
"Mẹ thì trẻ con, con cũng chẳng khác là bao.."
Khi hai bà mẹ đã tay trong tay rủ nhau xuống bếp lo phần tráng miệng, Becky lại lập tức nhào vào cạnh Freen, đôi mắt tròn long lanh đi kèm với chất giọng nũng nịu.
"Freen nhớ đó nha, không được thân với ai hơn tớ hết đâu đó!"
Freen ngẩn người, cô còn chưa kịp đáp thì Becky đã nghiêm túc gật gù, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng hệt như người lớn ra điều kiện.
"Nếu cậu dám chơi với người khác nhiều hơn tớ.. tớ sẽ... sẽ giận luôn, không ăn kẹo Freen cho nữa!"
Nói đến kẹo, đôi mắt Becky lại thoáng chút lo lắng, như thể chính em cũng sợ mình không giữ nổi lời "đe dọa" ấy.
Freen nghe thế thì bật cười khúc khích, cô nghiêng đầu đáp bằng chất giọng ngọt ngào nhất.
"Được rồi, tớ hứa, Becky là bạn thân nhất của tớ, từ bé tới lớn cũng chỉ có Becky thôi."
Becky nghe thế lập tức hớn hở, gò má phúng phính ửng hồng, song vẫn chưa chịu buông tha, em tiếp tục bô bô.
"Thế thì Freen phải ngoan, đi đâu cũng nắm tay Bec, ăn cơm cũng ngồi cạnh Bec, ngủ cũng phải.. ôm Bec ngủ cơ."
Freen chớp mắt, nhìn khuôn mặt đang ra sức tỏ ra "nghiêm trọng" ấy, bỗng thấy buồn cười, cô đưa tay xoa nhẹ đầu em.
"Ừm, ừm, công chúa nói gì thì hiệp sĩ nghe nấy."
Becky lúc này mới thật sự chịu nhoẻn miệng cười, vươn tay quàng lấy cổ cô, thì thầm khe khẽ.
"Freen là của Becky!"
"Ừm, Becky cũng là của Freen."
Ở phía xa, ba hai đứa trẻ liếc sang nhau cười mỉm, khẽ lắc đầu.
Họ chẳng biết mai này con gái mình có còn giữ được lời "tuyên bố chủ quyền" ngây ngô ấy không, nhưng khoảnh khắc trẻ thơ này thì hẳn sẽ khắc sâu mãi.
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top