Phần 15: Lời Nguyền của Ngọc Linh Hồn

Bóng đêm nơi Cửu Tuyền tĩnh lặng nhưng ngột ngạt, những cơn gió nhẹ phả hơi lạnh vào không gian vốn đã âm u. Triệu Viễn Châu ngồi bên hồ nước, ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống mặt nước trong vắt, soi rõ khuôn mặt vẫn còn vương nét đau buồn. Còn Trác Dực Thần ngồi cách đó không xa, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt phức tạp và đầy mâu thuẫn. 

"Ngươi không ngủ sao?

" Trác Dực Thần lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng. 

Triệu Viễn Châu không quay đầu, giọng nói khẽ vang:

"Ta không dám ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, ta lại thấy hình ảnh của Ly Luân… ta thấy hắn biến mất ngay trước mắt ta." 

Trác Dực Thần đứng dậy, bước đến gần Viễn Châu.
"Ta hiểu cảm giác của ngươi. Nhưng nếu cứ để nỗi đau nhấn chìm bản thân, ngươi sẽ không còn đủ sức để cứu hắn. Ngươi đã chọn đi trên con đường này, phải kiên định hơn nữa." 

Triệu Viễn Châu cười nhạt, ánh mắt vẫn không rời mặt nước.

"Ngươi nói đúng… Nhưng Trác Dực Thần, tại sao ngươi lại giúp ta? Đây vốn không phải là trách nhiệm của ngươi." 

Trác Dực Thần sững người. Hắn đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu, nhưng khi Viễn Châu thực sự hỏi, hắn lại không biết phải nói gì. Hắn không thể thừa nhận rằng bản thân muốn bảo vệ Viễn Châu không chỉ vì tình nghĩa bạn bè, mà còn vì những cảm xúc sâu kín hơn thế. 

"Vì chúng ta là bằng hữu."

Cuối cùng, hắn đáp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi chìm trong tuyệt vọng. Nếu Ly Luân quan trọng với ngươi, thì cứu hắn cũng quan trọng với ta." 

Triệu Viễn Châu quay đầu lại, đôi mắt ánh lên sự cảm kích. " Đa tạ ngươi, tiểu Trác "
---

Hành trình ngày hôm sau càng thêm gian nan. Họ phải băng qua một cánh rừng ma quái, nơi những bóng đen mơ hồ không ngừng đeo bám, thì thầm những lời dụ dỗ độc địa. 

"Ngươi có chắc mình muốn tiếp tục không?" Một giọng nói từ bóng tối vang lên, mang theo âm điệu ma mị. "Ngươi đã mất hắn rồi. Hãy quay lại đi, trước khi mọi thứ trở nên vô nghĩa." 

Triệu Viễn Châu nghiến răng, tay siết chặt chuôi kiếm. "Ngươi không hiểu gì cả. Ta sẽ không lùi bước." 

Trác Dực Thần bước lên chắn trước Viễn Châu, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng đen. "Chúng ta không có thời gian để lãng phí với ngươi." 

Bóng đen gầm lên, hóa thành hàng chục chiếc bóng nhỏ lao về phía họ. Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần cùng rút kiếm, chiến đấu quyết liệt. Những bóng đen kia không có hình thù rõ ràng, chỉ là những luồng khí lạnh lẽo, nhưng chúng cực kỳ nhanh nhẹn và hung hãn. 

Khi trận chiến kết thúc, cả hai đều kiệt sức, nhưng không ai than thở. Họ tiếp tục đi, đôi mắt đầy kiên định. 

---

Trên con đường dài, một giọng nói vang lên từ hư không, quen thuộc đến mức khiến Triệu Viễn Châu đứng sững lại. 

" Chu Yếm…" 

Hắn quay đầu lại, tim đập loạn nhịp. "Ly Luân?" 

Phía trước, trong làn sương mờ, bóng hình của Ly Luân hiện ra, mái tóc dài bay nhẹ trong gió. Khuôn mặt của hắn vẫn như xưa, nhưng ánh mắt mang theo một nỗi buồn khó tả. 

"Ngươi… sao ngươi lại ở đây?" Triệu Viễn Châu bước tới, nhưng khi chạm tay vào bóng hình đó, nó tan biến như khói. 

"Đừng tìm ta nữa, Chu Yếm" Giọng nói của Ly Luân vang lên từ mọi hướng. "Ngươi dừng lại đi, ngươi chỉ đang tự làm đau chính mình thôi " 

"Không!" Triệu Viễn Châu hét lớn. "Ta không tin! Ta đã hứa sẽ đưa ngươi trở về, Ly Luân!" 

Trác Dực Thần đứng lặng nhìn Viễn Châu. Hắn không nghe thấy giọng nói của Ly Luân, nhưng sự đau khổ trong ánh mắt của Viễn Châu đã nói lên tất cả. 

" Triệu Viễn Châu." Hắn lên tiếng, kéo bạn mình trở về thực tại. "Ngươi ổn chứ?" 

Triệu Viễn Châu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm. "Ta ổn… Ta chỉ… Ta chỉ muốn gặp lại hắn, dù chỉ một lần." 

Trác Dực Thần không biết phải nói gì. Hắn hiểu rõ nỗi đau này, nhưng hắn không thể làm gì để xoa dịu nó. Tất cả những gì hắn có thể làm là đồng hành cùng Viễn Châu, bảo vệ hắn trên con đường đầy hiểm nguy này. 

Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Viễn Châu nhắc đến Ly Luân, một cảm giác ghen tuông âm thầm lại dâng lên trong lòng Trác Dực Thần. Hắn biết điều đó là sai trái, nhưng không thể ngăn bản thân cảm thấy như vậy. 

---

Khi họ nghỉ chân bên một con suối nhỏ, Triệu Viễn Châu đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có bao giờ cảm thấy… có những thứ mình không thể từ bỏ, dù biết là vô ích không?" 

Trác Dực Thần nhìn hắn, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ. "Có." Hắn đáp, giọng nói trầm xuống. "Ta biết cảm giác đó rất rõ." 

"Vậy ngươi làm gì?" 

Trác Dực Thần mỉm cười nhạt. "Ta tiếp tục chiến đấu, dù biết có thể không bao giờ đạt được điều mình muốn." 

Triệu Viễn Châu gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. "Ngươi đúng. Ta không thể từ bỏ. Ta sẽ không để Ly Luân biến mất mãi mãi." 

Trác Dực Thần nhìn hắn, trái tim thắt lại. Hắn không biết liệu mình có thể tiếp tục kìm nén cảm xúc này trong bao lâu. Nhưng lúc này, tất cả những gì hắn có thể làm là ở bên Viễn Châu, giúp hắn hoàn thành lời hứa với Ly Luân, dù cho điều đó có nghĩa là phải hi sinh bản thân mình. 

Bóng tối nơi Cửu Tuyền không bao giờ tắt, như một màn sương dày phủ kín những linh hồn đã lạc lối. Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần tiếp tục hành trình, dù đôi chân họ đã rã rời. Nhưng khi ánh sáng kỳ lạ từ một ngọn thạch đèn phía xa hắt lại, cả hai đều khựng lại. 

Trước mặt họ là một khung cảnh kỳ quái: một cây đại thụ khổng lồ mọc giữa lòng vực, những cành lá xám tro không ngừng rỉ máu đỏ thẫm. Treo trên cây là hàng ngàn viên ngọc nhỏ, lấp lánh như ánh sao nhưng lại mang hơi thở tử khí lạnh lẽo. 

"Ngọc Linh Hồn…" Trác Dực Thần thì thầm, đôi mắt tối sầm lại. 

Triệu Viễn Châu nheo mắt. "Đây là nơi gì?" 

Trác Dực Thần nhắm mắt, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi đáp:

"Người ta đồn rằng mỗi viên ngọc trên cây này là một linh hồn bị nguyền rủa. Những ai đến đây đều phải đưa ra một giao ước – hoặc linh hồn của chính mình, hoặc một phần sức mạnh bản mệnh. Đổi lại, cây đại thụ sẽ mở ra lối đi tiếp theo." 

Triệu Viễn Châu nhìn những viên ngọc lấp lánh.

"Nếu chúng ta cần một con đường để cứu Ly Luân, thì đây là cách duy nhất sao?" 

"Đúng vậy." Trác Dực Thần nghiêm giọng. "Nhưng ta không để ngươi mạo hiểm. Ngươi đã mất quá nhiều rồi. Nếu ai phải đưa ra giao ước, thì là ta." 

Triệu Viễn Châu quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao. "Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Đây là con đường ta chọn, và cũng là nỗi đau của riêng ta. Nếu có phải hy sinh, thì ta sẵn sàng làm điều đó." 

Trác Dực Thần bước đến, đặt tay lên vai hắn, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định. "Ngươi không hiểu. Nếu ngươi gục ngã ở đây, ai sẽ cứu Ly Luân? Ta không thể thay thế ngươi. Hãy để ta làm điều này." 

"Không!" Triệu Viễn Châu gạt tay hắn ra, đôi mắt cháy rực. "Ngươi luôn nói rằng chúng ta là bằng hữu. Nếu vậy, đừng ngăn cản ta. Ly Luân là tất cả của ta, và ta sẽ không lùi bước." 

Cả hai đứng đối diện nhau, sự căng thẳng bao trùm. Cuối cùng, Trác Dực Thần chỉ thở dài. "Ngươi thật sự cố chấp, Triệu Viễn Châu." 

---

Họ cùng tiến đến gần cây đại thụ, nơi một bóng dáng mờ ảo xuất hiện từ thân cây. Đó là một linh hồn già cỗi, đôi mắt trắng đục như nhìn xuyên thấu mọi bí mật. 

"Ngươi dám đến đây, biết rõ nơi này chỉ có cái chết và nguyền rủa?" Linh hồn lên tiếng, giọng nói khàn đục vang vọng khắp không gian. 

"Chúng ta cần lối đi tiếp theo." Triệu Viễn Châu đáp, giọng nói kiên định. 

Linh hồn cười nhạt. "Lối đi không bao giờ miễn phí. Ngươi sẽ phải trả giá. Một phần linh hồn của ngươi, hoặc sức mạnh bản mệnh." 

Trác Dực Thần bước tới, ánh mắt nghiêm nghị. "Lấy của ta. Hắn còn việc phải làm." 

Triệu Viễn Châu nắm lấy tay hắn, kéo lại. "Không. Ngươi không có quyền thay ta quyết định. Nếu phải đánh đổi, thì ta sẽ làm." 

Linh hồn bật cười, giọng nói đầy mỉa mai. "Thật là hiếm thấy, hai kẻ tranh nhau để hy sinh. Vậy ta sẽ ra điều kiện khác." 

Họ cùng nhìn lên, chờ đợi lời phán quyết. 

Linh hồn chậm rãi nói: "Trong hai ngươi, kẻ nào có thể chịu được 'Lời Nguyền của Ngọc Linh Hồn' mà không gục ngã, ta sẽ mở lối đi." 

---

Lời nguyền bắt đầu. Một ánh sáng đỏ rực bùng lên từ viên ngọc trên tay linh hồn, rồi vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ, đâm thẳng vào cơ thể Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần. 

Triệu Viễn Châu cảm nhận được cơn đau xé nát linh hồn, như thể từng phần bản mệnh bị bào mòn. Hình ảnh của Ly Luân hiện lên trong tâm trí hắn – nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp, rồi khoảnh khắc Ly Luân biến mất trong làn khói. 

"Chu Yếm... Đừng để bản thân ngươi bị hủy hoại vì ta." 

"Không!" Hắn hét lên. "Ta không bao giờ từ bỏ ngươi!" 

Bên cạnh, Trác Dực Thần cũng gục xuống, hơi thở dồn dập. Trong đầu hắn, những hình ảnh khác hiện lên – Triệu Viễn Châu đứng đó, đôi mắt đầy đau khổ, nhưng hắn không thể chạm tới. 

" Chu Yếm… tại sao ta lại muốn bảo vệ ngươi đến vậy? Tại sao ta không thể dừng lại…" 

Lời nguyền kéo dài tưởng chừng vô tận, nhưng cả hai vẫn kiên trì chống đỡ. Cuối cùng, ánh sáng đỏ tắt lịm, và linh hồn già cỗi bật cười. 

"Thật không ngờ… Cả hai ngươi đều vượt qua. Vậy thì, lối đi sẽ mở." 

Thân cây đại thụ rẽ ra, để lộ một con đường tối om dẫn vào sâu thẳm. 

---

Khi cả hai bước vào, một giọng nói lạnh lùng vang lên, làm Triệu Viễn Châu khựng lại. 

"Chu Yếm… Ngươi thật sự nghĩ ta không biết ngươi đang làm gì sao?" 

Hắn quay đầu lại. Trước mặt là Ly Luân, nhưng không phải ánh mắt dịu dàng mà hắn nhớ. Đôi mắt ấy giờ đầy lạnh lẽo và trách móc. 

"Ly Luân… Ngươi đang trách ta sao?" 

"Ngươi không hiểu gì cả. Ngươi đang hủy hoại chính mình vì một lời hứa vô nghĩa. Ngươi nghĩ ta muốn thấy điều này sao?" 

Triệu Viễn Châu bước tới, nhưng bóng dáng Ly Luân dần tan biến. 

"Ngươi không cứu được ta đâu, Chu Yếm…" Giọng nói đó mờ dần, để lại một nỗi đau khôn cùng trong lòng hắn. 

Trác Dực Thần đứng bên, ánh mắt đầy lo lắng. Hắn lặng lẽ nghĩ: "Ly Luân… Nếu ngươi không cần hắn, vậy có thể để ta thay thế ngươi ở bên hắn được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top