Đoản 7: Là em sai?
'Vèo'
"Đánh chết tôi đi. Nè! Mặt nè! Tát nát luôn đi. Sao là tôi sai chứ? Anh sai mà? Anh sai đó. Biết chưa hả? Là anh sai đó. Chính là anh sai đó. Chính anh đó. Biết chưa? Biết chưa hả? Biết chưa hả?"
Tuấn Khải né cái gối mà cậu vừa ném tới, nhàn nhã bỏ miếng táo vào miệng, nhai rất mạnh để tạo tiếng cho cậu càng thêm tức giận.
"Có biết sai chưa hả?" Thiên Tỉ đi tới trước mặt anh, hùng hùng hổ hổ lên tiếng.
Tuấn Khải xích gương mặt lại gần cậu, Thiên Tỉ lùi ra sau: "Quyến rũ nhau à? Mơ nhá."
Tuấn Khải đưa gương mặt lại gần hơn, Thiên Tỉ cảm nhận lưng chạm vào bàn, cậu ngã người ra sau: "Lại gần như vậy làm gì?"
Tuấn Khải vẫn không nói chuyện, càng thêm gần. Cậu đặt tay lên ngực anh, cực kỳ không vui mà nhắm mắt lại, bởi vì gương mặt kia quá mức đẹp trai, cậu sẽ bị mê hoặc mất.
"Tránh ra." Thiên Tỉ nói, cậu tránh sang một bên.
Tuấn Khải lại ôm eo cậu lại: "Muốn chết đúng không? Là ai sai hả? Là ai muốn đi mua đồ hả? Là ai bỏ quên chìa khóa hả? Là ai?" Tuấn Khải đưa gương mặt nở nụ cười lên tiếng.
"Là.. là... đừng có mà uy hiếp em. Là anh chứ ai. Là anh đó." Thiên Tỉ lên tiếng.
"Là ai?" Tuấn Khải hỏi lại.
"Được rồi. Là em." Thiên Tỉ bỉu môi nói rồi đẩy anh ra, cảm giác như bị áp bức vậy á.
Cậu bực mình đánh anh mấy cái: "Có gì vui đâu. Lần sau không rủ nữa."
"Anh muốn đi?" Tuấn Khải hỏi ngược lại.
Cậu lắc lắc đầu, cả hai người cùng nhau ngồi xem phim. Màn hình lập lòe khiến cậu dõi mắt theo, Tuấn Khải ngồi kế bên nhìn cậu rồi tự nhiên thấy buồn cười. Coi phim ma mà co rúm lại nhìn buồn cười ghê.
Đang xem thì tự nhiên nguyên cái mặt con ma nhào ra. Hơn nữa là tiếng nhai hạt dưa của anh quá lớn làm cậu như rụng tim.
Cậu nắm nắm áo anh, rồi xích lại gần anh: "Ghê quá!"
"Chúng ta quen không? Không quen." Tuấn Khải đẩy cậu ra, vô cùng khiến Thiên Tỉ bất mãn.
"Gì chứ? Đùa nhau à?" Thiên Tỉ chẳng quan tâm anh, vẫn nhìn chằm chằm màn hình, vẫn là cái tay nắm cái áo.
Lát sau, cậu im lặng nhìn qua bên cạnh. Mất tiêu!
"Vương Tuấn Khải! Anh trốn đi đâu hả? Sợ ma hả?"
"Đi vệ sinh đó." Tuấn Khải bước ra, vô cùng bình thản ngồi xuống.
Thiên Tỉ lại co rúm lại gần Tuấn Khải, anh là sợ cậu luôn rồi. Sợ ma mà xem phim ma làm gì nhỉ?
Anh ngồi một hồi lại thấy ai kia bấu áo mình, rồi cào cấu cắn xé anh, Tuấn Khải kéo kéo áo mình lại nhìn cậu nói: "Xem không được thì đừng có xem."
"Là ai bắt xem hả?" Thiên Tỉ bực mình quát.
"Là ai bắt?" Tuấn Khải nhướng mày.
"Là em sai." Thiên Tỉ cúi đầu, thiệt sự sao cậu lại chọn cái này chứ, sợ muốn chết.
"Tắt đi." Tuấn Khải lấy điều khiển rồi tắt đi.
Thiên Tỉ muốn bắt lại thì Tuấn Khải trợn mắt: "Bây giờ có tắt không?"
"Tắt." Thiên Tỉ không tình nguyện nói.
Một lúc sau, Tuấn Khải mang giày rồi đi ra ngoài. Thiên Tỉ cũng chạy theo, cậu sóng vai đi cùng anh. Ban đêm, ngoài trời có gió hiu hiu, lại se se lạnh. Thiên Tỉ kéo kéo giày, nhìn bóng lưng Tuấn Khải đi xa: "Đợi.. đợi."
"Nhanh lên." Hối thúc một chút, Tuấn Khải cũng không có đi tiếp.
Cả hai vào một quán ăn nhỏ, ăn vài món đơn giản rồi lại đi dạo về nhà, cảnh khuya mờ mờ ảo ảo, Thiên Tỉ ngáp mấy cái, thật sự rất buồn ngủ. Cậu định nhảy lên lưng anh thì Tuấn Khải rất thức thời né ra, Thiên Tỉ té xuống đất: "Làm gì kỳ vậy?"
"Phản ứng nhất thời thôi." Tuấn Khải đút tay vào túi, nhẹ nhàng lên tiếng.
Thiên Tỉ bực mình đi theo sau, người trước người sau, đối lập đến lạ.
"Nếu sau này em thích người khác, anh có hối hận vì hạnh động lạnh nhạt của mình hay không?" Thiên Tỉ chớp chớp mắt
"Hình như em đánh giá em quá cao." Tuấn Khải phủ phàng nói một câu.
"Cái gì chớ? Phải trả lời là anh rất hối hận. Anh cực kỳ hối hận. Anh sẽ không bỏ lỡ em. Phải nói vậy chứ?" Thiên Tỉ đứng trước mặt anh, chỉ tay nói.
Tuấn Khải mỉm cười, kéo cậu lại, môi chạm môi: "Anh chỉ làm vậy thôi."
Đúng! Chỉ cần hành động, chỉ cần anh hành động, cậu ngay cả ý nghĩ thích người khác cũng tan thành mây khói. Biến mất tan tành, vì chỉ 1 nụ hôn thôi.
Thiên Tỉ đỏ mặt: "Làm lại đi."
"Không rảnh." Tuấn Khải rời đi, không muốn nói lời vô nghĩa.
"Đồ... Cái đồ khó ưa." Thiên Tỉ hét lên.
"Đi nhanh lên." Tuấn Khải lên tiếng, cậu chạy theo, cố ý nhảy lên người anh lần hai.
Tuấn Khải lại né qua, cậu lại muốn té lấn hai, thì eo bị anh kéo lại: "Đi đứng đàng hoàng chút đi."
"Tại ai hả?" Thiên Tỉ bực bội chu môi.
"Ai?" Tuấn Khải gia ngu nói.
"Mệt quá." Thiên Tỉ bước đi lên phía trước.
Bàn tay lại cảm thấy ấm lên, đôi tay ai đó nắm lấy tay cậu, các kẽ tay xen vào nhau. Cậu mỉm cười, anh nhéo nhéo má: "Nhìn mặt vui ghê."
"Con khỉ."
"Khỉ đâu?"
"Biến đi."
"Sao biến?"
Cả hai cãi nhau đến hết cả con đường. Hằng ngày, chỉ có vậy, bên nhau, hành động nhẹ nhàng lại tràn ấm áp.
Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên Vương Tuấn Khải, cứ thế tạo ra ngọt ngào.
[Hết Đoản]
Ờ.. cái này của Chị Mai nha. Mai trả cho bạn Châu sau.
Sẵn hỏi chút dù nó không liên quan đến fic này.
Chuyện là Longfic tớ tính ngược nặng nhưng thấy tội Thiên quá?
Các bạn muốn tớ ngược nặng hay ngược nhẹ? Hỏi để biết tớ còn bỏ vài chi tiết cho ít ngược nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top