Chap 28

C28 –  Everlasting Love

Rất nhiều rất nhiều năm trước, phiên vương Jaipur đã vì vương phi mà Ngài sủng ái nhất xây nên một hồ nước hình vỏ sò ở chốn thâm cốc. Dùng đá màu hổ phách kiến tạo nên một cung điện sáng lóa mắt trên mặt nước, nằm giữa lòng hồ màu xanh lục bích. Như một viên trân châu giữa vỏ sò, hơi nước lượn lờ, tấm màn mỏng khẽ múa hát với ánh trăng ngoài khung cửa. Dường như vào đêm trăng mỗi một nghìn năm, vương cung kỳ ảo mới hiển hiện rõ giữa đầm nước của sa mạc.

Bốn mặt bị nước bao quanh, một tình yêu không thể nào có chỗ chạy trốn.

Bởi vì quá mức yêu mến, thậm chí muốn dùng lồng chim tinh xảo để nhốt nàng lại.

[Chap trước]

Lúc Chanyeol đếm ngược thời gian, chưa đếm tới 1 đã thấy cừu cừu lôi ba lô nhỏ, thở dốc mà đẩy cánh cửa gỗ cẩn san hô ra.

“Ha~” teddy dựa vào bên xe, giang hai cánh tay về phía tiểu cừu: Baby mau tới.

Baekhyun giống y như một con hamster vừa tắm xong mà cào cào lung tung mái tóc ngắn đang dựng lên của mình, hếch cằm lên. Hừ~ đợi Byun Baekhyun yêu thương nhung nhớ!? Cả đời cũng không có khả năng! o( ̄ヘ ̄o#)

Muốn trốn đi khỏi bên cạnh chú chó nào đó, chỉ là sơ ý một chút lại bị lôi về, sau đó ném vào trong xe. Tiếng lạch cạch khi teddy giảo hoạt khóa cửa xe lại cũng triệt để tuyên bố sự thất bại của tiểu cừu cừu. Baekhyun mím môi, một vạn lần không tình nguyện mà ôm lấy bó hoa buộc dây ruy-băng xanh được đặt ở chỗ ngồi. Vùi đầu sát vào bó hoa hồng màu cam nhạt ngửi một cái, cánh hoa mềm mềm tỏa ra hương đào nhàn nhạt.

“Cậu hái?”

Đóa hoa chưa được cắt tỉa nên trên cành vẫn còn những chiếc gai nhỏ. Không ngoài dự đoán, tiểu teddy gật đầu trả lời, mái tóc cuốn màu vàng kim búng lên búng xuống, vẻ mặt ngốc tệ. Wow~ Còn làm tóc nữa nha.

Chanyeol vuốt tóc mái sang một bên để lộ cái trán ra, tựa như tiểu vương tử của vương quốc chim én nằm ở phía Nam đang đứng giữa nhị hoa trong truyện “Thumbelina”. Cố ý hơi nhíu mày lên để con mắt như kẹo hạnh nhân thoạt nhìn có vẻ dài nhỏ, dây đeo thể thao trên cổ tay cũng đã đổi thành đồng hồ kim. Ăn mặc âu phục nên dường như trưởng thành hơn so với tuổi thật, nhưng cũng chỉ là một chút, một chút mà thôi.

Coi như là ngày tết cũng không hy vọng mãi mãi không đáng tin như truyện tranh đồng thoại. Hơn một phút đồng hồ mà Baekhyun đi xuống lầu, Chanyeol nhìn vào gương chiếu hậu sửa sang, chỉnh lại cra-vat và góc áo sơmi trắng, tự mình cảm thấy hài lòng mà nhếch khóe miệng lên. Không biết lúc này trong não Baekhyun đang tràn đầy hình ảnh một con chó teddy nhỏ, cả người dính đầy bùn cỏ, nằm ở vườn hoa hồng của khách sạn, len lén gặm hoa cỏ…

Tự cho mình là đẹp trai phóng khoáng, khí thế bất phàm, kết quả là lúc kích động khi nói chuyện thì theo thói quen mà híp mắt phải lại, vẫn rất giống chó lông xù nuôi trong nhà, wink ra nước quất ngọt và cả đống sao sáng.

“Ngu ngốc.” Sao lại có người dùng cả bó cỏ dại xanh mơn mởn như lá bạc hà tròn cắm chung với năm ba cây hoa hồng nhỏ? Màu hoa cũng vậy, chủng loại cũng vậy, tất cả đều không tương xứng.

Chó con ngu xuẩn lại cười đến càng vui vẻ hơn nữa. Nhìn thấy đứa bé kia bứt ra một cái lá bạc hà nhét vào trong miệng, cái miệng nhỏ hồng hồng nhai nhai cực kỳ đáng yêu. Chỉ có cừu non của Chanyeol mới biết rõ là cậu tặng bạc hà chứ không phải hoa hồng.

Không cần nói quá nhiều, chỉ cần một mình cậu biết là được.

Không cần vội vã gặng hỏi cậu có thích hay không, hai mắt cười lên thành mặt trăng nhỏ cong cong và khuôn mặt như thạch trái cây ngọt ngào đã viết đầy đáp án.

Thừa dịp tâm trạng Baekhyun đang rất tốt, Chanyeol lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước mà nghiêng người bắt lấy cổ tay của cậu. Xoa xoa bàn tay nhỏ bé, rõ ràng là nhỏ hơn bàn tay Chanyeol gần phân nửa, gan bàn tay vẫn có chút thịt thịt. Động vật nhỏ thích nhất là xoa xoa mấy chỗ có thịt như vậy.

Kéo lên gần gương mặt, lắc lắc theo bộ dáng động vật nhỏ cầu phúc.

“A, tiểu khả ái kêu hai tiếng behe behe~ cho tớ nghe đi.”

Ha…

Baekhyun thật sự cảm thấy đã hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, làm aegyo như vậy vẫn có chút lúng túng, thế nhưng Chanyeol tràn ngập chờ mong như vậy… chẳng chút khác biệt so với hồi cấp III, dường như ngăn cách là một lớp bánh tráng giấy bọc lấy viên kẹo sữa, dễ dàng bị hòa tan.

Sửng sốt vài giây, tiểu cừu với đôi mắt rũ xuống dè dặt hé miệng, liếm liếm môi cánh hoa: “Behe~~”

Chan Chan đụng đầu vào trên tay lái.

A, đáng yêu muốn nát tim!! Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh nhất định là thứ cần phải có khi ở cùng với Byun Byun!

[Thích] trong những manga về tình yêu, luôn có thể viết ra một trăm vạn lý do lên giấy viết thư mạ vàng.

Baby cừu thích cáu kỉnh không tính là một người yêu hoàn mĩ, nếu như tham gia cuộc thi bình chọn cừu khỏe cừu đẹp trên thảo nguyên có thể sẽ chẳng được hạng nào. Nhưng mà một ánh mắt bướng bỉnh không chịu nghe lời của cừu non Byun Byun có thể lay động tiếng lòng của teddy. Chanyeol cảm thấy, như vậy cũng đã đủ rồi.

Luôn muốn có được một người như thế, khi cậu ấy thuộc về mình thì sẽ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc ~

Nhìn thấy Chanyeol cúi người áp sát qua đây, cự ly giữa khuôn mặt cả hai cũng càng ngày càng gần. Baekhyun chậm mất hai nhịp mà khẩn trương lên:

“Làm… cái gì? ∑( ° Д °|||)”

“Thắt dây an toàn a, ~ đồ ngốc.”

Quả thật chỉ muốn đưa tay giúp cừu ngốc thắt dây an toàn, để tránh đứa bé kia lung lay lắc lắc bị gió biển thổi bay. Ai bảo vẻ mặt của cậu ấy cứ hoảng hốt kiểu ‘Cậu muốn hôn tớ, đúng không!? ≥^≤’, Chanyeol cảm thấy Baekhyun vô cùng đáng yêu, dứt khoát hoặc là không làm (…) Trời cũng chiều theo ý người mà để cậu bắt được móng vuốt của Baekhyun đang muốn đẩy mình ra. Một tay chống lên lưng ghế, lại hôn thật sâu đúng theo tiêu chuẩn đang ở cạnh bãi biển.

Một nụ hôn mang theo hương cỏ cây mát lạnh.

Sau khi đánh lén thành công, tiểu teddy kiêu ngạo, khoa trương muốn chết luôn, hàm răng trắng lóe ra tia sáng, liếm môi một cái: “Cừu bạc hà chát chát cũng ăn thật ngon.”

A Ang ~~~~~ㅠㅅㅠ Lưu manh!

Byun Byun quyết định quay đầu nhìn phong cảnh ở ngoài xe, không bao giờ muốn phản ứng cậu ấy nữa.

Dọc theo đường đi, Chanyeol mở bài hát của Lunafly, xương ngón tay đánh ra tiết tấu của điệu nhạc. Baekhyun có chút ngạc nhiên, sao tiểu teddy có thể tìm được cậu.

“Gọi điện thoại cho người liên lạc khẩn cấp ở Mexico theo tờ giấy hành trình”. Ban đầu tiểu teddy cũng không ngờ tới là thuận lợi như vậy, thời gian tự do nghỉ ngơi nên đồng nghiệp ở công ty cũng không chắc là sẽ biết tung tích của Baekhyun, cũng may người nghe điện thoại là ông chủ.

“Ha, ông ấy cũng khá tốt đấy ~ lập tức nhắn cho tớ bản đồ chỉ dẫn đường đi cụ thể. Còn nói sẽ bảo đồng nghiệp bên Cancun ngăn chặn chú cừu muốn chạy trốn, không cho cậu bỏ đi trước.”

“…”

Baekhyun khi không lại bị ông chủ bán đứng, túm lông trên đỉnh đầu ngoẻo xuống, thở dài phiền muộn đến thảm thương.

Với câu hỏi giờ muốn đi đâu, Chan Chan cư nhiên thừa nước đục thả câu mà làm sao cũng không chịu nói cho Baekhyun nghe.

Thời gian vừa đúng nghe hết một album, mặt trời chiều bắt đầu nhuộm lên màu đỏ dày đặc. Xe chạy ngang qua dải đất của club ven biển có đông đảo du khách tụ tập, quẹo vào lối rẽ thưa thớt dân cư. Cũng biết sơ sơ là khu vực này trên đảo thuộc quyền sở hữu của những người ngoại quốc giàu có, tiểu cừu có đi ngang vài lần nhưng không cần dẫn đoàn vào, phía trước có khu bảo tồn san hô và một trong những di tích của thần điện Maya. Đến ngã tư thì biển báo thẳng đứng biểu thị cấm thông hành, xe buýt du lịch phải bọc bùng binh đi đường khác.

Đợi Chanyeol đậu xe xong, sắc trời đã tối xuống. Đèn đường như những đóa hoa linh lan ẩn nấp giữa một mảng rừng cây xanh um, dường như chỉ tỏa ra ánh sáng lấm tấm và mờ nhạt. Xung quanh sân trồng rất nhiều loại xương rồng hoang dã và những bụi gai, thế nên chỉ có thể nhìn thấy đường viền mơ hồ của những kiến trúc xa hơn mười thước.

“Hiện tại, nhắm mắt lại.” Chanyeol vừa nhẹ giọng nói, vừa cầm lấy sợi ruy-băng xanh biếc trên bó hoa muốn che mắt Baekhyun lại.

Che con khỉ gì! Tốt xấu gì thì đây cũng là địa bàn của anh Byun! Tại sao lại bị teddy Chan Chan lừa gạt đến một cấm địa xa lạ. Tiểu cừu cừu lại không nghe lời rồi, đá đạp lung tung, đưa tay tháo ruy-băng ra.

“Ha, móng vuốt của tiểu cừu mềm thật là có sức sống.” Không gian trong xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi quá mức chật hẹp, baby cừu cừu liên tục đấm đá, đụng vào cửa nghe rất náo nhiệt. Chanyeol giơ tay lên liếm liếm bàn tay bị cừu hung hãn quào trầy, hình như chỗ bị móng tay làm bị thương đã chảy ra một giọt máu đỏ.

Cừu non giãy giụa không thành công… Cũng không nghĩ tới chuyện làm Chan Chan bị thương. Dù sao thì cả người cũng mềm nhũn ra, rúc thân thể lại trốn vào trong hốc ghế. Có người nói, con ngươi màu rám nắng của động vật ăn thịt hoang dã buổi tối có thể phát ra ánh sáng màu xanh biếc. Khóe mắt cừu non dè dặt liếc nhìn teddy gần trong gang tấc, tay của Chanyeol chống bên cạnh Baekhyun, bao vây cậu trong một không gian rất nhỏ giữa hai tay. Trên mặt đều là hơi thở ấm áp đầy nam tính như hương vị của lá tuyết tùng, không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy đối phương gầm nhẹ nên yết hầu run run, toàn bộ làm cho tiểu khả ái cảm thấy có chút lo nghĩ.

“Xem ra baby cừu mềm nhất định không nghe lời!” Một khi con mồi không ngoan thì Chanyeol sẽ chỉ biết cắn xé, kéo cra-vat ra, thô bạo mà trói chặt cổ tay Baekhyun.

Chó chăn cừu quả nhiên cũng không thua sói hoang có hàm răng bén nhọn. Cừu non chỉ biết ngoan ngoãn gác tay nhỏ lên trước ngực Chanyeol, tùy ý cậu ấy vén tóc mình lên, buộc sợi dây ruy-băng che đi hai mắt của mình.

Con mắt đã không nhìn thấy, hai tay cũng mất đi tự do nên tự nhiên sẽ sinh lòng sợ hãi, đặc biệt là đi xuyên qua đám cây cối giữa màn đêm. Chanyeol ôm hông của Baekhyun, dắt cậu đi về phía trước. Cảm giác mặt đường dưới chân mà mình đang giẫm lên như một bãi cỏ um tùm, có sâu có cạn, lại còn hơi ẩm ướt. Làn gió mằn mặn của rừng cây nhiệt đới đập vào mặt. Nãy giờ Chanyeol không nói gì nên Baekhyun cũng không biết mở miệng từ đâu. Ngoại trừ bước tiến của hai người, dường như còn có rắn mối bò trên lá cây tạo ra âm thanh huyên náo.

Nhận thấy được đứa bé kia đang lo lắng xem lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, Chanyeol đỡ đầu vai của Baekhyun, tay dùng lực một chút, ôm cậu vào trong ngực mình. Chỉ có dựa vào hơi ấm và cảm xúc khi cằm cọ cọ lên tóc, mới có thể khiến đứa bé kia an tâm một chút.

Đi khoảng mười lăm phút, phía trước truyền đến tiếng dòng nước và tiếng bọt sóng vỗ vào đá ngầm. Tạm chia tay với áp lực nhỏ hẹp trong rừng rậm, không gian trở nên trống trải hơn.

Chàng trai bản xứ dùng giọng tiếng Anh đặc biệt và trầm bổng như chim bói cá nói chuyện với Chanyeol, dường như một mực đứng ở bờ nước đợi bọn họ. Sau đó, Baekhyun còn chưa kịp suy tư đã bị Chanyeol gần như ôm lên thuyền.

Con thuyền nhỏ hẹp đi ngược dòng chảy của nước biển, những gợn sóng lăn tăn ra khắp hai bên. Ở đầu thuyền, một thổ dân đập vào mảnh gỗ hát lên bài ca dao ca tụng thần mưa Actez. Baekhyun nhớ tới lần đầu tiên nghe được ca khúc này là trong lễ của người chết ở Morelia. Mà bây giờ, ngồi ở bên cạnh cậu không phải là giáo sư dân tộc học hay tên thầy bói gạt người. Mà là người trong lòng ngày đêm mong nhớ, người… duy nhất mà mình thích.

Một hành trình không biết mục đích, chỉ biết càng thêm mê man, không biết phải làm sao.

Chanyeol áp đầu nhỏ đang cảnh giác lắng nghe của Baekhyun vào cổ của mình, vùi đầu đến gần lỗ tai của cậu, nói:

“Tin tưởng tớ.”

——————————————————TBC——————————————————

Mẹ số 1 và mẹ số 2 xả xì-chét sau khi thi TN nhé =))) = ̄ω ̄=

------------------------------------------------------------------------------------

Còn nhớ rõ Peter Pan gõ cửa dưới ánh trăng không?

Hoặc là tiểu teddy ngậm lá bạc hà tròn trong rừng rậm.

Có chú mèo đi hia và tiểu cừu hồng nhạt nhai cỏ đinh lăng có ba lá.

Đã ước hẹn trong mơ là chỉ có mình cậu biết cỏ may mắn, cắn một cái, tất cả đều biến thành hương vị ngọt ngào tươi mát.

Hai mắt Baekhyun bị che lại bằng dây ruy-băng, cậu cùng Chanyeol ngồi thuyền nhỏ đi về nơi nào đó không biết. Giờ đã cuối tháng mười một rồi, tuy ban ngày ấm áp nhưng ban đêm gió biển thổi đến vẫn mang theo hơi nước lạnh lẽo. Trưa nay Baekhyun chạy ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt nên ngồi ở trên thuyền không khỏi cảm thấy lạnh, cảm giác tăm tối khi không nhìn thấy gì hết cũng làm tăng cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Cậu kéo hai bên vạt áo khoác cố giúp mình cài nút áo lại, nhưng trong nháy mắt lại được người bên cạnh kéo vào trong ngực dùng cả người ôm lấy mình. Không nhớ trước đây đã thấy những dòng chữ màu xám xanh trong một quyển ghi chú nào đó viết là: ý nghĩa của hai con người, chính là nương tựa lẫn nhau.

Không giống với việc quan tâm quả đào nhỏ như chăm sóc một đứa em trai, cũng không phải như lúc nói cười đùa giỡn với người bạn tốt Do Do trước đây. Trong thế giới của cừu khả ái, chỉ có một người khe khẽ đụng vào là cậu sẽ mặt đỏ tim đập, thời gian cũng được, ngăn cách cũng được, chẳng thể nào cản nổi phần rung động nho nhỏ trong nội tâm.

Baekhyun không thích đưa lưng về phía Chanyeol, thật giống như lúc chia tay năm đó. Chanyeol nhất định không biết cậu rất khó chịu, phải cắn răng chịu đựng thế nào để không cho giọt nước lăn xuống khỏi hốc mắt. Nếu như nước mắt của Baekhyun rơi xuống khăn quàng cổ rồi rơi vào trong lớp tuyết trắng thì Chan Chan nhất định sẽ nhào tới không cho cậu đi.

Trên thực tế, Chanyeol từ đầu đến cuối vẫn không biết là vì nguyên nhân gì mà ba ngày trước sinh nhật mười sáu tuổi của Chan Chan vào cuối tháng mười một thì Baekhyun đều không ngủ. Vốn muốn tặng cho Chan Chan tất cả nhưng rồi lại không muốn nữa, nếu không thể cùng một chỗ, giữa hai người không nên có những ràng buộc sâu sắc hơn. Ước hẹn ở chỗ công viên nhỏ, trời lại đang đổ một trận tuyết to. Chanyeol nghe được câu nói kia chỉ biết mở miệng thở ra khói trắng, trừng to đôi mắt hạnh nhân vốn đã rất to, hơn nửa ngày mới hờn dỗi quát lên “Được! Cậu đi đi!”. Đồ ngốc Park Chanyeol nhất định cho là tiểu cừu của cậu ấy sẽ không rời cậu ấy mà đi. Nhưng mà tiểu cừu đã hạ quyết tâm, cho dù Chan Chan hô hoán “Baekhyun! . . . . . Byun Baekhyun” như thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không quay đầu lại.

Những vết chân trong tuyết sâu sâu cạn cạn, Baekhyun vừa hối hận ảo não vừa liều mạng thuyết phục chính mình không thể xoay người lại! Chỉ cần liếc mắt nhìn Chanyeol một cái thôi thì sẽ làm cho câu thần chú khiến mình quyết tâm bị mất đi năng lực ngụy trang. Tay của tiểu cừu cừu đặt trong áo khoác ngoài nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay sâu đến mức làm mình chảy máu mới có thể dùng cảm giác đau đớn ép buộc mình phân tán sự chú ý.

So với cảm giác đau lòng, cảm giác buồn khổ khi chính mình rõ ràng thích cậu ấy lại không thể nói yêu cậu ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Baekhyun cho rằng Chanyeol đã sớm đã quên cậu đi, cảm thấy cậu là một tên khốn khiếp, sau đó sẽ loại bỏ hết toàn bộ ký ức có liên quan đến cậu. Hai người cách nhau hơn nửa địa cầu, cũng sẽ không cùng xuất hiện lần nữa.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn tương phản. . . hai người lại gặp nhau lần nữa. Tiểu teddy trước sau như một mà ngây ngốc muốn làm cho cậu vui, phe phẩy đuôi to mong được dính chặt lấy ôm ôm ấp ấp, muốn chiếm cả thể xác và tinh thần của baby cừu cừu. Chanyeol trưng ra vẻ mặt khát khao, nâng niu chăm sóc trong lòng bàn tay, bước đi cũng muốn nắm lấy tay cậu, đồ ăn ngon đều cho Byun Byun hết, sữa tươi ô mai cũng cắm sẵn ống hút, bánh khoai tây phải cắt nhỏ rồi chấm tương gia vị đút tới trong miệng. Lúc ngủ nhất định phải ôm nhau ngủ, coi như Baekhyun đánh cậu ấy hay lấy gối ôm chen giữa hai người thì cậu ấy cũng không buông tha, dù sao thì tới nửa đêm tiểu cừu ngốc ngủ rồi ôm sao chả được. Ít nhất phải cho một cái goodnight kiss, hừ, không được phép tránh né đâu! Ôm cổ của tiểu teddy bobo lên mặt là chuyện tối thiểu nhất, nếu không sẽ không khoan dung, không buông tha mà chơi xấu cậu.

Đừng tưởng rằng hễ đàn ông con trai có tiếng nói trầm thấp thì nhất định là tổng tài mặt lạnh chững chạc và dày dặn kinh nghiệm, tiểu Chan Chan là một tên miệng còn hôi sữa có chất giọng trầm thấp ồ ồ, có sở trường như chó cưng là kêu ẳng ẳng~ làm nũng đủ thứ. Thật giống như Baekhyun ở trước mặt cậu ấy bây giờ là tiểu cừu mềm mại đáng yêu lúc mười lăm tuổi, chưa từng làm mình tổn thương cũng chưa từng nói chia tay. Baekhyun không hiểu vì sao Chanyeol có thể làm được như vậy.

Nhưng bây giờ hai người đang ngồi chung ở trong một chiếc thuyền nhỏ giữa biển; sức nặng, hơi ấm, hơi thở từ sau lưng truyền tới toàn bộ đều thuộc về Chanyeol, Baekhyun sửng sốt vài giây, giơ tay lên giữa không trung cố gắng đẩy ngón tay của Chanyeol ra… lại do dự rồi từ từ nắm thật chặt. Chanyeol cho rằng đứa bé kia chỉ là đang lo lắng về đích đến của bọn họ nên gác cằm lên hõm vai của Byun Byun dụi dụi vào gương mặt cậu, có chút cưng chiều mà nói với cậu: “Không phải sợ, tin tưởng tớ.”

Đi khoảng hai mươi mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới được nơi muốn đến, Chanyeol dắt Baekhyun lên chỗ mặt đất bằng phẳng, cậu thiếu niên thổ dân chèo thuyền cho hai người nói vài câu có chuyện gì thì thiếu gia cứ việc phân phó rồi vui vẻ huýt sáo chèo thuyền rời đi.

Làm cái khỉ gì vậy chứ! Dự cảm không tốt ở trong lòng Byun Byun càng ngày càng mãnh liệt. Không nên tin tưởng chó con hư hỏng mà! Ngay từ đầu nên liều mạng chống lại rồi chạy mất mới đúng! Tiểu teddy kiêu ngạo cười hahaha, vừa nghe đã thấy không có ý tốt.

Cừu cừu lại đánh lại nháo, muốn tự mình tháo dây ruy-băng ra, cho dù trên đường đã cân nhắc qua hơn mười câu trả lời, cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho cậu cảm thấy có chút giật mình.

Vị trí của hai người là một mô đất bốn mặt bị nước bao quanh, là di chỉ cung điện Maya chỉ lộ ra mặt biển sau khi thủy triều buổi tối rút xuống. Nói là cung điện, trên thực tế thì nó đã trải qua mấy nghìn năm ăn mòn cộng thêm việc trường kỳ ẩn nấp trong nước biển mặn nên bộ phận còn sót lại đã bị thu hẹp rất nhiều. Đa số cửa cung, tường đá đều chìm một nửa trong biển, dưới ánh sao sáng, cách lớp sóng biển màu xanh thẫm có thể mơ hồ thấy được thần miếu và tượng đá tinh xảo dưới đáy nước, nhưng đưa tay lại không chạm đến được. Khoảnh đất hình vuông ở trên cao từng là nơi đặt ghế ngồi của tù trưởng bộ lạc, bởi vì địa thế tối cao, sừng sững với hơn mười bậc thềm đá xanh đen nên hiện tại trở thành nơi duy nhất hoàn toàn lộ trên mặt nước.

Baekhyun biết hải vực này có không ít di chỉ Maya ở dưới nước, nghe nói mấy người trong khu nhà giàu lúc rảnh rỗi thì thích lặn qua các rặn san hô và quần thể cung điện. Đây không phải lộ trình của công ty du lịch phổ thông, công ty của Baekhyun cũng chưa từng đề cập đến chuyện này. Thì ra ngoại trừ những kẻ bị bệnh tâm đem khu bảo tồn san hô làm hồ bơi sau nhà của mình, còn có kẻ điên dùng hoàng cung trong nước của Maya làm nơi tổ chức tiệc tối! Xem ra chỗ vừa nãy đi vào sau khi đậu xe chính là hoa viên trên đất liền của nhà hàng kỳ dị này, còn nơi chân chính để dùng cơm nhất định phải đi thuyền đến, là nơi kỳ ảo chỉ vào đêm mới có thể hiện ra giữa nhân gian. Sau khi thuyền nhỏ đi khỏi thì khắp hải vực xanh thẫm chỉ còn lại có hai người là Chanyeol và Baekhyun. Chanyeol nắm lấy móng vuốt của tiểu cừu baby để cậu ấy đến gần một chút, lỡ như có quái ngư ngửi thấy được hương vị của cừu ngọt mà cắn tiểu baby một cái thì phải làm sao bây giờ?

Ha? Đó là cái quỷ quái gì! Byun Byun đương nhiên không nghe theo, vội vã rút tay lại: Cá mập cũng không mạnh bằng cậu!

Nước biển tỉ mỉ cọ rửa bậc thềm bằng đá, khó trách sương mù ẩm ướt vờn quanh. Khoảnh đất trên mặt nước khoảng chừng hai mươi mét vuông, ở bốn góc là bốn cây cột trụ màu trắng có điêu khắc hoa văn. Những cây cột thẳng đứng được quấn những sợi tơ vàng, những tấm màn mỏng màu trắng sữa và màu xanh nhạt được treo trên đỉnh rồi thả rũ xuống bên dưới. Rời xa nơi ồn ào nên chỉ có thể dùng ánh sao đầy trời làm nguồn sáng, bàn ăn hình bầu dục bằng gỗ đào có điểm một ngọn nến được trang trí bằng hoa đinh hương màu tím nhạt, ánh sáng chập chờn của ngọn nến như nhún nhảy giữa màn đêm.

Tiểu cừu rất không có tình cảm mà suy nghĩ vẩn vơ, nếu không ở nơi này cùng người cực kỳ quen thuộc thì e rằng ngay cả nét mặt cũng không thấy rõ lắm. . . vậy nên người ta mới đặc biệt dùng làm nơi hẹn hò lãng mạn cho các cặp tình nhân. May mà người đi ăn tối cùng cậu là Chanyeol, một người dù cậu có nhắm mắt lại cũng không bao giờ quên. Nhưng mà ở cung điện của thổ dân Châu Mỹ mà lại làm những đường viền kiểu Rococo thế này, trong khi trên nền của các bậc thềm đá được khắc đầy những hình ảnh máu tanh đầy tục tằng theo thần thoại Maya cổ, khi vua của chúng thần chinh phạt được quái vật dưới đáy hồ. Khăn trải bàn trên bàn cơm lại được thêu đồng cỏ xanh với những cô thiếu nữ đi giày đỏ và có cả hình sư tử luôn. . . Thật sự là ngu ngốc đến mức không nói ra được. Byun Byun thở dài, quên đi, khiếu thẩm mỹ của con chó Pháp kia đại khái là cũng méo mó như thế.

Bộ dụng cụ trên bàn ăn màu bạc phản chiếu bóng dáng của hai người, nét mặt của Chanyeol khi chăm chú không nở nụ cười thoạt nhìn cũng không giống không có tim không có phổi như chó cưng nuôi trong nhà. Cậu ấy mặc âu phục màu đen, bó hoa đinh hương trên bàn dường như thấp thoáng hiện ra hai tròng mắt màu tím nhạt, ánh mắt ấy nhìn Baekhyun mang theo dục vọng độc chiếm vô cùng mãnh liệt. Baekhyun rõ ràng cảm thấy cánh tay từ phía sau vòng qua người cậu có dùng sức, một phân một tấc như là muốn bóp nát xương cốt của mình để khảm nhập vào trong thân thể người kia. Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, giọng nói trầm thấp của Chanyeol hung hăng vang lên bên tai Baekhyun: Muốn nhốt cậu ở một nơi không có chỗ để trốn!

Thế nhưng quay đầu lại, vẫn là cậu bé trưng ra hàm răng trắng noãn tươi cười với cậu.

Mười chín tuổi, đã thành niên, hình như so với hình tượng của một thiếu niên ngây ngô thì càng có nhiều hơn một chút khí thế của một chàng trai thần bí không thể nhìn thấu.

Cưỡng chế cừu cừu ngồi xuống, tiểu teddy không biết từ nơi nào biến ra một cái rổ nhỏ, hăng hái bừng bừng mà đưa tới trước mặt cừu mềm. Gì chứ, một đống lá cây màu xanh nhạt, cũng không phải đồ ăn bỏ vào trong lẩu? Tiểu Baekhyun ôm ngửi một cái, cả rổ đều là lá bạc hà mới hái.

“Chanyeol, cậu còn nhớ rõ. . . .” Xác suất gặp được một người yêu có thể nhớ rõ tất cả chi tiết nhỏ trong chuyện tình của hai người trước đây là bao nhiêu?

Sao lại không nhớ rõ chứ?

“Lớp mười năm ấy, ngày 12 tháng 7, chủ nhật. Ngày hôm ấy đổ mưa cho nên đường đi trên núi rất trơn trợt, buổi chiều cùng tiểu cừu mềm đi sưu tầm một ít thực vật để hoàn thành nhật ký động vật ăn cỏ.”

Baekhyun chu mỏ, nhật ký động vật ăn cỏ. . . . . Hừ! Rõ ràng là sổ báo cáo hè của ủy viên sinh vật!

Chẳng phải lúc học trung học thì tiểu Byun Byun vẫn đảm nhiệm chức ủy viên sinh vật trong lớp sao? Cậu có nhiệm vụ sưu tầm và quan sát nhiều hơn các bạn học khác một chút. Để một mình cừu khả ái đơn độc chạy vào trong núi lớn cây cối xanh tươi um tùm rất là nguy hiểm! Teddy xung phong nhận nhiệm vụ bảo vệ cừu cừu để cùng đi! Đang vào lúc anh Yixing căn dặn trăm nghìn lần không được đi xa, thấy cây nấm đẹp cũng không thể hái, phải về nhà sớm… thì hai người đã khoái trá nắm tay nhau chạy một mạch ra khỏi nhà.

Byun Byun mang theo hình vẽ và một ít tài liệu, mang cả quyển sách ảnh thực vật học cũng khá dày, tất cả sách vở đều nhét chung vào trong cái túi đựng đầy trái cây làm nó trở nên nặng trịch. Chanyeol nhìn thấy liền đoạt lấy giúp cậu đeo túi, cánh tay rảnh rỗi kia rất tự nhiên mà vòng qua eo nhỏ của cừu non. Đương nhiên Baekhyun cũng có giãy ra.

“Cậu không nên áp sát như vậy, lỡ tớ trợt chân cũng sẽ liên lụy cậu.”

Vào đúng lúc ấy, lá cây trên đường bị nước mưa đập vào phát ra tiếng tí ta tí tách, những trận mưa phùn rả rích không thể nào tạnh ngay trong một lúc. Hai người không có bung dù, chỉ dùng một cái lá môn to che đầu, cùng đi trên con đường ruộng thông ra sau núi. Chanyeol thật ra rất vui vẻ, một tay nắm lấy bàn tay muốn tránh né của Baekhyun kéo trở về. Trợt một chút mà sợ cái gì, hô~ cừu cải trắng ngọt ngọt không phải là trái cây đông lạnh trợt vào trong lòng của chó chăn cừu sao ❤

Chỉ chốc lát sau, mưa trở nên rất nhỏ, rất nhỏ đến hầu như không cảm giác được hạt mưa nữa, chỉ có một chút hơi nước ẩm ướt trong núi ngưng tụ ở lông mi Chanyeol kết thành môt đường tinh tế màu trắng. Chan Chan nói “Tớ sẽ hát cho cậu nghe một bài tên là ‘I don ‘t want to miss a thing’”, nói xong còn cầm lấy tay của Baekhyun vung vẫy sang trái rồi vỗ vỗ sang phải, tiểu cừu uốn éo uốn éo nhảy điệu cừu mềm rất đáng yêu.

I don ‘t want to miss a thing

- Tớ không muốn bỏ qua một thứ

I could spend my life in this sweet surrender

– Tớ nguyện dành cả đời cho sự thần phục ngọt ngào này.

Every moment spent with you is a moment I treasure -

Mỗi khoảnh khắc ở cùng với cậu đều là khoảnh khắc tớ trân quý nhất.

And I don ‘t want to miss a thing

- Và tớ không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì

Lying close to you feeling your heart beating

- Nằm ở bên cạnh cậu, cảm giác con tim của cậu đang đập

And I ‘m wondering what you ‘re dreaming

– Tớ muốn biết cậu đang mơ thấy điều chi

Wondering if it ‘s me you ‘re seeing

– Có phải cậu gặp tớ trong mơ hay không

Then I kiss your eyes

– Và rồi, tớ hôn lên đôi mắt của cậu

And thank God we ‘re together

– Cảm tạ thượng đế đã cho chúng ta ở bên nhau.

I just want to stay with you in this moment forever

- Tớ muốn ở cùng cậu trong khoảnh khắc này mãi mãi

Cũng không biết tại sao tiểu teddy lại nghĩ đến bài nhạc nền trong một phim điện ảnh cũ rích như vậy, tràn đầy sức sống mà ở trong cơn mưa say sưa trình diễn ca khúc thâm tình của nhóm nhạc rock lừng danh đến lúc kiệt sức và mất giọng. Không có gần gũi thân thể cũng không có xa lìa người yêu, gặp nhau mãi sao có thể xúc động sâu sắc, ôm ngực nói ‘I Don ‘t want to miss a thing’ cũng đơn thuần là chú chó nhỏ học sói tru mà thôi. Nhưng Byun Byun vẫn cảm thấy teddy như được bỏ thêm thật nhiều đường vào, đặc biệt đáng yêu.

Hai người cười cười nói nói đi tới giữa sườn núi, Byun Byun bắt đầu ngắt lấy một ít thực vật kẹp vào trong vở. Những vật nhỏ màu xanh này trong mắt Chan Chan đều giống nhau, không có chút khác biệt. Chẳng phải thực vật trên thế giới này chỉ có hai loại ra hoa và không ra hoa sao?! Tiểu cừu chỉ vào bãi cỏ xanh biếc ướt đẫm nước ở ngay trước mắt, lật lật sách sinh học ra. Ý nghĩa của lá bạc hà tròn là [Chỉ nguyện được gặp lại cậu, chờ mong cậu có thể yêu tớ lần nữa.]

Ý nghĩa cái khỉ mốc gì, chó con lại không ăn cây cỏ.

Tiểu teddy có chút không cho là đúng. Xí, vài cái lá cây mà thôi, có thể biểu đạt cái gì, sau đó không có tim không có phổi mà cười ha ha. Nửa ngày sau, liếc mắt nhìn cừu cừu, vì Chan Chan cười nên đứa bé kia bị mất hứng. Baekhyun hung hăng quơ sách vở lên nện vào lưng Chanyeol, chó con hư hỏng mà!

Thân là một chú chó chăn cừu hợp cách, phải toàn tâm toàn ý xem tiểu baby là báu vật của mình. Tiểu cừu Byun Byun nói mặt trăng hình vuông vậy nhất định là hình vuông! Những thứ mà Byun Byun thích đều là tốt nhất, Byun Byun muốn bạc hà thì Chan Chan nhổ bạc hà. Teddy không nói hai lời mà chạy tới ngồi xổm xuống bãi cỏ ướt sũng, chọn những lá bạc hà xanh biếc mập phì hái một xấp dầy, dùng cả hết móng vuốt cũng không hốt hết được nhưng vẻ mặt hưng phấn mà đưa tới trước mặt tiểu Baekhyun: “Haha, toàn bộ đều cho cậu ~”

Baekhyun muốn sao trời thì Chan Chan cũng hái cho cậu, chỉ cần cậu thích là được rồi.

Gặp được Baekhyun còn hạnh phúc hơn cả chuyện mùa hạ được ly nước chanh mát lạnh còn bỏ thêm mật ong! Nếu như. . . . chỉ là nếu như, sau này chúng ta vì chút nguyên nhân mà cãi nhau hay giận dỗi, sweetheart tiểu cừu đồng ý sử dụng ma pháp tiểu bạc hà cho tớ thêm một cơ hội nữa không?

Chanyeol chớp chớp hàng lông mi dài có dính đường trắng, mở hai tay dính đầy nước và bùn ra, ánh mắt nhìn Baekhyun sáng lấp lánh như cây hoa hồng hay cây nho của Otto.

“Không cần đâu~”, tiểu Baekhyun không thể chống cự lại sức quyến rũ của chó con đáng yêu, thoáng cái nhào vào trong lòng Chan Chan, hắt cằm lên, nheo đôi mắt cười cong cong lại nhìn cậu ấy: “Mới sẽ không cãi nhau, chẳng phải chúng ta làm cho phần tình cảm này từ thích trở thành yêu sao.”

Giữa lúc tiểu teddy siêu cấp hài lòng muốn ôm ôm cừu xấu hổ với gương mặt đang hồng hồng, tiểu cừu lại cấp tốc nhảy ra “Vừa rồi chỉ là trợt chân mà thôi!”

Rõ ràng là tự cừu non bổ nhào vào trong lòng mà, bật người ra liền không thừa nhận…

Như lúc này đây, cậu vẫn thích tớ sao?

Màn đêm dày đặc, Chanyeol vòng qua bàn cơm có đặt ly rượu nho màu đỏ tía, bắt lấy những ngón tay tinh tế đang cầm nĩa đâm vào cà chua rồi cọ cọ. Lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, hít sâu một hơi, lại trưng ra nụ cười rụt rè ngây ngốc như một chú chó con. Baekhyun hiểu rõ tâm tư của tiểu Chan Chan, rõ ràng là một tên coi trời bằng vung nhưng bộ dạng lúc muốn nói lại thôi trái lại là làm cho lòng người đau nhói.

Rất sợ Baekhyun nói không. Càng để tâm sẽ càng do dự, không cách nào có thể nói thành lời. Chanyeol cảm thấy dù cho là một chữ cũng có thể tuyên án tử hình cho mình. Nếu như Baekhyun đồng ý gật đầu nói yêu, Chanyeol khẳng định chính mình sẽ vui vẻ đến phát cuồng. Cả đời ngọt ngào cưng chiều, chỉ nguyện đổi lại nụ cười của một mình cậu.

“Baekhyun,” kêu tên của đối phương, rồi lại chậm chạp không nói lời nào. Hiện tại chỉ cách nhau một cái bàn ăn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, nhưng mà nếu như trong lòng có vết thương, sợ tất cả đều là ảo ảnh, muốn một mình thừa thụ bấy nhiêu tịch mịch. Phải khó khăn lắm mới có thể nắm tay cậu ấy, Chanyeol liếm liếm đôi môi khô ráo, nhìn thấy ánh mắt tiểu Baekhyun có chút né tránh.

Bảo bối, cậu biết không?

“Tớ rất nhớ cậu.”

Chó con ngu ngốc vọng tưởng đến một nơi bị nước bao quanh bốn phía là có thể vây khốn baby cừu sao?

Cái này là không thể nào nha ~ Byun Byun ngoại trừ chạy trốn nhanh, bơi lội cũng rất lợi hại. . . . Nếu như chỉ là khoảng cách mấy nghìn mét thì hoàn toàn không có vấn đề.

Vô cùng bất đắc dĩ mà cân nhắc đến chuyện tuần sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng sẽ gặp, ăn một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải làm cho quan hệ trở nên bế tắc hơn rồi mới chịu ở lại. Anh Byun mới không có sợ! Đùa đấy à, Byun Baekhyun là ai chứ! (Cậu là ai. . . . .) Anh đây chính là đại nhân vật nổi tiếng gây sóng gây gió trong giới du lịch Mexico, ăn nói vô cùng có khí phách, mở miệng là chắc như đinh đóng cột. (Bên trên hoàn toàn là tự xưng -___-||)

Teddy hư hỏng hỏi cừu cừu có lạnh hay không nhằm ý đồ ngồi vào bên cạnh cậu, baby cừu non vô cùng ngông nghênh bất khuất mà trừng mắt liếc Chanyeol, cố làm ra vẻ tự nhiên mà lột phăng áo khoác ra, để lộ chiếc áo ba lỗ màu đen có cổ chữ V khoét thật sâu: “Lạnh cái gì mà lạnh! Giờ anh đang rất nóng~”

Phư. . . . . Tự mình lột đi áo khoác lông xù là tưởng có thể hù được teddy sao?! Cổ áo chữ V sâu hoắm để lộ xương quai xanh tinh tế và mảng lớn da thịt trắng nõn, Chan Chan thích thú giương mắt nhìn chằm chằm vào đó, cảm thấy có chút hài lòng. Chó Chan theo dõi mỗi cử động của tiểu Baekhyun, tự động lý giải thành cậu ấy đang mê hoặc mình, ám chỉ mình có thể tiến thêm một bước XOXO (hoàn toàn lầm to). Cho nên mới nói, những động vật nhỏ không cùng chủng loại thì tư duy vĩnh viễn không nằm chung một đường thẳng *khóc*.

Chín mươi phần trăm các món ăn của Mexico đều dùng ớt và cà chua để điều chế nước sốt, hương vị vừa ngọt vừa chua lại còn rất cay. Baekhyun nhìn những món ăn trên bàn liền biết nhất định là ông chủ của cơ quan du lịch Firelight đề cử cái nhà hàng kỳ quái này với Chanyeol, bởi vì như món Ceviche kia, là được dân bản xứ dùng hải sản vừa mới chài lên ướp với nước cốt rau mùi và nước cốt chanh, dùng phương pháp thuần thiên nhiên mà tẩm ướp thành. Món khai vị này vừa lúc hợp với sở thích của ông chủ, lại có rất ít người ngoại quốc mới tới đã gọi ngay.

Món chính là xương rồng xào với ớt xanh, ốc biển Nam Mỹ, củ hành tây, tiêu đen, thịt bò, sau khi xào chính thì lại rắc thêm đậu phộng, hạt bí đỏ và ớt lên. Theo người bản xứ thì món ăn này chỉ nằm ở mức cay vừa phải mà thôi, nhưng mà tiểu Chan Chan không chịu nổi những món cay như vậy, cay đến chảy nước mắt và thè lưỡi ra ngoài! Baekhyun dùng bàn tay nhỏ bé giúp cậu ấy quạt gió, chó lưu manh hễ bắt được thì lại hôn một cái. Để làm chi! Cừu cừu dễ bị ức hiếp như thế phải không! Tiểu Byun Byun dùng chân đá mạnh Chanyeol một cước dưới mặt bàn.

Teddy hing hing hing mà làm nũng một chút, nhưng rồi vẫn vì cay quá mà vội vàng tìm kiếm đồ uống trên bàn. Chó con ngu ngốc gọi rượu lại không uống mà mở lon coke ra rót vào ly. Chó con ngu ngu ngơ ngơ mà ngoác miệng ra, đầu lưỡi hồng hồng xoắn tới xoắn lui vẫn không cắn được ống hút! Hai hàng lông mày đều xoắn bên lại với nhau, lại còn bị tiếng nổ của pháo hoa rực rỡ trên không trung dọa sợ đến liên tục rụt vai lại.

Chan Chan bảo người ta bắn pháo hoa bên bờ biển, bởi vì vào ngày lễ tế điển lúc còn đi học đã từng cùng nhau xem pháo hoa bên bờ hồ. . . .  Baekhyun bỏ dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn những đóa hoa lửa xanh xanh đỏ đỏ từng mảnh từng mảnh rơi xuống giữa nền trời đêm xanh thẫm, trong lòng từ từ dâng lên một tia chua xót. May mà ánh sáng của nến rất yếu mới có thể miễn cưỡng che giấu nét khổ sở hiện lên ở đuôi mắt rũ xuống của đứa bé kia.

“Baekhyun, tớ muốn biết… nguyên nhân thật sự lúc đó khiến cậu chia tay là gì”

“Khụ. . . Khụ, khụ ”

Một câu nói của Chanyeol đột nhiên đánh tới làm Byun Byun bị sặc nước quýt nên ho khù khụ. Tiểu teddy chính là luôn thẳng thắn như vậy, chưa bao giờ biết uyển chuyển hay nói bóng nói gió, khiến cho bầu không khí vừa mới dịu xuống lại trở nên rất lúng túng.

“Tớ đã cho người điều tra sổ khám sức khỏe của cậu trong trường đại học, cơ thể rất khỏe mạnh. Nếu không phải vì bị bệnh vậy có khi nào muốn nói cho tớ biết. . . . giữa chúng ta có quan hệ máu mủ.”

“Đương nhiên là không có!” Lộn xộn cái gì chứ, Byun Byun lại muốn nổi giận rồi! Tiểu khả ái tức giận ghim một miếng thịt bò mềm bỏ vào cái miệng nhỏ nhai bẹp bẹp. Chan Chan đến Mexico mới vài ngày thôi a~ đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, tiểu teddy quả nhiên không phải là chó con đơn giản.

“Cũng không dính dáng đến kẻ thù truyền kiếp hay ân oán gia tộc đúng không?!” Ở trong bút kí của Chanyeol về [Suy đoán lý do chạy trốn của tiểu cừu hư hỏng Byun Byun] có cả [Lý do thứ 249, cừu cừu thật ra là tiểu cừu ở tinh cầu mứt quýt, quýt ngoài hành tinh mất mùa nên cừu cừu cũng biến mất. Lý do thứ 250, bởi vì gia nhập cơ quan tình báo trung ương làm việc cho chính phủ cho nên phải giấu diếm chân tướng], những lý do sai lầm này đều được nghiêm túc cân nhắc qua.

. . . . . Cậu mới là cừu đặc công! Chó đặc công! Mr.Bean 007! Chanyeol hỏi từng lý do xem có phải không, Baekhyun thật sự là càng nghe càng giận.

Chan Chan mở to mắt nghi ngờ: “Vậy sao cậu không thích tớ?”

“Không phải là không thích cậu!”

“Ha~ vậy là thích rồi.” Teddy nhe răng cười vô cùng kiêu ngạo, Byun Byun đột nhiên cảm giác được chính mình bị lừa. Ngồi ở đối diện căn bản không phải là chó con ngây ngốc mà là con sói giảo hoạt muốn ăn thịt cừu! Tiểu cừu đã bò đến miệng chén của sói teddy, run rẩy che kín thân thể nhỏ nhắn. Động vật ăn thịt nhìn chằm chằm con mồi, ánh mắt ‘nhất định phải đoạt được’ làm Baekhyun sợ run lên.

“Cừu trái quýt~ bây giờ cậu phải cho tớ đeo nhẫn đính hôn”, vẻ mặt Chanyeol thành thật mà nói, “Baby cừu cừu là thuộc về tớ, phải để những tên vô lại khác hiểu rõ chuyện này!”

Buộc cổ động vật nhỏ lại cũng được, làm cho cả người đều là dấu hôn như quả dâu nhỏ cũng được, thằng con trai tư tưởng truyền thống và lo cho gia đình như Chanyeol vậy (xin lỗi. . … nhìn không ra) vẫn muốn có bằng chứng tình yêu đàng hoàng.

“Cái gì! ?” Ai muốn đính hôn với cậu chứ! ! Đeo cái con khỉ mốc!” Tiểu Baekhyun đập bàn hét lên.

Chanyeol không nói không rằng mà đem chiếc nhẫn cưới đựng trong cái hộp kẹo tròn kín đáo đưa cho tiểu Baekhyun, giờ không phải là vấn đề không chút lãng mạn nữa. Kẹo trái cây mềm mềm lại còn thêm quà tặng, là đồ chơi để dỗ dành trẻ con . . . .

Chờ một chút! Byun Byun vừa định vung tay ném nó xuống biển, vào giây phút đụng tới chiếc nhẫn thì lại ngừng tay.

Không phải là món đồ chơi bằng nhựa, cùng không phải bạch kim hột xoàn, là một chiếc nhẫn màu sắc thay đổi đậm nhạt được làm theo kiểu những chiếc lá vàng quấn lại với nhau thành hình dạng như một vòng hoa, giữa các phiến lá là những viên ngọc lục bảo nhỏ được cẩn thành tên của một vị quốc vương Actez cổ đại trông vô cùng tinh xảo! Hoa ngô vàng của thần hạt ngô là ký hiệu của Montezuma I, ngay cả hiện vật mà bảo tàng lưu giữ cũng không thể đẹp được như vậy, không phải khai quật được trong hầm mộ mà chính là bảo vật được lưu truyền theo huyết thống qua nhiều thế hệ, so với bất cứ loại hoa tươi hay châu báu nào cũng đều quý giá hơn. Không một ai có thể hiểu vị đế vương cổ đại của Châu Mỹ này quan trọng với Byun Baekhyun thế nào, ngoại trừ Chanyeol. Vật này vừa lúc chọc trúng chỗ yếu của Baekhyun.

Teddy giảo hoạt mới không phải ngây ngô đáng yêu như lúc nhìn thoáng qua, chỉ cần là vật mà Baekhyun thích, cho dù chỉ tùy tiện nhắc qua đều nhớ rõ trong lòng, huống hồ là nó. . . Từ giây phút đầu tiên nó xuất hiện trong thông báo của hội đấu giá, Chanyeol liền quyết định mặc kệ ra giá cao đến thế nào cũng phải mang về.

Vẻ mặt không hề thay đổi mà bày ra cái tròng, nhất định phải trói gô cừu trái quýt Byun Byun. Nhưng mà vật nhỏ xíu nhưng lại quan trọng kia phải đựng trong hộp kẹo mua ở tiệm tạp hóa ven đường mới được! Vừa nghĩ đến những hành vi không đứng đắn của động vật thuộc họ nhà chó kia, Baekhyun lại càng muốn đánh tiểu Chan Chan một trận!

“Coi như là vẫn còn nằm trong giới hạn đi, an ủi tớ hay lừa gạt tớ cũng không sao. Chỉ mang vài ngày thôi, có được không?”

Cứng rắn không được thì lại chuyển sang mềm dẻo, Chan Chan chocolate “hô~” một tiếng rồi cúi đầu cụp hai lỗ tai của chó lông xù xuống, gương mặt phồng lên tròn vo mang vẻ buồn bã thất vọng vì đã chờ khá lâu làm cho Baekhyun không đành lòng cự tuyệt. Hành trình của đoàn du lịch đã qua hơn phân nửa, một tuần sau thì hai người sẽ xa nhau rồi. Không cần giả vờ nữa . . . . . rõ ràng là thích cậu.

Tiểu Baekhyun cảm thấy có chút đau thương, không muốn cùng Chanyeol xa nhau. Ánh mắt của Chanyeol, giọng nói trầm thấp thâm tình của Chanyeol khi gọi cậu là bảo bối… hiện tại đều là những thứ của Baekhyun. Bởi vì đã tham lam độc chiếm toàn bộ, nên dù chỉ một giây thôi cũng không muốn mất đi.

Baekhyun đang âm thầm đau thương nên không có để ý đến chó lưu manh nâng lên tay trái của cậu lên, cấp tốc đeo chiếc nhẫn vào trong ngón tay. Baekhyun muốn tháo nó ra, cậu không nên tặng cho tớ bất kỳ vật gì, một khi phải ly biệt thì tất cả đều không còn giá trị nữa.

Nhưng Chanyeol lại rất mừng rỡ mà nâng tay cậu lên nói, “Đẹp quá! Quả nhiên đeo vào tay của baby là đẹp nhất.”

Nói câu nào cũng đều không thấy ngại, góc nhỏ trong nội tâm vẫn mơ hồ hy vọng cậu có thể yêu tớ. Thật vất vả dụ được tiểu khả ái ngồi chiếc ghế gỗ màu trắng nghe mình nói chuyện, Chan Chan dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh bàn, hai mắt nhìn tiểu cừu mềm lúc lắc cái đuôi to,

“Nè~ Baekhyun a, cậu sẽ thích tớ chứ?”

Chanyeol đưa tay phải ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má của Baekhyun.”Tiểu cừu baby của tớ trơn nhẵn đáng yêu như bánh pudding đào được ướp lạnh trong nước suối vậy.”

“Nhìn cute cute mềm mềm,” Chanyeol thấy khuôn mặt của cừu mềm áp vào bàn tay của cậu không có chống cự dữ dội nên cứ nhúc nhích thân người, đem móng vuốt để lên đầu gối của Baekhyun, tiến tới ôm hông của cậu.

Baekhyun cũng hiểu rõ Chanyeol cố ý ngồi xổm xuống nắm tay cậu, dùng góc độ từ dưới hướng lên để nhìn cậu, teddy như vậy đặc biệt ôn nhu, lại còn dùng chất giọng đáng yêu hò hét tiểu cừu thì sẽ làm cho toàn bộ tâm can của tiểu cừu không kiềm chế được mà mềm nhũn ra.

Chan Chan cọ cọ vào bàn tay của Baekhyun, nói tiếp: “Từ những ngày đầu tiên thì tớ đã rất thích baby đi sau lưng tớ, dùng bàn tay nhỏ bé lành lạnh che mắt tớ, sau khi tớ xoay người thì có thể ngửa đầu nhìn cậu như vậy.”

“Nếu như tớ cố ý đoán sai, tiểu baby sẽ giống như động vật nhỏ ăn trộm mật của chủ nhân, gian gian mà nheo mắt lại cười với tớ~”

“Thật ra, tớ chỉ cho phép mình cậu đến gần tớ như vậy.”

Đúng vậy~ Bởi vì Chanyeol cưng chiều mình đủ thứ, thiếu chút nữa đã quên mất khía cạnh tiểu thiếu gia xấu tính của Chan Chan. Ở trong trường học đều luôn như ông chủ ương ngạnh muốn làm gì thì làm, coi như cười hì hì cũng không có ai dám cãi lời, ngay cả đứa em Sehun rất biết điều của cậu ấy cũng thường xuyên bị ăn hiếp bằng mấy trò đùa dai. Mỗi lần nhắc tới khoảng thời gian trước đây thì lúc nào cùng ửng lên màu sắc nhàn nhạt của mùa xuân, khoan khoái dễ chịu. . . .

Cừu mềm Byun Byun cắn đôi môi màu hồng nhạt do dự đã lâu. Chỉ cần cậu không mở miệng, Chanyeol sẽ vĩnh viễn làm nũng.

“Mới vừa nói. . . . tớ cần một chút thời gian để suy nghĩ~ Cậu về bên kia ngồi xuống đàng hoàng đi.”

Muôn năm! Cừu non nói suy nghĩ  nhưng thật ra là đồng nghĩa với chấp nhận, tiểu teddy hiểu như thế đấy. Vì vậy rất vui vẻ mà đứng dậy, đi vòng qua sau lưng Baekhyun, dùng cánh tay ôm lấy cậu ấy. Baekhyun như nghe theo tiềm thức mà nhích về sau dựa vào người Chanyeol, nhưng lại cố ý quay đầu không nhìn tới cậu.

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng mặt nước biển trong phút chốc. Làn nước xanh mát một nửa là trong suốt, một nửa là di tích cổ ngàn năm phủ đầy bụi bẩn, cực kỳ hư ảo và mê hoặc. Hai người đều không nói gì suốt một lúc, chỉ dựa vào nhau trao đổi nhiệt độ cơ thể cũng đã cảm thấy rất ấm.

Lúc gió nổi lên, Baekhyun đưa lưng về phía Chanyeol, hướng ra ngoài khơi hét to:

“Park Chanyeol!”

Chanyeol!

 

Chanyeol. . . . .

Có thể la to tên của cậu, nhưng ba chữ khác lại không thể nói cho cậu nghe.

“Ngoan~ đừng như vậy.” Chanyeol nắm tay trái của Baekhyun ở trong lòng bàn tay mình, “Không nên ủy khuất chính mình. Tớ sẽ chờ đáp án của cậu.”

“Tớ có thể hôn cậu một cái không?”

Sau khi Chanyeol nhẹ giọng hỏi han, từ phía sau lưng ôm chặt lấy Baekhyun, đưa tay của Baekhyun lên hôn vào ngón tay của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top