Ngoại truyện: Khi Auau Đi Làm, Save Ở Nhà Mong Ngóng Chồng
Sáng sớm, ngôi nhà rộng lớn của gia tộc Sestasittikul vẫn yên ắng như thường lệ. Trong phòng khách, Save đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, tay cầm một tách trà ấm. Mọi thứ xung quanh cậu đều thanh bình, nhưng có một thứ không thể không nhận ra đó là nỗi nhớ Auau.
Mỗi ngày, khi Auau rời đi để làm việc cho tổ chức, Save lại cảm thấy một khoảng trống khó tả. Cậu biết rằng công việc của Auau luôn bận rộn và đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng mỗi lần hắn rời đi, lòng cậu lại lắng xuống, một cảm giác lo lắng lạ lùng chiếm lấy trái tim.
"Còn một tuần nữa mới xong việc... rồi sẽ về sớm, tôi hứa mà."
Lời hứa của Auau vẫn vang vọng trong tâm trí Save. Tuy vậy, mọi thứ lại không dễ dàng như hắn đã nói. Save từng quen với việc mình phải chờ đợi, nhưng cảm giác ngóng trông ấy luôn khiến cậu rơi vào sự cô đơn trong những giờ phút vắng vẻ.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng của mặt trời chiếu rọi qua những tán cây. Tiếng chim hót vang vọng trong không gian, nhưng lòng Save vẫn nặng trĩu. Cậu đã quen với việc Auau bên cạnh, với những buổi sáng cùng nhau thưởng thức bữa ăn, những buổi tối nằm trong vòng tay ấm áp. Nhưng giờ đây, căn nhà như thiếu đi một phần linh hồn.Save nhẹ nhàng đặt chiếc tách xuống bàn, ánh mắt cậu dõi về phía cửa, nơi Auau từng đứng khi rời đi. Cậu lại nhớ về những lời thì thầm vào tai mỗi sáng: "Tôi yêu em."
Thật lạ, dù biết rằng hắn sẽ về, Save vẫn không thể nào ngừng lo lắng. Có lúc cậu tự hỏi liệu có bao giờ hắn cảm thấy nhớ mình như mình nhớ hắn không. Đôi khi cậu mơ mộng về những khoảnh khắc lãng mạn giữa họ, khi Auau quay về, chỉ một cái ôm, một nụ hôn nhẹ trên trán là đủ để xóa tan hết mọi lo âu.Chiều muộn, Save đứng dậy, đi ra khu vườn sau. Mặt trời đã dần lặn, bầu trời chuyển sang màu hồng nhạt, tạo nên một khung cảnh yên bình mà lãng mạn. Save ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài vườn, tay nắm chặt một chiếc áo khoác của Auau mà hắn để lại khi rời đi hôm trước. Mùi hương quen thuộc của hắn vẫn còn lưu lại trên đó, khiến trái tim Save thắt lại.
Cậu khẽ hít một hơi dài, nhắm mắt lại và mỉm cười, tưởng tượng đến khoảnh khắc hắn sẽ trở về. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Save mở ra, nhìn thấy tin nhắn từ Auau:
"Tôi về rồi, đợi tôi nhé. Sắp tới rồi."
Tim Save đập mạnh, một cảm giác hạnh phúc ùa về. Auau luôn biết cách khiến cậu cảm thấy được yêu thương, dù chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi. Cậu đặt chiếc áo khoác xuống, đứng dậy và đi vào trong nhà, chuẩn bị đón hắn.Một tiếng sau, cửa chính mở ra. Auau bước vào, đôi mắt sắc lạnh hôm nay cũng dịu lại khi nhìn thấy Save đứng đó, một nụ cười dịu dàng trên môi. Hắn đi nhanh về phía Save, không cần nói lời nào, chỉ đơn giản là đưa tay ra, kéo cậu vào lòng.
"Tôi đã về rồi, em nhớ tôi không?" - giọng hắn ấm áp, như muốn xua tan đi mọi lo lắng trong lòng Save. Save không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tựa vào vai Auau, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể hắn lan tỏa khắp người mình. Cảm giác ấy, chính là điều mà cậu luôn khao khát.Bữa tối nhẹ nhàng trôi qua trong không khí ấm cúng của gia đình. Auau và Save ngồi cạnh nhau, thưởng thức món ăn mà cậu tự tay chuẩn bị. Những cuộc trò chuyện đơn giản, những nụ cười, những cái nắm tay nhẹ nhàng... tất cả tạo nên một không gian thật sự ấm áp và đầy yêu thương.Sau bữa tối, Auau kéo Save ra vườn, nơi mà cả hai từng chia sẻ biết bao khoảnh khắc lãng mạn. Họ ngồi xuống chiếc ghế dài, nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
"Em biết không, mỗi lần anh đi, anh luôn nhớ em,..."
Auau thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn Save.Save quay sang nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự yêu thương.
"Em cũng vậy," - cậu nói, rồi khẽ cười.
"Mỗi lần anh đi, em luôn đếm từng ngày cho đến khi anh trở về."
Và thế là, trong khoảnh khắc ấy, giữa đêm tối tĩnh mịch, cả hai người chỉ có nhau. Những lời không cần nói, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần sự hiện diện, là đủ để nói lên tất cả những gì họ cảm nhận.
"Anh yêu em"
Auau thì thầm một lần nữa, lần này là lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh Save, dù thế nào đi nữa.
"Em cũng yêu anh"
Save đáp lại, rồi đặt một nụ hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.Kết thúc một ngày, nhưng tình yêu của họ vẫn mãi mãi là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top