Chương 69

Đợi cho đến lúc hai người mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm thì trời bắt đầu nổi mưa phùn. Jessica Jung dốc lòng giúp Park JiYeon phủ thêm một chiếc áo, lại cầm theo một chiếc ô to.

Bước chậm trong mưa, tâm tình cũng là dị thường sảng khoái. Mưa thấm vào mặt đất có thản nhiên mùi đất, ngửi thấy cũng là một vị tươi mát. "JiYeon, ta với nơi này cũng không quen thuộc mấy, ngươi muốn ăn cái gì?" Jessica Jung vừa cười vừa hỏi Park JiYeon, lại không biết vấn đề này đối với Park JiYeon cũng khó khăn không kém.

Bởi vì trước khi ra nước ngoài, Park JiYeon không có cơ hội được đi khách sạn ăn cơm. Không phải là vì Park jiYeon không có tiền, mà bởi vì đầu bếp Ham gia thuê về sớm đã vượt quá trù nghệ của đầu bếp khách sạn năm sao. Hơn nữa Park JiYeon đối với thức ăn trước giờ yêu cầu đều là không cao, giống như là chỉ nuôi một thú cưng như cún hay mèo nhỏ, chỉ cần bố thí cho nàng một ít thực phẩm, nàng sẽ không nói một câu oán hận.

"Jessi tỷ, kỳ thật ta cũng rất ít khi tới khách sạn, thế này đi, chúng ta đi đến phố nào đó đông đông, sau đó chọn ngẫu nhiên một khách sạn là được."

"Được, cũng tốt, theo lời ngươi đi!" Hai người bàn xong vừa đi khuất, thì có một chiếc xe liền đi tới từ phía Ham gia.

Hiểu lầm, bỏ qua, làm cho chúng ta cứ bỏ lỡ vận may. Nếu Park JiYeon rời nhà muộn một chút có lẽ sẽ nhìn thấy Ham EunJunh xuất hiện ở cửa.  Liền giống như tám năm về trước, nếu trực thăng có thể cất cánh muộn thêm một chút, có lẽ Park JiYeon cùng Ham EunJung  sẽ không lãng phí tám năm vô ích...( tất cả điều là định mệnh 🙁)

Nhìn đèn phòng đã bị tắt, giống như lần đầu tiên tới đây, Ham EunJung hạ quyết tâm mới dám đi vào nhà. Một lần, hai lần, ba lần... không ngừng lấy tay ấn chuông cửa, nhưng trong phòng vẫn không phát ra chút động tĩnh nào.

Có lẽ hai người đã đi ngủ rồi, hoặc có thể là đang làm chuyện gì đó. Ham EunJung cứ vậy tự an ủi mình, quyết định tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng là, thời gian chậm trãi trôi qua, vài phút sau vẫn không có ai ra mở cửa. Ham EunJung cảm thấy trong lòng trầm xuống, mất mát không thể nói nên lời.

Vừa rồi ở Ham gia nghe vú Ahn nói xong những lời này, Ham EunJung mới có đủ dũng khí lần nữa tìm tới Park JiYeon. Ở trong lòng của nàng, vẫn còn có một ít nghi hoặc, hoặc nói chính xác là không cam. Nàng muốn biết cuộc sống của Jessica Jung tám năm qua, càng muốn biết Jessica Jung kia rốt cục là có mị lực gì, có thể làm cho Park JiYeon yêu nàng.

Cứ như vậy, Ham EunJung lại một lần nữa tới nơi mà nàng từng chạy trối chết. Thậm chí suốt một đường, Ham EunJung đều tự hỏi nếu nhìn thấy cảnh tượng Park JiYeon cùng Jessica Jung cùng một chỗ, chính mình tột cùng sẽ thành ra cái gì. Nhưng mà, thực rõ ràng, những chuẩn bị này coi như đã uống phí.

Trong lòng Ham EunJung, cũng không có cảm giác thoải mái, ngược lại là dị thường trầm trọng. So với uy hiếp xảy ra trước mặt, mọi người lại thường lo sợ những nguy hại bị cất giấu ở chỗ sâu hơn. Ham EunJung tiêu sái xuống lầu, hoàn toàn không để ý trời đã trở nên mưa to, ngây ngốc đứng ở cửa.

Bộ phận bị nước mưa làm ướt đầu tiên là đôi mắt. Sau đó là áo, quần, giầy. Đang là vào mùa mưa thu, thực lạnh, không khí cũng rất  lạnh. Nhưng mà cái rét lạnh đó so với trong lòng Ham EunJung cũng không bằng một phần mười. Từng nghĩ đến,  cảnh quay trong phim thần tượng, nam diễn viên chính đứng chờ nữ chính đau khổ dưới mưa, ngây thơ đến cực điểm. Nhưng mà đến giờ này khắc này, Ham EunJung có thể chân chính cảm nhận được, mục đích làm vậy cũng chỉ vì  một chút hi vọng cực kỳ nhỏ bé.

...........................

Nhìn mưa qua cửa kính xe hơi càng ngày càng to, Jessicq Jung cảm thấy thực may mắn là mình không quên mang theo ô. Ở trên xe nhìn hai bên đường nhìn một đám khách sạn trang hoàng xa hoa hoặc là có nét đặc trưng.. Hai người cuối cùng vẫn lựa chọn một nhà ăn bán đồ ăn Hàn Quốc truyền thống.

Thang lầu nhà ăn, bao gồm kiến trúc đều là làm từ ống trúc mà chế thành. Vừa vào cửa là có thể nhìn đến chủ tiệm mặc sườn xám màu đỏ, vẻ mặt ý cười. Hai người cũng không chọn ghế lô, mà tìm ở đại sảnh một chỗ ngồi thoải mái. Bởi vì không khí trên ghế quá mức áp lực, hai người lại không có gì đặc thù cần nói với nhau, cho nên không bằng cứ ở đại sảnh dùng cơm.

Gọi vài món ăn, lại gọi lên một chai rượu, hai người lẳng  lặng ngồi ở chỗ của mình đợi phục vụ đem đồ ăn lên. Park JiYeon cầm lấy hồng tửu trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm. Cảm giác độ không nặng lắm, mới nhấp thêm một ngụm nữa.

Jessica Jung ngồi phía đối diện nhìn Park JiYeon bộ dạng cẩn thận, trong lòng bật cười một trận, nhất thời muốn trêu đùa người này một phen. "JiYeon sao lại chỉ uống có một chút như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ nếu uống say ta sẽ bắt cóc ngươi sao?" Một câu, lời nói trịnh trọng nghiêm túc, phối hợp với biểu tình mất mát trên mặt, thật đúng là làm cho Park JiYeon hoảng sợ.

"Jessi tỷ, không phải như vậy đâu! Ta chỉ là không thích uống rượu lắm mà thôi, không phải là không tin ngươi! Ta vĩnh viễn đều xem ngươi như là tỷ tỷ, cho nên ta tin tưởng ngươi đối với ta sẽ không làm điều gì hại ta." Rất nhiều khi, đều bởi vì một câu nói ngắn ngủi, hoặc một vài từ mà bị cảm động. Đơn giản là phân thật lòng ẩn giấu trong câu nói.

Jessica Jung nhìn Park JiYeon vì kích động mà mặt mũi có chút biến đỏ, trong lòng nói không cảm động đó là giả. Nếu không phải đang ở trong tiệm ăn , nàng nhất định phải đứng lên hung hăng đem người này ôm vào trong ngực. Cho dù người này không thuộc về mình, Jessica Jung cũng quyết không cho phép kẻ nào tổn thương nàng.

"JiYeon, cảm ơn ngươi. Ta vừa rồi chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi. Không nghĩ là ngươi lại tưởng thật, nhưng lại nghe được những lời của ngươi, ta thật cảm động, thật vui vẻ. Ngươi tốt như vậy, tuy rằng hai ta không có duyên phận, nhưng có thể làm tỷ tỷ của ngươi, ta thật sự đã rất thoả mãn.

"Tiểu thư, đồ ăn đã xong." Phục vụ lên tiếng, đánh vỡ không khí ấm áp của hai người. Park JiYeom cùng Jessica Jung nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu vùi vào bữa cơm. Liền giống như là phong cách bữa cơm gia đình, đồ ăn nơi này cũng tạo cảm giác rất Hàn Quốc. Hai người gọi phần lớn là đồ ăn Hàn Quốc, hương vị mười phần tuyệt hảo. Cứ như vậy, bàn ăn nhất thời trở nên im lặng, ngẫu nhiên cũng chỉ phát ra tiếng đũa bát va chạm vào nhau.

-------
Có phải hay k Jessi tỷ đã nghĩ thôg suốt và buôg tay JiYeon ☺


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top