Nhà trọ có ma
Enjoy đứng im, cơ thể run rẩy dưới ánh mắt dịu dàng nhưng cháy bỏng của June.
Bàn tay chị ấy khẽ đặt lên vai cô, vuốt dọc theo cánh tay, rồi từ từ trượt xuống eo, cảm nhận từng đường cong đã lâu chưa được chạm tới.
June nghiêng người, hôn lên cổ cô, cử chỉ vừa nhẹ nhàng vừa chiếm hữu.
Tim Enjoy đập dồn dập, toàn thân nóng bừng. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim dường như hòa vào nhịp hôn của chị.
“Chị yêu em… ở mỗi kiếp, dù hình hài thế nào, em vẫn là của chị.”
Giọng June khàn nhẹ, run rẩy nhưng đầy quyết đoán.
Bàn tay chị khẽ trượt xuống hông, vòng qua lưng cô, kéo cô sát vào người. Enjoy cảm nhận cơ thể ấm áp và đầy nhịp sống của June, hơi thở chị nóng áp vào mặt mình.
Rồi, June nghiêng mặt, đặt nụ hôn sâu vào môi cô.
Lúc đầu, chậm rãi, dịu dàng… nhưng dần dần nụ hôn trở nên nồng nàn, chiếm trọn mọi giác quan của Enjoy.
Cô khẽ rên, tựa vào cơ thể chị, cảm nhận từng đường cong, từng nhịp thở, từng hơi ấm lan tỏa khắp người.
Hai người đứng đó, như thế giới chỉ còn lại họ.
Mọi ký ức tiền kiếp, mọi đau thương, mất mát, mọi vết đỏ trên cổ tay… đều hòa vào khoảnh khắc này.
Cả hai cùng trút bỏ mọi rào cản, mọi kiềm nén bấy lâu, chỉ còn lại tình yêu và thân xác hòa làm một, dập dồn, cháy bỏng, và đầy đam mê.June khẽ kéo Enjoy vào lòng, bàn tay đi khắp cơ thể cô, chạm vào từng đường cong, từng điểm nhạy cảm mà chỉ riêng June mới nhớ được sau nhiều kiếp yêu nhau.
Enjoy rên nhẹ, cơ thể run rẩy theo từng cử chỉ của chị.
June nghiêng người, áp trọn cơ thể nóng bỏng vào cô, hơi thở và nhịp tim hòa làm một.
“Chị muốn em… chỉ thuộc về chị,” giọng June thầm thì, pha lẫn sự đam mê và yêu thương.
Enjoy tựa vào người chị, môi họ vẫn chạm nhau, hôn sâu, mềm mại nhưng chiếm hữu, như muốn khẳng định tất cả những gì họ từng mất không bao giờ bị lấy đi nữa.
Hai tay Enjoy vòng quanh cổ June, kéo chị sát hơn, cảm nhận nhịp tim, hơi ấm, và mùi hương quen thuộc đã gắn bó suốt bao kiếp.
June hạ tay, vuốt dọc sống lưng cô, chạm vào eo, rồi nhấn nhịp, kéo cô sát vào cơ thể mình hơn. Cảm giác thân mật, nóng bỏng, và vừa dịu dàng làm Enjoy ngây người, hoàn toàn đầu hàng trước nhịp sống của June.
Mỗi nụ hôn, mỗi chạm tay, mỗi hơi thở… đều như gửi gắm cả quá khứ đau thương, cả những hối hận và nỗi nhớ, nhưng giờ đây được hóa thành niềm đam mê cháy bỏng, làm hai cơ thể hòa làm một.
Enjoy cảm nhận sự chiếm hữu vừa dịu dàng vừa quyết liệt từ June, lòng tràn ngập một cảm giác vừa hạnh phúc vừa xao xuyến.
Mọi mệt mỏi, mọi u uất bấy lâu đều tan biến, chỉ còn lại họ — trọn vẹn, hoàn toàn, và không một rào cản nào có thể phá vỡ.
Hai người đứng trong phòng, cơ thể áp sát, hơi thở hòa làm một.
June hạ dần ánh mắt, nhìn sâu vào mắt Enjoy, như muốn đọc hết tâm hồn cô — tất cả nỗi nhớ, tất cả nỗi đau của kiếp trước, và cả những hối hận bấy lâu.
Bàn tay June trượt nhẹ xuống eo, rồi vòng qua hông, kéo cô sát vào lòng.
Enjoy khẽ rên, để cơ thể phản ứng tự nhiên theo nhịp đập của trái tim, theo hơi thở nóng áp vào da thịt.
June nghiêng người, môi vẫn ghì sát môi cô, nụ hôn sâu hơn, mềm mại nhưng đầy đam mê.
Mỗi nhịp hôn, mỗi cái vuốt ve, đều như giải tỏa mọi u uất, mọi kìm nén, mọi nỗi đau trong lòng họ suốt bao kiếp.
Enjoy vòng tay quanh cổ June, kéo chị sát hơn, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng đường cong đã quá quen thuộc.
Cả hai như muốn hòa trọn cơ thể và tâm hồn, để không còn khoảng cách nào giữa họ, để tất cả nỗi nhớ và yêu thương được giải phóng.
June thì thầm, giọng nhẹ nhưng đầy chiếm hữu:
“Chị muốn em bên chị. Chỉ riêng chị.”
Cơ thể Enjoy run rẩy, nhưng cô không chống lại. Mọi mệt mỏi, mọi uể oải, mọi áp lực của hiện tại đều biến mất, chỉ còn lại họ — trọn vẹn, nồng nàn, và bất diệt.
Khoảnh khắc ấy, phòng trọ như ngừng hẳn thời gian.
Tất cả ký ức đau thương, tất cả vết đỏ trên cổ tay… đều tan biến trong hơi thở nóng bỏng, trong nụ hôn dịu dàng, trong ánh mắt đắm say và đong đầy tình yêu xuyên kiếp.
Hai người, dù trải qua bao kiếp, bao mất mát, vẫn tìm được nhau, và lần này… không ai có thể tách rời họ nữa.
Sau khi ngồi sát nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở hòa làm một, June kéo Enjoy vào nằm trên giường, hai người áp sát, cơ thể dịu dàng gối lên nhau. Không còn áp lực, không còn nỗi sợ hãi; chỉ còn sự hiện diện trọn vẹn, ấm áp, và an toàn.
June đặt tay lên tay Enjoy, vuốt nhẹ, giọng thì thầm:
“Em… chị muốn nghe hết mọi thứ, những gì em đã trải qua, những gì chị đã trải qua.
Chị… muốn hiểu em hoàn toàn.”
Enjoy khẽ rùng mình, cảm giác vẫn còn ngại ngùng, nhưng rồi cô cũng buông lỏng cơ thể, dựa vào người June, để câu chuyện bắt đầu trôi:
“Chị… em không biết bắt đầu từ đâu… Cơ thể em vẫn mệt, tim em vẫn như nặng trĩu. Sau khi tỉnh dậy… em không thể học, không thể làm gì cả. Chỉ muốn gặp chị… dù biết có thể khiến tâm trạng nặng nề hơn.”
June nhẹ nhàng áp trán vào trán cô, vuốt tóc Enjoy:
“Chị hiểu… tất cả những gì em cảm thấy. Kiếp trước, chúng ta đã trải qua quá nhiều… mất mát, đau thương, và cả những lựa chọn mà em không muốn nhưng vẫn phải chịu.”
Enjoy nhắm mắt, giọng run run:
“Chị… gia đình em biết chuyện… họ ép em… ép em lấy người khác… em đồng ý… chỉ để thoát khỏi nơi đó… Nhưng… chị… họ… giết hết gia đình chị… chị mất tất cả… chỉ còn mỗi em… mà em lại… đi lấy người khác…”
June im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thì thầm, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Chị biết… tất cả đều không phải lỗi em. Dù em chọn rời chị, dù đau đớn, chị vẫn… yêu em. Mỗi kiếp, mỗi hình hài, chị vẫn tìm được em, vẫn yêu em. Chị không trách em đâu.”
Enjoy khẽ rùng mình, nước mắt trào ra:
“Chị… chị thật sự không oán hận em sao…? Em đã bỏ chị…”
June hôn nhẹ lên trán cô, giọng dịu như gió:
“Chị không hận. Chị chỉ muốn… chúng ta tìm lại nhau. Lần này… em sẽ không rời chị nữa. Chúng ta sẽ ở bên nhau, trọn vẹn, dù mọi đau thương còn in hằn trên tim.”
Cả hai nằm đó, áp sát, để cơ thể và tâm hồn hòa làm một, chia sẻ nỗi đau, hối hận, mất mát, và cả tình yêu bền bỉ xuyên kiếp.
Mỗi nhịp thở, mỗi cử chỉ nhẹ nhàng, đều như nối lại những mảnh ký ức vỡ vụn, để cuối cùng… họ được ở bên nhau, thực sự, mà không còn rào cản nào.
Tin tức trên báo bỗng khiến cả thành phố bàng hoàng:
"Sinh viên trẻ tử vong do áp lực và stress. Nguyên nhân ban đầu: căng thẳng học tập, áp lực gia đình và sống một mình trong căn phòng trọ."
Hình ảnh căn phòng quen thuộc xuất hiện, nhưng ánh mắt những người đọc tin đều không biết rằng… cô sinh viên ấy không thật sự rời đi.
Trong một căn phòng mơ màng khác, không gian dịu dàng nhưng hơi lạnh, Enjoy cảm nhận cơ thể mình nhẹ như lơ lửng. Cô không còn cảm thấy mệt mỏi, áp lực, hay cô đơn nữa. Mọi nỗi sợ, mọi mệt nhọc và áp lực hiện tại… tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác
dịu dàng, tràn đầy hơi ấm.
June xuất hiện bên cạnh, nắm chặt tay cô:
“Em… đã tới rồi. Không còn cô đơn nữa, không còn áp lực nữa… Chị đã đợi em.”
Enjoy mỉm cười, ánh mắt ngời lên, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp tim hòa cùng June. Lúc này, cô biết rằng cơ thể vật chất của mình trên thế giới thực đã “tử vong” trong mắt mọi người… nhưng linh hồn, tình yêu, và bản thể của cô đã hòa làm một với June.
Không còn rào cản nào nữa. Không còn kiếp trước, không còn áp lực gia đình, không còn ký ức đau thương mà cô phải chịu đựng một mình.
Chỉ còn họ — cùng nhau, trọn vẹn và bất diệt.
Và báo chí, những lời xôn xao bên ngoài… chỉ là thế giới cũ, đã bị bỏ lại phía sau.
Enjoy mỉm cười, tựa đầu vào vai June, thì thầm:
“Chị… cuối cùng em cũng tới được bên chị.”
June ôm cô vào lòng, dịu dàng:
“Và lần này… chúng ta sẽ không bao giờ rời nhau nữa.”
Không gian mơ màng, nhẹ nhàng, nhưng vẫn ám ảnh… như một lời nhắc rằng, để tìm được hạnh phúc trọn vẹn, đôi khi phải trải qua cái chết của quá khứ và tất cả nỗi đau còn sót lại.
Enjoy đang ngồi ăn táo trên bàn thì lại có câu hỏi trong đầu là hỏi ngay lập tức.
“Tính ra giờ chị cũng mấy trăm tuổi rồi ha.” Enjoy cười khẽ, vừa đùa vừa tò mò, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn chị.
Enjoy nhíu mày, nửa giận nửa cười:
“Trong thời gian chị đợi em đến có lén quen ai không đó?”
June hốt hoảng, lắc đầu:
"Không có."
“Chị có khi quen nhiều người luôn không chừng!” Enjoy nói tiếp
June cười khúc khích, tay vuốt mái tóc em:
“Ê nha, em đừng có nghĩ xấu. Nhờ cha em yếm chị mà tới giờ chị vẫn bị dính đây, có đi đâu được, mà quen ai.”
Enjoy ôm vai June, giọng nhẹ nhàng:
“Thế là tốt rồi… chị vẫn dành cả đời chờ em mà, đúng không?”
June nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Đúng vậy… chị chỉ đợi mỗi em thôi, kiếp này và cả những kiếp sau nữa.”
"Em xin lỗi vì cha em đã làm thế với chị. Nên từ bây giờ, em sẽ bên cạnh chị, đến khi chúng ta được chuyển sang kiếp khác.
Cả hai ôm sát nhau, vừa cười vừa vuốt ve, không còn đau thương hay áp lực nào, chỉ còn tình yêu bền bỉ xuyên kiếp và cảm giác bình yên khi ở bên nhau.
Hai người đứng trong phòng, cơ thể áp sát, hơi thở hòa làm một.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top