Chap2

-Yo, Anh hùng-san. Vẫn ổn chứ ?

-Nhìn trông tôi giống "ổn" lắm à ? Ông đi khám mắt cmn đi.

Phải rồi, ở tập trước tôi đã giao chiến với con "Quái bú cỏ" - mức độ nguy hiểm: E. Cơ mà nói là "giao chiến" thì lại không chính xác lắm nhỉ ?... Thật ra thì nó giống thế trận một chiều hơn. Đúng vậy, tôi đã bị con quái vật đó áp đảo và bản thân lại chả thể đánh trả được phát nào. Chính vì lãnh trọn hết toàn bộ đòn tấn công của con quái vật đó mà tôi có cảm giác như các nội tạng bên trong cơ thể mình sắp trào hết ra ngoài rồi.

Cơ mà điều khiến tôi thấy ngạc nhiên đó là bản thân mình vẫn còn giữ được ý thức đấy. Chắc là nhờ việc suốt một năm qua làm cái "bao cát" di động nên giờ các cơ bắp của mình trở nên quá lì đòn rồi. Có lẽ cũng chính vì lý do đấy nên con Quái bú cỏ mới cảm thấy chán nản mà bỏ đi vì dù đã đánh hết công suất nhưng vẫn đếch thể khiến tôi bất tỉnh được.

Nhưng cho dù may mắn giữ được ý thức thì cũng không thể phủ nhận rằng tình trạng cơ thể của tôi hiện giờ trông rất tệ. Thậm chí, việc cố gắng đứng dậy thôi cũng đã khiến tôi phải thở dốc rồi. Bây giờ, tất cả những gì tôi có thể làm đó là chống 2 tay lên mặt đất rồi dùng 2 đầu gối của mình để cố giữ cho cơ thể không đổ gục xuống.

Cơ mà cái tên cộng sự đó có vẻ lại cảm thấy thích thú khi nhìn xuống tình trạng cơ thể của tôi hiện giờ.

-Hah, biết ngay mà. (Hắn nói)

Đm thằng khốn nạn đó!! Có vẻ như hắn cũng đã đoán trước được việc rằng tôi sẽ bị đập cho te tua thế này nên giờ hẳn đang cố chọc tức tôi đây mà.

-"Biết ngay" CC ẤY !!! NẾU BIẾT TRƯỚC THẾ THÌ SAO ĐÉO NHẢY VÀO CỨU TÔI ĐI !!!

Cho dù có hét vào mặt hắn như vậy; nhưng vì đã đi cùng với anh ta hơn 1 năm nay và quá hiểu rằng việc đòi hỏi anh ta phải "cứu" tôi là vô nghĩa. Cơ mà lúc này do đang máu nóng tràn lên não nên tôi vẫn mặc kệ những điều đó. Trước khi kịp lấy lại được bình tĩnh của mình thì cũng đã quá muộn rồi.

Khi nghe thấy những lời phàn nàn gắt gỏng của tôi, hắn vẫn đáp lại kèm theo cái vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi:

-Anh hùng-san này... thực ra... tôi đéo nhảy vào cứu cậu là có lý do cả đấy.

-...

Tôi im lặng.

Không phải là vì tôi ngạc nhiên rằng anh ta có lý do để không nhảy vào cứu tôi.

Mà chính xác là ngược lại.

Tôi thậm chí còn chẳng buồn thèm hỏi xem cái lý do của LẦN NÀY là gì.

Nhưng hắn vẫn trả lời mà đếch cần biết xem liệu tôi có hỏi rằng "Lý do anh không nhảy vào cứu tôi là gì vậy ?" hay không.

-Nghe thì có vẻ giống như tôi đang xạo l*n nhưng...

-...

-Thành thật mà nói... tôi làm vậy đều là vì lợi ích của cậu cả đấy.

-..................................... (Ờm... tôi nên phản ứng như thế nào bây giờ nhỉ ? Liệu tôi nên nói "Haha, ra là vì tôi à ? Hiểu rồi, vậy thì lần này tôi sẽ tạm cho qua nhé !" hay cái gì đó tương tự trước cái lý do thật vãi-l*n-c*c-c*-d*i-bư*m này không ?)

Mặc dù vẫn đang phân vân không biết nên xài cái thứ "ngôn từ" gì để đáp lại nhưng có vẻ sau khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt tôi thì có lẽ anh ta cũng thấu hiểu hết những gì tôi suy nghĩ trong đầu rồi.

Anh ta tiếp tục nói:

-Mà cậu không tin thì cũng không thể trách cậu được nhưng những gì tôi nói hoàn toàn không hề chém. Chả phải cậu muốn bản thân trở nên mạnh hơn để thực hiện hoá giấc mơ của mình sao !!

-...

Khi nghe anh ta nói tới cái đó, không hiểu vì sao bỗng dưng trong lòng tôi tự nhiên thấy khá "nhột". Giống như cái cảm giác mà bạn ngồi gần công tắc ổ điện và bị giật nhẹ vậy. Vậy nên tôi đã phản ứng một chút trước lời nói của hắn.

-Việc tôi không nhảy vào giúp cậu bởi tôi muốn dạy cậu rằng: dù có bị đánh cho sml đi nữa thì cũng đừng nản chí mà bỏ cuộc; bởi vì sau những lần thất bại và vấp ngã nó sẽ giúp cho cậu rút kinh nghiệm để có thể tiến bộ hơn trong những lần tiếp theo.

-.........

-Nói chung ý tôi muốn truyền đạt ở đây là đừng bao giờ bỏ cuộc trước thất bại của mình mà phải luôn ngẩng cao đầu tiến về phía trước.

-......

Những lời nói đó.

Những lời nói của anh ta vào khoảng khắc đó đã chạm được đến trái tim tôi.
Tôi có cảm giác như mình vừa được "khai sáng" vậy.

Sau khi nghe xong những lời nói ấm lòng đấy. Tôi đã đáp lại anh ta với toàn bộ những cảm xúc trân thật nhất từ trong trái tim của mình. Tôi đáp lại:

-Có c*c ấy!

-....

-Tôi với ông là cộng sự hơn cả năm rồi vậy nên cái con người ông tôi biết thừa nhé. Có gì thì cứ nói toạc mẹ ra đi, bày đặt văn vẻ cc.

Và chỉ vừa mới dứt lời.

Không.

Nó giống như kiểu anh ta đã chuẩn bị từ trước cho câu nói này của tôi vậy.

Anh ta nói, kèm theo cái bản mặt hãm đến mức "nhìn-thôi-cũng-muốn-đạp-cho-vài-cái" của mình:

-Thực ra tôi chỉ muốn xem cảnh cậu bị ăn tẩn thôi.

Phải.

Tôi vốn đã đoán trước rằng câu trả lời của anh ta sẽ là như vậy.

-(Cơ mà mặc dù đã biết là vậy. Nhưng nhìn cái bản mặt đó của hắn... d*tme ức chế vãi l*n !!!!) 

Thôi được rồi. Tôi quyết định rồi. Sau sự kiện ngày hôm nay, tôi đã thề rằng nhất định sẽ thực hiện cái ước mơ "Anh hùng chính nghĩa" đó và chắc chắn phải trở nên mạnh hơn bằng mọi giá để có thể đấm vỡ được cái bản mặt hãm c*c đó của hắn. Nếu như hắn ta nghĩ tôi sẽ để hắn tiếp tục coi thường tôi mãi thì nhầm rồi nhé. Cứ chuẩn bị tinh thần đi !!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #comedy