Chap 16
Chiều Sehun trở về, vừa mở cửa đã bị Minseok ôm chầm lấy, sau đó là bị Minseok cưỡng hôn, cậu phê (vãi cả phê) quá không thèm chống cự, để cho người kia tự nhiên cắn mút môi cậu, cậu chỉ việc ôm siết lấy vòng eo thon gọn kia mà hưởng thụ, chờ chồng về kiểu này thiệt thích nha. Minseok ôm lấy Sehun, hôn gấp gáp, cắn mút đôi môi mọng đỏ ấy, mọi thứ của Sehun cậu đều không muốn xa rời. Nhưng tất cả thứ này đều là giả dối, Sehun cũng là giả dối. Minseok ngưng hôn, rời khỏi môi Sehun nhưng lại bị Sehun cưỡng hôn. Chiếc lưỡi miết nhẹ trên cánh môi anh đào rồi chui vào khuôn miệng làm loạn, quấn lấy lưỡi của Minseok không rời, tay luồng vào trong áo mà sờ mó từng thớ thịt mát rượi kia, thật sự là không chịu nổi. Sehun rời môi khỏi Minseok, hôn xuống chiếc cổ nhỏ, liếm mút rồi cắn nhẹ một cái. Hai người vẫn ôm ghì lấy nhau, từng hơi thở gấp gáp hòa quyện.
- Chúng ta ly hôn đy.
Sehun nghe như núi sập rầm rầm rầm bên tai, buông Minseok ra vịn chặt đôi vai nhỏ, trợn mắt rồi nhíu mày.
- Đã chịu nói chuyện?
- ...
- Đã nói chuyện rồi sao?
Sehun cười tươi, ôm chầm lấy Minseok nhấc bổng lên, sau đó thỳ đột nhiên ngưng lại, hình như có một chút không phải.
- Ê, sao lại là ly hôn?
- ...
- Phải là Sehun.
- ...
- Này, sao lại không nói nữa rồi? Nói đy, Sehun.
- ...
- Gì chứ, đừng đùa. Biết là tôi muốn nghe cậu nói chuyện thế nào không? Muốn câu đầu tiên cậu nói là Sehun, gì mà mới mở miệng đã đòi ly hôn, giỡn kỳ quá nha ~
Minseok rời khỏi vòng tay của Sehun rồi kéo Sehun lại bàn chỉ vào tờ giấy có chữ ký của Minseok ở bên trái. Sehun nhíu mày, nhìn vào tờ đơn ly hôn rồi nhìn vào mấy tấm ảnh cùng hai chiếc nhẫn cưới trên bàn. Hơi rối một chút, chuyện gì? Nhẫn, ảnh, ly hôn, lẽ nào YiXing?
- Là YiXing mang tới?
* gật gật *
- Cậu ta đã nói gì với em?
Minseok không trả lời, mắt ầng ậng nước, đánh vào ngực Sehun, giờ còn giả vờ ngu ngốc sao đồ Đầu heo đáng ghét, anh nghĩ tôi sẽ tin anh chắc. Sehun túm lấy tay Minseok kéo vào lòng rồi ôm thật chặt, người kia quậy quọ một chút cũng không yên.
- Làm ơn nói cho tôi biết được không?
Chỉ có tiếng khóc hức hức của Minseok phản hồi, Sehun muốn điên lên được, sao tự nhiên lại vậy.
- YiXinglà người yêu của tôi, nhưng chuyện đã kết thúc từ 4 năm trước rồi, giờ chỉ là bạn, chỉ là bạn thôi.
* hức hức *
- Cái nhẫn không biết tại sao, nhưng mấy tấm hình đó chụp làm kỉ niệm, cậu ý bảo sẽ bay, không có làm gì hết, à có, có hôn nhau nhưng tuyệt đối không có như em nghĩ, không có làm chuyện đó. Chỉ với em thôi.
- ...
- Thật mà, đừng khóc, khóc xấu lắm, tôi nói thật, chỉ là bạn, không hơn không kém. Em không tin tôi sao?
* lắc lắc *
- Phải làm sao mới tin?
Minseok móc điện thoại trong túi Sehun, chỉ chỉ vào ý bảo cậu gọi cho YiXing. Sehun lướt tay trên điện thoại, chọn danh bạ YiXing rồi nhấn gọi, từ hôm đó cậu đã thôi không còn lưu là thỏ trắng nữa rồi.
- Alô.
- Cậu đã nói gì với Minseok?
- A, có nói gì đâu, chỉ là mang trả nhẫn cho cậu.
- Chỉ như vậy?
- Có tâm sự một chút, về việc của chúng ta và việc kết hôn của cậu.
- Việc của chúng ta đã kết thúc rồi, còn việc kết hôn của tớ cậu biết gì mà nói?
- Chẳng phải chỉ vì tiền cậu mới lấy một đứa thần kinh và bị cưỡng bức tập thể dơ bẩn rách nát đó sao?
- YiXing.
- Sao? Cậu không biết hả?
- Tớ biết, biết còn nhiều hơn cả cậu biết, vì tớ là chồng của Minseok cậu hiểu không?
- Minseok chỉ đang giả vờ đáng tội nghiệp thôi, thật ra ..
- Đủ rồi.
Sehun tắt máy, đáng lý ra cậu muốn hỏi nhiều hơn và muốn mắng cho một trận, nhưng Minseok càng ngày càng khóc to hơn, hẳn là vì YiXing nhắc đến quá khứ nên đau lòng.
- Ngoan nào, Minseok đáng yêu, không bẩn, rất thơm mùi sữa.
Sehun ôm Minseok vào lòng, hít hà một cái. Nhưng Minseok vẫn không nín khóc, cứ thút thít thút thít, Sehun không biết làm sao.
- Em không tin tôi sao?
* lắc lắc *
- Nếu em nghĩ tôi lấy em vì tiền thỳ mai tôi sẽ nghỉ việc ở công ty của cha em. Nếu em nghĩ tôi khinh thường em vì cái quá khứ cũ rít ấy thỳ em sai rồi, tôi muốn cùng em đy về phía trước chứ không phải trượt dài về phía sau. Còn nếu em không tin tôi thỳ chúng ta ly hôn đy, như ý em muốn. Hôn người khác là tôi sai, làm mất nhẫn cưới là tôi sai, nhưng em thà tin người khác nói mà không tin chồng em là em sai đó Minseok.
Sehun cúi xuống đưa nét bút đy nhẹ trên tờ giấy, cậu ký tên rồi bước ra khỏi nhà. Minseok vẫn ngồi đó khóc sướt mướt.
- Biết mình sai mà không thèm xin lỗi, lại còn ký tên ly hôn nữa * hức hức * Đồ đầu heo đáng ghét.
***
- Con về đây làm gì?
- Ngủ.
- Sao không về nhà mà ngủ?
- Chúng con ly hôn rồi.
- Cái gì? Tại sao?
- Tại mẹ cả đó, lấy tài sản gì chứ, cậu ấy bảo con trai cưng của mẹ là kẻ đào mỏ kia kìa.
- Mẹ đào cái mỏ của con bây giờ. Nhà chúng ta nghèo lắm sao? Chỉ là mẹ nói vậy cho con chịu kết hôn mà thôi.
- Con không biết, bọn con ký tên cả rồi.
- Hai anh cứ thử ly hôn xem, cả hai cùng ra đường mà ở.
- Con mặc kệ.
Sehun giận dỗi bỏ về phòng, không thèm tin mình, đy cũng không thèm réo một tiếng, tức chết mà. Cậu ngồi trên giường, mượn laptop của anh hai xem phim một chút, hoạt hình Masupilami, vừa xem vừa cười muốn chết. Xem hẳn mười mấy tập cậu mới phát hiện ra, mỗi lần con cái với con đực cãi nhau xong, con đực xin lỗi, con cái sẽ nói Hú pi rồi làm đuôi trái tim. Hú pi là tha lỗi ư? Nhưng đâu cần lúc nào Minseok cũng nói với mình, haizzza. Cậu nằm vật ra giường, đầu óc rối lung tung ben lên, ghét thật.
" Cốc cốc "
- Con có ăn cơm không?
- Không.
Một lúc sau.
" Cốc cốc "
- Con không ăn cơm.
" Cốc cốc "
Aishit, Sehun vò vò cái đầu, bước ra mở cửa thỳ sững người lại, Minseok.
- Em làm gì ở đây?
Minseok bước vào trong rồi đóng cửa lại, sau đó ôm lấy Sehun mà dụi dụi đầu vào ý là xin lỗi.
- Em đến làm gì? Không phải không tin tôi sao?
* lắc lắc *
- Chúng ta ly hôn rồi, không phải em muốn vậy sao?
* lắc lắc *
- Chứ em muốn thế nào mới vừa lòng?
Minseok nắm tay Sehun, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út, sau đó chìa chiếc nhẫn còn lại ra trước mặt Sehun. Như hiểu ý, Sehun nhận lấy chiếc nhẫn lồng vào tay người kia rồi ôm thật chặt, đồ ngốc nghếch. Minseok ngẩng đầu lên, ôm cổ Sehun mà hôn, Sehun cũng cúi xuống hôn Minseok, khoảnh khắc này giống như thời gian trôi ngược lại lễ cưới hôm nào, trao nhẫn rồi hôn.
Sehun mỉm cười, quẳng Minseok lên giường, cưới rồi thỳ phải động phòng chứ nhỉ? Cả thân người nằm trên Minseok, hôn, cắn, mút đủ kiểu cho người kia chừa cái tật giận cậu. Sau đó thỳ ngẩng đầu lên nhìn Minseok một chút.
- Hú pi là gì ah?
- Sehun ...
- Hửm ... Nói chuyện sao? Còn là gọi Sehun đầu tiên.
- Hú pi là yêu Sehun.
- Và tôi cũng yêu em. Hú pi hú pi hú pi~~~
Đêm đó, Minseok vô tình khơi dậy cơn điên tiềm ẩn của Sehun, bởi cả đêm Minseok có được ngủ đâu, cả đêm cứ phải thức hú pi với Sehun suốt.
Đôi khi, tình yêu là như vậy. Đơn giản là trêu đùa nhau cười rồi cùng làm nhau khóc, sau đó thỳ cùng làm nhau hạnh phúc. Mà chỉ duy nhất với một người, chúng ta mới có đủ đầy vẹn nguyên cảm xúc như thế. Bởi vì chúng ta yêu người đó tựa như yêu bản thân mình. Dẫu có ngốc nghếch, nhưng hãy đủ thông minh để nhận ra người kia cũng như mình, thỳ tình yêu vẫn còn đẹp lắm, đẹp lắm.
Và tôi cũng yêu em, yêu em thật nhiều yêu em đắm say.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top