Chương 50:
Nói đến quần áo, Lê Tuần nhớ tới mình còn chưa đo kích cỡ cho Lê Mông, liền hỏi cậu có muốn đến cửa hàng quần áo không, ngoại trừ đo kích cỡ, còn có thể tại chỗ chọn vải thích hợp cùng kiểu dáng.
Lê Mông ngủ say, hiện tại không có việc gì làm, cũng không từ chối.
Lê Tuần ôm cậu hôn một hồi mới buông ra, sau đó đi vào phòng ngủ giúp Lê Mông tìm áo khoác, đem qua giúp cậu mặc vào.
Lê Mông vươn tay để Lê Tuần mặc áo cho mình, nhìn xuống bụng của mình, do dự nói: “Quần áo anh làm sao bây giờ sẽ không mặc được nữa sao?”
Sau một thời gian, rất có thể cậu sẽ bắt đầu có biểu hiện của người mang thai.
“Đến lúc đó, chúng ta mua lại cái khác không phải được rồi sao?” Lê Tuần sờ sờ bụng cậu cười nói.
Lê Mông tưởng tượng đến cái bụng phình to của mình mà chợt rùng mình, thật lòng mà nói, lâu như vậy, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc mình mang thai.
Dù sao hai mươi năm qua chưa từng có ai nói cho cậu biết mình có thể mang thai, cho nên cậu hoàn toàn không có chuẩn bị.
Lê Tuần cảm giác được cậu đột nhiên có vẻ không thoải mái, hôn lên má cậu, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
“Không sao.” Lê Mông lắc đầu, do dự một chút trước ánh mắt quan tâm của Lê Tuần , cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em. . . em có chút sợ hãi.”
Cậu thực sự sợ hãi, cậu không thể nói chính xác những gì mình sợ hãi trong một thời gian này.
Lê Tuần từ phía sau ôm lấy cậu, hơi hơi siết chặt cánh tay, đem cậu ôm vào trong lòng, xoa xoa mặt cậu an ủi nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em, cho tới bây giờ đều không có chuyện gì xảy ra. Sau này nếu có chuyện gì thì mà ko có đứa nhỏ này, chúng ta nhận nuôi cũng được mà.”
Lê Mông không ngờ hắn lại nói như vậy, nếu lời nói của Lê Tuần là thật lòng, vậy ... Cậu có thể chắc chắn rằng Lê Tuần thực sự thích mình? Hoặc là vì đứa con, hoặc là vì đơn giản là anh ấy thích mình.
Tuy rằng không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói của Lê Tuần quả thực an ủi cậu rất tốt.
Đồng thời, trong lòng cậu biết rất rõ rằng những lời hoa mỹ của Lê Tuần có lẽ là đang dỗ dành mình, nhưng cậu lại vô cớ chấp nhận lồ dỗ dành này, cho dù Lê Tuần thật sự chỉ là đang dỗ mình, cậu cũng không thể khống chế được trái tim của mình.
Lê Mông quay đầu, hôn lên cằm Lê Tuần, cảm thấy còn chưa đủ, lại hôn lên khóe miệng hắn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm môi hắn, sau đó cẩn thận tiến vào.
Lê Tuần mở miệng đón nhận sự nhiệt tình hiếm thấy của cậu, hôn một hồi, không khỏi giành lại thế chủ động.
Hôn qua hôn lại, hai người chuyển thành tư thế mặt đối mặt ôm nhau, Lê Tuần sờ sờ mặt của cậu, cúi đầu nhẹ nhàng an ủi cậu, cho đến khi tình huống tựa hồ mất khống chế mới dừng lại.
Lê Mông dựa vào vai hắn thở hổn hển, chờ hơi thở bình ổn lại mới nũng nịu nói: “Không cho phép anh gạt em.”
Lê Tuần không nhận ra tại sao cậu lại đột nhiên nói như vậy, nhưng hắn làm theo lời cậu và hứa: "Anh sẽ không nói dối em, anh đang nói sự thật."
Sau đó hắn nhớ tới ngày đó lừa Lê Mông điền đơn kết hôn, trong lòng có chút áy náy.
Nhưng hắn đã lừa dối rồi, hắn không thể chủ động thú nhận vào lúc này, hắn nên tìm cơ hội rồi nói sau.
Đương nhiên Lê Mông biết rằng Lê Tuần sẽ không lừa dối mình chỉ vì câu nói này, cậu cũng biết rằng bất kể đó là lời yêu thương, lời thề hay lời hứa, chúng thực sự không có giá trị ngay khi chúng được nói ra, bởi vì chúng chỉ có nghĩa là lời nói người đó đang nghĩ gì vào lúc đó.
Trên đời này không có gì là vĩnh viễn, mọi thứ đều thay đổi.
Ngay cả khi Lê Tuần ngang hàng với cậu, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ luôn thích nhau.
Những thứ như tình cảm có nhiều biến cố nhất, có thể một ngày nào đó cậu cũng sẽ không thích Lê Tuần.
Vì vậy, cậu quyết định không nghĩ nhiều nữa, nếu cậu thích cuộc sống bây giờ thì nên trân trọng hiện tại và nói về tương lai sau.
Lê Tuần đưa Lê Mông đến một cửa hàng quần áo trong khu đô thị để đi dạo, sau khi đo kích thước, hắn hỏi ý kiến của Lê Mông để chọn một số loại vải và kiểu dáng, sau khi hoàn thành công việc, Lê Mông nói rằng mình hơi mệt và muốn quay trở về. Lê Tuần đưa cậu trở về.
Khi họ về đến nhà, các công nhân trong sân vẫn đang tất bật đào móng theo bản vẽ thiết kế.
Lê Mông đi tới xem và nói với Lê Tuần : "Những thứ này sẽ được dùng để xây dựng nhà kính sao? Diện tích lớn như vậy."
Lê Tuần ậm ừ nói: “Sân rộng như vậy, xây lớn hơn cũng tốt, không có việc gì có thể vào trong ngồi một lát, uống trà đọc sách, chẳng phải rất tốt sao? "
Lê Mông nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thực không tồi, liền không nói thêm gì nữa.
"Em có đói không? Em muốn uống trà chiều hay là để họ chuẩn bị bữa tối?" Lê Tuần vòng tay qua eo cậu hỏi.
"Ăn cơm đi, em ăn điểm tâm trước, trong nhà anh có khoai tây chiên không?" Lê Mông nhìn hắn nói.
"Được, em còn muốn ăn gì nữa không? Ở nhà không có, anh có thể kêu người đi mua." Lê Tuần lại hỏi.
“Em muốn uống Coca.” Lê Mông nói.
“Được, nhưng không được uống nhiều, sẽ không tốt cho thai nhi.” Lê Tuần sắp trở thành người hướng dẫn mang thai.
“Vậy ta uống một chút.” Lê Mông ngoan ngoãn nói.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, sau khi vào cửa, Lê Tuần sai người mang đồ ăn cho Lê Mông vào phòng khách, sai phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, sau đó mở TV lên, chọn chương trình thư giãn cho Lê Mông để giết thời gian.
Lê Mông cầm một gói khoai tây chiên vị dưa chuột, vừa ăn vừa xem TV, uống hai hớp coca, tâm trạng rất tốt.
Sẽ mất một thời gian để bữa tối sẵn sàng, Lê Tuần đang xử lý xông việc với một chiếc máy tính bảng bên cạnh, thỉnh thoảng ăn cùng Lê Mông một ít khoai tây chiên.
Khi Lê Mông đút hắn ăn, hắn còn liếm ngón tay của đối phương một cách không thành thật, lần đầu tiên Lê Mông phớt lờ hắn, khi đã xảy ra nhiều lần liên tiếp, Lê Mông không thể chịu đựng được nữa và nhét khoai tây chiên còn ăn dang dở vào người hắn. Cậu không hầu hạ nữa
Lê Tuần không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành Lê Mông bằng một nụ cười, và phải mất một lúc lâu mới dỗ được vợ.
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, giáo viên tiếng Pháp mà Lê Tuần thuê cho Lê Mông đến. Cô ấy là một phụ nữ châu Á khoảng năm mươi tuổi, họ Du, trông rất tốt bụng. Ngôn ngữ mẹ đẻ của cô ấy là tiếng Trung, và cô ấy giỏi cả hai thứ tiếng. Tiếng Anh và tiếng Pháp Cô ấy đã từng là giáo viên tại một trường ngoại ngữ và có nhiều kinh nghiệm giảng dạy.
Lê Mông trò chuyện với cô ấy một lúc, và có ấn tượng tốt với cô, vì vậy cậu trực tiếp để cô ấy bắt đầu lớp học.
Lê Tuần vốn định để họ mở lớp trong thư phòng, nhưng Lê Mông nói muốn xuống tầng dưới, khu giải trí bên cạnh bể bơi rất tốt, có thể hóng gió ngắm cảnh, cậu còn chúc Lê Tuần chăm chỉ làm việc, và sau đó cậu rất hào hứng đi học tiếng Pháp với cô Du.
Lê Tuần lắc đầu cười, đi theo bọn họ xuống dưới, định ngồi bên cạnh cậu một lúc, nhưng Lê Mông cho rằng hắn cản trở, nhất quyết một hai kêu hắn đi làm, Lê Tuần vẻ mặt ủy khuất hỏi: " Anh ngồi ở bên cạnh nhìn một chút, không quấy rầy hai người, việc này không được sao?"
Lê Mông bĩu môi lẩm bẩm, "Em bị áp lực tâm lý khi anh ở đây. Em không thể tập trung học tập chăm chỉ khi anh là học thần (lưu manh) nhìn chằm chằm vào em."
"Anh sẽ không cười em." Lê Tuần giễu cợt nói.
“Không được, sự tồn tại của anh đã là trò cười cho một tên như em rồi.” Lê Mông đẩy hắn ra.
Lê Tuần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại thư phòng của mình để làm việc.
Công việc giảng dạy diễn ra thuận lợi, buổi trưa cô giáo và Lê Mông ăn cơm ở nhà, nhờ Lê Tuần sắp xếp phòng cho cô nghỉ trưa, cô hẹn ba giờ chiều tiếp tục học bài sau đó đi lên lầu ngáp và đi chợp mắt.
Cậu có thể nhịn ngủ vào buổi sáng, nhưng không thể nhịn ngủ sau bữa trưa.
Lê Tuần theo cậu lên giường, ôm cậu hôn một cái, định cùng cậu ngủ một lát.
Lê Mông lúc này cũng không đẩy hắn ra, vùi đầu tóc lông xù vào trong ngực hắn, vòng tay ôm eo hắn, chân quấn lấy chân hắn, nhắm mắt sung sướng chìm vào giấc ngủ.
Lê Tuần nhìn cái đầu trên ngực mình, nghĩ rằng Mông Mông không chỉ trở nên đeo bám mà còn ít nhút nhát hơn trước, đó là một khởi đầu tốt.
Hắn chỉ không biết liệu mình có thể ăn thịt người một cách suôn sẻ sau khi thời hạn ba tháng trôi qua trong vài tuần hay không.
Lê Tuần vốn là không định đi ngủ, nhưng không biết có phải hay không bởi vì quá thư thái, cho nên cũng ngủ say, mãi đến khi đồng hồ báo thức của Lê Mông vang lên, hai người mới cùng nhau tỉnh lại.
Lê Mông ngơ ngác dụi mặt vào đệm người dưới mình, một lúc sau đột nhiên ngồi dậy, bò tới tắt đồng hồ báo thức, vươn vai ngáp một cái, giọng ngái ngủ nói: buồn ngủ~"
“Vậy ngủ một lát đi, đừng lo lắng.” Lê Tuần hai tay ôm eo cậu thuyết phục, muốn để cậu trở lại giường tiếp tục ngủ.
“Không được, đã đồng ý là ba giờ bắt đầu.” Lê Mông híp mắt giãy giụa xuống giường.
Lê Tuần thuyết phục cậu thêm vài lời, nhưng thấy rằng mình không thể thuyết phục được cậu, hắn đành để cậu đi.
Lê Mông nhân tiện vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa xong cảm thấy so với trước tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, liền xuống lầu tìm Du lão sư tiếp tục học tiếng Pháp.
Lê Tuần đi theo nhìn một chút, thấy Lê Mông lại muốn đuổi mình đi, hắn bất đắc dĩ thở dài, sau đó có ý thức trở lại thư phòng làm việc.
Cuộc sống như vậy kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư, Lê Tuần không chịu nổi nữa nên cho Du lão sư nghỉ một ngày, sau đó nhân cơ hội chiếm lấy Lê Mông.
Bởi vì không phải đi lên lớp, buổi sáng Lê Mông liền ngủ thêm một chút, đến gần mười giờ mới dậy ăn sáng.
Lê Tuần lo cho cậu ăn sáng, thấy cậu lại định học tiếng Pháp nên vội ngăn lại.
"Mạnh Manh, hôm nay em có thể nghỉ một ngày được không? Hai ngày nay em đều phớt lờ anh, hôm nay không thể ở bên anh một lát sao?" Lê Tuần nắm lấy tay cậu, anh mắt thương hại nhìn cậu hỏi.
Lê Mông nán lại một lúc, trước giờ cậu chưa từng thấy Lê Tuần giả vờ đáng thương, sau khi nhận ra, cậu cố nén ý cười nói lại: "Làm sao em có thể bỏ bê anh được? Lúc em học tiếng Pháp, anh không phải đi làm sao? Những thời gian khác chúng ta đều cùng nhau."
Lê Tuần hôn cậu, không tiếp tục cắm đầu vào đề tài này nữa mà nói: “Tối nay ở trung tâm vận động có biểu diễn, anh mua vé rồi, em có muốn cùng anh đi xem không?”
"Buổi hòa nhạc gì?" Lê Mông hỏi.
“Nhạc rock.” Lê Tuần đáp.
Hắn đã hỏi ý kiến bác sĩ, Lê Mông hiện có thể đi xem buổi hòa nhạc rock, bởi vì thai nhi không có thính giác và sẽ không bị ảnh hưởng.
“Vậy chúng ta đi xem một chút đi.” Lê Mông thẳng thắn nói, cậu trước nay chưa từng nghe ban nhạc rock biểu diễn, trước đây cậu thường nghe độc tấu dương cầm hoặc hát hợp xướng.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 7 giờ tối, vì phải đến sớm nên họ ăn tối sớm hơn và đi sau khi ăn xong.
Trong sân vận động người rất nhiều, nhưng có nhân viên tại chỗ duy trì trật tự, mọi người cũng không đông nên cũng không hỗn loạn.
Lê Tuần ôm Lê Mông trong vòng tay, sợ rằng cậu sẽ bị siết chặt, hắn đã thả lỏng một chút sau khi tìm thấy chỗ ngồi của họ.
Khung cảnh rất ồn ào, mọi người phải hét sát vào tai mới nghe được những gì người khác đang nói. Lê Tuần hô với Lê Mông và bảo cậu nếu bản thân thấy không thoải mái hãy nói với hắn.
Lê Tuần dặn dò xong, lại đi tới nắm lấy tay cậu, nắm thật chặt, tựa hồ sợ cậu đi lạc.
Khi buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, khung cảnh bùng nổ, ngay khi ca sĩ chính xuất hiện, những người bên dưới bắt đầu la hét điên cuồng.
Lê Mông lúc đầu cảm thấy ồn ào, nhưng cậu không khỏi có chút phấn khích khi nhìn thấy vẻ ngoài của ca sĩ chính thực sự rất ngầu.
Đèn trên sân khấu chủ yếu là màu đỏ, quần áo của các thành viên trong ban nhạc là màu đen, hai màu đen và đỏ giao nhau, trông kỳ dị không chân thực, giống như hiệu ứng đặc biệt trong phim ma thuật.
Sau khi ca sĩ chính bắt đầu hát, tất cả mọi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lắc lắc cánh tay, giống như một bầy quỷ đang nhảy múa điên cuồng, hét đến khản cả cổ về điều gì đó, bởi vì âm nhạc nó quá to nên họ không thể phân biệt được mình đang hét gì.
Hơn nữa, Lê Mông rõ ràng cảm thấy rằng Lê Tuần cũng rất phấn khích, đứng dậy như những người khác và hét lên vài lần trên sân khấu.
Lê Mông thực sự không biết rằng Lê Tuần vẫn đang theo đuổi các ngôi sao, điều này không liên quan gì đến ấn tượng trước đây của cậu về Lê Tuần.
Cậu tò mò nhìn Lê Tuần đang hưng phấn một hồi, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Lê Tuần dễ thương quá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top