Chương 12:Động phủ Viễn Cổ Đại Năng

Chương 12:Động phủ Viễn Cổ Đại Năng
Editor:HamNguyet

Hai người họ đứng chung một chỗ, chỉ lo cao hứng nói chuyện, hoàn toàn đem Đoan Mộc Trường Thanh quên một bên.

Đương nhiên, Tần Lạc Y cố ý, không muốn để ý tới khối băng bụng dạ hẹp hòi kia, mà Giản Ngọc Diễn rất cao hứng, trong mắt chỉ nhìn đến Tần Lạc Y, hơn nữa lúc trước hắn chưa bao giờ gặp qua Đoan Mộc Trường Thanh, không biết hắn ta cũng là đệ tử chưởng môn, còn tưởng rằng hắn ta là người hình luật đường mà thôi.

Đoan Mộc Trường Thanh bị bọn họ bỏ qua hoàn toàn, sắc mặt rất khó coi, trong mắt lóe ra hàn quang, nhìn bộ dáng Tần Lạc Y lúm đồng tiền như hoa, chỉ cảm thấy trong lòng thực không phải tư vị, mà ánh mắt Giản Ngọc Diễn kia, vẫn nhìn Tần Lạc Y, càng làm cho hắn cảm thấy vô cùng chói mắt.

Sau khi Giản Ngọc Diễn cùng Tần Lạc Y thân thiết cười nói rời đi, hắn rốt cuộc nhịn không được, mạnh mẽ xuất thủ, đem khối cự thạch nặng ngàn cân ngoài xa, đánh nát thành bột phấn, vẻ mặt âm lãnh làm cho người ta sợ hãi.

Đệ tử hình luật đường vẫn canh giữ bên ngoài đợi Giản Ngọc Diễn đi ra, lập tức tiến vào trong đại môn Mê Tung Lâm, đem trận pháp bố trí một phen, làm tốt tất cả đi ra, nguyên tưởng rằng cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi, vừa lúc đụng tới Đoan Mộc Trường Thanh xanh mặt giận dữ chụp cự thạch, không biết đã xảy ra sự tình gì, trắng mặt không ngừng lui ra phía sau.

Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng, cự thạch kia không cùng một phương hướng với hắn, nếu không sẽ giống như cự thạch, bị chụp thành thịt nát...Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng bị doạ sợ tới mức thấm ra một thân mồ hôi lạnh, thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Trường Thanh nghiêm mặt không biết suy nghĩ gì, lau một phen mồ hôi lạnh trên trán, lặng lẽ theo đường nhỏ khác trốn đi.

Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn đi được nửa đường, vừa lúc đụng tới Lạc Tử Quân cùng Tống Hoài Sơn tinh thần tốt hơn không ít. Viên Long Hải bị thương nặng nhất, không theo chân bọn họ cùng đi, hẳn là còn đang ở động phủ chữa thương.

Nhìn Giản Ngọc Diễn đã đi ra, hai người cao hứng không khép được miệng, biết hắn tấn vài giai, hiện tại tu vi là tôn giả cửu giai, lại xông lên đấm thật mạnh vào bả vai hắn, trả lại cho hắn một cái ôm thật lớn, loại tình cảm kích động không nói thành lời.

Trở lại Thiên Lam sơn, ba người bất chấp ngồi xuống, vây quanh hắn tò mò hỏi về chuyện tình trong Mê Tung Lâm. Giản Ngọc Diễn không giấu giếm, cười êm tai nói tới.

Nguyên lai đêm qua hắn cùng Tống Hoài Sơn đi lạc, không được bao lâu, liền đi đến một địa phương thập phần kỳ quái, nơi đó quái thạch lởm chởm, còn có rất nhiều mãnh thú thường xuyên lui tới, sương mù chung quanh không phải màu trắng, ngược lại tất cả đều biến thành màu đen.

Sau khi đến nơi đó, hắn liền cảm thấy thực không thích hợp, vội vàng muốn theo đường cũ rời khỏi, kết quả mặc kệ hắn đi như thế nào, đều không thể đi ra khỏi phiến quái thạch kia, vòng vo thật lâu, không chỉ không rời đi được, ngược lại mặc kệ hắn đi phương hướng nào, đều đi vào chỗ sâu nhất trong khu quái thạch, dọc theo đường đi đụng tới mãnh thú càng ngày càng lợi hại, nếu không phải trên người có không ít phù chú, hắn sớm đã táng thân trong bụng mãnh thú.

Cuối cùng, hắn chém bị thương một mãnh thú tứ chi diện mạo kỳ lạ, theo dõi mãnh thú đi vào địa phương cực ẩn nấp, phát hiện nơi đó có một gốc cây nhỏ cao một thước, phiến lá màu xanh lục, trên cây còn kết mấy quả màu vàng, mãnh thú bị thương có vẻ thập phần hưng phấn, nhào qua hái xuống một quả đưa vào miệng, ngay sau đó miệng vết thương trên người nó như kỳ tích bắt đầu khôi phục, hơi thở so với trước khi bị thương, cường đại hơn không ít.

Trong lòng hắn kinh ngạc, tinh tế nhìn nhìn, không biết quả màu vàng kia đến tột cùng là thứ gì, đang trầm ngâm nên hơi thở trên người không thu liễm tốt, bị mãnh thú kia phát hiện hành tung, lúc trước mãnh thú ăn mệt trên tay hắn, hiện tại không sợ hãi hắn như vậy, hướng về phía hắn hung ác đánh tới.

"Đánh thật lâu, phù chú trên người ta đều dùng không sai biệt lắm, mới thành công giết chết nó. Ta chuẩn bị hái trái cây kia xuống mang về cho các ngươi nhìn xem, nhưng trái cây kia thực sự có chút kỳ quái, rời khỏi trên cây, nếu không lập tức ăn luôn, sẽ hỏng mất, đáng tiếc lúc trước ta không biết, đem tất cả hái xuống, sau khi hái xuống hai quả, mới phản ứng lại, kết quả chỉ có thể tự mình ăn toàn bộ..."

Nói tới đây, trên mặt Giản Ngọc Diễn hiện ra cười khổ, hậu quả cùng ăn năm quả trái cây là, hắn thiếu chút nữa bị linh lực cường đại đem thân thể nổ tung.

"Ngươi cẩn thận nói với ta, cây kia trưởng thành có bộ dáng gì?" Tần Lạc Y chống cằm, cảm thấy cực kỳ hứng thú hỏi hắn.

Giản Ngọc Diễn suy nghĩ, dùng bút đem hình dáng cây cùng quả trái cây hoạ ra. Lá cây không lớn có hình tam giác, như lá thông thường, thân cây lớn hơn ngón tay cái một chút.

"Đây là Cửu U quả." Tần Lạc Y cầm bức hoạ nhìn nhìn, lập tức thực khẳng định nói: "Vận khí của ngươi quả nhiên không sai, Cửu U này quả này cực không dễ sinh trưởng, hơn nữa vóc dáng nó nhỏ, không xuất chúng, kết trái cây cũng vô sắc vô vị, thực dễ dàng bị người xem nhẹ, năm mươi năm nở hoa, mười năm kết quả, tiếp tục thêm mười năm, trái cây mới thành thục, thời gian thành thục, chỉ có năm ngày, nếu trong năm ngày không hái xuống, nó sẽ tự rơi xuống, tan trong thiên địa."

"Cửu U quả? Quả nhiên là thứ tốt a! Nghe nói một quả Cửu U quả tương đương với một viên thập giai đan dược, trách không được ngươi có thể lập tức tấn thất giai." Tống Hoài Sơn vuốt cằm, có chút hâm mộ nói.

"Không nghĩ tới là Cửu U quả, quả thật khó phát hiện, bộ dáng cùng địa phương cực kì ẩn nấp, nếu không phải do mãnh thú dẫn đường, cho dù đi qua bên cạnh, sợ là cũng không phát hiện được." Giản Ngọc Diễn cũng cười nói.

Hắn nhân họa đắc phúc, tuy rằng ba người Tống Hoài Sơn bị thương, may mắn đều bình an vô sự, mọi người cao hứng, nói chuyện thật lâu, thẳng đến đêm khuya, mới tán đi.

"Ngao ô!" Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ Tần Lạc Y bị một trận khóc thét thống khổ bừng tỉnh. Trong lòng cả kinh, vội vàng rời giường, chạy ra ngoài.

Là Đại Hắc đã hơn nửa tháng chưa nhìn thấy, cuộn mình trong góc đình, cả người cháy đen, vẻ mặt thống khổ, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Dĩ vãng da lông tơ lụa như bị người đốt lửa, không hề mềm mại.

"Ai, Đại Hắc...Tại sao ngươi lại biến thành như vậy? Ai làm ngươi bị thương thành như vậy?" Tần Lạc Y thấy hình dạng nó, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Đến Phiêu Miểu Tông, Đại Hắc bỏ lại một câu, ta đi ra ngoài đi dạo, bỏ chạy không thấy bóng dáng, nếu không phải các nàng vẫn tồn tại khế ước linh hồn, lâu như vậy không thấy nó, nàng đã nghĩ đến, có phải nó đã chết ở góc tối tăm không người biết đến.

"Ngao ô...Đau chết mất!" Đại Hắc một bên thấp chú một bên kêu liên tục, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ra liếm miệng vết thương.

Trong lòng Tần Lạc Y cực kỳ không đành lòng, nhìn kỹ miệng vết thương trên người nó, lấy một viên bát giai chữa thương đan đưa cho nó.

Đại Hắc một ngụm nuốt vào, bất chấp nói chuyện, nhắm hai mắt lại, một bộ dáng ngưng thần đả toạ.

Tần Lạc Y kiên nhẫn chờ một bên, trong lòng không ngừng suy đoán, đến tột cùng là ai đem Đại Hắc bị thương thành như vậy. Xem miệng vết thương trên người nó, không phải đao thương, cũng không phải kiếm thương, ngược lại giống như bị sét đánh...Đến tột cùng nó chạy đi nơi nào, còn bị sét đánh?

Qua gần nửa canh giờ, Đại Hắc không đứng dậy, nhưng thương thế trên người, rõ ràng so với vừa rồi tốt hơn không ít, Tần Lạc Y thở ra một hơi, nhất thời yên tâm không ít, ngẫm lại nơi này thực an toàn, không tiếp tục canh giữ bên người, chạy đến giữa sườn núi nhìn động phủ đang tu kiến.

Thời điểm trở về, đã gần đến giữa trưa, Đại Hắc đã rời khỏi trạng thái tu luyện, có chút lỗ mãng ở trong trù phòng tìm đồ ăn, một bộ dáng cực đói.

"Thời gian này đến tột cùng ngươi chạy đi nơi đâu?" Tần Lạc Y buồn cười lắc đầu, từ trong trữ vật giới xuất ra một miếng thịt bò ném cho nó, nhìn bộ dáng nó lang thôn hổ yết, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
*(Lang thôn hổ yết: ăn như sói như hổ, ăn ngấu nghiến.)*

Ánh mắt lớn như chuông đồng của Đại Hắc chợt lóe, một bên vừa ăn thịt bò một bên vừa hàm hàm hồ hồ nói: "Không xa, ở ngay phụ cận Phiêu Miểu Tông."

Phượng mâu Tần Lạc Y híp lại, nhìn chằm chằm nó nói: "Không xa? Không xa mà có thể vừa đi chính là nửa tháng? Lừa ai đâu!"

Đại Hắc vùi đầu ăn, không nói lời nào.

Tinh quang trong con ngươi Tần Lạc Y chợt lóe, đột nhiên nói: "Đại Hắc, ngươi theo ta nói, không phải ngươi đi ra ngoài bị người khi dễ đi?"

Đại Hắc vẫn chỉ lo ăn, không nói lời nào.

Tần Lạc Y gặp nó trầm mặc không nói, còn tưởng rằng bị chính mình nói trúng, dưới giận dữ, vỗ án dựng lên: "Ngươi đừng sợ, nói cho ta biết là ai khi dễ ngươi, ta nhất định phải khiến hắn đẹp mặt!"

Ngừng lại một chút, nghĩ đến thực lực chính mình hiện tại thật sự không được tốt lắm, lại cắn răng nói: "Cho dù hiện tại không được, về sau chúng ta nhất định đem khoản này đòi về, ngươi nói mau...Cũng để trong lòng ta có tính toán."

Xuyên qua thế giới này hơn nửa năm, tính tình Đại Hắc, nàng coi như hiểu biết không ít, không phải loại thích sinh sự tìm việc không đâu, hơn nữa là dị thú thượng cổ, bản tính có chút cao ngạo, người bình thường nó còn không thèm quan tâm. Cho nên khẳng định không do Đại Hắc chủ động đi gây chuyện, mà bị người chọc, còn ăn không ít mệt.

Đại Hắc rốt cục đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, không tiếp tục chỉ lo ăn, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt có cảm động lại có chút xấu hổ."Này...Ta không bị người khi dễ."

"Không bị người khi dễ? Vậy tại sao ngươi lại biến thành như vậy?" Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên duệ sắc, nhìn bộ lông nó bị cháy đen không nhận ra màu sắc, vẻ mặt không tin.

"Thật sự, ta thật sự không bị người khi dễ!" Đại Hắc lại cường điệu, bộ dáng thận trọng, chỉ kém điều không giơ lên chân lên trời thề.

"Vậy tại sao lại thế này, ngươi nói cho ta nghe một chút...Sẽ không vô duyên vô cớ bị biến thành dạng này đi? Kỳ thật bị người khi dễ cũng không có gì, ngươi đừng sợ, chúng ta sớm hay muộn cũng đem khoản này đòi về." Tần Lạc Y vẫn có chút không tin.

"Thật sự không có." Ánh mắt Đại Hắc lóe ra, nhìn nhìn chung quanh, không gặp ai, nó mới để sát vào bên người Tần Lạc Y nhỏ giọng cẩn thận nói:"Lần này ta đi ra ngoài, ngẫu nhiên phát hiện một động phủ Viễn Cổ Đại Năng...Nơi đó khẳng định có thứ tốt, đáng tiếc thực lực ta không đủ, không thể đi vào, còn mang một thân thương tích trở về."

"Cái gì?" Trong lòng Tần Lạc Y chấn động, trừng lớn mắt không thể tưởng tượng nhìn nó: "Động phủ Viễn Cổ Đại Năng, ngươi còn có gan một mình xông vào?" Có thể kiếm một mệnh trở về, nó thật đúng là mệnh lớn!

"Hắc hắc...Ta cũng không nghĩ tới, trải qua năm tháng dài lâu, trận pháp bố trí bên ngoài động phủ còn lợi hại như vậy!" Nghĩ tới hình dạng mấy ngày hôm trước chính mình từ trong trận pháp trốn ra, Đại Hắc nhịn không được có chút nghĩ mà sợ, khóe mắt co rút. Không tiến vào trong động phủ, vô công mà phản, nó thủy chung không cam lòng.

"Nếu không, hôm nào chúng ta cùng đi thử xem?"Ánh mắt tối đen to tròn tràn ngập chờ mong nhìn Tần Lạc Y.

"Không được! Lấy tu vi hiện tại của ta, tiến vào động phủ Viễn Cổ Đại Năng, không khác gì tự tìm tử lộ!" Tần Lạc Y nhíu mi lắc đầu.

Có thể được xưng là Đại Năng, đều là động phủ của tu sĩ lợi hại tu luyện ra tử phủ, mà nàng chỉ là một tu vi tôn giả, làm sao có thể tiến nhập?

"Dù sao động phủ ở nơi nào, ngươi chỉ cần hảo hảo nhớ kỹ địa phương, chờ sau này chúng ta cường đại hơn một chút, đi vào cũng không muộn."

"Không được, chúng ta đi càng nhanh càng tốt." Đại Hắc ở một bên lắc đầu, một bên đem móng vuốt dùng sức cào cào trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Tuy rằng động phủ kia thực ẩn nấp, không dễ dàng bị phát hiện, nhưng ngày đó thời điểm ta đi vào, dẫn động trận pháp, đưa tới sấm đánh, sợ rằng sẽ khiến người hữu tâm chú ý." Đợi tu vi Tần Lạc Y cường đại rồi, đồ ăn đều lạnh, đồ tốt bên trong, cũng sớm bị người trộm đi.

"Niên kỉ toà động phủ kia vô cùng xa xưa, cách hiện tại sợ là hơn mười vạn năm, tuy rằng trận pháp lợi hại, nhưng năm tháng lâu dài, uy lực trận pháp chậm lại không ít, ngươi nắm chặt thời gian, làm nhiều thêm phù chú, cẩn thận một chút nhất định có thể đi vào."

Tần Lạc Y mím môi thật sự ngẫm nghĩ, vẫn không đồng ý, có dị bảo không sai, nhưng phải nhìn xem, có mệnh hưởng thụ hay không, nếu vô ý một cái, chết bên trong, liền thua lỗ.

"Nếu không như vậy, chúng kêu thêm nhiều người đi." Phượng Phi Ly đã tu luyện ra ngọc phủ, tu vi so với nàng, cao hơn không biết bao nhiêu lần, huống hồ tính tình không sai, kêu hắn đi cùng coi như là chủ ý ổn thoả, cùng lắm thì nhiều người chia cắt đồ vật thôi.

"Không được." Đại Hắc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tòa động phủ kia, vẫn là càng ít người biết càng tốt, không thể nói cho người khác."

"Sư phụ ta cũng không được?" Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, có chút hồ nghi nhìn nó, cảm thấy nó có chuyện gì gạt chính mình.

"Không được." Ánh mắt Đại Hắc lóe ra, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Sư phụ ngươi đi, hắn là chưởng môn Phiêu Miểu Tông, đồ vật được đến, làm sao còn rơi xuống tay chúng ta, không được, nhất định không thể gọi hắn đi."

Tần Lạc Y có chút chán nản, trừng mắt nhìn bộ dáng nó cố chấp, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, ngồi xổm thân mình xuống, ánh mắt cùng nó nhìn thẳng, không chớp mắt nhìn nó, tựa tiếu phi tiếu nói: "Đại Hắc, ngươi thành thật nói cho ta biết, không phải là ngươi biết bên trong tòa động phủ kia có cái gì đi?"

Cứ theo lẽ thường để ý mà nói, phát hiện một tòa động phủ, còn là một toà động phủ Viễn Cổ Đại Năng, chỉ có thể đoán bên trong có cái gì, nhưng vì không muốn gánh vác nguy hiểm quá lớn, đều tìm thêm nhiều nhân thủ đi cùng...Đại Hắc như bây giờ, rõ ràng là muốn ăn mảnh!

Đại Hắc lắc cái đuôi, chần chờ một chút, mới nói: "Nếu ta đoán không sai, hơn mười vạn năm trước, nơi tu luyện Đại Năng trên Huyền Thiên đại lục cực kỳ nổi danh-Là địa phương của Thánh chủ Cổ tộc, Thánh chủ Cổ tộc sống hơn ngàn năm, nghe nói đã tu luyện đến cảnh giới tử phủ cửu giai đỉnh, lúc ấy dựa vào một pháp khí Chuông Càn Khôn lợi hại tuyệt đỉnh tung hoành thiên hạ, ở giai đoạn cuối sinh mệnh hắn, vì đột phá tử phủ đỉnh, hàng năm lịch lãm bên ngoài, mãi cho đến khi chết đều không trở về, kiện pháp khí Chuông Càn Khôn của hắn, cũng không còn xuất hiện trên thế gian."

"Ý của ngươi nói, nơi đó có lẽ có Chuông Càn Khôn?" Tần Lạc Y nhíu mày hỏi.

Thánh chủ Cổ tộc, Chuông Càn Khôn, còn tử phủ đỉnh...Đại Hắc đối với Thánh chủ Cổ tộc hiểu biết rất nhiều đi? Nó cùng chính mình đến Phiêu Miểu Tông, đến Phiêu Miểu Tông liền bỏ chạy, Thánh chủ Cổ tộc nàng cũng không biết, nó biết đến từ nơi nào?

"Không phải khả năng có, là nhất định có!" Mắt đen sáng ngời, rất khẳng định nói.

"Được rồi, cho dù nơi đó nhất định có, bằng tu vi hai người chúng ta, đi vào động phủ Viễn Cổ Đại Năng...Vẫn rất mạo hiểm, ta cảm thấy nên tìm vài người cùng đi." Suy nghĩ, nàng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Không phải nàng không muốn Chuông Càn Khôn kia, chỉ sợ đến lúc đó đi vào, không lấy được Chuông Càn Khôn, ngược lại đem mệnh bồi vào, có sự tình, thật sự làm theo khả năng mới được.

Đại Hắc thấy nàng bất động, thập phần nổi giận, dùng sức vẫy đuôi, trông mong nhìn nàng: "Đi thôi, đi thôi, ngươi tin tưởng ta, mệnh hai người chúng ta buộc chung một chỗ, ta như thế nào có khả năng hại ngươi, ngày đó thiếu chút nữa, ta thành công đi vào, hai người chúng ta đi cùng nhau, nhất định có thể đi vào...Uy lực trận pháp kia thật sự không lớn, không phải ta đã thử qua sao?"

Tần Lạc Y có chút không biết nói gì trừng mắt nó, nó thử qua, nhưng chỉ còn nửa cái mạng trở về, trên người còn bị đánh cháy đen một mảnh, thậm chí buổi sáng nàng đều ngửi thấy được mùi thịt!

Sờ mặt mình, thầm nghĩ, nàng không muốn biến thành bộ dáng giống Đại Hắc, tuy rằng nàng đối với việc có xinh đẹp hay không không phải quá để ý như vậy, nhưng không thể trở nên nhận không ra người a?

Thấy nàng không động tâm, Đại Hắc gấp đến độ nhảy dựng lên, ở trong đình cuồng xoay vài vòng: "Chuông Càn Khôn kia thật sự là thứ tốt a, không biết nó ở nơi nào liền thôi, đã biết lại không thể đi lấy...A, lòng ta đau! Tâm tính thiện lương của ta đau a!" Nói xong, nó dừng chân có móng vuốt ôm ngực, làm ra bộ dáng vô cùng thống khổ.

Tần Lạc Y cảm thấy chính mình đau đầu. Xoa xoa trán, nhìn bộ dáng nó không đạt mục đích thề không cam lòng bỏ qua, trầm ngâm một lát, cuối cùng lui từng bước: "Như vậy đi, động phủ kia hơn mười vạn năm đều không bị người phát hiện, nghĩ đến sẽ không dễ dàng bị người phát hiện như vậy, ta luyện chút phù chú trước, nắm chặt thời gian tu luyện, tu vi càng cao, chúng ta nguy hiểm bớt đi, thành công nắm chắc lớn hơn không ít? Ngươi lặng lẽ lưu ý động phủ, xem có người chú ý tới nơi đó khác thường hay không, không ai phát hiện tự nhiên tốt nhất, nếu có người nhận ra cái gì, chúng ta liền đuổi theo bọn họ động thủ trước, đi vào trước..."

Con ngươi đen của Đại Hắc chợt lóe, âm thầm thở dài một hơi, biết Tần Lạc Y sẽ không hiện tại đi vào, chỉ phải đồng ý biện pháp này.

Phù chú trên người Tần Lạc Y còn không nhiều lắm, thời điểm Giản Ngọc Diễn bọn họ đi Mê Tung Lâm, nàng cho bốn người không ít phù chú, muốn luyện phù, phải luyện đan trước, linh thực mang đến từ Thánh Long đại lục, số còn dư lại không nhiều lắm, Tần Lạc Y quyết định đi phường thị bổ sung linh thực.

Phiêu Miểu Tông chiếm diện tích lớn, dài hơn năm trăm dặm, nam bắc rộng chừng hơn ngàn dặm, từ sau khi đến Phiêu Miểu Tông, cho tới bây giờ nàng chưa ra khỏi đại môn Phiêu Miểu Tông.

Cũng may có Đại Hắc, từ sau khi giải trừ phong ấn, tốc độ bôn chạy so với lúc trước, nhanh gấp đôi có thừa, chỉ tốn hai canh giờ, liền chạy ra Phiêu Miểu Tông, đến một thành trấn thập phần náo nhiệt, thành công mua được đồ vật nàng cần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top