Chương 5


Hai giờ sáng, trong cơn mưa to đột ngột vang lên tiếng chuông cửa, nếu là người ngủ say căn bản nghe không ra. Nhưng nằm ở trên giường, Mặc lại nhắm chặt hai mắt, gắt gao siết chăn. Hắn rõ ràng cảm nhận được ngoài cửa có bốn người, ngoại trừ một người đứng ở cửa bấm chuông và một tựa cửa, còn lại hai người cầm vũ khí nấp trong bóng tối. Mà thanh niên kỳ lạ giúp hắn lấy xuống chiếc vòng kia, đang từng bước một hướng cửa đi tới.

Mặc muốn gọi người nọ, bảo cậu không nên mở cửa, nhưng thân thể lại cứng ngắc mà không nghe sai sử.

Hắn không biết mình có lần thứ hai bị bắt về sở nghiên cứu tối tăm không có lấy một tia ánh sáng mặt trời kia không, vật vã điên cuồng chống chịu thống khổ, có làm liên lụy thanh niên hảo tâm kia không, bị đám người đó hạ độc thủ. Mặc trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng, chỉ cần thêm một chút xíu biến động, đều có thể làm nó đứt lìa.

Tần Lạc nói lưu loát một hơi tiếng Anh, hùng hùng hổ hổ mở một cửa sổ nhỏ trên cửa. Ngay lập tức Tần Lạc nhìn thấy hai người mặc đồng phục cầm thẻ cảnh sát hướng mình xác nhận thân phận. Tần Lạc im lặng quan sát một người gầy gò trong số họ, chính tên này đã tại thời khắc cuối cùng của mạt thế điên cuồng khởi động trang bị tự hủy. Cũng bởi vì hắn mà Tần Lạc bất đắc dĩ phải đem trang bị tự hủy nhét vào mẫu không gian của mình. Sau đó dẫn đến trọng sinh và tất cả những biến hóa sau này.

"Tiên sinh, có một phạm nhân cực kỳ nguy hiểm đang trốn chạy, chúng tôi hoài nghi hắn có khả năng sẽ đột nhập vào nhà của những gia đình phụ cận." Nam nhân cao tráng cầm thẻ cảnh sát hướng Tần Lạc giải thích.

"Cái gì?" Tần Lạc nghe nói có đào phạm lập tức tỏ ra dáng vẻ khẩn trương, bất quá hắn vẫn không có thả lỏng cảm giác: "Trước đem thẻ cảnh sát cho tôi xem một chút."

Người họ không do dự, trực tiếp thông qua cửa nhỏ đưa thẻ vào. Tần Lạc tra nhìn một chút "thật giả" lầu bầu mở cửa: "Thật xui xẻo, không phải phạm nhân não tàn thì là cảnh sát não tàn. Bày đặt bên ngoài lắm chỗ không chạy, hết lần này tới lần khác tới cái nơi hộ gia đình có thể đếm trên đầu ngón tay này mà chạy vào."

Nghe rõ cậu nói bóng gió, trên mặt bọn họ một trận xanh trắng đan xen. Nếu không phải tín hiệu hiển thị ở gần phụ cận này biến mất, bọn họ cũng sẽ không tới nơi này lục soát. Tựa như người thanh niên trước mặt này nói, phụ cận chỉ có mấy nóc nhà. Nếu chạy vào đây thì thật sự là rất dễ bị bắt.

Vào phòng khách, hai người trước tiên hướng mặt đất soát một lần, đặc biệt là cái tên gầy gò kia lại càng xem xét tỉ mỉ, cuối cùng còn lấy tay vuốt chỗ nào đó trên gọng kính. Tần Lạc làm bộ như không phát hiện hắn mờ ám, chỉ vào hai gian phòng của Tần Khoa và Mặc đang ở: "Hai gian này đều có người ngủ, nếu như thuận tiện, mời các người trong thời gian kiểm tra nhẹ tay nhẹ chân cho."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng mở ra cửa phòng Tần Khoa, hai người chỉ ở cửa ra vào và cửa sổ liếc vài cái, cũng không có kiểm tra tỉ mỉ hơn. Tần Lạc cũng không có ngăn cản, thấy bọn họ buông tha lục soát phòng của Tần Khoa, liền cẩn thận khép cửa phòng lại. Lại đem hai người qua phòng ngủ chính chỗ Mặc ở, sau đó từ từ mở cửa phòng, hai người như trước kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ cũng không có ý tứ lục soát kĩ hơn.

Tần Lạc đóng cửa lại trong chóp mắt, tên gầy gò đột nhiên hỏi: "Người trên giường là ai?"

Tần Lạc nhíu nhíu mày, làm ra vẻ mặt hồ nghi quan sát hình dáng hai người: "Còn phải hỏi sao? Những gia đình ở đây, hai vị cảnh sát thường tuần tra chỗ này chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết là ai. Nhìn lại nhị vị, thật lạ mắt."

Nam nhân cao tráng hung hăng trợn mắt liếc gã gầy gò, tựa hồ đang trách hắn hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Người nọ ngượng ngùng sờ sờ mũi, không nói thêm nữa.

Tần Lạc trong ngực cười lạnh hai tiếng, dẫn bọn hắn kiểm tra những gian phòng còn lại. Đương nhiên không có dấu vết khả nghi lưu lại, hai người tự nhiên là không có thu hoạch. Kiểm tra xong tất cả các gian phòng, hai người đang định rời đi, lại bị Tần Lạc ngăn lại.

"Cảnh sát tiên sinh, đã có phạm nhân nguy hiểm chạy thoát, vậy có phải hay không các ngài nên lưu lại một người để bảo hộ chúng tôi. Vạn nhất hắn còn núp ở gần đây, các ngài đi rồi hắn lại đến tập kích chúng tôi thì sao bây giờ?" Tần Lạc nói, vẻ mặt thành thật.

Hai người nghe cậu nói vậy, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Tần Lạc không thấy bọn họ nói tiếp, lại nói:" Tôi đi lấy nước cho các ngài, đều lưu lại đi."

Hai người liếc nhau, bọn họ cũng không phải là cảnh sát thật, bất quá chỉ vì để tiện vào nhà lục soát mới lấy ra thẻ giả, cũng không thể ngồi đây chờ người hầu hạ nữa. Vạn nhất bị người vạch trần thân phận gây ra phiền toái lớn không nói, nếu nháo đến tai nạn chết người thì càng hỏng việc. Đừng xem đây là nơi hẻo lánh, có thể ở đều là người gia đình có bối cảnh. Nếu không phải thì họ đã chạy ào vào tìm, chẳng cần phải cẩn cẩn dực dực như thế.

Thừa dịp Tần Lạc xoay người đi rót nước, hai người ba bước thành hai lao ra phòng khách. Vội vôi vàng vàng lưu lại một câu: "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ tăng thêm người lục soát."

Tần Lạc vội vã truy tới cửa, thanh âm mang theo bất đắc dĩ: "Vậy các ngài cần phải nhanh chóng bắt hắn lại a."

Đóng cửa, Tần Lạc khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt. Sở nghiên cứu quen kỹ lưỡng, cậu quá rõ. Như loại lục soát bình dân này, chắc chắn sẽ không điều động thiết bị công nghệ cao, bởi vì bọn họ căn bản không thể nghĩ ra, vòng cổ của Mặc làm sao có thể bị loại thanh niên như cậu lấy xuống, càng không nghĩ tới chính cậu còn có can đảm như vậy nghênh ngang đón tiếp bọn họ vào nhà lục soát.

Tần Lạc xoay người đi đến phòng ngủ chính, kéo cửa ra chính là thấy Mặc đang ngồi trên giường nhìn mình. Ánh mắt to trong bóng đêm đặc biệt sáng như ngọc, như là ánh sao tinh lượng trên bầu trời đen thẳm.

Thở dài, Tần Lạc đến bên giường, an ủi: "Anh an tâm ngủ đi, bọn họ ngay lập tức sẽ toàn bộ ly khai." Nói xong dịch lại góc chăn, để Mặc nằm xuống một lần nữa, vì hắn đắp kín mền.

Ngay lúc Tần Lạc muốn đứng dậy rời đi, Mặc bỗng nhiên kéo lấy áo cậu. Tần Lạc có chút kinh ngạc, những ngón tay tái nhợt của Mặc phát sáng trong bóng tối càng làm nó trở nên yếu ớt hơn, phảng phất như chỉ cần một chút giãy dụa thì sẽ lập tức gãy. Tần Lạc không hề động, chỉ là quay đầu nhìn về phía Mặc.

"Có, có thể ở lại với tôi một lúc không? Chỉ, chỉ một lúc thôi..." Thanh âm của Mặc có hơi khô sáp.

Tần Lạc nghĩ hành động của hắn giống như một đứa trẻ đơn thuần, nhịn không được liền mềm lòng. Phỏng chừng tại sở nghiên cứu, Mặc cũng đã từng cô độc đáng thương như chuột thí nghiệm, bị hủy hoại bởi đủ loại thí nghiệm.

"Ngủ đi, tôi ở đây nhìn anh." Tần Lạc dựa vào đầu giường, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái.

...

Trên con đường cách những ngôi nhà đó không xa, ngừng bảy tám chiếc xe. Hai người cảnh sát vừa mới đi ra từ nhà Tần Lạc và vài tên cảnh sát giả mạo khác, lần lượt lên một chiếc xe lớn trong số đó. Trong xe có ba gã nhân viên làm việc, nhìn chằm chằm màn hình vi tính, đối khu vực này tiến hành rà soát. Một nam nhân trung niên mang kính mắt biểu tình nghiêm túc, khẽ phân phó cho bọn họ cái gì đó. Thấy mấy người tiến đến, lập tức đưa mắt nhìn sang bọn họ.

Mấy người đều lắc đầu, biểu thị không có phát hiện. Trong đó bốn tên mang theo kính mắt đặc chế, đem kính của mình đưa cho trung niên nam tử, trung niên nam tử nhất nhất rút ra mạch điện giấu trên gọng kính, đem nó nối với máy vi tính xách tay. Trong máy vi tình liền hiển thị tất cả hình ảnh những chỗ và phòng bọn họ tiến vào, đặt biệt là mặt đất đều bị chính xác chiếu qua.

Nam nhân cau mày, đối với chuyện vật thí nghiệm chạy trốn, không phải chưa từng phát sinh. Hơn nữa Zero ở mười năm trước cũng đã từng trốn qua, bởi vì không có cách gỡ xuống vòng cổ mà cuối cùng cũng bị bọn họ bắt lại. Vốn hắn cho rằng Zero hai chân đã hỏng vì bị tiêm một số lượng lớn ngân ly tử, không nghĩ tới hắn vẫn đi được, hơn nữa còn chạy xa được như vậy. [ngân ly tử: ion bạc]

"Tiến sĩ Charlie, nếu tín hiệu vòng cổ của Zero biến mất ở chung quanh đây, chúng ta có nên tái kiểm tra cẩn thận một chút." Một nam tử cao gầy đề nghị.

Trung niên nam nhân khoát tay áo: "Có thể không gây ra bạo tạc trang bị mà đem mã hóa của vòng cổ phá hủy, đây tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Đặc biệt là vòng cổ của Zero, đó là trang bị có tính vĩnh cửu, không có cách nào dỡ bỏ."

" Có thể hay không, đã nổ banh xác rồi?" Nam tử cao gầy cau mày nói.

" Không có khả năng, nếu xuất hiện bạo tạc, trên thiết bị tuyệt đối sẽ hiển thị. Tôi có cảm giác, cái vòng kia giống như biến mất vậy. Chẳng những không thấy bất kỳ tín hiệu cảm ứng, tin bạo tạc, tối thiểu ngay cả lệnh giải trừ cũng không có." Nam nhân trung niên thần sắc dần dần trở nên âm trầm: "Trừ phi..."

Nam tử cao gầy trong nháy mắt thần sắt trở nên trắng bệch: "Ngài nói, hắn, tộc nhân của hắn tìm tới cửa?"

Trung niên nam tử hung hăng trợn mắt liếc hắn: "Sợ cái gì, chúng ta trước đây có khả năng bắt giết vương của bọn họ, đem một lưới bắt trọn. Huống chi Zero cũng không phải hoàn toàn thuộc về bộ tộc họ, đám người kia có thể tiếp nhận hay không còn chưa biết. Tôi đây là lo lắng bọn họ có một ngày phát hiện ra Zero, ngược lại đem nó xẻo thành từng miếng nhỏ, công sức xương máu của chúng ta liền uổng phí."

Lời của hắn cũng không trấn an được bọn họ, nam tử cao gầy mặt vẫn trắng bệch, cùng bọn họ hoàn toàn không giống, đám người kia đáng sợ biết dường nào. Bởi vì hắn đã từng tận mắt thấy qua, Zero cuồng bạo trong nháy mắt, giãy khỏi gong cùm đã từng trói buộc hắn, đem mấy người nghiên cứu viên ở gần hắn xé nát, tươi sống uống máu bọn họ.

Người trung niên liếc mắt khinh miệt nam tử cao gầy đang run lẩy bẩy: "Lưu lại một chiếc xe phụ trách giám thị, đến hừng đông mà không thấy có gì khả nghi thì quay về. Nếu Zero thật sự bị đáng người kia mang đi, tôi nghĩ chúng ta nên an bài lại một chút. Nếu cần, tôi sẽ yêu cầu cấp trên cùng 'Vương' hiện tại của họ tiến hành hiệp thương. Dù sao một vật như vậy, không thể dùng lợi ích trao đổi."

Nam tử cao gầy nghiêm lại khuôn mặt trắng bệch, mặt khác, ba thủ hạ bị lưu lại. Trong đêm đen, phòng thủ hạng nặng một trước một sau bảo vệ ba chiếc xe việt dã chầm chậm rời đi, dần dần tiêu thất trong bóng đêm trên đường cái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top