Chương 169 : Ngoan, Ăn No Mới Có Hơi Sức

Buổi tối, hai người vào ở trong trang trại rượu nho lân cận, đơn giản mà sạch sẽ, khắp nơi lộ ra ấm áp và thoải mái, ông chủ là người địa phương chừng bốn mươi tuổi, vô cùng nhiệt tình hiếu khách.

Trên đường đi xem phòng, Độ Khánh Thù lôi kéo ống tay áo nhỏ của Kim Chung Nhân nhỏ giọng nói: “Điều kiện nơi này rất tốt, em thích.”

“Thích? Nếu không anh mua lại nó? Sau này hàng năm đều tới một lần.” Kim Chung Nhân ghé vào tai cậu trai nhỏ bên cạnh mà nói, trong con ngươi của anh có màu xanh của lá nho trong sân nhà, thâm thúy giống như hiểu lòng người vậy.

“Không cần đâu, anh xem ông chủ nơi này rất tốt, nếu mua nhà của ông ấy thì ông ấy sẽ đau lòng.” Cậu cúi mắt xuống không dám nhìn vào ánh mắt của anh, sợ mình rơi vào vòng nước xoáy tối tăm cuối cùng không dời tầm mắt ra được.

“Vậy nơi khác?” Kim Chung Nhân nhíu mày.

“Ôi…, tùy anh đó!” Độ Khánh Thù nũng nịu trừng mắt nhìn anh, kéo tay anh đuổi theo sát bước chân của ông chủ phía trước, hai người trên đường cười đùa rất vui vẻ, giống như tình nhân bình thường, làm chuyện bình thường nhất.

Trở về phòng, chuyện thứ nhất là thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng, rửa đi mỏi mệt toàn thân, trong lúc đó, hai người khó tránh khỏi một hồi quấn quýt, nếu không phải người mời đi ăn cơm gõ cửa hai lần, chỉ sợ tối nay cũng không chuẩn bị ra ngoài.

“Đây là địa bàn của người ta, sẽ trở thành chuyện cười của người ta đó.” Độ Khánh Thù bị anh hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền tỉnh táo hơn phân nửa, vừa đấm đấm vừa vùi đầu vào cổ người đàn ông nào đó.

“Ai dám cười nhạo anh?” Kim Chung Nhân vô cùng khí phách nói.

“Trước mặt không dám, nhưng vụng trộm cười thì có thể.”

Kim Chung Nhân ngẩng đầu, tròng mắt đen u ám liếc nhìn người con trai thẹn thùng trong ngực, “Cơm nước xong, chúng ta lại tiếp tục.”

“Bại hoại!” Kim Chung Nhân cáu giận nhéo nhéo phần thịt bên hông anh, trong lòng cảm thán dáng người của anh sao tốt vậy! Ngay cả thịt dư cũng không có, sờ lên da dẻ rõ ràng, tốt…

“Sờ có cảm giác được không?” Một âm thanh hài hước của người đàn ông nào đó vang lên bên tai cậu, khiến cậu mắc cỡ tai cũng đỏ ửng, vội vàng thu tay lại, nói thầm nho nhỏ: “Ăn cơm thôi!”

“Được, ăn no mới có hơi sức.” Kim Chung Nhân có tiếng cũng có miếng nói lời lưu manh.

~(@_@)~ Người này! Càng ngày càng sắc, trước kia sắc lạnh lùng, bây giờ là sắc lưu manh. (⊙o⊙)

---------------

Lúc ăn cơm tối, ông chủ còn cố ý lấy ra chai Bồ Đào Mỹ Tửu (rượu nho) trân quý của ông ta, nói là chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, là hàng độc của nhà này, tuyệt đối không có phiên bản.

Độ Khánh Thù rất vui vẻ nói cám ơn với người ta, giữa chân mày không giấu được niềm vui sướng, khuôn mặt nhỏ bé nhờ uống rượu mà đỏ bừng, là loại bánh lái màu đỏ hấp dẫn, quyến rũ bức người.

Kim Chung Nhân yêu thương cậu, sợ cậu uống say, nhiều lần ngăn cản cũng bị cậu gạt ra, nấc rượu nói lầm bầm: “Ghét! Hôm nay người ta vui vẻ thôi! Hơn nữa rượu Bồ Đào này uống không say.”

“Ngoan, loại rượu này tác dụng chậm ảnh hưởng tương đối lớn.” Kim Chung Nhân len lén giấu đi một chai, kết quả bị Độ Khánh Thù phát hiện, nhào tới muốn cướp, lại thành đúng tư thế ôm ấp yêu thương tiêu chuẩn, không những không cướp được rượu, mà trái lại thân thể bị siết chặt, không cách nào nhúc nhích.

Kim Chung Nhân dứt khoát ôm lấy eo cậu, nói tiếng “Xin lỗi” với ông chủ. Liền về phòng trước.

“Ừhm… Thả em xuống đi! Em có thể tự đi.” Độ Khánh Thù không thuận theo uốn éo người, mặc dù nước ngoài rất cởi mở, nhưng dù sao nơi này cũng là trang trại rượu nho tư nhân của người ta, quá hào phóng không được tốt!

“Không, anh lại thích ôm em.” Một người đàn ông nào đó dõng dạc nói, không để ý chút nào đến ánh mắt của người khác, nhanh chóng sải bước ôm nai con vào phòng, vừa vào cửa liền lộ ra vẻ mặt cuồng dã của mình.

Trực tiếp để cậu trên cửa, nụ hôn dày đặc như hạt mưa chi chít rơi xuống, ngọn lửa trong cơ thể Độ Khánh Thù  cũng nhanh chóng bốc cháy rồi, vừa mới uống rượu Bồ Đào thân thể cũng rất mẫn cảm không tưởng tượng nổi, làn da trắng nõn lộ ra màu phấn hồng say lòng người, hấp dẫn không tiếng động tản mát ra, chống đỡ sau lưng lại là cánh cửa thô ráp, có chút đau, không thoải mái. 

Kim Chung Nhân đã ẩn nhẫn rất lâu, mới ôm hôn giữa cánh đồng hoa, đến khi tắm thì kì kèo ma sát, đã chọc ghẹo khiến cho anh giống như tên đã lên cung mà không bắn ra được, bởi vì vừa rồi mới tắm xong, trên người cậu tản ra hương thơm nhàn nhạt, hòa lẫn mùi thơm rượu Bồ Đào say lòng người, khiến cho khí huyết của anh dâng trào.

Bàn tay to lớn cố định hai tay cậu ở trên đỉnh đầu, áo sơ mi cũng bị đẩy lên tận cổ, cách viền ren áo ngực cúi đầu liếm trái anh đào dựng đứng trên ngực cậu, đầu lưỡi linh hoạt vẽ từng vòng dọc theo, lưu lại từng dấu vết ẩm ướt. 

“Ưm…" Độ Khánh Thù không nhịn được rên rỉ từng tiếng, đầu lưỡi của anh giống như mang theo sự phong phú của hoa mà nhảy múa trên phần đẫy đà của cậu, khiến cho cậu nhanh chóng chịu không nổi, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền tới từng đợt rồi lại từng đợt luồng điện, kích thích cậu muốn được âu yếm thêm nữa.

“Ngoan, có phải rất muốn không?” Giọng nói khàn khàn mê hoặc của Kim Chung Nhân cất giấu tình dục nồng đậm, trong tròng mắt đen sâu thẳm lấp lánh nhiều ngọn lửa nhỏ sáng ngời, giống như muốn thiêu đốt người phụ nữ bé nhỏ trong ngực. 

“Ưm….” Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ trước ngực khiến Độ Khánh Thù rùng mình, sau đó liền bị hai cánh môi ấm áp ngậm chặt, giày vò bừa bãi. Lại giày vò, cậu rất khó chịu, nhất là phía dưới ——

Đột nhiên, chuông điện thoại di động bất ngờ vang lên, khiến hai người cả kinh, nhất là Kim Chung Nhân, rất hận không thể đập nó nát bét, ai to gan giết phong cảnh như vậy! Dám gọi điện thoại cho anh vào lúc này?
Anh không để ý tới, tiếp tục thưởng thức nai con mềm mại ngọt ngào trước ngực, nhưng tiếng chuông kia dứt khoát không tha, vang lên không ngừng, giống như dấu hiệu đoạt mệnh, nếu không tiếp nó cũng không bỏ qua.

“Nhanh nghe điện thoại đi!” Độ Khánh Thù e lệ đẩy người đàn ông vẫn đang gặm cắn trước ngực cậu.

“Mặc kệ nó.” Kim Chung Nhân bá đạo nói, ngón tay cũng dần dần trượt xuống vùng đất u mật kia.

Mới vừa ngừng nghỉ tiếng chuông lại vang lên rồi, nhưng mà càng kỳ quái chính là, điện thoại của Độ Khánh Thù  cũng vang lên, gần như đồng thời hai chiếc điện thoại di động cùng hòa âm, âm thanh thật náo nhiệt ầm ĩ!

“Có thể là có việc gấp.” Độ Khánh Thù đẩy người đàn ông đang nằm bất động trên người cậu.

“SHIT!” Kim Chung Nhân nhỏ giọng mắng một câu về phía chiếc điện thoại, ôm cả người nai con mềm yếu đi tới, cầm điện thoại lên, muốn nhìn một chút coi ai CALL liên tục như muốn đoạt mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top