Phần 2
Edit by Luftmensch
https://aztruyen.top/tac-gia/_Luftmensch_24
Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm trước kia là hàng xóm của nhau, Dư Thần Dật vừa rồi không nhận ra Cố Châu Lâm, nhưng bây giờ ký ức đã tuôn trào như thủy triều, hắn có thể nhớ lại rõ đến từng chi tiết đoạn thời gian kia.
Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm.
Lần đầu tiên gặp nhau, là vào một ngày mùa hè.
Khi ấy mấy ngày liên tiếp đều là những ngày cực kì nóng đến ba mươi độ, mặt trời giống như muốn nướng hết tất cả mọi người.
Dư Thần Dật đang nghỉ hè, ở nhà hưởng điều hòa lại cảm thấy khó chịu, cho nên thường xuyên chạy ra ngoài, cùng mấy đứa bạn hàng xóm đi tới con sông nhỏ có biển cấm bơi gần đó chơi đùa, kết quả trong lúc đùa nghịch, quần áo chưa kịp cởi đã bị đẩy xuống sông.
Dư Thần Dật chơi đến thỏa thích, đến lúc chuẩn bị về nhà phát hiện quần áo đều ướt đẫm dính sát vào người liền lo lắng —— con sông này không tính là sâu, nhưng cũng đủ để dìm chết một đứa bé không biết bơi, vì thế mọi người đều cấm hắn không được ra bờ sông chơi, bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đánh đến mông nở hoa.
Dư Thần Dật quyết định mặc bộ quần áo ướt sũng, giang rộng hai tay hai chân đứng trên bờ sông, để mặt trời phơi khô quần áo, ai ngờ đứng hai tiếng đồng hồ, đứng đến hai chân mềm nhũn, đầu cũng quay mòng mòng như sắp bị cảm nắng, quần áo vẫn không khô được bao nhiêu.
Đám bạn của hắn chạy ra quầy tạp hóa mua kem, ngồi xổm trước mặt hắn để ăn, nhìn hắn phơi nắng, vừa nhìn vừa cười nhạo hắn nhát gan, quần áo ướt cũng không dám về nhà, xấu hổ ghê.
Dư Thần Dật sĩ diện đương nhiên không vui vẻ gì, cướp lấy kem của thằng bạn cắn một miếng lớn, sau đó để thể hiện sự dũng cảm của mình liền quay đầu chạy thẳng về nhà, nhất thời không còn sợ bị đánh, cho tới lúc chạy tới cửa mới nhớ ra cái mông bị đánh lần trước sưng đỏ nhức nhối, dũng khí lập tức bốc hơi không còn miếng nào, nhanh chóng dừng lại, lén lút chui vào nhà, cho rằng sẽ không bị phát hiện.
Kết quả hắn vừa mới đụng vào cánh cửa ngoài sân, đã thấy trước cửa nhà mình có hai người.
Cô gái tóc dài đến thắt lưng, mặc váy hoa liền thân, chân đeo tất cùng xăng-đan, dây giày hồng nhạt nhỏ mảnh quấn quanh cổ chân vài vòng, cuối cùng thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp đậu sau chân.
Phía sau cô ấy còn có một bé trai đang trốn tránh, mặc áo phông cùng quần đùi nhỏ, làn da lộ ra bên ngoài trắng trẻo mịn màng đến phát sáng, khiến Dư Thần Dật không nhịn được cúi đầu nhìn cánh tay mình bị phơi nắng chia thành hai mảng màu rõ ràng.
Dư Thần Dật bĩu môi, nghĩ thầm, nam tử hán đại trượng phu, đây chính là sự chứng minh cho vẻ đẹp trai ngời ngời của hắn, trắng trắng mềm mềm là cái thứ gì!
Hai người kia đứng đưa lưng về phía cửa, nhìn không được khuôn mặt, nhưng Dư Thần Dật cảm giác chưa từng gặp qua bọn họ, hắn rất hay đi chơi, khẳng định trăm phần trăm ở đây không có ai hắn không biết.
Dư Thần Dật tránh ở ngoài cửa quan sát một lúc, phát hiện cửa sân nhà bên cạnh đang mở, bên trong còn để mấy cái thùng carton bị mở ra.
Thời điểm này nhà của mọi người vẫn là kiểu nhà riêng lẻ, một nhà có rất nhiều phòng, nhưng hàng xóm bên cạnh của bọn hắn trước đây có nói họ sẽ chuyển lên thành phố lớn, vì thế họ treo biển bán nhà, lúc ấy người trong nhà hắn còn từng thảo luận nói, muốn mua đã sớm mua rồi, bọn họ không gần thành phố nào cả, người ở đây cũng muốn đi vào thành phố lớn, còn mấy người ở nơi lạc hậu hơn chỗ bọn hắn cũng sẽ không chọn mua nhà ở đây, khả năng sẽ khó bán đi.
Không ngờ mấy tháng sau, thật sự có kẻ ngốc chạy tới mua nhà.
Dư Thần Dật ngồi xổm ngoài cửa, dựa vào bồn hoa cao đến bắp chân người lớn che dấu cơ thể mình, chỉ thò đầu ra để thám thính tình hình trước cửa nhà mình.
Hắn cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể thấy cô gái mặc váy hoa kia dịch ra một chút, kéo nhẹ bé trai đứng phía sau ôm chân cô ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bé, hình như muốn giục bé nói chuyện.
Dư Thần Dật thấy mẹ mình đứng trước mặt hai người, nhất thời nhịn không được rụt rụt cổ, sợ bị phát hiện, lại vô cùng tò mò, đành phải ló đầu ra ngó tiếp.
Bé trai kia bị kéo ra trước đầu cũng không dám nâng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, đại khái là để tránh phải lên tiếng chào hỏi, Dư Thần Dật thấy mẹ mình cười hiền lành xoa đầu bé trai, bé trai kia lại tiếp tục trốn về phía sau cô gái.
Sau đó, bé trai kia đột nhiên quay đầu.
Dư Thần Dật ló đầu ra vừa vặn nhìn thẳng vào mắt bé.
Bé trai đó bị Dư Thần Dật dọa sợ, nhanh chóng nắm chặt lấy váy của cô gái, Dư Thần Dật sợ y kêu lên lộ vị trí của mình, vì thế giơ tay lên, làm động tác "Xuỵt" với bé trai.
Nhóc con kia ngơ ngác nhìn Dư Thần Dật, miệng hơi mở ra, Dư Thần Dật vội vàng phất phất tay, lại "Xuỵt" thêm vài cái nữa, nghĩ thầm, đứa nhóc này xinh ơi là xinh, sẽ không phải đứa ngốc đâu nhỉ! Sao vẫn không phản ứng gì hết vậy!
Động tác hắn quá mạnh, lại ngồi xổm cạnh bồn hoa lâu, vì thế trọng tâm không vững, cả người ngả về trước, "phốc" một tiếng, nằm thẳng tắp trước cửa sân nhà mình.
Dư Thần Dật chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy ba người ở cửa đều nhìn về phía hắn.
Nhóc con kia vẫn chỉ ngơ ngác, cô gái rất xinh đẹp, trên mặt có chút kinh ngạc, còn mẹ hắn. . . . .
Mẹ hắn đầu tiên cũng hơi ngây người, sau đó thấy quần áo ướt nhẹp của hắn, lập tức máu dồn lên não chỉ muốn chạy sang xiên cho hắn một phát.
Dư Thần Dật vội đứng lên vỗ vỗ mấy cái, đàn ông không thể mất mặt được, huống hồ còn ở trước mặt người lạ!
Trước khi mẹ nói chuyện hắn liền cướp lời: "Con chào cô! Con tên là Dư Thần Dật, hai người là hàng xóm mới tới đúng không ạ!"
"Chào con nha, con là Tiểu Dật đúng không nhỉ, mẹ con vừa mới nhắc đến con, cô là Cố Thiến."
Người tên Cố Thiến hơi cúi người xuống, nhìn thẳng Dư Thần Dật, trả lời: "Bọn cô hôm nay mới tới đây, về sau sẽ thường xuyên gặp nhau."
"Con cô lên Cố Châu Lâm, nhỏ hơn con ba tuổi."
Cô nói xong liền cười với Dư Thần Dật, lại quay đầu gọi: "Tiểu Lâm, ra chào Thần Dật ca ca một tiếng đi?"
Cố Châu Lâm còn trốn ở phía sau Cố Thiến, nghe Cố Thiến gọi, mới chậm chạp ló đầu ra, nhìn Dư Thần Dật không nói lời nào.
Cố Thiến xoa đầu Cố Châu Lâm, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi con nha, em nó có chút thẹn thùng, lá gan cũng nhỏ, không dám nói chuyện với người lạ, sau này quen thuộc hơn sẽ —— "
Cố Thiến còn chưa nói xong, đã thấy Cố Châu Lâm buông chân mình ra, bước ra bên cạnh hai bước, hướng thẳng về phía Dư Thần Dật, sau đó từng bước nhỏ chạy tới.
Dư Thần Dật nhìn búp bê trắng nhỏ kia chạy càng ngày càng gần mình, sau đó đã thấy quần áo mình bị túm lấy.
"Thần Dật. . . . .ca ca. . . . ." Cố Châu Lâm kéo kéo vạt áo hắn, ngửa đầu, chậm rãi mang theo giọng sữa nói từng từ: "Em tên là. . . . .Cố Châu Lâm."
Dư Thần Dật không biết hai người lớn bên cạnh đang kinh ngạc đến rớt cằm, vì hắn đang nhăn mũi nghĩ: trẻ con tuổi này nói chuyện sẽ chậm như vậy sao?
Bàn tay bé nhỏ của Cố Châu Lâm giữ chặt áo Dư Thần Dật, nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Ca ca có thể gọi em là Tiểu Lâm."
Dư Thần Dật còn đang thất thần, đã bị vỗ một cái vào gáy.
Hắn nhanh tay che đầu quay lại, chỉ thấy mẹ Dư hình như đang vô cùng gấp gáp, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho hắn, dùng khẩu hình nói cho hắn một câu: Mau trả lời Tiểu Lâm đi!
Dư Thần Dật bĩu môi, đối với trẻ con không hứng thú, nhưng lại nghĩ, mẹ hình như rất thích tên nhóc này, nói không chừng có thể mượn nhóc tránh thoát một kiếp ăn đòn!
Dư Thần Dật nhanh chóng cười cười, nắm lấy tay Cố Châu Lâm nói: "Tiểu Lâm à, hôm nay ở lại nhà ca ca ăn cơm đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top