Chương 262-266
Chương 262: Thánh thác lý ni (thánh thác rini)
Mỗi lần Biện Bạch Hiền ra lệnh Phác Xán Liệt uống sữa nóng, không biết hắn dùng chiêu gì, cuối cùng nhìn lại, tất cả đều bị cậu uống sạch.
"Đầu tiên, sức khỏe anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nếu luôn có một xe cứu thường dừng ở ngoài công ty, và một vị tổng giám đốc bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, sẽ mang tới những ảnh hưởng tiêu cực đến công nhân viên. Kế tiếp, kể từ khi anh tiếp nhận tập đoàn Phác thị, vẫn chưa từng nghỉ ngơi, nhân cơ hội này, anh muốn dùng chúng bù lại cho tất cả những kì nghỉ qua. Còn nữa......"
"Đủ rồi!" Biện Bạch Hiền cắt đứt những lời nói thao thao bất tuyệt của hắn, "Tất cả lý do đều là ngụy biện!"
Phác Xán Liệt uất ức nói: "Không phải em muốn nghe những lời ngụy biện của anh sao!"
"Hừ! Thật ra thì anh cũng đã gần như khỏi bệnh rồi, hôm nay anh đi làm cho em đi!" Biện Bạch Hiền lại điên cuồng kéo tay hắn, hôm nay mặc kệ Phác Xán Liệt dùng những chịu chứng điên cuồng nhõng nhẽo nào, cậu cũng phải trói hắn lại lôi vào công ty.
Mặc dù Biện Bạch Hiền đã dùng sức của "chín trâu hai hổ", nhưng đối với Phác Xán Liệt mà nói nó chỉ như gãi ngứa, hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên trên ghế, nhàn nhã uống ly cà phê thơm nồng, xem báo.
"Bạch Hiền, nếu em không muốn đi làm, thì cứ ở nhà trốn việc đi." Phác Xán Liệt thong thả ung dung nói.
"Đúng rồi!" Biện Bạch Hiền bừng tỉnh hiểu ra, "Bây giờ ở công ty em là lớn nhất, dù em có trốn việc, cũng không ai dám trừ lương em đâu."
Nhạc Nhạc ở một bên nghe xong tỏ vẻ không vui, cậu bé đứng lên "Cha không đi làm, mẹ trốn việc, con và Khả Khả sẽ trốn học ngay, một gia đình thật hoàn mỹ ....."
"Không cho phép!" Biện Bạch Hiền nghiêm nghị trừng mắt liếc, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Sắp đến giờ vào lớp rồi, mau mau thu dọn đồ đạc, lấy cặp, không cho phép đi trễ......"
Biện Bạch Hiền như đang đuổi đàn vịt con, ép hai tiểu ác ma lên xe.
"Em cũng phải đi làm rồi, anh nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy khó chịu, nhất định phải gọi điện thoại cho em......" Biện Bạch Hiền cầm mấy miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì lên, ăn ngấu nghiến.
Cậu xốc lên túi xách, dặn dò kĩ tất cả mọi viêc, lúc xoay người muốn ra khỏi cửa, đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
"Được rồi! Em biết mà, còn chưa có good bye kiss đúng không!" Biện Bạch Hiền lập tức xoay người, giống như chuồn chuồn lướt nước, cậu khẽ hôn vào cánh môi Phác Xán Liệt. Ai! Không có cách nào khác, số tuổi hắn bây giờ càng lớn, thì tâm trí càng nhỏ, cần phải dụ dỗ như trẻ con, "Được rồi, em phải đi làm, ngoan ngoãn ở nhà chờ em về nhé!"
Đôi mắt đen tối của Phác Xán Liệt bỗng xoay chuyển, tay đè chặt gáy cậu, lúc Biện Bạch Hiền còn chưa ứng phó kịp thì hắn đã chiếm lấy cánh môi cậu, êm ái mút vào, từ từ gặm nuốt......
Hơi thở ấm áp lan tràn khắp khoan miệng, Phác Xán Liệt linh hoạt lưỡi liếm láp cánh môi mềm mại, chậm rãi thăm dò hơi thở mùi đàn hương từ miệng cậu, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào.
"Ưm ....." Biện Bạch Hiền vừa giận vừa hờn, tất cả các âm thanh bất mãn oán trách đều bị hắn nuốt vào bụng.
Đôi mắt đen của Phác Xán Liệt có chút biến đổi, hắn buông lỏng Biện Bạch Hiền ra, "Sau này đừng uống sữa tươi nữa." Ngay sau đó, hắn cầm ly cà phê lên, muốn dùng mùi hương thuần chất của cà phê lấn át mùi sữa thơm kia.
"Hừ! Nếu anh đã ghét mùi sữa tươi đến vậy, em quyết định mỗi tối đều ngâm mình trong sữa tươi cho anh biết." Biện Bạch Hiền hậm hực nói.
"Em dám!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Biện Bạch Hiền sửa sang lại bộ váy áo có chút nếp nhăn của mình, "Anh nghĩ em có dám hay không!"
Lúc cậu muốn xoay người rời đi, Phác Xán Liệt lại kéo cậu về, "Đừng đi làm nữa, chúng ta đi Thánh Thác Rini đi!" Hắn cũng quá bốc đồng rồi.
Biện Bạch Hiền ngẩn ra, "Thánh Thác Rini? Tại sao?"
"Nói đi đâu đó dưỡng bệnh cũng được, nói đi ôn lại tuần trăng mật cũng xong...... Em muốn anh viện cớ gì?" Thật ra thì những lý do này cũng rất đường hoàng mà, còn lý do riêng của hắn chính là muốn tách rời khỏi hai tiểu ác ma nghịch ngợm gây sự kia, cùng với Biện Bạch Hiền hưởng thụ thế giới hai người.
Biện Bạch Hiền có chút động lòng, "Nhưng còn tập đoàn Phác thị thì sao?"
"Không phải còn có Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm à!" Bạn bè để làm gì kia chứ, chủ yếu là thời điểm mấu chốt có thể "xách" ra ngoài che gió che mưa.
"Được! Em lập tức chuẩn bị hành lý." Chỉ trong chớp mắt, Biện Bạch Hiền đã biến mất ở đoạn cuối cầu thang, tốc độ này, xem ra cậu còn không kịp mong chờ bằng Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt đã sớm làm hộ chiếu thay cậu, hai người vừa đến phi trường, trực tiếp ngồi lên chiếc máy bay sắp cất cánh.
Ngay khi máy bay vừa cất cánh, Kim Chung Nhân cũng nhận được tin nhắn: Tôi đi du lịch với Bạch Hiền một thời gian, hai tiểu quỷ ở nhà và tập đoàn Phác Thị nhờ cậu nhé.
Nghe giọng điệu này, hắn ta quả thật coi Kim Chung Nhân thành nhân lực và vú em miễn phí rồi. Nếu bảo hắn trông chừng tập đoàn Phác Thị hắn còn có thể bất đắt dĩ đáp ứng, nhưng còn...... Vừa nghĩ tới hai tiểu ác ma giương nanh múa vuốt kia, Kim Chung Nhân đã cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất hiện nơi mũi chân và đang dần tiến thẳng lên người hắn.
"Cốp ——" một tiếng, bàn tay Kim Chung Nhân run lên, chiếc điện thoại di động lập tức nằm sõng soài trên nền đất.
Chúng quản lý cấp cao tại phòng họp tức cười nhìn Kim Chung Nhân luống cuống.
Kim Chung Nhân lập tức nhặt điện thoại di động lên, cười nói: "Tôi đang thử tính năng của chiếc di động này, chức năng chịu lực quá bền, có thể tính đến chuyện hợp tác với nhà sản xuất thương hiệu."
Thư kí đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Tổng giám đốc, chiếc điện thoại di động style mới này là do phía công ty hợp tác với chúng ta tặng cho."
Quạc quạc quạ...... Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Kim Chung Nhân.
"Liên hệ ngay mười chuyên gia giáo dục tới cho tôi!" Kim Chung Nhân nhướng mày, cảm thấy còn chưa ổn, "Tìm thêm một vài nhà thiết kế đồ chơi tới nữa."
"Tổng giám đốc, hội nghị này......" Thư ký lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng như thế của tổng giám đốc Kim.
"Giải tán, giải tán!" Phải ứng phó với khó khăn lớn trước mắt, hắn đâu còn lý do gì để dự cuộc họp, giờ phải vạn toàn chuẩn bị sẵn để đối phó với hai tiểu ác ma kia mới chính là vấn đề mấu chốt.
————
Sau gần mười giờ bay, máy bay chậm chầm đáp xuống phi trường Hy Lạp.
Cuối cùng đã được thoát khỏi gánh nặng công việc nặng nề, vì vậy tuy Biện Bạch Hiền không thiếp đi chốc lát trên máy bay, nhưng thần thái vẫn sáng láng như thường. Phác Xán Liệt thì ngược lại, dù gì thân thể hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trải qua một đường bay dài, hắn mệt mỏi không dứt, vừa đến khách sạn, là ngã đầu xuống ngủ.
Chương 263: để xuống thù hận
Ra khỏi nhà trẻ, Khả Khả Nhạc Nhạc thấy một chiếc xe ferrari màu đỏ đậu trước cửa, đứng bên cạnh là Kim Chung Nhân, đang chầm chậm đi về phía hai đứa nhóc.
"Cha đâu? Sao chú lại đón cháu?" Khả Khả tức giận hỏi.
Kim Chung Nhân xoa xoa mái tóc ngắn trên đầu cậu, "Cha và mẹ cháu đi du lịch nước ngoài, bọn họ nhờ chú chăm sóc hai cháu." Kim Chung Nhân lấy điện thoại ra cho hai đứa nhóc xem tin nhắn, "Có tin nhắn làm chứng."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhạc Nhạc nhận lấy điện thoại di động, vừa đọc xong tin nhắn, khuôn mặt tươi cười rất nhanh tức giận đến đỏ bừng
"Cốp ——" chiếc điện thoại di động bị đập mạnh xuống đất.
Không biết chiếc điện thoại này đã tạo nghiệt gì, ba bốn lần đều bị trúng đòn nghiêm trọng, mặc dù chất lượng tốt, nhưng cũng không thể coi nó như bao cát trăm lần đánh đều không vỡ nha.
"Khả Khả, cha mẹ coi chúng ta là kỳ đà cản mũi, hai người bọn họ đem chúng ta bỏ ngoài chợ rồi." Nhạc Nhạc méo miệng, vẻ mặt bi thương nói.
Khả Khả thấy dáng vẻ lã chã sắp khóc của Nhạc Nhạc, hồi chuông báo động của cậu lập tức vang lên, "Không sao, không sao! Chúng ta đi tìm cha mẹ về!"
"Đúng đó!" Kim Chung Nhân lập tức ủng hộ, cứ như hắn rất mong chờ nghe Khả Khả nói những lời này, "Chú vừa mới điều tra được, cha mẹ hai cháu đã đến Thánh Thác Rini ở Hy Lạp, chú đã làm xong hộ chiếu cho hai cháu rồi, đây là vé máy bay, còn đây là địa chỉ phi trường mà bọn họ đã đáp xuống, nếu các cháu có gặp vấn đề gì ở Hy Lạp, hãy dùng chiếc điện thoại quốc tế này gọi về cho chú." Kim Chung Nhân đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn Kim Chung Nhân, "Chẳng lẽ Ông Kim không định đi cùng chúng cháu sao?"
Tập họp trí óc của các công nhân viên, thật vất vả bày mưu tính kế lập ra một kế hoạch hoàn mỹ, thuận lợi tống khứ hai tiểu ác ma này, giờ lại phải đi Hy Lạp cùng hai đứa nhóc, chẳng phải là "kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ" ư.
"Cha hai đứa giao tập đoàn Phác thị cho chú quản lý, nên chú không thể rời đi được."
Khả Khả lạnh nhạt liếc hắn, "Chút nữa, chú tạm đóng cửa tập đoàn Phác thị đi."
Nhạc Nhạc lôi kéo ống tay áo hắn, lay lay, "Ông Đinh, chẳng lẽ chú nhẫn tâm để cháu và Khả Khả – hai đứa trẻ ngây thơ lạ nước lạ cái, một mình đi Hy Lạp, chú thật tàn nhẫn! Ngộ nhỡ cháu và Khả Khả gặp phải kẻ buôn người thì biết làm thế nào?"
Ngây thơ? Sao hắn chẳng nhìn ra chút nào vậy.
Bị kẻ buôn người lừa gạt? Cho dù hai đứa nhóc bị lừa gạt, bọn buôn người sau khi chứng kiến bãn lỉnh của hai tiểu ác ma này, chắc chắn sẽ quỳ xuống đất van xin hai đứa nhóc mau mau rời đi mất.
Kim Chung Nhân còn lâu mới lo lắng, khiêm tốn nói: "Các cháu phải rèn luyện nhiều mới tốt..."
"Oa oa... oa oa..." Là hắn ép Nhạc Nhạc xuất chiêu Tất Sát này, "Ông Kim, không có lương tâm, bức ép hai đứa trẻ lên máy bay tìm người thân một mình."
"Được, được rồi!" Kim Chung Nhân thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, tay chân luống cuống một phen, chỉ đành chấp nhận, "Van xin cháu đừng khóc mà, chú đi Hy Lạp với hai cháu vậy, được rồi chứ!"
Nhạc Nhạc lập tức lau đi nước mắt trên mặt, "Vậy còn được!" Thân hình nhỏ nhắn chui vào chiếc xe mui trần của hắn.
————
Sáng sớm, sau khi bọn họ tỉnh lại đã lập tức ngồi du thuyền tới hòn đảo nhỏ Thánh Thác Rini.
Ánh mặt trời dịu nhẹ mịn màng như những hạt bụi phấn sáng, bầu trời màu lam, nước biển cũng màu lam, trời và đại dương cũng cùng một màu lam, màu lam tinh khiết, màu lam thuần túy, đặt mình vào trong, tâm hồn mọi người lập tức rộng mở.
Gió mát khẽ thổi, trong gió mang theo luồng hơi nước nhẹ, hòa với mùi vị của biển cả trong lành, khiến trong người cảm thấy thật dễ chịu.
Những bức tường màu trắng tinh, mái vòm màu xanh dương, dưới ánh mặt trời phát ra luồng sáng nhàn nhạt, tất cả chẳng khác gì so với sáu năm trước.
Sáu năm trước, chuyến đi Hy Lạp lần đó ít nhiều gì cũng mang theo vài phần tiếc nuối, người họ ở đây, nhưng trái tim lại bị những phiền muộn trói chặt lấy. Song, bây giờ, giữa bọn họ đã không có bất kỳ hiềm khích và trở ngại nào.
Biện Bạch Hiền chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, có thể bình thản tay trong tay cùng hắn bước chậm trên bờ cát. Cậu cảm thấy trời cao vẫn còn quan tâm cậu, mang đến cho cậu nhiều trở ngại, để rồi cho cậu càng thêm quý trọng mỗi giây phút bình yên hạnh phúc của hiện giờ.
Phác Xán Liệt đột nhiên quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, gương mặt thanh nhã tươi mát mang theo nụ cười mỉm dịu dàng, lấp lánh hơn cả mặt trời. Mười ngón tay đan thật chặt vào nhau, tựa như trái tim đang gắn kết thật chặt của họ, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia cách.
Ánh mắt Biện Bạch Hiền đột nhiên sáng lên, chỉ về phía trước, "Đó không phải là Phác Dịch Tuấn sao!"
Năm năm không gặp, Phác Dịch Tuấn mặc áo sơ mi màu trắng, dáng người cao mạnh mẽ vẫn như trước, mái tóc ngắn gọn gàng đang khiêu vũ cùng với gió.
Hắn chầm chậm xoay người, tầm mắt vừa đúng rơi vào trên người Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó cánh môi tách ra một nụ cười chân thành.
Biện Bạch Hiền lôi kéo Phác Xán Liệt đi về phía hắn.
"Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây." Thật giống như gặp được một người quen, Biện Bạch Hiền thản nhiên chào hỏi hắn.
"Bạch Hiền, vết thương của cậu thế nào rồi?"
Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái, "Không sao, viên đạn đã lấy ra rồi."
"Cũng tại tôi ban đầu cố chấp, mới làm cậu bị thương nhiều đến vậy, tôi còn nợ cậu một câu xin lỗi."
"Đều đã qua rồi! Hơn nữa anh cũng là người bị lợi dụng thôi, đừng để ý. Bây giờ anh sống ở đây sao?"
Phác Dịch Tuấn nghía đầu sang đại dương mênh mông bát ngát xanh thẳm, "Tro cốt Tử Ngưng được thả vào trong đại dương này, cô ấy từng nói muốn có một cuộc sống bình đạm, trong một căn phòng nho nhỏ có tôi có cô ấy, một yêu cầu nhỏ như vậy mà tôi lại không đáp ứng được..." Phác Dịch Tuấn dừng lại, "Thật xin lỗi, tôi không nên nói tới cô ấy, dù sao Tử Ngưng đã mang lại nhiều tổn thương đến vậy cho hai người, chắc hai người rất hận cô ấy."
"Hận một người mệt mỏi lắm, nó giống như một chiếc lồng tre, nhốt không được người khác, chỉ nhốt được chính mình." Trên mặt Biện Bạch Hiền hiện lên một nụ cười thản nhiên.
"Cô ta không đáng để tôi hận!" Mặc dù Phác Xán Liệt vẫn chỉ nghiêm mặt, nhưng trong giọng nói sớm đã không còn hận thù.
CHƯƠNG 264: QUÝ TRỌNG CÙNG CÁM ƠN
"Cám ơn hai người đã tha thứ, Tử Ngưng làm nhiều chuyện sai như vậy, đều là do tôi, tôi mới là đầu sỏ gây nên, tất cả bất hạnh cô ấy gặp phải đều do tôi gây ra, nếu cuộc đời cô ấy không gặp phải tôi, chắc sẽ rất hạnh phúc." Phác Dịch Tuấn tự giễu nói. Trên mặt Biện Bạch Hiền hiện lên nụ cười mỉm thản nhiên, "Trong biển người mênh mông có thể gặp được người mình yêu, có thể yêu đến phấn đấu quên mình, khắc cốt ghi tâm, có được một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt cũng là một loại hạnh phúc. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng có thể tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, biến thứ trong chớp mắt trở thành vĩnh hằng. Anh đừng tự trách, Lương Tử Ngưng cô ấy nhất định rất hạnh phúc." Nghe xong lời an ủi của Biện Bạch Hiền, mày kiếm khóa chặt của Phác Dịch Tuấn giãn ra không ít, hắn đột nhiên xoay người, nhìn Phác Xán Liệt, "Có một bí mật cứ như viên đá tảng vẫn đè nặng trong lòng tôi, không nói không được. Đứa trẻ trong bụng Lương Tử Oánh không phải của anh. . . . . ." Hắn chậm rãi cúi đầu, "Là của tôi, cô ấy cũng là gián điệp tôi gài bên cạnh anh. . . . . ." Phác Dịch Tuấn nói tiếp, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, trên mặt bọn họ thế nhưng lại không có chút bất ngờ nào. "Cô ta? Tôi đã sớm quên mất rồi!" Giọng Phác Xán Liệt tự nhiên bình thản, "Có lẽ, lúc ban đầu đó chỉ là phần chấp nhất vì không chiếm được, sau khi biết Biện Bạch Hiền tôi mới hiểu thế nào là tình yêu chân chính." Biện Bạch Hiền nhún nhún vai, "Thật ra thì năm năm trước tôi đã biết rồi, mà Xán Liệt đã thoát khỏi thù hận, cô ấy đã không còn là chướng ngại giữa hai chúng tôi nữa." "Giờ tôi đã hiểu rõ." Phác Dịch Tuấn thở dài một cái, "Tại sao hai người có thể có được hạnh phúc, bởi vì hai người biết cách để xuống thù hận." Ban đầu Phác Xán Liệt chỉ một lòng muốn báo thù cho Lương Tử Oánh, một lần lại một lần làm tổn thương cậu thật sâu. Sự kiên nhẫn thiện lương của Biện Bạch Hiền đã lay động hắn từng chút một, khiến hắn để xuống hận thù. Yêu và hận, thật sự chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng. Lúc họ gặp nhau là sai lầm, nhưng lại thu hoạch đúng kết quả. Cậu chầm chậm đưa cao ánh mắt, tầm mắt vừa đúng chạm vào ánh nhìn của Phác Xán Liệt, đáy mắt hắn mang theo tia sáng dịu dàng, Biện Bạch Hiền cảm nhận được có một dòng nước ấm đang tràn ra khắp đáy lòng, giờ phút này cậu thật hạnh phúc. Trời xanh lam, biển xanh biếc, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ. "Phác Dịch Tuấn, hãy để mọi hiểu lầm thù hận không đáng giá qua đi, quên hết mọi chuyện, có như vậy Lương Tử Ngưng ở trên trời mới có thể an tâm." Biện Bạch Hiền trấn an nói. Phác Dịch Tuấn gật đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời, tựa như thấy được khuôn mặt tươi cười của cậu ấy. ———— Đi thăm Thánh Thác Rini một ngày, Biện Bạch Hiền mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. Bọn họ tay trong tay bước vào một căn phòng của khách sạn, giọng nói thơ ngây của hai đứa bé con bất chợt truyền đến —— "Cha, mẹ ——" Biện Bạch Hiền Phác Xán Liệt sửng sốt một phen, nhìn ba cái đầu trên ghế salon trong phòng khách, "Mọi người sao lại ở đây?" "Hi!" Kim Chung Nhân phất tay chào hỏi, "Khả Khả Nhạc Nhạc nhớ cha mẹ chúng, cho nên tôi đành đưa chúng nó đi tìm cha mẹ." "Cậu. . . . . ." Phác Xán Liệt giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn muốn thoát khỏi hai tiểu ác ma phiền phức gây chuyện này nên mới chạy đến đây, không ngờ chỉ trong một ngày, hai đứa 'con riêng' này đã đuổi kịp rồi. Hắn không tỏ vẻ tức giận nói: "Khả Khả Nhạc Nhạc, các con đã tìm thấy cha mẹ rồi, tốt lắm, giờ các con có thể đi." Nhạc Nhạc mặt mệt mỏi nhìn Biện Bạch Hiền, ngáp cả ngày, "Mẹ, con buồn ngủ quá!" Nói xong, đôi tay con bé dụi dụi mắt, đi tới bên Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền ngồi chồm hổm xuống, "Trước khi ngủ phải đánh răng rửa mặt đó." "Dạ!" Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, rồi lập tức xoay người dắt tay Khả Khả đi vào toilet. Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh Kim Chung Nhân, lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tôi bảo cậu chăm sóc Khả Khả Nhạc Nhạc, sao cậu lại đưa chúng nó tới đây?" "Cậu tưởng tôi rảnh lắm hả, bỏ cả buổi họp đáng giá ngàn vạn, trở thành vú em siêu cấp hộ tống hai vị tiểu ác ma tới tìm cậu. . . . . ." Phác Xán Liệt trực tiếp cắt đứt lời hắn, "Dù sao chính cậu đã mang chúng tới, giờ cậu phải nghĩ cách đưa hai chúng nó về đi!" "Xin lỗi!" Kim Chung Nhân đứng lên, "Tôi nói thật nhé, cậu rất sợ bị hai tiểu ác ma nhà cậu giải quyết đúng không, vì an toàn của bản thân, cậu coi tôi như một tên thuộc hạ dở hơi phục dịch cậu. Cậu thật là bạn tốt của tôi sao? Bảo tôi chăm sóc hai tiểu ác ma này, quả thật cậu đang đẩy tôi vào chảo dầu sôi lửa bỏng đấy." "Kinh khủng vậy sao?" Phác Xán Liệt hậm hực liếc nhìn Kim Chung Nhân. "Dù gì, tôi cũng đã đưa hai tiểu ác ma đến cho cậu rồi, tôi muốn được giải thoát, bái bai!" Kim Chung Nhân phất tay một cái với Phác Xán Liệt, xoay người rời đi. Biện Bạch Hiền dỗ hai tiểu ác ma ngủ xong, lúc ra ngoài, thoáng nhìn chung quanh một chút, "Ủa? Kim Chung Nhân đâu?" Phác Xán Liệt nhấp một ngụm Vodka, "Cậu ta ra ngoài tán gái rồi, hai tiểu quỷ đã ngủ chưa?" "Chúng nó rất mệt, nên vừa nằm xuống là ngủ mất." Biện Bạch Hiền đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, cáu giận nói: "Anh vẫn chưa khỏe hẳn, không cho phép uống rượu!" "Em đã không cho phép anh uống..., thôi thì anh đây sẽ cho em uống vậy, được lắm." Phác Xán Liệt ngay sau đó giữ lấy bàn tay đang cầm ly rượu của Biện Bạch Hiền, đổ tất cả chất lòng vào trong miệng mình, đôi tay vòng qua người cậu, ôm Biện Bạch Hiền vào lòng, chiếm lấy cánh môi cậu. . . . . . Hương rượu nồng dần dần lan tỏa khắp khoang miệng của hai người. "Mẹ. . . . . ." Giọng điệu lười biếng của Nhạc Nhạc vang lên, cậu nhóc ngơ ngác đứng ở cửa, "Cha, mẹ, hai người đang chơi trò yêu nhau, sao không chịu tìm chỗ trốn, thật đáng xấu hổ mà." Biện Bạch Hiền giống như bị điện giật, lập tức đẩy Phác Xán Liệt ra, tay che cánh môi vừa đỏ vừa sưng, mặt ngượng ngùng đỏ ửng, "Nhạc Nhạc, không phải con đã ngủ ư? Sao lại ra ngoài?" "Con khát nước, muốn uống nước."
CHƯƠNG 265: GẮN BÓ BÊN NHAU
Biện Bạch Hiền rót một ly nước, đưa cho Nhạc Nhạc, "Uống xong, con ngoan ngoãn đi ngủ nhé." Cậu dịu dàng xoa xoa đầu Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc ừng ực ừng ực rất nhanh đã uống hết, trước khi xoay người đi, nhóc nghiêm túc nói với Biện Bạch Hiền: "Mẹ, con và Khả Khả còn nhỏ, cha mẹ có thể đừng tránh né chúng con không? Như thế sẽ khiến con và Khả Khả trưởng thành sớm, nghiêm trọng hơn sẽ hình thành một bóng ma trong lòng con và Khả Khả." Biện Bạch Hiền lúng túng liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt. ———— Có hai tiểu quỷ ở bên cạnh, mỗi lúc Phác Xán Liệt muốn cùng Biện Bạch Hiền thưởng thụ tình yêu cuồng nhiệt hay thân thiết một chút, hai tiểu quỷ sẽ xuất quỷ nhập thần bất ngờ xông tới. Chuyến đi Hy Lạp vì thế bị bao phủ bởi một làn mây đen, Phác Xán Liệt cũng nhanh chóng mất đi sự hăng hái, vội vã kết thúc lần du lịch này. Hắn vốn muốn để hai tiểu ác ma phiền phức này ở lại Hy Lạp, nhưng Biện Bạch Hiền quá mềm lòng, trước khi đi vẫn mang hai tiểu ác ma này theo. Biệt thự nhà họ Phác lập tức lại khôi phục trạng thái náo nhiệt như trước. Mặt trời chiều ngã về tây, ngọn lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, luồng sáng đỏ xuyên qua cánh cửa sổ đi vào trong phòng làm việc, kéo dài bóng ai đó trên sàn nhà. Vì Biện Bạch Hiền sẽ phải đến công ty làm việc vào ngày mai, chỉ mới có mấy ngày cậu không có ở nhà, mặc dù Kim Chung Nhân đã giúp cậu xử lý giấy tờ, nhưng đối với những quyết sách kế hoạch riêng của công ty, cậu vẫn phải biết. Biện Bạch Hiền mệt mỏi xoa mi tâm, liếc nhìn từng tờ giấy tờ, cùng với một đống giấy tờ khác đang chất thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh. Phác Xán Liệt bưng một ly cà phê thơm nồng vào phòng làm việc, "Bạch Hiền, đừng làm việc nhiều quá, uống ly cà phê nghỉ ngơi chút đi!" "Không cần, anh uống đi." Lúc nói chuyện với Phác Xán Liệt, đầu Biện Bạch Hiền vẫn không ngẩng lên, tầm mắt nhanh chóng đảo qua đống giấy tờ. Phác Xán Liệt thật sự không vui, hắn lặng lẽ đi tới sau lưng Biện Bạch Hiền, gỡ cặp kính mắt đang gác trên sống mũi của cậu xuống, "Những tài liệu này em không xem cũng không sao mà." "Ý anh là . . . anh đồng ý về công ty ư?" Giọng Biện Bạch Hiền hưng phấn hẳn lên, trong con ngươi chớp động ánh sáng chói lóa. "NO!" Phác Xán Liệt lắc đầu một cái. Việc Phác Xán Liệt phủ nhận như đang dội cho cậu một gáo nước lạnh, "Em thích thiết kế đá quý, căn bản không hề thích quản lý công ty, anh không thể thương hương tiếc ngọc chút ư. . . . . ." "Anh không ép em ngồi lên vị trí này." Tính cách thích đùa giỡn vô lại của Phác Xán Liệt nổi dậy, hắn thản nhiên cười nói: "Em rất vất vả đúng không! Anh dạy em một phương pháp đơn giản để đối phó nhé, em không cần xem giấy tờ, cứ ký tên thẳng, mỗi một ngày qua em cứ kí tên khoảng chừng vài chục lần là được." Biện Bạch Hiền nghe xong vẫn chẳng hiểu, "Nghe qua, chức tổng giám đốc của tập đoàn Phác thị rất đơn giản, chỉ cần biết ký tên là được, nhưng . . . . . . sao lại có cảm giác cứ như mình bị phạt kí tên vậy." "Đấy là phương pháp lười biếng." Phác Xán Liệt vỗ vỗ bả vai của cậu, "Cho nên chiếc ghế tổng giám đốc, em vẫn cứ tiếp tục ngồi đi." Biện Bạch Hiền đột nhiên hiểu, lòng vòng nửa ngày, Phác Xán Liệt vẫn muốn cậu tiếp tục tiếp tục và tiếp tục làm việc, "Anh không sợ bị Kim Chung Nhân chê cười rằng anh đang sống kiếp sống cơm nhão (trai bao) sao?" "Cậu ta có bản lãnh đó sao." Hơ. . . . . . Da mặt Phác Xán Liệt dầy đến thế từ khi nào vậy, hắn không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn rất tự hào nữa. Cậu nghiêm nghị hỏi: "Nói đi! Chừng nào thì anh mới bằng lòng về công ty hả?" Vấn đề này, Phác Xán Liệt thật chưa từng nghĩ qua, ngón trỏ hắn xoa xoa cằm, chậm rãi nói: "Đợi đến khi em có con đi! Anh sẽ phê chuẩn cho em ở nhà nghỉ sinh." Nếu Bạch Hiền có em bé, mà hắn lại cứ để cậu cực khổ, vậy hắn không còn là Phác Xán Liệt rồi. "Thật sao?" Biện Bạch Hiền quay đầu, vẻ mặt thành thật hỏi. Phác Xán Liệt gật đầu, "Để em mang bụng to đi làm, cơm nhão anh ăn cũng không được thơm." Lúc hắn còn đang nói chuyện, Biện Bạch Hiền đã đứng lên, đôi tay vòng lấy cổ Phác Xán Liệt, cả người dần dần sáp lại gần hắn. "Em muốn làm gì?" Khóe miệng Biện Bạch Hiền khẽ cong lên, mang theo nụ cười yêu mị, "Biết rõ còn hỏi! Đương nhiên là quyến rũ anh, nếu không em làm sao mang thai được?" Nói xong, cậu nghiêng người, chủ động hôn lên múi môi của hắn. Học cách của Phác Xán Liệt, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi, mút vào thật sâu, gặm nuốt. . . . . . Phác Xán Liệt không ngờ câu chuyện mình bịa ra để viện cớ lại có thể mang đến cho hắn một vốn lời đến vậy, khóe miệng hắn chứa đựng ý cười xấu xa. Hai cánh tay vòng chắc lấy thân thể mềm mại của cậu, từ từ khép mắt cảm thụ sự nhiệt tình chủ động. "Bịch bộp ——" giấy tờ trên bàn sách rối rít bay xuống sàn nhà. . . . . . Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền đặt lên bàn sách, ánh mắt mù mịt ngọn lửa của dục vọng, hắn đến sát bên tai cậu hỏi: "Em vẫn muốn tiếp tục sinh con cho anh sao?" Gương mặt trắng nõn của Biện Bạch Hiền chợt đỏ ửng, đôi mắt mê ly nhìn Phác Xán Liệt, nháy mắt mấy cái, "Em muốn anh nhanh về công ty làm việc." "Thương lượng chút nhé, Khả Khả Nhạc Nhạc quá bướng bỉnh, đứa tiếp theo của chúng ta liệu có thể khéo léo chút, giống như em!" Phác Xán Liệt khom lưng, hôn vào chóp mũi cậu. "Vậy ý anh là Khả Khả Nhạc Nhạc di truyền bộ gien ác ma của anh đúng không, anh rất hiểu tính mình đấy!" Nụ hôn ẩm ướt của Phác Xán Liệt tinh tế như hạt mưa rơi vào da thịt trơn mềm láng bóng tựa ngọc Dương Chi của Biện Bạch Hiền, dọc theo trán, cánh môi, cổ, xương quai xanh. . . . . . kiều diễm trượt xuống. . . . . . "Bạch Hiền, anh yêu em. . . . . ." Giọng nói khàn đục mang theo chân tình. "Em cũng vậy. . . . . ." Biện Bạch Hiền không cần tiếp tục đè nén tình cảm của mình, trực tiếp thẳng thừng biểu lộ: "Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu anh." ===một hình ảnh ngọt ngào, rất ngọt ngào, không thể biểu lộ bằng lời nói, các vị đại gia tự tưởng tượng nhé! == Từng tổn thương, từng đau đớn, từng nhớ mong . . . . . từng hình ảnh một chợt hiện lên trước mắt, đã từng mệt mỏi, đã từng khóc, đã từng đau. Hai trái tim cậu đơn, cứ tưởng sẽ vĩnh viễn phiêu bạc không nơi nương tựa, cho đến khi gặp được nhau, một lần rồi lại một lần bỏ qua nhau, rồi hiểu lầm, rồi biệt ly. . . . . . Ngược lại, càng khiến họ xích lại gần nhau hơn. Tình yêu của họ, chuyển hóa thành một câu nói —— đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi không thay đổi.
CHƯƠNG 266: ĐẠI KẾT CỤC
Phác Xán Liệt lại mặt dày mày dạn ngồi trong nhà một tháng, Biện Bạch Hiền dùng hết biện pháp, cứng có mềm có, kết quả vẫn không chống lại được kẻ mang bụng dạ xấu xa – tức hắn. Sáng sớm, ánh nắng ấm áp nghiêng người chiếu vào trong phòng ăn, luồng không khí mát mẻ trong lành áp vào mặt mọi người. "Chừng nào anh mới chịu đi làm hả?." Giọng Biện Bạch Hiền trầm thấp, mỗi ngày đều hỏi hắn một vấn đề giống nhau. Phác Xán Liệt lật qua một trang báo, không chút quan tâm, nói: "Đợi đến khi em mang thai rồi tính sau." "Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền đã gặp qua vô số kẻ mặt dày mày dạn, nhưng chưa từng gặp qua tên nào vô liêm sỉ như hắn. Hắn ném tập đoàn Phác thị cho cậu, lại còn yên tâm thoải mái đến thế. Đôi mắt đen tối thoáng qua một tia giảo hoạt, "Anh không ngại em vì muốn mang thai mà quyến rũ anh nhiều hơn. Cặp áo lót Lace (viền tơ) màu đen hôm qua rất bốc hỏa. . . . . ." Biện Bạch Hiền đứng lên, bịt kín miệng hắn, áp sát lỗ tai hắn, cáu giận nói: "Khả Khả Nhạc Nhạc còn ở đây đấy!" Khả Khả xốc lên chiếc túi sách nhỏ, "Cha mẹ cứ tiếp tục tình cảm đi, chúng con cũng muốn mẹ sớm mang thai, nhanh kết thúc kiếp sống cơm nhão của cha." Nói xong, Khả Khả kéo Nhạc Nhạc ra khỏi cửa. "Sửa bò của em, em còn chưa uống mà?" Nhạc Nhạc lưu luyến nhìn bàn ăn. "Chúng ta có nên tiếp tục không?" Giọng Phác Xán Liệt khàn khàn vang bên tai cậu. "Tiếp tục cái gì?" Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền ngồi lên đùi hắn, "Chúng ta không nên phụ lòng Khả Khả Nhạc Nhạc, tiếp tục 'tình cảm' đi thôi?" Hơi thở ấm áp phả vào tai Biện Bạch Hiền, giống như những lông bàn chải nhỏ li ti tỉ mỉ phớt trên da cậu, không khỏi làm hô hấp cậu tăng nhanh. Nụ hôn tỉ mỉ nóng bỏng lưu luyến nơi cổ, bàn tay không an phận dần dần thăm dò vào quần áo cậu, dọc theo làn da trắng nõn bóng loáng hư ngọc, mát lạnh như băng tiến lên phía trước. "Ư. . . . . ." Một tiếng rên rỉ kiều mỵ bật ra khỏi miệng. Phác Xán Liệt đặt môi mình lên môi cậu, nuốt tất cả âm thanh yêu kiều thuộc về cậu vào trong miệng. Chiếc lưỡi linh hoạt thăm dò hơi thở mùi đàn hương từ miệng cậu, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào, muốn mời cậu cùng nhảy. Đột nhiên, dạ dày cậu sôi trào như muốn dời núi lấp biển, Biện Bạch Hiền lập tức đẩy Phác Xán Liệt ra, che miệng, chạy vào toilet. Nhân cơ hội này, Phác Xán Liệt đổ ly sữa nóng trên bàn vào bồn hoa nơi góc tường, khiến những chiếc lá cây màu xanh biếc càng thêm xanh tươi. "Ụa, ụa. . . . . ." Biện Bạch Hiền nôn. "Bạch Hiền, không sao chứ?" Phác Xán Liệt đứng ở ngoài cửa. Chờ cảm giác nôn mửa biến mất, Biện Bạch Hiền trấn định, bình thản mở cửa, lạnh lùng nói: "Đều tại anh, em trễ giờ làm nữa rồi." "Không sao, giờ làm việc là do mình quy định mà." Phác Xán Liệt cảm giác mình có phần thất bại, hắn định mượn cơ hội này để mình lười biếng chút, không ngờ lại thành ra thế này, khiến Biện Bạch Hiền không có thời gian để ý đến hắn. ———— Ở nhà trăm ngày, ngoài mặt thì Phác Xán Liệt nhàm chán lười biếng, thật ra thì thông qua mạng Internet, hắn cũng giúp Biện Bạch Hiền xử lý một chút việc phức tạp. Sắc trời bất tri bất giác tối dần, màu lam đậm nơi chân trời chuyển hóa thành bầu trời đầy sao, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp. "Khả Khả Nhạc Nhạc, mẹ các con đâu?" Đã trễ thế này, cậu phải tan việc từ sớm rồi chứ. Khả Khả đưa một cặp phong bì màu vàng da cho Phác Xán Liệt, "Mẹ đi xã giao, đây là giấy tờ chú Phương Đình nhờ con đưa cho mẹ, cha giữ đi." Xã giao? Phác Xán Liệt chau mày , "Bạch Hiền đi đâu?" "Khách sạn cha mở. . . . . ." Phác Xán Liệt không có kiên nhẫn nghe Nhạc Nhạc nói xong, cầm chìa khóa lên, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Nhạc Nhạc quay đầu, "Khả Khả, chúng ta hợp tác với mẹ bắt nạt cha như vậy, liệu cha có tức giận không?" "Sẽ!" Khả Khả dừng lại một chút, "Nhưng có mẹ ở đây, cha chỉ có thể chịu ấm ức thôi." Phác Xán Liệt cấp tốc chạy tới khách sạn, sau khi hỏi tiếp tân, hắn biết được Biện Bạch Hiền vì uống quá nhiều rượu tại bữa tiệc, nên đã nghỉ ngơi tại phòng dành cho tổng thống. "Rầm ——" Phác Xán Liệt đá văng cửa, "Ai cho em tham gia loại bữa tiệc thương nhân này hả?" Biện Bạch Hiền mặt vô tội nhìn hắn, "Còn không phải tại anh sao! Là anh bảo em làm việc thay anh, đây cũng là một phần trong công việc mà." Cậu cầm một ly chứa chất lỏng màu vàng, giơ lên, lúc đang muốn uống vào, đã bị Phác Xán Liệt đoạt đi, ngay sau đó, hắn ngửa đầu uống sạch chỉ bằng một hơi. "Rượu bran-đi, em dám uống loại rượu mạnh như vậy?" Trong mắt Biện Bạch Hiền thoáng qua một tia giảo hoạt, "Sao anh lại đến đây?" "Còn không phải vì lo cho em. . . . . ." Phác Xán Liệt bày ra vẻ mặt thối tha, "Không phải! Anh còn lâu mới lo lắng cho em, anh chỉ thay Phương Đình giao phần giấy tờ này cho em thôi." "À!" Biện Bạch Hiền nhận lấy túi giấy màu vàng, lật xem từng tờ từng tờ, nụ cười sáng chói nở rộ trên mặt. Phác Xán Liệt cảm thấy có một dòng nước ấm chảy từ tim xuống tứ chi, hắn kéo kéo cà vạt, cởi hai nút áo sơ mi, "Bạch Hiền, em không cảm thấy nóng sao? Có phải lò sưởi ở đây mở hơi quá không?" Biện Bạch Hiền liếc hắn một cái, lắc đầu, "Gì vậy, anh cảm thấy rất nóng sao?" Phác Xán Liệt nhướng mày, phát hiện thân thể đã bắt đầu có phản ứng, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Đáng chết! Em cho anh uống cái gì vậy?" Giọng hắn có vẻ khàn đục, nồng đậm dục vọng. "Là thứ anh cho em uống trong lần gặp đầu tiên." Trên mặt Biện Bạch Hiền mang theo một nụ cười ranh mãnh nhìn hắn, "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cảm giác thế nào?" Cảnh tượng này, gần giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, điểm không giống, chính là hai nhân vật chính đã hoán đổi. Phác Xán Liệt khốn khổ quát: "Bạch Hiền, em nóng lòng muốn có con đến mấy, cũng đâu cần ra đối sách này chứ! Thứ em muốn, anh không cho em à?" Biện Bạch Hiền đỏ mặt , lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, "Ký tên đi!" "Đây là cái gì?" "Giải trừ chức vụ của em, sau đó anh về công ty tiếp tục làm việc" Phác Xán Liệt cảm thấy có một ngọn lửa nóng bỏng đang hừng hực thiêu đốt trong thân thể, cuồng loạn khốn khổ reo hò, hắn chậm rãi tới gần Biện Bạch Hiền , "Cái này, để sau hãy nói, em giúp anh giải độc trước. . . . . ." Phác Xán Liệt nhào tới người Biện Bạch Hiền, đè lên người cậu, "Rẹt ——" xé rách áo sơ mi của cậu, nút cài bắn ra tung toé. Hắn giống như một con mãnh thú mất đi lý trí, ngọn lửa nóng trong đôi mắt đen thiêu đốt hừng hực, mà Biện Bạch Hiền đang nằm phía dưới, chính là động vật nhỏ mê người. Hơi thở nóng bỏng phả vào ngực Biện Bạch Hiền, kích thích khiến toàn thân cậu mềm nhũn, "Xán Liệt. . . . . . Đừng!" "Lửa là do em đốt, em phải phụ trách dập tắt!" Nói xong, nụ hôn ẩm ướt của hắn lập tức đặt lên ngực cậu, bàn tay nóng bỏng chạy khắp lưng cậu, làm bóng từng đường vân da trơn mềm, rồi chầm chậm dời xuống, thăm dò nơi đáy quần. "A. . . . . ." Biện Bạch Hiền thở gấp liên tiếp, "Không được! Em đang mang thai!" Phác Xán Liệt hơi sững lại, đôi mắt tối tăm mê ly chợt lóe, "Yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Hắn cảm giác một đợt rồi lại một đợt sóng nhiệt đang lăn lộn trong cơ thể, như muốn cắn nuốt chôn vùi hắn, cấp bách cần cậu hạ nhiệt. . . . . . Vung tay lên, cởi bỏ tất cả quần áo trên người cậu, ngã người ở trên ghế salon mềm mại, đặt người lên thân thể yêu kiều vô lực, rồi lập tức chôn thứ nóng bỏng vào trong thân thể cậu. Tiếng rên rỉ kiều mĩ, tiếng thở dốc đục ngầu, giao thoa vào nhau, phổ thành một bài thơ về tình yêu đẹp nhất thế gian. Từng trang giấy một, tựa như những cánh buớm, đáp xuống sàn nhà. . . . . . Trong không khí quay cuồng hơi thở ái muội, giữa những tiếng thở dốc đục ngầu, mơ hồ bật ra một lời nói, "May mắn kiếp này có anh (em). . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top