Chương 19
Đoàn người lo lắng sốt ruột tiến về phía trước, vừa đến kinh đô của Tân Diệp, liền tìm một đại phu có danh khí, đại phu bắt mạch một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Độc tố kéo không được bao lâu nữa, chỉ còn một cách, đó là tìm một biện pháp ép độc ra ngoài."
Bọn họ nơi nào có biện pháp gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đại phu, đại phu lại nói tiếp: "Biện pháp của ta có chút không ổn, các ngươi nghe trước đi đã. Độc trong người nàng đã dùng dược đè ép một đoạn thời gian, hiện giờ cần dùng dược thúc giục cho độc phát tác, sau đó ở trên đầu ngón tay cắt một đường, đem độc ngưng ở chỗ này theo máu chảy ra."
Chung Thiển Vân nghe xong, vẻ mặt kỳ quái: "Cái này có gì không ổn?"
Đại phu lại nói tiếp: "Đương nhiên không thể lại dùng độc thúc giục độc, chỉ có thể dùng tình thúc giục độc." Đại phu nói đến đây, dừng một chút, "Các ngươi cần tìm một người đáng tin cậy, ở lúc ngươi động tình trấn an ngươi."
Nguyên bản Chung Thiển Vân đang nhăn mày tức khắc buông lỏng: "Ta còn tưởng có gì khó, yên tâm đi đại phu, ta đã thành thân."
Mặt Tô Mặc Ngưng nóng lên, duỗi tay ở sau lưng Chung Thiển Vân nhéo một cái, Tô thị lang cùng Chung Thâm Tài đều giả bộ như không nghe thấy không nhìn thấy.
Đại phu viết phương thuốc, dược được chuẩn bị rất nhanh, đại phu đi trở về, Tô Mặc Ngưng lại không yên tâm lắm: "Không biết biện pháp này của đại phu có thể dùng được hay không, mấy vị đại phu trước đều nói phải đè ép, vạn nhất khống chế không tốt, Vân nhi có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không."
Chung Thiển Vân căn bản không để trong lòng, vung tay lên: "Muốn ta nói, vẫn là đại phu này nói trúng lòng ta, mấy vị đại phu kia hận không thể kêu ta xuất gia đi, ta cảm thấy có thể thử một lần, làm quỷ phong lưu cũng không tồi."
Tô thị lang đương nhiên là không thể thay nàng làm chủ, vẫn là để Chung Thâm Tài mở miệng nói: "Việc đã đến nước này, còn không biết có thể kéo dài tới khi nào, ngựa chết coi như ngựa sống để chạy chữa, nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ tới trước mặt cha mẹ chịu tội."
Chung Thiển Vân vội vàng giữ chặt tay của Chung Thâm Tài: "Đại ca, ngươi còn phải thay ta nhìn kỹ Ngưng nhi, nàng đã gả cho ta, là người của Chung gia chúng ta, không thể để cho người khác đoạt đi."
Nếu đã biết được đây là dược gì, Chung Thâm Tài liền bao toàn bộ lầu hai của khách điếm, lại tự mình thủ ở cửa thang lầu, tuyệt đối không cho một người nào đến quấy rầy. Tô Mặc Ngưng nhìn trận địa này, xấu hổ đến không chịu được, Tô thị lang lo lắng nhìn muội muội, lại ôm một vò rượu đi lên, muốn đưa cho muội muội.
Chung Thiển Vân nhìn thấy bình rượu, căn bản không có ý tiếp, vội vàng đẩy: "Đại ca, hai người chúng ta rất ổn, không cần trợ hứng."
Tô thị lang không có da mặt dày như nàng, nghe không được nữa, cầm rượu trở về.
Chung Thiển Vân hừ khúc rửa mặt xong, thập phần hào sảng tiếp nhận dược trên tay Tô Mặc Ngưng một hơi uống sạch, sau đó nằm ở trên giường chờ dược hiệu phát tác. Nàng thấy Tô Mặc Ngưng còn đứng tại chỗ, vỗ vỗ mép giường: "Lại đây nha, đừng có khách khí như vậy được không."
Kỳ thật Chung Thiển Vân cũng rất sợ hãi, nàng sống chết không rõ, là người sợ hãi nhất, nhưng nàng cũng hiểu được, nếu nàng bộc lộ sợ hãi ra ngoài, thì Tô Mặc Ngưng sao có thể chống đỡ nổi. Tô Mặc Ngưng cầm chủy thủ đi đến bên cạnh, đưa chủy thủ cho Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân thập phần đạm nhiên vươn tay trái ra, ở trên đầu ngón tay cắt một đường, máu đỏ tươi chảy ra.
Dược hiệu tới rất nhanh, trên người Chung Thiển Vân bắt đầu nóng lên, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, lần này so với lần đó ở trong cung hoàn toàn bất đồng.
Chung Thiển Vân dùng nội lực dẫn đường, cái trán liền toát ra mồ hôi, lực chú ý lại càng ngày càng tan rã, trên người bắt đầu trở nên nóng bỏng, quần áo đã sớm bị nàng cởi đến sạch sẽ. Tô Mặc Ngưng thấy nàng như thế, trong lòng sốt ruột, nhưng lại không có biện pháp nào khác, nàng không dám thiếu cảnh giác, dùng ngân châm chiếu theo vị trí mà đại phu dạy, đâm lên mấy huyệt vị của Chung Thiển Vân.
Hiện giờ Chung Thiển Vân không có chút sức lực nào, nhắm hai mắt nằm ở trên giường, trên người bắt đầu phát đau, nàng nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên đau đớn. Tô Mặc Ngưng cúi thân mình, hôn hôn ở trên trán trên môi nàng, Chung Thiển Vân nơi nào sẽ thỏa mãn, mơ mơ màng màng, liền muốn ôm nàng.
Tô Mặc Ngưng đè nàng lại, đem ngân châm rút ra đặt ở một bên, Chung Thiển Vân đã dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, trở mình, đè ở dưới thân. Tô Mặc Ngưng đau lòng mà sờ sờ đầu Chung Thiển Vân, trấn an: "Ngoan một chút, còn hai huyệt vị nữa." Chung Thiển Vân giống như vẫn còn lý trí, thuận theo ý nàng, nhưng đầu lại chôn ở cần cổ của Tô Mặc Ngưng cọ cọ.
Tô Mặc Ngưng nhân cơ hội này cầm lấy ngân châm, đâm ở bên hông Chung Thiển Vân, lại kéo tay nàng, thấy máu chảy ra so với lúc ban đầu còn đỏ tươi hơn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Chung Thiển Vân ngoan không được bao lâu, lại không an phận lên, cọ cọ vài cái liền lột sạch sẽ quần áo trên người Tô Mặc Ngưng, nhẹ giọng kêu: "Nương tử, nương tử, Ngưng nhi."
Tô Mặc Ngưng mềm lòng không thôi, vốn cũng không có tính toán không cho nàng thực hiện, liền tuỳ ý nàng ở trên người mình đốt lửa. Tô Mặc Ngưng cố nén tình triều, tính toán thời gian, đem ngân châm ở bên hông Chung Thiển Vân rút ra ném xuống đất, Chung Thiển Vân nơi nào quản cái này, chỉ lo thỏa mãn mà công thành chiếm đất.
Cũng không biết là ngày xưa ân cần dạy bảo có hiệu quả, hay là hiện giờ thân thể yếu đi một chút, Tô Mặc Ngưng tưởng rằng nhịn mấy ngày nay, Chung Thiển Vân nhất định sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua, ai ngờ Chung Thiển Vân chỉ lăn lộn hai lần liền ngừng lại, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, trấn an, hôn môi.
Tô Mặc Ngưng duỗi tay sờ mặt của Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân bắt lấy tay nàng, dùng mặt cọ cọ, nỉ non: "Ngưng nhi, ta yêu ngươi, ta muốn đời này đều có thể bồi ngươi."
Tô Mặc Ngưng nhìn vào mắt nàng, giống như đã khôi phục lại một ít thanh tỉnh, ôm mặt nàng, ở trên môi nàng hôn hôn: "Vậy ngươi phải mau khoẻ lại, hảo hảo đau ta cả đời."
Chung Thiển Vân gật đầu, nhìn Tô Mặc Ngưng chằm chằm, một lát sau, liền ngủ mất. Tô Mặc Ngưng đứng dậy, thay nàng lau sạch thân mình, lại cẩn thận canh giữ ở một bên, thẳng đến khi thấy miệng vết thương trên ngón tay nàng chảy ra máu màu bình thường, mới yên tâm cầm lấy bình dược trên bàn, rắc lên miệng vết thương, cầm máu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chung Thiển Vân mới giật giật chân, Tô Mặc Ngưng liền mở mắt, nhìn sắc mặt của người trước mắt có chút tái nhợt, nhưng không còn xanh xao giống như mấy ngày trước nữa, mới yên tâm, vội vàng đứng dậy, gọi Chung Thâm Tài đang canh giữ ở cửa thang lầu đi tìm đại phu.
Chung Thâm Tài phái thân tín đi thỉnh đại phu đến đây, còn hắn thì vội vàng đi vào phòng, thấy muội muội đã tỉnh dựa vào mép giường, mới yên tâm, lại sai người bưng đồ ăn sáng tới.
Đại phu vốn là chờ ở phụ cận, cho nên tới rất nhanh, bắt mạch xong, mặt mang ý cười: "Độc đã giải, chỉ là mất máu quá nhiều, mấy ngày tới lại bồi bổ một chút là được." Mọi người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng trên mặt cũng mang theo ý cười.
"Như vậy thật tốt quá, đại phu, thật là cảm tạ ngươi." Chung Thâm Tài lau lau khóe mắt, vội vàng móc ra một sấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn đưa cho đại phu, "Chút tâm ý nho nhỏ, đại phu không cần ghét bỏ."
Đại phu kia lại không phải là người tham tài, không có lấy hết, chỉ rút ra một tờ từ trong đó: "Như vậy là đủ rồi."
Đại phu lại viết phương thuốc mới, Tô Mặc Ngưng liền canh giữ ở bên cạnh Chung Thiển Vân, uy nàng dùng đồ ăn sáng, không phải là Tô Mặc Ngưng quá sủng nàng ấy, mà là Chung Thiển Vân nháo tính tình một hai phải là nàng uy mới ăn, rõ ràng đang êm đẹp, nơi nào cũng không bị thương.
Chung Thiển Vân giải độc xong, mọi người cũng đã tới vương đô rồi, Chung Thiển Vân cùng Trương Văn Tảo, Tô thị lang đi thương lượng việc thông thương với hoàng thất của Tân Diệp, phải nói chuyện nửa tháng mới quyết định xong, cuối cùng mọi người cũng có thể hồi kinh.
Trên đường hồi kinh, thương đội của Chung Thiển Vân mang theo lô hàng hoá đầu tiên của Tân Diệp, cho nên tốc độ hành tẩu chậm hơn ban đầu rất nhiều, đi hết ba tháng mới tới biên cảnh, nhưng gần đây thân thể của Tô Mặc Ngưng không tốt, luôn luôn mệt mỏi, khi có còn nôn mửa, tìm mấy vị đại phu tới, cũng nhìn không ra có vấn đề gì, Chung Thiển Vân mặt ủ mày chau, âm thầm mắng: "Tân Diệp này là cái địa phương quỷ quái gì, ta mới tốt lên không bao lâu, như thế nào lại khi dễ nương tử của ta, có bản lĩnh liền hướng tới ta đi."
Tô Mặc Ngưng lại an ủi nàng: "Có lẽ là không hợp khí hậu, đợi trở về kinh liền không có việc gì."
Chung Thiển Vân vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dọc đường đi Tô Mặc Ngưng không bị sâu gì kỳ quái cắn, cũng không ăn đồ gì kỳ lạ. Đoàn người tới một trấn nhỏ tìm đại phu.
Hôm nay cuối cùng đại phu cũng cho ra một kết quả, chỉ là kết quả này lại làm cho mọi người đều bị kinh hách: "Quý phu nhân đây là có hỉ, tuy hỉ mạch không rõ ràng, nhưng lão phu nắm chắc chín phần."
Tô thị lang cùng Chung Thâm Tài tiễn đi đại phu, xanh cả mặt, liên tục lắc đầu, còn chưa mở miệng, Chung Thiển Vân liền trừng mắt với Chung Thâm Tài mắng: "Bộ dạng này của ngươi là có ý tứ gì? Nương tử của ta có hỉ, ngươi chỉ cần chuẩn bị làm đại cữu là được." Nếu không phải vì nàng không dám mắng Tô thị lang, nhất định là liền cãi tay đôi với hắn.
Chung Thâm Tài hơi há mồm chưa nói gì, thì Tô thị lang đã mở miệng: "Nhất định là đại phu khám sai, lại tìm thêm mấy vị đại phu nữa nhìn xem." Mấy người lại gọi thêm mấy vị đại phu nữa, nhưng đều khám ra hỉ mạch, Tô thị lang cùng Chung Thâm Tài cau mày, Chung Thiển Vân đem hai người đẩy ra khỏi phòng: "Hai người các ngươi đừng đứng ở chỗ này gây mất hứng nữa, chạy nhanh ra ngoài đi."
Tô Mặc Ngưng cũng cau mày, tâm thần không yên: "Vân nhi."
Chung Thiển Vân đóng cửa lại, đi qua ngồi xuống ở mép giường, nắm chặt tay Tô Mặc Ngưng: "Đây là chuyện tốt, tuy là không biết vì sao ngươi sẽ có thai, nhưng so với việc ngươi sinh bệnh hay trúng độc, đây chính là một chuyện rất tốt. Còn nữa, ngươi yên tâm, chỗ cha mẹ và huynh trưởng, ta đều sẽ đi nói rõ ràng, liền nói ta là quái vật, có thể làm ngươi mang thai. Chúng ta suốt ngày ngốc ở cùng nhau, nếu như ngươi có thai, vậy hài tử kia nhất định là của ta, cho dù là mang thai Na Tra, ta cũng nhận."
Tô Mặc Ngưng nghe nàng nói như vậy, thoáng yên tâm một ít: "Ngươi sẽ không hoài nghi ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?"
Chung Thiển Vân trừng lớn mắt: "Ai cũng có thể làm loại sự tình này nhưng ngươi sẽ không! Lúc trước ở trong cung bị người hãm hại, ngươi đều có thể muốn chết muốn sống, sao có thể làm ra loại sự tình này. Lại nói, ngày thường ta muốn nháo nhiều một chút, ngươi còn chịu không nổi, trừ bỏ mới đầu mấy ngày kia vì trốn Lưu Mông ta mới tách khỏi ngươi, dọc theo đường đi ta chưa từng xa ngươi nửa bước, ta hoài nghi chính mình cũng sẽ không hoài nghi ngươi."
Tô Mặc Ngưng dựa vào trong lòng ngực của Chung Thiển Vân: "Ta không để bụng người khác nghĩ gì, chỉ cần ngươi tin tưởng ta là được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top