Chương 10

Nguyễn Thanh Pháp thật sự cạn lời luôn, không ngờ Ngô Vĩnh Quyên còn gọi cả cháu bên nhà ngoại đến.

Nguyễn Thanh Pháp: "..." Nhà thím có nhiều họ hàng ghê.

"Thanh Pháp, mau qua đây xem là ai kìa?" Giọng nói của Ngô Vĩnh Quyên rất nhiệt tình.

Nguyễn Thanh Pháp bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn thấy Phạm Anh Quân, cậu lập tức sửng sốt, sau đó phản ứng kịp, ngạc nhiên đứng dậy, vui vẻ nói: "Anh Quân, anh về rồi?"

Lúc đầu nghe Ngô Vĩnh Quyên nói cháu trai, cậu còn tưởng là ai, không ngờ lại là Phạm Anh Quân đã xuất ngoại được ba năm. Nếu hỏi trong tất cả đám họ hàng thân thích của Ngô Vĩnh Quyên, ai mà Nguyễn Thanh Pháp có cảm tình nhất, người đó chỉ Phạm Anh Quân.

Phạm Anh Quân vẫn dịu dàng như trước, anh nhìn Nguyễn Thanh Pháp, nụ cười rất ấm áp, anh đưa tay vuốt tóc cầu, khẽ nói: "Ừ, mới về hôm qua."

Ngô Vĩnh Quyên nhìn hai người bọn họ, đưa tay đẩy Nguyễn Thanh Pháp: "Mau ngồi xuống nói chuyện với anh Quân của cháu đi, thím nhớ là trước đây hai đứa rất thân thiết mà."

Nguyễn Thanh Pháp bị bà đẩy ngồi xuống ghế, Phạm Anh Quân ngồi xuống đối diện cậu.

"Hai đứa nói chuyện đi, thím không làm phiền nữa." Ngô Vĩnh Quyên nhìn bọn họ, hài lỏng mỉm cười, quay lại phòng khách.

Phạm Anh Quân chính là con bài cuối cùng của bà, chắc chắn phải thành công. Phạm Anh Quân học hành giỏi giang, từ nhỏ đã là đứa ưu tú nhất trong đám bạn bè cùng lứa, nếu không phải thật sự hết cách, bà cũng không muốn để anh cho Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp ngồi trên ghế, hơi ngẩn ngơ nhìn Phạm Anh Quân ở phía đối diện, kiểu gì cũng không ngờ được là vị trí đối diện của cậu đã thay mấy người, cuối cùng lại thay thành Phạm Anh Quân. Mà điều cậu càng không ngờ được là lại có một ngày, cậu và Phạm Anh Quân lại ngồi ở đây xem mắt nhau.

...Đời người thế là xong.

Phạm Anh Quân nhìn bộ dạng của cậu, không khỏi mỉm cười: "Không muốn anh ngồi ở đây à?"

Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, khẽ đáp: "Anh Quân, anh muốn xem mắt với em à?"

"Ừ." Bề ngoài Phạm Anh Quân rất nhã nhặn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, khiến cho người khác thấy được sự dịu dàng của anh: "Em không muốn à?"

"Cũng không phải..." Nguyễn Thanh Pháp rầu rĩ nhíu mày, nhấp nha nhấp nhổm khẽ nói: "Em thấy hơi kì thôi."

Khi còn bé, mỗi cuối năm, Nguyễn Thanh Pháp sẽ phải theo Ngô Vĩnh Quyên về bên nhà mẹ đẻ. Mỗi lần như vậy cậu đều cực kì không vui, bởi vì họ hàng của Ngô Vĩnh Quyên hoặc là không thèm để ý đến cậu, hoặc là bắt nạt cậu. Nhưng hồi ấy cậu còn quá nhỏ, không thể ở nhà một mình, nên đành phải đi theo Ngô Vĩnh Quyên.

Khi ấy, chỉ có Phạm Anh Quân coi cậu như em trai, thường chỉ cậu làm bài tập, không cho người khác bắt nạt cậu. Tiếc là ba năm trước anh đã đi du học, nên rất lâu rồi cậu không gặp Phạm Anh Quân.

Lâu rồi mới gặp, đương nhiên Nguyễn Thanh Pháp rất vui, nhưng giờ lại dính phải loại quan hệ xem mắt này, khiến cho cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Phạm Anh Quân nhìn cậu, khẽ cười hai tiếng, rót cho cậu một chén nước rồi nói: "Không trêu em nữa, nói chuyện nghiêm túc với em này."

"Chuyện nghiêm túc gì?" Nguyễn Thanh Pháp nghe anh nói vậy, lập tức bình tĩnh lại.

Phạm Anh Quân khoanh tay đặt lên bàn, nhìn cậu, nghiêm nghị hỏi: "Em có biết vì sao dì hai của anh lại bắt em đi xem mắt không? Mà những người dì chọn đều là họ hàng của dì."

Dì hai của Phạm Anh Quân chính là Ngô Vĩnh Quyên.

Nguyễn Thanh Pháp nghe xong khẽ lắp đầu: "Em không biết."

Mặc dù cậu cảm nhận được là có vấn đề, nhưng lại không rõ là vấn đề gì khiến cho Ngô Vĩnh Quyên làm như vậy.

Phạm Anh Quân liếc nhìn Ngô Vĩnh Quyên ở cách đó không xa, Ngô Vĩnh Quyên tưởng là hai bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, lập tức cười cười với anh.

Phạm Anh Quân thu tầm mắt lại, nói sự thật cho Nguyễn Thanh Pháp: "Dì làm vậy là vì mẹ em để lại tài sản cho em, sau này em mười tám tuổi sẽ được luật sư trao lại. Dì hai muốn số tài sản này."

Nguyễn Thanh Pháp kinh ngạc trợn to mắt, cậu tưởng mọi gia tài ba mẹ để lại đều đã bị Nguyễn Đông Lâm lấy mất, không ngờ vẫn còn một phần nữa.

Kí ức về ba mẹ của cậu rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ loáng thoáng là nhà mình rất giàu có, bình thường ba mẹ luôn bận bịu, còn đâu không nhớ gì nữa.

Phạm Anh Quân tiếp tục nói: "Hôm qua lúc anh trở về mới nghe được mẹ anh kể lại, nên hôm nay anh cố ý tới đây để nhắc nhở em, đừng để bị lừa."

Nguyễn Thanh Pháp không nhịn được nở một nụ cười cảm kích với Phạm Anh Quân: "Anh Quân, cám ơn anh đã nói chuyện này cho em."

Cho dù cậu có biết nguyên nhân của mọi chuyện, thì cậu cũng không có khả năng chống đối Ngô Vĩnh Quyên. Nhưng Phạm Anh Quân nói chuyện này cho cậu biết, cậu rất vui, cũng rất cảm kích anh.

Phạm Anh Quân khẽ hỏi: "Anh có thể giúp được gì cho em không?"

Nguyễn Thanh Pháp ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Phạm Anh Quân rất dịu dàng. Cậu giật mình, khẽ nói: "Em có chuyện này muốn anh giúp em."

"Chuyện gì?" Ánh mắt Phạm Anh Quân dường như có chút mong đợi.

"Em muốn rời khỏi đây, anh dẫn em đi được không? Bây giờ em muốn quay lại thủ đô."

"Chỉ có chuyện này thôi?

"Vâng." Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.

Dường như Phạm Anh Quân hơi thất vọng, anh nhìn giờ, trời đã tối đen rồi, về đến thủ đô chắc cũng phải mười giờ hơn. Nhưng anh cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với cậu: "Được."

Nguyễn Thanh Pháp cực kì vui mừng: "Tốt quá rồi!"

Phạm Anh Quân mỉm cười, dẫn cậu ra phòng khách: "Dì hai, cháu với Thanh Pháp ra ngoài một chút."

Ngô Vĩnh Quyên hơi ngạc nhiên, không ngờ bọn họ lại nói chuyện xong nhanh như vậy, đứng lên hỏi: "Không ở lại ăn cơm à? Đồ ăn đã nấu xong rồi."

Phạm Anh Quân lắc đầu: "Cháu dẫn em ấy ra ngoài ăn, sau đó về thủ đô luôn. Mọi người không cần phải chờ bọn cháu đâu."

Trong lòng Ngô Vĩnh Quyên cực kì vui mừng, cho rằng bọn họ đã thành công, không khỏi bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng. Bà lập tức gật đầu, không suy nghĩ nhiều đã cười nói: "Được, vậy hai đứa mau đi đi."

"Vâng, bọn cháu đi trước." Phạm Anh Quân dẫn theo Nguyễn Thanh Pháp đi ra ngoài.

Ngô Vĩnh Quyên nhìn theo bóng của bọn họ, cảm thấy rất khoan khoái. Mặc dù bà cũng thấy hơi tiếc khi để cho Phạm Anh Quân lấy Nguyễn Thanh Pháp, nhưng chỉ cần nghĩ đến đống tiền sắp vào túi, bà đã lập tức phấn khởi hơn, bận bịu cả ngày, xem như xong việc rồi.

Nguyễn Thanh Pháp vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cậu muốn chia sẻ với Trần Đăng Dương tin tức tốt này, nhưng lấy ra mới phát hiện là điện thoại đã hết pin sập nguồn.

Cậu đành phải thả di động về trong túi, tính lát nữa về đến nơi sẽ cho Trần Đăng Dương một niềm vui bất ngờ. Tính thời gian, chắc cậu sẽ về kịp trước mười hai giờ, vẫn kịp để đứng trước mặt Trần Đăng Dương chúc một câu sinh nhật vui vẻ.

Cậu nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt, bờ môi cong lên.

Phạm Anh Quân nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cậu: "Em vui vì được về như vậy?"

"Vâng!" Nguyễn Thanh Pháp dùng sức gật đầu: "Anh Quân, thật sự cám ơn anh rất nhiều."

Phạm Anh Quân đi cùng cậu đến bãi đỗ xe, giúp cậu mở cửa xe, mỉm cười nói: "Nếu muốn cám ơn anh thì lần sau mời anh ăn cơm nhé?"

Nguyễn Thanh Pháp ngồi vào trong xe, lập tức đồng ý: "Được, anh Quân muốn ăn gì nào, tuần sau là em có tiền học bổng rồi, em mời anh ăn cơm."

Phạm Anh Quân cài dây an toàn giúp cậu, giơ tay vuốt vuốt tóc cậu, xong xuôi mới mỉm cười, anh nói: "Lần sau cùng nhau ăn cơm."

Anh khởi động xe, nhìn bản đồ, hỏi cậu: "Đi thẳng về nhà à?"

Nguyễn Thanh Pháp ôm ba lô trước ngực, sờ sờ album ảnh bên trong, đáp lại: "Anh Quân, lát nữa anh chở em đến cổng viện bên trong của Đông Thành là được."

Phạm Anh Quân nhìn đường phía trước, hơi nhíu mày: "Em không về nhà à?"

"Vâng, hôm nay là sinh nhật Trần Đăng Dương, em muốn đi mừng sinh nhật cậu ấy."

Phạm Anh Quân liếc nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng cười: "Hai người từ bé đã rất thân thiết với nhau. Nhưng không biết vì sao mà cậu nhóc Trần Đăng Dương kia có vẻ không thích anh."

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Thanh Pháp lập tức chột dạ, đúng là Trần Đăng Dương không thích Phạm Anh Quân, tất cả là do ý thức lãnh thổ của sói tuyết tạo nên.

Trước khi Phạm Anh Quân ra nước ngoài, có một khoảng thời gian Ngô Vĩnh Quyên và Nguyễn Đông Lâm rảnh rỗi sinh nông nổi dắt con trai ra nước ngoài chơi, nên vứt Nguyễn Thanh Pháp sang cho Phạm Anh Quân chăm sóc, Nguyễn Thanh Pháp phải dọn sang nhà anh ở.

Trước đấy, mỗi ngày ở trường Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương đều dính lấy nhau, tan học xong cậu cũng phải qua nhà họ Trần làm bài tập chung với Trần Đăng Dương, làm xong còn chơi với nhau một lúc Nguyễn Thanh Pháp mới chịu về.

Nhưng từ khi Nguyễn Thanh Pháp dọn đến nhà Phạm Anh Quân, vì nhà xa nên sau khi tan học Nguyễn Thanh Pháp không thể đến nhà họ Trần được, khiến cho bọn họ mất đi rất nhiều thời gian chơi với nhau.

Trần Đăng Dương vốn rất không vui, nhưng tính tình sói tuyết vốn kiêu ngạo, anh đương nhiên không nói ra.

Nguyễn Thanh Pháp ở nhà của Phạm Anh Quân, ngoại trừ đến trường gặp Trần Đăng Dương ra thì người tiếp xúc nhiều nhất là Phạm Anh Quân, nên lúc nói chuyện, số lần nhắc tới Phạm Anh Quân của cậu càng lúc càng nhiều, khiến cho Trần Đăng Dương mỗi lần nghe đến tên Phạm Anh Quân đều đen mặt. Nguyễn Thanh Pháp lại hoàn toàn không biết nguyên nhân, chỉ cho là tâm trạng anh không tốt.

Đợi đến khi nghỉ hè, Trần Đăng Dương tưởng là cuối cùng Nguyễn Thanh Pháp cũng có thể thường xuyên đến nhà mình chơi, không ngờ Phạm Anh Quân lại dẫn Nguyễn Thanh Pháp đi du lịch. Lần này anh muốn nhìn thấy người cũng không được.

Phạm Anh Quân vốn tốt bụng, anh thấy ba người nhà họ Nguyễn đều đi chơi, vứt Nguyễn Thanh Pháp lại một mình, anh lo là cậu sẽ buồn, nên mới tranh thủ nghỉ hè dắt Nguyễn Thanh Pháp ra ngoài chơi một chuyến.

Đến lúc Trần Đăng Dương biết được, Nguyễn Thanh Pháp và Phạm Anh Quân đã đi mất rồi.

Về sau Nguyễn Thanh Pháp nghe Ninh Mật Hương kể lại, khi ấy Trần Đăng Dương tức giận đến nỗi suốt một ngày không ăn cơm, trước khi Nguyễn Thanh Pháp quay lại, anh lúc nào cũng tản ra khí lạnh người sống đừng có đến gần.

Đấy là lần đầu tiên, kể từ khi Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương quen biết nhau, tách ra lâu như vậy. Sau khi trở về, Nguyễn Thanh Pháp dỗ Trần Đăng Dương mãi anh cũng không chịu để ý đến cậu.

Mãi cho đến một ngày, Trần Đăng Dương đột nhiên cắn một cái vào gáy của cậu, sau đó, Trần Đăng Dương mới chịu để ý đến cậu.

Ninh Mật Hương nhìn thấy vết cắn trên gáy cậu, lén lút giải thích với cậu rằng đây là bản tính của sói tuyết. Sói tuyết có ý thức lãnh địa cực cao, không thích người khác đụng vào đồ của mình, Trần Đăng Dương cắn cậu đồng nghĩa với việc tuyên bố chủ quyền, để người cậu dính mùi của anh.

Từ đó về sau, Nguyễn Thanh Pháp tự giác giảm bớt số lần nhắc tới Phạm Anh Quân trước mặt Trần Đăng Dương, tuy vậy, Trần Đăng Dương vẫn không thích Phạm Anh Quân như cũ.

Mỗi lần nhìn thấy Phạm Anh Quân, cái mặt anh sẽ thúi vô cùng, như thể Phạm Anh Quân thiếu nợ anh cả tỷ vậy. Mãi cho đến khi Phạm Anh Quân ra nước ngoài, tình trạng này mới khá hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top