Chương 197: Chấm dứt hợp đồng

Sáng 15 tháng 2 năm 2038, ánh nắng nhiệt đới Phú Quốc, nhiệt độ 30 độ C, chiếu rực rỡ qua kính panorama của văn phòng AstroViet nằm trên tầng cao nhất của khu hành chính sân bay vũ trụ quốc tế Phú Quốc. Beatrice Borromeo bước vào văn phòng, mặc váy công sở đen ôm sát ngực và eo, dài qua gối, tôn lên đường cong thanh lịch, giày cao gót màu đen gõ nhẹ trên sàn gỗ mun, tạo âm thanh đều đặn. Tóc vàng của cô buộc cao, lộ gáy trắng mịn, mùi nước hoa Chanel No. 5 thoảng, gợi cảm giác sang trọng. Cô đặt iPad lên bàn gỗ lim, màn hình hiển thị biểu đồ hiệu quả truyền thông, giọng chuyên nghiệp, nhẹ nhàng: "Nam, tôi vừa kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ hợp đồng của đội ngũ đại diện AstroViet. Hợp đồng gương mặt đại diện của Lee Min-jung, ký từ ngày 15 tháng 2 năm 2036, chính thức hết hạn hôm nay, ngày 15 tháng 2 năm 2038. Cô ấy đã hoàn thành xuất sắc chiến dịch quảng bá AstroPod, đặc biệt là video quay tại Gwanghwamun, Seoul, giúp tăng 20% nhận diện thương hiệu ở Hàn Quốc và Nhật Bản, với 5 triệu lượt theo dõi mới trên X. Anh có muốn gia hạn hợp đồng với cô ấy không, hay chúng ta nên tìm gương mặt mới để đa dạng hóa chiến dịch?" Cô vuốt màn hình iPad, hiển thị biểu đồ chỉ số truyền thông, với đường cong tăng trưởng fanbase từ 10 triệu lên 15 triệu trong hai năm.

Nam mỉm cười, giọng trầm, thân thiện: "Beatrice, cô luôn làm việc chu đáo và chuyên nghiệp. Min-jung là một gương mặt đại diện tuyệt vời. Quảng cáo AstroPod của cô ấy, đặc biệt là cảnh cô ấy đứng trên AstroPod bay qua sông Hàn, đã làm rung động thị trường châu Á. Tôi nhớ khi chúng ta quay video đó, cô ấy mặc váy đỏ ôm sát, toát lên vẻ quyến rũ không thể cưỡng. Tôi muốn gia hạn hợp đồng với cô ấy thêm hai năm. Cô đã chuẩn bị tài liệu mới chưa?" Beatrice gật, mở iPad, hiển thị hợp đồng soạn sẵn: "Nam, tôi đã chuẩn bị hợp đồng gia hạn, kéo dài đến ngày 15 tháng 2 năm 2040, với mức phí 5 triệu USD, tăng 10% so với hợp đồng cũ. Điều khoản bao gồm ba chiến dịch quảng cáo mỗi năm, ưu tiên AstroPod, khách sạn vũ trụ, và trạm ASEAN. Tôi cũng thêm điều khoản thưởng 500,000 USD nếu cô ấy đạt 10 triệu lượt tương tác trên X trong năm đầu. Anh muốn bổ sung gì vào hợp đồng không?"

Nam lắc đầu, đứng dậy, bước chậm đến cửa sổ panorama, nhìn ra đường phóng dài 5 km, nơi hai bệ phóng titan chịu nhiệt lấp lánh dưới nắng, tháp điều khiển 200 m sừng sững phía xa, với radar xoay đều đặn: "Beatrice, hợp đồng cũ đã đủ tốt, và điều khoản thưởng của cô rất hợp lý. Min-jung hiểu cách làm việc của AstroViet, từ cách pose trước camera đến cách truyền tải thông điệp công nghệ. Cô gửi hợp đồng cho cô ấy xem trước, nhưng tôi muốn tự gọi điện để xác nhận ý định của cô ấy. Cô có thể về văn phòng, tôi sẽ thông báo kết quả sau." Beatrice mỉm cười, thu iPad, giọng nhẹ: "Nam, tôi sẽ gửi hợp đồng qua email mã hóa ngay bây giờ. Nếu anh cần thông cáo báo chí, họp đội truyền thông, hoặc chuẩn bị chiến dịch thay thế, cứ gọi tôi." Cô bước ra, giày cao gót vang nhẹ trên sàn gỗ mun, để lại mùi nước hoa Chanel thoảng trong không khí.

Nam ngồi lại bàn gỗ lim, mở laptop, khởi động hệ thống gọi video qua mạng 6G vệ tinh AstroViet, hình ảnh sắc nét như thật. Màn hình hiện hình Lee Min-jung tại căn hộ cao cấp ở Gangnam, Seoul, ánh sáng từ cửa sổ kính lớn chiếu lên gương mặt cô, làn da trắng mịn, không tì vết. Cô mặc áo len trắng ôm sát, ngực tròn nổi bật, váy bút chì xám dài đến gối, tóc đen buộc cao, lộ gáy thon, môi đỏ nhẹ với son cherry của Dior. Cô trả lời, giọng lạnh, hơi mệt mỏi, như vừa từ trường quay về: "Nam, chào anh. Có chuyện gì không? Tôi đang chuẩn bị cho một buổi quay phim tối nay." Nam mỉm cười, giọng thân thiện, chậm rãi: "Min-jung, hợp đồng gương mặt đại diện của cô với AstroViet chính thức hết hạn hôm nay. Tôi rất trân trọng những gì cô đã làm, từ chiến dịch AstroPod đến quảng cáo khách sạn vũ trụ. Những video của cô đã giúp AstroViet chạm đến hàng triệu khán giả. Tôi muốn gia hạn hợp đồng thêm hai năm, với mức phí 5 triệu USD, kèm thưởng nếu đạt mục tiêu truyền thông. Cô nghĩ sao về đề nghị này?"

Cô lắc đầu, ngón tay vuốt tóc, để lộ chiếc khuyên tai ngọc trai nhỏ: "Nam, cảm ơn anh đã đề nghị, nhưng tôi không muốn hợp tác thêm. Tôi bận với gia đình, con trai tôi đang lớn, và tôi có hai dự án phim mới trong năm nay. AstroViet là một hành trình tuyệt vời, nhưng tôi cần dừng lại để tập trung cho cuộc sống riêng. Tôi hy vọng anh hiểu." Nam gật, giữ giọng ôn hòa, không ép buộc: "Min-jung, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô. Cô đã giúp AstroViet rất nhiều, đặc biệt là ở thị trường Hàn Quốc, nơi thương hiệu chúng tôi giờ đứng đầu ngành du lịch vũ trụ. Nhưng để hoàn tất thủ tục pháp lý, cô có thể đến văn phòng tôi ở sân bay vũ trụ Phú Quốc để ký xác nhận chấm dứt hợp đồng không? Tôi sẽ sắp xếp AstroPod đón cô từ Incheon, chuyến bay chỉ mất hai giờ." Cô thở dài, cau mày, rõ ràng không hài lòng với việc phải di chuyển: "Nam, được thôi. Tôi sẽ bay đến sáng nay, ký xong là về ngay. Tôi có lịch quay lúc 6 giờ tối ở Seoul, nên đừng làm mất thời gian của tôi." Nam gật, giọng nhẹ: "Min-jung, tôi hứa sẽ nhanh chóng. AstroPod sẽ đón cô lúc 11 giờ sáng tại Incheon. Cảm ơn cô vì đã đồng ý." Cuộc gọi kết thúc, màn hình laptop tối lại, Nam nhìn ra biển qua cửa sổ, sóng lấp lánh dưới nắng, lòng thoáng tiếc nuối, nhớ những khoảnh khắc thân mật với cô trong quá khứ.

Lee Min-jung bay từ sân bay Incheon bằng AstroPod, hạ cánh tại bến đỗ sân bay Phú Quốc lúc 2 giờ chiều. Trời xanh trong, gió biển mang theo mùi muối mặn mà, sóng vỗ nhẹ từ xa. Cô bước xuống AstroPod, mặc váy ôm đen dài qua gối, bó sát eo và ngực, tôn lên đường cong hoàn hảo, giày cao gót 5 cm đen bóng, tóc xõa sóng nhẹ chạm vai, đeo kính râm Ray-Ban, túi xách Gucci nhỏ đeo chéo vai. Cô bước vào văn phòng AstroViet, mùi gỗ lim và không khí mát lạnh bao quanh, tiếng nhạc jazz từ hệ thống Bose vẫn vang nhẹ. Nam đứng dậy từ ghế da xoay, chào cô, giọng thân thiện: "Min-jung, cảm ơn cô đã đến. Chuyến bay có ổn không? Cô khỏe không sau hành trình từ Seoul?" Cô đặt túi xách Gucci lên bàn gỗ lim, tháo kính râm, để lộ gương mặt mịn màng, giọng ngắn gọn, hơi bực: "Nam, chuyến bay ổn. Hợp đồng đâu, tôi ký rồi về. Tôi có lịch quay lúc 6 giờ tối, không thể ở lâu." Nam đẩy tài liệu chấm dứt hợp đồng, một tập giấy dày 10 trang, nhưng chậm rãi mở ngăn kéo, lấy bút Montblanc đen, mỉm cười: "Min-jung, cô vội quá. Ngồi chút đã, tôi lấy nước cam ép từ tủ lạnh cho cô. Cô bay xa đến, để tôi tiếp đãi cô chu đáo." Cô khoanh tay, đứng thẳng, giọng lạnh: "Nam, không cần nước. Tôi chỉ muốn ký xong và đi. Đưa bút đây."

Nam không vội, bước đến gần cô, đứng sau lưng, cách vài phân, ngón tay chạm nhẹ vai cô qua lớp váy đen, cảm nhận độ mịn của vải lụa cao cấp, mùi nước hoa hoa hồng của cô thoảng lên, gợi dục vọng: "Min-jung, tôi thật sự rất tiếc khi cô rời AstroViet. Cô không chỉ là gương mặt đại diện, mà còn là biểu tượng của sự quyến rũ và tài năng. Tôi vẫn nhớ quảng cáo AstroPod tại Gwanghwamun, cô mặc váy đỏ ôm sát, đứng trên bến đỗ, gió thổi tóc bay, hàng triệu người đã xem video đó trên X và say mê cô. Cô không muốn ở lại, dù chỉ thêm một năm, để tiếp tục tỏa sáng cùng chúng tôi?" Cô đẩy tay anh, lùi một bước, tay chống lên bàn gỗ lim, giọng cứng: "Nam, anh có Yoon-ah rồi. Cô ấy trẻ, nổi tiếng, là đại diện hoàn hảo cho AstroViet. Tôi không cần thiết nữa, và tôi muốn giữ khoảng cách. Đừng làm mất thời gian của tôi."

Nam tiến sát, hơi thở phả vào gáy cô, mùi nước hoa hoa hồng của cô làm anh rạo rực, giọng trầm, chậm rãi: "Min-jung, mỗi người phụ nữ có một vẻ đẹp riêng. Yoon-ah là ánh sáng rực rỡ, như mặt trời buổi sáng ở Seoul, làm mọi thứ bừng sáng. Nhưng cô, Min-jung, cô là ngọn lửa bí ẩn, cháy âm ỉ, đầy quyến rũ, làm trái tim tôi loạn nhịp. Chỉ có trải nghiệm gần gũi, chạm vào cô, mới giúp tôi thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp ấy. Cô không muốn để lại một kỷ niệm cuối cùng, chỉ giữa hai chúng ta?" Cô quay lại, lùi thêm bước nữa, tay nắm cạnh bàn, giọng run nhưng vẫn kiên quyết: "Nam, đừng nói những lời sáo rỗng. Tôi không phải cô gái trẻ để bị anh thuyết phục. Tôi có gia đình, con trai, và sự nghiệp. Anh không được làm vậy. Đưa hợp đồng đây, tôi ký ngay."

Nam không lùi, bất ngờ vòng tay ôm eo cô, kéo cô sát vào ngực, cảm nhận đường cong cơ thể qua lớp váy, ngực cô chạm vào ngực anh, mềm mại và ấm nóng. Anh hôn môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi, vị son cherry ngọt ngào tràn ngập, môi cô mềm mại, hơi run, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Cô đẩy ngực anh, giọng run rẩy: "Nam, dừng lại. Tôi không muốn làm chuyện này. Tôi có gia đình, và anh biết điều đó. Đừng ép tôi." Nam vuốt lưng cô, ngón tay trượt xuống eo, cảm nhận độ săn chắc qua váy, giọng khàn, đầy dục vọng: "Min-jung, tôi không muốn ép cô. Nhưng cô quá đặc biệt, quá quyến rũ. Tôi không thể để cô rời đi mà không có một kỷ niệm cuối cùng. Chỉ một lần, để tôi cảm nhận cô, như cách cô từng làm tôi say mê trong những lần hợp tác trước." Cô lắc đầu, tay vẫn đẩy anh, nhưng lực yếu dần: "Nam, anh không được làm vậy. Tôi không muốn. Tôi chỉ đến để ký hợp đồng."

Nam kéo khóa váy phía sau, chậm rãi, tiếng khóa kéo vang nhẹ trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc jazz và sóng biển từ xa. Váy trượt xuống sàn gỗ mun, để lộ áo ngực đen ren, ngực tròn căng tràn, núm vú cương cứng in rõ qua lớp vải mỏng. Anh vuốt đùi cô, ngón tay trượt lên, chạm quần lót đen mỏng, cảm nhận lồn hồng phấn ướt át qua vải lụa: "Min-jung, cơ thể cô thành thật hơn lời nói. Cô cũng muốn tôi, phải không? Cô cảm nhận được tôi, như tôi đang cảm nhận cô." Cô rên khẽ, cơ thể run, tay bấu chặt vào bàn gỗ lim, móng tay cào nhẹ lên bề mặt: "Nam... anh... đừng..." Nhưng dục vọng khống chế, cô mềm nhũn, không đẩy anh nữa, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng qua áo ngực.

Nam quỳ xuống, kéo quần lót xuống mắt cá chân, để lộ lồn cô, hồng phấn, ướt át, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Anh hôn đùi trong của cô, môi trượt chậm, cảm nhận da cô mịn như lụa. Môi anh chạm lồn cô, lưỡi xoay chậm quanh âm vật, vị nước lồn mặn mà khiến anh mê mẩn. Anh liếm sâu, lưỡi trượt vào trong, cảm nhận lồn cô co bóp nhẹ, nước lồn chảy ra, thấm ướt môi anh. Cô nắm tóc anh, thở dốc, giọng khàn: "Nam... tôi... không chịu nổi..." Anh tiếp tục, lưỡi xoay chậm, đều đặn, cảm nhận từng nếp gấp trong lồn cô, nước lồn chảy xuống đùi, thấm ướt sàn gỗ mun, tạo vệt ướt nhỏ. Cô đạt cực khoái, toàn thân run rẩy, rên to: "Nam... ôi... tôi ra rồi..." Anh ngẩng lên, môi ướt, mỉm cười: "Min-jung, cô đẹp quá khi như thế này. Tôi muốn cô mãi."

Nam đứng dậy, đẩy cô ngồi xuống sofa da đen, lớp da mát lạnh chạm vào mông cô, khiến cô rùng mình. Anh cởi áo sơ mi, để lộ ngực rắn chắc, cơ bụng săn, từng múi cơ nổi rõ dưới ánh nắng. Anh kéo quần tây xuống, dương vật cương cứng, đầu đỏ rực, lấp ló qua quần lót lụa đen. Anh vuốt dương vật, chậm rãi, để cô nhìn thấy, giọng khàn: "Min-jung, tôi muốn cô cảm nhận tôi, như tôi đang cảm nhận cô. Cô có muốn tôi không?" Cô thở hổn hển, cơ thể vẫn run từ cực khoái, giọng yếu: "Nam, anh... anh quá đáng... tôi không muốn..." Nhưng cô không đứng dậy, cơ thể vẫn đáp lại, ngực phập phồng, núm vú cương cứng in qua áo ngực.

Nam đâm dương vật vào lồn cô, chậm rãi, cảm nhận lồn siết chặt, ướt át, ấm nóng, như nuốt lấy anh. Anh ra vào chậm, mỗi nhịp sâu, cảm nhận từng nếp gấp trong lồn cô, giọng trầm: "Min-jung, cô tuyệt vời quá. Tôi không thể quên cảm giác này, lồn cô siết chặt tôi, như không muốn buông." Cô rên to, tay bấu vào sofa, móng tay cào lên da, tạo vết xước nhẹ: "Nam... chậm thôi... tôi... tôi không chịu nổi..." Anh bóp ngực cô qua áo ngực, ngón tay nhéo núm vú cương cứng, khiến cô rên lớn hơn: "Nam... ôi... anh..." Anh hôn cổ cô, liếm gáy, mùi nước hoa hoa hồng hòa quyện với mồ hôi, làm anh điên dại: "Min-jung, tôi muốn cảm nhận từng khoảnh khắc với cô, từng nhịp, từng hơi thở."

Anh giữ nhịp chậm, cố ý kéo dài, dương vật trượt ra gần hết, chỉ còn đầu chạm lồn, rồi đẩy sâu vào, lồn cô co bóp mạnh, nước lồn chảy ra, thấm ướt sofa. Cô đạt cực khoái lần nữa, lồn siết chặt, nước lồn chảy xuống đùi, giọng khàn: "Nam... tôi... ra nữa rồi..." Anh tiếp tục, nhịp vẫn chậm, mỗi lần đẩy sâu, cảm nhận lồn cô ôm lấy dương vật, như muốn giữ anh mãi. Anh hôn môi cô, lưỡi quấn, vị son cherry hòa với mồ hôi mặn mà. Cuối cùng, anh đạt cực khoái, xuất tinh, tinh trùng nóng hổi tràn vào lồn cô, hòa quyện với nước lồn, chảy xuống sofa, tạo vệt ướt dài, thấm qua lớp da. Họ thở hổn hển, Nam ôm cô, hôn trán, giọng khàn: "Min-jung, cảm ơn cô vì khoảnh khắc này. Cô làm tôi điên dại, như ngọn lửa không bao giờ tắt." Cô đẩy anh ra, giọng yếu, giận dữ: "Nam, anh quá đáng. Tôi không muốn để chuyện này xảy ra. Anh không nên ép tôi như vậy."

Lee Min-jung ngồi dậy, chỉnh áo ngực, kéo váy lên, khóa kéo vang nhẹ trong không gian tĩnh lặng. Cô lấy khăn giấy từ hộp trên bàn gỗ lim, lau mồ hôi trên trán, đùi, và sofa, giọng lạnh như băng: "Nam, đưa hợp đồng đây. Tôi ký rồi đi ngay. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này, và đừng liên lạc với tôi nữa." Nam đứng dậy, chỉnh quần tây, lấy tài liệu từ bàn, đưa bút Montblanc, giọng nhẹ: "Min-jung, tôi xin lỗi nếu làm cô khó chịu. Tôi chỉ muốn giữ một kỷ niệm cuối với cô, người phụ nữ đặc biệt đã giúp AstroViet tỏa sáng trên thị trường toàn cầu." Cô cầm bút, ký nhanh, chữ ký sắc nét, uốn lượn, đẩy tài liệu về phía anh: "Nam, anh ký đi. Tôi không muốn nói thêm gì nữa. Tôi cần trở về Seoul ngay." Nam cầm bút, ký xác nhận chấm dứt hợp đồng, đóng dấu đỏ AstroViet với logo hình ngôi sao và tên công ty, giọng chân thành: "Min-jung, tôi tôn trọng quyết định của cô. Cô đã làm rất tốt cho AstroViet, từ chiến dịch AstroPod bay qua sông Hàn đến quảng cáo trạm ASEAN tại Singapore. Tôi sẽ luôn nhớ những đóng góp của cô."

Cô đứng dậy, cầm túi xách Gucci, kiểm tra lại váy và tóc trong gương nhỏ trên bàn, vuốt lại tóc cho gọn, không nói thêm lời nào. Cô bước ra cửa, giày cao gót vang đều trên sàn gỗ mun, mỗi bước như khẳng định sự kiên quyết. Nam đi theo, tiễn cô ra bến AstroPod ngoài văn phòng, nơi con tàu titan sáng bóng đợi sẵn, cửa kính phản chiếu ánh nắng nhiệt đới. Gió biển Phú Quốc thổi qua, mang theo mùi muối mặn, sóng vỗ nhẹ từ xa, hòa quyện với tiếng động cơ plasma của AstroPod đang khởi động. Nam nắm tay cô, giọng chân thành, chậm rãi: "Min-jung, tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cô, dù chỉ là bạn. Cô sẽ luôn là một phần ký ức đẹp của tôi và AstroViet. Cảm ơn cô vì tất cả." Cô rút tay, đeo kính râm Ray-Ban, giọng lạnh lùng: "Nam, tạm biệt. Đừng liên lạc với tôi nữa. Tôi có cuộc sống riêng, và tôi muốn giữ nó như vậy." Cô bước lên AstroPod, cửa tàu đóng lại với tiếng "xoẹt" nhẹ, động cơ plasma rì rầm, tàu cất cánh, biến mất vào bầu trời xanh thẳm, để lại vệt sáng bạc mỏng manh trên nền mây trắng.

Nam đứng lại bến đỗ, nhìn theo tàu khuất dần, lòng nặng trĩu, như thể một phần ký ức vừa rời xa mãi mãi. Anh trở vào văn phòng, ngồi xuống sofa da đen, nơi vẫn còn hơi ấm của Lee Min-jung, mùi nước hoa hoa hồng thoảng nhẹ. Anh ngắm biển qua kính panorama, ánh nắng phản chiếu sóng lấp lánh, tiếng sóng vỗ đều đặn như nhịp tim. Hình ảnh Lee Min-jung, với vẻ đẹp lạnh lùng, ngọn lửa bí ẩn cháy âm ỉ, vẫn ám ảnh anh, như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top