Chap 14#2

-Ôi Granger, đừng ngớ người ra vậy nữa!

-Granger?- Draco lay lay vai Hermione.

-Granger!- Lúc này Hermione mới ngớ người, vừa nãy tại sao cô lại bất động như tượng thế kia? Chính cô cũng không hiểu vì sao.

-Gì cơ?

-Đừng ngớ người ra như vậy, Granger! Cô bị tôi hút hồn rồi phải không?- Draco nhoẻn miệng cười.- Tôi biết mà.

-Ngưng ảo tưởng đi Malfoy! Tôi chỉ là hơi giật mình một chút.- Hermione biểu môi rõ dài.

-Chỉ cần thú nhận, Granger! Cô rõ ràng vừa bị tôi mê hoặc.- Draco biểu lộ sự thích thú.

-Tôi chỉ là hơi giật mình thôi.- Hermione cự. :))

-Tôi biết mà! Cô vừa ngớ người ra đấy thôi.- Draco tiếp tục cù nhây

Ahhh, nói chuyện với Draco thì chẳng thà cô tự nói chuyện với cái đầu gối có vẻ còn tốt hơn.

-Cậu biết đó, chuyện này khá là thư giãn- cô lái qua một chủ đề khác -Và tôi không nhớ lần cuối cùng tôi cười nhiều như vầy là khi nào. Cảm thấy như có một ngắt quãng rất nhỏ trong việc học tập.

-Ừ, tôi rất vui vì cô thấy được sự tốt đẹp trong việc để bộ não của cô thư thái hơn một chút- Draco nói -Thành thật mà nói, Granger, cách học của cô ấy, nó là một mớ những thứ đáng sợ. Và thấy khó khăn khi mà cô đẩy những người xung quanh cô theo nó, tôi ngạc nhiên khi thấy Potter và Weasley không có lấy một nửa thông minh như cô đang có.

-Không phải cậu luôn tránh đi khi mỗi lần tôi nói chuyện với hai người đó hay sao?- Hermione cáu kỉnh nói -Chỉ cần để họ một mình, họ sẽ thông minh theo những cách riêng của họ.

Draco khịt mũi: -Phải rồi, chúng thôi minh như...- Tuy nhiên khi nhìn thấy Hermione bắn cho mình một cái nhìn, cậu dừng lại giữa cậu, lựa chọn một sự im lặng thay thế.

Họ ngồi trong sự yên tĩnh của đêm, được an ủi bởi những làn gió êm dịu bao bọc xung quanh. Sân Quidditch nằm trước mặt họ, được chiếu sáng bởi một vầng trăng nhè nhẹ. Tiếng dế kêu ở xa xa, trộn lẫn với những âm thanh khác đi kèm với màn đêm. Đôi khi, chiếc Còng tay tình yêu bắt các tia sáng từ ánh trăng một cách lấp lánh vui tươi, như một bí quyết riêng ít ai biết đến.

-Tôi có một đề xuất cho cô, Granger- Draco lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng của màn đêm.

-Và nó là gì?-Hermione hỏi tò mò, ôm đầu gối lại gần phía ngực.

Xem xét vấn đề cô đã làm nô lệ sau chổi của tôi như thế nào trong mấy tháng này, chỉ huy tôi qua những giờ học tồi tệ kinh khủng, và mấy cái khác.-Draco tạm dừng và Hermione nhìn cậu chăm chú -Tôi cho rằng chúng ta hãy ngắt quãng tất cả bây giờ và sau nữa, cứ mỗi vài giờ. Không phải là lâu lắm... tôi xác định sẽ học, vì cô.. nhưng đủ lâu để não chúng ta không nổ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Hermione trợn tròn mắt của cô: -Cậu thì có thể. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không.

-Đó không phải là thứ được nói ở đây, Granger- Draco nói -Vấn đề là, một vài lần ngắt quãng sẽ làm cho tôi, làm cho chúng ta cảm thấy tốt hơn. Cô nói gì về điều này?

Sau một vài lần trầm ngâm (tính toán xem nó sẽ phá vỡ như thế nào về thời gian học tập của cô), Hermione nhượng bộ: - Được rồi, tôi đoán là một vài lần thư giãn trong một thời gian cũng không tổn hại gì.

-Vâng, cám ơn Merlin rằng cô đã thấy ánh sáng!- Draco thở ra nhẹ nhõm - Nếu tôi phải bỏ ra tám giờ ngồi trên ghế mà không nghỉ ngơi một lần nữa, xác xuất mông tôi bị tê liệt hoàn toàn vào cuối kì này là rất cao đấy.

-Oh đừng quá bi thảm như vậy!

Hai vị Thủ lĩnh đã dành một khoảng thời gian tiếp theo để tán gẫu, tận hưởng những cuộc đấu khẩu trong hầu hết các cuộc hội thoại của họ. Sau đó, họ leo lên cán chổi của Draco và bay về kí túc xá với một chút sửa đổi (theo ý nghĩ của Hermione) trước khi đi ngủ.

****************************

Tuần này đã rời đi sớm để lại cuối tuần, và có một khoảng thời gian không bị những giáo viên 'tra tấn' với một định nghĩa hoàn toàn mới. Kì thi Pháp thuật Tận Sức đã đến, do đó, có thể hiểu là họ đã chồng chất lên những học sinh đống bài tập về nhà, nhưng ngoài ra, họ còn mọc thêm ra bất ngờ những bài kiểm tra bất ngờ và những cuộc thi thử mỗi ngày mỗi khác cho năm thứ bảy.

Hơn nữa, một số các giáo sư thực hiện màn la hét về mấy câu hỏi ngẫu nhiên liên quan đến đối tượng tương ứng là các học sinh giữa lớp.

Đến cuối tuần đầu tiên của tháng tư, Draco đã kì vọng rất nhiều về chuyến đi Hogsmeade – hay đúng hơn, chuyến tuần tra làng Hogsmeade với Hermione.

Ngồi vào bàn nhà Gryffindor vào sáng thứ bảy gần như là một sự khuây khỏa cho Draco, xem xét rằng cậu có thể ở làng Hogsmeade trong một vài giờ. Việc học ở trường là một cuộc đi bộ đường dài, trong một thời gian tối thiểu.

Draco lấy nước trái cây cho mình và đổ một ít cho Hermione, một số người, ngay lúc này, lại chỉ trỏ vào cậu. Khi nhìn xung quanh, Draco bắt gặp Ginny và ánh mắt cô ta nhìn cậu "giận dỗi" từ dãy bàn và cậu bỏ qua nó. Gần đây, Weaslette dường như ở trong tâm trạng cáu kỉnh, gắt gỏng hơn bình thường.

-Ăn sáng thôi Granger!- Giựt phăng cuốn sách từ tay Hermione, liếc qua nhe một cái rồi lẩm bẩm: "Trang 174 dòng 19 chữ thứ 5."

-Hôm nay có món gì vậy?- Hermione "ngoan ngoãn" (trong mắt Ginny) ngồi và uống cốc nước Draco lấy cho.

-Thịt ba rọi, cô thích nó mà.- Draco nói khi gắp cho Hermione vài miếng thịt, một số người chỉ trỏ vào họ.

-Trứng nhé Malfoy, trứng rán, cậu thích nó nhất mà, đúng không?- Hermione cũng gắp cho cậu. Lại thêm một vài người nữa nhìn họ.

-Cho tôi hai cái!

-Được.

-Hai người thân thiết từ hồi nào vậy?- Ginny ngồi đối diện hỏi, cơ mặt hơi co lại.

-Vẫn vậy mà.- Dĩ nhiên Draco đã quen với việc phớt lờ Đội Quân Trong Mơ rồi nên chỉ nó mình Hermione trả lời Ginny.

-Thật sao?-Ginny lầm bầm mỉa mai. Ăn nhanh xong liền đứng dậy phất áo bỏ đi . :)))

****************************

Sau bữa ăn sáng, Draco và Hermione tách khỏi Harry và Ron để đi báo cáo với giáo sư Mcgonagall. Sau đó, họ được phái đến Hogsmeade. Cả hai chỉ có một giờ dành cho mình, mà nó lại trôi qua trong nháy mắt, kế đến họ có mặt ở quán Ba Cây Chổi để Hermione mua cho mình một cốc bia bơ (Draco không muốn uống).

-Tôi tự hỏi, Granger. Tại sao cô đã chạy bộ rất nhiều ở cuộc chiến nhưng vẫn không ốm đẹp lên tí nào vậy?- Draco châm biếm, trong đầu đột nhiên nhớ lại chuyện từng xảy ra trong nhà tắm.

-Tôi cũng tự hỏi sao cậu lại có một thân hình đẹp như vậy trong khi cậu chỉ việc đứng nhìn những người khác bị tra tấn hành hạ? - Hermione bĩnh tĩnh đáp lại, mặt không chút huyết sắc.

-Đừng xéo sắc như vậy chứ Granger!

-Đó là sự thật!

-Cô lộ rõ âm mưu rồi đấy.

-Tôi chỉ nói sự thật. Là cậu khơi mào trước.- Hermione nhún vai

Draco im lặng. Cả hai đơn giản chỉ tiếp tục bước đi đến khi vòng về quán Ba Cây Chổi, Draco mở của cho Hermione như một thói quen, Hermione cũng không bận tâm mấy, đối với cậu chắc cũng chỉ là hành động lịch thiệp, hoặc đại loại vậy. Sau khi lấy một chai bia bơ cho Mione, một lần nữa, Draco không muốn uống, thì một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau Mione.

-Ohh, xem chúng ta có gì nào? Một con khốn máu bùn không có tay để tự mở của sao?- Pansy nói bất ngờ từ đằng sau Hermione với bàn tay chạm nhẹ vài sợi tóc của cô gái Gryffindor, bên cạnh là cô bạn thân, Greengrass.

-Xù thật đấy, trông hệt cái bờm của con sư tử.- Ả ta tiếp tục nói.

-Cảm ơn đống lời khen lòng bò của cô, quý cô PARKINSON ạ.- Hermione cười khẩy, nhấn mạnh họ của Pansy làm cho ả ta có chút không hiểu. Kế bên Draco vẫn đang tiếp tục, một lần nữa, cười bằng tràng giả ho, anh biết rõ, ở thế giới muggles, parkinson là tên một loại bệnh.

-Mày nhấn mạnh họ tao để làm gì?-Ả ta hất hàm.

-Tôi không nghĩ là cô đủ thông minh để hiểu đâu, Pug ạ. Còn bây giờ, tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có thời gian để tiếp chuyện với cô đâu. Tạm biệt nhé, Pug!

-Sao mày dám..- Ả giơ tay lên định tát cô nhưng dĩ nhiên, Hermione sẽ không để điều đó xảy ra, trước khi cô kịp giữ tay ả, đã có một bàn tay nhanh hơn rồi.

-Tránh ra đi, Pansy, cô đang cản trở tôi đấy.- Draco kéo tay Pansy xuống, bước ra ngoài với Hermione theo sau, để lại Pansy đứng như trời trồng.

-Con khốn đó... Nó.-Ả tức giận

-Thôi nào Pansy, như vậy không phải cách giải quyết toits đâu, tao có một ý tưởng mới hay hơn này.- Greengrass từ kế bên cản ả lời, gian xảo bày kế, kế bên Pansy cũng đang nhoẻn miệng cười.

"Lần này, mày chết chắc rồi, con khốn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top