c40: Hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ mà không có nguy hiểm)
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người sắc mặt đều ngưng trọng nhìn Tử Nghiên nằm trên giường bệnh, mà người luôn luôn nắm lấy tay Tử Nghiên - Yoon Ji Hoo, sắc mặt càng khó xem, vô cùng tái nhợt, đôi mắt cũng rất nặng nề, nhưng mắt hắn vẫn không nháy một chút nhìn chằm chằm Tử Nghiên, trong nội tâm phi thường dày vò.
Bởi vì, ba ngày thời kỳ nguy hiểm, nay đã là ngày thứ ba, từ ngày đó mê man mà ngất đi, Tử Nghiên đến giờ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, dù kêu thế nào, cứ như vậy cũng không có tỉnh lại. Mà hiện tại là thời khắc quan trọng nhất, nếu vẫn không tỉnh lại, Tử Nghiên sẽ...
Geum Jan Di tựa vào vai Ga Eul, nhẹ giọng khóc nức nở, mà Ga Eul hốc mắt đã đỏ hoe, một bên an ủi Jan Di, một bên cố nén lại nước mắt sắp chảy xuống.
"Nghiên Nhi, đừng ngủ nữa! Đã hai ngày rồi, em hẳn là đã ngủ no rồi. Muốn ngủ tiếp, trước đứng lên ăn cơm, được không?" Mấy ngày nay Yoon Ji Hoo cứ như vậy mà ngồi, tự lẩm bẩm, hắn tin tưởng Nghiên Nhi có thể nghe được lời hắn nói.
F3 đều lộ vẻ bi thương, nhìn bộ dạng Ji Hoo như thế này, trong lòng bọn họ cũng rất khó chịu, Song Woo Bin đứng bên cạnh Ji Hoo, vì thế liền đưa tay đè lại bả vai Ji Hoo, nói: "Ji Hoo, cậu đi nghỉ ngơi đi, nơi này còn có bọn tớ, chờ một lát, Tử Nghiên tỉnh lại, mà cậu lại ngã ra đây, cô ấy sẽ rất thương tâm, bọn tớ tin tưởng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu." Mấy ngày nay Ji Hoo suốt đêm đều không ngủ, luôn một bên chăm sóc cho Tử Nghiên, chuyện gì cũng tự mình làm, cũng không để chị Tử Nghiên Jan Di chạm vào cô ấy.
Yoon Ji Hoo không để ý, chuyên tâm nhìn Tử Nghiên, tiếp tục nói: "Nghiên Nhi, em hãy nhanh tỉnh lại một chút đi, anh mang em đi du lịch, chỉ hai người chúng ta thôi, em muốn đến đâu anh liền mang em đi, đến khi em chơi hết vui, chúng ta lại trở về, em bằng lòng không!" Nhìn khuôn mặt Tử Nghiên không còn chút máu, hắn cũng rất đau lòng, lại càng hận chủ tịch Kang.
"Nghiên Nhi, chờ em tỉnh lại, chúng ta liền đính hôn, như vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi, em mau chóng tỉnh lại, chúng ta cùng đi chọn nhẫn." Ánh mắt Yoon Ji Hoo trống rỗng, mấy ngày nay tinh thần luôn khủng hoảng, lo âu thời gian dài, mỗi một giờ trôi qua, hắn đều hy vọng có kỳ tích xuất hiện, đáng tiếc, luôn luôn đều thất vọng .
Tuy rằng bên này luôn chờ Tử Nghiên tỉnh lại, nhưng là một bên khác, F4 luôn không từ bỏ tiến hành áp lực với chủ tịch Kang, có rất nhiều công trình bị bọn họ quấy nhiễu đều không thành công, làm chủ tịch Kang tức giận đến khó thở, bà ta cũng thật không ngờ cái con bé Kim Tử Nghiên ở trong lòng Yoon Ji Hoo, lại quan trọng như vậy. Hừ, cho rằng chỉ quấy nhiễu như vậy là bà sẽ sợ sao? Còn non lắm!
Tin báo phát hành trong mấy ngày này, làm danh dự tập đoàn Shinwa hao tổn rất nhiều, sản lượng cũng giảm sút nghiêm trọng, lúc Jun Pyo làm cho một nam sinh nhảy lầu, đã từng xảy ra chuyện này một lần, lần đó là do Geum Jan Di mà thành, mà lần này, lại là vì Kim Tử Nghiên mà phát sinh, hai chị em nhà này đúng là cùng chung chí hướng ha.
Chủ tịch Kang đến chỗ phòng khám Kim Tử Nghiên, công khai tiêu sái đi vào. Vừa vào đến liền thấy toàn bộ F4 đều ở đây, rất là kinh ngạc, con nhóc kia nhân duyên đúng là thật tốt. Chủ tịch Kang đi vào từ phía sau, cười nhạo nói: "Thế nào, còn chưa chết sao? Xem ra mạng đúng là thật lớn ." Một bộ mặt cao ngạo, làm cho người ta nhìn đều muốn nổi giận.
Geum Jan Di nhìn kẻ đầu sỏ hại em gái, liền tức giận, một chút mặt mũi cũng không cho, quát: "Bà tới làm gì? Nơi này không chào đón bà. Tôi cảnh cáo bà, nếu em gái tôi có việc gì, tôi dù có tán gia bại sản, cũng muốn kiện bà, người khác sợ bà, cũng không có nghĩa là tôi sợ bà!"
Geum Jan Di vừa nói, vừa đi đến trước mặt chủ tịch Kang, lúc bà ta không kịp phòng bị, đẩy mạnh bà ta về phía sau, nếu không phải có trưởng phòng Jung ở phía sau đỡ kịp, chỉ sợ bà ta đã ngã chổng vó.
"Thật bất lịch sự! Đây là thái độ của cô với trưởng bối sao?" Chủ tịch Kang quá hoảng, ánh mắt sắc bén nhìn Geum Jan Di nói.
Yoon Ji Hoo nghe đến chủ tịch Kang nguyền rủa Tử Nghiên, trong lòng phẫn nộ vô cùng, nhưng mắt hắn một giây cũng không rời khỏi người Tử Nghiên nói: "Nếu ngươi muốn người khác lễ phép với ngươi, bản thân ngươi nên học cách tôn trọng người khác trước. Một trưởng bối làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy, không có tư cách bình luận người khác!"
"Ma nữ, bà còn không để yên sao, bà rốt cuộc muốn gì, bà nói cho rõ đi. Bà có thể không tự cho mình là đúng tự chủ trương được sao?" Goo Jun Pyo vừa nhìn thấy bà ta, tựa như ngọn núi lửa bộc phát, phẫn nộ nhìn bà ta nói, việc lần này bà ta làm, thực sự làm hắn rất tức giận.
Chủ tịch Kang thấy con trai thế nhưng lại vươn cánh tay ra ngoài, vô cùng tức giận, liền nói: "Con nói chuyện với mẹ như vậy sao, giáo dưỡng của con để đi đâu hết rồi!" Hơn nữa công trình lần này, người quấy nhiễu còn có phần của nó, này làm bà càng tức giận, thật sự là phản, mọc đủ lông đủ cánh rồi sao!
"Chờ bà học cách tôn trọng người khác xong, hãy hỏi lại giáo dưỡng của tôi!" Goo Jun Pyo thật sự đối với bà ta rất thất vọng, trong mắt bà ta, lợi ích là quan trọng nhất, người nhà chỉ đứng thứ hai, chuyện của chị bà ta cũng tự làm chủ, hiện tại lại đem chủ ý đánh trên đầu hắn.
Song Woo Bin toàn thân bao phủ sát khí, hắn đứng ra nói: "Chủ tịch Kang, nếu như bà muốn xé rách da mặt, tôi cũng không ngại, dù sao xét cho cùng tôi thế lực cũng không nhỏ, hẳn là có thể cùng tập đoàn đối đi (cái này mình không hiểu lắm)." Hắn không thèm cố kỵ, còn muốn động nữa, trừ phi còn mệnh.
"Chủ tịch Kang, chúng tôi cũng giống như Woo Bin, ba tập đoàn liên hợp, hẳn là không dễ dàng bị tiêu diệt. Lại nói, không chỉ đơn giản là ba tập đoàn chúng tôi, còn có thể có tập đoàn khác, dù sao như vậy chẳng lẽ tập đoàn thần thoại không chịu tổn thất nào sao, bà xem, chúng tôi xử lý có ổn thỏa không." So Yi Jung hai tay đút vào túi quần, nhàn hạ thoải mái tựa vào cái bàn bên cạnh nói. Có đôi khi luôn luôn chịu thua, cũng không phải là một việc tốt, bởi vì người khác sẽ càng xem thường họ thôi.
Chủ tịch Kang nghe vậy, bình tĩnh nhìn bọn họ, như đang đánh giá, hoặc như suy tư. Cuối cùng, cúi đầu ha ha cười rộ lên, hơn nữa còn vỗ vỗ tay, cười nói: "Quả thật là hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy), Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi chờ, chờ xem các cậu có chiêu gì!" Nói xong, xoay người ngẩng đầu tiêu sái bước ra ngoài, lúc tới cửa khi, ngừng một chút, nói: "Yoon Ji Hoo, không cần tiếp tục đau khổ chờ đợi, thân thể của cô ta không có khả năng qua cửa này, cậu vẫn nên giúp cô ta mua cái quan tài trước còn thực tế hơn. Ha ha ha!" Chủ tịch Kang nói xong lời cuối cùng, liền phá lên cười, sau đó đi ra ngoài.
Yoon Ji Hoo thật tức giận, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt để phản kích, mà quan trọng là Nghiên Nhi rốt cuộc thì khi nào tỉnh lại, Ji Hoo bi thương nói: "Nghiên Nhi, em có phải tức giận hay không, nếu là tức giận, vậy thì nhanh chóng tỉnh lạ đi, chúng ta cùng nhau đi trả thù, em không phải rất thông minh chủ ý rất là nhiều sao, mọi người cùng đợi em tỉnh lại, cùng chỉnh chủ tịch Kang nhé."
Lúc này, ECG (điện tim đồ) bên cạnh luôn nhảy lên, không cao không thấp, hơn nữa có xu thế biên độ từ trên xuống dưới, điều này dẫn tới làm mọi người vô cùn kinh ngạc gắt gao nhìn chằm chằm nó. Ji Hoo nhanh chóng nắm chặt tay Tử Nghiên, nhìn chăm chú vào điện tim đồ, hốc mắt cũng đã đỏ lên, trong lòng không ngừng cầu khẩn Tử Nghiên sẽ không có việc gì.
"Nghiên Nhi, em phải cố gắng, chẳng lẽ em muốn bỏ lại một mình anh ở đây sao? Anh nói rồi, em đi đâu anh cũng sẽ đi theo, anh Yoon Ji Hoo đã nói được thì sẽ làm được." Yoon Ji Hoo nói xong lời cuối cùng, cơ hồ là rống, trong thanh âm mang theo vô tận nghẹn ngào, không thể tin nhìn đường điện tim đồ dần dần đi xuống, gần như trở thành 180 độ .
Trong cơn hôn mê, Tử Nghiên vẫn luôn nghe được có âm thanh người nói chuyện với cô, từ thanh âm, cô biết đó là Ji Hoo của cô đang cố gắng đè nén cảm xúc, cô không muốn Ji Hoo thương tâm như vậy, nghĩ muốn mở mắt, nhưng là, cô không mở ra được, chỉ có thể làm cô đau lòng rơi lệ nghe thanh âm vang lên bên tai.
Luôn luôn nhìn chăm chú vào Tử Nghiên, Ga Eul kinh ngạc nhìn thấy Tử Nghiên chảy nước mắt, hét lớn: "Tử Nghiên chảy nước mắt, cậu ấy có cảm giác, cậu ấy có cảm giác. Tử Nghiên, cậu mau chóng tỉnh dậy đi, tất cả mọi người rất lo lắng cho cậu, cậu không quan tâm đến Ji Hoo tiền bối nữa sao, Tử Nghiên, mau mau tỉnh đi."
"Nghiên Nhi, anh đã nói sẽ không để cho em tiếp tục khóc, nhưng là, mỗi lần anh đều để lỡ, có phải anh không làm tốt không, như vậy, anh sẽ sửa, chỉ cần em tỉnh lại, muốn anh làm gì, anh cũng sẽ đáp ứng." Yoon Ji Hoo vừa lau đi nước mắt của cô, vừa ôn nhu nói, phát hiện ánh mắt cô hơi hơi động, làm hắn vô cùng mừng rỡ.
Lúc này, tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Tử Nghiên, chờ mong cô ấy có thể mở mắt, thời gian từng giây trôi qua, lúc mọi người nghĩ thất vọng, ánh mắt Tử Nghiên chậm rãi mở ra, đối với ánh mắt thất vọng của bọn họ, mỉm cười.
Geum Jan Di cùng Ga Eul hai người nhào vào ôm nhau (cái chỗ này đáng lẽ, em ôm anh tỏ ra vui mừng chứ nhỉ, còn anh thì thừa cơ hưởng phúc lợi, chứ tại sao lại nữ ôm nữ thế này..), vừa cười vừa hô to, hai ngày không ngừng chờ đợi này, quả thực là một loại tra tấn, nhưng cuối cùng kết quả như thế này thật là tốt. Song Woo Bin cùng So Yi Jung thì vỗ tay vui mừng hoan hô, lộ ra nụ cười đã biến mất hai ngày rồi, mà Goo Jun Pyo thì ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, đem nước mắt bức trở về. Năm người nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, lưu lại hai người yêu vừa trải qua cửa sinh tử.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, Yoon Ji Hoo liền ôm chặt lấy cô, thân thể hắn cơ hồ tựa cả vào giường, bả đầu chôn bên trái cô, thanh âm run run nói: "Nghiên Nhi, em cuối cùng đã tỉnh lại, em có biết anh sợ hãi đến thế nào không? Anh sợ em nhẫn tâm bỏ lại anh một mình mà đi! Em cũng quá nhẫn tâm, một giấc ngủ, liền ngủ lâu như vậy, làm anh lo lắng muốn chết."
Tử Nghiên rõ ràng cảm giác được có một làn sóng nhiệt chảy qua vai cô, cô biết hắn đang khóc, vì lo lắng cho cô mà khóc. Tử Nghiên hé miệng, muốn bảo hắn đừng khóc nữa, nhưng mà yết hầu khô khốc, chỉ có thể nói ra được thanh âm khàn khàn "Đừng..."
"Là anh hồ đồ, em chờ một chút, anh đi lấy nước cho em uống." Yoon Ji Hoo ngẩng đầu, đứng lên, ở chiếc bàn cạnh giường rót một ly nước, dùng miệng giúp cô uống nước, hắn thấy tình hình hiện tại căn bản cô sẽ không động được.
Tử Nghiên chỉ có thể nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Ji Hoo càng ngày càng gần, trên sắc mặt tái nhợt của cô xuất hiện một tia đỏ ửng, Ji Hoo cúi đầu, chạm đến miệng cô, đem nước ấm áp từ trong miệng đưa vào miệng cô, tiếp tục uống một ngụm, không để ý cô kinh ngạc, tiếp tục uy, liên tiếp năm sáu lần như vậy, hắn mới ngừng.
Yoon Ji Hoo buông cốc nước, thấy cô xấu hổ không dám nhìn hắn, không khỏi có chút buồn cười, vì thế cười nói: "Đứa ngốc, cái này thì có gì mà xấu hổ, thân em chỗ nào anh chưa thấy qua, chẳng qua là hôn một chút thôi, em đã như vậy, về sau thì thế nào bây giờ." (@O@!)
Tử Nghiên nghe xong, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải cô không còn sức lực, toàn thân không có khả năng nhúc nhích, cô khẳng định đã trả thù . Tử Nghiên tức giận quay đầu, không thèm để ý hắn nữa, lúc này, cửa mở ra, bước vào là ông nội Ji Hoo.
Ông nội tiến vào, vui mừng nở nụ cười, nghĩ thầm, đứa nhỏ kia cuối cùng cũng đã tỉnh, bằng không cháu trai ông đã không biết thành dạng gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top