Chương 29: Nếu biết là đau khổ
Chương 29:Nếu biết là đau khổ
Người ta bảo rằng tình yêu nồng nàn như rượu, uống một ngụm rồi cảm nhận yêu thương chảy dọc các tế bào, căng tràn trong lồng ngực.
Người ta bảo rằng tình yêu giống chocolate, đắng ngắt đầu lưỡi ngọt ngào trong tim.
Người ta bảo rằng tình yêu giống như thuốc phiện, đã chót nghiện rồi sẽ chẳng thể cai.
Người ta bảo rằng tình yêu là nỗi đau, những nỗi đau xếp chồng lên nỗi đau không có điểm dừng lại..Đã chót đau rồi thì chẳng thể dứt ra, vẫn cứ muốn uống trọn những kỉ niệm như rượu, gặm nhấm nỗi xót xa như một thanh chocolat đắng, quằn quại trong đau thương như một con nghiện lâu năm.
Tình yêu là vậy…biết là sẽ khổ nhưng vẫn sẽ yêu.
--------------
An oằn mình chống người dậy…
Đầu cô có chút đau dấm dứt, nhưng tinh thần đã tỉnh táo đôi chút.
- Ha ha ha…Mày sướng nhỉ?
Hùng nhìn An đang lò mò trong bóng tối tìm nước, hắn cười trêu chọc.
- Ờ, tao uống nhiều quá giờ chẳng nhớ gì nữa?
An xoa xoa thái dương, nhăn mặt uống cạn cốc nước đầy. Cổ họng bỏng rát đã được xoa dịu đi một chút, An ngồi xuống ghế úp mặt vào bàn mệt mỏi.
- Đói quá có gì ăn không?
- Có ngô của mày kia kìa.
Hùng đánh mắt sang hai bắp ngô nguội ngắt ở trên bàn.
- Chúng mày mua à, nguội cả rồi.
An ngó ngó rồi cầm một bắp đưa lên miệng gặm.
- Tao có bao giờ ăn ngô đâu mà mua. Sếp mày mua cho mày đấy.
- Sếp tao, ý mày bảo là…
- Anh Đức..chị gái ạ.. Hùng bật cười nhìn khuôn mặt đơ ra của con bạn.
- Hắn mua làm gì?
- Tao chịu… Nhưng…mày với lão ta có chuyện gì đúng không? Sao lại đi ăn với nhau.
An nhìn trâm trâm vào bắp ngô, rồi lại quay sang nhìn Hùng nhún vai đáp.
- Làm gì có gì, chẳng là…mà thôi chuyện dài dòng lắm, bao giờ có dịp tao kể cho. Giờ mệt quá, phải tắm đây.
- Kể luôn đi còn chờ gì nữa, lắm chuyện, đừng làm tao tò mò.
Thấy Hùng và An trò chuyện râm ran ngoài phòng khách, Sơn cũng từ phòng chạy ra, kéo ghế ngồi góp chuyện.
- Hôm nay lão ấy kéo được mày về cũng khỏe đấy, mày rũ là như con cá chết lão ấy phải cõng mày đấy. Bọn tao mời ở lại uống nước nhưng lão ta bảo muộn phải về nên từ chối…Sơn toe toét cười chêm lời.
- Thế à, tao chẳng nhớ gì nhỉ?
- Nhớ nhung gì để sau, kể đi xem nào, mới gặp sau lại rủ nhau đi ăn thân thiết thế?
An chậm chạp vừa ăn ngô, vừa nói trong ánh mắt háo hức rực lửa của 2 cô bạn.
- Cái hôm tao ra sân bay đón Hùng, tao gặp một vụ tai nạn, vô tình tao nhờ anh ta cũng tao giúp ông cụ bị tai nạn ngất ở ngoài đường ấy đến bệnh viện. Đấy là lần đầu tiên tao gặp anh ta, rồi sau đó anh ta đến công ty tao làm cố vấn kinh doanh tạm thời. Ngày hôm ấy tao đột nhiên sút lưng, anh ta nhìn thấy và đưa tao đi bệnh viện.
- Uhm…. ~~~ Hùng và Sơn nhìn nhau cười dài giọng nói…
- Sau 2 lần đấy thì tao muốn cảm ơn anh ta nên mời anh ta đi ăn. Vậy thôi.
- Chỉ vậy thôi….~ Hùng, Sơn ôm bụng cười.
- Ha ha ha, mày đúng là ngố, tao đảm bảo anh ta có cảm tình với mày, nếu không không bao giờ anh ta nhận lời mời đi ăn của mày đâu.
- Xì, chúng mày chỉ nghĩ lung tung là giỏi. Anh ta tính toán nhỏ nhen thì có ấy, đáng ra như người khác anh ta phải từ chối, đằng này thì…Mục đích của anh ta đó là làm hôm nay tao cháy túi đấy..
- Ha ha ha…nếu anh ta muốn làm mày cháy túi thật ấy thì đã gọi một cái taxi đến thả mày ở đấy rồi về nhà rồi, mặc kệ cho cái thằng cha taxi lột sạch tiền của mày. Sơn chỉ chỉ vào mặt An nói tiếp.
- Chứ không đời nào đưa mày lên tận nhà thế này đâu. Hùng tiếp lời.
- Chúng mày nhầm.Nếu anh ta tốt như thế thì đã không kéo tao vào cái nhà hàng chết tiệt, gọi toàn món đắt tiền như thế.
Sơn lườm cô nói:
- Thế mày mời người ta còn gì nữa, ăn ở nhà hàng thì tất nhiên phải đắt rồi. Người ta giúp mày bao nhiêu còn gì..
- Mày đúng là… chẳng hiểu gì nên mới bênh cái thằng cha ấy chằm chằm thế.
Hùng nhìn An nhún vài nói:
- Có sao đâu, tao thấy anh ta với mày đẹp đôi. Anh ta chắc hẳn ấn tượng ở mày điều gì đó nên mới như vậy, không có lẽ anh ta lại bị điên…
An đứng dậy, lần này có vẻ cô tức giận thật sự, cô trợ mắt lên nhìn Hùng quát:
- Chỉ một bữa cơm không có nghĩa tao đang hẹn hò với anh ta.
- Tao đâu có bảo mày hẹn hò với hắn.
- Anh ta và tao chẳng có gì sao chúng mày cứ cố thêu diệt lên thế.
- Thôi…thôi có cần làm quá một vấn đề lên thế không. Bọn tao chỉ đùa thôi mà.
Thấy thái độ của An, Sơn nhẹ nhàng hòa giải, nhưng Hùng lại không vì thế mà chịu yên.
- Tao nói thế cũng chỉ muốn tốt cho mày. Mày định như thế đến bao giờ, mày 25 tuổi rồi, mày định suốt ngày đâm đầu vào công việc đến khi nào. Đến khi Hoàng quay về ư…Nó đã bỏ mày rồi, nếu không nó đã quay về với mày từ lâu rồi…Không email, không thư từ, không điện thoại…Mày vẫn cứ chờ đợi nó sao. Mày có bị điên không?
Đôi mắt An căng tròn long lên nhìn Hùng, sự tức giận đang đỏ lự lên khuôn mặt cô.
- Đúng! Tao bị điên đấy. Nếu biết đau khổ như vậy tao đã không yêu, nhưng sợ rằng dù biết là sẽ đau khổ những tao vẫn không thể từ bỏ. Tao phải làm sao, làm sao để quên anh ấy….Nên…tao muốn làm gì cứ mặc kệ tao có được không? Mày hãy lo cho bản thân mình đi đã.
- Được rồi, nếu mày muốn thế.
Hùng đứng bật dậy, đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
An cũng không nói lời nào, trở về phòng mình.
Chỉ còn Sơn ở lại lắc đầu ngao ngán nhìn theo hai người kia, cô châm rãi thụ dọn tàn cuộc rồi nhanh chóng quay về phòng.
…………..
Quá khuya.
An nằm trên giường trằn trọc, sau một trận cãi nhau thành ra giấc ngủ trở nên khó khăn.
Tâm trạng cô lúc này vô cùng tồi tệ, chợt nghĩ ra điện thoại vẫn để trong túi bèn đứng dậy ra ghế lấy.
Lấy điện thoại ra, để ý đến cái ví nằm ngay cạnh An đành cầm luôn lên giường, coi như một đêm mất ngủ thì kiểm tra tổng thiệt hại ngày hôm nay luôn một thể.
An cảm thấy bối rối, tiền trong ví lúc sáng cô để vào vẫn còn nguyên chưa hề bị dịch chuyển.
Chẳng lẽ….không phải mình trả tiền cho bữa ăn hay sao?
Rõ ràng cô nhớ mình đã lôi ví ra khỏi túi rồi cơ mà….
An ôm đầu…không tài nào nhớ được ra điều gì, ngoài những hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong đầu hư hư thực thực.
Quăng ví sang một bên, vùi đầu vào gối oán trách một ngày quá đen đủi với mình.
-----------
Đức kẹp điếu thuốc trên tay, dựa người vào thành giường, đôi mắt nheo nheo nhìn vào bức tường trống rỗng trước mặt.
Nhạc chuông điện thoại anh bỗng vang lên một hồi chuông to nhức óc.
- Sao? Đức bắt máy.
- Rảnh không ra uống bia với bọn tao đi.
Đức cười nhạt:
- Tao bận rồi để khi khác.
- Mẹ lâu lắm anh em mới tụ họp, mày không đến mất vui. Gặp được giám đốc khó khăn quá nhỉ? Cái giọng lè nhè ở đầu dây bên kia lôi kéo.
- Thôi, khi khác.
Anh lạnh lùng cúp máy, vứt điện thoại sang một bên. Bạn bè cái đếch…Đức nhếch môi rít dài điều thuốc, lúc “lên voi” thì rủ đi uống thằng nào cũng khúm lúm bệ đỡ, lúc “xuống chó” kiếm cớ rủ đi để xỉa xói, đá bẩn nhau. Mẹ kiếp cuộc đời bạc bẽo thật! Đức cười…tiếng cười anh vang lên trong căn phòng tối càng thêm cô độc.
Chửi cuộc đời những chính anh lại là kẻ trốn tránh thực tại.
Sắp bước đến tuổi 30 mà thế giới trước mắt anh vẫn quá mờ mịt, anh vẫn cứ như một chàng trai trẻ tuổi 20 bỡ ngỡ hoang mang giữa cuộc đời vậy. Thất bại khiến con người ta kiệt quệ khi nhìn về tương lai.
- Đức. Tiếng bà nội ngoài cửa.
- Vâng.
Anh dập tắt thuốc, đứng dậy mở cửa.
- Ăn bánh đi, chị Nga vừa quay nóng lại đấy.
Bà bê đĩa bánh với cốc sữa vào cho anh. Hồi anh vẫn còn bé vẫn ở cạnh ông bà, mỗi khi học khuya bà vẫn bê sữa và bánh lên cho anh như vậy. Vậy mà giờ anh đã lớn từng này mà bà vẫn chăm sóc anh như một đứa trẻ của ngày nào. Thế giới này đang đổi thay, chỉ có nơi này là không hề thay đổi. Ít ra, anh vẫn còn nơi để về.
- Muộn rồi bà còn mang lên cho cháu làm gì?
Đỡ lấy bánh sữa, Đức lí nhí trách.
- Cha bố anh, anh chẳng chịu về sớm ăn cơm, cứ ăn uống ngoài thế làm sao mà có sức khỏe đi làm được. Dạo này mày gầy mà bà nhìn không yên lòng.
Bà vỗ nhẹ vào mông anh, món mén cười, đưa bánh cho anh, hiền từ ngồi nhìn anh ăn.
- Bà, lần sau bà không phải mang lên cho cháu đâu. Cháu đói cháu sẽ tự ăn mà. Đi lên đi xuống như thế mệt ra, bà ạ.
- Rồi rồi anh cũng biết lo cho bà đấy, anh lo cho bà thì mau lấy vợ đi để bà đỡ mệt.
- Cháu công việc còn dở dang mà.
- Còn dở dang cái gì, mày với thằng Tuấn Anh, đúng là anh nào em nấy không thằng nào chịu lấy vợ là sao. Người ta bảo an cư rồi mới lạc nghiệp, ba mấy cái tuổi đầu rồi, định để ông bà đi mà không có cháu bế à.
- Bà, bà còn khỏe chán sao lại nói thế.
- Khỏe cái gì nữa,chẳng biết ra đi lúc nào.
- Bà, cháu không thích bà nói thế đâu. Đức nhăn mặt.
- Thôi cha bố anh, ăn nhanh đi rồi đi ngủ. Tôi đi ngủ đây.
Bà cười âu yếm vuốt mãi tóc bù xù của cháu trai, đứng lên, nhìn thằng cháu đang ăn bánh mì ngon lành nhẹ lắc đầu, đi ra ngoài khép cửa lại.
-----------
10h sáng công ty tiến hàng họp sơ kết cuối tháng.
An dù chăm chú ghi chép công việc, nhưng thing thoảng vẫn khẽ quay sang liếc thái độ người ngồi phía bên kia.
- Chương trình quý sau của công ty chúng ta như sau: Giám đốc quyết định sẽ chia ekip làm việc bao gồm : đội ngũ biên tập, biên dịch, PR… làm nhiều đội. Mỗi chịu trách nhiệm làm mọi cách xúc tiến sản phẩm của tháng, các trưởng phòng, các phó giám đốc sẽ trực tiếp điều hành quản lý.
Thư kí giám đốc đều đều chuyển sile giới thiệu những quyển sách đã được mua bản quyền.
- Đây chính là những tác giả nổi tiếng ở trong và ngoài nước, công ty ta đang tiến hành mua bản quyền chính thức. Đặc biệt trong tháng này công ty chúng ta đang chuẩn bị mua bản quyền độc quyền cuốn sách của tác giả trẻ Vân Lan Anh, cô bé này đang được chú ý trên mạng xã hội. Tác phẩm dưới dạng nhật kí hành trình sẽ được công ty ta mua bản quyền và xuất bản thành sách. Chúng ta sẽ dồn nhân lực PR mạnh mẽ để tạo nên trào lưu trong giới trẻ, mới mục đích tiếp lửa cho đam mê của giới trẻ. Đồng thời mở họp báo ở 2 thành phố lớn là Hà Nội và Hồ Chí Minh.
- Đội 1do phó GĐ Đức nhận nhiệm vụ này nên vô cùng chú ý điều này. Trợ lý giám đốc lên tiếng thêm.
- Vâng.. Tiếng trả lời nhỏ rì rầm của đội 1.
- Còn đội 2, đội 3 sẽ chuẩn bị phần xuất bản cho 2 cuốn sách của Mỹ và Trung Quốc cũng chú ý. Chúng ta sẽ tiến hàng mời tác giả về trực tiếp PR cho cuốn sách. Các đội trưởng mau chóng đốc thúc công việc của đội mình hoàn thành đúng hạn. Riêng lịch vạn niên, và các cuốn vạn sự công ty ta vẫn xuất bản in ấn như hàng năm. Còn ai thắc mắc gì không?
- Vâng…
An ngồi ghi chép từ nãy không để ý, đến khi tiếng một người quen thuộc vang lên cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
- Tôi có ý kiến. Theo như chủ kiến của giám đốc, đội 1 chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm biên tập và PR cho cuốn sách “Chuyến hành trình của tôi” của Vân Lan Anh có phải không?
Đức điềm tĩnh lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh của anh chiếu vào mặt từng nhân viên đang ngồi, đầy căng thẳng.
- Ý Giám đốc ở đây là muốn tạo làn sóng hâm mộ cô bé ấy phải không?
- Vâng.. Thư kí trả lời.
- Năm ngoái công ty chúng ta cũng làm tương tự như vậy với tác giả Sunny và cuốn sách “ Nếu được sống 2 lần”. Cuối cùng cuốn sách đã bị cấm không được xuất bản, tôi nghĩ rằng chúng ta cần xem xét lại vấn đề này. Quảng cáo là tốt nhưng quá đà điều đó sẽ phản lại chúng ta.
- À việc ấy ….
- Cuốn sách sẽ thành công. Nhưng, liệu có quá sức với 1 đứa bé với 20 tuổi không, sức ép dư luận, sức ép của sự nổi tiếng quá nhanh, và những điều trong cuốn sách chẳng may lại tạo nên tai tiếng. Sẽ lại có một thảm họa Sunny nữa, và lần này chắc chắn uy tín của công ty ta sẽ không cứu vãn được.
Đức khản khái bày tỏ quan điểm, làm mọi người trong phòng họp không khỏi sửng sốt. Tiếng bàn tán rầm rì ngày một to hơn, mọi người đều nhìn nhau ái ngại..
An buông bút ngây người nhìn anh ta.
Tuy cái vấn đề này vô cùng nhạy cảm, không ai trong công ty dám đề cập nhưng mọi người đều phải chấp nhận rằng có hi sinh con tốt mới cứu được ván cờ. Nếu không có scandal năm ấy thì doanh thu của công ty đã không vọt lên cao ngất ngưởng.
Tuấn Anh lúc này mới lên tiếng, khuôn mặt anh cũng điềm tĩnh hệt em trai mình, thậm chí anh còn không thèm liếc mắt đến Đức một lần.
- Cái chúng ta quan tâm là doanh số và lợi nhuận. Anh chắc chắn bao nhiêu phần trăm là uy tín của chúng ta sẽ giảm sút.
Ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề, nhưng đủ làm cho phòng họp im lìm không ai dám cất thêm lời nào nữa.
Đức hít một hơi dài mỉn cười, điều chỉnh sắc thái khuôn mặt trở lại bình thường.
- À, quan điểm kinh doanh của công ty là vậy.
- Tôi nghe nói anh Đức đã từng học tập và làm việc một thời gian ở nước ngoài, anh có lẽ phải quá quen với điều này rồi chứ. Nhưng nói gì thì nói đây cũng là công việc mới mẻ với anh nên tôi cũng không trách anh nhiều. Tôi có vẻ giao cho anh công việc quá sức rồi. Vậy phụ trách đội 1 sẽ do anh Trung trưởng phòng Marketing quản lý. Còn anh Đức, anh xuống quản lý đội 2.
Từng lời Tuấn Anh nói là An khẽ rùng mình.
Nhìn dáng vẻ hiền lành của anh ta, cô không nghĩ anh lại lạnh lùng và quyết đoán như vậy, tuy nhiên sự quyết đoán của anh ta lại thiên về mặt chủ quan của mình quá nhiều…Con người này làm cô có chút đáng sợ, một người bề mặt dễ gần lại là người khó đoán tâm tư nhất, loại người này thật sự rất khó lường thầy giáo tâm lý của cô đã từng nói như vậy. Giống như một cơn gió, không biết bao giờ anh ta sẽ trở thành bão để quật kẻ khác ra khỏi cuộc đấu của mình.
An nhìn sang Đức không thấy anh ta nói thêm lời gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt chiếc bút trên tay, vơ lấy đống tài liệu bỏ ra khỏi phòng.
- Vậy, cuộc họp hôm nay kết thúc. Mọi người nghỉ ăn trưa rồi chúng ta lại tiếp tục công việc. Thư kí nhanh chóng lên tiếng kết thúc cuộc họp, tắt máy tính đi theo sau giám đốc.
Mọi người lũ lượt đứng dậy rời phòng họp trong câm lặng, không ai dám nói với ai câu nào. An nhanh chóng hòa cùng dòng người ra khỏi phòng, không dám ngẩng lên nhìn theo bóng của Tuấn Anh đến khi anh ta khuất bóng vào phòng.
-----------
An hồi hộp gõ cửa trên tay cầm một cốc cà phê.
- Mời vào.
Tiếng người trong phòng vang ra, cô khẽ đẩy cửa.
- Anh đã ăn trưa chưa ạ? An khẽ lên tiếng nhưng nhìn anh ta dè dặt.
- Có chuyện gì không?
Đức ngó lên một giây rồi lại chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.
- Chẳng là..chuyện hôm qua…em…
An đặt cốc cà phê lên trước mặt anh ta, cố nở một nụ cười thân thiện.
- 14000256xxxx…
- Sao ạ?
- Số tài khoản ngân hàng của tôi, cô đến chuyển tiền vào.
- Dạ… An há hốc miệng, ngó anh ta chằm chằm, may mắn là tối qua cô chưa kịp nghĩ tốt cho hắn.
- Còn chuyện gì nữa không?
- Còn…hóa đơn ạ…
- Hôm qua cô vo nó nhét vào túi rồi, tìm lại sẽ biết. Còn chuyện gì nữa không?
- Dạ không.
- Ra ngoài đi.
Đức phẩy tay ra hiệu bảo cô đi ra, không thèm ngẩng lên nhìn cô lấy một lần.
An đành cắn răng quay đầu bước ra cửa, nén cơn tức trong lòng mình lại.
- À..Cô là Nguyễn Hoàng An đúng không?
- Vâng. Cô dừng bước quay lại lo lắng đáp.
- Ở đội của tôi phụ trách.
Anh ta không cần nhắc lại cô cũng đã biết cái tin tử này rồi, giờ nghe thêm một lần nữa từ miệng anh ta đúng là còn đau khổ hơn chết.
- Vâng.
Lần này cô ra ngoài thật, ở trong đó thêm lúc nữa cô sẽ sớm tâm thần phân liệt.
Thật là một gã lập dị, An cười khẩy tự nghĩ.
Cánh cửa đóng lại, Đức ngẩng lên cầm cốc cà phê trên bàn, ngấm một ngụm cong môi nở một nụ cười nhẹ.
…………………
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top