Chương 18: Đừng ảo tưởng vào tình yêu

Chương  18: Đừng ảo tưởng về tình yêu.

Một nụ hôn thực sự là khi em mở môi mình ra đón lấy bờ môi anh, nồng nàn, ẩm ướt. Quện chặt vào môi anh, cảm nhận tình yêu qua từng hơi thở.

Qua bao nụ hôn rồi..mà cái cảm giác ấy vẫn vẹn nguyên, làm trái tim em vương vấn.

Vẫn tưởng tưởng ra hơi thở của anh đang kề sát bên em.

Tình yêu ấy..giờ đây..phải chăng chỉ một mình em nhớ…

Từ ngày anh quay lưng bước đi…

Biết bao nhiêu người cũng đi ngang qua đời em.

Họ cũng đặt lên môi em những nụ hôn khi nóng bỏng, lúc vồn vã..

Nhưng cuối cùng em vẫn chỉ là em..

Vẫn huyễn hoặc mình vì một mối tình đã cũ.

Giá như…

Chỉ là 1 cái chạm nhẹ, những cái nắm tay, hay những cái ôm khi chiều hút gió.

Thì có lẽ…em đã có thể quên được anh..

Nhưng vì giữa chúng ta lại là những nụ hôn.

Nên..Tình yêu với em trở thành niềm nhứt nhối..

Giá như …

Chỉ dừng lại ở những nụ hôn vụng dại.

Thì có lẽ…em đã có thể ném hết lại kí ức về anh ở lại phía  sau.

Nhưng…

Những nụ hôn của chúng ta đã chót quện lại với nhau.

Nên…lòng em đầy niềm nhứt nhối.

Đã bao lâu rồi nhỉ ?

Chắc rằng anh cũng đã vội quên.

Đã xóa hình ảnh em ở trong tiềm thức.

Vì từ ngày xa nhau, anh giờ cũng đã khác.

Và vì… người đặt những nụ hôn lên môi anh…giờ đã chẳng phải là em..

---------------------

Khi tình yêu  quá nồng nàn sẽ khiến người ta trở nên lo lắng.

Một ngày vắng anh, cô cứ nghĩ đó như hàng thế kỉ đang trôi qua..

Tại sao anh không nghe điện thoại?

Tại sao không trả lời tin nhắn?

Lòng cô rạo lên với những thắc mắc hờn ghen của một người đang yêu say đắm.

-         Sao An lại thẫn thờ ở đây.

Dương đến bên cạnh cô từ lúc nào, đặt tay lên vai cô hỏi khẽ.

An giật mình, quay ra.

-         Ờ..không có gì..Cô lắc đầu.

-         Nói thử mình nghe xem nào?

-         Ờ..Dương có biết Hoàng hôm nay sao không đi học không? Mình gọi không nghe máy, nhắn tin chẳng thấy trả lời gì cả.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất sát..

-         Mình không biết…Nhưng Hoàng ko đi học là chuyện thường mà. Anh nhún vai nói.

-         Sao không nghe máy cơ chứ? An khẽ càu nhàu..

-         Chiều nay An rảnh không?

-         Ừ thì cũng gọi là rảnh. Cô ngập ngừng trả lời.

-         Chiều nay mình với Hùng, định đi chơi bowling An có đi không?

-         Ừ…nhưng…

-         À rủ cả Hoàng nữa.

Dương nhẹ nhàng nói, khuôn mặt anh nụ cười vẫn tươi nguyên, vì anh biết rõ người cô chờ sẽ không đến.

An im lặng, cô cúi đầu nhìn xuống điện thoại, trăn trở.

Dương nhìn cô…rất lâu…

Rút cuộc anh là vì cô, hay là vì sự đố kị của mình mà quyết định cái việc điên rồ kia..chính bản thân anh vẫn còn mơ hồ về nó.

Cô vu vơ nhìn đâu đó chẳng nói lời nào, anh đang ngồi rất sát bên cô chăm chú nhìn khuôn mặt đang bừng lên trong nắng sớm của cô.Người ngoài nhìn anh bây giờ sẽ nghĩ anh đang si tình một cô gái có nụ cười ngọt ngào như kẹo, vì anh dường như không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Họ đang vẽ lên một khung cảnh mơ mộng nhất trong những con mắt đang nhìn ngó của những người xung quanh.

Nhưng chẳng ai có thể ngờ được, họ chỉ ngồi cạnh nhau, người con gái ấy cô đã đem trái tim mình trao cho một người khác.

Có lẽ mai đây, cô sẽ thuộc về anh.

Có lẽ mai đây, người cô yêu sẽ là anh.

Nhưng cũng có lẽ mai đây người cô căm ghét cũng sẽ là anh.

Giữa cái tình yêu mong manh mà anh đang đeo đuổi, chỉ có những thủ đoạn và mưu toan. Có đáng không, khi ngoài kia có bao nhiêu người khác xinh đẹp hơn cô, sẵn sàng yêu anh, mà anh cứ mãi đeo đuổi một thứ vốn dĩ chẳng thuộc về mình. Bao kiếp rồi con người luôn vậy, những thứ mình không đạt được luôn muốn có cho bằng được, nhưng khi đạt được rồi lại muốn rũ bỏ nó đi.

Một kẻ đau khổ không phải là kẻ sống trong tình yêu tuyệt vọng.

Một kẻ đau khổ là một kẻ được sống trong tình yêu.. nhưng tự nhận ra rằng chưa bao giờ anh ta được ban phát cho thứ gọi là tình yêu.

…………….

Chiều hôm ấy, An chẳng thể nào tập trung được vào trò chơi ở trước mặt.

Cô cứ miên man suy nghĩ mà lơ đãng chẳng để ý những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Hơn một ngày trời cô không liên lạc được với anh, chưa bao giờ anh như thế này cả. Thường này khi không nghe máy, chắc chắn 5 phút sau anh sẽ gọi lại, hoặc gửi tin nhắn cho cô…vậy mà lần này cô chờ cả ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.

Sáng hôm sau.

Cuối cùng Hoàng cũng đến lớp.

Cả đêm qua An mất ngủ, đôi mắt cô thâm quầng rũ xuống, nhưng vừa nhìn thấy anh bước vào cửa lớp khuôn mặt cô đã sáng lên ngay lập tức. Cô cười nhìn anh.

Nhưng …

Hoàng không nhìn cô.

Anh bước thẳng về phía sau, ngồi ở một chỗ khác..

Lạnh băng, lãnh đạm…

Cô cứ nhìn với theo anh, mà không hiểu rút cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Hay gia đình anh gặp chuyện?

Hay anh giận cô chuyện gì sao?

Không thể lý giải nổi, cô định đứng lên đi về phía anh, hỏi cho mọi chuyện thật rõ ràng…

Dương nắm lấy tay cô lại, An ngạc nhiên nhìn xuống.

-         Thầy vào kìa. Anh hất cằm về phía trước nói.

An đành ngồi xuống, nhưng vẫn ngoái lại nhìn người ấy, hàng vạn con sóng cứ như đang rào rào vỗ vào lòng cô không yên.

Giờ ra chơi, cô quay xuống đã thấy anh biến mất…An chạy đi khắp nơi để tìm anh, căng tin, ghế đá, vườn trường, anh biến mất như một bóng ma chẳng để lại giấu vết gì. An càng cảm thấy lo lắng hơn, đôi mắt cô cứ dáo dác tìm một hình bóng thân quen..

Tan học.

Hoàng bỏ ra khỏi lớp rất nhanh, anh lướt qua An như một người xa lạ.

An vơ nhanh sách vở, đuổi theo anh.

-         Hoàng.

Cô gọi to, nhưng anh vẫn không quay lại.

Bóng anh cao gầy cứ bước đi phăng phăng, bước chân cô không tài nào bắt kịp.

-         Hoàng ơi. An vẫn gọi.

Cô cố gắng chạy hết sức theo anh, với tay giữ anh lại, mà anh bước đi nhanh quá cô với hụt ngã nhào xuống đất.

Cả người cô rơi xuống nền đất nóng, bàn tay lấm lem đất ran rát, cố gượng dậy nhìn theo bước chân anh đang xa dần..

Hoàng khự lại..

Anh biết cô bị ngã, mà lại ngã rất đau..

Lòng anh chua xót …dù cứng rắn thế nào cũng không thể bước tiếp được nữa.

Cô cứ mãi yếu đuối như vậy…làm sao anh có thể đang tâm từ bỏ.

An đang khóc, không phải khóc vì ngã đau mà khóc vì ức một người - cô gọi anh ta không thèm quay đầu lại.

Những giọt nước lăn dài rơi xuống đất, thấm ướt đôi tay đang run lên của cô.

Bỗng…cả người cô bị sốc mạnh dậy. Cô ngước nhìn anh, nhạt nhào trong làn nước mắt.

-         Anh …bị ..làm sao thế? An nấc lên từng tiếng hỏi, nước mắt vẫn cứ trào ra.

-         Tôi đã không muốn nghe sao cô còn cứ gọi. Tôi mệt mỏi lắm cô có biết không? Mỗi ngày phải nghe điện thoại của cô, trả lời những tin nhắn chết tiệt..Tôi mệt mỏi. Tôi muốn có thời gian để riêng tư, cô hiểu không? Anh lay người cô mà nói, không khác một kẻ điên đang nổi cơn giận.

-         Em…em đâu…có …Cô bàng hoàng môi cứng lại, không nói được thành lời.

Trong mắt anh lúc này ánh lên những tia đau nhói, anh muốn ôm lấy cô…nhưng cố ngăn mình lại.

Anh buông người cô ra, hất về phía sau, chỉ thẳng vào mặt cô, những tia đỏ trong mắt anh hằn lên. Chưa bao giờ An cảm thấy Hoàng đáng sợ trong mắt cô như thế.

-         Cả việc cô đang khóc lúc này nữa.. Đừng khóc trước mặt tôi nữa.Tôi mệt mỏi vì lúc nào cũng phải nhìn thấy nó.

Tiếng Hoàng quát rất to. Mọi người đi ngang qua đều ái ngại nhìn 2 kẻ nhếch nhác kia.

-         Chia tay đi..Tôi mệt vì cái tình yêu con nít này rồi. Biến đi.

Dường như lúc này cô không còn nghe thấy gì nữa, chân cô loạng choạng, đôi mắt cô ngây dại mở to hết cỡ nhìn anh. Trong làn nước mắt, bóng anh mờ mờ quay lưng bước đi…gạt hết yêu thương vứt lại phía sau..như chưa bao giờ họ từng yêu nhau.

An như vỡ òa ra…lòng cô tan nát. Rút cuộc cô đã làm sai điều gì, mà lời chia tay..anh có thể dễ dàng thốt lên như vậy.

Hoàng bước đi, ngón tay anh run lên nắm chặt nhau lại, không thể gục ngã ở đây được anh tự nhủ với lòng mình cứ thế bước đi thật nhanh, không ngoái lại…

……………….

Hoàng vô định bước, đi đến tất cả những nơi anh đã đưa cô đến, đếm lại tất cả những kỉ niệm vừa mới thoáng qua đây.

Anh cứ đi..cho đến khi mặt trời khuất dạng, chân anh rã rời..

Giữa quán Bar náo nhiệt…những dòng người cứ lướt ngang qua anh…

Ngay cả ở nơi huyên náo như ở đây…mà anh vẫn thấy mình là kẻ trắng tay.

Nỗi đau ùa đến, len lỏi qua từng tế bào trong anh, bóp nghẹn trái tim anh, sự cô đơn chảy để những vết xước dài cào xé tâm trí anh.

Hình ảnh cô đong đầy trong tư tưởng của anh…

Đau quá…anh uống cạn tất cả, đặt lên bàn một chiếc ly rỗng.

Người chủ quán ái ngại nhìn chai rượu trên bàn, ái ngại nhìn anh.

-         Đừng uống nữa. Mày điên rồi.

Hoa đến nơi thấy Hoàng, cô vội vàng chạy lại kéo chai rượu ra.

-         Biết là sẽ thế này thì sao còn làm? Cô quát.

Anh cười…méo mó…

Đứng dậy, rút hết tiền trong ví đặt lên bàn.

Lảo đảo bước đi.

Hoa cầm số tiên anh vứt vương vãi trên bàn, ngại ngần gật đầu mong chủ quán thông cảm, rồi chạy lại đỡ lấy Hoàng.

“ Mày có đến ngay không? Tao đang đưa nó về nhà. Hoa” Cô lấy điện thoại của Hoàng nhắn tin cho Hùng.

………..

Từ trưa đến giờ, An vẫn ngồi đây..

Đôi mắt thất thần, mí mắt sưng húp, gục đầu xuống đầu gối.

Mỗi lần có bóng người đi qua, cô lại thản thốt ngước mắt lên nhìn. Nhận ra đó không phải là  anh, cô lại cúp đôi mắt mình xuống.

Bụng cô cồn cào, từ trưa đến giờ cô không nuốt nổi thứ gì …Người cô mềm nhũn không còn chút sức lức nào nữa, đôi môi khô rát, cổ họng cũng khô rát..

Dù có thế…cô sẽ không vì thế mà dễ dàng buông tay.

Cô sẽ đợi..đợi đến khi anh về..

…………..

-         An. Hoa sửng sốt khẽ nói.

Hoàng ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô đang ngồi bệt trước cửa nhà anh, đầu gục xuống.

Giá như cô tát thẳng vào mặt anh, chửi rủa anh là một thằng tồi, một thằng đểu, cả cuộc đời cô sẽ dùng để hận anh…Anh sẽ chấp nhận hết.

Nhưng cô cứ như thế này..làm sao anh có thể sống nổi.

Hoàng choàng lấy vai Hoa, anh thì thào trong hơi men.

-         Giúp tao, không…. tao sẽ không chịu được mất..

Hoa vừa nhìn sang kẻ say đang ở bên cạnh mình, lại ngước về phía An, lòng cô bỗng thắt lại. Nhưng cô không có lựa chọn, cô đã hứa giúp anh ta…

Yêu… thứ hàng đêm cô vẫn thắc mắc..hóa ra nó là như vậy.

Hoa thầm nghĩ…

Buông tay là cách Hoàng chọn để yêu An, điều đó không có nghĩa là tình yêu của anh ta đã tàn lụi.

Yêu để rồi buông…tình yêu ấy còn nồng cháy hơn cả những ngọn lửa đang bùng cháy.

Dù biết tình yêu ấy ngày đêm sẽ ăn mòn, thiêu trụi mình nhưng anh ta vẫn chọn cách buông.

Sự lựa chọn của tình yêu sẽ không bao giờ làm ta thấy hối hận.

Dám buông tay…tình yêu của anh cũng vĩ đại lắm, Hoàng ạ.

-         Sao…anh định tối nay kẹp 2 em à?

Hoa buông lời, lả lơi như những gì cô vẫn hay nói với những gã trai khác.

An giật mình, nhìn lên.

Ánh mắt cô ấy chĩa thẳng vào Hoa, bất chợt cũng làm tim cô ả thấy nhói.

An đứng dậy, cô gắng nặng nhọc kéo thân mình đến trước Hoàng. Hoa nhìn rõ cả người cô ấy đang run lên, y hệt một con mèo nhỏ bị mất chỗ trú mưa đang run rẩy.

-         Nếu…anh không muốn em gọi điện nhiều cho anh nữa…Em…em sẽ không gọi nữa..

Cô nấc lên, nhưng đưa tay chặn miệng mình lại.

Nước mắt cứ như sắp trào ra, cô khó khăn hít thở để nén nó xuống..

-         Nếu…anh…anh không thích…em khóc…Em sẽ ..không..không khóc nữa. Giọng An lạc đi..

Hoàng nhìn An, anh cau mày lại, bật cười lớn, anh dựa hẳn vào người Hoa để cười, hàng lang hun hút vang lên tiếng cười đến xé lòng của anh..

-         Ha ha ha …Em thấy không, anh đã nói cuối cùng cô ta cũng đổ mà. Em còn không tin, đàn bà đứa nào chẳng như nhau..

Hoàng quay sang ôm lấy Hoa cười nói.

-         Hóa ra…anh ….anh..đang…chơi đùa ..em ư..?Giọng cô nhỏ dần tan vào hư vô.

An gần như khụy xuống, cô vẫn ngăn không cho mình bật lên tiếng khóc.

-         Cô có thấy tôi thật lòng yêu ai bao giờ chưa? Trừ cô giỏi làm tình thì cũng được….Ha ha ha… Tối nay chúng ta sẽ vui vẻ với nhau..Còn cái thứ tình yêu để hò hẹn…thì…chẳng qua tôi chỉ muốn thử xem nó thế nào mà thôi. Chán rồi…Cô biến đi.

Nghe từng lời anh nói, cô uất ức nghẹn đắng cả cổ họng. An muốn giơ tay tát cho kẻ trước mặt  cô một cái, để có thể vo tròn hết kí ức về anh ta đáp lại phía sau.

Bàn tay cô giơ lên…

Nhưng…lại hạ xuống…nắm lấy ngực áo anh, vô vọng…

Cô không thể làm được điều đó..không thể…

Hoàng đau đớn nhìn xuống áo mình, anh đưa tay nắm lấy bàn tay An, nhận thấy bàn tay ấy giờ lạnh toát.

Đôi mắt cô nhìn anh vẫn đầy hi vọng..

-         Cô biến đi!

Anh hất mạnh bàn tay cô ra, vứt mạnh cái hi vọng cuối cùng của cô đi.

………….

An nhắm mắt, ôm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình chạy đi…Nước mắt của cô bay quệt một vệt dài trên khuôn mặt anh

Tất cả đã hết rồi…

Nước mắt cứ chảy..

Cô cứ lau…

Lau mãi vẫn thấy nó không ngừng chảy…

Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô khóc cơ mà…

Đừng chảy nữa…!!! An quát lên, ôm lấy mặt.

-         An! Có chuyện gì thế.

Dương chạy đến, sự tình cờ giống như số phận đã được sắp đặt trước cho hai người. Ngay cả lúc cô cảm thấy thân thể mình kiệt quệ đến thế này, mà Dương trong mắt cô vẫn phát ra thứ ánh sáng huy hoàng của anh ấy. Hùng đã đúng rồi ư? Người ấy mới chính là con đường định mệnh của cuộc đời cô….Vì chọn sai đường nên cô mới đau thương đến vậy.

Anh ôm lấy An, nước mắt cô thấm ướt cả vai áo anh..

An cảm thấy người mình như vô lực, cô lịm dần lịm dần cùng những giọt lệ đang lăn dài trên má.

-         An..an ơi.. Tiếng Dương gọi trong mơ hồ, bầu trời trước mắt cô dần tối lại.

---------------

Vệt nước mắt của cô vẫn đọng ướn ướt má anh.

Cánh tay Hoàng trượt khỏi vai Hoa..

Anh gục xuống…

Lần đầu tiên Hoa nhìn thấy một người con trai gục ngã nặng nề và xót xa đến vậy.

Cô quay mặt vào tường, lặng lẽ lau đi giọt nước vương trên khóe mắt mình.

An vừa khuất bóng thì Hùng cũng vừa tới.

Hắn nhìn cái cảnh tưởng thảm hại trước mắt mình, nhìn Hoa, rồi nhìn Hoàng..

Hùng vội chạy lại gần Hoàng, mùi rượu từ anh phả ra khiến hắn phải nhăn mũi lại.

-         An mới vừa đi xong thôi..Nó khóc nhiều lắm. Mày thử chạy theo nó xem sao?

Hoa nói, cúi xuống cùng Hùng kéo Hoàng dậy.

Bỗng nhiên, Hoàng tự đứng dậy, anh đẩy 2 người đang kéo anh ra, quay đầu bước rất nhanh về con đường cô vừa chạy.

Mặc kệ tất cả..

Anh không thể để mất cô..

Anh đã làm điều điên rồ gì thế này…cô ấy đau đến vậy…trái tim anh tan nát đến vậy.

……….......

………………………..

Hoàng nghe thấy trong mình những yêu thương đang vỡ tan thành từng mảnh.

Quá muộn rồi…!!!!

Anh dừng bước lại..

Cô đang trong vòng tay của người khác.

Không…nói đúng hơn…cô đã về với ánh sáng của mình, vì anh mà cô đã bước vào bóng tối..giờ cô chỉ quay lại đúng con đường ấy mà thôi.

Hoàng đứng từ phía xa, nhìn An đang ôm mặt khóc trong vòng tay Dương.

Anh quay đi, dựa người vào tường, thở hắt ra …đôi tay buông thõng.

Lăn..lăn…

Một giọt nước lăn dài từ đôi mắt lạnh.

Rơi xuống đất…tan ra..

Cuối cùng nước mắt của anh cũng rơi ra được rồi..

Tạm biệt em…

---------------------------------

Sweet little words made for silence

Not talk

Young heart for love

Not heartache

Dark hair for catching the wind

Not to veil the sight of a cold world

Kiss while your lips are still red

While he's still silent

Rest while bosom is still untouched, unveiled

Hold another hand while the hand's still without a tool

Drown into eyes while they're still blind

Love while the night still hides the withering dawn

(Những lời ngọt ngào chỉ dành cho khoảnh lặng trái tim,

Chẳng còn thơ dại, tình yêu chân thành sẽ không đau khổ.

Mái tóc đen cuốn trôi theo gió, như xóa đi sự lạnh lẽo của bóng tối.

Hôn…

Khi đôi môi em còn thắm đỏ.

Khi anh vẫn còn lặng yên.

Khi 2 tâm hồn vẫn chưa quyện chặt vào nhau.

Hãy vén mái tóc em. Khi đôi tay còn chưa "vấy bẩn"

Hãy chìm vào đáy mắt ..khi chúng vẫn nhắm nghiền,

Yêu khi bóng tối vẫn còn giấu mình và bình minh chìm đắm nơi xa.)

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top