25. Giữ em đi

Buổi trưa hôm đó, Do Miểu vừa về đến nhà đã nhanh chóng đi thẳng vào nhà, thấy trống trải liền hỏi cô giúp việc :

– Châu Tương đâu ? Vương Duệ Kỳ đâu ?

– Dạ, cô chủ, cô Vương Duệ Kỳ đã được cô Mã Ngọc Linh đón, còn cô Châu Tương sau khi xem cậu kia vẽ tranh xong thì lên phòng rồi.

Do Miểu gật đầu định đi lên thì cô giúp việc ấp úng nói thêm một câu :

– Tôi thấy cô Châu Tương…….khóc.

Do Miểu hơi chùn chân, dừng lại một chút nhưng cũng không có quay lại, trực tiếp đi lên phòng.

Cô đưa tay vặn nắm đấm cửa, đẩy nhẹ vào, tránh trường hợp Châu Tương đã ngủ, bị tiếng mở cửa đánh thức.

Do Miểu luôn chu đáo và lo lắng cho con tôm nhỏ của cô như thế đó, mặc dù dạo này cô phát hiện con tôm nhỏ kia có vẻ gì đó rất khác lạ.

Trong lòng cũng thầm đoán được một phần nào đó sự thật.

Do Miểu tiến gần hơn tới chiếc giường kia, có một thân ảnh co ro nằm ở đó, xoay người lại với cô.

Cô ngồi ở mép giường ngắm nhìn nàng, đưa tay vuốt mấy lọn tóc qua một bên cho nàng.

Khi em ngủ, trông em như một thiên sứ không vướng bụi trần, và chỉ có chị mới có thể chạm vào.

Ắt hẳn hành động đó đã đánh thức con người đang nằm kia, nàng trở người cựa quậy, bắt gặp Do Miểu đang nhìn mình, thì trong lòng quặn lên nỗi xót xa, trái tim rung động dữ dội, khẽ kêu lên một tiếng mềm mại :

– Do Miểuuuu ~~~~~~

– Chị đây. – Do Miểu nở nụ cười nhìn nàng.

Châu Tương ngọ nguậy rồi ngồi hẳn dậy, ôm lấy cô.

Do Miểu hơi bất ngờ một chút rồi cũng ôm lấy nàng, xoa xoa đầu nàng :

– Sao nữa rồi con tôm của chị ?

– Ưm……để Châu Tương ôm Do Miểu.

Do Miểu cười nhẹ rồi để mặc cho nàng ôm mình, một lúc sau cô lại nghe văng vẳng bên tai tiếng thút thít nhỏ, cô giật mình đẩy nàng ra xem xét, mấy giọt nước trong suốt loang lỗ cả cái áo sơmi của cô.

Cô đưa tay quệt lấy quệt để, gấp gáp hỏi:

– Nín nín, chị thương, đừng khóc, có chuyện gì, nói cho chị nghe có được không ?

Do Miểu ra sức dỗ dành con tôm kia mặc dù không biết vì lí do gì mà nàng lại khóc lóc thương tâm như vậy. Đôi tay không ngừng vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của nàng.

Châu Tương chỉ im lặng, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn, làm Do Miểu lo muốn chết, nhưng chỉ biết ôm lấy nàng mà vỗ vỗ lưng.

Tầm mười mấy phút đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng nàng cũng chịu nín, nhưng vẫn thút thít nằm trong lòng ngực của Do Miểu.

Châu Tương đưa tay gạt mấy giọt nước mắt, Do Miểu, tại sao chị lại yêu em đến như vậy ?

Tại sao lo lắng, quan tâm, yêu thương một người xa lạ như em ?

Là em có lỗi với chị, là em gạt bỏ ân tình chị dành cho em mà đi lừa gạt chị, nhưng chị ơi, khi em đưa tờ giấy đó cho Quang Tú, trong lòng em không có thoải mái hay vui vẻ một chút nào cả, lúc đó em chỉ nghĩ duy nhất một việc, đó là nếu em không còn ở với chị nữa, em sẽ ra sao ?

Từ khi nào em lại phụ thuộc vào một người phụ nữ ?

Em không biết, có lẽ từ khi em có chị.

Xin lỗi, xin lỗi, em không xứng với chị.

Thật ra em đã tỉnh lại từ lúc bị đám người xa lạ nào đó đánh bất tỉnh, khi em tỉnh lại, người đầu tiên em thấy là chị, em đã rất mừng rỡ, nhưng…….còn có Quang Tú và ba mẹ em.

Em không biết phải làm gì, Quang Tú anh ta thật sự rất yêu em, còn ba mẹ em, ba mẹ em không chấp nhận anh ấy, anh ấy là mối tình đầu của em đó chị, mối tình đầu thường không thể nói quên là quên.

Kỉ nệm đẹp của em và anh ta trải dài từng hàng trong kí ức của em, em không dám nhẫn tâm phũ bỏ quá khứ.

Em đã tính toán ngay từ khi gặp anh ấy trong bệnh viện.

Em phải giả điên như thế này, để ba mẹ cho phép em ở với chị, rồi sau đó sẽ bỏ trốn cùng anh ta. Nhưng…….

Nhưng………sao mà em lại buồn thế này ?

Anh ta chưa bao giờ vì em mà làm bất cứ thứ gì, chỉ biết nói yêu em.

Khi ba mẹ em cấm cản, anh ta cũng im lặng, rời xa em.

Khi chị nạt nộ anh ta trong bệnh viện, anh ta vẫn im lặng và cũng rời xa em.

Chị thì khác, chị luôn vì em, bảo vệ em, lo lắng cho em, tất cả những gì chị làm đều vì em.

Chị, em hối hận rồi, em không muốn đi nữa, em chỉ muốn đơn giản mỗi ngày được ở trong vòng tay của chị, được chị ôm ngủ, được chị xoa đầu.

Em tình nguyện cả đời giả điên giả khùng như thế này để đổi lấy sự bình yên nơi chị.

Chị……đừng để em đi.

Giữ em lại đi.

Đã quá muộn để em nói lời xin lỗi và quay đầu lại rồi hả chị ?

– Có chuyện gì nói chị nghe có được không ? – Do Miểu nâng mặt nàng lên hỏi.

– Do Miểu…..hư hức hức…….em đói.

Do Miểu phì cười, cốc nhẹ vào đầu nàng cưng chiều :

– Đói là khóc vậy đó hả ? Do Miểu đưa em xuống bếp ăn.

Châu Tươmg cười cười mau chóng quệt nước mắt rồi dạ một tiếng, nhảy phóc lên lưng Do Miểu, đu lên lưng cô làm cô xem nữa là té, giật mình nhìn cái con tôm lai thằn lằn đang đu trên lưng mình rồi nở nụ cười :

– Sao lại đu lên người chị rồi ?

– Do Miểu…..ưm…….cõng em……. ~~~~~

Do Miểu cười thành tiếng thật lớn, sau đó cảm thấy nhột nhột, ây da, Châu Tương cọ cọ vào lưng cô, hai cái vật tròn tròn mềm mại chà xát vào lưng người ta, làm Do Miểu có chút phản ứng.

Hey, tiểu sủng vật này, lúc nào cũng nhõng nhẽo như vậy, thật khiến người ta muốn hung hăng đem em vùi dưới thân mà " chìu chuộng ".

Do Miểu lắc lắc đầu sau đó dùng tay ôm lấy chân nàng, cõng nàng xuống bếp, đi từng bước cẩn thận nhất có thể, không để nàng sợ.

Tối hôm đó trên chiếc giường rộng lớn, Do Miểu nằm thở dài thườn thượt, làm Châu Tương phải nhìn sang hỏi :

– Sao Do Miểu lại thở dài ?

– Do Miểu nhớ mấy chuyện linh tinh thôi. À, mà…….Quang Tú có nói gì với em không ?

Châu Tương giật thót người, nhìn sang hướng khác, tránh ánh mắt mình va chạm với ánh mắt sắc bén của Do Miểu, lắc lắc đầu :

– Hông, hông có, anh ta vẽ xong là dề nhà à, đâu có nói gì đâu.

Do Miểu ừ một tiếng ra vẻ không quan tâm rồi xoay sang ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái thật kêu rồi chúc nàng ngủ ngon, không nói thêm lời nào. Lòng chợt gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top