Chương 4: Thông linh
Chính Vĩnh Hi còn phải tự trầm trồ kinh ngạc về bản thân, huống hồ chi là người khác.
- Lành... Lành rồi... - Cô lúng túng.
Nghe câu này, Vũ Sư Hoàng chậm rãi đưa tay lên sờ vào cổ mình. Thật sự không thấy gì nữa cả.
- Vĩnh Hi.
- Vâng?
Hình như Vũ Sư Hoàng nói chuyện nhanh hơn trước một chút rồi. Nhất là khi gọi tên cô. Vi diệu! Quả là vi diệu!
- Đa tạ.
- Vũ Sư Hoàng khách khí rồi. Sau này ta còn phải làm phiền ngài nhiều. Ha ha. - Cô huơ huơ tay.
Vũ Sư Hoàng không nói gì, vẫn giữ nét mặt điềm đạm đó làm cô bỗng cảm thấy hoang mang. Chẳng lẽ cô đã làm việc thừa sao? Dù không biết và cũng không hiểu vì sao sau khi phi thăng Vũ Sư lại không tự chữa vết thương này mà cứ giữ nó trên cổ, hoặc vốn không thể chữa được. Sự tình ra sao cô không rõ đâu.
- Vũ Sư đại nhân. Hình như ban nãy ta làm nát mấy cây lúa của ngài rồi. Ta...
- Không sao. Lúa đứng thẳng lên rồi.
- Thật ngại quá. Ta mới đến chưa giúp được gì mà còn làm hỏng. À, hay bây giờ ta cầm cuốc ra trồng thêm vài cây ăn trái cho người nhé?
- Được. Chỗ ta còn vài hạt giống. - Nàng xoè tay ra, bên trên là vài hạt của cây gì đấy.
- Xin hỏi, có cây sầu riêng không ạ?
- Sầu riêng sao? Để ta xem.
- Cây này trồng tầm một năm ra hoa, năm sáu năm gì đó mới ra quả. Quả của nó có mùi hương rất đặc trưng. Thơm ngon bổ dưỡng.
- Vậy sao?
- Vâng.
- Chỗ ta không có hạt giống của cây này.
- À... - Cô buồn buồn.
- Nhưng ngươi có thể tạo ra nó.
- Ta sao? Ta có năng lực đó sao?
Vũ Sư đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô. Vĩnh Hi ngạc nhiên đến độ mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng. Tự dưng nắm tay người ta là có ý gì.
- Chỉ cần ngươi dùng chút pháp lực, trong đầu suy nghĩ về thứ ngươi muốn thì tự khắc sẽ biến ra được.
- Nghĩ về nó? Để ta thử. - Vĩnh Hi nhắm mắt lại. Trong đầu thầm nghĩ về cây sầu riêng cao to, lá xanh xanh nâu nâu, quả nhiều gai treo lơ lửng trên cành. Sau khi nghĩ một hồi cô mở mắt, xoè bàn tay mình ra xem. - Được rồi! Thật sự có một hạt giống. Ta ra ngoài trồng đây!
Cô vui vẻ leo xuống giường chạy ra ngoài ruộng. Vừa hay có khoảng đất trống. Cô vội vàng tìm cây cuốc, nhìn thấy cây cuốc đặt ngay bên hông nhà liền chạy đến định vác đi nhưng mà có vấn đề đã xảy ra. Cây cuốc này dường như không chịu nhúc nhích. Cô có cố dùng sức thế nào cũng không nhắc lên nổi. Nhưng không sao, cô là thần tiên mà, sức người không có đủ thì dùng pháp lực. Cô truyền một chút phép thuật vào tay mình, dù còn vụng về nhưng mà vẫn sử dụng được. Khi vác được cuốc lên, Vĩnh Hi liền cười lớn rồi tự cảm thán:
- Dăm ba cái này sao mà làm khó được bổn cô nương! Yahhhh xem ta đây!
Vĩnh Hi bổ một phát xuống đất, nhưng lớp đất bên dưới chả có tí trầy xước nào. Chẳng lẽ do cô quá yếu? Đang nhăn mày nhăn mặt vì bản thân quá vô dụng thì đột nhiên bên dưới ngay chỗ cô bổ cuốc xuống liền xuất hiện vết nứt. Vĩnh Hi bỗng thấy vui, nhưng vui chưa được bao lâu liền chuyển sang lo sợ. Lớp đất đó dần dần lan ra, một tiếng động mạnh vang lên, núi Vũ Long như bị chẻ làm đôi. Vĩnh Hi ngã xuống đất.
- Đùa nhau à? Cái đệt gì thế này? Ôi... Vũ Sư đại nhân! Ta... Ta... Ta...
Vĩnh Hi hoảng hốt cố gắng dùng pháp lực của mình vá lại vết nứt. Thật may vì vá lại được. Ngọn núi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu. Vũ Sư chứng kiến cảnh này vẻ mặt thoáng chút không vui, tuy nhiên vẫn không có biểu hiện của sự tức giận.
- Vũ Sư đại nhân, ta thành thật xin lỗi ngài. Ta thật sự không cố ý đâu!
- Ta biết. Xem ra pháp lực ngươi rất dồi dào. - Từ trong tay Vũ Sư biến ra một thanh kiếm. Nàng tiến đến gần cô rồi đưa thanh kiếm ấy ra. - Cầm lấy đi.
- Sao ạ? Đây là...
- Kiếm Vũ Long.
- Cái này không được đâu ạ! - Vĩnh Hi vội xua tay.
- Không phải ngươi muốn luyện kiếm để trở thành Võ Thần sao?
- Phải. Nhưng mà thái tử điện hạ đã đưa cho ta thanh Hồng Kính rồi ạ. - Vĩnh Hi biến ra một thanh kiếm trên tay. - Ngài xem.
- Cứ luyện thử cả hai đi. Xem cái nào hợp tay hơn thì dùng. - Cười hiền.
- Vâng... Đa tạ Vũ Sư đại nhân. - Vĩnh Hi nhận lấy thanh kiếm trong sợ hãi.
Hồng Kính và Vũ Long đều là pháp bảo quý giá. Bây giờ tự dưng lại dễ dàng lọt vào tay mình. Không ngoại trừ trường hợp Vũ Sư Hoàng thông đồng với Hoa Thành và Tạ Liên để giăng bẫy cô cái gì. Cơ mà cô thật sự không phải Quân Ngô tái thế. Cô và ông ta chả liên quan gì sất. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, cô đột nhiên phi thăng, đột nhiên có sức mạnh to lớn như vậy cũng không thể loại trừ khả năng do Quân Ngô đứng đằng sau thao túng. Có khi một ngày nào đó cơ thể của cô sẽ bị ông ta điều khiển cũng nên.
Vĩnh Hi chau mày, cúi thấp người xuống tự đào một cái lỗ nhỏ bằng tay rồi gieo hạt giống xuống, sau đó lắp lại, dùng phép tưới nước cho nó. Ấy chà chà, tự dưng thấy mình ngầu quá, mới đó mà đã biết sử dụng pháp lực làm đủ thứ rồi.
- Phải rồi, thái tử điện hạ gửi lời chúc đến ngươi. Nghe nói lúc ngươi vừa mới phi thăng đã có một đám người lập miếu thờ ngươi. Dùng tên của ngươi để đặt tên. Miếu Vĩnh Hi Lão Sư.
- Ồ? Thật không thể tin được. Đa tạ thái tử điện hạ. Cũng đa tạ Vũ Sư đại nhân.
- Không cần đa tạ ta. Mà khẩu lệnh thông linh của ngươi là gì?
- Hả? - Vĩnh Hi bối rối. - Ngài đợi ta suy nghĩ một chút.
- Được.
Nhắc đến khẩu lệnh thông linh thì cô mới nhớ. Rốt cuộc khẩu lệnh thông linh của Huyết Vũ Thám Hoa là cái gì mà lại khiến cho Tạ Liên phải ngượng ngùng như vậy. Thật ra cô đã từng phỏng đoán. Nhưng mà cũng chỉ là đoán thôi. Tác giả không tiết lộ thì có đoán đến già cũng không biết là mình có đoán đúng không nữa. Bỏ qua chuyện đó đi. Giờ cô nên đặt khẩu lệnh là gì đây. Tốt nhất là đặc biệt một chút, cô không muốn Hoa Thành nghe thấy chút nào. Cơ mà hắn nhất định sẽ nghe được. Đặt bừa vậy, từ từ đổi sau.
- Ta nghĩ xong rồi. Khẩu lệnh thông linh của ta là "My husband is Jeon Heejin. My wife is Jang Wonyoung."
- Hả?
Vũ Sư Hoàng nhíu mày vì không hiểu cô đang nói ngôn ngữ gì, cũng không thể lặp lại chính xác lời cô nói. Tạ Liên cùng Hoa Thành ở Tiên Kinh quan sát nghe được chỉ biết nhìn nhau nhăn mặt.
- Thật ra ta không thích thông linh cho lắm. Nên đặt như vậy ai đọc được thì đọc, không thì thôi.
- Vậy sao?
- Vâng.
- Cũng không còn sớm nữa. Nghỉ ngơi thôi.
- Tối nay ta ngủ chung với Vũ Sư đại nhân sao ạ? - Vĩnh Hi tranh thủ.
- Tùy ngươi.
- Đa tạ Vũ Sư đại nhân. - Cô ríu rít.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top