Chương 35+36

Chương 35: Người phiền toái chuyện phiền phức

Thứ 6 ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

Hôm nay trong trò chơi các tỷ tỷ nói chuyện phiếm, nhưng mà mình lại một chút cũng xem không hiểu, đây là tại sao a? Mình sao chép lại tất cả lời của các tỷ tỷ ở dưới.

Hoa cúc tỷ tỷ nói: con X nó, tối qua dùng di động xem tiểu thuyết, thấy một án văn năm mươi ngàn từ, nhìn xuống phần bình luận nói rất được, sau đó tớ tải về, kết quả không chỉ là nữ xuyên nam, còn là cái văn rác rưởi nhân vật chính ngôi thứ nhất ngôi thứ ba lẫn lộn, tớ nhắn lại mấy câu, kết quả cái tên viết văn thần kinh lại dám xóa lời nhắn của tớ, tớ lật lên phía trước, phát hiện đều là cái tên viết văn ngu ngốc kia tự sướng, nói truyện này hay không xem uổng, bình luận chê liền xóa sạch, khen thì để lại, tớ thấy con nhỏ viết bình luận chắc chắn là tác giả rồi, hại tớ đạp trúng mìn !!

Tạp mị tỷ tỷ nói: tớ cũng gặp phải một chuyện xúi quẩy, hôm qua nhìn thấy một án văn, người ta nói là truyện V [VIP] của JJ, tớ nghĩ truyện V nội dung chắc hẳn rất hay, kết quả xem một nửa, kinh khủng, nhân vật chính tính cách bất định, một hồi lạnh băng một hồi cuồng si rõ ràng võ công rất cao lại không hiểu tại sao bị người hủy hoại dung nhan, hơn nữa còn là mười mấy công, mù cả mắt!

Mình liền hỏi, sao mình xem không hiểu mấy lời này, sau đó Nguyệt lượng tỷ tỷ dẫn mình đi bắt đom đóm. Đom đóm rất đẹp a !!

Lời phê của giáo viên:

Ai dạy con gian lận từ hả?

==================================================

Hôm nay, tiểu học XX lớp 3/1 đã xảy ra một 'sự kiện bạo lực', kẻ gây án —— Giang Tiểu Vũ, người bị hại —— Ân Dự, giờ phút này, hai đương sự bị giáo viên chủ nhiệm của chúng xách vào văn phòng.

Phương Hãn nhìn hai cậu nhóc đứng trước mặt mình, ngoại trừ đau đầu vẫn là đau đầu. Hai cái đứa này là chuyện gì đây, bình thường không hợp thì cũng chỉ cãi nhau mấy câu, chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng hôm nay thế nào lại thật sự đánh nhau, lại còn ở trước đám đông. Ánh mắt cậu trước tiên chuyển đến tên động thủ, chỉ thấy đứa bé kia cúi đầu, trên mặt có vệt nước mắt, nhưng trên người không có vết thương, chỉ là quần áo dính bụi bẩn, xem qua biểu tình thì lại giống với đứa bị đánh hơn. Lại nhìn đến đứa thật sự bị đánh, vết thâm xanh trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn, cánh tay cũng có vết cào, trong đó ẩn ẩn màu đỏ máu, dưới ảnh hưởng của không khí đóng thành vảy, đáng tiếc bản thân không có biểu tình gì, chỉ là mặt bình tĩnh không nói lời nào.

Phương Hãn hít một hơi, hỏi: "Nói, vì sao đánh nhau?" Nhìn hai đứa không có ý mở miệng, cậu chỉ Ân Dự: "Ân Dự, con nói trước, vì sao hai đứa lại đánh nhau."

Đứa bị điểm danh quay đầu không lên tiếng, qua một hồi mới nhả ra mấy chữ: "Không có việc gì." Tiếp theo đưa mặt nhìn Phương Hãn: "Không liên quan đến cậu ấy."

Giang Tiểu Vũ đứng bên cạnh liếc nó một cái, trong mắt ướt át mang theo chút kinh ngạc, rồi như nhớ tới gì đó mà thu hồi ánh mắt, căm giận mím chặt miệng.

"Mấy vết thương này, là do Giang Tiểu Vũ?" Phương Hãn tiếp tục hỏi.

"..." Lúc này hai đứa đều như con trai [ngọc trai ấy] khép kín miệng, điệu bộ đừng có mơ tưởng cạy được câu nào từ miệng tôi.

Phương Hãn nhìn nhìn hai con trai này, lại đưa mắt nhìn cửa sổ, chưa tới một lúc, tiếng bước chân vội vàng vang lên, một người đàn ông nhanh như chớp xông vào: "Tiểu Vũ!"

"Baba —— !!" Giang Tiểu Vũ vừa thấy ba tới, lập tức nhào qua, đợi được bế đứng lên, chôn đầu trong ngực Giang baba ô ô nức nở khóc òa.

Phương Hãn chú ý phía sau Giang Thiên Dự còn có một cô gái, thoạt nhìn rất trẻ, cậu mở miệng nói: "Xin hỏi cô là?"

"Chào thầy, tôi là chị gái Ân Dự, Ân Bùi, ba mẹ chúng tôi quanh năm công tác ở nước ngoài, nên trong nhà chỉ có tôi có thể tới, thật ngại." Cô gái trẻ tự giới thiệu xong liền trừng cậu em của mình: "Chuyện gì đây, dám ở trường học đánh nhau!"

"Hồ, thầy Phương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giang Thiên Dự quan sát đứa con trong lồng ngực mình, ngoại trừ mắt khóc đến đỏ ra, không có gì khác thường. Vừa rồi khi nhận được điện thoại của Phương Hãn, nghe con trai anh đánh nhau với bạn, hại anh một đường đều lo lắng có phải cục cưng của mình bị bắt nạt hay không. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cục cưng nhà anh mới là cái đứa đánh người.

"Giờ thoạt nhìn, là Giang Tiểu Vũ đánh Ân Dự, còn vì lý do gì, hai đứa này không chịu nói." Phương Hãn đưa mắt nhìn bốn người ở đây, chậm rãi trả lời, "Có điều, Ân Dự hình như không đánh trả."

"Chị choáng, Tiểu Dự mặt của em..." Ân Bùi kéo mặt em trai mình, cực kỳ đau lòng, "Xong rồi, xong rồi, này chính là khuôn mặt chị thích nhất sao a !!"

Nghe vậy, Phương Hãn liếc xéo, nội tâm 囧. Giang Thiên Dự thì mắt điếc tai ngơ, ôm con trai vừa tức giận vừa đau lòng: "Sao con có thể đánh bạn? Bình thường baba dạy con vậy sao !?"

Giang Tiểu Vũ uất ức chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy, nghẹn ngào mở miệng: "Cậu ta... hức... cậu ta, cậu ta nói con, hức, nói mẹ con, mẹ không quan tâm con... ô ô ô..." Nói xong nước lũ lại một vòng mới đổ xuống.

"Tôi không cố ý." Ân Dự nãy giờ không lên tiếng mặc chị gái hết sờ lại véo mở miệng, trên mặt mang theo nét ân hận, đợi Phương Hãn nhìn sang thì khôi phục thành không biểu tình.

"Sao em có thể nói bạn như vậy? Còn không xin lỗi!" Ân Bùi kéo em trai qua, nhất định bắt nó xin lỗi Giang Tiểu Vũ.

Giang Thiên Dự vỗ vỗ cục cưng trong ngực, trong lòng thở dài, quả nhiên việc mình ly hôn mang đến tổn thương cho Tiểu Vũ nhiều hơn tưởng tượng. Anh nhìn về phía Phương Hãn và Ân Bùi: "Chuyện này, không phải lỗi của Ân Dự, là chuyện riêng của tôi. Ân Bùi tiểu thư phải không? Tiền thuốc men em trai cô để tôi trả, Tiểu Vũ đánh bạn là thật, tôi thay nó xin lỗi."

"A, không sao, không sao, chút trầy xước này, bôi ít nước miếng liền OK~" Không tương xứng với vẻ ngoài, tính cách Ân Bùi khá thoải mái, "Có hay không là bạn nhỏ Tiểu Vũ này, về nhà tốt nhất phải dùng túi nước đá chườm mắt, không sẽ sưng rất lợi hại đấy."

"Cám ơn, nhưng để an toàn, vẫn nên để em cô đi với tôi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn." Giang Thiên Dự mắt nhìn vết thương trên cánh tay Ân Dự, thầm nghĩ con trai mình tuy rằng thoạt nhìn như cừu non, nhưng khi nổi giận lên chính là mãnh hổ a...

"Thật sự không cần đâu, nhà tôi có hộp cứu thương, dán cái băng cá nhân là được rồi." Ân Bùi kéo tay em trai, "Tiểu Dự, em cũng phải xin lỗi người ta."

Ân Dự mắt nhìn Giang Tiểu Vũ vùi đầu không chịu ngẩng lên, vẻ mặt cứng ngắc một hồi, cuối cùng không nói ra ba chữ "Thật xin lỗi", giãy khỏi tay Ân Bùi chạy ra ngoài. Ân Bùi nhìn nhóc con khó thấy được giận dỗi chạy khỏi văn phòng, lại liếc mắt nhìn mấy người ở đây, lúng túng xin lỗi, đuổi theo.

"Hai người cũng về sớm đi." Thầy giáo Phương luôn ở một bên như đang xem kịch, nói với Giang Thiên Dự, "Tiểu Vũ hình như đang buồn ngủ."

Giang Thiên Dự nhìn nhìn nhóc con vùi trong ngực, quả nhiên mí mắt đã đánh nhau, lộ rõ là khóc mệt thể lực chống đỡ không nổi. Oắt con này, quậy xong rồi thì ngủ, mặc dù nguyên do chuyện này đến từ ba mẹ nó... Anh nhìn về phía Phương Hãn đang xoay người thu dọn đồ đạc: "Thật xin lỗi, khiến em chê cười."

"Không sao, trẻ con đánh nhau thôi, đại khái ngày mai chắc hai đứa đều quên hết." Khóe miệng Phương Hãn kéo ra một nụ cười nhạt, động tác trên tay không ngừng, nhét hết đồ cá nhân vào trong cặp.

"Ha ha, giờ em chuẩn vị về nhà?" Giang Thiên Dự nhìn đồng hồ thì chú ý đến trong văn phòng không có giáo viên nào ngoài cậu ấy ra, hẳn là đã qua thời gian tan tầm.

"Ừ, hai nhóc kia sau khi tan học thì đánh nhau, hiện tại cũng sắp đến sáu giờ rồi." Thu dọn xong, thấy Giang Thiên Dự còn chưa có ý định đi, nói: "Anh còn chưa về? Tôi phải khóa cửa."

"Chờ em." Giang Thiên Dự ôm nhóc con đã ngủ say, đi theo phía sau Phương Hãn ra khỏi văn phòng, "Anh đưa em về."

Phương Hãn liếc anh một cái, khóa cửa cẩn thận, sau đó mở miệng: "Kỳ thật, nhà của tôi và trường cách mười phút đi bộ."

Thế là, mục đích đưa người của Giang Thiên Dự bị đá văng, cuối cùng chỉ có thể buồn rầu lái xe về. Đi bộ chỉ mất mười phút, dùng xe thì hết mấy phút? Khoảng hai phút đi... Thế thì, cái cớ đưa người về nhà chắc chắn không thể thực hiện. Nhưng, sau cuộc hẹn lần trước, hôm nay lại được gặp tiểu Hồ ly, thật sự là một chuyện rất tốt, chỉ là...

Mắt nhìn nhóc con nằm ở ghế sau, trong lòng Giang Thiên Dự lại cảm thấy thật có lỗi với con trai. Năm ấy anh và mẹ nó ly hôn, nó mới 6 tuổi, anh cho rằng nó còn nhỏ không hiểu được việc này, ai ngờ thật ra sâu trong nội tâm đứa nhỏ này vô cùng để ý chuyện họ ly hôn... Nếu về sau, nếu như anh và Phương Hãn sống chung, đứa nhỏ này không biết sẽ có phản ứng thế nào...

Sau khi về nhà đưa cậu nhóc cho dì Thẩm bế đến phòng ngủ, anh vào nhà tắm tắm rửa một cái, sau đó chạy đến phòng đánh thức con trai ăn cơm. Nhóc con sau khi ăn xong lấy lại tinh thần, không muốn tiếp tục ngủ nữa, nằm sấp trên ghế sofa xem kênh thiếu nhi, ngoại trừ mắt vẫn còn hồng ra, hình như cũng không còn tâm tình khó chịu nữa.

Giang Thiên Dự ở bên cạnh quan sát, xác định tình hình không khác thường, hai ba con làm một hội giao lưu. Đợi tới bảy giờ rưỡi, nhà họ Giang đón tiếp một vị khách không ngờ tới.

Phương Hãn về đến nhà, lại lần nữa phát hiện mẹ cậu ra ngoài, có để lại đồ ăn, sờ sờ còn nóng. Sau khi cơm nước xong, thu dọn phòng rồi tắm rửa một cái, lúc gần tám giờ, cậu bắt đầu cuộc sống game thường lệ mỗi tối.

Login, xem danh sách hảo hữu, không ngoài dự kiến, tên Giang Thiên Mộ Vũ sáng màu đỏ.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tiểu Vũ sao rồi?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đã ổn rồi, ôi, bà xã, có đôi khi anh rất bội phục em.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: ?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hôm nay em nói, trẻ con đánh nhau hôm sau sẽ giải hòa, lời này, thật sự rất đúng.

[Nói thầm] các hạ nói với  [Giang Thiên Mộ Vũ]: Sao?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đoán xem bây giờ Tiểu Vũ đang ở cùng với ai.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ân Dự.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã em có thể đừng thông minh vậy không a...

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không có cách nào, vốn luôn thông minh như vậy~ nhóc kia qua nhà anh?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ, tới lúc bảy rưỡi, Tiểu Vũ lúc đầu thấy người ta còn thở phì phò không thèm để ý, qua một lúc, hình như Ân Dự nói gì đó, nó mới không tức giận nữa. Bây giờ hai đứa đang cùng nhau xem phim hoạt hình.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Quả nhiên trẻ con là loài sinh vật có năng lực tự chữa trị cực mạnh...

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đúng vậy, buổi chiều còn đánh nhau đấy, bây giờ lại có thể kề bên cùng nhau xem TV, trước kia luôn nghe cậu nhóc nói Ân Dự bắt nạt nó, anh luôn lo lắng nó bị thiệt thòi, giờ nhìn lại hình như chuyện không phải vậy. Đứa nhỏ Ân Dự này, rất trưởng thành.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy tốt rồi, à, hình như hồi chiều Ân Dự nói đến mẹ Tiểu Vũ, mới kích thích Tiểu Vũ a, anh không nghĩ tìm mẹ cho nó sao?

Gửi đi những lời này, Phương Hãn chợt nhận thấy mình quá nhiều chuyện, cho dù trong game bèo nước gặp nhau làm bạn bè, thì trong hiện thực bọn họ cũng chỉ mới tiếp xúc ba lần, cậu hình như có chút hí hửng...

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã anh đã có em rồi a !!

Phương Hãn 囧, 囧 xong nhịn không được kéo khóe miệng, mặc dù câu trả lời thế này rất không đúng đắn, nhưng rất thần kỳ cậu lại cảm thấy trong lòng vui vẻ, đương nhiên nguyên nhân trong đó sẽ không đi nghiên cứu kỹ. Đang lúc cậu cùng Giang Thiên Dự lời qua tiếng lại, một người không quen biết gửi thư tín qua: "Đoán xem tôi là ai !!"

Phương Hãn kiểm tra dữ liệu đối phương, nữ Thiên Long cấp 20, tên rất lạ, 'Bán diêm', là acc của ai đây a, xem điệu bộ, phải là người cậu quen.

Hồ ly tu thành tinh: "Đoán không ra."

Bán diêm: "Đoán lại xem a~"

Hồ ly tu thành tinh: "..."

Bán diêm: "Rồi, rồi, tôi là Đại địa."

Hồ ly tu thành tinh: "Ai?"

Bán diêm: "Không thể không bắt tôi nói tên đầy đủ sao, tôi là Đại địa ngưng thần."

Hồ ly tu thành tinh: "..."

Bán diêm: "Rất kinh hoàng?"

Hồ ly tu thành tinh: "Biết suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là gì không?

Bán diêm: "Nói xem."

Hồ ly tu thành tinh: "Cậu muốn giả gái đi quyến rũ Thần Chi Lĩnh Vực..."

Bán diêm: "Khỉ, tôi muốn quyến rũ cậu ta thì đi mua một acc là được rồi, huống hồ quyến rũ người không phải nữ Nga My tốt hơn sao."

Hồ ly tu thành tinh: "Vậy cậu tính làm gì? Luyện lại một acc mới? Tôi nhớ cậu còn có một acc tên là Hậu kỳ gì đó?"

Bán diêm: "Đúng là luyện lại một acc, acc kia A Thần biết, không thể chơi."

Hồ ly tu thành tinh: "Định rời khỏi cậu ta?"

Bán diêm: "Đúng, ngày đó không phải cậu giật dây bảo tôi thay đổi phương thức, thân phận mới sao? Đã muốn thế, thì bắt đầu từ game đi. Ha ha, thật ra tôi sớm đã muốn chơi Thiên Long, nhưng vì phối hợp với cậu ta mới chơi Nga My. Không nói nữa, có rảnh không? Dẫn tôi đi thăng cấp."

Hồ ly tu thành tinh: "Ừ, cậu ở đâu?"

Bán diêm: "Chỗ bái sư Đại Lý, đã thế, không bằng thu tôi làm đồ đệ đi, kinh nghiệm nhiều hơn ^_^"

Hồ ly tu thành tinh: "= = đây là, ép mua ép bán..."

Bán diêm: "Nhanh nào."

Cứ như vậy, Phương Hãn bị ép nhận đồ đệ, đây là đồ đệ thứ hai kể từ khi cậu chơi game. Người thứ nhất là Tiêu tiêu vũ hiết, thứ hai là Bán diêm. Hai người mặc dù một người mới chơi, một người lão luyện, nhưng xét về tính chất thì vẫn giống nhau, đều là nhân vật phiền toái khó giải quyết.

Phương Hãn ấn ấn mi, cuộc sống game này, thật sự càng ngày càng náo nhiệt.

Chương 36: Ghen

Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: u ám.

Hôm nay thời tiết tuyệt không tốt, tâm tình mình cũng không tốt, vì sao ư? Vì sư phụ trong trò chơi của mình lại tìm một đồ đệ, anh ta còn là nhân yêu, còn bắt mình gọi anh ta là sư đệ, mình mới không thèm gọi thế. Sư phụ quá thiên vị, cứ login là đi cùng anh ta, cũng không dẫn mình theo, vì vậy mà mình rất không vui. Baba nói vì mình rất thích sư phụ, nên sau khi có người tới cướp đi, mình sẽ tức giận, mình cũng không rõ có phải như vậy không, dù sao mình vẫn không vui.

Lần trước lúc Ân Dự nói xấu mẹ mình, mình cũng rất tức giận, mình dùng tay đấm vào mặt cậu ta. Ân Dự không đánh mình, thật ra mình rất sợ hãi, cho nên không cẩn thận cào trúng tay cậu ta, kỳ thật mình không cố ý. Nhưng cậu ta nói mẹ mình không quan tâm mình là không đúng, có điều giờ mình không giận nữa, bởi vì baba nói, nam tử hán đại trượng phu đi được sinh được, mình là bé ngoan, cho nên muốn làm nam tử hán!

Thật ra, mình rất thích sư phụ và thầy Phương, mặc dù sư phụ không thích mình.

Lời phê của giáo viên:

Chú ý lỗi chính tả, là 'co được giãn được' không phải 'đi được sinh được'. Thật ra sư phụ cũng rất thích con.

======================================================

Cuộc sống game, quả nhiên rất náo nhiệt.

Hôm nay cũng là một ngày thời tiết tốt trời trong xanh nắng ấm áp, mặt trời chiếu sáng trên cao, đương nhiên trong game thấy không được cái này, ba sư đồ Phương Hãn tiến đến góc nào đó ở Lạc Dương làm buổi họp mặt nhỏ, mới tới đã có thể trình diễn Tây Du Ký.

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ, bạn nữ này là ai a?

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Sư muội của con.

[Đội ngũ] [bán diêm]:  Chào sư tỷ~

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: ???

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Sư phụ nhận đồ đệ thứ hai, cho nên là sư muội con, hiểu chưa?

[Đội ngũ] [bán diêm]: Vẫn nên gọi mình là sư đệ đi, mặc dù mình bề ngoài là nữ, nhưng linh hồn đích thật là nam nha.

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: A, tôi biết rồi, anh là nhân yêu!

[Đội ngũ] [bán diêm]: ... Em học từ này ở đâu ra vậy?

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Người khác cũng nói tôi như vậy.

[Đội ngũ] [bán diêm]:  Hóa ra là sư huynh, thất kính thất kính.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Rồi rồi, đi luyện cấp đi, nhanh chóng xuất sư, tự sinh tự diệt.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Sư phụ thật độc ác...

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Đúng vậy, có ý kiến?

[Đội ngũ] [bán diêm]: Không có...

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Con không đi !!

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Sao vậy?

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ xấu xa !!

Hệ thống thông báo: Tiêu tiêu vũ hiết đã lui khỏi đội. Phương Hãn nhìn cậu nhóc kia chạy bộ ra xa, thầm nghĩ, đồ đệ ngốc, vẫn không học được cách lên tọa kỵ, đã dạy bao nhiêu lần rồi...

[Đội ngũ] [bán diêm]: Thật đáng yêu, ghen tị kìa.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ăn dấm cái gì chứ

[Đội ngũ] [bán diêm]: Hình như là ghen tị tôi cướp cậu đó, trẻ con thật đáng yêu, ha ha~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: = = Luyện cấp đi.

Cậu nhóc nổi máu ghen giận dỗi chân trần chạy như điên, chạy một hồi phát hiện vậy căn bản không thể hết giận, thế là ném con chuột lao thẳng thư phòng của baba.

"Baba !!" Bạn nhỏ Giang lao vào thư phòng lớn tiếng hô, chấn động khiến tay baba bạn run lên, thiếu chút nữa văn kiện chưa xem xong bị xé rách.

"Sao vậy?" Giang Thiên Dự buông công việc trên tay xuống, ôm lấy cậu con trai. Thuận tay đẩy mớ văn kiện ra xa, đề phòng bất trắc.

"Sư phụ bất công, sư phụ lại tìm một đồ đệ, sư phụ không thích con." Giang Tiểu Vũ trề môi đến có thể treo được chai nước tương, sự thật chứng minh, đứa trẻ ngây thơ ăn dấm chua cũng rất là nghiêm trọng.

"Hửm, là việc này?" Giang baba có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy con trai tức giận phồng hai má, vẫn nghiêm túc thật cẩn thận vì bà xã mình giải vây một chút, "Sư phụ con là một đại danh sư, có thể thu nhiều đồ đệ mà, sư phụ đương nhiên không thể chỉ thu mình con. Hơn nữa Giang Tiểu Vũ con cấp 55, đã sớm xuất sư, đa số sư phụ đợi đồ đệ xuất sư thì không trông nom nữa, nhưng sư phụ con vẫn dẫn con đi cùng, điều này không phải nói rõ sư phụ thích con sao."

"Nhưng mà, nhưng mà sư phụ vừa rồi cũng chỉ dẫn người đó đi, không mang con theo!" Giang Tiểu Vũ tiếp tục kể tội, mặc dù baba nói rất có lý, nhưng nó vẫn không vui.

"Sư phụ con dẫn đồ đệ kia sau khi lên cấp 45 xuất sư, thì sẽ mặc kệ chỉ để ý đến con, không phải tốt hơn sao?" Giang Thiên Dự có thể nói là dụ dỗ từng bước a, đối phó với con trai anh, nhất định phải đi theo suy nghĩ của nó, mệt thì có điểm mệt, nhưng vẫn rất tốt.

"Nhưng mà baba không phải sư phụ con, lời baba nói không tính!" Bạn nhỏ Giang mặc dù ngây thơ, nhưng người ta không phải ngốc, tính logic gì đó vẫn hiểu được.

"Ai nói không tính a? Sư phụ con là vợ của baba, con nghĩ xem lời baba có được tính không?" Giang baba vừa nói câu này ra, hiệu quả rõ ràng, Giang Tiểu Vũ biểu tình bừng tỉnh ngộ, trong nhận thức của nó, sư phụ không đánh lại baba, cho nên, baba nó nói khẳng định là đúng.

"Dạ, tính được, con đi chơi với các tỷ tỷ đây." Trượt khỏi đầu gối baba, Giang Tiểu Vũ chạy về phòng mình, trên đường vừa chạy vừa thì thầm, "Mình mới không thèm cùng chơi với sư đệ nhân yêu!"

Hửm? Sư đệ nhân yêu? Vốn Giang Thiên Dự đang lần nữa cầm lấy văn kiện tiếp tục công việc, thính giác bắt được lời lẩm bẩm của cậu bé nào đó. Hơi nhíu mày sờ cằm, bà xã mình toàn hấp dẫn mấy người kỳ quái a... Giang lão đại nghĩ như thế, trong lòng liền đã quên chính bản thân anh cũng là một trong cái đống 'người kỳ quái' đó...

Mà lúc này, ở Ma Nhai Động Phương Hãn đang kéo acc thì hắt hơi một cái, cậu xoa xoa mũi, trong lòng thầm rủa tên nào nói xấu mình, tiện tay thả 'Gầm thét' dẫn một đám quái qua, sau đó đứng im, để một mình BB giải quyết bọn chúng.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng rồi, cậu mấy ngày không onl, vị bang chủ kia của cậu không nổi bão sao?

[Đội ngũ] [bán diêm]: Người ta đang cùng tân phu nhân anh anh em em, nào có để ý đến tôi.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Lời nói ra thật ai oán.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Ai kêu cậu trong lúc tôi thất tình còn đâm vào miệng vết thương của tôi.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Thật sự nhìn không ra cậu thất tình...

[Đội ngũ] [bán diêm]: Nói thừa, cách cái mạng làm sao cậu nhìn thấy, cho dù giờ có nước mắt nước mũi đầy mặt, tôi vẫn có thể đánh ra mấy câu đùa bỡn.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: = = Cậu thật buồn nôn a...

[Đội ngũ] [bán diêm]: Đàn ông thất tình buồn nôn là bình thường!

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi nhớ lần đầu gặp cậu, cậu rất nghiêm túc, như thế nào trong thời gian ngắn như vậy liền biến thành thế này...

[Đội ngũ] [bán diêm]: Tôi nhớ lần đầu gặp cậu, cậu rất thục nữ, như thế nào trong thời gian ngắn như vậy liền biến thành thế này...

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Khỉ.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Ha ha~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng rồi, sao cậu lại chọn nói với tôi chuyện của cậu, chúng ta quen biết được bao lâu đâu.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Có đôi khi, một ít lời chỉ có thể đối với người xa lạ mới mở miệng được, nhưng cậu cũng không tính là người xa lạ, khi đó tôi nghĩ cậu và ông xã cậu là một đôi.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ách !!

[Đội ngũ] [bán diêm]: Cho nên tôi mới nói chúng ta cùng loại, hiểu chửa?

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ách ách !!

[Đội ngũ] [bán diêm]: Làm gì mà kinh ngạc vậy, acc nhân yêu cậu xuất giá cho một ông xã xa hoa như vậy, tôi chắc chắn sẽ hiểu sai thôi.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đó là do cậu tự nghĩ sai.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Ông xã cậu biết cậu là nam không?

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Biết, mà cậu có thể không dùng 3 chữ 'ông xã cậu' không.

[Đội ngũ] [bán diêm]: ^_^ Tôi cảm thấy ông xã cậu thật sự rất thích cậu nha~

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: – -

Phương Hãn quyết định dẹp bỏ cùng tên này giao lưu, mới đầu tiếp xúc Đại địa ngưng thần, cậu tưởng rằng cậu ta là người rất đứng đắn rất chững chạc. Kết quả khi hiểu rõ, không nghĩ tới lại là một tên vô lại như vậy, hay là nói, thất tình đối với cậu ta là đả kích quá lớn, khiến tính cách bị bóp méo?

Một bên suy nghĩ, một bên vòng một vòng tròn lại thả 'Gầm thét' vào một đám quái, tiếp tục ngồi xuống tại chỗ đợi bọn chúng chết. Thỉnh thoảng điểm điểm chuột vào lương thực cho BB hồi máu, tiếp tục cùng người trong bang nói chuyện trên trời, rất thảnh thơi, chỉ là Giang Thiên Mộ Vũ không onl, nếu không kênh mật tán gẫu của cậu càng thêm ầm ĩ. Cứ như vậy duy trì được nửa tiếng, điểm luyện cấp của bọn họ bị hai người xâm nhập, Phương Hãn khẽ liếc mắt, thật sự không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, người tới chính là đôi phu thê Thần Chi Lĩnh Vực cùng Thấm Nguyệt.

Tục ngữ rất đúng, gặp lại kẻ thù, đỏ mặt tía tai. Tuy rằng Phương Hãn cảm thấy giữa mình và Thấm Nguyệt này không có thù gì, cho dù có gì thì lần trước cũng đã sớm một gạch xóa hết. Nhưng cậu nghĩ như thế, cũng không có nghĩa người ta cũng nghĩ như thế, vậy nên, sau khi cậu thấy rõ người đến là ai, thần kinh cũng không nhịn được căng thẳng lên, phải biết rằng, một khi mấy người bọn họ đánh nhau, tất nhiên sẽ khiến cho ba bang hỗn chiến, cậu thật sự không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại bang chiến lần nữa.

[Lân cận] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Người đẹp, có thể cùng vào đội không? Kiếm ít điểm thiện ác giải đao.

Nghe vậy, Phương Hãn tại kênh đội ngũ hỏi một câu: "Làm sao đây? Cho hay không?" Đại địa ngưng thần tiện tay ném ba kí tự: "Tùy cậu thôi." An vị qua một bên ngồi xuống.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Hai người vào đội tôi.

[Lân cận] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Cám ơn người đẹp a~!

Phương Hãn vốn tưởng Thấm Nguyệt sẽ không vào, nhưng khi cô ta nhận được lời mời rất nhanh liền đồng ý, điều này khiến cậu có chút chút kinh ngạc, dù sao lần trước bang chiến, vị mỹ nữ này thế nhưng đuổi theo đánh cậu rất tàn nhẫn.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Thần Chi, đội trưởng đưa cậu.

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Được, cám ơn người đẹp~ Đúng rồi, tôi với bà xã đều treo đao, lúc đánh ngàn vạn lần phải cẩn thận đừng đánh lầm ha~

Phương Hãn chú ý hai người một phen, quả nhiên đều treo một cây búa lớn đẫm máu, chắc chắn nếu không tẩy chỉ có thể đi báo cáo ở ngục giam. Thần Chi Lĩnh Vực coi như biết cái gì gọi là thân sĩ phong độ, khi xung quanh đều là nữ, cậu ta quyết định nhận phần trọng trách dẫn quái. Có hai acc cấp cao hỗ trợ, đánh quái tốc độ nhanh hơn rất nhiều, thậm chí không cần Phương Hãn động thủ, quái đã được thanh lý xong, nếu không phải cậu biết Bán diêm là Đại địa ngưng thần, thì đúng là muốn lui đội về chạy thương.

Cứ im lặng như vậy mà đánh một hồi, Đại địa ngưng thần cũng chính là Bán diêm đột nhiên đứng lên, hướng Thấm Nguyệt phát động công kích. Bán diêm mới trên dưới 35, đánh Thấm Nguyệt cấp 93 thật sự chẳng khác gì gãi ngứa, căn bản không rụng được mấy giọt máu. Cho nên khi bị một đám quái vây quanh, bọn họ cũng không phát hiện Bán diêm đang đánh Thấm Nguyệt, cứ thế quái bị tiêu diệt gần hết, mọi người mới thấy được khung cảnh này nhất thời không kịp phản ứng. Thấm Nguyệt hẳn là người phản ứng đầu tiên, cô ta gần như nâng tay lên đã đem Bán diêm miễu sát ngã xuống đất, trong nháy mắt không khí có chút cứng ngắt.

[Đội ngũ] [bán diêm]: Thật ngại, lỡ tay.

Đại địa ngưng thần nói xong liền lui đội trở về thành, Phương Hãn chưa kịp lui đội, vì vừa rồi mới động thủ, sát khí Thấm Nguyệt vượt quá giới hạn, bị GM triệu đi ngục giam, lúc này cô ta đang ở kênh đội lửa giận ngút trời.

[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Cái người kia làm gì vậy a !! Hại em vào ngục giam !! Đáng ghét chết được !!

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Vừa rồi em giết cô ấy làm gì a, choáng.

[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Cô ta động thủ đánh em trước được không, em phải đánh trả lại chứ a, chẳng lẽ em phải làm ngơ cho cô ta đánh à!

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cô ấy đã nói lỡ tay.

[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Tôi làm sao biết cô ta có phải là lỡ tay không, chồng tôi đã nhắc nhở các người phải cẩn thận, nói không chừng là cậu kêu cô ta cố ý hại tôi thêm đao đi!

Nhìn thấy những lời này, Phương Hãn không nói gì, một khoảng thời gian không gặp, trí tưởng tượng của vị tiểu thư này nâng lên thêm một tầng lầu, cậu lại không biết trên người cô ta treo bao nhiêu mạng, làm sao có thể vừa vặn hại cô ta đến giới hạn vào ngục giam chứ, chỉ có thể nói, vấn đề RP.

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Bà xã, đừng nói bậy oan uổng người khác a, cô ấy với em không thù không oán, hại em làm gì.

[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Cái gì không thù không oán, thằng đó a, rõ ràng là một tên con trai lại chơi acc nữ, buồn nôn nhất chính là theo em cướp chồng! Nhưng may mắn em có thể đoán được, trước nếu không nhờ nó, sao gặp được chồng a~

[Đội ngũ] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Cái gì, lại là nhân yêu a...

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Thấm Nguyệt, chuyện trước kia, trắng đen thế nào trong lòng cô rõ nhất.

Nói xong, Phương Hãn liền lui đội dùng định vị phù trở về thành. Mặc dù tức giận với cô gái kia là một chuyện không đáng, nhưng Phương Hãn vẫn không nhịn được bực tức dâng lên, sau đó cậu nhớ đến tên thủ phạm nào đó, nhanh chóng mở danh sách hảo hữu lên nhìn, người nọ thế mà đã logout.

Cậu vỗ trán thì thầm, thật sự là bị cậu hại chết mà...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #danmei