Chương 91: Thuốc
Kỷ Ương Nam có khả năng nhận biết giấc mơ tương đối thấp, nhiều lúc thực ra cũng không phân biệt rõ được giữa mơ và thực, đặc biệt là khi có liên quan đến An Niên, số tiền để lại cho Omega đủ để cậu và Tiểu Tước sống một thời gian rất dài, còn về số táo đã ăn hết, nếu anh có thể thuận lợi rời khỏi bệnh viện quân khu, thì anh cũng không ngại mỗi ngày mua thêm nhiều táo tươi hơn.
An Niên khóc lóc nói với anh rằng táo ở nhà đã ăn hết, thực ra anh có hơi tự trách, anh đã không chu đáo, nhưng tứ chi cứng đờ khiến anh không thể cho An Niên đang khóc một cái ôm được.
Ánh sáng lơ lửng trên trần nhà màu trắng xám của phòng bệnh khiến Kỷ Ương Nam ngẩn người một lúc lâu, đồng tử phiêu tán hư vô dần dần hội tụ, cánh tay không có cảm giác gì chạm phải một thứ mềm mại, anh nghiêng đầu nhìn thấy đứa trẻ đang nằm ngủ trên đầu giường của mình, trên người là chiếc áo bông nhỏ thường ngày hay mặc, để lộ nửa khuôn mặt, anh ngẩn ngơ xuất thần, nhìn một lúc lâu, bất kể là mắt, lông mày, hay là mũi, đều rất giống Bạch Du lúc nhỏ.
Năm đầu tiên Bạch Du rời khỏi anh, anh luôn nhớ về đứa con đầu lòng mà họ đã mất, anh sẽ nghĩ, đứa trẻ Omega đã rời bỏ anh đó liệu có giống hệt Bạch Du không, có ngoan ngoãn dịu dàng không, anh đã nghĩ đến vạn khả năng, chỉ là chưa từng nghĩ con của họ sẽ nghịch ngợm.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, Tiểu Tước rất đáng yêu.
Anh dùng đầu ngón tay chạm vào sợi tóc rủ bên tai Tiểu Tước, gò má của cậu bé vì ngủ mà trắng hồng, bên mép còn chảy chút nước miếng, Kỷ Ương Nam lau sạch cho cậu bé, anh tưởng động tác của mình rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Tiểu Tước tỉnh giấc.
Ánh sáng trong phòng bệnh hơi tối, một khi đến chiều là chẳng còn bao nhiêu, đèn cũng không bật, Tiểu Tước dụi mắt ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác, đợi đến khi tỉnh táo lại, Kỷ Ương Nam mới thấy vẻ mặt buồn bã của cậu bé.
"Chú không ngủ nữa à?" Tiểu Tước hỏi.
Kỷ Ương Nam nói: "Tỉnh rồi thì không ngủ."
"Ồ."
"An Niên đâu?"
"Mẹ ra ngoài tìm đồ ăn." cậu bé ngồi trên chiếc ghế đẩu lấy từ chỗ y tá, không còn hoạt bát nhảy nhót như lúc ở Đảo Thành, trông có vẻ hơi khúm núm.
Kỷ Ương Nam hỏi cậu bé: "Đói rồi?"
"Cũng tạm."
Thực ra bụng đã kêu ùng ục mấy lần, nhưng không chịu thừa nhận, cậu bé nhìn khuôn mặt của Alpha, và cả lớp gạc quấn trên cổ đối phương, chớp mắt hỏi: "Sao chú bị bệnh vậy? Khi nào mới khỏi?"
"Sao thế?" Kỷ Ương Nam hít thở rất nặng nề, trêu cậu bé: "Không phải đã nói sẽ không bao giờ chơi với chú nữa sao."
Miệng Tiểu Tước mím chặt, cả người cậu bé ngồi cũng không cao hơn giường bệnh là bao, có hơi bất an nắm lấy chiếc chăn rơi bên mép giường.
"Là do cháu ném hỏng chú sao?"
Kỷ Ương Nam nhất thời không phản ứng lại, mắt Tiểu Tước hơi đỏ lên, nhưng biểu cảm trên mặt trông vẫn khá bướng bỉnh.
"Chú sẽ trách cháu chứ?"
Trẻ con luôn hay vướng mắc vào những vấn đề kỳ lạ nào đó, Tiểu Tước cũng vậy, Kỷ Ương Nam khẽ nhíu mày, nói: "Chú trách cháu cái gì? Quả cầu tuyết không ném hỏng chú được."
"Vậy khi nào chú mới khỏi?"
Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay chạm vào mặt cậu bé, lần này Tiểu Tước không né.
"Đừng tự trách, chú vốn đã bị bệnh rồi, không phải do cháu ném."
Tiểu Tước tâm trạng sa sút, "Thôi được."
"Tiểu Tước."
"Gì?"
Kỷ Ương Nam đăm chiêu nhìn cậu bé nói: "Cháu có biết chú là ai không?"
Tiểu Tước nhớ lại cái tên mà mẹ đã viết cho mình ở nhà, "Biết."
"Vậy sao?" Kỷ Ương Nam trông có vẻ rất vui.
"Ừ." giọng điệu của Tiểu Tước cao vút lên, cậu bé nói: "Chú muốn làm ba của cháu phải không?"
Sophia nói cắn người không phải là cắn người, là hôn, ba mới có thể hôn mẹ, vậy chẳng phải Alpha muốn làm ba của cậu bé sao?
Kỷ Ương Nam khẽ cười, "Ai nói với cháu?"
"Sophia."
"Cháu và Sophia thân lắm à?"
Tiểu Tước gật đầu, "Dì ấy viết chữ cùng cháu, mẹ cũng dạy dì ấy."
"Vậy bây giờ có phải chữ dì ấy biết nhiều hơn cháu không."
"Không phải." Tiểu Tước không chịu thua: "Cháu cũng biết rất nhiều chữ mà, được chưa?"
Kỷ Ương Nam chống giường ngồi dậy, động tác của anh rất nhỏ và chậm, nửa người dựa vào chiếc gối sau lưng, anh bảo Tiểu Tước đến gần một chút, Tiểu Tước biết anh bị bệnh nên lúc này cũng khá nghe lời, liền áp sát vào, nửa thân trên gần như sắp nằm lên ngực Alpha.
Hàng mi rậm và đen như hai chiếc quạt nhỏ, Kỷ Ương Nam dùng tay vịn vào vai cậu bé, "Sophia nói không đúng."
"Tại sao?" Tiểu Tước ngẩng đầu, mặt đầy vẻ nghi hoặc, "Chỗ nào không đúng?"
Kỷ Ương Nam nhìn vào mắt cậu bé, "Có khả năng nào, rằng chú chính là ba của cháu không?"
"Cái gì!"
Giọng Tiểu Tước cao vút lên, kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi giường, Alpha trên giường cứ cười mãi, nghe đáng ghé thậtt, mặt cậu bé đỏ bừng.
"Chú lại lừa cháu!"
Thôi vậy, cậu bé không so đo với người bệnh.
Cậu bé kéo chiếc ghế đẩu ra thật xa, ngồi trong góc, quyết định không nói chuyện với Alpha nữa.
Buổi chiều ở bệnh viện luôn rất yên tĩnh, bóng cây ngoài cửa sổ lả lướt, ánh sáng lay động đan xen trên mặt đất, An Niên trở về phòng bệnh, cửa chỉ khép hờ, trong tay cậu là bánh mì mua từ bên ngoài, Tiểu Tước nói muốn ăn, Kỷ Ương Nam chắc đã tỉnh từ lâu, đang ngồi xổm trước chiếc ghế đẩu của Tiểu Tước.
Tiểu Tước lại ngủ thiếp đi, trán gục trên vai Alpha, cậu nhìn Kỷ Ương Nam vòng tay ra sau lưng Tiểu Tước, giống như muốn bế cậu bé lên, lần đầu tiên thất bại, lặp lại lần thứ hai, cuối cùng kéo mông Tiểu Tước, tay kia đỡ đầu cậu bé, từng bước đi về phía giường, Tiểu Tước ngủ rất say, dụi vào vai anh một cái sau đó liền ngủ tiếp.
Làm xong những việc này Kỷ Ương Nam đã rất mệt, tứ chi cứng đờ mềm nhũn không còn chút sức lực nào để chống đỡ anh ngồi xuống một cách vững vàng, An Niên vội vàng ôm lấy anh trước khi anh ngã xuống, chiếc bánh mì mua về rơi xuống đất.
Kỷ Ương Nam cũng không nói gì, thuận thế vùi vào cổ An Niên.
"Nó ngủ rồi, đang giận dỗi anh."
An Niên vòng tay qua eo anh nói: "Để em bế nó là được, anh đừng cử động."
Kỷ Ương Nam dùng miệng chạm vào cổ cậu, "Sợ anh làm nó ngã?"
"Không phải." An Niên cắn môi, "Anh ngồi yên đi."
Kỷ Ương Nam gọi y tá đẩy thêm một chiếc giường bệnh vào, ở giữa dùng rèm ngăn cách, An Niên cho anh ăn một ít bánh mì mua về, hai người nằm cùng nhau ngủ trưa một lúc, Tiểu Tước ở bên kia rèm nói mớ, nửa tỉnh nửa mê nói muốn ăn rất nhiều đồ ngon, Kỷ Ương Nam lo cậu bé đói, vén rèm lên xem thì thấy lại đang chảy nước miếng.
"Không sao, đợi nó tỉnh ăn sau." An Niên nói: "Đến đây chẳng ngủ được giấc nào ngon."
Kỷ Ương Nam nằm nghiêng ôm lấy cậu, hai trái tim áp sát vào nhau, sự rung động từ lồng ngực mang đến cảm giác chân thực hơn bao giờ hết.
"Ai nói cho em biết anh ở đây, đến đây bằng cách nào?" Kỷ Ương Nam sợ họ phải chịu khổ cực trên đường, muốn hỏi cho rõ.
An Niên rúc trong lòng anh lắc đầu không nói, vành mắt vẫn còn chua xót, trán chạm vào lớp gạc trên cổ Kỷ Ương Nam, cậu hỏi: "Bệnh sẽ khỏi chứ?"
Kỷ Ương Nam bây giờ không muốn lừa cậu: "Không biết, chắc là vậy."
An Niên hai tay ôm chặt lấy anh, nhớ ra một chuyện, cậu nói: "Trước đây cũng từng ngủ ở đây."
"Lúc trong kỳ mẫn cảm?"
An Niên gật đầu, ký ức khó xử lại ùa về, Kỷ Ương Nam hôn lên đỉnh đầu cậu, biết cậu đang nghĩ gì, liền nói: "Anh xin lỗi em."
"Tại sao?" An Niên ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ sương.
"Em đã thấy."
Không ai nhắc đến cái tên Kiều Phàm Ninh, trái tim An Niên thắt lại, không muốn tiếp tục chủ đề này, Kỷ Ương Nam tiếp tục hôn cậu.
"Anh nhận nhầm." Anh nói: "Anh tưởng đó là em, lúc đó anh luôn làm sai, không thèm giải thích với em, cho rằng em nên hiểu cho anh, anh rất xin lỗi."
Nước mắt rơi xuống lớp gạc trên cổ Kỷ Ương Nam, Kỷ Ương Nam cảm thấy một luồng hơi lạnh ẩm ướt, anh vuốt ve sau gáy An Niên, tháo kính của cậu ra hôn cậu.
"Sau khi em rời đi, anh đã hối hận rất nhiều chuyện." Kỷ Ương Nam nói: "Lúc đó cũng trách em, tại sao không thể đợi anh, một cơ hội cũng không cho anh, thật nhẫn tâm."
"An Niên, Tiểu Tước rất đáng yêu, anh rất thích nó."
An Niên vừa nhắm mắt lại thì nước mắt liền rơi, họ áp sát cổ vào nhau trong vầng sáng lơ lửng dưới cửa sổ kính, Kỷ Ương Nam nói với cậu:
"May mà em vẫn còn sống."
Tiểu Tước đã có giấc ngủ ngon đầu tiên sau khi đến Liên minh, bánh mì mẹ mua rất ngon, cậu bé uống nửa cốc nước, mẹ hứa tối sẽ cho ăn món khác, cậu bé rất mong đợi, Alpha lại đang ngủ, cậu bé xuống giường, rón rén đi đến bên giường Alpha, định đợi anh tỉnh dậy sẽ dọa anh một phen, xem sau này anh còn dám lừa người nữa không, mang theo suy nghĩ này, ngay cả việc chờ đợi cũng trở nên rất có ý nghĩa.
An Niên đã tìm được bác sĩ điều trị chính của Kỷ Ương Nam, là một người đàn ông hơi lớn tuổi.
"Bệnh của cậu ấy đã tái phát từ 5 năm trước, tuyến thể thoái hóa rất nghiêm trọng, nguyên nhân vẫn chưa rõ."
"Có chữa được không?"
Bác sĩ tỏ vẻ tiếc nuối: "Tôi không chữa được, đã khuyên cậu ấy nhiều lần, có thể thử với một Omega khác, nhưng cậu ấy không muốn."
An Niên vẻ mặt ngơ ngác, "Ý là sao?"
Bác sĩ nhìn cậu một cái, giải thích: "Hồi nhỏ cậu ấy có một con dâu nuôi từ bé, từ đó tuyến thể bắt đầu tốt lên, sau này tôi đã làm thí nghiệm, có lẽ là liên quan đến pheromone của Omega, cái này gọi là độ tương thích, mức độ tương thích tuyến thể của Alpha và Omega càng cao, đại diện cho việc càng xứng đôi."
"Con dâu nuôi từ bé..." An Niên lẩm bẩm: "Không phải là để xung hỉ sao?"
"Omega mà mẹ cậu ấy tìm đến trong lúc đường cùng có lẽ chính là thuốc." Bác sĩ nói: "Thuốc mới có thể chữa khỏi cho cậu ấy, tôi không được, cậu ấy trở về đây, là định cắt bỏ tuyến thể, cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm, tỷ lệ sống sót cũng rất thấp, nhưng không còn cách nào khác."
Bác sĩ nhìn cậu đầy ẩn ý và nói: "Di chứng của việc thoái hóa tuyến thể là sự suy giảm toàn bộ chức năng cơ thể của cậu ấy, cậu có quen con dâu nuôi từ bé của cậu ấy không?"
An Niên tim đập thắt lại, hoảng loạn cúi đầu.
Bữa tối rất thịnh soạn, Tiểu Tước ăn sạch từng hạt cơm trong bát, An Niên lấy nước nóng từ phòng đun nước để rửa mặt cho cậu bé, dỗ cậu bé đi ngủ, nhiệt độ trong phòng bệnh ban đêm sẽ thấp hơn một chút, Kỷ Ương Nam gọi y tá mang thêm một chiếc chăn cho Tiểu Tước đắp, An Niên một mình rửa mặt xong trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ để lại một ngọn đèn bàn ở đầu giường Kỷ Ương Nam, trên người An Niên mang theo chút hơi nước chưa khô, những giọt nước đọng trên chiếc cổ thon dài trắng ngần, cậu ngồi bên cạnh Kỷ Ương Nam không nói một lời.
"Không vui?" Kỷ Ương Nam hỏi.
Cái bóng bên giường kéo dài ra, An Niên lắc đầu, lúc quay đầu lại, gọng kính trên sống mũi loé lên một tia sáng bạc, cậu hỏi Kỷ Ương Nam: "Em ở đây với anh, anh sẽ khỏi chứ?"
"Em tìm bác sĩ rồi?"
"Sẽ khỏi chứ?"
Trong phòng bệnh nhất thời chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người, Kỷ Ương Nam một lúc lâu sau mới nói: "An Niên, anh hy vọng em hiểu, em bây giờ là tự do."
Cái bóng dưới chân đang lay động.
"Anh chết rồi, em cũng được coi là tự do sao?"
Mặc dù Kỷ Ương Nam không muốn đối mặt với vấn đề sinh tử trước mặt cậu, nhưng anh vẫn muốn nói: "Đúng vậy."
"Vậy..." An Niên buồn bã cúi đầu, rất nhẹ rất nhẹ hỏi anh: "Chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?"
Thực ra An Niên cũng không hiểu sự cần thiết của việc hỏi câu này, Tiểu Tước vẫn đang ngủ say ở bên kia rèm, là đứa con thứ hai của họ, do cậu sinh cho Kỷ Ương Nam, hỏi câu này dường như không có ý nghĩa gì.
Cậu đau lòng vì sự ra đi của đứa con đầu lòng, nhưng cậu cũng không thể đối mặt với cái chết của Kỷ Ương Nam, cậu sợ hãi.
Trong tai tựa như tràn ngập tiếng vang trống rỗng, cậu không nghe thấy gì cả, cho đến khi Kỷ Ương Nam xoay mặt cậu, hai tay nâng niu, cậu tưởng sẽ nhận được một nụ hôn, nhưng Alpha chỉ đến gần trước mặt cậu, dùng mũi cọ vào chóp mũi cậu.
An Niên có hơi ngơ ngác, hàng mi ướt át run rẩy, trái tim trong phút chốc đập rất nhanh.
Sau khi cọ xong, Kỷ Ương Nam cúi người xuống, dùng trán chạm vào cằm cậu, cuối cùng là cổ.
An Niên mũi cay cay, nghe Kỷ Ương Nam nói: "Mối quan hệ này, An Niên, em chấp nhận không?"
Cặp kính hơi trượt xuống, Kỷ Ương Nam đẩy lên giúp cậu, An Niên cắn môi nhoài người về phía trước, dùng nụ hôn thay cho câu trả lời.
Nụ hôn lần này dường như có vị ngọt, An Niên ôm cổ Kỷ Ương Nam, nép vào lòng anh, lúc đầu chỉ là những cú chạm ngắn ngủi, cuối cùng là một nụ hôn sâu, nhiệt độ ở đầu lưỡi không ngừng tăng lên, Kỷ Ương Nam cắn môi cậu, quyến rũ cậu, hai bóng người bên giường chồng lên nhau.
Đêm đông lặng lẽ ló ra một vầng trăng.
_____________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Họ có độ tương thích siêu cao, là một cặp trời sinh, hạnh phúc sắp đến đây
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top