Chương 84: Ra Mặt
Lúc Kỷ Ương Nam lùi lại, An Niên vẫn đang ngây người ngồi trên giường không hề cử động, mặt đầy vết nước mắt, cặp kính trên sống mũi hợp với cậu một cách kỳ lạ, làm cho cả khuôn mặt đều trông rất thanh tú, đôi môi dưới chóp mũi sưng lên, cậu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Alpha quấn chăn lên vai mình, đã từ bỏ việc che giấu, tuyến thể chưa từng bị đánh dấu lộ ra không sót gì, tất cả bí mật và lời nói dối của cậu đều bị vạch trần, nhưng cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm, cậu chưa bao giờ giỏi che giấu, điều này đối với cậu cũng coi như là một sự giải thoát.
"Kỳ phát tình chưa qua, nhưng tôi cần phải đi một chuyến." Kỷ Ương Nam đứng bên giường cậu đeo găng tay, tuyết đã tạnh được mấy hôm, nhưng nhiệt độ không hề tăng lên, qua lớp kính trong suốt, An Niên có thể nhìn rất rõ vết chai ở hổ khẩu lòng bàn tay anh, đột nhiên cảm thấy mắt hơi choáng váng, tầm mắt dời sang khuôn mặt nghiêng của Alpha, Kỷ Ương Nam dường như gầy đi một chút so với lúc họ vừa mới gặp lại, có một cảm giác tiều tụy.
Thái dương rất căng, cậu vẫn tháo kính xuống đặt lên bàn bên cạnh, Kỷ Ương Nam im lặng liếc mắt một cái, nói: "Ngày thường có thể không đeo, lúc em làm việc tốt nhất nên đeo, tôi sẽ về nhanh thôi."
An Niên sững sờ một lát, vẻ mặt mờ mịt mang theo sự nghi hoặc, Kỷ Ương Nam nói với cậu: "Tôi về xem Tư Du, nó vẫn đang ở nhà trọ."
Omega trên giường hàng mi run rẩy, trong lòng thầm niệm một lần nữa tên của Kỷ Tư Du.
Tư Du, Kỷ Tư Du.
Tại sao lại đặt cái tên này?
An Niên nhíu mày, cơn sốt tình trong cơ thể dường như lại bắt đầu từ từ dâng lên, cậu co người trong chăn, cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Trong phòng đâu đâu cũng là pheromone của cậu, cậu một lần nữa cảm thấy kỳ lạ, tại sao không ngửi thấy mùi của Kỷ Ương Nam? Đầu óc cậu rối bời, trong lòng cũng vậy.
Cậu nghĩ đến Tiểu Tước.
Vậy còn Tiểu Tước thì sao? Kỷ Ương Nam có phải đã đoán ra Tiểu Tước là con của mình không?
Trong không khí lơ lửng một thứ gì đó mà An Niên không thể nhận ra, cậu cảm nhận được Kỷ Ương Nam lại đi tới, ngơ ngác quay mặt qua, Alpha liền ngồi bên cạnh cậu, nghiêng người, giọng nói mang theo sự mệt mỏi mơ hồ.
"Kỷ Tư Du, là do tôi nhặt được trên chiến trường 5 năm trước." Anh nói lời này lúc hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng, như đang chìm đắm trong một ký ức nào đó, "Là một Omega, nó rất ngoan, cũng rất thông minh."
Mắt của An Niên khô khốc chua xót, cổ họng càng hơn thế, không nói nên lời.
"Trong nhà chỉ có một mình tôi." Kỷ Ương Nam hai tay đặt trên đùi, quay đầu lại nhìn An Niên đang im lặng không nói gì, anh nói: "Rất lạnh lẽo, một chút cũng không náo nhiệt."
Ý gì? An Niên không hiểu lắm, là vì trong nhà không náo nhiệt, cho nên mới mang đứa trẻ nhặt được từ chiến trường về?
Là vì có người ở bên cạnh, cho nên không còn cô đơn nữa, là như vậy sao?
"Anh không thích trẻ con." An Niên rất khó khăn mở miệng, nỗi đau khổ to lớn từ sâu trong lòng dâng lên khiến cả người cậu co rúm, cậu lại bắt đầu vô thức rơi lệ, "Anh rõ ràng không thích trẻ con."
Kỷ Ương Nam đưa một tay ra lau nước mắt cho cậu, "Em cứ coi như tôi hối hận đi."
An Niên nước mắt lưng tròng đối diện với anh, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ, Kỷ Ương Nam vuốt qua mái tóc bên tai cậu, hỏi cậu: "Còn hận tôi không?"
Anh không nhìn vào mắt An Niên, mà nhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh hôn sưng của đối phương, anh rất sợ An Niên hận anh, cũng sợ An Niên không hận anh.
Hồi lâu An Niên mới nói: "Thời Xuân không chết, anh đã cứu cậu ấy, là tôi hiểu lầm anh."
"Nếu em sớm biết cậu ta không chết, có còn lựa chọn rời bỏ tôi không."
Omega dường như đang do dự, cũng đang giằng xé, nhưng vẫn đưa ra câu trả lời, "Có."
"Tại sao?"
An Niên cắn môi, nhắm mắt, nói: "Vì rất đau khổ."
Kỷ Ương Nam như đã sớm biết câu trả lời của cậu, anh thở rất nhẹ, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên cằm của An Niên, trên cổ Omega còn có những vết tích mà anh để lại, anh nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa."
Sự nhạy cảm và yếu đuối của An Niên là một con dao, không ngừng đâm vào tim Kỷ Ương Nam.
"Ở bên cạnh tôi rất đau khổ, rời đi là đúng." Kỷ Ương Nam nói với cậu: "Tôi rất vui vì em đã học được cách lựa chọn, tôi nhát gan hơn em, 5 năm trước nhốt em trong nhà, là sợ em tìm đến cái chết, sợ em rời bỏ tôi."
Nỗi đau của anh không kém gì An Niên, sự hối hận và bệnh tật sắp làm anh suy sụp, anh nói: "Tôi không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy em yêu tôi nữa."
Anh cũng hận, hận sự quyết tuyệt của An Niên, hận cậu đã bỏ lại mình trong liên minh đầy vực sâu, anh không có gì cả, đến cuối cùng, ngay cả hận cũng không có.
Đầu óc hỗn loạn của An Niên dường như không thể tiêu hóa được những lời này, cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, Kỷ Ương Nam sao lại cần tình yêu của cậu, chính mình chưa bao giờ có thể cho anh bất cứ thứ gì, cậu ở nhà họ Kỷ chẳng qua chỉ là một đứa con dâu nuôi từ bé không ai để ý có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cậu ghét đau khổ, cũng ghét thời gian, những ký ức ăn sâu này trở thành những chiếc gai trong lòng cậu, tự cho là đã quên từ lâu, thực ra chẳng qua chỉ là bị che giấu đi, bóc ra lớp da thịt mềm mại, sẽ phát hiện chúng vẫn luôn ở đó.
An Niên không ngừng giãy giụa, cố gắng chuẩn bị rất nhiều lần, vẫn có hơi suy sụp, cậu kìm nén nói: "Anh trách tôi không kịp thời nói cho anh biết bệnh của phu nhân, tôi không có cách nào, lá thư đó... là bà ấy bảo tôi viết như vậy, bà ấy nói không muốn anh lo lắng, tôi không biết nghiêm trọng đến thế, tôi bị nhốt trên gác xép, mang thai không dám nói, muốn đợi anh trở về, tôi không biết nên làm thế nào..."
Sau này cậu đã nghĩ lại, lá thư đó dù có gửi đi hay không, kết cục cũng sẽ không thay đổi.
Cậu đã mất đi đứa con đầu lòng của mình, cậu là hận Kỷ Ương Nam, nhưng hận không giúp cậu thoát khỏi mọi đau khổ, cậu cũng không muốn hận nữa.
Cái chết của mẹ và em trai khiến cậu quyết tâm rời khỏi liên minh, cậu vẫn luôn cho rằng cậu và Kỷ Ương Nam đã hòa nhau, dùng lời nói dối để đổi lấy lời nói dối, kết thúc quá khứ của họ.
Tim của Kỷ Ương Nam theo câu nói "bị nhốt trên gác xép" của An Niên mà đột ngột chùng xuống, anh rất nhiều lần cố gắng muốn nói gì đó cuối cùng đều bị nỗi hối hận và áy náy nhấn chìm, An Niên im lặng khóc, Kỷ Ương Nam run rẩy tay sờ lên mắt cậu, vì cái chết của Phùng Vận Tuyết, anh đã làm sai rất nhiều chuyện, anh đáng ghét và ích kỷ, chưa bao giờ thông cảm cho sự khó khăn của An Niên, Chúa đã cho anh sự trừng phạt, tiếc là ngôn ngữ quá nghèo nàn, anh nâng mặt An Niên lên, một lần nữa hôn cậu.
"Xin lỗi."
Anh muốn nói với An Niên, có thể không cần tha thứ cho anh, có thể tiếp tục hận anh, anh chấp nhận mọi hình phạt, An Niên có thể đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, bây giờ cậu là tự do.
Nước mắt Omega rơi quá nhiều, người cũng run rẩy, Kỷ Ương Nam muốn cho cậu một cái ôm, lại bị An Niên ngắt quãng.
"Kỷ Ương Nam."
Giọng Omega không ổn định gọi tên anh, Kỷ Ương Nam không nhớ nhầm, lần đầu tiên An Niên gọi anh như vậy là vào một mùa hè 5 năm trước trên gác xép, cậu định tự tử, quỳ trên mặt đất ôm trong lòng một đống thư viết cho mẹ cậu, nói với anh rằng hận anh.
Anh yên lặng đợi An Niên tiếp tục nói hận anh, nhưng lại bị tiếng ồn ào ngoài nhà ngắt quãng.
An Niên rõ ràng run lên một cái, như bị dọa sợ, hàng mi ướt đẫm dính thành từng cụm, Kỷ Ương Nam đến gần cậu, tiện thể dùng đầu ngón tay cái giúp cậu dụi dụi mắt.
"Tôi đi xem, em nghỉ ngơi một lát."
Sau khi Kỷ Ương Nam rời đi, An Niên kiệt sức nằm trên giường, cậu ngay cả sức lực để xuống giường cũng không có, trơ mắt nhìn cửa bị đóng lại.
Trong đầu trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà trống trải ngẩn người, cơ thể nóng ran hoàn toàn khiến cậu không thể tĩnh tâm suy nghĩ được, bên ngoài có người đang cãi nhau, nhưng cậu cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa lớn có một lớn một nhỏ hai người đứng, người lớn hơn là một Omega, người nhỏ hơn mặt đầy vết thương, trông có vẻ bị đánh rất nặng, bộ dạng vốn kiêu ngạo, sau khi nhìn thấy anh liền lập tức chạy ra sau lưng Omega.
Sophia đã sớm từ trong nhà đi ra, tóc cô còn chưa kịp chải, không ngừng dùng tay vuốt những sợi tóc bên thái dương ra sau tai.
"Anh đừng ồn nữa, rốt cuộc muốn làm gì?"
Bên cạnh cô có hai đứa trẻ đi theo, tai của Kỷ Ương Nam nhạy bén nghe thấy có người gọi anh là ba, quay đầu lại nhìn, là Kỷ Tư Du đang khóc rõ ràng, và một Tiểu Tước vẻ mặt không phục.
"Sao chú lại từ trong nhà tôi bước ra?" Tiểu Tước trợn to mắt: "Hôm qua chú không đi à? Chú..."
Đầu óc của Sophia còn nhanh hơn cậu bé nhiều, vội vàng bịt miệng cậu bé lại: "Suỵt, bây giờ không được nói chuyện."
"Ưm ưm..."
Đồ xấu xa Sophia, sao lúc nào cũng bênh vực người khác.
Vết cào trên mặt Tiểu Tước vẫn còn rất rõ ràng, sớm biết hôm qua đã nên tự mình dạy dỗ đứa trẻ đó, sự khó chịu và thiếu kiên nhẫn của Kỷ Ương Nam đạt đến đỉnh điểm lúc Omega đột nhiên xuất hiện mở miệng nói chuyện.
"An Niên đâu? Bảo cậu ta ra đây."
Kỷ Ương Nam cách cậu ta không quá xa, vì mua xe anh đã từng gặp Omega này một lần, không có nhiều ấn tượng.
"Có chuyện gì có thể nói với tôi."
"Nói với anh? Anh là gì của cậu ta?"
Kỷ Ương Nam mặt như sương lạnh, anh định hút thuốc, nhưng nghĩ đến đứa trẻ còn ở đây liền từ bỏ, Omega hơi sợ anh, trong lòng tính toán quan hệ của An Niên và anh, sau đó không mấy phút, liền kéo Đồng Nghiêu bên cạnh, chỉ vào mặt nó nói: "Con trai cậu ta đã đánh Đồng Nghiêu thành ra thế này, không chịu trách nhiệm à? Tôi cần một lời giải thích."
"Giải thích?" Kỷ Ương Nam nhìn đứa trẻ bị cậu ta một tay túm qua, có phụ huynh chống lưng, Đồng Nghiêu dường như khí thế cũng đủ, còn cố tình ngẩng mặt lên cho người ta xem vết thương của mình.
Kỷ Ương Nam mặt không biểu cảm liếc mắt một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cậu nên mừng là, hôm qua tôi không ra tay đánh nó."
Lông mày Omega nhíu lại, "Anh có ý gì?"
"Con của cậu không có quy tắc, cần được dạy dỗ, bị đánh thành ra thế này cậu muốn ai chịu trách nhiệm?"
"Anh có tư cách gì để dạy dỗ nó." Omega tức không chịu được, nghiến răng nói: "Anh bảo An Niên ra đây, tôi cần bồi thường, sao vậy? Không biết từ đâu tìm được một Alpha, bây giờ lại muốn trốn đi à?"
"Nếu cậu đã nói đến bồi thường, vậy thì tôi cũng tính toán với cậu."
Omega há miệng, còn chưa kịp hỏi, Alpha đã tính toán trước mặt cậu ta.
"Chiếc xe mà cậu bán cho tôi lần trước thu của tôi 500, nhưng thực ra xe vốn dĩ có vấn đề, khiến tôi giữa đường đi đảo thành đã bị hỏng." Kỷ Ương Nam mỗi câu nói, tim cậu ta lại lạnh đi một phần, "Tôi không có cách nào khác đành phải ở lại đảo thành gần một tuần, chi phí ăn ở trong tuần này còn đắt hơn cả chiếc xe của cậu, còn nữa."
Anh lại nhìn về phía Tiểu Tước bên cạnh Sophia.
"Vết thương trên mặt của Tiểu Tước là do Đồng Nghiêu cào, nếu để lại sẹo, đi khám bác sĩ không biết cần bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không rẻ, số tiền chắc khoảng gấp 10 lần chiếc xe của nhà cậu, cậu xem có đền nổi không."
Điều này hoàn toàn là ăn vạ, Omega bị những lời này của anh làm cho tức điên, Tiểu Tước vạch tay Sophia ra hét lên một tiếng: "Tôi đâu có sợ để lại sẹo, chú đừng nói với ông chú đó những chuyện vớ vẩn này, Đồng Nghiêu, là lỗi của cậu, cậu không đánh lại tôi còn về nhà mách lẻo, cậu là một Alpha không có gan."
"Ôi trời, cái thằng Tước này..." Sophia lại bịt miệng cậu bé.
Cơ thể Omega run rẩy, cậu ta nói với Kỷ Ương Nam: "Anh có tư cách gì để thay nó đòi bồi thường?"
Kỷ Ương Nam kéo chặt găng tay, ấn xuống cổ tay cứng đờ, nói: "Con của cậu dẫn người nói những lời không ra gì, mấy đứa đánh một mình Tiểu Tước, trước tiên để nó xin lỗi đi."
"Anh—"
Đầu óc của Đồng Nghiêu lúc nhận được tin nhà mình có thể phải bồi thường rất nhiều tiền đã chập mạch, lúc này nói chuyện cũng lắp bắp, "Gì vậy, rõ ràng Tiểu Tước cũng không đúng, nó đánh tôi nặng như vậy, dựa vào đâu..."
Một ánh mắt của Kỷ Ương Nam dọa nó không dám nói thêm một lời nào, ánh mắt lạnh lùng của Alpha khiến nó như rơi vào hầm băng, nó không ngừng trốn bên cạnh mẹ.
"Rốt cuộc con đã nói gì?" Omega kéo nó ra, nhỏ giọng chất vấn: "Không phải con nói là Tiểu Tước đánh người trước sao?"
"Con... con..." Đồng Nghiêu sắp khóc tới nơi.
Omega thực ra đại khái có thể đoán được những lời mà Đồng Nghiêu nói, ngày thường cậu ta đều làm ngơ, dù sao cũng không phải một mình Đồng Nghiêu nói như vậy, nhưng hôm nay không biết quan hệ của Alpha này và An Niên, còn có tại sao lại bênh vực người ta, nhưng cậu ta không phải là đồ ngốc, người này rõ ràng đang bảo vệ An Niên và Tiểu Tước, càng không phải là người cậu ta có thể chọc vào.
"Con xin lỗi nó đi." Omega vỗ vào đầu đứa trẻ.
Đồng Nghiêu không thể tin được mà mở to mắt: "Gì cơ?"
"Xin lỗi!"
"Con..."
"Nhanh lên."
Đồng Nghiêu trong lòng không phục, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng nhắm mắt lại, há miệng hét lên: "Xin lỗi!"
Kỷ Ương Nam: "Không phải tôi, là Tiểu Tước."
Đồng Nghiêu nắm chặt nắm đấm, vẫn đang giãy giụa vô ích, cuối cùng lại bị mẹ nó véo một cái, vội vàng quay người hét với Tiểu Tước: "Xin lỗi!"
Nghe thấy lời xin lỗi, Tiểu Tước hài lòng ngẩng cao đầu, cậu bé một lần nữa kéo tay Sophia xuống, hừ một tiếng: "Đồng Nghiêu, nếu cậu đã lựa chọn xin lỗi, vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu, nếu còn có lần sau, cậu sẽ..."
Kỷ Ương Nam chen vào một câu: "Nói lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Hả?" Đồng Nghiêu ngây người nói.
Kỷ Ương Nam: "Nói."
Nước mắt Đồng Nghiêu tuôn ra, "Lần sau sẽ không như vậy nữa!"
Omega kéo Đồng Nghiêu đang khóc như lệ tổ trở lại, do dự nhìn về phía Kỷ Ương Nam, "Tôi không biết bọn nó đã xảy ra chuyện gì, Đồng Nghiêu trở về nói bị Tiểu Tước đánh, dù sao cũng là trẻ con, tôi chắc chắn lo lắng, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, bây giờ cũng đã xin lỗi, Tiểu Tước cũng nói không tính toán nữa, còn về chiếc xe đó, tôi không biết có vấn đề, tôi vốn dĩ không hay lái, chuyện này cứ thế mà qua đi."
"Tiền khi nào đền?" Kỷ Ương Nam căn bản không để ý đến những lời mà cậu ta nói.
Omega tái mặt, "Nếu anh cứ nói như vậy, mặt của Đồng Nghiêu chẳng lẽ không để lại sẹo sao?"
"Nó và Tiểu Tước làm sao so được?"
"Anh..."
Kỷ Ương Nam quay lại hỏi Tiểu Tước: "Cậu nói khi nào đền?"
Tiểu Tước: "Không cần đền, tôi không có tổn thất gì."
"..."
Kỷ Ương Nam nhìn về phía Đồng Nghiêu còn đang khóc, "Nếu lần sau để tôi nghe thấy cậu nói những lời đó lần nữa, cậu biết sẽ có kết quả gì."
Đồng Nghiêu lập tức kìm nén nước mắt, kéo mẹ mình định đi.
"Chuyện tiền bạc, đợi đến khi tôi nghĩ ra nói sau."
Omega chỉ có thể nhẫn nhịn, cuối cùng kéo Đồng Nghiêu đang khóc lóc đi.
Kỷ Ương Nam đứng tại chỗ một lát, sau đó đi về phía cửa nhà Sophia, Kỷ Tư Du lo lắng định chạy về phía anh, Sophia không vui cho lắm nói: "Anh thật là, sao có thể để đứa trẻ một mình ở nhà trọ, nguy hiểm lắm."
"Đến lúc nào vậy?"
Kỷ Tư Du mím môi không nói được, Sophia nói: "Sáng hôm nay, nó nói anh sẽ đến đây."
Kỷ Ương Nam cúi mắt, hàng mi rậm che đi đôi mắt anh, như đang thở hổn hển, hồi lâu anh mới nói với Kỷ Tư Du: "Ba phải về một chuyến, sẽ lại đến, đi cùng ba hay là ở lại đây?"
Kỷ Tư Du muốn đi cùng anh, trong mắt kìm nén nước mắt, anh bế đứa trẻ vào lòng, Kỷ Tư Du lập tức ôm lấy cổ anh, anh nhìn về phía Tiểu Tước bên cạnh.
Tiểu Tước trông có vẻ tâm trạng tốt, hiếm khi nói với anh vài lời hay.
"Đồng Nghiêu chính là đáng bị đánh, nhưng vẫn cảm ơn chú đã giúp tôi."
Ánh mắt của Alpha kỳ kỳ quái quái, Tiểu Tước không hiểu, "Chú nhìn tôi như vậy làm gì?"
Kỷ Ương Nam nói: "Cháu ở đây ngoan ngoãn đợi, chú về nhanh thôi."
Anh nói xong liền đi, để lại Tiểu Tước một mình nhảy lên nhảy xuống tức giận.
"Gì vậy chứ, lời này rõ ràng là mẹ nên nói, ông chú đó nói những thứ này làm gì!"
_______________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Vì tôi luôn có thói quen sửa một số chỗ mà mình không hài lòng, tuy không phải là thay đổi lớn, nhưng nếu mọi người muốn xem lại gì đó, vẫn nên xóa bộ nhớ đệm nhé (╹▽╹)
KY: đổi lại xưng hô của ương nam với tiểu tước, trước đó là con kế nên xa cách h là con ruột ròi hihi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top