Chương 37: Kết Quả
Không khí nóng hầm hập, ngay cả hơi thở cũng trở nên đặc quánh.
Mồ hôi lạnh từ thái dương của Bạch Du nhỏ giọt xuống xương quai xanh, cậu hoảng hốt nhìn Kỷ Ương Nam, rất nhẹ nhàng gọi tên anh, Kỷ Ương Nam không hề động đậy, quay người tiếp tục lên lầu, Kỷ Minh Trác ngồi trên ghế sofa bên cạnh lò sưởi trong phòng khách, bên cạnh có quản gia đang đứng, cậu bé lén lút ló đầu ra, bám vào tay vịn cạnh ghế sofa, không còn vẻ kiêu ngạo như trước đây, cậu bé vốn dĩ đã có hơi sợ Kỷ Ương Nam, hôm nay lại càng sợ hơn.
"Anh đừng lên nữa." Cậu bé lắp bắp nói: "Trên đó không có ai, bà ta... bà ta chết được mấy hôm rồi, bị ba gọi người mang đi rồi."
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, Kỷ Ương Nam thu bước chân lên lầu, sau đó từ trên cầu thang lùi xuống, Kỷ Minh Trác nhìn thấy vẻ mặt u ám của Alpha, tim đột nhiên chùng xuống.
"Anh..." Càng sợ hãi càng muốn nói gì đó để xua tan đi nỗi sợ hãi của mình, "Anh làm gì vậy? Bà ta ở trong phòng, trời nóng như vậy, đã... đã có mùi hôi, chắc chắn, phải, phải mang đi, không thể nào..."
Lời này trong tai Kỷ Ương Nam mang theo sự bất kính, anh dùng một tay túm lấy cổ áo của Kỷ Minh Trác, trực tiếp nhấc cậu bé lên khỏi ghế sofa, một tay bóp lấy cổ họng cậu bé, Kỷ Minh Trác rất nhanh đã khó thở, gò má tím bầm, cậu bé không ngừng dùng tay đẩy Kỷ Ương Nam, nhưng sức lực quá nhỏ không thể thoát ra được, thời gian dài không tiếp xúc được với oxy trong lành, cậu bé thực sự cảm thấy mình sắp chết.
"Mày xứng đáng nói chuyện với tao sao?"
"Buông... ra..."
Quản gia bên cạnh dù bị cảnh tượng này dọa cho đầu óc trì trệ vài giây, vẫn tiến lên định can ngăn, nhưng đã bị ánh mắt u ám của Alpha trước mắt đóng đinh tại chỗ, mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu tuôn ra, không thể bước qua được một bước.
Bạch Du vội vàng kéo anh từ phía sau, muốn anh bình tĩnh lại thả người ra trước, nhưng lý trí của Kỷ Ương Nam đã sớm bị lửa giận dập tắt.
"Liên quan gì đến cậu? Bảo cậu cút đi không hiểu?"
Bạch Du không buông tay, sự thương xót trong vẻ mặt cậu không ngừng kích thích Kỷ Ương Nam, đôi mắt sâu không thấy đáy của Alpha không hề khiến Bạch Du lùi bước.
"Đừng như vậy..."
Hai người giằng co, ngoài cửa có tiếng xe tắt máy, An Minh Giang vào cửa liền nhìn thấy con trai mình bị người ta bóp cổ đến sắp chết, lập tức lửa giận bùng lên, chạy lên phía trước đẩy Kỷ Ương Nam ra.
Kỷ Minh Trác ngã mạnh xuống đất, bắt đầu hít thở từng ngụm lớn, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, thấy An Minh Giang liền trốn vào lòng y, cổ họng bị bóp đến nghẹt thở mất tiếng, tiếng khóc cũng im bặt.
"Cậu điên rồi!" An Minh Giang vừa che chở Kỷ Minh Trác trong lòng, vừa lớn tiếng chửi rủa Kỷ Ương Nam: "Cậu chính là một kẻ điên, cậu muốn giết người phải không?"
"Giết người?" Kỷ Ương Nam hỏi lại: "Không phải là các người giết người sao?"
Lửa giận trong lòng An Minh Giang hoàn toàn bùng nổ, y nhìn chằm chằm Kỷ Ương Nam nói: "Cậu không rõ bệnh của bà ta sao? Ai muốn giết bà ta, tôi có lỗi gì với bà ta, cậu có giận thì đừng trút lên tôi, càng đừng trút lên Minh Trác."
Vẻ mặt Kỷ Ương Nam lạnh lùng, đường nét như dao khắc trên mặt trở nên vô cùng sâu sắc, vẻ mặt anh toát ra một sự u ám khó tả, căn bản không ai đoán được anh đang nghĩ gì, anh cũng hoàn toàn không coi An Minh Giang ra gì, quay người tại chỗ, dưới ánh nắng chói chang bên ngoài, nhìn thấy Kỷ Đình Vọng mặc quần áo chỉnh tề.
Sau lưng Kỷ Đình Vọng có hai Alpha đi theo, mặc quân phục của đội trị an, trước ngực có đeo súng, một trong hai Alpha hai tay ôm một chiếc hộp gỗ hình vuông màu đen sẫm, ánh nắng chói chang chiếu vào xuyên qua tim Kỷ Ương Nam, trước mắt anh tối sầm, đi thẳng về phía Kỷ Đình Vọng, không có mục tiêu gì, trong đầu càng trống rỗng, anh vung nắm đấm hung hăng đấm vào khuôn mặt giả tạo của Kỷ Đình Vọng.
Anh đánh rất dữ, từng cú đấm vào da thịt, Kỷ Đình Vọng không đề phòng, một cái loạng choạng suýt ngã xuống đất, Alpha được huấn luyện bài bản sau lưng ông một bước lao lên chắn trước mặt ông, giơ họng súng chĩa thẳng vào khuôn mặt vẫn chưa nguôi giận của Kỷ Ương Nam.
"Không sao, tránh ra." Khóe miệng ông bắt đầu rỉ máu, Alpha trước mặt nghe lời ông do dự lùi sang một bên hai bước, Kỷ Ương Nam liền xông lên tiếp, anh trực tiếp giật lấy khẩu súng từ trên người Alpha đó, lên đạn, tốc độ nhanh đến mức hai Alpha của đội trị an đó cũng không kịp phản ứng, cả người Kỷ Ương Nam đều ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Kỷ Đình Vọng không trốn, chỉ là không hiểu nhìn anh.
"Con muốn giết ba?"
"Ông không đáng chết sao?" Lòng hận thù của anh dâng trào, không thể suy nghĩ bình thường được, anh chỉ muốn Kỷ Đình Vọng chết trước mặt mình, anh sắp tới hận chết.
"Ba hiểu sự tức giận của con, bây giờ con không đủ bình tĩnh." Kỷ Đình Vọng lấy ra bộ đàm phán trong quân đội, họng súng đen kịt không khiến ông cảm thấy bất kỳ sự sợ hãi nào, ông nói với Kỷ Ương Nam: "Nhưng con phải gánh chịu hậu quả của việc giết ba, hôm nay ba chết ở đây, con sẽ bị đội trị an bắt đi, đối mặt với con là cảnh tù đày, con có chấp nhận được không?"
Bất kể là ánh mắt hay giọng điệu của ông đều giống như con rắn độc đang rình mồi, đợi đến khoảnh khắc há miệng cắn người là sẽ bắt đầu tiết ra nọc độc.
"Liên minh coi trọng con như vậy, con khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, cứ thế mà từ bỏ sao? Mẹ của con vẫn luôn hy vọng con công thành danh toại, con nghĩ bà ấy sẽ muốn nhìn thấy con bị nhốt trong nhà tù sâu không thấy đáy ư?"
Họng súng chĩa thẳng vào trán Kỷ Đình Vọng, ba chữ Phùng Vận Tuyết đã phá vỡ phòng tuyến của Kỷ Ương Nam, anh nghiến răng căm hận nói: "Ông không có tư cách nhắc đến bà ấy."
"Bà ấy mất 3 ngày rồi, cơ thể đã bắt đầu thối rữa, không phải ba không đợi con, mà là bà ấy không đợi được." Giọng Kỷ Đình Vọng rất nhẹ, giống như mang theo sự không nỡ, tựa như ông ta cũng đang tiếc thương cho sự ra đi của Phùng Vận Tuyết.
"Bà ấy là một người sĩ diện như vậy, sẽ không chấp nhận cơ thể bốc mùi thối rữa như thế này, ba chỉ là đang hoàn thành di nguyện cuối cùng của bà ấy, sao con lại không hiểu?"
3 ngày.
Lồng ngực Kỷ Ương Nam bị tắc nghẽn, khó thở, làm thế nào cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Vậy tại sao không thể nói cho anh biết sớm hơn? Tại sao phải đợi đến khi chết rồi anh mới biết.
Trong không khí có một mùi pheromone vô cùng phức tạp và nồng nặc, Bạch Du che miệng mũi, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác muốn nôn, bóng lưng của Kỷ Ương Nam rõ ràng rất gần cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy ở giữa có một dòng sông dài khó có thể vượt qua, cậu không thể qua được cũng không thể chạm vào được.
Kỷ Minh Trác đã bắt đầu khóc nấc lên đứt quãng, cảnh tượng ba mình bị người đàn ông gọi là anh trai chĩa súng vào đầu khiến cậu bé sợ đến mềm nhũn chân, cậu bé co ro trong lòng An Minh Giang, miệng run rẩy bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Kỷ Ương Nam, cậu bỏ súng xuống!" An Minh Giang gào lên: "Ông ấy là ba cậu!"
"Ba? Tôi không có thứ đó."
Cả ngôi nhà đều chìm vào vực sâu vô tận, khoảnh khắc Kỷ Ương Nam bóp cò, một bàn tay vô hình từ trong tim anh hung hăng xông ra, như muốn xé anh ra làm đôi, nhưng anh chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Bạch Du nhìn Alpha của đội trị an đó vòng ra sau lưng Kỷ Ương Nam, dùng hũ tro cốt trong tay hung hăng đập vào gáy Kỷ Ương Nam, tiếng va chạm da thịt như tiếng sấm trầm đục của mùa hè, giáng thẳng vào tim Bạch Du, cậu cứng đờ người ngây ra tại chỗ.
"Đừng!"
Cậu loạng choạng chạy qua, ôm lấy Alpha sắp ngã xuống đất, nước mắt không biết từ lúc nào đã làm ướt đẫm khuôn mặt cậu, Kỷ Ương Nam ngất đi trong lòng cậu, cậu sờ thấy máu dính dính sau gáy Alpha, ngón tay run rẩy ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất của mình.
"Đừng đừng..."
"Ai cho phép cậu ra tay?" Kỷ Đình Vọng cũng bị vũng máu đó dọa sợ, ông đẩy Alpha đó, mắng: "Tôi có cho phép cậu ra tay không?"
Alpha ôm hũ tro cốt, sắc mặt tái nhợt giải thích: "Cậu ta sắp nổ súng."
"Cút!"
Mùi tanh của máu hòa quyện với pheromone của Alpha, tùy tiện bay lượn khắp các ngóc ngách của ngôi nhà, Bạch Du thất thần ôm lấy Kỷ Ương Nam, xòe bàn tay dính đầy máu, như con rối bất lực.
Hũ tro cốt được để lại trên lò sưởi trong phòng khách, hai Alpha bị đuổi về đội trị an, bây giờ gọi bác sĩ gia đình không kịp, ông bảo An Minh Giang đi xem vết thương của Kỷ Ương Nam, An Minh Giang không vui, nhưng dưới sự ép buộc của Kỷ Đình Vọng, đành phải không tình nguyện đi kiểm tra.
Nhìn bằng mắt thường chỉ là vết thương ngoài da, vừa hay chạm vào tuyến thể, tuyến thể là nơi yếu ớt nhất của Alpha, cho nên đã chảy máu.
"Cậu đưa cậu ta vào phòng đi, tôi băng bó cho cậu ta."
Bạch Du run rẩy gật đầu, nước mắt rơi xuống từng viên như những hạt ngọc trai.
...
Kỷ Ương Nam tỉnh dậy vào ban đêm, ngọn đèn trắng bệch trên đỉnh đầu chiếu vào con ngươi mất tiêu cự của anh, sau gáy truyền đến một cơn đau dữ dội, anh đưa tay sờ thấy một miếng băng gạc thô ráp, quấn quanh cổ anh mấy vòng.
Tay được người ta nắm trong lòng bàn tay, rất nóng, giống như cách một nhịp tim, anh máy móc quay mặt qua, nhìn thấy Bạch Du đang ngồi bên giường mình, mái tóc đen nhánh của Omega đã dài hơn một chút, che qua vành tai trắng nõn của cậu, một khuôn mặt gầy gò đầy vết nước mắt, ôm lấy tay anh cẩn thận thổi khí.
Anh im lặng rút tay ra, Bạch Du run rẩy hai lần hàng mi, lại nắm lấy tay anh, mu bàn tay Alpha bị rách da, cậu vừa mới xử lý xong, gò má cọ cọ lên đầu ngón tay đối phương.
"Còn đau không ạ?"
Kỷ Ương Nam lần thứ hai rút tay ra, lần này Bạch Du không còn kiên trì nữa, mà nở một nụ cười với Kỷ Ương Nam.
"Anh có đói không?"
Kỷ Ương Nam từ trên giường ngồi dậy, anh nhìn quanh, là phòng ngủ mà mình vẫn luôn ở, đầu óc anh vẫn còn hơi hỗn loạn, có lẽ vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện ban ngày.
Bạch Du cắn môi, cố gắng phớt lờ sự lạnh lùng của Alpha đối với mình, cậu từ từ đứng dậy, "Em... em đi lấy cho anh chút đồ ăn."
"Không cần." Kỷ Ương Nam nói.
"Sao vậy ạ? Anh không đói sao? Hay là, hay là ăn một chút đi, em đi làm cho anh, anh muốn ăn gì?"
"Đã nói là không cần." Kỷ Ương Nam không nhìn cậu một cái, giọng anh rất khàn, chỉ nói: "Ra ngoài."
Bạch Du biết anh bây giờ chắc chắn tâm trạng không tốt, cho nên trong lòng dù không nỡ cũng không dám làm phiền anh.
"Vậy em ở ngoài canh, anh có chuyện gì thì gọi em."
"Tôi bảo cậu viết thư cho tôi, cậu đã viết chưa?" Kỷ Ương Nam đột nhiên hỏi cậu.
Bạch Du bị ù tai trong một khoảnh khắc, cậu ngơ ngác quay đầu lại, nói năng lộn xộn: "Viết, viết rồi ạ, em viết rồi, nhưng em..."
Cậu chưa kịp gửi đi, cậu đã nhận được thư của Kỷ Ương Nam, lúc đó cậu đã nghe theo lời khuyên của phu nhân mà viết thư hồi âm, nhưng cậu bị nhốt trong gác xép 3 ngày, cậu không gửi đi được, những lời sau làm thế nào cũng không nói ra được, cậu vốn dĩ không giỏi kể lể nỗi khổ của mình, huống hồ Kỷ Ương Nam cũng không muốn nghe cậu giải thích.
"Ra ngoài." Alpha lặp lại.
Hàng mi phủ lên khóe mắt Bạch Du một mảng bóng tối, ngay cả trái tim cũng bị che khuất, cậu nhỏ giọng nói: "Vâng ạ."
Trước khi đi, cậu quay đầu lại nhìn Kỷ Ương Nam trên giường, tấm lưng vốn thẳng tắp của Alpha trở nên khẽ cong, cúi chiếc cổ thon dài, băng gạc trên đó dường như sắp quấn lấy cả người anh, cái bóng rủ xuống bên giường không hề cử động, Bạch Du thấy anh từ từ nhắm mắt lại, như thể đã mệt lắm rồi ngủ thiếp đi, cậu đóng cửa lại.
Ngoài cửa ánh đèn như ban ngày, đêm nay không ai ngủ được, Kỷ Minh Trác ban ngày bị kinh hãi đang sốt cao, An Minh Giang và quản gia ở bên cạnh, cậu dựa lưng vào cửa phòng ngủ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình ngẩn người, đầu mũi nhạy bén bắt được một mùi pheromone, cậu nín thở ngẩng mắt lên nhìn thấy Kỷ Đình Vọng.
"Tôi có chuyện muốn nói với Ương Nam."
Bạch Du không muốn để ông vào, nhưng Kỷ Đình Vọng đã vặn tay nắm cửa phòng ngủ phía sau, cậu từ khe cửa đang dần khép lại nhìn thấy Kỷ Ương Nam đang dần thu nhỏ.
...
Kỷ Ương Nam không định ngủ, anh rất mệt cũng rất đau, từ khoảnh khắc cửa mở ra, anh đã biết Kỷ Đình Vọng đến, nhưng anh vẫn giữ im lặng.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Kỷ Đình Vọng nói: "Sáng mai đến bệnh viện quân khu kiểm tra lại tuyến thể của con đi."
Cổ bị băng gạc quấn vẫn còn đang rỉ máu, Kỷ Đình Vọng còn quan tâm đến vết thương của anh hơn cả chính anh, điều này khiến anh cảm thấy nực cười.
"Hôm nay con đã dọa em trai con, nó còn nhỏ, có lẽ nó đã nói vài lời con không thích nghe, nhưng không cần phải tính toán với một đứa trẻ, nhưng ba cũng không truy cứu, không sao là được." Ông ta cố gắng thuyết phục Kỷ Ương Nam, "Còn có Minh Giang, con và mẹ của con luôn có ác cảm với em ấy, ba không hiểu, em ấy không làm gì tổn hại đến hai người."
"Tổn hại?" Kỷ Ương Nam khó khăn ngẩng đầu, "Người chết không phải là tổn hại sao?"
Kỷ Đình Vọng nhíu mày nói: "Mẹ của con là do bệnh mà chết, không ai muốn kết quả như vậy, ba hy vọng con có thể bình tĩnh lại một chút, đừng để cảm xúc quá khích chi phối suy nghĩ của mình."
Ông thở dài, nói: "Ba không nói những chuyện này nữa, con nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện tang lễ ba sẽ sắp xếp, còn có... nếu lần này con đã về, ba sẽ xin liên minh kéo dài kỳ nghỉ cho con."
"Ông có ý gì?"
"Ba muốn con và Phàm Ninh đính hôn, đính hôn xong quay về quân đội sau."
Kỷ Ương Nam lạnh lùng nói: "Tôi có nói là muốn kết hôn với cậu ta sao?"
Kỷ Đình Vọng rất nhẹ nhàng lắc đầu, không hề có ý định thương lượng, "Là ba nói, trước khi mẹ con mất, ba đã nói với bà ấy, bà ấy không có ý kiến gì, bà ấy cũng cảm thấy Phàm Ninh là một Omega rất tốt, rất xứng đôi với con, con đừng vội từ chối, Omega nuôi từ bé kia của con vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà, nhưng con phải đến sở hôn nhân đăng ký với Phàm Ninh, nhưng chuyện này chưa vội, con cứ dưỡng sức khỏe cho tốt trước đã."
Kỷ Ương Nam chưa bao giờ cảm thấy Kỷ Đình Vọng nực cười đến thế, thậm chí còn bật cười thành tiếng, loại tiếng cười khinh miệt mỉa mai đó, khiến Kỷ Đình Vọng nhớ lại thời kỳ mới kết hôn với Phùng Vận Tuyết, loại tiếng cười đó của ba bà, chút lòng tự trọng đáng thương bị đè nén bấy lâu nay trong lòng dường như lại bị người ta giẫm dưới chân, chút kiên nhẫn còn lại của ông đối với Kỷ Ương Nam cũng không còn.
"Ba biết con rất có tham vọng, giống như mẹ của con, bà ấy luôn mong con có một vị trí trong liên minh, mong con thay thế ba, nhưng bà ấy đã tính sai một chuyện, ba còn chưa chết, mỗi bước thăng tiến của con trong liên minh đều cần phải có sự đồng ý của ba, văn bản đề bạt con cũng phải có chữ ký của ba, ba hy vọng con có thể hiểu, cái gì mới là quan trọng nhất đối với con, đừng lúc nào cũng giống như Phùng Vận Tuyết, không học được cách phục tùng."
Kỷ Ương Nam cảm thấy mình như đã trở thành một cái bình bị niêm phong chặt chẽ, dù anh có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, không có không khí trong lành, anh liều mạng muốn có được một chút oxy, đều thất bại, anh sắp chết.
"Là ông đã giết bà ấy." Kỷ Ương Nam nói từng chữ từng chữ một.
"Không." Sự lạnh lùng của Kỷ Đình Vọng là một dụng cụ tra tấn tàn nhẫn, ông nói với Kỷ Ương Nam: "Là chính bà ấy."
Bạch Du không rời khỏi cửa phòng ngủ nửa bước, lúc Kỷ Đình Vọng từ bên trong đi ra, hai người nhìn nhau hai giây, cậu rất nhanh đã cúi đầu, Kỷ Đình Vọng phát hiện ra bàn tay không ngừng run rẩy của cậu.
"Nghe thấy rồi?"
Bạch Du hoảng hốt lắc đầu.
Kỷ Đình Vọng vẻ mặt vô cảm nói: "Cậu là do Phùng Vận Tuyết mua về, tốn bao nhiêu tiền?"
Bạch Du vẫn lắc đầu, mắt đã mờ đi không nhìn rõ gì nữa.
"Omega hèn mọn đến từ khu ổ chuột nên biết rõ thân phận của mình, cậu làm tốt những gì mình nên làm, có lẽ còn có thể ở lại đây lâu hơn một chút, chứ không phải như Tô Diệp."
Bạch Du nắm chặt lòng bàn tay, cậu không thể ngăn cách được mùi pheromone nồng nặc đến ghê tởm từ người Kỷ Đình Vọng, sau khi Kỷ Đình Vọng đi, hai chân mềm nhũn ngã xuống, bụng dưới truyền đến từng cơn đau nhói, cậu xòe lòng bàn tay ra xoa xoa, nhỏ giọng an ủi bụng.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu... em bé ngoan, ráng chịu một chút..."
Kỷ Đình Vọng đến phòng của Kỷ Minh Trác, An Minh Giang tay cầm một chiếc khăn ướt.
"Hạ sốt chưa?"
An Minh Giang trả lời ông: "Không nhanh đến thế đâu, nó bị dọa sợ."
Kỷ Đình Vọng chậc một tiếng: "Nhát gan vậy."
An Minh Giang bất mãn nói: "Nó mới 8 tuổi thôi."
"Được rồi, em chăm sóc tốt cho nó."
Nước trên khăn từ tay An Minh Giang nhỏ giọt xuống, phòng ngủ của Kỷ Ương Nam cách y không xa lắm, y có thể nhìn rõ Bạch Du đang ôm bụng ngồi xổm trước cửa phòng đóng chặt, trên mặt y không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Bạch Du sâu sắc vài lần, sau đó liền quay về phòng.
___________________________________
【Tác giả có lời muốn nói】
Xin lỗi, vốn dĩ hôm qua cập nhật, nhưng đột nhiên có việc ra ngoài, sau đó lại trì hoãn đến hôm nay, hai hôm nay hơi bận chút, cập nhật không đúng giờ, xin lỗi xin lỗi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top