Ngoại truyện 11: Phải lòng 11
Edit: Hừa
Minh Lộ Xuyên chậm rãi bước vào văn phòng của Hạ Văn Nam.
Căn phòng này vẫn giữ nguyên bố cục lúc Từ Tung còn làm quản lý, chỉ là trên bàn làm việc bừa bộn hơn nhiều, chất đống toàn là giấy tờ và tài liệu Hạ Văn Nam in ra.
Hạ Văn Nam cầm lon bia ngồi ở trên ghế sofa, cậu khui lon rồi ngửa đầu uống một hớp lớn, chất lỏng mát lạnh lướt qua yết hầu rồi trượt xuống thực quản và dạ dày, Hạ Văn Nam sảng khoái bật một tiếng thở dài.
Minh Lộ Xuyên đi đến trước mặt cậu, hai tay hắn đút vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống: "Tại sao không ăn chung với mọi người?"
Hạ Văn Nam nói: "Tại vì tôi không có đủ bia cho bọn họ uống." Nói xong câu đó, cậu nhìn chằm chằm Minh Lộ Xuyên một hồi, đứng dậy đi đến tủ lạnh, lấy ra một lon bia khác rồi ném cho Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên chụp lấy.
Hạ Văn Nam trở về sofa: "Mời anh một lon."
Những ngón tay thon dài của Minh Lộ Xuyên nắm chặt lon bia, hơi lạnh lan ra khắp lòng bàn tay trong nháy mắt.
Hạ Văn Nam nghiên người nằm xuống, chiếc sofa này chỉ chứa được hai người ngồi nên cậu phải co chân lại, tựa đầu lên tay ghế, sau đó dán lon bia lạnh ngắt lên mặt mình.
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu, nói: "Cậu không chú ý hình tượng của mình chút à?"
"Văn phòng của tôi, tại sao tôi không thể nằm?" Hạ Văn Nam đã ở chung với Minh Lộ Xuyên một khoảng thời gian dài, ngữ khí không còn câu nệ nữa, "Anh là người làm ăn lớn, đừng chú ý tiểu tiết."
Minh Lộ Xuyên không nói gì, hắn khui lon bia ngửa đầu nhấp một ngụm, sau đó đi đến bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống chỗ trống nhỏ kế bên chân Hạ Văn Nam.
Vì vậy nên cậu buộc phải co chân sát lại để chừa cho Minh Lộ Xuyên thêm ít chỗ ngồi.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng làm việc an tĩnh uống bia, bên trong bật điều hòa mát mẻ, một lúc lâu vẫn không thấy ai nói gì. Uống bia xong, Hạ Văn Nam vẫn chưa thỏa mãn, mở túi đồ ăn khuya cùng một lốc bia, càng uống đầu óc càng trở nên chậm chạp.
Cậu gọi Minh Lộ Xuyên: "Đại công tử."
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu: "Đại công tử gì?"
Hạ Văn Nam nói: "Chẳng phải anh là đại công tử của Minh Nghiên sao? Cả nhà anh ai cũng họ Minh, ai cũng là giám đốc Minh, gọi đại công tử, nhị công tử là biết đang gọi ai liền."
"Cậu say rồi?"
Hạ Văn Nam ngồi xuống: "Không, tôi không say."
Minh Lộ Xuyên chậm rãi ngẩng đầu lên: "Tôi không phải đại công tử của Minh Nghiên, tôi là Minh Lộ Xuyên."
"Minh Lộ Xuyên." Hạ Văn Nam hỏi hắn: "Tôi có thể nói với anh chuyện này không?"
Minh Lộ Xuyên đưa mắt nhìn cậu.
Hạ Văn Nam nói: "Tôi biết anh nghĩ gì, anh muốn làm ra chút thành tựu cho ba anh xem, là một Alpha, anh không thể nào tệ hơn người em trai Omega của mình được."
Sắc mặt Minh Lộ Xuyên sầm xuống.
Hạ Văn Nam vỗ vai hắn: "Tôi thấy anh không cần cố chấp quá đâu."
Trầm mặc một hồi, Minh Lộ Xuyên mới hỏi: "Vậy cậu thấy tôi nên thế nào?"
Hạ Văn Nam: "Cứ để mọi chuyện đến đâu thì đến, liên quan mẹ gì đến anh." Dứt lời, Hạ Văn Nam vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không nên chửi bậy."
Minh Lộ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, tựa như là đang cười.
"Anh cười hả?" Hạ Văn Nam tò mò.
Minh Lộ Xuyên đáp: "Không."
Hạ Văn Nam uống khá nhiều bia nên cậu lầm bầm không rõ nói: "Đợi tôi thành công điều chế ra nước hoa pheromone, đến lúc đó tôi muốn mọi người phải gọi tôi là cha đẻ của nước hoa pheromone."
Nói xong câu đó, cậu cảm thấy cả người mình rã rời, trước khi nhắm mắt lại, cậu thực sự nhìn thấy Minh Lộ Xuyên đang nở nụ cười.
Hạ Văn Nam ở trên ghế sofa ngủ một giấc, đợi đến khi cậu tỉnh lại đã là đêm khuya, trong văn phòng yên ắng chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy đèn hành lang vẫn sáng, nhưng tiếng cười nói náo nhiệt của các đồng nghiệp tụ tập ăn khuya đã không còn, cậu lần theo ánh đèn đi đến phòng thí nghiệm lớn, bên trong gian phòng chỉ có một mình Minh Lộ Xuyên ngồi đó.
Minh Lộ Xuyên an vị tại chiếc bàn cũ của Hạ Văn Nam, hắn đang cúi đầu đọc một phần văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu thì nhìn sang Hạ Văn Nam.
Hạ Văn Nam hỏi hắn: "Sao anh còn ở đây?"
Giọng điệu của Minh Lộ Xuyên vẫn nhàn nhạt như thường ngày: "Tôi chờ cậu."
"Chờ tôi làm gì?"
Minh Lộ Xuyên nói: "Đâu thể để cậu ở lại một mình."
Khoảnh khắc Minh Lộ Xuyên cất tiếng, gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Hạ Văn Nam ngẩng đầu, thấy toàn bộ cửa sổ phòng thí nghiệm đã mở toang, còn máy điều hòa yếu ớt dùng như không dùng kia đã tắt từ lâu.
Cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương hoa cỏ ngày hè, cùng với câu nói của Minh Lộ Xuyên truyền tới Hạ Văn Nam, khiến cậu hơi run lên.
Cậu nhìn về phía Minh Lộ Xuyên, hắn đã đóng văn kiện lại đứng lên, "Đi thôi?"
Một lát sau Hạ Văn Nam mới gật đầu một cái.
Bọn họ tắt toàn bộ điều hòa và đèn trong phòng thí nghiệm, vị trí của công tắc đèn cầu thang không hợp lý chút nào, lúc bước xuống cầu thang, xung quanh đã đen kịt một màu.
Hạ Văn Nam bắt lấy cánh tay Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên nói: "Cậu sợ à?" Trong giọng nói không mang vẻ trêu chọc, chỉ là một câu hỏi bình thường.
Hạ Văn Nam nói với hắn: "Không sợ, tôi chỉ không nhìn thấy đường thôi."
Minh Lộ Xuyên tùy ý để cậu nắm cánh tay mình xuống cầu thang.
Trời đã về khuya, từ tòa thí nghiệm đi ra, đường lớn trước cổng chính vẫn còn ánh sáng của đèn đường, nhưng con đường tắt mà bọn họ thường đi đã tắt đèn từ lâu.
Hạ Văn Nam không nhìn thấy đường, một mực nắm lấy tay Minh Lộ Xuyên. Để làm dịu không khí ngột ngạt, cậu hỏi: "Sao anh lại không có Omega?"
"Gì?" Minh Lộ Xuyên không quay đầu lại, chỉ là trầm giọng trả lời một câu.
Hạ Văn Nam nói: "Omega của anh á, anh xem điều kiện của anh tốt như vậy, lại là đại công tử nhà giàu, cũng đâu phải chỉ được mỗi cái mã, tại sao phát tình mà phải về nhà chích thuốc?"
Minh Lộ Xuyên dừng bước, dường như quay đầu nhìn Hạ Văn Nam một lúc, nhưng xung quanh tối om, Hạ Văn Nam không thể nhìn rõ nét mặt của hắn.
"Liên quan gì tới cậu?" Minh Lộ Xuyên lạnh lùng nói.
Hạ Văn Nam nói: "Không phải, tôi đang tâm sự thôi mà. Vậy lúc phát tình anh toàn dùng thuốc ức chế à?"
Minh Lộ Xuyên tiếp tục bước về phía trước: "Cậu có cảm thấy nói chuyện riêng tư này với tôi là lịch sự không?"
Hạ Văn Nam dừng bước, "Tôi tưởng là kỳ phát tình đối với các anh là chuyện bình thường..." Cậu không nghe thấy tiếng Minh Lộ Xuyên đáp lại, thử nói một câu: "Xin lỗi."
"Cũng không phải chuyện gì đặc biệt." Lúc này Minh Lộ Xuyên mới lên tiếng, ngữ khí bình thản đến mức lạnh lùng, "Cũng giống như động vật bị pheromone khống chế thôi."
Hạ Văn Nam hơi kinh ngạc: "Anh nghĩ như vậy á?"
Bất tri bất giác bọn họ đã đi tới ngọn đèn trước cổng tòa nhà, Minh Lộ Xuyên buông tay Hạ Văn Nam ra, nói: "Ừ, tôi không thích cảm giác bị pheromone khống chế, nếu như muốn thoát khỏi cơn phát tình thì Omega và thuốc ức chế tề có khác gì nhau?"
Hạ Văn Nam nhìn hắn một hồi, nói: "Tôi thấy anh nói đúng. Nếu như không có tình cảm thì thà dùng thuốc ức chế còn hơn." Nói xong, cậu không kìm được bật cười rồi vỗ vai Minh Lộ Xuyên một cái, cảm khái: "Về mặt này mà nói, anh là người đáng gờm nhất trong những Alpha tôi biết."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top