Chương 19
Chương 19: "Nhất Nhất, đừng ép em phát điên."
Giang Nhất đối diện với biểu cảm kinh ngạc của Yến Nam Sâm, nhận ra bản thân đã để lộ cảm xúc, anh liền kìm nén sự dao động, dùng mu bàn tay lạnh nhạt lau đi nước mắt, như thể người vừa khóc khi nãy không phải là mình.
"Tôi về khách sạn đây."
Nói xong anh gạt tay Yến Nam Sâm ra, hất chiếc chăn mỏng đang phủ trên vai xuống.
Chiếc chăn rơi xuống đất, lại vô tình bị Yến Nam Sâm giẫm lên.
Không hiểu sao Giang Nhất lại ghi nhớ rõ hành động này, như thể ký ức nào đó chợt ùa về, anh khẽ nhếch môi cười nhạt, không rõ là giễu cợt hay cay đắng.
"Nhất Nhất!" Yến Nam Sâm nhanh chóng túm lấy cổ tay Giang Nhất khi thấy anh định rời đi: "Nói cho em biết đi, năm năm qua anh đã sống thế nào? Có phải đã chịu nhiều tủi thân lắm không?"
Hình ảnh Giang Nhất khóc ướt cả mặt cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn. Đã năm năm trôi qua, thế mà vừa gặp lại, người kia đã khóc đến như vậy. Điều đó có phải chứng tỏ trong lòng Giang Nhất vẫn có hắn không? Nếu không sao lại đau lòng đến thế?
Giang Nhất nhíu mày, bây giờ anh hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Yến Nam Sâm. Năm năm qua đã khiến anh hoàn toàn trở thành một Omega yếu ớt: "Buông tay."
"Em không buông." Yến Nam Sâm nghĩ thầm, cuối cùng hắn cũng gặp lại được Giang Nhất, làm sao có thể dễ dàng để anh rời đi. Hắn vừa định bước lên một bước thì bỗng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo băng giá của Giang Nhất.
"Cậu thử tiến thêm một bước nữa xem?" Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm với vẻ mặt vô cảm, giọng lạnh lùng: "Buông tay, đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba, bây giờ tôi không còn nhiều kiên nhẫn như vậy."
Yến Nam Sâm: "..." Hung dữ quá.
Hắn không cam lòng buông tay ra, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cổ tay Giang Nhất đã bị mình nắm đỏ lên. Trong lòng hắn trầm xuống, lo lắng vươn tay định kiểm tra: "Nhất Nhất, tay anh..."
"Lại giơ tay?" Giang Nhất chỉ vào tay Yến Nam Sâm đang vươn ra, ánh mắt cảnh giác, giọng nói nghiêm nghị: "Thu về ngay."
Yến Nam Sâm lại lặng lẽ thu tay về, ánh mắt vẫn dừng trên cổ tay đỏ lên vì bị hắn nắm chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng, sao Giang Nhất lại trở nên yếu ớt thế này, năm năm qua... anh ấy đã sống ra sao? Sống ở đâu? Vẫn ở một mình ư?
"Nhất Nhất, em chỉ muốn biết cuộc sống năm qua của anh, nói cho em nghe được không?"
Giang Nhất đối diện với ánh mắt như sắp khóc của Yến Nam Sâm, trong lòng bật cười. Có trời biết anh đã trải qua khoảng thời gian đó ra sao, cũng may là anh đã vượt qua được.
"Yến Nam Sâm, không có cậu, tôi sống rất tốt."
Nét mặt Yến Nam Sâm cứng đờ, nỗi đau đớn trên gương mặt hắn hiện rõ mồn một. Hắn cố gắng kìm nén để bản thân không trở nên quá thảm hại, khóe môi khẽ giật giật, muốn cười nhưng lại chỉ toàn cay đắng: "Nhất Nhất, lúc đó anh đột nhiên rời đi, em... em không kịp chuẩn bị tâm lý, khi nhận ra thì đã chẳng thể tìm thấy anh nữa rồi."
Trong lòng Giang Nhất dâng lên một ngọn lửa giận, anh hít sâu một hơi. Anh trở về vốn không phải để nhắc lại chuyện tình cảm, nhưng bây giờ anh không muốn nói gì nữa, chỉ muốn giữ bình tĩnh.
Anh định mở cửa phòng họp.
Nhưng ngay khi vừa đặt lên tay nắm cửa, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau đè chặt lấy tay anh, sau đó cả người bị Yến Nam Sâm bao phủ. Đôi tay rắn chắc của hắn chống hai bên cổ anh, giam anh vào giữa. Khoảng cách giữa hai người bây giờ còn gần hơn cả lúc trước.
Khi pheromone của Alpha dịu dàng, si mê bao phủ lấy anh, khoảnh khắc đó, sống lưng Giang Nhất khẽ cứng lại.
Đó là phản ứng theo bản năng.
Bởi vì anh vẫn còn là Omega của Yến Nam Sâm, bọn họ đã đánh dấu hoàn toàn, dù là dấu ấn tuyến thể hay dấu ấn vĩnh viễn, trên làn da anh, từng ngóc ngách trên cơ thể anh, đều lưu lại dấu vết pheromone của Yến Nam Sâm.
Cũng chính vì vậy, suốt những năm ở nước M, không một Alpha nào dám tùy tiện đến gần anh. Vì chỉ cần tiến lại gần là có thể nhận ra anh đã thuộc về một Alpha khác, như thể đã bị đóng dấu, in hằn một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Chính sự bá đạo trời sinh của một Alpha ấy như giẫm lên vết thương của anh. Việc mất đi giới tính Alpha không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Yến Nam Sâm. Bởi vì dù không có sự cố năm đó, anh vẫn có khả năng trải qua lần phân hóa thứ hai, có lẽ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà...
Anh không cam lòng.
Anh thực sự không cam lòng.
Chính sự không cam lòng ấy nên sau khi bất ngờ phân hóa thành Omega, anh đã dốc hết mọi sự yếu đuối, nhục nhã và mềm yếu của bản thân để trao hết cho Puppy. Anh đã gỡ bỏ hoàn toàn lớp phòng bị của một Alpha, sẵn sàng trở thành một Omega chỉ vì Puppy.
Nếu không phải vì Puppy, anh không thể nào chấp nhận sự thật rằng mình đã phân hóa thành Omega, không thể chấp nhận việc mình là nạn nhân trong chuyện này.
Lại càng không thể chấp nhận việc mình đã dốc hết tình cảm và sự chân thành, để rồi cuối cùng chỉ nhận lại toàn sự lừa dối.
Yến Nam Sâm đứng phía sau, chăm chú nhìn vào đóa Violet nơi cổ Giang Nhất, trong mắt hắn lộ rõ vẻ mừng rỡ như điên. Năm năm rồi, hình xăm này vẫn chưa bị xóa, dấu ấn của hắn vẫn còn đó. Phải chăng hắn vẫn còn cơ hội giữ lấy anh.
Hoặc là, hắn cần cố gắng hơn nữa?
"Nhất Nhất, em..."
"Yến Nam Sâm, tôi đã có gia đình rồi."
Nụ cười trên mặt Yến Nam Sâm vụt tắt, hai cánh tay đang vây lấy Giang Nhất chợt cứng lại, các đường cơ bắp dưới lớp áo sơ mi cũng siết chặt như thể cảm nhận được cơn giận đang bùng phát, hơi lạnh toả ra đầy nguy hiểm.
Đôi mắt hắn trầm xuống, sâu thẳm như bầu trời trước cơn giông bão. Hắn nhìn chằm chằm vào gò má Giang Nhất, hốc mắt đỏ lên, mãi sau mới nghẹn ngào mở miệng: "...Cái gì?"
Giang Nhất nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của người đàn ông phía sau, nhưng gương mặt vẫn không có cảm xúc: "Ừ, tôi có chồng rồi, cũng có con rồi."
"Không thể nào!!!!"
Yến Nam Sâm nghẹn ngào hét lên, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Giang Nhất, sau đó nặng nề buông tay. Tâm tình hắn kích động, nhưng hơn cả là sự khó tin đến tột độ: "...Giang Nhất, anh vẫn còn ký hiệu của em, sao Alpha khác có thể chạm vào anh được? Sao có thể... có con được chứ?"
Giang Nhất xoay người đối diện với hắn, sau đó thản nhiên lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Sở Bắc Hành, định bấm mở tin nhắn thoại Kiều Kiều gửi cho anh ta tối qua.
[Anh mà còn không về, Kiều Kiều sẽ...]
Kết quả vô ý bấm nhầm vào tin nhắn thoại mà Sở Bắc Hành gửi cho anh. Nhịp tim Giang Nhất chợt đập mạnh hơn, đầu ngón tay vội vàng ấn dừng.
May mà trong đoạn tin nhắn đó, giọng nói của Sở Bắc Hành tỏ vẻ hài hước, không nghiêm túc như bình thường, chắc là Yến Nam Sâm không thể nghe ra gì đâu.
Sắc mặt Yến Nam Sâm dần trở nên u ám.
Giang Nhất điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh nói: "Ừm, đây là chồng tôi." Sau đó lại mở thêm một tin nhắn thoại khác.
[Ba ơi, Kiều Kiều nhớ ba lắm! Bao giờ ba về nhà vậy ạ?]
Giọng nói non nớt của một bé gái vang lên trong điện thoại. Có lẽ vì lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ nên phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm, giọng nói bập bẹ nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nỗi buồn của Yến Nam Sâm không thể kìm nén nổi nữa. Hắn đỡ trán, quay đầu sang một bên, cố gắng hít sâu để giảm bớt cảm giác đau đớn như bị xé nát trong tim, nhưng vẫn không nhịn được đỏ hoe hai mắt.
Hắn cười. Nhưng càng cười, nước mắt lại càng tuôn rơi. Sự đau đớn, bất lực, tuyệt vọng không thể cứu vãn... Tất cả đều hiện rõ trên người hắn.
Có lẽ do dây thần kinh căng thẳng bị kéo đứt, hoặc cũng có thể là sự kìm nén đã hoàn toàn vỡ vụn. Yến Nam Sâm bất chấp tất cả, mạnh mẽ ôm chặt Giang Nhất vào lòng.
Giang Nhất không kịp đề phòng, lồng ngực đập mạnh vào cơ thể rắn chắc của đối phương, đau đớn khẽ rên một tiếng, cằm tựa lên vai Yến Nam Sâm, cánh tay sau lưng anh siết chặt, tựa như muốn đem anh hòa tan vào trong cơ thể.
Đôi mắt anh khẽ lóe lên, sâu trong đáy mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Bàn tay đang cầm điện thoại vẫn lơ lửng giữa không trung chưa kịp hạ xuống. Có lẽ do hoảng loạn nên anh vô tình bấm gọi cho ai đó. Chỉ chốc lát sau, giọng nói non nớt, mềm mại của Kiều Kiều vang lên từ đầu dây bên kia.
"Ba ba~ Chào buổi sáng! Kiều Kiều dậy rồi nè, ba đang làm việc hay đang ăn cơm vậy? Sao Kiều Kiều không thấy mặt ba?"
Yến Nam Sâm càng siết chặt vòng tay hơn, lực mạnh đến mức như muốn in hằn vào da thịt. Cả người hắn run lên bần bật, không biết là vì tức giận hay vì bị kích động quá mức.
Giang Nhất cau mày, vẻ mặt phức tạp. Có lẽ anh cảm thấy như vậy cũng không hay lắm, nên điều chỉnh giọng điệu, cầm điện thoại lên nói với Kiều Kiều bên kia: "Kiều Kiều, ba sắp đi ăn cơm rồi, con cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm biết không?"
Vừa dứt lời, Yến Nam Sâm lại càng siết chặt anh hơn, đau đến mức không thể thở nổi. Anh bực bội cúi xuống, cắn mạnh một cái lên vai hắn, hạ giọng nói: "Buông tay."
Có lẽ đầu dây bên kia đã nhận ra điều gì đó không ổn, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng của Sở Bắc Hành cố ý giả vờ khác đi, Giang Nhất lập tức muốn bảo anh ta đừng nói nữa, ai ngờ chưa kịp phản ứng thì đã bị Yến Nam Sâm giật điện thoại! Ánh mắt Giang Nhất bỗng tối sầm lại. Toi rồi! Trên màn hình điện thoại hiển thị rõ tên người gọi: Sở Bắc Hành. Anh lập tức vươn tay giật điện thoại về.
Nhưng vì quá vội vàng, anh không để ý đến mép bàn ngay bên cạnh.
Ánh mắt Yến Nam Sâm chợt thay đổi. Hắn phản ứng cực nhanh, nắm tay Giang Nhất kéo về phía mình, ôm ngang eo, ép anh dựa vào cạnh bàn hội nghị.
Nhân cơ hội, hắn đẩy điện thoại ra xa, đến tận mép bàn nơi Giang Nhất không thể với tới.
Lưng Giang Nhất va vào cạnh bàn, phần thân trên ngả ra sau, thở gấp không ngừng. Đối diện trực tiếp với ánh mắt của Yến Nam Sâm. Hốc mắt hắn đỏ hoe, thâm trầm mà dữ dội, tựa như một con dã thú bị chọc giận, đang chuẩn bị xé xác con mồi của mình.
Anh khẽ nuốt nước miếng.
Giây tiếp theo, anh hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người đã bị Yến Nam Sâm nhấc bổng đặt lên bàn! Đồng tử Giang Nhất co lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ lẫn tức giận, đến cả vành tai cũng nóng ran: "Này! Yến Nam Sâm!!!"
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi suýt chạm vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở.
"Đừng động đậy."
Giang Nhất quay mặt đi, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, mang theo nguy hiểm khó diễn tả bằng lời. Nhưng anh vẫn cố chấp cử động. Ngay lập tức, bàn tay to lớn của Yến Nam Sâm đã giữ chặt eo anh, mạnh mẽ kéo anh vào lồng ngực mình.
"..."
Khuôn mặt Yến Nam Sâm âm trầm, hắn đứng giữa hai chân Giang Nhất, hơi cúi người, hoàn toàn khống chế mọi cử động của anh, hai tay chống bên cạnh anh, nhìn anh chằm chằm.
Thấy Giang Nhất vẫn có ý định chạy trốn, hắn càng dùng sức ôm anh chặt hơn.
Cố nén cơn đau như bị xé rách trong lồng ngực, hắn cúi đầu, ghé sát vào tai anh, đôi mắt đỏ rực tia máu, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười khẽ: "Nhất Nhất, đừng ép em phát điên."
[Lời tác giả]
Đại ca: Tôi mới là người sắp phát điên đây, rốt cuộc mấy người muốn tôi phải làm sao!!! Giang Nhất, anh mau ra đây giải thích cho tôi! Cái vai diễn người chồng này, đã ai hỏi ý tôi chưa hả!!! Rõ ràng đã nói là không chơi trò này mà!!!
11: Xin lỗi, tôi cũng đang lo cho bản thân còn chưa xong đây QAQ
——
Đời thứ 1: Tiểu Alpha này hơi ngọt
Đời thứ 2: Sức hấp dẫn chí mạng đến từ luật sư A
Đời thứ 3: Khi Beta cá mặn bất ngờ mang thai
Đời thứ 4: Omega này sao lại thế chứ?
"1122" thuộc đời thứ 3, gia phả của các đời có thể xem trên Weibo của "Thỏ lắc đầu nguầy nguậy" nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top