Chương 51: Chân tướng
Tỉnh Đào nhìn tin nhắn nằm trong khung chat.
Từ Tử Du: [Cảm ơn, lại nợ cô một ân huệ]
Có sóng to gió lớn gì mà Tỉnh Đào chưa từng thấy qua, nhưng khi nhìn thấy trận này, cô ấy suýt chút nữa bị kinh ngạc té ngã một cái. Cô ấy đã sai, cô ấy không nên nói Đa Hân là Thánh Mẫu chuyển thế, người này quả thực là Thánh Mẫu Maria tại thế thay đổi hình dạng sống đến ngày nay.
Khi Tử Du gửi tin nhắn cho Tỉnh Đào nhờ cô ấy bảo Đa Hân mở cửa, Tỉnh Đào hỏi vài câu, Tử Du mơ hồ nói rằng tùy tiện mua một ít thuốc ở hiệu thuốc, tùy tiện mua một ít cháo ở quán cháo, đúng lúc nàng ở gần đó nên sẵn tiện mua.
Nhưng nhà của Đa Hân phải quẹt thẻ ra vào, tiểu khu có, bên trong tòa nhà cũng có, hơn nữa còn ở trên tầng 33, nàng trà trộn đi vào bằng cách nào? Nhìn khí chất và phong cách thường ngày của Tử Du, hoàn toàn không phải là người quen làm những việc như vậy.
Lại nói tiếp, sau khi xách đồ vào nhà, Đa Hân chụp ảnh gửi cho cô ấy như thường lệ, một túi đầy thuốc, thuốc hạ sốt được đặt trên cùng. Không biết là để phòng ngừa Đa Hân sốt mơ hồ không nhìn được chữ hay nghĩ cô là một đứa ngốc nghếch, đặc biệt ghi trên bao bì những chữ lớn "kháng viêm", "cảm lạnh", vân vân và vân vân, quả thật xem cô như một đứa bé ba tuổi.
Không chỉ có Tỉnh Đào bị sốc mà Đa Hân cũng bị sốc. Đầu tiên cô tìm thuốc hạ sốt uống, sau đó lấy toàn bộ thuốc ra khỏi túi ni lông, hỏi Tỉnh Đào: "Bạn của cậu làm nghề gì, cũng quá cẩn thận luôn?"
Tỉnh Đào mở miệng: "Cô ấy là giáo viên."
Đa Hân khẽ giật mình, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Tỉnh Đào nói: "Giáo viên mầm non, một người rất yêu thích trẻ con, chắc là theo thói quen xem cậu như người bạn nhỏ."
Đa Hân: "... À."
Tỉnh Đào hỏi: "Tranh thủ ăn cháo khi còn nóng. Ăn xong cậu lại ngủ một giấc cho ra mồ hôi, chắc là sẽ hết sốt thôi."
Đa Hân: "Được rồi."
Cô ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, khoác thảm lông trên người, tiện tay mở nắp hộp cháo, sững sờ khi nhìn thấy, cháo này...
Tỉnh Đào thở dài, trả lời Tử Du: [Cái gì mà nợ tôi một ân huệ, là tôi nợ cô một ân huệ mới đúng chứ]
Nói thế nào thì Đa Hân đã là quá khứ của Tử Du, mà mình mới là hiện tại của Đa Hân —— Dù chỉ là bạn bè, nhưng Tử Du không ngại cực khổ mua cái này cái kia, Tỉnh Đào còn chưa kịp cám ơn nàng, đã bị người kia đoạt trước.
Tử Du thờ ơ trả lời: [Đều giống nhau] Còn phối hợp với một khuôn mặt cười.
Tỉnh Đào gõ chữ nói: [Hôm nào tôi mời cô ăn cơm]
Đã lâu rồi không nhìn thấy khuôn mặt của Tử Du, thật nhớ. Bên cạnh đó, Tỉnh Đào thấy rằng việc phòng thủ từ xa của cô ấy không có tác dụng gì. Tốt hơn hết là nên chấp nhận thực tế càng sớm càng tốt, còn có thể nhìn thêm vài lần.
Tử Du không từ chối: [Được, tôi thường khá rảnh rỗi, cô muốn mời tôi ăn cơm thì cứ nói với tôi trước một ngày]
Tỉnh Đào khóc nói: [Oa, cô còn là người sao? Tôi vẫn đang đi công tác bên ngoài, cô cư nhiên nói ra lời này trước mặt tôi, thế giới này còn có thể tốt hơn không?]
Tử Du: [Ha ha ha ha]
Tỉnh Đào tự mình tưởng tượng một chút, Tử Du cười như vậy trước mặt mình, cô ấy áp chặt điện thoại vào ngực, vẻ mặt say sưa.
Mỹ nhân thực sự là báu vật của cả nhân loại.
Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu hai mỹ nhân có thể ở bên nhau. Tỉnh Đào nhẹ nhàng thở ra, rồi từ từ nhíu mày: Nếu không, khi nào mình đi công tác trở về, tìm một cơ hội để nói bóng nói gió với Đa Hân một chút? Nếu bỏ lỡ một đối tượng như tiến sĩ Tiếu thì sau này rất khó tìm được người thứ hai. Chẳng lẽ thật sự nhìn Đa Hân cô đơn cả đời sao?
Cô ấy chạm nhẹ đầu lưỡi vào hàm dưới, lại do dự tính toán trong lòng.
***
Cháo đóng gói của quán nhìn chung đều rất hào phóng, Đa Hân ăn một nửa đã thấy no bụng. Cô dùng muỗng khuấy đều khoai từ hòa tan vào câu kỷ tử đã được ngâm mềm trong cháo, nhưng dáng vẻ lộ vẻ trầm ngâm.
Đa Hân đậy kín nắp lại, cho phần cháo còn lại vào tủ lạnh, để bữa sau hâm lại.
Cô có một số nghi vấn, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để hỏi Tỉnh Đào. Phải chờ đến khi cơn sốt của cô giảm bớt, đầu óc của cô tỉnh táo trở lại, nếu không, bộ não đờ đẫn của cô sẽ không phân biệt được Tỉnh Đào nói hươu nói vượn.
Không biết là thuốc hạ sốt có tác dụng và cháo nóng hòa tan, hay là suy đoán trỗi dậy trong ý nghĩ của Đa Hân, buổi trưa Đa Hân ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, đưa tay lên lau mồ hôi ẩm ướt ở cổ rồi ngồi dậy khỏi giường. Cô vừa lau mồ hôi vừa đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ giảm xuống còn 38°C như mong muốn, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa, quả thực gần như được tái sinh.
Cô đi tắm nước nóng, thay quần áo mới nhẹ nhàng khoan khoái, hâm nóng cháo, không dám đi tìm đường chết ngồi trên cửa sổ lạnh lẽo mà chỉ đứng nhìn về phía tòa nhà số 2. Tình hình của cô và Tử Du hoàn toàn khác nhau, bởi vì từ đầu đến cuối cô vẫn không xác định cửa sổ nhà Tử Du có nằm trong tầm nhìn của mình hay không, cô chỉ có thể dán nhãn cho hình bóng xuất hiện trước mắt mình là "Tử Du hư hư thực thực".
Trưa nay, thậm chí còn không nhìn thấy Tử Du hư hư thực thực, có lẽ là ngày làm việc nên mọi người đều phải đi làm.
Sau khi ăn cháo xong, Đa Hân khoác lên mình một chiếc áo lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, thành thật coi mình như một người già, quấn kín người không còn kẽ hở ra khỏi cửa. Đầu tiên, cô lang thang xung quanh trước tòa nhà số 2, Đa Hân biết rõ Tử Du có tiết vào buổi chiều, lúc này nhất định ở trường học, nhưng cô vẫn đến đây, như thể làm như vậy cô có thể bình tĩnh hơn nhiều.
Buổi chiều, Đa Hân đi làm như thường lệ, các đồng nghiệp, đặc biệt là em gái Corgi hỏi han ân cần một lúc, khuyên cô không chịu được thì nên uống thuốc. Đa Hân không rời mắt khỏi chiếc máy tính trước mặt, giọng điệu lành lạnh, nhưng độ cong khóe miệng nhàn nhạt lại bán đứng cô: "Ừm, chị biết, chị uống thuốc rồi."
Em gái Corgi: "!!!"
Cô ấy ngửi thấy một hơi thở bát quái!
Hai ngày trước, cô ấy mồm mép sắp toạc ra đều không khuyên răng được Đa Hân, hôm nay lại nhẹ nhàng bâng quơ uống thuốc như vậy sao? Đây là loại sức mạnh nào? Còn phải nói nữa sao? Đây hẳn là sức mạnh của tình yêu!
Nhóm bát quái nhỏ của công ty.
– Đồng nghiệp 3: Số đặc biệt, số đặc biệt!!!
– Đồng nghiệp 1: Ah x 180 [Tôi đến đây, tôi đến đây, tôi đến đây.jpg] Có phải là liên quan đến nữ thần của tôi hay không?
– Đồng nghiệp 2: Ah x 360
– Đồng nghiệp 4: Hôm nay tôi vẫn đẹp trai như vậy
– Đồng nghiệp 3: Đồng nghiệp 4 là cái quái gì vậy? Ai kêu anh thêm kịch bản cho mình vậy? Lần trước tôi nhớ anh đã nói rằng lão đại của chúng tôi chưng diện cho nên mới bị cảm lạnh. Đề nghị đánh chết ngay tại chỗ
– Đồng nghiệp 1: [Chém đầu ngay lập tức.jpg]
– Đồng nghiệp 2: Tán thành
– Đồng nghiệp 4: Các chị gái ơi, em còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ cho em lần này, sau này em sẽ không dám nữa [Trượt quỳ]
– Đồng nghiệp 3: Xem hôm nay quả thật có tin tức lớn, lười so đo với anh. Chị em nghe tôi nói, hiện tại tôi chắc chắn 100% lão đại nhất định có biến!!!
– Đồng nghiệp 1: Tôi thất tình rồi, thậm chí còn chưa hẹn hò QAQ
– Đồng nghiệp 2: Bằng chứng đâu?
– Đồng nghiệp 3: Bằng chứng là mấy hôm trước chim công xòe đuôi, hôm nay lại che che giấu giấu, tôi lấy đầu của đồng nghiệp 4 ra đảm bảo!
– Đồng nghiệp 4: Mẹ kiếp! Tôi đã làm điều gì sai?
– Đồng nghiệp 3: Nếu mấy người không tin thì cứ chờ xem, sau này nhất định sẽ có nhiều bằng chứng hơn nữa. Chính là bí ẩn về xu hướng tình dục của lão đại vẫn chưa được giải đáp, điều này còn cần chúng ta quan sát tỉ mỉ hơn nữa, cố lên!
– Đồng nghiệp 5678: Cố lên!
– Đồng nghiệp 3: Tôi thực sự phục đám người 5678 này, bình thường thảo luận không thấy ai, mỗi lần kết thúc thì im lặng nhìn trộm màn hình, mấy người có thú vị không?
***
Buổi tối, Tỉnh Đào trở về khách sạn, nhận được cuộc gọi từ Đa Hân.
Tỉnh Đào treo khăn quàng cổ lên lưng ghế, tiện tay mở điện thoại ném lên giường, cả người cũng gục xuống giường, cười nói: "Hôm nay tớ kiệt sức rồi, cậu đã đỡ cảm hơn chưa?"
Thanh âm của Đa Hân vẫn có chút khàn khàn, nhưng so với lúc sáng cũng khá hơn một chút: "Hết sốt rồi, ngoại trừ ho một chút, không có gì đáng ngại."
Tỉnh Đào thoải mái nói: "Vậy thì tốt."
Đa Hân nói: "Tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu."
Giọng điệu của cô ngay cả qua điện thoại cũng có thể nghe thấy sự nghiêm túc, Tỉnh Đào không thể không ngồi dậy, tắt chế độ loa ngoài, đặt điện thoại lên tai, nghiêm túc nói: "Cậu hỏi đi."
Đa Hân hỏi: "Hôm nay người bạn nào của cậu đã đưa cháo cho tớ?"
Tỉnh Đào hồi hộp trong lòng: Đoán được rồi, không thể nào.
Tỉnh Đào đè xuống nghi hoặc, chống một tay trên giường, thản nhiên trả lời: "Sáng nay không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, là một chị gái giáo viên mầm non rất chu đáo."
Đa Hân tiếp tục hỏi: "Đến nhà tớ phải qua được hai cổng soát thẻ, làm sao cô ấy vào được?
Tỉnh Đào bình tĩnh nói: "Tớ không có hỏi kỹ cô ấy, có lẽ cô ấy đi theo người khác vào. Tâm sinh tướng nha, nhìn dáng vẻ của cô ấy thân thiện như vậy, không thể nào phòng bị. Nếu không để tớ giúp cậu hỏi cô ấy một chút?"
Đa Hân nói: "Tốt lắm, cậu hỏi một chút giúp tớ."
Tỉnh Đào: "..."
Tỉnh Đào: "Cậu có gấp muốn biết lắm không? Nếu không gấp, tớ sẽ ——"
Đa Hân ngắt lời cô ấy: "Gấp, cậu hỏi cô ấy liền đi."
Tỉnh Đào ghim da đầu: "... Được."
Tỉnh Đào quay đầu gửi một tin nhắn cho Tử Du: [Cứu mạng! Hôm nay cô đi vào bằng cách nào để đặt đồ đạc ở cửa nhà của Đa Hân, kỹ càng tỉ mỉ, hãy cho tôi biết một cách chi tiết]
Tử Du tường thuật lại cách nàng trà trộn đi vào, sửa đổi các chi tiết ở giữa. Ví dụ như, nàng muốn đi ké hộ gia đình kia lên được một vài tầng lầu, kết quả đối phương chỉ đi đến tầng 3, nàng nói thành may mắn đi một đường lên đến tầng 30, chỉ cần leo lên ba tầng cầu thang.
Tử Du đặt một chiếc đệm len dày trên bục cửa sổ, liếc mắt về phía cửa sổ nhà Đa Hân, có chút buồn vô cớ thở dài.
Đa Hân có khả năng đoán được đó là nàng.
Rốt cuộc là bại lộ chỗ nào đây?
Tử Du ngưng mi suy tư một lát, đột nhiên cúi đầu bật cười, chính là chén cháo.
Khi còn ở trường cấp ba, Đa Hân từng bị cảm, giờ học còn có thể cố gắng chịu đựng, đến giờ ra chơi liền nằm ra bàn, vùi mặt vào trong cánh tay, ho đến choáng váng đầu óc. Buổi trưa còn phải ăn cơm trắng và dưa muối mang từ nhà theo, Tử Du đặc biệt nhờ dì bảo mẫu trong nhà nấu đủ các loại cháo khác nhau, buổi trưa mang đến trường học, Đa Hân thích nhất khoai từ và câu kỷ tử.
Không biết trong những năm qua sở thích có thay đổi hay không, nhưng một người bạn tùy tiện mua đúng món cháo mà cô thích cách đây mười năm, có bao nhiêu khả năng?
Tử Du nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, nhìn lên đỉnh đầu, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu. Quan tâm sẽ bị loạn, thậm chí nàng còn không tính đến chuyện này, nàng phải cẩn trọng hơn.
Tỉnh Đào thuật lại tình hình thực tế cho Đa Hân, Đa Hân thốt lên một tiếng, hỏi: "Bạn của cậu tên gì? Hôm nào tớ mời cô ấy dùng bữa, bày tỏ lòng biết ơn."
Đây là muốn truy đến tận cùng, Tỉnh Đào nói: "Không cần đâu, tớ đã nói với cô ấy tớ mời cô ấy ăn cơm."
Đa Hân nói: "Vậy thì tốt rồi, hai chúng ta cùng nhau mời cô ấy đi ăn, đúng rồi, tớ có biết cô ấy không?"
Tỉnh Đào nói: "Chuyện này... Cậu biết thì biết, nhưng đã gặp qua rất lâu trước kia rồi, bây giờ chắc là không quen nữa." Cái này cũng không phải là nói dối hoàn toàn. Cô ấy đảo mắt: "Hơn nữa, công việc của cậu bận rộn như vậy, vẫn là thôi đi, ân tình này là tớ nợ cô ấy, để tớ đi đền đáp là được."
Đa Hân bên kia không có âm thanh nào, im lặng kéo dài.
Tỉnh Đào: "???"
Tỉnh Đào đưa điện thoại sát lại gần: "Này?"
Giọng nói của Đa Hân đột nhiên trầm xuống, giống như tiếng thở dài từ tận đáy lòng: "Là Tử Du sao?"
Tỉnh Đào cười khan: "Cái gì Tử Du, tớ không hiểu cậu đang nói cái gì."
Đa Hân: "Được rồi, tớ biết rồi."
Tỉnh Đào: "Không phải, cậu biết cái gì?"
Đa Hân nói: "Tớ đói rồi, tớ đi nấu cơm, thay tớ cảm ơn em ấy."
Tỉnh Đào: "Hả?"
Đa Hân lại nói: "Thôi được rồi, tớ sẽ tự mình đi cảm ơn."
Sau đó, Tỉnh Đào chỉ nghe thấy một âm thanh báo bận từ bên trong.
Tỉnh Đào gửi cho Tử Du một biểu cảm khóc: [Bại lộ]
Tử Du trả lời: [Tôi biết rồi]
Giống hệt như câu trả lời bí ẩn của Đa Hân, Tỉnh Đào lần nữa dâng lên xúc động muốn nhấn đầu hai người, đây là kịch bản tiểu thuyết gì vậy, trong tương lai hai người này không ở bên nhau, cô ấy sẽ không có bạn trai trong một năm.
Suy đoán từ tận đáy lòng đã trở thành sự thật, Đa Hân ngồi ôm đầu gối trên ghế sô pha, vẻ mặt trống rỗng.
Ngay cả khi Tử Du có thẻ ra vào của tiểu khu, nhưng nàng đục nước béo cò đi theo người khác vào tòa nhà này, lại đi ké thang máy của người khác, không thể tưởng tượng được đây là chuyện mà Tử Du sẽ làm. Coi như đi ké thang máy của đối phương, còn xuống lầu thì sao, có phải nàng lại tiếp tục đi từng bậc từng bậc xuống ba mươi ba tầng thang bộ hay không.
Cô biết rằng Tử Du yêu cô, nhưng không nghĩ tới Tử Du yêu cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
Đa Hân đứng dậy, đi đến trước cửa, đưa tay ra mở cửa, lặng lẽ nhìn về phía lối thoát hiểm bên phải: Lúc ấy có phải Tử Du đang trốn ở phía sau đó hay không?
Đa Hân thay giày rồi đi ra ngoài, vươn tay đặt vào cánh cửa dày cộp, dùng sức đẩy ra bên ngoài, một mùi khó chịu trong hành lang sâu hun hút tràn vào khoang mũi. Đa Hân nhìn từ trên xuống, tưởng tượng đại tiểu thư chân yếu tay mềm đã đi từng bước từng bước một trên con đường này như thế nào.
Sâu trong sống mũi phảng phất như bị đấm một cái nhẹ nhàng, khóe mắt ươn ướt.
Đa Hân đột nhiên nảy sinh một loại xúc động, cô đột nhiên xoay người lao vào nhà, gỡ xuống chiếc áo khoác đang treo trên kệ cạnh cửa mặc lên người, không đi thang máy mà đi thẳng vào cầu thang thoát hiểm đi xuống dưới. Dù là xuống lầu thoải mái hơn nhiều so với lên lầu, bình thường Đa Hân cũng siêng năng tập thể dục, nhưng khi lên đến tầng 1, cô cũng không thể không cúi người, hai tay chống đỡ đầu gối, thở hổn hển điều chỉnh nhịp thở.
Đa Hân cho tay vào túi áo khoác, bước ra khỏi tòa nhà số 17.
Cô muốn gặp Tử Du, chưa nghĩ ra muốn nói điều gì, nhưng cô chỉ muốn nhìn thấy nàng, một loại dục vọng rất cấp bách, áp đảo cả lý trí.
Đa Hân tăng tốc bước nhanh hơn, nhưng khi sắp đến tòa nhà số 2, cô gặp được Tử Du ở hướng đối diện.
Tử Du mặc một chiếc áo lông màu trắng dài đến đầu gối, đeo khẩu trang, đứng yên tại chỗ nhìn cô với vẻ bàng hoàng.
Đa Hân cuộn tròn các đầu ngón tay trong túi áo, tiếng trống reo hò háo hức vừa lấp đầy trái tim cô đã từ từ lắng dịu.
Đèn đường mờ ảo ái muội đến mức phù hợp với hoàn cảnh.
Cô từng bước đến gần Tử Du, trực tiếp nhìn thẳng nàng, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay là em mang thuốc cảm và cháo cho chị sao?"
Tử Du cắn môi, gật gật đầu.
Đa Hân cách nàng gần hơn một chút, nhìn chăm chú vào nàng không chớp mắt. Môi cô khẽ nhúc nhích, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ ôn nhu, lưu luyến phun ra tên nàng trong màn đêm: "Tử Du..."
Tử Du đột nhiên nói: "Mẹ em đang đợi em ở cửa."
Đa Hân: "???"
Tử Du nói: "Em phải ra ngoài ăn tối với bà ấy."
Đa Hân: "... Được."
"Vậy em đi trước." Tử Du gật đầu rồi vội vàng lướt qua cô.
Đa Hân đứng yên tại chỗ thật lâu, lắc lắc đầu đang bị làm cho hôn mê, nhắm chặt mắt, rồi quay trở về nhà.
Từ cổng tiểu khu đi ra một đoạn, Tử Du tìm thấy một biển số xe quen thuộc, đi đến gõ gõ vào cửa kính phía trước, tài xế mở khóa xe. Nàng mở cửa sau ngồi vào, gọi người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi bên trong: "Mẹ."
Đèn ở băng ghế sau vẫn sáng, Lư Hiểu Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới, cố nặn ra nụ cười tự nhiên trên mặt, tìm lời để nói: "Con sống một mình ở đây đã quen thuộc chưa?"
Mặc dù mấy ngày gần đây họ nói chuyện thường xuyên hơn, nhưng so với hai mẹ con bình thường vẫn rất xa lạ, đặc biệt là mặt đối mặt, nhất thời không cảm thấy thích hợp.
Công ty của nhà họ Chu đã chuyển đến một thành phố khác thịnh vượng hơn cách đây hơn mười năm. Trước kia, Tử Du không chuyển đến sống cùng ba mẹ bởi vì nàng không muốn rời khỏi Lâm Thành. Dù sao ba mẹ nàng hầu như đều đi công tác, đối với nàng mà nói ở đâu đều như nhau. Lâm Thành là nơi nàng sinh ra và lớn lên, có chỗ nào không quen đâu.
Tử Du trả lời: "Rất tốt, rất quen thuộc." Giọng điệu không xa không gần, không thân không lạ.
Lư Hiểu Quân nói: "Trường đại học của con thế nào? Con có hòa hợp với đồng nghiệp không?"
Tử Du nói: "Trường học hoàn hảo, các đồng nghiệp của con cũng tốt."
Lư Hiểu Quân do dự: "Vậy con..."
Tử Du ngắt lời bà: "Lái xe trước đi, muộn rồi, tối về con còn phải soạn bài."
Lư Hiểu Quân ngượng ngùng cười cười, lệnh cho tài xế khởi động xe trước.
Lư Hiểu Quân nói: "Công ty của ba con có chút việc, chắc là một đoạn thời gian nữa không thể tới thăm con."
Thái độ của Tử Du không quan tâm, thờ ơ nói: "Công việc quan trọng."
Lư Hiểu Quân nói: "Mẹ sống ở Hilton, đường XX, khu Tùng Lăng, con có việc gì có thể tới tìm mẹ." Điều này thực sự không cần thiết, Tử Du thậm chí còn không muốn gọi điện thoại cho bà, làm sao lại đến gặp bà.
Nhưng Lư Hiểu Quân cảm nhận rõ ràng biểu hiện của Tử Du mềm mại trong chốc lát.
Khu Tùng Lăng, Tử Du từ tận đáy lòng nhớ lại cảnh tượng Đa Hân tìm thấy nàng ở trước cửa cửa hàng tiện lợi và đưa nàng về nhà, ngọt ngào mềm mại. Sau đó, thái độ của nàng với mẹ cũng khá lên rất nhiều: "Sao mẹ không về nhà ở?"
Lời nói vọt tới bên môi, Lư Hiểu Quân buột miệng: "Vậy sao con cũng không về nhà ở?"
Nhà trong miệng hai người là cùng một chỗ. Khi Tử Du học trung học, ba Tiếu và mẹ Tiếu đã mua cho nàng một căn nhà ở gần trường học. Sau khi bị lừa đi từ mười năm trước, Tử Du không bao giờ quay trở lại đó nữa, đối với nàng, đó là nơi khởi đầu của cơn ác mộng.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, khi nàng đang hờn dỗi ở nhà vì cuộc cãi vã với Đa Hân. Lư Hiểu Quân dịu dàng nhìn nàng chăm chú, chạm vào mái tóc của nàng, hỏi nàng tại sao hai người lại cãi nhau, bày tỏ là hiểu nàng, đồng thời đề nghị đưa nàng ra nước ngoài để thư giãn, lại xem trường đại học mà ba mẹ chọn giúp nàng, nộp đơn cho năm sau.
Tử Du đã trao đổi với ba mẹ, chỉ cần họ không đi tìm Đa Hân, nàng có thể từ bỏ việc học Văn, nghe theo lời đề nghị của bọn họ, chuyển sang học kinh doanh, sau này về nước sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nàng đã từ bỏ ước mơ của mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là vì Đa Hân, nàng cảm thấy đáng giá.
Ba mẹ Chu thay phiên nhau ra trận năn nỉ ỉ ôi với nàng, dùng tình động tâm dùng lý động não*. Chính nàng cũng tự thôi miên làm tâm lý cho bản thân rằng ba nàng nói đúng, công ty gia đình không thể không có ai kế thừa, tâm huyết của ba mẹ không thể uổng phí, ngoài ra, nàng có thể coi Văn học như một sở thích, không ai ngăn cản nàng nữa. Ba mẹ nói đều đúng, là trước kia nàng không hiểu chuyện, hiện tại nàng muốn học hiểu chuyện một chút.
(* Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để khiến người khác cảm động, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du))
Nhưng nhanh chóng bị thuyết phục, dù sao cũng không có thuyết phục, chẳng qua là để chính mình đắm chìm trong ảo giác như vậy, để bản thân không quá khó chịu.
Nàng ký thác tất cả mọi thứ lên trên người Đa Hân, hi vọng nhận được một chút an ủi đáng thương từ Đa Hân. Nhưng Đa Hân không biết gì cả, ngày nào cũng lao đầu vào làm vô số công việc để lo tiền chữa bệnh cho bà ngoại. Mỗi ngày mở miệng ngậm miệng nói với Tử Du đều là bệnh tình của bà ngoại, hôm nay bác sĩ cho cô biết loại thuốc mới nào, giá cả của loại thuốc mới là bao nhiêu, trong tay cô còn bao nhiêu tiền; bà ngoại lại đau, cả đêm không ngủ được, bác sĩ phụ trách bệnh ung thư đang bàn phương án mới nhưng không biết liệu có hiệu quả hay không; hôm nay bà ngoại không ăn được gì, phản ứng hóa trị rất nghiêm trọng; nói cô rất khó chịu, ngã vào vai Tử Du khóc lóc thảm thiết...
Đỉnh đầu của Đa Hân bị mảnh mây đen bà ngoại bị ung thư này bao phủ, không còn sức lực để phát hiện ra sự khác thường của người yêu. Tử Du cũng lo lắng cho bà ngoại, nhưng nàng và bà ngoại không giống như Đa Hân và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau qua mười mấy năm. Nàng đã cố gắng hết sức để tìm hiểu, bao dung và an ủi Đa Hân, nhưng suy cho cùng, con người không phải là cỗ máy, luôn có những khoảnh khắc bị mắc kẹt bởi cảm xúc tiêu cực và không thể kiểm soát được.
Tử Du phải chịu áp lực từ gia đình, lại thêm tính tình của nàng từ trước đến nay nóng nảy, bản thân chính là thùng thuốc nổ giương mà không bắn, chỉ cần một tia lửa bắn vào sẽ lập tức phát nổ tung kinh thiên động địa.
Chỉ còn cách vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học, phát hiện bà ngoại bị bệnh ung thư thời kỳ cuối, không có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào các phương pháp y học để kéo dài sự sống lâu nhất có thể. Tử Du không muốn chính nàng đã không thể kiên trì ước mơ, mà nỗ lực ba năm qua của Đa Hân cũng trở nên lãng phí, vì thế, nàng nhắc nhở Đa Hân học hành trong khoảng thời gian chăm sóc bà ngoại, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Nàng biết mình lý trí đến mức gần như máu lạnh, nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh đó. Bà ngoại đã bí mật vụng trộm nói với nàng trong nước mắt rằng bà muốn rút máy thở và rời đi. Tử Du rưng rưng khuyên bà cố gắng sống tốt, nếu Đa Hân biết rằng bà ngoại bởi vì cô mà từ bỏ sinh mệnh, cô sẽ không thể buông bỏ được trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Đa Hân cũng tự mình biết cố gắng học hành chăm chỉ, thật ra cô rất hợp tác với Tử Du. Nhưng trên đời này vẫn còn tồn tại thứ gọi là lực bất tòng tâm. Cô có quá nhiều việc phải làm hàng ngày, vừa đi làm, vừa phải vay tiền, chăm sóc bà ngoại, học hành, loay hoay với người mẹ ích kỷ không chịu lo tiền thuốc men vì tư lợi. Gánh nặng cuộc đời đã đè nặng lên đôi vai gầy của cô, không thể bước tiếp.
Có một lần khi đối mặt với bài thi mô phỏng môn Toán, Đa Hân chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn, đọc như thế nào cũng không thể hiểu câu hỏi. Sau đó lên cơn buồn nôn sinh lý, cô lao thẳng ra ngoài, bám chặt vào tường ói lên ói xuống. Liên tiếp mấy ngày đều là như vậy, cô không thể tiếp tục học nữa.
"Tớ không muốn học nữa." Đa Hân nói, hai mắt rũ xuống, ngồi trên ghế bệnh viện.
Sấm sét đánh trên mặt đất.
Tử Du ngồi cạnh cô, đặt một chiếc cặp trên đùi. Thứ nàng lấy ra chính là những bài thi mới nhất mà trường học mới ra, các bạn học đều đã kiểm tra rồi, những yêu cầu từ giáo viên Tử Du đã đọc qua, dạng đề rất kinh điển. Nàng đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu nói cái gì?!"
"Tớ nói tớ không muốn học nữa, tớ không muốn thi đại học, quá mệt mỏi." Đa Hân nắm chặt tay. Ngọn đèn bệnh viện từ trên rơi xuống hàng mi dài của cô, tạo nên một bóng dáng nặng nề.
Tử Du đột nhiên phát nổ, quăng cặp xuống đất, bài thi vương vãi khắp sàn, nàng mở to đôi mắt đỏ ngầu, hét lên: "Cậu mệt mỏi? Tớ không mệt mỏi sao?!"
Rõ ràng không cần phải thi đại học, mỗi ngày nàng đều thức đêm để tổng hợp kiến thức cho Đa Hân. Mỗi trang sách giáo khoa của Đa Hân đều được chú thích bằng các loại bút màu khác nhau, đọc làu làu; môn Toán của Đa Hân yếu kém, nàng làm cả núi bài thi môn Toán, chọn những dạng đề điển hình để nàng phân loại, chép vào vở từng câu từng câu một, chia thành từng loại, với nhiều phương pháp giải bài tập khác nhau...
Nàng đều đã làm xong đồ ăn, đưa đến bên miệng cho Đa Hân, nhưng Đa Hân không hé răng và nói rằng cô không muốn ăn?
Mệt mỏi ư?
Mỗi ngày nàng đều phải tự thôi miên bản thân rằng học kinh doanh cũng rất tốt. Mỗi ngày đều phải ôn tập tối ngày sáng đêm những thứ căn bản mình không cần phải ôn tập, làm những bài thi không cần phải làm. Mỗi ngày đều phải chịu đựng những lời phàn nàn và năng lượng tiêu cực như thím Tường Lâm*, nàng có nói một câu "mệt mỏi" nào chưa?
(* Thím Tường Lâm là nhân vật trung tâm trong truyện ngắn "Lễ cầu phúc" của nhà văn Lỗ Tấn.
Ðề tài của thiên truyện là người phụ nữ nông dân Trung Quốc dưới chế độ xã hội cũ. Vấn đề nổi lên của tác phẩm là Số phận bi thảm của người phụ nữ nông dân Trung Quốc dưới chế độ xã hội cũ.)
Hai thùng thuốc nổ không chịu được áp lực cao, một trận cãi vã thật sự đầu tiên kể từ khi yêu nhau.
Lần tranh cãi đó kết thúc bằng một lời xin lỗi và hòa giải của Đa Hân, kéo dài không quá ba phút.
Có một lần rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba, mỗi lần càng ngày càng căng thẳng hơn, mỗi lần đều là Đa Hân xin lỗi nàng, nhưng khoảng cách từ khi bắt đầu cãi nhau tới khi hòa giải lại càng lúc càng lâu hơn.
Đa Hân cảm thấy bản thân mình cũng có cái khó, không phải cô không muốn làm, mà là thật sự không thể làm được.
Tử Du cảm thấy cô không hiểu mình dụng tâm lương khổ*, nàng đã làm đến nước này, rốt cuộc Đa Hân còn muốn thế nào? Có lẽ năm sau mình sẽ ra nước ngoài, đến lúc đó không thể chăm sóc cô, cô phải làm sao? Nàng muốn trước khi ra nước ngoài để cho Đa Hân vào trường đại học một cách ổn thỏa, có một con đường tươi sáng phía trước, như vậy hai người mới có thể có tương lai.
(* Dụng tâm lương khổ: Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại, muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.)
Cuối cùng đến một ngày, mâu thuẫn ngày càng gay gắt đến mức không thể tiết chế được.
"Ngay từ đầu, chúng ta đã là người của hai thế giới, Tử Du, tớ không xứng với cậu." Sau một trận cãi vã kịch liệt, Đa Hân mười tám tuổi lệ rơi đầy mặt với đôi mắt đỏ hoe.
Lồng ngực của Tử Du lên xuống kịch liệt vì cơn cuồng loạn vừa rồi, hai mắt nàng mở to không thể tin được: "Cậu muốn... chia tay với tớ sao?"
Thanh âm của Tử Du run rẩy, hai từ kia khàn khàn đến mức dường như không thể phát ra âm thanh.
Đa Hân cũng rất ngạc nhiên, cô không có ý đó mà chỉ muốn Tử Du không cần cực khổ như vậy nữa. Vô luận trước đây hai người ầm ĩ như thế nào, đều chưa từng nhắc tới hai từ "chia tay", Tử Du đột nhiên nói ra như vậy, chẳng lẽ trước đó nàng đã nghĩ tới rồi sao?
Sự mệt mỏi của những ngày qua ập đến trong lòng cô, cô chợt cảm thấy nản lòng thoái chí, lại có chút may mắn.
Cô không muốn nhìn thấy Tử Du vì cô mà cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vì cô mà đau khổ nhẫn nại, vì cô mà trở thành dáng vẻ mà chính nàng cũng không thể nhận ra, giống như bây giờ, chỗ nào còn là thiên kim đại tiểu thư khí phách hăng hái được nuông chiều từ bé.
Vì vậy, Đa Hân im lặng.
Sự im lặng này đã trở thành ngầm thừa nhận đối với Tử Du, yết hầu của nàng nghèn nghẹn, rõ ràng rất muốn khóc, nhưng giờ phút này nàng cố gắng hết sức để kìm lại nước mắt: "Tớ... hỏi lại cậu lần nữa, cậu xác định, muốn chia tay sao?"
Kiểu hỏi thăm thận trọng từng li từng tí này khiến trái tim của Đa Hân đau như thể bị một bàn tay giữ chặt lấy, cô nhắm mắt lại, tiếp tục giữ im lặng.
Tử Du ngẩng mặt lên, nuốt khan trong cổ họng, hồi lâu mới cười mỉa mai: "Được rồi, chia tay thì chia tay."
Nàng lại nhìn vào mắt Đa Hân, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top