Chương 95: Đêm thứ ba: Ám chiến

文锦跑在最前面,我根本已经看不到了,我追的是胖子的背影,在这样的光线下追人,连一步都不能落下,否则,一闪你就看不到了。

Văn Cẩm chạy phía trước, tôi vốn đã không nhìn thấy gì nữa, tôi cứ đuổi theo bóng lưng của Bàn Tử, dưới ánh sáng tù mù thế mà đuổi người, không thể để hụt dù chỉ một bước, bằng không, loáng cái là mất dấu ngay.

这一次绝对不能给她跑了,我心里道,我们有太多的疑问需要问她。

Lúc này tuyệt đối không thể để cô ấy chạy mất, tôi nghĩ thầm, chúng tôi có quá nhiều nghi vấn cần phải hỏi cô ấy cho rõ ràng.

跑到营地外,还没有进丛林的宽阔地带,在这种地方,闷油瓶速度极快,一下将她逼到一快巨石附近,我们三个又将她围了起来,她靠在巨石上,似乎已经无路可逃,只听到她喘气的声音。

Chạy đến ngoài doanh địa, còn chưa tiến vào trong khu đất rộng của khu rừng rậm, ở nơi như thế này, tốc độ của Muộn Du Bình cực nhanh, loáng cái đã dồn cô ấy vào một tảng đá lớn gần đó, ba người chúng tôi lại bao vây lấy, cô ấy tựa mình trên tảng đá, dường như đã không còn đường trốn, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập.

"大姐,你到底在怕什么?"胖子就问道:"我们是好人,别逃了,搞的我们和日本人追花姑娘似的。"

"Bà chị à, rốt cuộc là bà chị sợ cái gì vậy?" Bàn Tử lại hỏi: "Tụi này là người tốt, đừng có chạy nữa, cứ làm như tụi này với bọn Nhật theo đuổi Hoa cô nương ấy."

文锦突然叫了一句,我没听清楚她叫的是什么,她忽然转身几下就爬上巨石,她的动作极其轻巧,显然是练过功夫的,竟然没有一丝的迟缓。

Văn Cẩm đột nhiên kêu lên một tiếng, tôi không nghe rõ cô ấy kêu cái gì. Cô ấy đột nhiên quắt phắt lại rồi trèo lên tảng đá, động tác cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, rõ ràng đã từng luyện công phu, không có một chút chần chừ nào.

我们中几个只有闷油瓶能跟上去,他立即翻了过去,一下就从后面抓住了文锦,文锦一挣扎,两个人滚在一起,滚到了巨石的后面,就听一声水声,好像摔进了水里。

Trong số bọn tôi chỉ có Muộn Du Bình là có khả năng đuổi theo được, hắn lập tức xông đến, loáng cái đã bắt được Văn Cẩm từ phía sau, Văn Cẩm giãy ra, hai người lăn đến phía sau tảng đá, chợt nghe thấy tiếng nước, hình như bọn họ đã ngã xuống nước rồi.

我和胖子追过去,就见那巨石之后就是之前看到的那种水潭,底下是这神庙的低洼部分,深不见底,下面有回廊和甬道通到废墟的内部,闷油瓶摔下去之后,不得不放手,以免窒息文锦,他浮上水面,我心说这一次肯定抓着了,和胖子两个人在岸上一人把了一块,如果她爬上来,马上把她按住。

Tôi với Bàn Tử đuổi theo, chỉ thấy đằng sau tảng đá là ao nước lúc trước nhìn thấy, đáy áo chính là phần trũng của đền thần, sâu không thấy đáy, bên dưới có các hành lang gấp khúc và đường thông đến bên trong khu phế tích. Muộn Du Bình ngã xuống đó liền phải buông tay, để Văn Cẩm không bị ngộp thở, hắn bèn nổi lên mặt nước, tôi nghĩ thầm lúc này chắc chắn là bắt được cô ấy rồi, bèn cùng Bàn Tử mỗi người canh một đầu bờ nước, nếu cô ấy trèo lên bờ liền lập tức bắt luôn.

然而,三个人,两个在岸上,一个在水里,等到水面上的水波平下来,文锦也没有上来。

Thế nhưng ba người bọn tôi, hai người trên bờ, một người dưới nước, đợi mãi đến khi sóng gợn trên mặt nước bắt đầu lặng đi, Văn Cẩm vẫn không thấy đâu.

等了几秒我立即心说糟糕了,难道她不会游泳沉下去了,这不是给我们害死了?闷油瓶立即一个猛子扎了下去,潜入水中去找。

Đợi thêm vài giây, tôi liền thầm nghĩ thôi hỏng rồi, lẽ nào cô ấy không biết bơi, chìm xuống mất rồi? Đây không phải là do chúng tôi hại chết đó sao? Muộn Du Bình lập tức ngụp xuống nước, lặn xuống tìm.

水里气泡不断,他翻了半分钟才浮了上来,就对我们道:"这下面通到其他地方,她钻进去了!"

Bọt khí không ngừng nổi lên trong nước, hắn lặn xuống nửa phút rồi mới ngoi lên, nói với chúng tôi: "Bên dưới có đường thông ra chỗ khác, cô ấy chui vào rồi!"

"这怎么办?那她不是死定了?得立即把她救出来!"我道。

"Thế phải làm sao? Vậy không phải cô ấy chết chắc rồi sao? Mau mau đi cứu!" Tôi nói.

这种废墟里的结构极端复杂,回廊勾错,四处肯定还有大量的塌方,就算有氧气瓶进去也凶多吉少。

Kết cấu trong khu phế tích này cực kỳ phức tạp, hành lang gấp khúc ngoằn ngoèo, ở khắp xung quanh chắc chắn còn nhiều chỗ sụt lún, cho dù có bình dưỡng khí thì lặn vào đó cũng lành ít dữ nhiều.

"不会,这里的几个水池好像都是通的。"话刚说完,我们背后一个地方就传来人出水和剧烈喘气的声音。

"Không đâu, mấy cái ao ở đây hình như đều thông với nhau." Vừa mới dứt lời, phía sau chúng tôi vang lên tiếng người trồi lên khỏi mặt nước cùng tiếng thở hổn hển.

我们立即转身朝那个地方冲去,跑了没几步就看到果然那里也是一个水池,水潭边上一片潮湿,脚印直朝林子里去了,显然文锦对于这神庙下的水路极其的熟悉。

Chúng tôi lập tức quay lại vọt tới chỗ đó, chạy chưa đến mấy bước đã thấy quả nhiên ở đó cũng có một cái ao, bên bờ đầm ẩm ướt, dấu chân hướng thẳng vào trong rừng, hiển nhiên Văn Cẩm cực kỳ quen đường nước ngầm ở phía dưới khu đền thần này.

我们立即尾随脚印狂追,跑不了几步,就听到了前面的急促的喘息声和脚步声,立即加速,就在这时候,我的头顶出现了一片沉重的黑色,我骇然间,发现我们追进了雨林里。

Chúng tôi lập tức điên cuồng đuổi theo dấu chân, chạy không đến mấy bước liền nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân dồn dập phía trước, bèn lập tức tăng tốc, đúng lúc này, trên đầu tôi xuất hiện một mảng bóng đen nặng nề, tôi hoảng sợ nhận ra, trong lúc mải truy đuổi chúng tôi đã chạy vào trong rừng rậm mất rồi.

我顿了一下,心说不好,就这么追进去,如果迷路了怎么办?就是这么一顿,闷油瓶和胖子立即就跑远了。我大骂一声,只能跟上去,现在只有希望在最前面的闷油瓶能立即逮到她,否则我感觉会不妙。

Tôi khựng lại, nghĩ thầm toi rồi, nếu cứ đuổi theo thế này, nhỡ lạc đường thì làm sao bây giờ? Chỉ mới khựng lại như thế, Muộn Du Bình và Bàn Tử đã bỏ xa phía trước. Tôi chửi thề một tiếng, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo, hiện giờ chỉ mong Muộn Du Bình chạy đầu kia bắt kịp được Văn Cẩm, bằng không, tôi cứ có cảm giác không lành.

虽然胖子分析林子中的雾气是没有毒的,但是谁知道推测是不是正确,要是在里面忽然瞎了,那绝对完蛋。

Tuy Bàn Tử từng phân tích, sương mù ở trong rừng thì không có độc, nhưng ai mà biết suy đoán có đúng hay không chứ, nếu đang ở trong rừng mà bỗng nhiên thành mù dở, vậy thì chắc chắn xong đời rồi.

但是这文锦在雨林之中,简直犹如一条泥鳅,在树木的缝隙间穿梭,如入无人之境,这一通追简直是天昏地暗,最后我是头撞上一棵矮枝,直接被撞翻才停了下来,等我站起来,胖子和闷油瓶早没影了,只有远处传来遥远的穿过灌木的声音,也已经辨别不清方向。

Thế nhưng, Văn Cẩm ở trong rừng rậm quả thực cứ như một con trạch, lẩn nhanh thoăn thoắt giữa cây cối bụi rậm cứ như vào chỗ không người, cứ thế đuổi theo đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng tôi đụng trúng phải một cái cây thấp, ngã lăn lông lốc mới dừng lại được, chờ đến khi tôi đứng lên được thì Bàn Tử và Muộn Du Bình đã biến mất tiêu, chỉ có tiếng bụi cây soàn soạt từ xa xa vọng lại, khẽ đến nỗi còn không phân được phương hướng đâu nữa.

我眼冒金星,蹲下来大喘了半天才缓过来,感觉到肺都要抽起来了,抬眼看了看四周,却分不清方向,顿时心急如焚。

Tôi nổ đom đóm mắt, ngồi sụp xuống thở hồng hộc cả ngày mới tỉnh táo lại được, cảm giác như sắp hít cả phổi lên tận họng rồi. Tôi giương mắt nhìn khắp xung quanh, lại không phân rõ phương hướng đâu nữa, nhất thời trong lòng nóng như có lửa đốt.

顺着大概的方向追了几米,我就停下来不敢再追了,开始大叫,让他们别追了,这样太危险了。

Đoán hướng đại khái rồi đuổi theo khoảng mấy mét, tôi liền dừng lại không dám đuổi nữa, bắt đầu hét toáng lên, bảo bọn họ: "Đừng đuổi nữa, như vậy quá nguy hiểm rồi."

叫了几声,却听见一边树叶抖动的声音和喘息声,似乎他们又跑了回来,我立即朝那个声音的方向追了过去。

Hét được vài tiếng, lại nghe ở một hướng có tiếng lá cây sột soạt, như thể bọn họ đang chạy trở về, tôi lập tức đuổi theo hướng đó.

一连跨过好几道几乎没法通过的藤蔓群,一下却又丢了,我心说这简直是在拍猫和老鼠,永远是在绕圈子。

Tôi nhảy qua liên tiếp mấy lùm dây mây quấn quíu tưởng như không thể vượt qua nổi,  loáng một cái lại mất dấu, tôi nghĩ thầm làm như đang quay phim Tom và Jerry vậy, đuổi bắt mãi vẫn chỉ lòng vòng lèo vèo.

再次循着声音自己的去辨别方向,这时候,忽然就在我身后,有人叫了一声:"小三爷。"

Lại men nghe tiếng động tìm phương hướng lần nữa, đúng lúc này, ngay bên cạnh tôi có tiếng người kêu: "Tiểu Tam Gia."

那声音好像是捏着鼻子叫出来的,奸细的要命,是个女人的声音,听起来让人寒彻心扉。

Tiếng gọi đó nghe cứ như là bịt mũi mà kêu vậy, choe chóe choe chóe, là giọng phụ nữ, nghe mà lạnh toát cả người.

我吓了一跳,立即转身,用矿灯照去。"文锦?"

Tôi lại càng khiếp sợ, lập tức xoay người, dùng đèn mỏ chiếu sáng: "Văn Cẩm?"

身后浓雾弥漫,什么都看不见。但是那声音确实货真价实,我知道自己没有听错,立即就问道:"谁?"

Phía sau dày đặc sương mù, không nhìn thấy gì cả. Nhưng giọng nói kia thì quả thực là hàng thật giá thật, tôi biết mình không nghe lầm, lập tức hỏi lại: "Ai đấy?"

在浓雾的深处,又有人叫了一声:"小三爷?"

Ở sâu bên trong màn sương, lại có tiếng người gọi: "Tiểu Tam Gia?"

我立即把矿灯调整了一下方向,朝那个方向照去,并且走了两步,但是还是什么都看不到。

Tôi lập tức điều chỉnh hướng chiếu đèn mỏ, chiếu về hướng phát ra âm thanh kia, đồng thời bước lên hai bước, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.

我心中有点奇怪,那声音离我十分的近,应该是就在咫尺,绝对是手电可以照到的范围,为什么会没有人,难道那人藏着?

Tôi thầm cảm thấy kỳ quái, giọng nói kia cách tôi rất gần, ngay gang tấc thôi, chắc chắn là trong phạm vi ánh đèn có thể chiếu đến được, vậy tạo sao lại không thấy ai? Lẽ nào người nọ ẩn nấp đi rồi?

"你是谁?"我又问了一声。

"Là ai đấy?" Tôi lại hỏi một tiếng.

没有回答,我感觉有点不对,用手电照了照四周,想找点东西防身,但是太黑了什么也看不见,我又不敢让手电光过久的离开我的前方。

Không ai trả lời. Tôi cảm thấy có chút không ổn, lấy đèn pin chiếu khắp xung quanh, định tìm ít đồ phòng thân. Nhưng trời tối quá không nhìn thấy cái gì cả, Tôi không dám để ánh sáng đèn pin rời khỏi vị trí phía trước của mình quá lâu.

"是不是三爷的人?"我又道。

"Có phải người của Tam Gia hay không?" Tôi lại hỏi.

"小三爷?"那声音又响了起来,而且移到了我的左边,我吓了一跳,立即把矿灯照过去。还是没有人的影子。

"Tiểu Tam Gia?" Giọng nói kia lại vang lên, hơn nữa là ở bên trái của tôi. Tôi lại càng khiếp hãi, lập tức chiếu đèn mỏ sang. Vẫn không thấy bóng người nào cả.

这家伙一定藏起来了,我心里毛起来,但是转念一想,不对,能说话的,就肯定是人,而且叫的是小三爷,肯定是认识我的,应该就是三叔的伙计,听这声音他似乎在围着我转圈子,会不会是他也看不清这里,不敢贸然现身?

Người này chắc chắn là trốn đi rồi, tôi dựng cả tóc gáy, nhưng nghĩ một hồi, nếu có thể nói chuyện thì nhất định là con người, hơn nữa lại còn biết gọi "Tiểu Tam Gia" nữa, chắc chắn phải là người quen biết với tôi, hẳn là người của chú Ba, nghe tiếng động thì hình như là ở quanh đây thôi, hay là người đó cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm nên không dám hiện thân nhỉ?

想着我就立即道:"我就是小三爷,你是三叔哪个堂口的?"

Nghĩ đoạn, tôi liền nói: "Tôi chính là Tiểu Tam Gia đây, cô là người ở bên nào của chú Ba thế?"

那边没有回音,我心说他到底在忌讳什么,立即划动着矿灯,就朝声音传来的方向走去,一边走一边道:"出来吧,老子是人不是鬼。"

Bên kia không có hồi âm, tôi thầm nghĩ, rốt cuộc người này đang lo ngại cái gì, lập tức khua đèn mỏ, đi về phía âm thanh đó, vừa đi vừa nói: "Ra đây đi, lão tử là người không phải quỷ."

一直往前走了六七米,前方出现了一棵大树,却还是没见到人,我就纳闷起来,犹豫了片刻,忽然从那大树的后面,又传了一声:"小三爷。"

Cứ thế tiến lên phía trước khoảng sáu, bảy mét, phía trước xuất hiện một cây đại thụ, nhưng vẫn không thấy người nào. Tôi buồn bực, do dự trong chốc lát, bỗng nhiên, từ phía cây đại thụ kia lại vang lên một tiếng: "Tiểu Tam Gia."

这家伙该不是聋了,我心道,扯起嗓子就大喊了一声:"老子在这里!"

《Người này không lẽ bị điếc rồi?》Tôi nghĩ, bèn gào tướng lên một tiếng: "Lão tử ở chỗ này này!"

那树后忽然灌木抖动了一下,我心说没时间和你这么耗了,一下冲过去,冲到树后就去照,没想到树后竟然就是一个断崖。我还没站稳忽然我就一脚踩空,人一下往下栽去。

Bụi cây đằng sau đại thụ kia bỗng sột soạt một cái, tôi nghĩ:《Lão tử đếch có thời gian lằng nhằng với mày nữa đâu!》Bèn vọt tới chiếu đèn ra sau cái cây. Nhưng thật không ngờ phía sau cái cây lại là một bờ vực. Tôi còn chưa đứng vững đã bước hụt một cái, lập tức té ngã xuống phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top