Chương 61: Đầm lầy ma

闷油瓶说完,我们一时间都没有明白他是什么意思,几个人就楞了一下,反应过来,我就感觉莫名其妙:都说这尸体死了很久了,怎么一下子就变成阿宁的尸体了,而且阿宁这不好好的站在这里的嘛。

Muộn Du Bình nói xong, chúng tôi nhất thời không hiểu hắn có ý gì, mấy người ngây ra một lúc, đến khi phản ứng lại được, tôi cũng cảm thấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì: thi thể này đã chết từ lâu lắm rồi, sao loáng cái đã biến thành thi thể A Ninh, hơn nữa, không phải A Ninh đang đứng đây hay sao.

几个人都很疑惑,而阿宁就皱起眉头,不知道闷油瓶这么说是什么意思。

Mọi người đều vô cùng ngờ vực, mà A Ninh thì nhíu mày, không biết Muộn Du Bình nói vậy là có ý gì.

闷油瓶并没有理会我们的眼神,而是将我刚才看到的尸体手骨上的手链小心翼翼的取了下来,递给阿宁,对她做了一个看看的眼神。

Muộn Du Bình cũng không để ý đến ánh mắt của chúng tôi, mà cẩn trọng tháo chiếc vòng tay trên xương cánh tay của thi thể mà chúng tôi vừa nhìn thấy, đưa cho A Ninh, liếc nhìn cô nàng.

阿宁莫名其妙的接过来,看了看闷油瓶,然后去看手链。一开始,她的表情是很疑惑的,但是等她的目光投到这手链上,几秒钟后,她的脸色就变了,刷的惨白。

A Ninh ngơ ngác nhận lấy, ngước nhìn Muộn Du Bình, rồi lại nhìn chiếc vòng tay. Mới đầu, vẻ mặt của cô ta vẫn còn là nghi hoặc, nhưng đến khi cô liếc xuống nhìn đến chiếc vòng tay, vài giây sau, sắc mặt cô ta liền thay đổi, loáng cái liền trắng bệch.

我们在边上看着,一看她的表情冷汗就下来了,心说这不对啊,这是什么表情,胖子没头没脑的就问了一句:"怎么?这尸体真是你的?"

Chúng tôi đứng bên nhìn, vừa thấy nét mặt của cô ta, liền đổ mồ hôi lạnh, đây là cái vẻ mặt gì thế này. Bàn Tử không đầu không đuôi hỏi một câu: "Sao? Thi thể này có thật là của cô không?"

阿宁没有说话,但她转头看着我们的时候,脸色已经有点发青了,一边就把闷油瓶子给她的手链递给我们,然后伸出她的右手,伸到我们面前。

A Ninh không nói gì, nhưng khi cô ta quay đầu nhìn chúng tôi, sắc mặt đã hơi xanh lét lại. Cô ta đưa chiếc vòng tay mà Muộn Du Bình đưa cho chúng tôi xem, sau đó lại vươn tay phải ra đến trước mặt chúng tôi.

阿宁的左手上,带着一串铜钱组成的装饰品,这我在海南的时候就注意到过,在魔鬼城里落单迷路的时候,这串铜钱被当成记号压在那些石头下,一共七枚,全部都是安徽安庆铜元局铸造的当十铜币,当时我和她开玩笑说这可能是世界上最值钱的记号了。她和我说,她之所以选择用这种铜钱做手链,就是因为这样的手链世界上绝对不可能有第二条了。

Tay trái của A Ninh có đeo một chuỗi đồng tiền xâu lại thành vòng tay, hồi ở Hải Nam tôi có để ý thấy rồi. Khi lạc đường trong thành ma, chuỗi đồng tiền này lại trở thành ký hiệu đặt dưới mấy tảng đá, tổng cộng có bảy đồng, tất cả đều là tiền đồng mười xu do cục Đúc tiền đúc ở An Khánh tỉnh An Huy, lúc đó tôi với cô ta hay đùa giỡn rằng đây có lẽ là ký hiệu giá trị nhất trên thế giới này. Cô ta nói với tôi, sở dĩ cô chọn dùng loại đồng tiền này để xâu thành vòng tay, cũng bởi vì loại vòng tay này trên thế giới tuyệt đối không có cái thứ hai.

因为有了这样的对话,所以当她把她的手和女尸上的手链一起放到我面前的时候,我就知道了她的用意。

Bởi từng có đoạn đối thoại này, cho nên khi cô ta chìa tay và chiếc vòng tay trên tay cái xác nữ ra trước mặt tôi, tôi biết dụng ý của cô ta.

我忙就仔细去看女尸身上取下的手链,刚才粗看的时候,并没有仔细端详,现在仔细一看,就发现手链被铜锈结成了一个整体,拨开表面的铜泥,里面果然就是几枚腐烂的铜钱,上面都有模糊的"光绪元宝"四个魏书。

Tôi bèn nhìn thật kỹ chiếc vòng tay trên cánh tay xác nữ, vừa nãy lúc nhìn không có nhìn kỹ càng, bây giờ nhìn kỹ lại, phát hiện chiếc vòng tay này đã bị gỉ đồng xanh lét két thành một chỉnh thể, phủi hết bùn đồng xuống, quả nhiên bên dưới chính là mấy đồng tiền đồng mục nát, phía trên có lờ mờ khắc bốn chữ Ngụy thư "Quang Tự Nguyên Bảo".

我一开始还不相信,又掰开了一点,就看到了里面的满文,顿时感到骇然,抬头看向阿宁。

Mới đầu tôi còn không tin nổi, lại cạy bùn ra thêm nữa, liền thấy bên dưới là văn tự Mãn, tức thì khiếp sợ, ngẩng phắt đầu nhìn A Ninh.

"不用看了,就是当十铜钱。"阿宁对我道。"一共七枚。"

"Không cần xem nữa, chính là đồng mười xu." A Ninh nói với tôi, "Tổng cộng bảy đồng."

"这......"我哑口无言,心说这怎么可能呢?

"Đây..." Tôi câm nín không thốt nên lời, nghĩ thầm chuyện này sao có thể?

这具女尸的手上,戴的也是七枚当十铜钱......可是,当十铜币非常的稀少。阿宁手上的七枚,是她在十年时间里一点一点收集起来的。不说这种想法上巧合的可能性,就是光铜钱的珍稀程度,也不太可能解释这件事情......碰巧有一个女人也有将当十铜币做手链这样的想法,并且也有这样的财力和渠道能够买到七枚铜币,并且也是一个野外工作者,又并且也来到了这里给我们发现尸体,这样的概率是多少......

Vòng tay trên cái xác nữ này cũng chính là bảy đồng mười xu... Nhưng mà, tiền đồng mười xu này cực kỳ hiếm. Bảy đồng trên tay A Ninh, cô ta phải mất mười năm thu thập từng đồng từng đồng một. Chưa nói đến chuyện sao có thể trùng hợp có cùng ý tưởng đến thế, chỉ với mức độ quý hiếm của tiền đồng Quang Tự, cũng khó có thể giải thích được việc này... Có một cô gái trùng hợp cũng có ý tưởng lấy tiền đồng mười xu xâu thành vòng tay, trùng hợp cũng có đủ khả năng kinh tế và con đường có thể mua được bảy đồng tiền, trùng hợp cũng là một người công tác ở vùng dã ngoại, trùng hợp cũng đến nơi này để chúng tôi phát hiện được thi thể, xác suất của trùng hợp như thế là bao nhiêu...

这样的事情不是扑朔迷离,而是根本不可能发生......

Việc này không phải là khó bề giải thích, mà căn bản là không có khả năng xảy ra...

其他人还不明白是怎么回事,我就把这铜钱的珍贵之处,和他们说了一遍,说完之后,他们还是弄不懂,潘子就道:"那就是两串一样的铜钱链子嘛,也许是一个巧合,这种铜钱的赝品很多的。"

Những người khác vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi liền kể một lượt cho bọn họ về sự quý hiếm của đồng tiền này, nói xong, bọn họ vẫn không hiểu, Phan Tử nói: "Là hai chiếc vòng tay tiền đồng giống hệt nhau thôi, có lẽ là trùng hợp, loại tiền đồng này có nhiều đồ dỏm mà."

闷油瓶看着阿宁,就摇头。

Muộn Du Bình nhìn A Ninh, lắc đầu.

"那这是怎么回事情?"潘子苦笑了起来:"这没天理啊,难道站在我们面前的这位大妹子是个鬼?她在十几年前就死在了这里?"

"Vậy thế tức là sao?" Phan Tử cười khổ: "Như vậy không có thiên lý gì hết, chẳng lẽ cô em đứng trước mặt chúng ta đây là một con quỷ? Vài chục năm trước cô nàng đã chết ở đây rồi?"

潘子说着看着阿宁就笑,但是只笑了两声,他就笑不出来了。接着,他的脸色变了,一下就站了起来,去摸手里的刀。

Phan Tử nói xong nhìn A Ninh cười cười, nhưng anh vừa cười hai tiếng, liền lập tức không cười nổi nữa. Ngay sau đó, sắc mặt anh biến đổi, lập tức đứng phắt dẩy, sờ con dao trong tay.

我心里奇怪,心说怎么了,也转头去看阿宁,一看之下,我差点吓晕过去。

Tôi thầm lấy làm lạ, tự nhủ sao thế, cũng quay đầu nhìn A Ninh, vừa nhìn xong, tôi suýt nữa sợ chết ngất luôn.

只见在雨水中的阿宁的脸,不知道什么竟然变了,她的脸好像融化一样扭曲了起来,眼睛诡异的瞪了出来,嘴角以不可能的角度咧着,露出满口细小的獠牙。

Chỉ thấy trong làn nước mưa, gương mặt của A Ninh, không biết làm sao mà biến đổi rồi, mặt của cô ta méo mó giống như bị hòa tan vậy, đôi mắt quỷ dị trợn trừng trừng, khóe miệng nhếch lên đến mức độ không tưởng, lộ ra đầy những răng nanh nhỏ li ti...

我的脑子"嗡"的一声,心里大叫:"我操!"闪电一般就去摸自己腰里的匕首,同时就往一边退去,想尽量和她保持距离。

Trong đầu tôi "ầm" một tiếng, trong lòng gào ầm lên: "Cái đệch!" rồi thoắt cái sờ con dao đeo bên hông nhanh như chớp, đồng thời lùi về một bên, cố gắng giữ một khoảng cách với cô nàng.

慌乱间就忘记了自己是在树上,往后一退,人就踩空了。只是一瞬间,我就栽了下去。

Trong lúc hoảng loạn, tôi quên béng mất mình đang ở trên cây, vừa lùi một cái, liền hụt chân luôn. Trong nháy mắt, tôi liền rơi xuống dưới.

我整个人猛地一缩,心说完了,这一次不摔死也重伤了,忙用手乱抓四周的树枝,但是什么也没抓住。这时候有人一把揪住了我的皮带,我只觉得腰里一疼,几乎给勒断了,不好好歹算是没摔下去。

Toàn thân tôi co rúm lại, nghĩ bụng tiêu đời rồi, lúc này đây không ngã chết cũng trọng thương, vội vàng dùng tay quơ loạn lên khắp các cành cây xung quanh, nhưng không bắt được bất cứ cái gì cả. Đúng lúc này, có người níu lấy thắt lưng quần của tôi, tôi chỉ cảm thấy bên hông đau nhói một cái, như muốn gãy luôn, nhưng tốt xấu gì cũng không té ngã xuống là được rồi.

那人提着我就往上拉,我稳住身体回头看是哪个好汉救的我,一看之下,屁滚尿流,抓着我皮带的竟然是阿宁,一张大嘴口水横流,直滴到我的脸上。

Người nọ xách tôi kéo lên trên, tôi ổn định được cơ thể bèn quay đầu lại xem hảo hán nào đã cứu tôi, vừa nhìn xong, muốn tè ra quần, người níu lấy dây lưng tôi ấy vậy mà lại là A Ninh, miệng ngoác rộng đầy nước dãi, nhỏ cả lên mặt tôi.

这真是要了命了,情急之下,我意识到给她提上去老子可能就小命不保了,要是摔下去可能还有一线生机,忙去解自己的皮带,可是那皮带勒在我的肚子上,怎么解也不开。我头皮都奓了起来,用力去扯,扯着扯着,我就听到有个人在道:"醒醒,醒醒,你他娘的做什么梦呢?"

Đúng là muốn chết, dưới tình thế cấp bách, tôi ý thức được để cô ta kéo lên cái mạng nhỏ này của lão tử khó giữ nổi rồi, nếu như ngã xuống may ra còn có một đường sống, bèn vội vàng cởi thắt lưng, thế nhưng thắt lưng cứ siết chặt lấy bụng tôi, cởi thế nào cũng không ra được. Da đầu tôi sởn hết cả lên rồi, cố sức kéo mạnh, kéo kéo kéo, bất chợt tôi nghe thấy có người nói: "Tỉnh dậy tỉnh dậy, mẹ nó chứ, anh đang nằm mơ cái gì thế?"

一下我就醒了,猛地坐起来,头就撞到了一个人的胸口,哎呀一声,一边的阿宁差点给我撞到树下去。

Tôi lập tức tỉnh lại, ngồi phắt dậy, đầu cụng phải ngực của ai đó, nghe "Ui da" một tiếng, A Ninh ngồi cạnh suýt nữa bị tôi húc ngã xuống dưới.

条件的反射的拉住她,我一下子清醒了过来,就发现自己靠在树上,手扯着皮带,已经扯开一半了,边上就是蛇骨的挖掘地,雨还在下,四周的矿灯刺得我的眼睛睁也睁不开。

Tôi theo phản xạ kéo cô ta lại, lập tức tỉnh táo lại, liền phát hiện mình đang dựa ở trên cây, tay đang kéo dây thắt lưng, đã kéo được một nửa rồi, bên cạnh là cái hố xương rắn đào ra, mưa vẫn đang rơi, đèn mỏ ở bốn phía đâm vào mắt tôi, muốn mở to cũng không mở nổi.

所有人都莫名其妙的看着我,蛇骨头上已经搭起了防水的布,矿灯架在四周的树枝上,闷油瓶和潘子坐在那里,而胖子睡在我的边上,鼾声如雷。阿宁捂着胸口,显然给我撞的很疼。

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tôi, phía trên hố xương rắn được phủ một lớp chăn chống thấm, đèn mỏ treo trên cành cây xung quanh, Muộn Du Bình và Phan Tử đang ngồi ở chỗ kia, mà Bàn Tử đang ngủ bên cạnh tôi, ngáy vang như sấm. A Ninh tay ôm ngực, hiển nhiên là bị tôi húc cho đau quá.

我这才明白刚才是在做梦,顿时长出了一口气,一摸脑门,上面也还是湿的,也不知道是冷汗还是昨天雨水。

Bấy giờ tôi mới hiểu ra vừa rồi là nằm mơ, tức thì thở phào một cái, sờ sờ trán mình, vẫn còn rất ướt, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mưa hôm qua.

我是什么时候睡过去的,一想就想了起来,之前把他们叫下来挖蛇骨,但是蛇的骨骸缠入藤蔓最起码有十几年了,里面结实的一塌糊涂,挖了半天没挖出什么来,就轮番休息,没想到一路过来太疲倦了,躺下去就睡着了。脸上还全是雨水,刚才阿宁的口水,就是这些东西。

Không biết tôi ngủ thiếp mất từ bao giờ, vừa nghĩ thì mới nhớ ra, trước gọi bọn họ xuống đào bộ xương rắn, nhưng bộ xương rắn bị dây leo xoắn bện vào cũng phải đến mấy chục năm rồi, bên trong một đống nát bét lại rắn chắc, đào suốt nửa ngày chắc đào bới được cái gì, bèn thay phiên nhau nghỉ ngơi, không ngờ suốt đường quá mỏi mệt, vừa đặt lưng đã thiếp đi luôn. Trên mặt toàn là nước mưa, cũng chính là nước dãi A Ninh trong mơ.

我尴尬的笑了笑,就站起来,抹了把脸就过去继续帮忙。潘子就在那边不怀好意的问我:"小三爷,你刚才做什么梦呢?还要脱裤子?"

Tôi lúng túng cười cười, bèn đứng dậy, lau mặt rồi đi qua đó tiếp tục hỗ trợ. Phan Tử ở bên đó cố tình chọc tôi: "Tiểu Tam Gia, cậu vừa nằm mơ cái gì thế? Sao lại muốn cởi quần?"

我拍了他一下,心说这次有理也说不清了,不由想到建筑师与火车的故事,心说原来这样的事情并不只是笑话里才有。

Tôi vỗ vỗ anh ấy, nhủ thầm lần này đúng là có lý lẽ mà không thanh minh nổi, không khỏi nhớ đến truyện cười về anh kiến trúc sư và cái xe lửa, nghĩ bụng hóa ra chuyện như vậy không phải chỉ trong truyện cười mới có.

看了看表,睡去也没有多少时间,浑身都是湿的,也就是浅浅的眯了一会儿,浅睡容易做噩梦,不过总算是睡了,精神好了很多。话说这梦也有点奇怪,真实得要命,都说梦是人潜意识的反应,我想起老痒以前和我讲过的一些心理上东西,心说难道在我的潜意识里,对阿宁这个女人有着无比的恐惧吗?在梦里竟然是这样的情节。

Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không ngủ được bao lâu, cả người đều ẩm ướt, cũng mới chỉ chợp mắt có một chút, ngủ giấc nông quá dễ gặp ác mộng, nhưng dù sao cũng tính là ngủ, tinh thần đã khá hơn nhiều. Kể ra thì giấc mơ này có hơi kỳ quái, chân thực phát khiếp đi được, nghe nói mơ là phản ứng của tiềm thức, tôi nhớ đến mấy thứ về tâm lý mà Lão Dương hồi trước nói với tôi, nghĩ bụng lẽ nào trong tiềm thức của tôi, tôi lại vô cùng sợ hãi cô ả A Ninh này sao? Thế mà lại nằm mơ đến tình tiết như vậy.

回头看阿宁,她已经靠到树干上,接替我继续休息了,闭着眼睛闭目养神,人显的有些憔悴,不过这样反倒使得她那种咄咄逼人的气势减淡了不少,看上去更有女人味了,梦境中阿宁扭曲的脸和现在的景象重叠在一起,一下子我又感觉有点后怕。

Quay đầu nhìn A ninh, cô ta đang dựa mình vào một cành cây khô, thế chỗ tôi nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ hơi tiều tụy, có điều như thế này lại khiến khí thế hùng hổ hung dữ của cô ta giảm bớt không ít, trông có dáng vẻ của con gái rồi. Khuôn mặt méo mó của A Ninh trong giấc mơ tự dưng chồng lên cảnh tượng hiện tại, lập tức khiến tôi cảm thấy nghĩ mà sợ.

转头看他们的进度,却发现似乎并没有太多的进展,藤蔓缠绕进骨骸里,经过一番折腾,都碎掉了,腐烂并且已经矿物化的巴掌打的鳞片散落在藤蔓堆里,看起来像是古时候的纸钱。

Quay đầu xem tiến độ mọi người đến đâu, lại thấy hình như không có tiến triển gì nhiều, bộ hài cốt bị dây leo quấn chặt, lại chịu một phen giày vò, đều bể nát hết cả, bàn tay đã thối rữa và bị khoáng hóa nát thành những mảnh vảy rơi lả tả trong đống dây leo, thoạt nhìn trông hơi giống tiền giấy thời cổ.

我就自嘲的笑了笑了,长出了口气,就问潘子他们有什么发现?为什么不挖了。

Tôi cười tự giễu, thở dài một hơi, rồi hỏi Phan Tử bọn họ có phát hiện gì không, sao lại không đào tiếp.

潘子拿起一边的矿灯,往骨骸里面照去,说没法把这具尸体弄出来,一来骨头都烂的差不多了,一碰就碎,再挖就没了;二来,他们发现了这个东西。

Phan Tử cầm lấy đèn mỏ ở một bên, chiếu vào trong đống hài cốt, nói không có cách nào lấy ra được bộ hài cốt này, một là các khớp xương đã rữa nát gần hết rồi, vừa đụng vào là vỡ, cứ đào tiếp thì chả còn gì, hai là, bọn họ phát hiện ra vật này.

我顺着矿灯的光往下看去,就看到蛇骨的深处,藤蔓纠结的地方,有一捆类似于鸡腿的东西,只不过是黑色的,而且上面结了一层锈壳,我趴下去仔细去看,就发现那竟然是三颗绑起来的老式手榴弹。已经锈成了一个整体。

Tôi theo ánh đèn mà nhìn xuống, liền thấy ở sâu trong đống xương rắn, chỗ dây leo xoắn xuýt, có một thứ gì đó trông như cái đùi gà, chẳng qua có màu đen, hơn nữa, phía trên còn kết một tầng gỉ dày cộm, tôi nằm sấp xuống nhìn thật kỹ, liền phát hiện đó là ba quả lựu đạn kiểu cũ bị buộc lại với nhau. Đã gỉ sét đến mức dính lại với nhau thành một chỉnh thể rồi.

弹体的四周,有一条发黑的武装带,显然这三颗东西是插在武装袋上的,背在这具尸体身上的。

Xung quanh thân quả lựu đạn có một dây đeo vũ khí màu đen, hiển nhiên, ba quả lựu đàn này là được giắt trên túi vũ khí, vác trên người thi thể này.

我看着不由就倒吸了一口冷气,一下子走动都不敢用力了,小心翼翼的退回来。潘子就对我道:"这是胖子先发现的,要不是胖子眼睛毒,我们几个现在都可能被炸上天了。"

Tôi nhìn mà không khỏi hít một hơi khí lạnh, lập tức đi lại cũng không dám dùng sức mạnh quá, cẩn thận lùi về sau. Phan Tử nói với tôi: "Đây là Bàn Tử phát hiện trước, nếu không phải Bàn Tử mắt độc, mấy người chúng ta có khi đã bị nổ tung lên trời rồi."

我惊讶道:"这具尸体到底是什么人,怎么会带着这种东西?"就算是文锦他们的队伍,要带着装备,也应该带炸药而不是手榴弹啊。这种木柄老式手榴弹完全是实战用的武器,是以杀伤人为目的的,用来做工程爆破基本上没用。

Tôi kinh ngạc nói: "Thi thể này rốt cuộc là ai, sao lại mang theo vật này?" Cứ coi như là người trong đội ngũ của Văn Cẩm đi, muốn mang trang bị, cũng có thể mang theo thuốc nổ chứ không phải lựu đạn mà. Loại lựu đạn chuôi gỗ kiểu cổ lỗ sĩ này hoàn toàn là vũ khí dùng trong thực chiến, lấy sát thương con người làm mục đích, dùng để nổ phá công trình cơ bản là vô dụng.

"你还记得不记得定主卓玛那个老太婆和我们说过,在1993年的时候这里有一批搞民族主义分裂的反动武装逃进了柴达木后,民兵追了到戈壁深处,这只队伍却失踪了?"潘子问我道,"我看这具尸骨就是当时那批人之一的,也许是女匪,也许是家眷,他们当时失踪,我看他娘的就是因为误入了这片沼泽了。十几年了,这批人没有再出现,应该是全部死在这里了。"

"Cậu có nhớ không, bà lão Định Chủ Trác Mã kia từng nói với chúng ta, vào năm 1993 ở nơi này có một nhóm phản động chủ nghĩa dân tộc có vũ trang tháo chạy vào trong Sài Đạt Mộc này, khi dân quân đuổi đến tận sâu trong sa mạc, nhóm người này liền biến mất?" Phan Tử hỏi tôi, "Tôi thấy, hài cốt này chắc là một trong nhóm người đó, có lẽ là nữ tặc, hoặc là gia quyến, năm đó bọn họ biến mất, tôi thấy có lẽ cũng vì vào nhầm trong khu đầm lầy này con mẹ nó rồi. Vài chục năm rồi, nhóm người này không còn xuất hiện nữa, chắc là chết sạch ở nơi đây."

潘子提起这茬,我才想起来,觉得有道理,应该就是这么回事儿,不过我并不同意潘子最后的看法,那时候逃进戈壁的是武装份子,可都是带着好枪的,虽然人数不多,但是装备精良,如果他们真的进入到沼泽之中,不一定就死了,也许在里面待了一段时间离开了也说不定。这里了无人烟,很多偷猎人都是从这里进可可西里,打了动物后直接进走私小道,去尼泊尔,要逮他们一点辙也没有。

Phan Tử nhắc đến điều này, tôi mới nhớ ra, nghĩ cũng có lý, có lẽ chuyện là như vậy đi, có điều, tôi không quá đồng tình với quan điểm sau cùng của Phan Tử, khi đó phần tử vũ trang tháo chạy vào trong sa mạc cũng mang theo toàn là súng tốt, tuy nhân số không quá nhiều, nhưng trang bị rất hoàn hảo, nếu bọn họ thực sự tiến vào trong vùng đầm lầy này, không nhất định là chết hết, có lẽ ở trong này một thời gian sau đó rời đi cũng không chừng. Nơi này không có người ở, rất nhiều kẻ săn trộm đều là từ đây mà tiến vào Khả Khả Tây Lý, săn động vật, sau đó trực tiếp theo đường buôn lậu, đến Nepan, muốn bắt bọn họ lại chẳng có chút dấu vết nào.

甚至,这帮人也有可能在这里定居下来了,当然这可能性很小,这里的条件不适合外面的人生活。我也心说最好不要,这种人太极端了,见了面非打起来不可,我们没枪没炮,要是有个死伤就对不起之前遭的罪了,虽然隔了这么多年,他们的武器也应该都报废了。

Thậm chí, đám  người này cũng có thể định cư ở đây, đương nhiên giả thiết này tính khả thi rất thấp, điều kiện ở nơi này không thích hợp cho con người bên ngoài sinh sống. Tôi cũng nghĩ thầm, tốt nhất là không phải, loại người như thế này quá cực đoan, đụng phải không đánh một trận không xong, chúng tôi không súng không pháo, nếu có ai tử thương thì thật uổng những vất vả đã trải qua trước đây, tuy rằng đã cách nhiều năm đến thế, vũ khí của bọn họ có lẽ cũng đã hỏng cả rồi.

胡思乱想着,胖子就醒了,我让潘子去睡一会儿,他说不睡了,这么潮湿,他一把年级了,睡了肯定出问题,这里有那几颗东西,这死人咱们也不能再琢磨了,你们多休息一下,我们就离开这里,反正雨也小了。再往前走走,天也就该亮了,到时候找个好点的地方生上火再慢慢休息。

Suy nghĩ miên man, Bàn Tử liền tỉnh, tôi bảo Phan Tử đi nghỉ chút, nhưng anh nói: "Tôi không ngủ đâu, ẩm ướt như thế, tôi đã một đống tuổi rồi, ngủ một phát là chắc chắn xảy ra vấn đề, ở đây lại có mấy thứ này, người chết này chúng ta cũng không cần suy nghĩ gì thêm nữa, mấy cậu cứ đi nghỉ nhiều một chút, chúng ta sẽ rời khỏi khỏi đây sớm, dù sao mưa cũng nhỏ rồi. Lại đi về phía trước, trời cũng sáng, đến lúc đó tìm một chỗ tốt tốt chút nổi lửa rồi từ từ nghỉ ngơi.

话虽然这么说,但是这样的条件下,主观想去睡觉确实也睡不着,我们缩在一起,一边抽烟,一边就看着外面黑暗,听雨声和风吹过雨林的声音。潘子就擦他的枪,这里太潮湿,他对他枪的状况很担心。其他人就聊天,聊着聊着,闷油瓶却睡着了。

Mặc dù nói thế, nhưng với điều kiện của nơi này, chủ quan muốn đi ngủ nhưng quả thực cũng không ngủ nổi, chúng tôi cùng rúc vào một chỗ, vừa hút thuốc, vừa nhìn ra ngoài trời tối đen, nghe tiếng mưa rơi gió thổi qua rừng rậm. Phan Tử lau súng của mình, ở đây quá ẩm ướt, anh rất lo lắng cho tình trạng của khẩu súng. Người khác thì nói chuyện phiếm, trò chuyện cả một hồi, còn Muộn Du Bình lại ngủ rồi.

潘子和我讲了他打仗时候的事情,当时他是进炊事班的,年纪很小,有一次,他们的后勤部队和越南的特种兵遭遇了,厨师和搬运工怎么打的过那些从小就和美国人打仗的越南人?他们后来被逼进了一片沼泽里,因为越南人虐待俘虏,所以他们最后决定同归于尽,当时保护他们的警卫连每人发了他们一颗手榴弹,准备用作最后关头的牺牲。

Phan Tử kể với tôi nghe mấy chuyện hồi chiến tranh, hồi đó anh ở trong tổ cấp dưỡng, tuổi còn trẻ lắm, có một lần, bộ đội hậu cần bọn họ gặp phải bộ đội đặc chủng Việt Nam, anh nuôi và anh vận tải làm sao mà đánh lại được mấy người Việt Nam từ bé đã phải đánh nhau với Mỹ rồi? Bọn họ sau bị ép vào một khu đầm lầy, bởi vì người Việt Nam hành hạ tù binh, cho nên bọn họ cuối cùng quyết định đồng quy vu tận, hồi đó cảnh vệ bảo vệ cho bọn họ phát cho mỗi người bọn họ một quả lựu đạn, chuẩn bị dùng để hi sinh vào phút chót.

越南人很聪明,他们并不露头,分散着在丛林里潜伏向他们靠拢,这边放一枪,那边放一枪,让他们不知道到底他们要从哪里进来。他们且战且退,就退到沼泽的中心泥沼里,一脚下去泥都裹到大腿根,走也走不动,这时候连长就下命令让他们准备。

Người Việt Nam rất thông minh, họ tuyệt không ló đầu ra, phân tán ra ẩn nấp mai phục trong rừng rậm kiểm soát bọn họ, bên này bắn một viên, bên kia bắn một viên, không biết được rốt cục họ từ đâu mà tới. Bọn họ vừa đánh vừa lui, lùi đến vũng lầy ở trung tâm vùng đầm lầy, một chân thụt xuống liền ngập đến tận bắp đùi, muốn đi cũng không đi được, lúc này, Đại đội trưởng liền ra mệnh lệnh bảo bọn họ chuẩn bị.

所有人拿着手榴弹,就缩进了泥沼里,脸上涂上泥只露出两个鼻孔。这一下子,倒是那些越南人慌了,他们不知道为什么,不敢进入沼泽,就用枪在沼泽里扫射,后来子弹打得差不多了,就撤退了。

Mọi người cầm lựu đạn, rúc vào trong vũng lầy, thoa bùn lên mặt chỉ chừa hai lỗ mũi. Lần này, người Việt Nam lại lúng túng rồi, không hiểu sao họ không dám tiến vào vũng lầy này, bèn dùng súng bắn một loạt đạn vào đầm, bắn một hồi rồi, bèn rút lui.

潘子他们在泥沼里不敢动,怕这是越南人的诡计,一直忍了一个晚上,见越南人真的走了,才小心翼翼的出来,可是一清点人数,却发现少了两个人,他们以为是陷到泥里面去了,就用竹竿在泥沼里找,结果钩出了他们的尸体,发现这两个人已经给吃空了,只剩下一张透明的皮,胸腔里不知道什么东西在鼓动。

Bọn Phan Tử ở trong bùn lầy mà không dám động, sợ là quỷ kế của người Việt Nam, nhẫn nhịn một buổi tối, thấy người Việt Nam đã đi thật, mới cẩn thận chui ra, thế nhưng khi kiểm kế số người lại thấy thiếu mất hai người, tưởng bọn họ bị vùi lấp trong bùn lầy rồi, bèn dùng gậy tre sục tìm trong bùn, cuối cùng móc ra được xác của hai người nọ. Phát hiện hai người kia đã bị xơi sạch rồi, chỉ còn lại bộ da trong suốt, trong lồng ngực không biết có con gì động đậy.

这样的经历之后,潘子开始害怕沼泽,后来调到尖刀排到越南后方去作战,全排被伏击死得就剩下他和通信兵的时候,他们又逃到一个沼泽边上,潘子就宁可豁出去杀光追兵,也不肯再踏进这种地方一步。

Từ sau vụ đó, Phan Tử bắt đầu sợ đầm lầy, về sau lại bị điều đến trung đội tiên phong đi đánh tác chiến ở hậu phương Việt Nam, cả trung đội bị phục kích chết hết, chỉ còn lại mình anh và anh lính truyền tin, bọn họ bèn chạy trốn tới bên một đầm lầy, Phan Tử thà giết sạch truy binh bằng bất cứ giá nào chứ cũng không chịu lại bước vào cái nơi này nữa.

潘子说着说着,就不停的打哈切,我也听的朦朦胧胧的,眼皮只打架,又睡了过去。

Phan Tử nói một thôi một hồi, tôi không ngừng ngáp, tôi cũng nghe đến lơ tơ mơ rồi, mí mắt díu cả lại, bèn ngủ gật.a

半睡半醒,也不知道过了多久,感觉又开始要做梦了,却感觉有人摇我。那是我最难受的时候,就想退开他继续睡,没推到他人,一下子我的嘴巴却给捂住了。

Nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết bao lâu rồi, cảm giác lại sắp nằm mơ, liền cảm thấy có người lắc lắc tôi. Đây là lúc tôi tính khó ở nhất, muốn đạp người này ra để ngủ tiếp, nhưng lại không đạp trúng ai cả, lập tức miệng tôi bị ai đó bịt kín.

这一下我就睁开了眼睛,就看到是阿宁在捂我的嘴巴,一边的潘子轻轻在摇胖子,几个人都好像是刚醒的样子,在看一边。

Lần này tôi mở mắt, liền thấy A Ninh đang bịt miệng tôi, Phan Tử ở bên khẽ lay lay Bàn Tử, mấy người hình như là vừa tỉnh dậy, đang nhìn về một phía.

我也转过去看,就看到大风刮着我们头顶上的一条树枝,巨大的树冠都在抖动,似乎风又起来了,但是等我仔细一感觉,却感觉不到四周有风。再一看头顶上,一条褐色的巨蟒,正在从相邻的另一颗树上蛇行盘绕过来。

Tôi cũng xoay người ra chỗ đó mà nhìn, liền có một trận gió to thổi vù qua một cành cây trên đỉnh đầu chúng tôi, tán cây to lớn đều rung rung, hình như gió lại nổi lên rồi, thế nhưng đến khi tôi cẩn thận cảm giác lại, lại không cảm thấy xung quanh có gió. Vừa nhìn lên đỉnh đầu, một con trăn to tướng màu nâu đang trườn từ một cái cây khác ở bên cạnh sang bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top