Chương 55: Ký hiệu

我们只得停下来,往左右看看,这里是一个十字路口,这阿拉伯石堆就在最中央,也不知道是什么意思。

Chúng tôi buộc phải dừng lại, nhìn sang hai bên xem xem, nơi này là một ngã tư đường, đống đá A Rập nằm ngay giữa ngã tư, không biết là có ý gì.

我回头看看,远处那让人窒息的"嗡嗡"声,以及乱成一团的那种类似于冷笑的声音——也不知道是它们的叫声还是其他的原因发出的——我还是觉得头皮发麻。

Tôi quay đầu lại nhìn, xa xa có tiếng "ong ong ong" khiến người ta nghẹt thở, hỗn loạn cùng với âm thanh nghe như tiếng cười lạnh kia – cũng không biết đấy là tiếng kêu của lũ bọ hay là phát ra vì nguyên nhân khác nữa – tôi vẫn cảm thấy da đầu tê dại.

一边跑得气喘吁吁,几乎上气不接下气的阿宁就问我到底是怎么回事,她显然已经知道了事情的严重性,但是还没有反应过来。

A Ninh vừa chạy đến thở hồng hộc, hầu như không thở ra hơi nữa, bèn hỏi tôi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Cô ta hiển nhiên đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, thế nhưng vẫn không kịp phản ứng gì.

我把发生的事情,以及蟞王的毒性说了一遍,一听到乌老四已经中招了,阿宁的脸色就白了。

Tôi kể lại chuyện đã xảy ra, kể lại cả độc tính của bọ ăn xác chúa nữa. Vừa nghe đến đoạn Ô lão Tứ đã trúng chiêu rồi, sắc mặt A Ninh liền trắng bệch.

刚说完,就听到"嗡嗡"声靠近了不少,抬头去看,就见远处这些蟞王正在四散开来,更多的已经飞了起来,天空中出现了一大片红色的雾气一般的虫群,好像集团起飞的马蜂一样,全部朝我们这里来了。

Vừa nói xong, chợt nghe tiếng "ong ong ong" đến gần hơn không ít. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía xa xa, những con bọ ăn xác chúa bắt đầu phân tán ra, bay lên ngày càng nhiều, trên bầu trời xuất hiện cả một đàn bọ lớn đỏ lừ một mảng cứ như một màn sương, như một đàn ong vò vẽ đang bay, tất cả đều nhắm vào hướng bọn tôi.

我一看心说我操,没时间琢磨了,拉起阿宁,站起来拔腿就跑。

Tôi vừa nhìn liền chửi thầm:《Cái đệch!》Không có thời gian suy nghĩ, tôi kéo A Ninh, đứng lên co cẳng bỏ chạy.

那时没命的跑,我从来没想过我这么能跑,也不管什么阿拉伯石堆了,一下就冲出去了,足跑了一千多米,在山岩间绕了十几个方向,实在跑不动了,才慢了下来。

Khi đó chạy thục mạng, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy đến cỡ ấy, cũng mặc kệ cái gì mà đống đá A Rập, loáng cái liền xông qua luôn, chạy đủ hơn một ngàn mét, vòng vèo giữa đá núi mười mấy hướng liền, thực sự là chạy hết nổi nữa rồi, mới bèn chậm lại một chút.

回头一看,半空中全是虫子,那红雾一般的虫群竟然跟着我们来了,铺天盖地,速度非常快,直压在后面。

Quay đầu nhìn, quá nửa bầu trời toàn là bọ, đàn bọ nghìn nghịt cứ như một màn sương màu đỏ ấy vậy mà lại đuổi kịp chúng tôi rồi, cả đám ùn ùn kéo đến, tốc độ cực nhanh, áp ngay phía sau.

狗日的,我大骂了一声,努力压住晕眩继续往前跑,阿宁体力比我好,这时候跑得比我快,她叫了一声:"不要光跑,找地方躲!"

《Chó chết!》Tôi chửi to một tiếng, cố gắng ngăn cơn choáng váng mà tiếp tục chạy về phía trước. Thể lực A Ninh tốt hơn tôi, lúc này còn chạy nhanh hơn cả tôi, cô nàng kêu một tiếng: "Đừng chạy không nữa, tìm chỗ trốn!"

话音刚落,我们面前就出现了一个缓坡,我没有准备,一下踢到了什么,一个趔趄就滚了下去。

Vừa dứt lời, trước mặt chúng tôi liền xuất hiện một con dốc thoai thoải, tôi không kịp chuẩn bị, bỗng vấp phải cái gì, liền lảo đảo rồi lăn tòm xuống dưới.

一路滚到底,阿宁把我扶起来,我已经晕头转向,她拖着我继续狂奔,一连冲出去几百米,前面突然出现了一大段犹如城墙一样的山岩挡住去路。我们马上转弯,顺着山岩狂奔,想绕过去,可跑到了一般,就看到山岩的另一头竟然是封闭的,这里是一个封闭的半圆形,是死路。

Cứ thế lăn lông lốc xuống dưới tận đáy, A Ninh đỡ tôi dậy, đầu óc tôi đã choáng váng, cô ta kéo tôi tiếp tục lăn, liên tiếp lăn đến mấy trăm mét, phía trước đột nhiên xuất hiện một đoạn đá núi như bức tường thành cản lối đi. Chúng tôi lập tức rẽ ngoặt, theo đá núi mà lăn tiếp, cứ muốn vòng qua, nào ngờ đến cuối lại thấy đầu kia của núi đá là bị chặn kín, đây là một hình hình tròn bị chặn kín rồi, là tử lộ.

我看到这个情景,大骂了一声,又回头看后面,只见后面的红雾盘旋着就来了,直接从山岩的顶上铺天盖地的罩了下来。

Tôi thấy tình cảnh như vậy, bèn chửi toáng lên một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đằng sau màn sương đỏ lẩn quẩn đã tới rồi, từ trên đỉnh núi đá ùn ùn lao xuống.

我一看完了,逃不掉了,看这些蟞王的行为,竟然像是在捕猎我们!

Tôi vừa nhìn liền nghĩ:《Thôi xong rồi, trốn không thoát rồi!》Xem hành động cũng lũ bọ ăn xác chúa này thì, hình như là chúng đang săn đuổi bọn tôi!

但是我也不想坐以待毙,就到处看是否有藏身的地方。然而这里都是石头,根本藏不下人。

Nhưng tôi không muốn ngồi chờ chết, bèn nhìn quanh quất xem có chỗ nào trốn không. Nhưng ở đây toàn là đá tảng, căn bản không có chỗ cho người trốn.

正叹气的时候,忽然一边的阿宁大叫:"到这里来!"

Đang lúc thở dài, đột nhiên A Ninh ở một bên kêu to: "Đến chỗ này!"

我回头一看,原来那岩山上有一个凹陷,根本躲不进人,不过那是唯一能躲避的地方了,只有看运气了。

Tôi quay đầu nhìn, hóa ra trên núi đá có một cái hố trũng, nhưng không đủ để người chui vào trốn được, có điều, đó lại là chỗ trốn duy nhất, đành phải trông chờ vận may vậy.

马上冲了过去,和阿宁蹲着缩进那个凹陷里,我脱掉T恤挡在面前。

Lập tức lao vọt tới, tôi và A Ninh ngồi xổm, rúc mình vào cái hố kia, tôi cởi áo phông ra che trước mặt.

接着,透过衣服我就看到一大片虫子降了下来,空气中突然炸起了一股嗡嗡声,辛辣的味道充斥着鼻孔,很快,无数红色的轨迹把我们包围了。很多虫子撞到了凹陷边的山岩上,发出吱吱的声音,好像子弹在朝我们扫射。

Tiếp đó, xuyên qua lớp áo, tôi nhìn thấy cả một mảng bọ lớn lao xuống, trong không khí bỗng bùng lên tiếng "ong ong ong ong", mùi cay độc tràn ngập đầy cái hố. Rất nhanh, vô số đường màu đỏ bao vây lấy bọn tôi. Rất nhiều con bọ đụng phải vách đá ở bên bờ hố, phát ra tiếng xèo xèo, cứ như một loạt đạn đang bắn phá chúng tôi.

我感觉一阵窒息,人就不由自主的往那凹陷里面退,然而凹陷就这么点空间,再退也没办法把身子完全缩进去。

Tôi cảm thấy hít thở không thông, người cứ bất giác co rúc lại lùi vào trong hố. Nhưng không gian trong hố quá bé, dù có lùi nữa cũng không thể nào rúc toàn bộ cơ thể vào trong được.

我几乎是闭着眼睛等死了,这么多虫子,只要有一只碰巧撞进来,后果都不堪设想。我内心深处不认为我们会这么走运,几乎是在等待那一刻的到来。

Tôi gần như là nhắm tịt mắt chờ chết, nhiều bọ đến thế, chỉ cần một con đâm phải, hậu quả thảm thiết không tưởng tượng nổi. Sâu trong lòng tôi không cho rằng chúng tôi sẽ gặp may đến thế, cho nên gần như là đang chờ đợi thời khắc kia ập đến.

令我惊奇的是,那种紧张之下,我反倒没有一丝恐惧,脑子里几乎是一片空白。

Điều khiến tôi kinh ngạc là, trong tình cảnh căng thẳng như vậy, tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi, trong đầu gần như trống rỗng hoàn toàn.

然而我没有想到的是,慢慢的,外面的声音竟然减小了,一点一点,那种虫子撞击岩山的声音也稀疏起来,很快,外面就恢复了平静。

Thế mà, không như tôi nghĩ, dần dần, âm thanh bên ngoài ngày càng giảm bớt, từng chút từng chút một, tiếng bọn bọ đâm vào vách đá cũng bớt dần đi, chẳng mấy chốc, bên ngoài trở về yên tĩnh như ban đầu.

我咬牙咬了很久,直到阿宁拍我才反应过来,探出头一看,蟞王群竟然已经飞走了,外面零星的几只蟞王,撞在第上晕了,我看的工夫,也一只一只的飞了起来。

Tôi cắn răng hồi lâu, mãi cho đến khi A Ninh vỗ vỗ tôi mới phản ứng lại được. Ló đầu ra nhìn, đàn bọ ăn xác chúa đã bay đi, bên ngoài chỉ còn lẻ tẻ mấy con bọ vương lại, đụng phải mặt đất choáng váng, tôi xem thời gian, lần lượt từng con từng con bay đi.

我和阿宁面面相觑,不知道是怎么回事,不过都松了口气。我往身后的石头上一靠,就怪笑起来,这他娘的太刺激了,我神经吃不消啊。

Tôi với A Ninh nhìn nhau, không biết là chuyện gì xảy ra, có điều đều thở phào nhẹ nhõm. Tôi dựa vào tảng đá sau lưng một chút, rồi phì cười, con mẹ nó, thế này thật quá kích thích rồi thần kinh tôi chịu không nổi rồi.

笑了几声,就给阿宁捂住嘴巴,轻声道:"看来它们不是在追我们,可能是想飞出去,我们碰巧和它们同一个方向,你也别得意忘形,待会儿把它们再招来。"

Cười mấy tiếng lại bị A Ninh che miệng lại, nhẹ giọng nói: "Xem ra không phải chúng nó đuổi theo chúng ta, có thể chỉ là muốn bay ra ngoài thôi, không ngờ chúng ta lại trùng hợp chạy cùng phương hướng bọn nó. Anh cũng đừng có vênh váo đắc ý thế, kẻo lát lại kéo chúng quay về bây giờ."

我一想也是,忙点头,阿宁才放开手,我不再说话,又在凹陷里待了一会儿,才小心翼翼的探头出去。

Tôi nghĩ cũng phải, bèn vội vàng gật đầu, A Ninh mới buông tay ra. Tôi không nói nữa, ngồi trong hố đợi một hồi, mới cẩn thận ra ngoài thăm dò.

外面的魔鬼城一片寂静,好像刚才的惊心动魄完全没有发生过,只是我们的想象一样。

Thành ma bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, như thể vụ kinh hồn táng đảm vừa rồi hoàn toàn chưa hề xảy ra, chỉ là tưởng tượng của chúng tôi mà thôi.

我深吸了几口气,才最后镇定下来。这时候,刚才狂奔的疲劳显现出来,一下腿就抽筋了,趔趄了几下,绷直了才站住。

Tôi hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Bây giờ mới cảm thấy phát mệt vì lúc nãy chạy điên cuồng, chân lập tức liền chuột rút, lảo đảo mấy cái, phải căng cứng cả ra mới đứng vững lại được.

一瘸一拐的,我们找了几块石头,检查了没有虫子才坐下来,我摸着腰间的皮囊,想喝水,摸了一把,发现自己什么都没有带出来。

Chân nam đá chân chiêu, chúng tôi tìm thấy tảng đá, kiểm tra thấy không có bọ mới chịu ngồi xuống. Tôi sờ sờ túi da bên hông, muốn uống nước, bấy giờ sờ một cái mới nhận ra mình không mang theo bất cứ cái gì cả.

随即想起来,出事的时候我是刚起来,甚至连外衣也没有带,好在是白天,晚上就可能会冻死。

Lập tức nhớ ra, lúc gặp chuyện là tôi vừa mới ngủ dậy, ngay cả áo khoác cũng không mang theo, cũng may giờ là ban ngày, để đến tối chắc sẽ chết cóng mất.

回头一看阿宁,发现她连我都不如,穿着短背心,刚从睡袋里出来,头发蓬乱,再仔细一看,似乎连胸罩都没戴。

Nhìn lại A Ninh, tôi nhận ra cô ta thậm chí còn không bằng tôi, mặc có mỗi cái áo ba lỗ ngắn, vừa mới ra khỏi túi ngủ, tóc tai rối bù, nhìn kỹ lại, hình như ngay cả áo lót cũng chưa mặc.

我一下有点尴尬,想着当时拉她逃命实在是太急了,只好把目光移开。

Tôi có hơi xấu hổ, nghĩ lại lúc đó kéo cô nàng chạy trối chết, thực sự là gấp quá, đành phải dời mắt nhìn ra chỗ khác.

"这些到底是什么虫子?你了解多少?"阿宁问我道。

"Rốt cuộc đó là loài bọ gì vậy? Anh biết về nó bao nhiêu?" A Ninh hỏi tôi.

我心说我怎么对你说呢,我虽然听说过很多次,但是实际看到这也是第二次,之前就是在鲁王宫里,虫子是在血尸体内爬出来的,当时只有一只,就差点让我们全部死在那里。而今天这么多,铺天盖地一起出现,我也是第一次看到。

Tôi thầm nghĩ, tôi biết nói với cô thế nào bây giờ. Tuy rằng tôi có nhiều lần nghe kể rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây mới là lần thứ hai, trước đó từng thấy trong Lỗ Vương Cung, con bọ chui ra từ trong xác huyết thi, hồi đó mới chỉ có một con, mà thiếu chút nữa khiến cả lũ bọn tôi chết sạch ở đấy. Thế mà hôm nay nhiều như vậy, ùn ùn kéo đến cả đống, tôi cũng là lần đầu tiên chứng kiến.

把自己知道的一些情况和阿宁说了,阿宁显然十分的不能理解,这一切发生得太突然了。她对我的话半信半疑。

Tôi kể lại cho A Ninh những gì tôi biết, A Ninh rõ ràng vẫn không hiểu hết được, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta nửa tin nửa ngờ trước những gì tôi nói.

我自己也感觉这有点难接受,也没有心思去和她详细的解释。我心里觉得这应该和我们要找的西王母古国有关系,这些人头罐也许是当时培养蟞王的容器。我三叔也说过在海底墓穴里看到过这样的人头,看来这种蟞肯定是在人的颅腔里繁殖的,而且能保存活力相当长的时间,非常的可怕。不知道西王母古国要这种可怕的虫子来干什么呢?是当成武器吗?

Tự bản thân tôi cũng thấy điều này có hơi khó tiếp thu, cũng không có lòng nào giải thích cặn kẽ cho cô ta hiểu nữa. Tôi nghĩ bụng có lẽ chuyện này có liên quan đến quốc gia cổ đại Tây Vương Mẫu mà chúng tôi muốn tìm, những cái vò đầu người này có lẽ là vật chứa để nuôi bọ ăn xác chúa. Chú Ba tôi cũng nói, lúc ở trong mộ huyệt dưới đáy biển cũng từng nhìn thấy những đầu người như thế này rồi, xem ra loại bọ ăn xác chúa này sinh đẻ trong khoang sọ của người, hơn nữa, khả năng duy trì sức sống khá dài, vô cùng đáng sợ. Không biết nước cổ Tây Vương Mẫu muốn nuôi loại bọ đáng sợ này để làm gì? Dùng làm vũ khí sao?

如果当时西王母真的能够运用这么可怕的生物武器,那这个野蛮而落后的古国却能够统治西域这么久,原因可能就在这里。

Nếu hồi đó Tây Vương Mẫu có thể vận dụng thứ vũ khí sinh học đáng sợ này, vậy quốc gia cổ đại man rợ lạc hậu đó có thể thống trị cả vùng Tây Vực lâu đến vậy, nguyên nhân có lẽ chính là đây.

一边想,一边往四周打量,我们逃到了什么地方,看了一圈,这块封闭的城墙内的区域完全的陌生,一点印象也没有,刚才跑的时候也不知道绕了几个弯了,我们彻底的走乱了。

Vừa nghĩ, tôi vừa quan sát khắp bốn phía. Không biết chúng tôi đã chạy đến chỗ nào, nhìn một vòng, cái khu vực tường thành đóng kín này hoàn toàn xa lạ, chẳng có chút ấn tượng nào, vừa nãy chạy cũng không biết đã rẽ mấy vòng rồi, chúng tôi hoàn toàn là chạy loạn.

我们是一路往东北偏北的方向跑,根据扎西的说法,这里有八十多平方公里宽,我们现在在哪个位置不知道,不过不会是魔鬼城的边缘地带,前面还是看不到广阔的戈壁滩。

Suốt quãng đường là chúng tôi chạy về hướng Đông Bắc lệch hướng Bắc, theo lời Trát Tây nói, nơi này rộng hơn tám mươi ki lô mét vuông, chúng tôi bây giờ không biết đang ở đâu, có điều chắc là không phải ở khu vực ven rìa thành ma nữa rồi, trước mặt không còn thấy bãi sa mạc rộng mênh mông đâu nữa.

魔鬼城里的"街道",也就是风蚀岩山只见的距离非常宽阔,虽然这些岩山形态各异,但是只要角度一变,看出来的东西就完全不同,我也无法在这么短的时间去记忆这些,加上宽阔的视野,视觉纵深非常深远,很干扰人的方向感。相信走回去也不太可能了,我们只能看准一个方向先走到戈壁上,然后顺着魔鬼城的边缘,绕一个圈子回到车子抛锚的地方,和闷油瓶他们回合。

"Đường phố" trong thành ma, cũng chính là khoảng cách giữa các tòa núi đá phong hóa, cực kỳ rộng rãi. Những núi đá này tuy rằng hình dáng khác nhau, thế nhưng chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút là đã trông khác hoàn toàn rồi, tôi không thể nào ghi nhớ được hết trong một khoảng thời gian ngắn như thế, hơn nữa, tầm nhìn lại rộng, tầm mắt có thể trông ra rất xa, làm nhiễu loạn cảm giác về phương hướng của con người. Tôi tin là giờ đi bộ về không được rồi, chúng tôi chỉ có thể đi theo một phương hướng, trước cứ đi đến vùng sa mạc, sau đó đi men theo sát rìa thành ma, vòng một vòng trở lại bãi đậu xe, hội hợp với bọn Muộn Du Bình.

那些虫子不知道生存能力怎么样,现在天上全是积压云,阴天没有太阳,如果它们乘风飞上马路,后果不堪设想。不过,这里离公路线已经相当远,又没有水源,我想只要太阳出来一晒,这批虫子应该活不了多少时间。

Không biết khả năng sinh tồn của lũ bọ kia như thế nào, bây giờ trên trời toàn là mây tụ, trời đầy mây không thấy mặt trời đâu, nếu như chúng nó thuận chiều gió bay được đến đường cái, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Có điều, nơi này cách tuyến đường cái khá xa, lại không có nguồn nước, tôi tin chỉ cần mặt trời mọc lên, phơi nắng một cái, tụi bọ kia sẽ không sống được bao lâu.

把我的打算一说,阿宁也觉得可行,现在我们身上什么都没有,必须在天黑前赶到,不过现在才中午,时间还充足,而且没有太阳,这对我们来说是万幸。

Tôi nói dự định của mình ra, A Ninh thấy cũng được, hiện giờ trên người bọn tôi chẳng có gì, nhất định phải đến nơi trước khi trời tối. Có điều bây giờ mới là giữa trưa, thời gian vẫn còn nhiều, hơn nữa lại không có mặt trời, điều này đối với chúng tôi mà nói chính là cực kỳ may mắn.

确定了走法,我们又休息了一下,就开始上路。我看了一圈四周,记住了四周几块岩山的样子,都是好像城堡的炮楼一样,如果我们不幸走了回头路,那么如过走回到这个地方就能察觉。

Xác định cách đi rồi, chúng tôi liền nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu lên đường. Tôi nhìn xem khắp chung quanh một lượt, ghi nhớ hình dạng mấy mỏm núi đá, tất cả đều trông như mấy pháo đài trong thành lũy vậy, nếu như chúng tôi vô phúc đi vòng vèo, vậy nếu về đến chỗ này có thể phát hiện ra.

当时,我以为最多为费点腿脚。谁也没想到,这一走,会走得这么痛苦,几乎走到阴曹地府去。

Lúc ấy, tôi tưởng rằng cùng lắm cũng chỉ mất chút công đi lại thôi. Nào ngờ, một lần đi, lại khổ sở đến vậy, gần như là bước đến cổng âm tào địa phủ luôn rồi.

我们迷路了。

Chúng tôi lạc đường rồi.

穿行在魔鬼城里,我们并没有放松警惕,那些毒虫子不知道现在飞到什么地方了,如果走着走着又碰上,那刚才的死里逃生就是个笑话。

Đi xuyên qua thành ma, chúng tôi cũng không lơi lỏng cảnh giác, lũ bọ độc không biết đã bay đến chỗ nào, nếu đi vòng tới vòng lui lại đụng phải chúng nó, vậy cú hụt chết vừa nãy đúng là thành trò cười.

于是一边前进就一边注意着四周的声音,不知道什么时候,风又起来,魔鬼城里出现了各种各样诡异的动静。好在风不是非常大,这么听着也是轻轻的,若隐若现,不至于干扰人的神经。

Vì vậy chúng tôi vừa đi vừa chú ý đến tiếng động khắp xung quanh. Không biết từ bao giờ, gió bắt đầu nổi lên, trong tòa thành ma xuất hiện đủ loại âm thanh quỷ dị. Cũng may gió không quá lớn, nghe như thế cũng là nhẹ nhàng rồi, lúc ẩn lúc hiện, không đến nỗi quấy nhiễu thần kinh người ta.

我和阿宁没什么话说,而且她衣衫不整,和她并排走在一起,我的眼睛总是要忍不住看她,所以我干脆就走在前面。两个人都不说话,就是偶尔停下来交流几句。

Tôi và A Ninh không nói câu nào, với cả, cô nàng quần áo xộc xệch, đi song song với cô ta, con mắt của tôi toàn không kìm được mà cứ nhìn người cô nàng, cho nên tôi dứt khoát cứ đi vượt lên phía trước. Cả hai người đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện vài câu.

她也没什么表情,显然也是心力交瘁,没有心思考虑更多的事情。

Cô ta cũng không có thái độ gì, hiển nhiên cũng lao lực quá độ, không có tâm tư đâu mà suy nghĩ nhiều hơn.

说实话,如果是在旅游,和一个美女两个人行走在这片诡异的魔鬼城里,看神妙莫测的风蚀岩山,听魔鬼的哭号,虽然不是什么靠谱的事情,但是也不失为一件美事。偏偏这个世界就是如此的奇异,看着我们两个人简单在这里行走,其实,就在刚才我们经历了死里逃生,这种情况下,我就是再有闲心也不会觉得这情景是美好的。

Nói thật, nếu là đi du lịch, cùng một mỹ nữ đi bộ trong một tòa thành ma quỷ quái, nhìn ngắm núi đá phong hóa huyền diệu khó lường, nghe tiếng ma khóc quỷ hờn, tuy rằng không phải chuyện gì đáng tin cậy, nhưng cũng xem như là việc tốt đi. Cái thế giới này chính là kỳ quái như vậy đấy, nhìn hai người bọn tôi chỉ đơn giản là đi bộ ở chỗ này, kỳ thực, mới vừa nãy chúng tôi đã trải qua một phen hụt chết, trong tình cảnh này, dù tôi có rỗi hơi đến thế nào đi chăng nữa cũng không cảm thấy cái cảnh này tốt đẹp chỗ nào.

就这么走着,最开始的三个半小时,还真有点像旅游,看着奇形怪状的山岩,我有时候还会产生错觉,想去摸照相机。

Cứ đi như thế, mới ban đầu là ba giờ rưỡi, hẵng còn có chút giống đi du ngoạn, nhìn ngắm đá núi đủ hình thù quái dị, đôi khi tôi còn có ảo giác muốn đi tìm máy ảnh mà chụp.

半个小时之后,口渴就开始折磨我们,水分从汗水里流失掉了,我和她的嘴唇都干肿了起来。说起来我早上还喝了一杯酥油茶,阿宁什么都没喝,但是实际上我们两个的感觉都是一样。

Nửa giờ sau, cơn khát bắt đầu dằn vặt chúng tôi, lượng nước trong mồ hôi cũng trôi hết, môi của tôi và của cô ta cũng sưng vù lên. Lại nói tiếp, mới ban sáng tôi còn uống một chén trà bơ, A Ninh chưa uống gì cả, nhưng trên thực tế, cảm giác của tôi với A Ninh là giống nhau.

这种口渴是十分难受的,我们舔着嘴唇,努力不去想这个事情,才能继续往前走。也亏得没太阳,否则这时候,我可能已经中暑了。

Cảm giác khát nước này cực kỳ khó chịu. Tôi liếm môi, cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, tiếp tục đi về phía trước. Cũng may không có mặt trời, bằng không bây giờ chắc tôi đã bị cảm nắng rồi.

又走了个把小时,在我最初的概念里,这个时候应该已经到达魔鬼城的边缘了。

Lại đi thêm một tiếng nữa, trong dự toán của tôi, giờ chắc cũng phải đến rìa thành ma rồi chứ.

我们停了下来,喘口气,然而四周看去,仍旧是不变的景色,都是那种高大的风蚀岩山,没有戈壁的影子。

Chúng tôi dừng lại, lấy hơi, nhưng mà nhìn khắp bốn phía, cảnh sắc vẫn không thay đổi, toàn là những núi đá phong hóa cao lớn, không thấy bóng dáng sa mạc đâu.

我多少有点异样,这距离有点太长了,假设我和阿宁每小时只能走五公里,这也有十五公里的路了,这片魔鬼城绝对没这么长,显然我们在走弯路。

Tôi ít nhiều có cảm thấy quái lạ, khoảng cách này có hơi quá dài, đặt giả thiết mỗi tiếng đồng hồ tôi với A Ninh chỉ có thể đi được năm ki lô mét, như vậy cũng phải đi được mười lăm ki lô mét đường rồi, tòa thành ma này chắc chắn không dài đến thế, vậy rõ ràng là chúng tôi lại đi đường vòng.

然而,一路过来,我很用心的记忆了很多特征明显的岩山,以防走回头路,但是都没有看到,显然我们确实还在往前,并没有绕圈。

Nhưng mà, suốt đường đi, tôi đã cố tình ghi nhớ rất nhiều đặc trưng rõ ràng của núi đá, để phòng việc đi lòng vòng về, thế nhưng vẫn không thấy điều đấy, rõ ràng chúng tôi vẫn đang đi về phía trước, cũng không có vòng vèo.

这多少有点让我放心,我自己安慰自己,也许是我们的脚程不知不觉放慢了,或者走的路线曲折得比较厉害,不用担心,只是顺着一个方向,就能走出去。

Điều này ít nhiều làm tôi yên tâm, tôi tự an ủi mình, có lẽ bước đi của chúng tôi đã bất giác chậm lại, hoặc có lẽ tuyến đường ngoằn ngoèo quá, không cần lo lắng, cứ đi theo một hướng, là có thể ra ngoài.

这时候不能休息,因为天色渐晚,我估摸着这里虽然不是戈壁,但是离戈壁也不远了,应该用不了多少时间就能出去,出去之后还得花点时间回到魔鬼城外的营地,着也需要相当长的时间。

Lúc này không thể nghỉ ngơi, bởi sắc trời đã muộn rồi. Tôi đoán chừng ở đây tuy không phải sa mạc, nhưng cách sa ma không xa, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian là ra ngoài được, sau khi ra ngoài lại phải mất chút thời gian để trở lại doanh địa ngoài thành ma, cũng cần thời gian tương đối dài.

于是,我们继续赶路,还特意加快了脚程。然而,越走我就逐渐感觉到不对劲,时间一个小时一个小时过去,四周的景色还是如常,好比这魔鬼城在跟随我们移动一样。

Vì vậy, chúng tôi tiếp tục gấp rút lên đường, thậm chí còn cố ý tăng nhanh bước chân. Nhưng mà, càng chạy tôi càng dần dần cảm thấy không ổn. Thời gian cứ từng giờ từng giờ trôi qua, cảnh sắc chung quanh vẫn y như cũ, giống như tòa thành ma này vẫn đang di chuyển cùng lúc với chúng tôi vậy.

硬着头皮坚持,一直走到天色抹黑,还是不见戈壁滩的影子。我已经意识到了问题的严重性,这绝对不是什么脚程慢可以解释的了,这样走,不说八十平方公里,就是再大一倍,我们也应该到边了。

Kiên trì rồi lại kiên trì, đi mãi cho đến khi sắc trời tối đen, vẫn chẳng thấy bóng dáng sa mạc đâu. Tôi đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, đây chắc chắn không phải bước đi chậm là có thể giải thích được, cứ đi như thế, đừng nói là tám mươi ki lô mét vuông, dù là lớn hơn gấp đôi, chúng tôi giờ này cũng phải tới rồi.

一股寒意涌上背脊,看来这魔鬼城里的情况比我想象的要复杂得多,不单单是有很多岩山而已,我们迷路迷得非常彻底。

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, xem ra tình huống trong thành ma này còn phức tạp nhiều hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều. Không phải đơn thuần chỉ là núi đá không đâu, chúng tôi đã lạc đường triệt để rồi.

天色逐渐暗淡,夜晚又要来临了,这个时候,我就感受到了当时高加索人和另外两个牺牲者在这里迷路的感觉。正琢磨着该怎么办,后面的阿宁已经把我叫住了。

Sắc trời dần dần tối tăm, buổi tối sắp tới, lúc này, tôi đã hiểu được cảm giác lúc đó của anh Caucasus và hai người đã hy sinh khi lạc đường ở chốn này. Đang suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ thì A Ninh ở phía sau chợt gọi tôi lại.

一停下来,两个人精疲力竭,谁也走不动了,空气中的温度陡然降了下来,我们的汗水开始冰凉起来,这里的昼夜温差太大了。

Dừng lại một cái, cả hai người sức cùng lực kiệt, ai cũng đi không nổi nữa, hơi ấm trong không khí đột nhiên tụt xuống, mồ hôi chúng tôi bắt đầu lạnh dần, nơi này nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm quá cao.

"不能再走了。"阿宁往地上一坐,对我道,"天黑前肯定走不出去了,我们没有手电,这里全是石头,也没法生火。只得趁天没有完全黑下来,找过夜的地方。今天晚上连月亮都不会有,这里肯定一片漆黑。"

"Không thể đi nữa." A Ninh ngồi xuống đất, nói với tôi, "Chắc chắn không thể ra ngoài được trước khi trời tối, chúng ta lại không có đèn pin, ở đây toàn là đá, cũng không nhóm lửa được. Đành phải nhân lúc trời chưa tối hẳn, chúng ta đi tìm nơi ngủ qua đêm nay. Đêm nay ngay cả trăng cũng không có, chắc chắn ở đây sẽ tối mịt."

我也软倒在第,抬头看天,只见天上一片黑云,云压得更低了,夕阳的金色光芒从云的缝隙里如剑一般刺下来,形成了一个巨大的金色十字,十分的壮观,这么厚的云,如果风不大起来,是吹不走的。

Tôi cũng yếu ớt ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đầy mây đen, mây càng áp xuống thấp hơn, ánh trời chiều màu vàng kim đâm xuống xuyên qua khe hở của những đám mây, tạo thành những chữ thập màu vàng khổng lồ, nguy nga vô cùng, mây dày đến vậy, nếu như gió không lớn thì cũng không thổi đi được.

当夜我们就用石头搭了一个石头槽,在里面窝了一个晚上。我和阿宁身上就只有单衣,我还有点不好意思,但是阿宁直接就缩进了我的怀里,两个人抱在一起,互相取暖。夜晚的魔鬼城里一点光线都没有,你简直就无法想象那种恐惧,整个空间你什么都看不到,只能听到各种各样的声音从四周传来,甚至还能听到有些声音从你身边经过,好像有东西在魔鬼城穿行一般。

Màn đêm buông xuống, chúng tôi dùng đá đắp thành một cái rãnh đá, chui trong đó qua đêm. Tôi với A Ninh trên người chỉ có một cái áo đơn, tôi vẫn có hơi ngượng ngùng, thế nhưng A Ninh thì trực tiếp rúc vào lòng tôi, hai người ôm nhau, sưởi ấm cho nhau. Buổi tối trong trong thành ma không chút ánh sáng nào, bạn không thể nào tưởng tượng được nỗi sợ hãi này đâu, toàn bộ không gian không nhìn thấy bất cứ cái gì cả, chỉ có thể nghe thấy đủ loại âm thanh vang lên từ bốn phía, thậm chí còn nghe thấy một số âm thanh vọt qua ngay bên cạnh mình, giống như vừa có cái gì vọt qua thành ma.

这种情况下几乎是完全睡不着的,我们只好聊天消磨时间。

Trong tình cảnh này gần như là hoàn toàn không ngủ nổi, chúng tôi đành phải trò chuyện cho qua thời gian.

期间,我们就讨论为什么会走不出去,想了很多的可能性,就是扎西给我们的信息是错的,也许这里的魔鬼城远远不止八十平方公里。阿宁说,如果明天再走不出去,就找座高点的山崖,爬上去看看。

Trong lúc đó, chúng tôi thảo luận xem tại sao không ra ngoài được, suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, hay tin tức Trát Tây cho chúng tôi là sai, có lẽ tòa thành ma này còn rộng hơn tám mươi ki lô mét vuông nhiều. A Ninh nói, nếu ngày mai vẫn không ra được, vậy cứ tìm một vách núi cao chút, trèo lên xem sao.

想来也奇怪,我和阿宁并不熟悉,如果是平时这么亲昵的举动,我可能会觉得非常的尴尬,然而这时候我却觉得无比的自然。

Nghĩ đến cũng kỳ, tôi và A Ninh không thân quen gì mấy, nếu là bình thường có hành động vô cùng thân mật như vậy, tôi có thể sẽ cảm thấy xấu hổ cực kỳ, vậy mà bây giờ tôi lại thấy vô cùng tự nhiên.

这也算是温香软玉,可是我一点想法也没有,突然就想起了柳下惠,突然很理解他。他当年也是在严寒之夜拥抱着一个女子,没有任何越轨之事,我也是一样。想想,要是一个男人在沙漠里走上一天,然后半夜在近零下的温度里去抱一个女人,就算是个绝世美女恐怕也不会有任何越轨的举动,因为实在没力气了。

Đây cũng coi là ôn hương nhuyễn ngọc đi, thế nhưng tôi lại chẳng có chút ý nghĩ gì cả. Tự dưng nhớ đến Liễu Hạ Huệ, bỗng thấy rất hiểu cảm giác của ông ta. Hồi xưa ổng cũng là trong đêm mưa lạnh giá ôm một cô gái, không có bất kỳ hành động vượt rào nào, tôi cũng giống thế. Ngẫm lại, nếu một người đàn ông phải đi liền trong sa mạc nguyên một ngày, sau đó nửa đêm trong thời tiết dưới 0 độ C đi ôm một cô gái, dù là tuyệt thế mỹ nữ chắc cũng không có hành động vượt rào nào nổi, bởi vì thực sự là không có hơi sức đâu ra nữa.

我几乎是一个晚上没睡,只眯了几下,也都是十几分钟就醒,一个晚上我都在想乱七八糟的事情,想得最多的还是睡袋和帐篷,想着那些藏人的呼噜,当时怎么睡也睡不着,还埋怨睡帐篷对颈椎不好,现在显然想到那睡袋就是感觉浑身的向往。

Tôi gần như suốt đêm không ngủ, chỉ chợp mắt mấy cái, cũng là được hơn mười phút lại tỉnh, suốt đêm tôi toàn nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến nhiều nhất chính là túi ngủ và lều bạt, nghĩ đến tiếng ngáy o o của những người Tạng, lúc đó nằm thế nào cũng không ngủ được, lại còn oán giận ngủ trong lều bạt không tốt cho xương cổ, giờ rõ ràng nghĩ đến túi ngủ là cảm giác cả người thèm muốn.

早上天一蒙蒙亮,我们就爬起来,那状态很糟糕,我从来没有这么累过,感觉身上所有的肌肉都不受控制,眼睛看出去都是迷糊的。特别是口渴,已经到了非常难以忍受的地步,连嘴巴里的唾沫都没了。

Sáng sớm hôm sau, mới tảng sáng, chúng tôi liền đứng lên, trạng thái rất không ổn, tôi chưa bao giờ mệt đến thế, cảm giác như tất cả mọi cơ bắp trên người đều bị khống chế, mắt nhìn ra ngoài đều thấy mơ mơ màng màng. Lại đặc biệt khát nước, khát đến không thể chịu nổi nữa rồi, ngay cả nước bọt trong miệng cũng khô luôn.

我自己知道自己的身体,心里有些慌乱,就和阿宁揉搓着自己的双臂开始赶路。

Tôi biết cơ thể của chính mình, trong lòng có hơi hoảng loạn, bèn vặn tay giống như A Ninh rồi bắt đầu gấp rút lên đường.

继续走,这一次是阿宁走在前面,因为她晚上还睡了一点,比我有精神,我们继续按照昨天的走法,一路下去。很快,又是三个小时,无尽的魔鬼城,这时候比无尽的戈壁还要让我们绝望,我看着远处望不到头的岩山的重重黑影,实在想不通这到底是怎么回事。感觉我们就像被关在一个巨大沙盘里的蚂蚁,被一种莫名的力量玩弄于股掌之中。

Tiếp tục đi, lần này là A Ninh đi trước, bởi vì tối hôm qua cô ta còn ngủ được đôi chút, có tinh thần hơn tôi nhiều. Chúng tôi tiếp tục đi theo cách ngày hôm qua, đi thẳng tiếp. Rất nhanh, lại ba tiếng nữa trôi qua, thành ma quỷ bất tận, lúc này sa mạc vô tận còn làm tôi tuyệt vọng hơn, tôi nhìn về phía núi đá đen sì trùng điệp ở phía xa xa, quả thực không nghĩ ra nổi là chuyện gì đang xảy ra. Tôi có cảm giác như mình là con kiến bị giam trong hộp cát, bị một sức mạnh vô danh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

熬过了一个小时又一个小时,很快就到了中午,这时候我才开始有饥饿感,但是这和口渴比起来,简直可以忽略不计。我的喉咙都烧了起来,感觉一咳嗽就会裂开来。

Chịu đựng qua một tiếng này lại một tiếng khác, rất nhanh đã đến ban trưa, lúc này tôi bắt đầu có cảm giác đói, nhưng so với cơn khát thì quả thực chẳng là gì. Cổ họng tôi như thiêu đốt, cảm giác một cơn ho khan sẽ nứt ra.

走到后来,我们实在忍不住了,阿宁就开始物色岩山。但是一路过来岩山都不好爬,最后我们找到了一座比较高大的土丘,咬紧牙关爬了上去,站到顶上往四周眺望。

Càng đi mãi, chúng tôi thực sự không chịu nổi nữa, A Ninh bắt đầu quan sát núi đá. Thế nhưng suốt dọc đường, núi đá không dễ trèo, cuối cùng chúng tôi tìm được một gò đất tương đối cao, cắn răng trèo lên, đứng trên đỉnh đó nhìn ra xa khắp bốn phía.

然而也没有作用,这里的岩山都差不多高,我们目力能及的范围内,全是大大小小的石头山,根本看不到头,再往外就看不到了,但是能肯定的一点是,我们绝对不在魔鬼城的边缘。

Nhưng vẫn không có tác dụng gì. Núi đá ở nơi này cao ngang như nhau, trong phạm vi tầm mắt chúng tôi có thể nhìn thấy, tất cả đều là những núi đá lớn nhỏ, không thấy đâu là đầu, lại càng không nhìn thấy ra ngoài hơn nữa, thế nhưng có thể xác định một điều, chúng tôi chắc chắn không ở gần rìa thành ma.

我和阿宁愣在那里,心说这到底是怎么回事,为什么我们怎么走,都好像是在这魔鬼城的中心?难道,有什么力量,不想我们走出这个地方?

Tôi và A Ninh ngẩn người, thầm nghĩ thế này là thế nào đây, vì sao bất kể chúng tôi đi đến đâu đều dường như vẫn ở trung tâm tòa thành ma này? Lẽ nào, quả thực có sức mạnh nào đó, không cho chúng tôi rời khỏi đây?

我们爬回到山丘下,找了一个有凉气的地方休息,我和阿宁商量怎么办,这好像已经到了绝境。我们走不出去,身边没有任何的食物和水,再过一段时间,我们连走路的力气都不会有了。可能会死在这里。

Chúng tôi lại trèo xuống gò núi, tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi, tôi với A Ninh bàn bạc xem nên làm gì, đây dường như đã đến tuyệt cảnh rồi. Chúng tôi thì không ra khỏi đây được, bên người lại không có bất kỳ thức ăn nước uống gì, thêm một khoảng thời gian nữa, chúng tôi ngay cả đi đường cũng không còn hơi sức nữa. Có thể sẽ chết ở chỗ này.

我心中琢磨着,冒出股股的凉意,已经在考虑人不喝水能活几天。

Tôi nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy từng cơn ớn lạnh, đang suy nghĩ xem nếu không uống nước thì có thể sống được bao nhiêu ngày.

在阴凉舒适的环境下,据说是三天时间,但是现在我们一路走过来,已经走了整整一天一夜,体液的消耗非常大,我估计能够撑到三天已经是极限了,据说喝尿能多活一天,可是狗日的我哪里来的尿。

Ở trong hoàn cảnh râm mát thoải mái, nghe nói là được ba ngày, nhưng giờ chúng tôi đã đi suốt đoạn đường, đã đi suốt một ngày một đêm, tiêu hao lượng lớn chất lỏng trong cơ thể, tôi phỏng chừng có thể sống được ba ngày đã là cực hạn rồi, nghe nói uống nước tiểu có thể sống thêm được một ngày, nhưng chó má thật, tôi đến một giọt nước tiểu cũng không rặn ra nổi.

想着一阵绝望,也就是说,就算我在这里不动,也最多只能活两天时间,如果没有人来救我们,而我们又走不出去的话。

Nghĩ đến lại thấy tuyệt vọng, nói cách khác, dù tôi có bất động ở chỗ này, cũng chỉ tối đa sống được hai ngày, nếu không có ai đến cứu chúng tôi mà chúng tôi cũng không đi ra ngoài được.

阿宁显然也作着同样的打算,她低着头。

A Ninh hiển nhiên cũng có dự định như thế, cô bèn cúi đầu.

接下去怎么做,这是一个很简单的选择题,继续走,也许能够走出去,然而如果失败,则明天就可能是我们的死期,我们会在这里脱水而死;而不走,等待别人的救援,希望十分的渺茫,也最多能活两天时间,还是会死。

Tiếp theo nên làm như thế nào, đây là một câu hỏi lựa chọn rất đơn giản. Tiếp tục đi, có thể ra ngoài, nhưng nếu thất bại, mai sẽ là ngày chết của chúng tôi, chúng tôi sẽ mất nước mà chết ở đây; nhưng không đi, đợi người khác đến cứu, hy vọng hết sức xa vời, tối đa cũng chỉ sống được hai ngày, xong là chết.

阿宁是性格很强悍的人,我虽然有放弃的念头,但是在生死关头,倒也不算糊涂,我和她最后合计,就是继续走,走到死为止。

A Ninh là người tính cách rất mạnh mẽ, dù tôi có ý định bỏ cuộc trong đầu, thế nhưng sống chết ở trước mắt, cũng không tính là hồ đồ được, tôi với cô ta cuối cùng quyết định, cứ tiếp tục đi, đi đến khi chết thì thôi.

不过阿宁此时比我要冷静,她开始做一些石头的记号,并且拆下了她手链上的铜钱,她有一条铜钱穿起来的手链,压在石头记号下。她说如果有人在找我们,那这是一个希望,最起码,他们能发现我们的尸体。

Có điều, lúc này A Ninh còn tỉnh táo hơn tôi, cô ta bắt đầu làm một số ký hiệu bằng đá, đồng thời tháo đồng tiền trên vòng tay của mình – cô ta có một cái vòng tay xâu từ những đồng tiền – đặt trên tảng đá ký hiệu. Cô ta nói, nếu có người đang tìm chúng tôi, đây là hy vọng, ít nhất, bọn họ cũng có thể tìm ra xác chúng ta.

这些铜钱相当的值钱,放在这里当记号,相当于放了一块金砖在这里,我想着这可能是世界上最昂贵的记号,可惜,它指引的是我们的葬身之地。

Những đồng tiền này tương đối có giá trị, để ở chỗ này làm ký hiệu, tương đương với việc đặt một cục vàng ở đây. Tôi nghĩ:《Có lẽ đây là cái ký hiệu đắt nhất thế giới này, đáng tiếc, nó chỉ dẫn đến nơi táng thây của chúng tôi.》

接下来的两天,我们继续在这魔鬼城里穿行,我都不知道自己是怎么度过这段时间的。

Hai ngày sau, chúng tôi tiếp tục đi bộ trong thành ma, tôi cũng không biết làm sao mà mình vượt qua khoảng thời gian này nữa.

三天三夜滴水未进,到了最后,连意志力也没有了,好比一个行尸走肉。

Ba ngày ba đêm không có một giọt nước, đến cuối cùng, ngay cả chút ý chí cũng không còn, giống như là một cái xác không hồn vậy.

从第二天的夜里起,我的一切直觉都不再清醒,我看见的东西,都是沙砾的戈壁和四周高耸的岩山,这些景色有时候甚至在旋转,我不知道是自己在转,还是真的天在转,我已经分不清楚,到底哪些事情可能发生,哪些事情是不可能发生的。有时候我就感觉自己已经死了,自己是在飞,然后下一秒,我就看到阿宁在我面前蹒跚的前进,煎熬还在继续。

Từ đêm ngày thứ hai trở đi, tất cả trực giác của tôi không còn thanh tỉnh nữa, những gì tôi nhìn thấy đều chỉ có sa mạc cát sỏi và núi đá cao vót bốn phía, những cảnh sắc này thậm chí đôi khi còn xoay tròn cả lên, tôi không biết mình đang xoay tròn, hay là trời đang xoay tròn thật, tôi không phân rõ được nữa, rốt cuộc sự việc nào có khả năng xảy ra, sự việc nào không có khả năng xảy ra. Có đôi khi tôi cảm thấy mình đã chết, mình đang bay, một giây sau, tôi lại thấy A Ninh tập tễnh đến trước mặt tôi, cơn giày vò vẫn tiếp tục.

此时我还在期望,期望着能突然看到广阔无垠的戈壁,或者前面的岩山一过,我们就能看到戈壁了。然而,除了岩山还是岩山,好像怎么都走不完似的。

Lúc này tôi vẫn còn đang mong đợi, mong đợi sẽ đột nhiên nhìn thấy sa mạc rộng mênh mông vô bờ, có lẽ đi qua ngọn núi đá trước mặt là có thể thấy sa mạc rồi. Thế nhưng, ngoài núi đá vẫn toàn là đá núi, cứ như thể đi thế nào cũng không đi hết được.

最后终于,阿宁先倒了下去,我看道她一下就消失在了我的视野里,那一瞬间,我有了瞬间的清醒,接着我就绊到了东西,也滚到了地上。

Cuối cùng, A Ninh ngã xuống trước tiên, tôi lập tức thấy cô nàng biến mất trong tầm nhìn của mình, trong chớp mắt đó, tôi bất chợt có chút thanh tỉnh, sau đó, tôi liền vấp phải cái gì đó, cũng ngã sóng xoài trên mặt đất.

我不知道自己到底是绊到了什么,也不知道自己是摔在石头上还是沙地上,那一刹那,我就看到了天,那不是蓝天,是黑沉沉的乌云。

Tôi không biết rốt cuộc là mình vấp phải cái gì, cũng không biết là mình ngã xuống mặt đá hay mặt cát, trong một khắc kia, tôi liền thấy bầu trời, không phải bầu trời xanh trong, là bầu trời đầy mây đen kịt.

我心里苦笑,如果不是没有太阳,我想我现在已经开始腐烂了,可是,就算给我多活了几个小时,时间也到了。

Tôi cười khổ trong lòng, nếu không phải là giờ không có mặt trời, tôi nghĩ tôi bây giờ cũng bắt đầu nát rữa cả ra rồi, thế nhưng, dù có cho tôi sống lâu thêm mấy tiếng nữa, thời gian cũng phải đến rồi.

看着乌云,我想站起来,可是根本没处用力气,眼皮越来越重,在完全合上的那一刹那,我忽然看到天空闪了一下,好像是闪电,接着,一切都安静了下来,一切都远去了。我缓缓的沉入了深渊之中。

Nhìn mây đen, tôi muốn đứng lên, nhưng vốn không có hơi sức đâu nữa, mí mắt càng ngày càng nặng, trong khoảnh khắc khi khép mắt lại kia, tôi chợt thấy bầu trời lóe lên một cái, hình như là tia chớp, sau đó, tất cả đều yên tĩnh, hết thảy đều đi xa. Tôi từ từ chìm vào trong vực sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top