Chương 47: Tin nhắn từ Văn Cẩm

定主卓玛要见我?

Định Chủ Trác Mã muốn gặp tôi á?

我看着扎西,有点莫名其妙,因为我和那个老太太从来没有说过话,也没有任何的交流,甚至我都不是经常见到她,她怎么突然要见我?

Tôi nhìn Trát Tây ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, bởi lẽ tôi với cụ bà kia đã nói chuyện với nhau được câu nào đâu, cũng chưa hề giao lưu tiếp xúc gì cả. Thậm chí tôi cũng chả mấy khi nhìn thấy bà, sao tự dưng bà ấy lại muốn gặp tôi được?

但是扎西的表情很严肃,有一种不容辩驳的气势,似乎是他奶奶要见的人不见就是死罪一样,他见我有点奇怪,就又轻声说道:"请务必跟我来,是一件很重要的事情。"

Thế nhưng vẻ mặt của Trát Tây rất nghiêm túc, bừng bừng khí thế không cho phép một lời phản đối nào, cứ như thể bà nội cậu ta muốn gặp anh, anh mà dám không đi gặp thì chính là tội chết vậy. Cậu ta nhìn tôi có chút quái quái, rồi khẽ nói: "Xin anh hãy đi theo tôi, có chuyện rất quan trọng."

我楞了一下,看着他的表情,感觉无法拒绝,只好点了点头爬了起来。他马上转身,让我跟着他走。

Tôi ngẩn ra một chút, nhìn vẻ mặt của cậu ta mà cảm thấy không thể nào cự tuyệt nổi, cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành gật đầu, đứng lên. Cậu ta liền quay người, ý bảo tôi đi theo cậu ta.

定主卓玛的休息地离我们的地方很远,中间隔了停放的车子,大概是嫌我们太喧嚣了。我走了大概两百米,才来达他们的篝火边上,我看到定主卓玛和她的儿媳都没有睡觉,她们坐在篝火边上,地上铺着厚厚的毛毡,篝火烧的很旺,除了她们两个之外,在篝火边的毛毡上还坐着一个人。我走近看时候,更吃了一惊,原来那一个人不是别人,正是闷油瓶。

Nơi Định Chủ Trác Mã nghỉ ngơi cách nơi ở của chúng tôi rất xa, cách nguyên một bãi đậu xe, chắc là chê bọn tôi ầm ĩ quá đây mà. Tôi đi chừng hai trăm mét mới đến được chỗ đống lửa trại của bọn họ. Tôi thấy Định Chủ Trác Mã và cô con dâu vẫn chưa đi ngủ, bọn họ đang ngồi bên đống lửa, trên mặt đất trải một tấm chăn chiên rất dày, lửa cháy rất vượng. Ngoài hai người họ còn có một người nữa cũng đang ngồi trên tấm chăn chiên bên đống lửa. Tôi tiến lại gần, vừa nhìn liền lấy làm kinh ngạc: hóa ra đó không phải ai xa lạ mà chính là Muộn Du Bình!

闷油瓶背对着我,我看不到表情,但是闪烁的火光下我发现定主卓玛的表情有点阴鹜。我一头雾水的走到篝火边上,心说这真是奇了怪了,这个老太太大半夜的,偷偷找我们来做什么呢?

Muộn Du Bình quay lưng về phía tôi nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn ta, thế nhưng dưới ánh lửa bập bùng, tôi lại nhìn thấy nét mặt của Định Chủ Trác Mã toát lên một vẻ âm hiểm. Tôi chẳng hiểu ra làm sao, bèn đến bên đống lửa, bụng bảo dạ thật quái lạ quá đi mất, bà cụ này đêm hôm tự dưng lại lén tìm bọn tôi tới để làm gì nhỉ?

扎西摆手请我坐下,那老太婆的儿媳便送上酥油茶给我,我道谢接了过来,看了一眼边上的闷油瓶,发现他也看了我一眼,眼神中似乎也有一丝意外。

Trát Tây khoát tay ra hiệu mời tôi ngồi xuống. Cô con dâu của bà cụ liền bưng lên cho tôi một tách trà bơ, tôi liền cảm ơn rồi nhận lấy. Liếc mắt nhìn sang Muộn Du Bình bên cạnh, tôi phát hiện thấy hắn cũng đang liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt dường như lóe lên một tia ngạc nhiên.

随后扎西看了看我们身后营地的方向,用藏语和定主卓玛轻声说了什么,老太婆点了点头,突然开口就用口音十分重的普通话对我们道:"我这里有一封口信,给你们两个。"

Sau đó, Trát Tây thoáng nhìn về hướng lều trại sau lưng bọn tôi, dùng tiếng Tạng khẽ nói thầm gì đó với Định Chủ Trác Mã. Bà cụ liền gật đầu, rồi đột nhiên mở miệng nói tiếng phổ thông với chúng tôi, khẩu âm rất nặng: "Ở chỗ ta có một lời nhắn, gửi cho hai anh."

我和闷油瓶都不说话,其实我有点莫名其妙,心说会是谁的口信?不过闷油瓶一点表情也没有的低头喝茶,我感觉不好去问,听着就是了。

Tôi với Muộn Du Bình không nói lời nào. Kỳ thực, tôi có hơi ù ù cạc cạc, tự nhủ không biết là lời nhắn của ai đây nhỉ? Có điều, Muộn Du Bình chả có biểu hiện gì cả, chỉ cúi đầu uống trà. Tôi cảm thấy không tiện hỏi cho lắm, thôi cứ ngồi nghe là được.

定主卓玛看了我们一眼,又道:"让我传这个口信的人,叫做陈文锦,相信你们都应该认识,她让我给你们传一句话。"

Định Chủ Trác Mã liếc nhìn chúng tôi, lại nói: "Người nhờ ta truyền lời nhắn này, là Trần Văn Cẩm, ta tin hai anh đều quen cả. Cô ấy nhờ ta truyền lại cho các anh một câu."

我一听,人就愣住了,刚开始还以为自己听错了,刚想发问,定主卓玛就接下去道:"陈文锦在让我寄录像的时候,就已经预料到了,会有这种情况发生,如果你们按照笔记上的内容进来找塔木陀了,那么,她让我告诉你们,她会在目的地等你们一段时间,不过,"扎西把手表移到定主卓玛的面前。她看了一眼, "你们的时间不多了,从现在算起,如果十天内她等不到你们,她就会自己进去了,你们抓紧吧。"

Tôi vừa nghe xong liền ngây ngẩn cả người. Mới đầu còn tưởng mình nghe lộn, vừa định hỏi thì Định Chủ Trác Mã lại nói tiếp: "Lúc Trần Văn Cẩm nhờ ta gửi băng ghi hình thì cũng đã dự liệu đến tình huống này rồi. Nếu các anh dựa theo nội dung cuốn sổ tay mà tìm vào Tháp Mộc Đà, vậy thì, cô ấy sẽ để ta truyền lại lời nhắn cho các anh rằng, cô ấy đang ở điểm đến chờ các anh trong một thời gian đấy. Chẳng qua,..." Trát Tây cầm đồng hồ đeo tay giơ ra trước mặt Định Chủ Trác Mã. Bà nhìn thoáng qua, nói tiếp, "Thời gian của các anh không còn nhiều lắm đâu. Nếu như trong vòng mười ngày mà cô ấy không chờ được các anh, cô ấy sẽ tự đi vào trong. Các anh liệu mà mau mau đi."

我就蒙了,心说这是怎么回事?目的地?文锦在塔木陀等我们?这......一下脑子就僵了,看向闷油瓶,这一看不得了,闷油瓶也是一脸惊讶的神色。

Tôi ngu cả người ra, tự hỏi thế này là thế nào đây? Điểm đến? Văn Cẩm đang ở Tháp Mộc Đà chờ bọn tôi? Cái này... Não tôi lập tức ngừng hoạt động, quay ra liếc Muộn Du Bình, nhìn một cái liền hú vía, khuôn mặt Muộn Du Bình cũng đầy vẻ kinh ngạc!

不过只有几秒钟的工夫,他就恢复了正常。他抬起头看向定主卓玛,问道:"她是在什么时候和你说这些的?"

Chẳng qua cũng chỉ có mấy giây sau, vẻ mặt của hắn lại trở về bình thường. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Định Chủ Trác Mã, hỏi: "Cô ấy nói những lời này với bà lúc nào?"

定主卓玛冷冷道:"我只传口信,其他的,一概不知道,你们也不要问,这里,人多耳杂。"说着,我们全部条件反射的看了看营地的方向。

Định Chủ Trác Mã lạnh lùng đáp: "Ta chỉ truyền lời nhắn, còn cái khác, hết thảy đều không biết, mà các anh cũng đừng hỏi, ở đây, tai vách mạch rừng." Lời vừa dứt, tất cả chúng tôi đều theo phản xạ quay ra nhìn quanh quất.

闷油瓶微微皱了皱眉头,又问道:"她还好吗?"

Muộn Du Bình hơi nhíu mày, lại hỏi: "Cô ấy còn khỏe không?"

定主卓玛就怪笑了一下:"如果你赶得及,你就会知道了。"说着,挥了挥手,她边上的媳妇就扶着她站了起来,往她的帐篷走去,看样子,竟然就是要回去了。

Định Chủ Trác Mã nở một nụ cười hơi quái dị: "Nếu anh tới kịp, khắc sẽ biết." Nói đoạn, bà khoát tay, cô con dâu bên cạnh liền đỡ bà đứng lên, đi về phía lều của mình. Xem chừng là muốn trở về đây.

我站起来想拦住她,却被扎西拦住了,他摇了摇头,表示没用了。

Tôi đứng lên, định ngăn bà ấy thì bị Trát Tây cản lại. Cậu ta lắc đầu, ý nói vô ích thôi.

不过这时候,定主卓玛却自己转过头来,对我们道:"对了,还有一句话,我忘记转达了。"

Có điều, đúng lúc này, Định Chủ Trác Mã lại quay đầu, nói với bọn tôi: "Phải rồi, còn có một câu nữa, ta quên mất không truyền đạt lại."

我们都抬起头看着她,她就道:"她还让我告诉你们,它,就在你们中间,你们要小心。"

Chúng tôi đều ngẩng đầu lên nhìn bà, bà liền nói: "Cô ấy còn muốn ta nói cho các anh rằng, "nó", đang ở ngay bên cạnh các anh, các anh phải cẩn thận."

说完,她继续转身,进了自己的帐篷里,留下我和闷油瓶两个人,傻傻的坐在篝火前面。

Nói đoạn, bà lại tiếp tục xoay người vào trong lều của mình, để lại tôi và Muộn Du Bình ngẩn người ngồi trước đống lửa trại.

我看向闷油瓶,他却看着火,不知道在想什么。我就问他道:"这究竟是怎么回事?为什么这口信会传给我们两个?"

Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhưng hắn lại đang nhìn lửa, chẳng biết đang nghĩ cái gì. Tôi liền hỏi hắn: "Rốt cuộc thế này là thế nào vậy? Sao lời nhắn này lại dành cho hai người chúng ta?"

他却不回答,闭了闭眼睛,就想站起来。

Hắn không trả lời, chỉ nhắm hai mắt lại, rồi định đứng lên.

我看他这种态度,一下子无数的问题冲上脑子,人就有点失控,一下把他按住,对他道:"你不准走!"

Tôi thấy hắn thái độ như vậy, trong nháy mắt hàng trăm câu hỏi lại xông thẳng lên não, tôi có chút không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức đè hắn ta lại, gắt: "Anh không được đi!"

他转头淡淡的看了我一眼,还真的就没有走,坐了下来,看着我。

Hắn quay đầu, bình thản nhìn tôi, rồi cũng không đi nữa mà ngồi xuống, nhìn tôi.

他这行为很反常,我还以为他会扬长而去,一下我自己也愣了,不知道说什么好。他看着我,问我道:"你有什么事情?"

Hành vi của tên này rất khác thường, tôi còn tưởng hắn sẽ mặc kệ mà nghênh ngang bỏ đi chứ. Giờ ngay bản thân tôi cũng ngẩn ra một lúc, không biết nói gì cho phải. Hắn nhìn tôi, hỏi: "Có chuyện gì?"

我一听就心中火大,道:"我有事情要问你,你不能再逃避,你一定要告诉我。"

Tôi nghe xong, lửa giận trong bụng cháy càng lớn, bèn nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh không được trốn tránh nữa, anh nhất định phải nói cho tôi biết."

他把脸转回去,看了看火,说道:"我不会回答的。"

Hắn quay lại, nhìn lửa một lúc, nói: "Tôi sẽ không trả lời."

我一下就怒了,叫道:"他娘的!为什么!你有什么不能说的?你耍得我们团团转,连个理由都不给我们,你当我们是什么?"

Tôi lập tức nổi cơn tam bành, gắt lên: "Con mẹ có, vì sao chứ?? Anh có cái gì không thể nói ra? Anh đùa giỡn bọn tôi một hồi, rồi ngay cả một cái lý do cũng không nhả ra được, anh coi bọn tôi ra cái gì hả?"

他猛地把脸转了过来,看着我,脸色变得很冷:"你不觉得你很奇怪吗?我自己的事情,为什么要告诉你?"

Hắn ta bèn quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Cậu không cảm thấy mình rất kỳ lạ à? Chuyện của tôi, vì sao phải nói cho cậu biết?"

一下我就为之语塞,支吾了一声,一想,是啊,这的确是他的事情,他完全没必要告诉我。

Tôi lập tức nghẹn lời, ớ một tiếng quanh co. Nghĩ bụng thì đúng vậy thật, đây là chuyện của hắn, hắn hoàn toàn chẳng việc gì phải kể cho tôi.

气氛变得很尴尬,我也不知道说什么好了。

Bầu không khí trở nên rất ngượng nghịu, tôi cũng không biết phải nói sao cho phải.

静了很久,闷油瓶喝了一口已经凉掉的酥油茶,忽然对我道:"吴邪,你跟来干什么?其实你不应该卷进来,你三叔已经为了你做了不少事情,这里面的水,不是你蹚的。"

Im lặng một hồi lâu, Muộn Du Bình uống một ngụm trà bơ đã nguội lạnh, bỗng nói với tôi: "Ngô Tà, cậu theo đến đây để làm gì? Kỳ thực, cậu không nên cuốn vào chuyện này, chú Ba cậu đã vì cậu mà làm không ít chuyện rồi. Vũng bùn này, không phải thứ cậu lội được."

我忽然愣了一下,下意思就数了一下,四十一个字,他竟然说了这么长的一个橘子,这太难得了,看了看他的表情,却又看不出什么来。

Tôi bỗng ngẩn người một lúc, vô thức nhẩm đếm. Ba mươi chín chữ, hắn thế mà nhả ra được một câu dài như thế, thật quá hiếm có. Tôi nhìn vẻ mặt của hắn một lúc, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì.

"我也不想,其实我的要求很简单,只要知道了这是怎么一回事,我就满足了,可是,偏偏所有的人都不让我知道,我想不蹚浑水也不可能。"我对他道。

"Tôi cũng đâu có muốn thế. Thực ra yêu cầu của tôi đơn giản lắm mà, tôi chỉ cần biết chuyện này là thế nào thôi, tôi liền thỏa mãn ngay, thế nhưng hết lần này đến lần khác mọi người đều không cho tôi biết, tôi không muốn lội vũng bùn này cũng không được." Tôi nhìn hắn nói.

闷油瓶看着我道:"你有没有想过,他们不让你知道这个真想的原因呢?"

Muộn Du Bình nhìn tôi nói: "Vậy cậu có từng nghĩ tới, vì sao bọn họ không cho cậu biết chân tướng sự việc này không?"

我看着闷油瓶的眼神,忽然发现他在很认真的和我说话,不由吃惊,心说这家伙吃错药了。

Tôi nhìn ánh mắt Muộn Du Bình, bỗng phát hiện ra hắn đang nói chuyện với tôi hết sức nghiêm túc, không khỏi giật mình, thầm nhủ cái tên này uống lộn thuốc rồi chắc.

不过这么说来,也许这一次他能和我说点什么出来。我立即就正色了起来,摇头:"我没想过,也不知道往什么地方想。"

Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, chứ chính lúc này đây có lẽ hắn ta có thể nói ra cho tôi được chút gì đây. Tôi lập tức nghiêm mặt lại, lắc đầu: "Chưa từng nghĩ tới, cũng chẳng biết phải nghĩ đi đâu nữa."

他淡淡道:"其实,有时候对一个人说谎,是为了保护他,有些真相,也许是他无法承受的。"

Hắn thản nhiên nói: "Kỳ thực, có đôi khi nói dối một người, chính là vì muốn bảo vệ người đó. Có một số sự thật, có thể người đó không tài nào tiếp nhận nổi."

"能不能承受应该由他自己来判断。"我道,"也许别人不想你保护呢,别人只想死个痛快呢?你了解那种什么都不知道的痛苦吗?"

"Có tiếp nhận nổi hay không phải do chính người đó quyết định." Tôi nói, "Có lẽ, người đó không muốn anh bảo vệ, người đó lại muốn chết một cách sảng khoái thì sao? Anh có hiểu cái cảm giác đau khổ khi mà mình không biết một cái gì hết không hả?"

闷油瓶沉默了,两个人安静的待了一会儿,他就对我道:"我了解。"然后看向我,"而且比你要了解。对于我来说,我想知道的事情,远比你要多,但是,我没有任何一个人可以像你一样,抓住去问。"

Muộn Du Bình trầm mặc. Hai người im lặng một lúc, rồi hắn nói với tôi: "Tôi hiểu." Sau đó, hắn nhìn tôi, "Hơn nữa, còn hiểu rõ hơn cậu. Với tôi, những chuyện tôi muốn biết, hẵng còn nhiều hơn cậu rất nhiều. Thế nhưng, tôi không giống cậu, có người để mà túm lấy hỏi."

我一下想起来,他失去过记忆,就想抽自己一个巴掌,心说什么不和他去比,却和他比这个。

Tôi liền nhớ ra, hắn từng bị mất đi trí nhớ. Tự dưng tôi muốn tát cho mình một cái lật mặt, tự nhủ bảo so bì cái gì với hắn không so, ai đời lại đi so bì cái này.

他继续道:"我是一个没有过去和未来的人,我做的所有的事情,就是想找到我和这个世界的联系,我从哪里来,我为什么会在这里?"他看着自己的手,淡淡道,"你能想象,会有我这样的人,如果在这个世界上消失,没有人会发现,就好比这个世界上从来就没有我存在过一样,一点痕迹都不会留下吗?我有时候看着镜子,常常怀疑我自己是不是真的存在,还是只是一个人的幻影。"

Hắn lại nói tiếp: "Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai, tất cả những việc tôi làm, chỉ là muốn tìm mối liên hệ giữa tôi với thế giới này. Tôi từ đâu tới, vì sao tôi lại ở đây?" Hắn nhìn tay của mình, thản nhiên nói, "Cậu có thể tưởng tượng được không, một người như tôi vậy, nếu bỗng biến mất trên thế giới này, sẽ không một ai phát hiện ra, như thể tôi vốn chưa bao giờ tồn tại trên đời này vậy, không còn một chút dấu vết nào cả? Đôi khi tôi nhìn vào trong gương, thường thấy hoài nghi, liệu tôi có đang tồn tại thật hay không, hay chỉ là ảo ảnh của một con người?"

我说不出化,想了想才道:"没有你说得这么夸张,你要是消失,至少我会发现。"

Tôi nói không nên lời, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Không đến mức cường điệu như anh nói thế đâu. Nếu như anh biến mất, chí ít vẫn còn tôi phát hiện ra."

他摇头,不知道是什么意思,说着就站了起来,对我道:"我的事情,也许等我知道了答案的那一天,我会告诉你,但是你自己的事情,抓住我,是得不到答案的。现在,这一切对于我来说,同样是一个谜,我想你的谜已经够多了,不需要更多了。"说着就往回走去。

Hắn lắc đầu, không biết là có ý gì, vừa đứng lên vừa nói với tôi: "Chuyện của tôi, có lẽ đến một ngày nào đó tôi biết được đáp án, tôi sẽ kể cho cậu nghe. Thế nhưng chuyện của cậu, túm tôi hỏi cũng không có đáp án. Hiện giờ, tất cả đối với tôi mà nói, cũng đều là bí ẩn cả. Tôi nghĩ, những câu đố của cậu đã quá đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa." Nói rồi liền quay bước đi về.

"你能不能至少告诉我一件事情?"我叫了起来。

"Ít nhất anh có thể nói cho tôi biết một việc được không?" Tôi kêu lên.

他停住,转过头,看着我。

Hắn dừng lại, quay đầu, nhìn tôi.

"你为什么要混进那青铜门里去?"我问他。

"Vì sao anh lại trà trộn đi vào bên trong cửa Thanh đồng?" Tôi hỏi.

他听完,想了想,就道:"我只是在做汪藏海当年做过的事情。"

Hắn nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chỉ là làm lại việc mà Uông Tàng Hải năm xưa đã làm."

"那你在里面看到了什么?"我问道,"那巨门后面,到底是什么地方?"

"Vậy anh ở trong đó đã thấy cái gì?" Tôi hỏi, "Đằng sau cánh cửa khổng lồ đó, rốt cuộc là cái gì?"

他转头拍了拍身上的沙子,对我道:"在里面,我看到了终极,一切万物的终极。"

Hắn quay đầu, phủi phủi những hạt cát dính trên người, nói với tôi: "Ở trong đó, tôi đã thấy chung cực. Chung cực của tất cả vạn vật."

"终极?"我摸不着头脑,还想问他。他就朝我淡淡笑了一下,摆手让我别问了,对我道:"另外,我是站在你这一边的。"说着慢悠悠的走远了,只剩下我一个人。我一下就倒在沙地上,感觉头痛无比。

"Chung cực?" Tôi chả hiểu cái mô tê gì cả, còn muốn hỏi thêm. Hắn liền nhìn tôi khẽ mỉm cười, xua tay ý bảo tôi đừng hỏi, chỉ nói với tôi rằng: "Ngoài ra, tôi đứng về phe cậu." Nói rồi liền thong thả bước đi xa, chỉ còn lại một mình tôi. Tôi gục xuống cát, cảm thấy đau đầu vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top