Chương 125: Tiếp tục chờ đợi
我们在这里什么都没有做,足足等了三天时间。这三天里,我唯一注意的地方,就是那个他们消失的洞口,这是一种多么漫长而又焦虑的过程,我想只有设身处地的人,才能体会。
Chúng tôi ở đây chẳng làm gì, cứ thế ngồi đợi được khoảng ba ngày. Trong ba ngày này, thứ duy nhất mà tôi chú ý đến chỉ có cái miệng hố nơi hai người kia biến mất, đây là cả một quá trình dài dằng dặc và giày vò đến mức nào, tôi nghĩ chỉ khi ở vào trong hoàn cảnh ấy mới có thể thực sự hiểu nổi.
期间,我曾经不止一次地想进入那个洞口,但都以失败告终。这实在不是普通人力可以攀爬的通道,我最高的一次只爬上去十米,已经完全力尽,小腿抖得如筛糠
Trong lúc đó, đã không chỉ một lần tôi muốn chui vào hố kia, nhưng lần nào cũng đều thất bại. Đây là một con đường không phải với sức người bình thường có thể vượt qua nổi, duy đúng một lần tôi trèo lên được mười mét là cao nhất, đến tận lúc ấy mới hiểu được điều này. Hai chân cứ run bần bật như cầy sấy.
这批人中,三叔的那批伙计必然不敢深入,唯一有可能进去的是黑瞎子,但是他始终没有表现出那个意思,我想他大概是觉得进去也没有把握能出来。营地里气氛沉闷,那个拖把好几次都催着离开,说这两个人可能已经死在里面了,既然我们不可能进去,那么还是省点力气和干粮为出去做准备。
Trong cả đoàn người, nhóm người của chú Ba kia đương nhiên không ai dám chui vào, người duy nhất có khả năng là Hắc Hạt Tử, nhưng từ đầu đến cuối hẳn chẳng có vẻ gì là có ý định làm điều ấy, tôi nghĩ có thể là hắn không dám chắc vào rồi thì có thể ra được hay không. Bầu không khí nặng nề vô cùng, gã Đà Bả kia nhiều lần giục đi, gã nói hai người kia có lẽ đã chết ở trong đấy rồi, nếu cả bọn đã không thể đi vào, vậy phải tiết kiệm sức lực và lương khô để chuẩn bị ra ngoài thôi.
我无法接受,千辛万苦来到这里会是这个结果,我蒙头几乎听不进去这些话,脑子里只想着这里面到底发生了什么事情。
Tôi không thể tiếp nhận được điều này. Trải qua trăm ngàn cay đắng khổ cực mà lại dẫn đến kết cục này, gần như nghe không lọt tai những lời của gã, trong đầu chỉ nghĩ rốt cuộc ở trong kia đã xảy ra chuyện gì.
文锦解开了绳子,她是故意的,我想起了她临走前的笑容,我感觉她可能早就计划好了,这么说她知道在里面会遇到什么情况,知道会有这种不出来的情况发生。
Văn Cẩm tự mình tháo dây, cô ấy cố ý làm việc này. Tôi nhớ lại nụ cười của cô trước khi đi, tôi có cảm giác dường như cô ấy đã sớm lường trước được điều này rồi, tức là cô ấy biết vào trong đó sẽ gặp phải chuyện gì, sớm biết sẽ không thể ra ngoài được nữa.
文锦一路过来,话都说的很宿命,她这几年来的生活简直无法形容,她有这种想法是有可能的,也许她在里面发现了并没有解决她尸化的办法,所以万念俱灰,选择了结束自己的生命。但是闷油瓶呢,他为什么不出来,这就说不通了,我能肯定这里面一定发生了一些什么。
Suốt chặng đường đến đây, Văn Cẩm luôn nhắc đến số mệnh, cuộc sống mấy năm qua của cô quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, rất có khả năng cô ấy suy nghĩ như thế thật. Có lẽ ở trong đó, cô ấy phát hiện ra không có cách nào có thể hóa giải được sự thi hóa của mình, cho nên hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định kết thúc tính mạng của mình. Nhưng còn Muộn Du Bình, vì sao hắn lại không ra được? Cái này tôi nghĩ mãi không hiểu, vậy tôi có thể xác định, ở trong đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
会是什么呢?简直没有任何的方向去想,他们是否迷路了?我想这里面的孔道蜿蜒曲折,形成了无尽的迷宫,进去之后就无法出来,但是这又无法解释文锦为什么要解开绳子。
Là chuyện gì cơ chứ? Quả thực không có hướng để suy đoán, hay là bọn họ lạc đường? Tôi đoán đường hầm ở trong đó chắc chắn là rất ngoằn ngoèo khúc chiết, tạo thành một mê cung bất tận, sau khi đi vào thì không thể ra ngoài được nữa, thế nhưng giả thiết này lại không thể giải thích được lý do vì sao Văn Cẩm lại tự tháo dây.
我脑子里面是无比焦虑的念头,休息的时候眼前就看到一只深洞,闭上眼睛也是深洞。
Trong đầu tôi rối bời những lo lắng sốt rột vô cùng, lúc nghỉ ngơi, trước mắt là hố sâu, lúc nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là hố sâu.
之后的情形我实在不愿记述下来。
Tình hình sau đó, tôi thực sự không muốn ghi lại nữa.
第四天开始,拖把这批人就开始不停的发牢骚,我心情非常糟糕,几次要和他们打起来,但是那个洞里还是没有任何的动静,一度我甚至怀疑,是否文锦和闷油瓶压根就没有存在过,这一切都是我们的臆想。
Đến ngày thứ tư, nhóm người Đà Bả bắt đầu liên tục cằn nhằn, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ, mấy lần suýt lao vào đánh nhau với bọn chúng. Thế nhưng bên trong cái hố kia vẫn chẳng có động tĩnh gì, thậm chí có lần tôi còn từng hoài nghi, phải chăng Văn Cẩm và Muộn Du Bình vốn không hề tồn tại, tất cả đều là tưởng tượng của bọn tôi?
不安和焦虑越来越重,我的心里开始承认拖把他们说的可能是正确的,但是我的理智又让我必须和他们争吵。这让我几乎崩溃。
Bất an và lo lắng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nặng nề, trong lòng tôi bắt đầu dần dần thừa nhận lời của nhóm Đà Bả là chính xác, nhưng lý trí tôi vẫn một mực khiến tôi khắc khẩu cãi lộn với bọn chúng. Việc này làm tôi gần như sụp đổ hoàn toàn.
到了第六天,拖把终于带着人走了,在他们看来,这事情已经没有任何疑问了,闷油瓶和文锦就算没死,再过几天也死定了。本来他们希望依靠我们的经验带他们出去,但是现在这种情况他们显然不肯虚耗下去。黑瞎子拍了拍我,意思是让我也走,但是我拒绝了,他叹着气跟着离开,只剩下我和胖子两个人。
Đến ngày thứ sáu, Đà Bả cuối cùng dẫn mọi người rời đi. Trong mắt bọn chúng, đã không còn nghi ngờ gì nữa, Muộn Du Bình và Văn Cẩm cho dù không chết trong đó thì vài ngày nữa cũng chết chắc trong đó rồi. Vốn bọn chúng muốn dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi để dẫn chúng ra ngoài, nhưng hiện tại, với tình hình thế này, đương nhiên chúng không chịu ngồi không để thêm bất cứ tổn thất nào nữa. Hắc Hạt Tử vỗ vai tôi ý bảo tôi cũng đi cùng đi, nhưng tôi cự tuyệt. Hắn thở dài, sau đó rời đi, cuối cùng chỉ còn mỗi hai người, là tôi và Bàn Tử.
他们带走的还有大量的食物,我知道肯定超过平均的分量,但是我实在懒得和他们吵了。
Bọn chúng rời đi còn mang theo một lượng lớn thức ăn, tôi biết chắc bọn chúng chiếm phần nhiều hơn, nhưng thực sự tôi chẳng muốn cãi lộn với chúng nữa.
胖子其实也劝过我,但是他知道我的脾气,我经历了这一切,到了这里,就算没有一个完美的句号,也应该有一个残缺的休止符了,但是这样戛然而止,我忽然发现自己蠢得要命,我来这里到底是干什么?难道就是这样,一切都结束了?我绝对无法接受。
Bàn Tử thực ra cũng đã khuyên nhủ tôi rồi, nhưng anh ta biết tính tôi, tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện mới đến được nơi đây, cho dù không thể có được dấu chấm hết hoàn mỹ, thì cũng có thể là một dấu nghỉ không trọn vẹn. Tôi chợt nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào, rốt cuộc tôi đến đây để làm gì? Lẽ nào mọi chuyện sẽ kết thúc như thế? Tôi không thể chấp nhận được chuyện này.
胖子没有办法只好陪我,我们俩个人就这么互相看着,等着,我忽然想起一出荒诞剧叫"等待戈多",不由就想哭,心说我的荒诞剧竟然还是悲剧。
Bàn Tử không còn cách nào khác, đành ở lại cùng tôi. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau, rồi lại chờ đợi. Tôi chợt nhớ đến vở kịch trường phái phi lý "Đợi chờ Godot", không khỏi muốn khóc, nghĩ thầm vở kịch phi lý của cuộc đời tôi hóa ra lại chính là bi kịch.
这样的日子一共持续了几天,我也记不清了,不过不会太久,因为我们的干粮并不多,但是当时没有吃完。
Những ngày giày vò như thế cứ tiếp tục trôi qua, tôi cũng không nhớ là bao nhiêu ngày nữa, nhưng cũng không lâu lắm, vì lương khô của chúng tôi không nhiều, nhưng đến tận lúc đó vẫn chưa ăn hết.
拖把他们离开之后,我心里其实已经几乎绝望了,甚至说只差一点我就会崩溃了,我已经完全无法去思考我在这干什么,每天能做的事情就是去看那个洞口。按照胖子的说法,就是一个疯子的行径。
Kỳ thực, sau khi bọn Đà Bả rời đi, tôi đã hầu như hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí suýt chút nữa là hoàn toàn sụp đổ, tôi đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được rốt cục tôi đang làm gì ở đây, mỗi ngày chỉ thừ người nhìn cái miệng hố sâu hoắm. Theo lời của Bàn Tử, đây là hành vi của một người điên.
那一天,我睡完浑浑噩噩的起来,胖子要守夜,但是也睡着了,在那里打呼噜。这几天倒是睡舒坦了,身上的伤口都愈合了。
Đến một hôm, tôi tỉnh lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi dậy, Bàn Tử vốn phải gác đêm thế mà đã ngủ mất, nằm đó ngáy o o. Mấy ngày nay thực ra ngủ lại khá yên ổn, các vết thương trên người đều đã khép miệng.
我没有任何的动力去叫醒他。我走到那个空洞下方,不知道多少次往上望去,还是什么都没有,我几乎是呆滞的看了十几分钟,然后就去吃早饭。我和胖子干粮已经所剩无几了,翻出来,找出昨天吃剩下的半截饼干接着吃。吃着吃着,我忽然听到一种奇怪的声音,好像是唱歌,又像是在梦呓。
Tôi chẳng có động lực nào đi gọi anh ta dậy. Tôi đi đến bên dưới miệng hố sâu kia, lại ngước lên nhìn không biết là lần thứ bao nhiêu, vẫn chẳng có gì cả. Tôi gần như là đờ đẫn mà nhìn suốt hơn mười phút, sau đó đi ăn bữa sáng. Số lương khô còn dư của tôi với Bàn Tử đã chẳng còn bao nhiêu, lục lọi ra, tìm lấy nửa đoạn bánh quy hôm qua ăn còn thừa. Đang ăn, tôi bỗng nghe thấy một tiếng động lạ lùng, cứ như là hát, hay là nói mê gì đó.
我以为是胖子在说梦话,压根没在意,几口将饼干吃完,想去叫醒他。就在这个时候,我忽然一个激灵,我看到,在我和胖子之间,竟然躺着一个人。
Tôi tưởng Bàn Tử đang nói mớ, vốn không hề để ý, ngoạm mấy miếng liền xơi sạch bánh quy, rồi định đi gọi anh ta dậy. Đúng lúc ấy, tôi chợt giật mình: tôi nhìn thấy, có một người, đang nằm giữa tôi và Bàn Tử.
我一下从恍惚的状态中挣脱了出来,仔细一看,发现那竟然是闷油瓶。
Tôi lập tức giật mình thoát ra khỏi trạng thái hoảng hốt, nhìn kỹ lại, phát hiện hóa ra đó là Muộn Du Bình.
他明显瘦了一圈儿,缩在那里披着毯子,没有任何的动作。
Hắn rõ ràng gầy xọp hẳn đi, nằm co ro, đắp cái thảm, không cử động tí gì.
他是什么时候回来的?在我们睡觉的时候?
Hắn trở về từ lúc nào? Trong lúc chúng tôi đang ngủ ư?
一开始我以为我在做梦,随即就发现不是,我几乎疯癫了,立即冲过去,拉住他的毯子,大叫道:"你个混蛋,你他娘的上哪儿去了?"
Ngay từ đầu tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ, nhưng rồi nhận ra là không phải. Tôi gần như phát điên lên, lập tức nhào đến, lật thảm của hắn lên, gào lớn: "Tên khốn kiếp này, rốt cuộc con mẹ nó anh đã lủi đi đâu vậy hả?"
他被我拉了起来,我就想去掐他,可一下我看到他的脸,突然发现不对劲。他的表情很怪,和他平时的样子完全不同,而且目光呆滞,浑身发抖,嘴唇在不停地颤动,好像中了邪一样。
Hắn bị tôi xốc dậy. Tôi vốn muốn tẩn hắn một trận cho ra trò, nào ngờ vừa nhìn thấy mặt hắn, bỗng cảm thấy không ổn. Vẻ mặt của hắn rất quái lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ của hắn thường ngày, hơn nữa, hai mắt dại cả ra, toàn thân run lẩy bẩy, môi run run, cứ như bị quỷ ám.
我心中咯噔了一声,立即将胖子踹醒,然后把闷油瓶扶起来,按住他的脖子叫他的名字。可是他没有任何的反应,似乎根本听不到我们的声音,甚至连眼珠都不会转动。
Tôi giật thót mình, lập tức đạp Bàn Tử một cú, gọi anh ta dậy. Sau đó tôi dìu Muộn Du Bình ngồi lên, ghìm hai vai hắn xuống, liên tục gọi tên hắn. Nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, cứ như thể hắn không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi, thậm chí ngay cả đồng tử cũng không chuyển động.
我心中涌起了极度不祥的念头,胖子过来看了看我,问我怎么回事,我说我怎么知道。他按住闷油瓶的太阳穴看了看他的表情,咋舌道:"我操,不会吧,难道小哥傻了?"
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an cực độ, Bàn Tử lại gần xem xem, hỏi tôi chuyện gì thế. Tôi nói tôi biết thế quái nào được. Anh ta bèn day day hai bên huyệt Thái dương của Muộn Du Bình, nhìn vẻ mặt hắn, chặc lưỡi nói: "Cái đệch, không phải chứ, Tiểu Ca bị ngu rồi?"
"不可能,你他娘的别胡说。"我道,叫了几声:"别装,我知道你在装,你骗不了我!"就听见他一边发抖,一边无神地缩在那里,嘴巴里不时地念叨着什么。
"Làm gì có chuyện đấy. Anh con mẹ nó đừng có nói nhảm." Tôi vặc lại. Rồi tôi lại kêu lên: "Đừng có giả vờ, tôi biết anh đang giả vờ thôi, anh không qua mặt được tôi đâu" Hắn vừa run lẩy bẩy vừa co rúm người lại, miệng như đang lẩm bẩm cái gì.
我贴近他的嘴唇去听,就听到他在不停的急促地念着一句话:"没有时间了。"
Tôi kề sát tai vào môi hắn nghe, chợt nghe thấy hắn đang không ngừng dồn dập lặp đi lặp lại một câu nói: "Hết thời gian rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top