Chương 7


.::Đệ Thất Chương – Không Phải Của Ta::.

Sau khi Bạch Phàm thất tình thì các thành viên trong phòng 509 đều rất cẩn thận, ngày thường khi nói chuyện đều cố gắng tránh nhắc đến chuyện yêu đương hay con gái này nọ, đồng thời còn lén nhìn phản ứng của Bạch Phàm.

Sau khi quan sát một lúc thì bọn họ phát hiện Bạch Phàm dường như không có phản ứng quá khích đối với chuyện đó, vì vậy mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tiếp tục vui đùa không hề kiêng nể như ngày thường.

Bạch Phàm vừa cảm thấy buồn cười vừa có một chút cảm động đối với mấy kẻ dở hơi ở cùng phòng của mình, Hà Yến Yến là bạn gái duy nhất của hắn ở thời đại học, hiện tại nói chia tay liền chia tay, đương nhiên không phải không hề khó chịu. Nhưng khả năng tự chủ của Bạch Phàm làm cho hắn không đến mức tùy tiện giận cá chém thớt, hắn suy nghĩ khá cởi mở, kỳ thật như vậy cũng rất tốt, hơn nữa hiện tại hắn ban ngày ban đêm bị phân làm đôi, quả thật cũng không thích hợp đi dỗ dành bạn gái.

Làm cho Bạch Phàm cảm thấy kỳ quái chính là hai người khác ở trong phòng vẫn như thường nhưng La Suất tựa hồ vẫn chưa trở lại như trước, La Suất ở trước mặt hắn vẫn kiên trì như cũ, không đề cập đến những chữ có liên quan đến Yến, kiên quyết không nói đùa những gì có liên quan đến con gái, mỗi ngày đều đem cho hắn ba bữa cơm, buổi sáng giúp hắn mang một thùng nước ấm, thậm chí có đôi khi quần áo của hắn cũng được La Suất bỏ vào máy giặt ở phòng giặt ủi, sau khi giặt xong còn đem đi phơi khô.

Mặc dù quan hệ của La Suất và Bạch Phàm vẫn tốt nhất phòng 509 nhưng trước kia cũng không được quan tâm đến mức này, Bạch Phàm lúc đầu còn tưởng La Suất đang an ủi vì sợ hắn bị tổn thương tinh thần, nhưng hiện tại chẳng phải hắn đã bình thường rồi hay sao? fynnz.wordpress.com

Chú ý đến hai người khác ở trong phòng vì bị đối đãi khác biệt mà ánh mắt trở nên âm u khiến Bạch Phàm sợ run cả người, nhìn xem thời khóa biểu, hắn vội vàng cầm sách rồi thúc giục bọn họ mau lên lớp.

......

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng vô cùng chói chang, một thân ảnh nho nhỏ cố sức tẩy rửa cái gì đó giữa khoảng sân mọc đầy cỏ dại, nguyên một tấm rèm che sau khi bị thấm nước thì trở nên nặng nề vô cùng, nhưng Ân Duệ không hề oán giận, hắn chỉ trầm mặc tẩy rửa những dòng chữ viết bằng than đen trên rèm che.

Nhìn chữ viết trên rèm che bị nhòe nước, lại chậm rãi biến mất dưới những ngón tay nhỏ nhắn đang xoa bóp, chỉ còn lại một chút dấu vết nhạt nhòa, đáy mắt âm trầm của Ân Duệ ẩn chứa nhiều điểm không nỡ, đây là thứ duy nhất kết nối giữa hắn và người nọ. Nhưng cho dù không nỡ thì Ân Duệ vẫn phải giặt sạch tấm rèm này, sau đó lại phơi lên nhánh cây, như vậy tối nay hắn lại có chỗ để cho Phàm viết thư.

Sau khi phơi rèm che thì Ân Duệ ngồi ăn một cái bánh màn thầu, thấy lương thực không còn dư lại nhiều lắm, hắn liền lặng lẽ ra khỏi sân, tính đem vài thứ quay về.

Nhưng hắn không ngờ khi hắn còn chưa đi quá xa thì liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi đến, hắn vội vàng nấp vào một hòn non bộ.

Ân Cẩm, đại ca của hắn.

Lúc này ở phía sau Ân Cẩm không có một dàn người giống như bình thường, nhưng vẫn có hai thư đồng và hai tỳ nữ, trong đó có một thư đồng ôm trên tay một xấp giấy thật dày, trong tay của Ân Cẩm cũng cầm một quyển sách, đột nhiên người nọ nhăn mặt nhíu mày rồi tùy tiện ném quyến sách ra phía sau, một thư đồng khác vội vàng chụp lấy.

Ân Duệ đứng ở góc tối nhìn đám người, hoàn toàn không có ý lộ diện, tuy rằng Ân Cẩm không giống như nữ nhân kia vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ trăm phương ngàn cách làm cho hắn phải sống khổ sở, nhưng Ân Duệ vẫn nhớ rõ vị đại ca này của hắn khi còn nhỏ cũng khi dễ hắn không ít lần, mấy năm gần đây tuy rằng tình huống chuyển biến tốt đẹp hơn một chút nhưng hắn vẫn không thể chịu nổi loại ánh mắt thương hại đó.

Ân Duệ nhìn một lúc, tầm mắt chậm rãi dừng trên quyền sách mà thư đồng đang cầm. Có thể viết chữ lên giấy, đối với Ân Cẩm mà nói là một chuyện rất bình thường, nhưng đối với hắn mà nói thì có cầu cũng không thể có, nếu hắn có giấy thì thư từ của hắn và Phàm có thể lưu giữ....Ân Duệ nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay của thư đồng cho đến khi đám người biến mất khỏi tầm mắt.

Ân Duệ che giấu nỗi mất mát xuống đáy mắt, xoay người đi về hướng khác.

Ân Duệ không biết vào lúc này trong Hắc Nguyệt thần giáo đang nổi lên một trận gió lốc.

Ân Nam Hàn hung hăng đá văng nữ nhân đang ôm chân hắn, lạnh giọng gạn hỏi, "Nói, ngươi cùng nam nhân kia có quan hệ gì?"

Nữ nhân bị đá văng đang ôm ngực, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, rõ ràng là bị nội thương, mặc dù nàng chính là Giáo chủ phu nhân nhưng lúc này nàng lại mặc kệ, vội vàng lết đến bên người nam nhân kia, "Phu quân, không phải như vậy, ta thật sự không làm ra chuyện này."

"Không có." Ân Nam Hàn cười lạnh, cầm lấy thứ gì đó ở trên bàn rồi ném về phía nữ nhân kia, trang giấy rơi lả tả vào người của Giáo chủ phu nhân, "Ngươi nên biết tính của ta, đến bây giờ mà ngươi còn không chịu thừa nhận nữa hay sao?"

Một thân hoa phục, lúc này nữ nhân kia lại vô cùng chật vật, nàng nhặt lên trang giấy, chỉ liếc mắt một cái thì sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, đôi tay cũng trở nên run rẩy kịch liệt.

Ân Nam Hàn nhìn thấy nữ nhân đang nằm dưới đất, hắn cất lên giọng nói không hề có tình cảm, "Hiện tại ta chỉ muốn biết Ân Cẩm có phải là nhi tử của Ân Nam Hàn ta hay không?"

Nữ nhân vốn đã thất hồn lạc phách lập tức bị những lời này làm bừng tỉnh, nàng bất chấp thương thế trên người mà tiếp tục lết về hướng Ân Nam Hàn, thần sắc trên mặt còn khẩn trương hơn mới vừa rồi, "Phu quân, phu quân hoài nghi ta thì không sao, nhưng thật sự không liên quan đến Cẩm nhi, Cẩm nhi theo phu quân từ nhỏ đến lớn, có phải là của phu quân hay không thì chẳng lẽ phu quân không rõ hay sao...."

Ân Nam Hàn lại nở nụ cười, chẳng qua nụ cười lúc này không chỉ lạnh lùng mà còn mang theo một chút tự giễu, "Đúng vậy, là theo ta từ nhỏ đến lớn, nhưng chỉ cần nghĩ đến ta nuôi con của người khác hơn mười năm thì ta liền hận không thể bóp chết hắn, ngươi nói đi, ngươi cắm sừng ta bấy nhiêu năm, ta phải làm sao để hồi báo ngươi bây giờ, đem nghiệt tử của ngươi và tên gian phu kia bóp chết trước mặt ngươi có được hay không?"

"Đừng, đừng, phu quân, Cẩm nhi thật sự là nhi tử của ngài." Một thân chật vật, nữ nhân cố sức lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến nhi tử yêu quý của mình có thể sẽ chịu khổ bởi người nam nhân vô tâm ác độc này thì nàng lại không rét mà run.

"Là của ta? Ngươi dựa vào cái gì mà nói là của ta? Ân Cẩm từ nhỏ đã không có chỗ nào giống bổn tọa, bây giờ càng lớn thì lại càng khác xa, cho đến khi ta nhìn thấy tên gian phu của ngươi thì bổn tọa mới biết được là vì sao."

......

"Ngươi yên tâm, bổn tọa đã cho người đánh gãy tất cả kinh mạch trên người của tên gian phu kia, cả nhà ba người các ngươi sẽ nhanh chóng đoàn tụ."

Sau khi nghe xong lời nói tàn nhẫn ác độc của Ân Nam Hàn, nữ nhân mặc hoa phục đang nằm sấp xuống đất chỉ cảm thấy hàn khí lan tràn khắp toàn thân.

...........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top