Chương 39
Nguyễn Thanh Pháp nói chuyện với Kỳ Phi Dương xong thì trở lại Phòng Tổng giám đốc làm việc tiếp, khi lần nữa nhận được tin nhắn của Kỳ Phi Dương là đã trôi qua nửa tiếng.
Cậu lướt nhìn, cả người sửng sốt, mắt nhìn chằm chằm mấy con chữ trên màn hình, qua một lúc vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Có đồng nghiệp tới đưa văn kiện, gọi một tiếng: "Trợ lý Nguyễn?"
Nguyễn Thanh Pháp vội ngẩng đầu đáp lời, lấy lại chút tinh thần. Cậu chờ đồng nghiệp đi xong thì tiếp tục nhìn tin nhắn Kỳ Phi Dương gửi tới.
[Kỳ Phi Dương: Vừa nãy tớ gặp được dì Nguyễn trên tàu điện ngầm đó.]
[Kỳ Phi Dương: Dì ấy tới thành phố Thân chơi, nói muốn đi thăm cậu.]
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thanh Pháp là, Nguyễn Nguyệt Hoa tới thành phố Thân lúc nào, sao cậu không biết. Phản ứng thứ hai là, nếu Kỳ Phi Dương gặp mặt bà, chuyện cậu và Trần Đăng Dương kết hôn chẳng phải bại lộ rồi sao.
Cậu không biết hai người đã nói những gì, nhập tới nhập lui trong khung chat mấy lần, sau cùng mới nhấn gửi, hỏi ngược lại hắn.
[Nguyễn Thanh Pháp: Cậu chắc chắn là bà ấy chứ?]
[Nguyễn Thanh Pháp: Bà ấy không nói với tớ sẽ tới thành phố Thân.]
Lúc cậu học đại học, Nguyễn Nguyệt Hoa chưa từng tới thành phố Thân, với cả bà chưa từng gặp mặt Kỳ Phi Dương. Nếu Kỳ Phi Dương trả lời là không chắc chắn, vậy cậu vẫn còn cơ hội lừa gạt cho qua.
Ai ngờ, Kỳ Phi Dương trả lời rất nhanh.
[Kỳ Phi Dương: Chắc chắn luôn. Dì ấy nói con trai mình làm việc ở Khải Trú, tên tuổi đều khớp hết mà.]
[Kỳ Phi Dương: Cơ mà cậu yên tâm, tớ không nói chúng ta là bạn, chỉ nói chúng ta là đồng nghiệp trong công ty.]
Đọc tới đây, Nguyễn Thanh Pháp thoáng thở phào nhẹ nhõm, cơ mà tin nhắn tiếp theo lại khiến cậu sững người.
[Kỳ Phi Dương: Dì không nói mình tới thành phố Thân là vì muốn cho cậu một bất ngờ, tính tới thẳng chỗ cậu ở chờ cậu luôn.]
[Kỳ Phi Dương: Dì ấy còn nói, cậu kết hôn rồi.]
Quả nhiên hắn đã biết.
Nguyễn Thanh Pháp rep một chuỗi dấu lửng: ...
Nhưng mà cậu nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, Nguyễn Nguyệt Hoa tới nơi cậu ở? Tới đâu? Chẳng lẽ là Ngự Cảnh Đình? Sao bà biết được?
Chờ đã... Nguyễn Nguyệt Hoa từng gửi đồ cho bọn họ...
Lúc ấy cậu không nghĩ nhiều nên đã gửi địa chỉ nhà Trần Đăng Dương, cậu không ngờ được Nguyễn Nguyệt Hoa sẽ chú ý tới chi tiết này, nói một cách chính xác, cậu không ngờ được Nguyễn Nguyệt Hoa sẽ tới thành phố Thân tìm cậu.
Trên VX, Kỳ Phi Dương còn đang gửi tin nhắn truy hỏi cậu.
[Kỳ Phi Dương: Thành thật khai báo, đăng ký kết hôn lúc nào?]
[Kỳ Phi Dương: Đối tượng kết hôn là ai? Tên gì? Người đó tớ quen không?]
[Kỳ Phi Dương: Thế mà dám lén lút kết hôn, còn xem nhau là bạn bè nữa không hả?]
Nguyễn Thanh Pháp vẫn còn đang thất thần.
Cậu trả lời tin nhắn.
[Nguyễn Thanh Pháp: Làm việc xong sẽ nói cho cậu.]
Trả lời xong, Nguyễn Thanh Pháp cầm điện thoại và văn kiện đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, hít thở sâu rồi gõ cửa.
Trần Đăng Dương mời vào, cậu nhẹ nhàng tay chân đẩy cửa đi vào. Trần Đăng Dương bên trong vẫn đang trao đổi với bên đối tác, Nguyễn Thanh Pháp lễ phép chào hỏi một tiếng, đưa văn kiện cho anh.
Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, Nguyễn Thanh Pháp đưa văn kiện xong vẫn đứng chờ bên cạnh Trần Đăng Dương không rời đi. Hai tay cậu đan vào nhau đặt trước người, lúc sốt ruột sẽ vô thức chà ngón tay.
Chẳng bao lâu, Trần Đăng Dương kết thúc cuộc trò chuyện. Anh nhìn ra được Nguyễn Thanh Pháp tìm mình có việc gấp, bằng không sẽ không tiến vào lúc giữa chừng, chờ đưa tiễn đối tác rời đi xong, bèn giữ cậu lại văn phòng.
Trần Đăng Dương hỏi thẳng cậu: "Xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Thanh Pháp mím môi, nói: "Mẹ em tới thành phố Thân rồi."
Dừng một lát, nói tiếp: "Lần trước gửi đồ có gửi địa chỉ cho bà, bây giờ bà đang trên đường tới Ngự Cảnh Đình, làm sao bây giờ?"
So sánh với cậu, Trần Đăng Dương bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bình tĩnh vỗ nhẹ lên vai cậu, "Đừng lo lắng, bây giờ chúng ta trở về."
"Nhưng còn chưa tới giờ tan làm..." Nguyễn Thanh Pháp nhìn anh, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, "Không sao chứ ạ?"
Trần Đăng Dương giơ tay vuốt lên chân mày nhíu chặt của cậu, thong dong bình tĩnh, "Không sao." Nói xong, anh xoa đầu cậu, "Chúng ta đi thôi."
Trong lòng Nguyễn Thanh Pháp lúc này đang có chuyện nên không chú ý tới động tác nhỏ của Trần Đăng Dương. Cậu gật đầu theo anh ra khỏi văn phòng.
Cậu vẫn chưa nói với Trần Đăng Dương rằng Kỳ Phi Dương đã biết chuyện cậu kết hôn, cũng không biết bây giờ Nguyễn Nguyệt Hoa đã đến đâu rồi.
Chuyện này đột ngột quá đi mất.
Khiến cậu chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
Nguyễn Nguyệt Hoa theo như địa chỉ gửi đồ chuyển phát nhanh lần trước, bắt xe tới gần khu Ngự Cảnh Đình.
"Là ở đây à?" Bà ngồi trên xe nhìn ra ngoài, trông thấy tòa nhà cao chót vót giữa khu xanh biếc bên ngoài, hỏi tài xế lái xe, "Đây chính là Ngự Cảnh Đình?"
"Ở ngay phía trước, đây là khu nhà cao cấp nhất ở thành phố Thân chúng tôi đấy, tuyệt đối không sai được." Tài xế liếc nhìn bà, "Người thân của chị sống ở đây à?"
Nguyễn Nguyệt Hoa chỉ gật đầu, không nhiều lời, trả tiền xong thì xuống xe.
Lúc bắt xe, tài xế nghe bà nói muốn tới Ngự Cảnh Đình thì có quan sát bà vài lần, lúc ấy bà đã thấy hơi kỳ lạ. Bà đi theo phương hướng tài xế chỉ, càng nghĩ càng thấy không đúng, hình như có chỗ nào đó không khớp với lời Nguyễn Thanh Pháp nói.
Bà nhớ lúc trước Nguyễn Thanh Pháp từng nói với mình rằng điều kiện nhà Trần Đăng Dương không tốt hơn nhà họ là bao, tình huống gia đình có hơi phức tạp. Bà không nghĩ nhiều, chỉ muốn cho Nguyễn Thanh Pháp một bất ngờ, nên trước khi tới chỉ tra tìm vị trí khu chung cư.
Nhưng vừa nãy tài xế nói, nơi này là khu nhà cao cấp nhất gì đó...
Nguyễn Nguyệt Hoa vừa đi vừa nghĩ, không nhìn đường cẩn thận, suýt nữa đã đụng vào người từ đầu kia đi đến. Bà vội lùi về sau một bước, không va vào người đó, chỉ chạm vào bả vai của đối phương.
"Ngại quá, chị không sao chứ?"
"Không sao."
Hai người ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía đối phương, đều thất thần trong một thoáng chốc.
Dung mạo của người trước mặt quen thuộc quá, Nguyễn Nguyệt Hoa cứ cảm thấy như từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng cách ăn mặc và khí chất của đối phương hiển nhiên không phải người bình thường.
Nguyễn Nguyệt Hoa lại hỏi một câu: "Không sao thật chứ? Đều trách tôi không chú ý nhìn đường."
Lâm Uyển Vân cũng đang quan sát người đối diện, không trách bà nhìn nhiều được, quả thực tướng mạo người này quá quen mắt, nhưng bà xác định mình không quen đối phương.
Bà mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao thật mà, cũng trách tôi không chú ý."
Bà vừa rồi đang gửi tin nhắn cho Trần Đăng Dương, mỗi lần tới Ngự Cảnh Đình, bà đều sẽ nói trước một tiếng với anh.
Hai người cùng cất bước, lại đồng thời nhìn đối phương, mỉm cười với nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng.
"Chị trước..."
Khí chất Lâm Uyển Vân dịu dàng, Nguyễn Nguyệt Hoa thì ngược lại, thích kết giao bạn bè, làm người nhiệt tình hào phóng, càng dễ làm quen hơn.
Bà chủ động bắt chuyện với Lâm Uyển Vân, "Chị sống ở đây à?"
"Không phải." Lâm Uyển Vân mỉm cười nói: "Con trai tôi sống ở đây, tôi tới để thăm nó."
Nguyễn Nguyệt Hoa ồ một tiếng, cong môi cười, "Trùng hợp vậy, con trai tôi cũng sống ở đây, tôi cũng tới thăm nó."
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, hai người lại như bạn cũ nhiều năm không gặp, dọc đường vừa đi vừa trò chuyện như thể nói không hết chuyện.
Nguyễn Nguyệt Hoa nói: "Quê của tôi ở thành phố Cung, con trai tôi học ở đại học Thân, học xong thì ở lại đây đi làm kết hôn luôn. Đây là lần đầu tiên tôi tới, không quen đường lắm, từ trạm ga tàu điện ngầm bắt xe qua."
Nghe bà nói đến thành phố Cung, Lâm Uyển Vân bất giác nhớ tới Nguyễn Thanh Pháp, chẳng hiểu sao lại thêm đôi phần thân thiết, "Con trai tôi cũng mới kết hôn. Trước đây cứ lo lắng nó về sau chỉ có một mình, bây giờ rốt cuộc đã yên tâm. Đúng rồi, đã tới nhà con trai chị chưa?"
"Chắc ở phía trước mặt đó." Nguyễn Nguyệt Hoa nói xong ngẩng đầu nhìn sang, "Hình như đến rồi, chính là ở đây." Thấy Lâm Uyển Vân dừng lại với mình, Nguyễn Nguyệt Hoa mỉm cười, "Con trai chị cũng sống ở đây? Có duyên thật đấy..."
Đang nói, bà chợt khựng lại.
Nguyễn Nguyệt Hoa nghĩ nghĩ, "Con trai chị họ Trần?"
Lâm Uyển Vân cũng sững sờ, "Con trai chị họ Nguyễn?"
Hai người vừa ra khỏi công ty thì nhận được tin nhắn của Lâm Uyển Vân, sau khi biết được bà cũng sắp tới, hai người ra khỏi công ty là vội vàng chạy về Ngự Cảnh Đình.
Đến cửa, Nguyễn Thanh Pháp dừng bước, không đủ cam đảm đẩy cửa bước vào, cậu còn chưa biết nên đối diện với Nguyễn Nguyệt Hoa thế nào.
Lúc này, Trần Đăng Dương nắm lấy tay cậu, giọng điệu dịu dàng mang theo sự an ủi chậm rãi bay vào trong tai.
"Chúng ta vào thôi."
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu dạ một tiếng.
Bọn họ nắm tay cùng nhau đi vào, vừa mới vào huyền quan đã nghe thấy tiếng nói cười truyền tới từ phía nhà bếp, là Nguyễn Nguyệt Hoa đang nói chuyện, nghe giọng có vẻ đang rất vui.
"Mùi vị món cá sốt chua ngọt chị nấu được lắm đấy, chốc lát nữa em nhất định phải nếm thử."
Tiếp đó truyền tới giọng của Lâm Uyển Vân, "Được. Lần trước đặc sản chị bảo Pháp Pháp đưa tới cũng rất ngon."
"Vậy thì tốt." Nguyễn Nguyệt Hoa tiếp lời, "Lần sau chị lại gửi cho em một ít."
Lâm Uyển Vân mỉm cười, "Vậy thì làm phiền chị quá."
"Đều là người một nhà cả, phiền phức gì chứ." Nguyễn Nguyệt Hoa cực kỳ dễ chịu, "Chờ về rồi chị sẽ gửi cho em ngay."
Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Nguyễn Thanh Pháp.
Lâm Uyển Vân nhìn thấy bọn họ, đôi mắt cong cong, "Pháp Pháp, A Dương, các con về rồi."
Tay bị Trần Đăng Dương nắm chặt, chẳng hiểu sao Nguyễn Thanh Pháp không còn thấy xấu hổ như trước. Bọn họ vốn là chồng chồng, nắm tay là chuyện rất bình thường.
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, nghênh đón tầm mắt của Nguyễn Nguyệt Hoa, có hơi chột dạ chào một tiếng, "Mẹ."
Trần Đăng Dương cũng gọi mẹ một tiếng, rất tự nhiên nói chuyện với bà, "Mẹ tới lúc nào vậy ạ?"
"Ban nãy, vừa hay gặp phải mẹ con trước cửa chung cư, đều về cả rồi?" Nguyễn Nguyệt Hoa cười nói: "Đi làm vất vả rồi, hai đứa đi nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa sẽ gọi hai đứa ăn cơm."
Nguyễn Thanh Pháp vốn còn tưởng bà sẽ nghiêm mặt, thấy bà cười nói chuyện với mình, nội tâm cậu trở nên hổ thẹn hơn.
Bữa cơm này là Nguyễn Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân cùng nhau chuẩn bị, trên bàn cơm, như hề chưa từng xảy ra chuyện gì, hai người nói chuyện rất vui vẻ, hệt như một đôi chị em thân thiết lâu ngày không gặp mặt.
Nguyễn Nguyệt Hoa nói: "Ngày mai em có rảnh không? Chị có mấy người chị em tới thành phố Thân chung, ngày mai cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé?"
"Được ạ." Lâm Uyển Vân nói: "Em ngày nào cũng rảnh. Thế này đi, tối nay chị ghé chỗ em ở lại nhé, thế nào?"
Nguyễn Nguyệt Hoa nói: "Đổi ngày khác đi, chị và bọn họ đã đặt khách sạn xong cả rồi, tối nay thì không đi được."
Lâm Uyển Vân trả lời một câu: "Cứ quyết định như vậy nhé."
Trái ngược với hai người họ, Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương lại rất yên tĩnh. Trần Đăng Dương thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu, Nguyễn Thanh Pháp lặng thinh ăn. Thỉnh thoảng hai bà nói đến gì đó sẽ hỏi bọn họ vài câu, dù là hỏi gì, bọn họ đều sẽ lần lượt trả lời.
Bầu không khí nhìn như hòa thuận vui vẻ, trong lòng Nguyễn Thanh Pháp lại thấy bất an. Cậu cứ thấy, hết thảy đều không bình tĩnh như bề ngoài.
Cơm nước xong, bọn họ đưa hai mẹ ra cửa.
Lâm Uyển Vân phải về Trần Công Quán, Nguyễn Nguyệt Hoa phải về khách sạn, Trần Đăng Dương sắp xếp tài xế đưa Lâm Uyển Vân về, định đi tiễn Nguyễn Nguyệt Hoa với Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Nguyệt Hoa lại mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, Tiểu Dương, con đưa mẹ con về đi, chờ lát nữa mẹ bảo Pháp Pháp bắt xe qua khách sạn với mẹ." Bà nói xong thì nhìn sang Nguyễn Thanh Pháp, "Có mấy lời mẹ muốn nói chuyện riêng với Pháp Pháp."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Trần Đăng Dương, Trần Đăng Dương nhìn lại cậu, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Lúc này, Lâm Uyển Vân cũng nói: "A Dương, mẹ cũng có lời muốn nói với con."
Đã nói tới vậy rồi, Trần Đăng Dương chỉ đành gật đầu, đổi thành tài xế đưa bọn họ đi, mình thì đưa Lâm Uyển Vân về.
Nguyễn Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân lần lượt lên xe, Trần Đăng Dương gọi Nguyễn Thanh Pháp lại trước khi cậu lên xe, trong lúc hai bà không chú ý, anh nhanh chóng xoa nhẹ đầu cậu.
"Sẽ không có chuyện gì."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top