Chương 13 : Không xứng đáng làm crush của cậu

Hôm nay là ngày Đình Trung làm phẫu thuật.

Sau khi xong xuôi hết thủ tục . Cậu ấy được đưa đến phòng mổ . Bắt đầu tiến hành ca phẫu .

Mọi người đứng ở bên ngoài ai cũng hồi hộp , lo lắng. Tôi thì đứng ngồi không yên. Lòng thầm cầu nguyện cho cậu ấy tai qua nạn khỏi.

Ríc rắc ... ríc rắc ...

Từng giây , từng phút cứ thế trôi qua trong bầu không khí yên tĩnh , căng thẳng đến nghẹt thở .

2 giờ sau , cuối cùng cánh cửa cũng đã mở ra , bác sĩ bước ra ngoài . Mọi người vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình.

" Con tôi sao rồi bác sĩ ? Chân thằng bé ?" Chú Mạnh hỏi.

Vị bác sĩ thở dài, rồi nói .

" Anh chị là bố mẹ của bệnh nhân đúng không? Hai người đi theo tôi "

Dứt lời ông ý quay đi luôn , cô Vân và Chú Mạnh cũng vội theo chân bác sĩ tới phòng làm việc riêng của ổng .

Tôi cùng bố mẹ mình , Lan Chi và Việt Dũng tiếp tục chờ đợi bên ngoài.

Lúc sau thì có vài người đưa Đình Trung ra. Lúc này cậu ấy vẫn chưa tỉnh do tác dụng của thuốc mê vẫn còn . Họ đưa cậu ấy đến phòng hồi tỉnh . Tôi muốn vào xem tình hình thế nào. Nhưng có một cô y tá đã ngăn tôi lại . Cô ấy nói chờ đến khi bệnh nhân được chuyển về phòng bệnh mới được vào thăm .

Không thể vào thăm , cũng không biết vị bác sĩ trong kia đang nói gì với cô Vân , chú Mạnh . Tôi thực sự lo lắng đến phát điên lên rồi . Ca phẫu thuật có thành công hay không ? Chân của cậu ấy sẽ bình thường trở lại đúng chứ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi .

Lúc sau thì cô Vân, chú Mạnh cũng đi ra . Giúp tôi giải đáp những câu hỏi đó .

Cô chú , ai cũng đều mang theo vẻ mặt buồn rầu . Lững thững bước đi từng bước một.
Cô Vân còn như muốn quỵ xuống . Thấy vậy, tôi hớt hải chạy đến đỡ cô , cùng chú Mạnh dìu cô lại ghế ngồi.

" Sao rồi ? Tình hình thế nào? Sao trông cô chú xuống tinh thần thế ? " Bố tôi lo lắng hỏi .

" Có chuyện gì bình tĩnh nói cho mọi người cùng biết " Mẹ tôi nắm lấy tay cô Vân .

" Bác sĩ bảo ca phẫu thuật không được như ý muốn. Chân phải của thằng bé không cử động được nữa " Chú Mạnh nói với chất giọng buồn bã , tuyệt vọng.

Tôi nghe xong , thì không đứng vững được nữa . Cậu ấy sẽ không đi lại được nữa sao ? Chẳng phải trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói phần trăm xảy ra rủi ro là rất thấp à ? Sao giờ lại thành ra thế này rồi ? Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống. Hụt hẫng, đau lòng . Nước mắt của tôi cứ thế lã chã rơi xuống mà không  cần đến sự cho phép của tôi .

" Em phải làm sao đây anh chị ơi? Không lẽ thằng bé phải chịu như thế đến suốt đời sao ? Còn tương lai của nó ? Khiếp trước bọn em đã làm gì nên tội để khiếp này con em phải chịu thiệt thòi như vậy" Cô Vân vừa khóc , vừa nói với bố mẹ tôi .

" Thôi cô đừng khóc nữa. Cô chú từng bi quan như thế . Chẳng phải bây giờ y học đã phát triển hơn rất nhiều rồi sao ?Trong nước không chữa được thì mình ra nước ngoài chữa . " Mẹ tôi an ủi .

Bố tôi cũng đến bên , vỗ vai chú Mạnh rồi nói .

" Đúng đấy , chúng ta không phải là đã hết hy vọng . Cô chú yên tâm , Tôi hứa sẽ tìm ra bác sĩ ngoại quốc giỏi nhất để chữa trị cho thằng bé "

Bố mẹ tôi nói cũng có lí mà nhỉ ? Ra nước ngoài biết đâu họ lại chữa được cho Đình Trung ? Đúng thế . Vẫn còn hy vọng mà . Nhà cậu ấy không phải là không có tiền. Cộng thêm sự hỗ trợ của bố mẹ tôi nữa ,chắc chắn sẽ không thành vấn đề .

Nghĩ vậy tôi liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi đến động viên cô Vân .

Đúng lúc , có người báo Đình Trung đã tỉnh lại , và được chuyển về phòng bệnh riêng rồi . Người nhà có thể vào thăm .

Tôi cùng mọi người không chờ gì nữa
Vội vào bên trong với cậu.

" Con trai của mẹ ? Con cảm thấy trong người thế nào ? Có còn đau ở đâu không? Có mệt lắm không con? " Cô Vân

" Mẹ ! Con không sao .Nhưng tại sao chân của con không cử động được nữa vậy mẹ ? " Đình Trung

" À ... Ờm ... " Cô Vân không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào ,liếc sang phía chú Mạnh .

" À do vừa phẫu thuật xong nên chân của con chưa thể cử động ngay được. Để một vài hôm nữa nó sẽ sớm bình phục lại thôi " Chú Mạnh nói rồi ra hiệu cho chúng tôi cùng phối hợp nói dối Đình Trung.

" Đúng đó , cháu đừng nóng vội. Ăn uống , nghỉ ngơi đầy đủ . Ngày mai là có thể xuất viện rồi " Mẹ Tôi .

" Hay giờ như thế này nhé Huyền với Chi , cả Dũng nữa . Nấy đứa ở lại với bạn . Còn mấy người già bọn mình về nấu đồ ăn đem vào cho bọn trẻ . Bác nhớ Trung thích ăn bánh dò đúng không ? Mua ngoài chợ không đảm bảo . Để bác về làm món đó cho cháu " Bố tôi nháy mắt với cậu ấy .

" Cái ông này , cháu nó vừa mổ xong . Phải ăn thứ gì bỗ dưỡng chứ . Ai lại ăn bánh dò "

Mẹ tôi trách móc bố tôi rồi quay sang nói với cậu

" Bác thì không giỏi nấu nướng ( mẹ là mù tịt về khoản bếp núc thì cứ nói thẳng đi , bày đặt 'không giỏi ') Nhưng yên tâm , bác sẽ bắt bác Hùng của cháu tần gà với thuốc bắc cho cháu thẩm bổ ( người phụ nữ quyền lực nhất nhà đớii , đừng đùa . quanh năm suốt tháng không làm mà vẫn cóa ăn nhó ).

" Cháu cảm ơn hai bác , nhưng cháu muốn hỏi mọi người một chuyện này ạ " Cậu ấy thấp giọng đáp lời mẹ tôi .

" Có chuyện gì cháu cứ nói đi " Mẹ tôi

" Bố , mẹ ! Hai bác ! Cả các cậu nữa ! Mọi người có giấu con chuyện gì không ? " Giữ nguyên giọng điệu đó , cậu ngước lên nhìn từng người một . Đôi mắt đỏ ngàu , ẩn chứa trong đó dường như là sự giận dữ nhưng lại đáng thương hơn là đáng sợ.

Nghe đến đây , thì tất cả mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía cậu , hình như cậu ấy đã biết điều gì đó rồi . Ai cũng cúi gằm mặt xuống. Không ai dám đối diện với đôi mắt ấy của cậu . Và càng không có ai đủ can đảm để nói ra sự thật  .

Im lặng rồi lại im lặng . Cái bầu không khí này thật khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt. Khó chịu đến lạ thường  .

Đình Trung lại khẽ lên tiếng

" Tại sao không ai nói gì hết vậy ạ ? "

Vẫn là giọng nói đó, nhưng lần này sao nghe có phần chua chát .

Không có câu trả lời nào dành cho câu hỏi quá sức đau lòng của cậu . Mọi người chỉ có thể đứng đó, lúng túng không biết nói gì .

" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế ? Nếu đã phẫu thuật thành công tại sao nhìn mặt ai cũng buồn rầu , ủ rũ hết vậy ? Sao mọi người lại lừa con ? Chân của con không những không cử động được mà nó đã mất luôn cảm giác rồi mọi người có biết không? Đây mà là không sao à ? Đây mà là sẽ ổn thôi ư ? Đây mà là thành công cái gì ? " Cậu ấy gào thét trong sự đau khổ .

Cứ mỗi lần " Đây mà là " cậu lại tự lấy tay đấm mạnh vào chân phải của mình một cái .

Mọi người không cầm được nước mắt khi thấy cậu ấy phản ứng như vậy . Vội chạy đến ngăn cậu lại . Cô Vân sót xa  ôm lấy cậu vào lòng dỗ dành .

Nhưng cậu lại nhất quyết đẩy cô ra .

" Mọi người đi đi , con hiểu bệnh tình của mình rồi .Đừng ở đây nhìn con bằng ánh mắt thương hại như thế có được không ? "

" Đình Trung, cậu đừng nghĩ như vậy mà" Tôi lên tiếng muốn an ủi cậu .

Nhưng lại bị cậu ấy nói

" Cả cậu cũng vậy, cũng giấu không cho tớ biết . Có phải cậu cũng thấy tớ bây giờ rất đáng thương đúng không? "

" Không phải vậy đâu , tớ thề là tớ không có ý đó " Tôi

" Cậu đi đi " Đình Trung quay mặt đi chỗ khác , lạnh giọng đuổi tôi đi .

Cậu ấy chưa từng dùng thái độ đó với tôi . Trước kia mới quen nhau , Đình Trung đúng là hơi lạnh lùng thật nhưng chưa bao giờ cậu tỏ ra lạnh nhạt đến ghét bỏ tôi như vậy .Bỗng thấy trong lồng nhói lên những cơn đau . Tôi cũng không biết phải làm sao với cậu ấy nữa .

Chú Mạnh gọi mọi người cùng ra ngoài .Có lẽ bây giờ nên để Đình Trung  một mình cho cậu ấy thời gian bình tâm lại thì hơn .

________________

Tôi về nhà , mệt nhoài nằm xuống giường . Bắt đầu suy nghĩ.

Tôi không sợ Đình Trung ghét mình. Chỉ sợ cậu ấy sẽ không đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật này .

Một con người gần như là hoàn hảo về mọi mặt . Luôn mang trong mình sự tự tin nhất định. Bây giờ lại trở thành như vậy . Cậu ấy có phản ứng mạnh như hôm nay cũng là điều dễ hiểu thôi.

Tôi không thể cứ đứng im nhìn cậu tự vùi lấp bản thân mình trong nỗi đau của biến cố như này được .

Tự nhủ mình phải làm gì đó . Nhất định phải giúp cậu vượt qua .

__________________

Ngày hôm sau

Chiều nay Đình Trung được xuất viện sớm . Nhưng tôi phải đi học , không đến đón cậu được.

Nên sau khi tan học , tôi liền đi đến nhà cậu .

Tới nơi tôi ngồi ở phòng khách nói chuyện với cô chú một lúc , họ nhờ tôi an ủi, động viên Đình Trung.  Rồi kêu em Chuối dẫn tôi lên phòng tìm cậu .

" Đình Trung ! Cậu đang nghĩ gì đó ?"
Tôi bước vào, cười thật tươi, mong rằng có thể chuyền cho cậu chút năng lượng tích cực.

" Sao cậu lại sang đây ? " Đình Trung có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi .

" Nhớ cậu nên sang thăm " Tôi tinh nghịch nháy mắt với cậu .

Tôi nghĩ kĩ rồi . Tôi sẽ giúp cậu . Liệt một bên chân thì sao chứ ? Cậu ấy vẫn là Đình Trung, vẫn là hot boy của trường , là crush mặt lạnh của tôi . Chẳng có gì khác xưa cả . Tôi sẽ khiến cậu vui vẻ trở lại .

" Cậu về đi , đừng ở đó nói nhảm nữa " Đình Trung bày ra bộ mặt không được ấm áp cho lắm nói với tôi .

" Mặt lạnh này à à không không ý tớ là Đình Trung này . Cậu tưởng chỉ cần tỏ ra lạnh lùng như thế là có thể đuổi tớ về à ? Tớ đã mất 1 ngày 1 đêm để suy nghĩ , và lên kế hoạch rồi . Mất bao nhiêu chất xám của tớ đấy . Cậu có thể nể tình tớ đã crush cậu trong thời gian lâu như thế ( crush từ tháng 8 đến nay là tháng 11 , Được 4 tháng rồi . Lâu ghê ) Để nghe tớ nói được không ? Tớ biết cậu đang rất buồn, rất hụt hẫng, bị ảnh hưởng đến tâm lí rất nhiều . Nếu là tớ , tớ cũng sẽ như cậu thôi . Nhưng cậu thử nghĩ lại đi , cậu như vậy đã là gì so với những người bị khiếm khuyết. Họ thậm chí có người còn chẳng thấy được ánh sáng . Thế giới của họ chỉ toàn là một màu đen . Có cả những người mất cả hai chân , hai tay . Những người chỉ có thể nằm liệt trên người trông chờ vào sự hỗ trợ của người khác . Nhưng họ vẫn vui vẻ , lạc quan , yêu đời đó thôi . Vậy nên , cậu có thể đừng vì một chút khó khăn như vậy mà tự ti , mặc cảm được không ? "

Đình Trung im lặng lắng nghe tôi nói , vẻ mặt cũng dịu xuống mấy phần .

" Cậu nói đúng, tớ còn may mắn hơn những người đó rất nhiều . Nhưng chả phải tớ cũng giống họ . Cũng đều là gánh nặng cho gia đình, cho mọi người sao ?" Đình Trung cười cay đắng .

Tôi đau lòng nhìn cậu , nhưng rồi cũng cố che giấu . Tôi nghĩ giờ mình phải thật mạnh mẽ , mạnh mẽ để kéo cậu lên khỏi cái hố đen này .

" Không , cậu nhầm rồi. Họ khác cậu đấy . Họ kiên cường , cứng cỏi hơn cậu . Không dễ dàng bỏ cuộc như cậu . Và đặc biệt là họ không bao giờ nghĩ mình là gánh nặng, mà luôn tìm kiếm, luôn nỗ lực để góp sức mình cho gia đình và xã hội "

Cậu ấy không nói gì , chỉ đưa cặp mắt đỏ hoe nhìn tôi hồi lâu . Rồi cúi xuống, tự cười chế giễu bản thân

" Đúng , tớ thật sự không làm được như họ . Tớ mệt rồi . Cậu về đi " Đình Trung vẫn bảo thủ .

[ Hello các bạn độc giả xinh đẹp ,tôi là bà tác giả lắm mồm đây . Hế hế . Xin lỗi vì sự chen ngang hơi vô duyên này . Dù biết vô duyên nhưng tui vẫn phải cố ló cái bản mặt xinh đẹp của mình ra ( chắc xinh ) để bật mí cho các bạn biết suy nghĩ của Đình Trung lúc này .

Đình Trung độc thoại nội tâm " Tớ không làm được . Giờ tớ đã trở nên quá vô dụng rồi . Sợ rằng một ngày nào đó đến cả cậu tớ cũng sẽ đánh mất . Người như tớ không còn xứng đáng để cậu thích nữa ."

Bí mật tôi đã bật mí xong . Chúc các bạn tiếp tục đọc truyện vui vẻ . Gút bai si du ờ gên ]

" Cậu ... Tớ thật sự thất vọng về cậu đấy Trung ạ . Người trước mặt , không còn là Đình Trung mà tớ biết nữa rồi . Đình Trung cậu bạn cùng bàn kiêm crush của tớ là con người mạnh mẽ, tự tin và bản lĩnh . Còn cậu bây giờ chỉ là một người hèn nhát , không dám dối diện với sự thật "

Tôi nói rồi đi ra ngoài xin phép cô Vân , chú Mạnh và trở về nhà .

Câu nói đó của cậu đúng là khiến cho tôi cảm thấy rất bực bội . Tôi suy nghĩ nhiều như thế , lo lắng cho cậu như vậy . Thế mà cuối cùng cũng chỉ đem đổ sông đổ bể hết .

Tôi không muốn nói nặng lời với cậu ấy vậy đâu. Nhưng nghĩ chỉ có cách này may ra cậu ấy mới suy nghĩ lại mà thay đổi thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mumun