11.RƠI VÀO LƯỚI TÌNH
Từ trong quán bò nướng đã có nói qua, nếu như về đến nhà nghỉ liền gọi cho cô. Nhưng Trí Tú đợi rất lâu vẫn không thấy cuộc gọi này của Trân Ni, liền nghĩ có lẽ chị lại quên mất rồi cũng nên.
Không hiểu sao suốt một buổi tối tâm trạng của cô luôn không được yên, còn cho rằng có lẽ do thời tiết quá nóng bức nên có chút khó chịu. Vậy mà một lúc sau khi trời đổ xuống một cơn mưa, ngược lại cũng không khá hơn bao nhiêu phần.
Nhớ lại chuyện của Trân Ni, việc cùng cô đóng một vở kịch đó phải kiên trì tới cùng. Chỉ sợ rằng cô vừa rời khỏi, bên phía Huỳnh Nhã lại gọi đến làm phiền chị ấy. Lúc đầu gọi không được cho Trân Ni còn nghĩ chị ấy đang bận gì đó, nhưng cứ cách mười phút lại gọi một lần, cuối cùng vẫn không khá hơn.
Tâm trạng của Trí Tú càng lúc càng tệ, mặc cho bên ngoài cơn mưa có trút xuống lớn đến mức nào, vẫn mượn tạm một chiếc ô của bạn cùng phòng đi đến nhà nghỉ tìm Trân Ni. Bên trong phòng lúc đó quả nhiên không có ai, đôi giày Trân Ni mang buổi chiều cũng không nằm trên kệ. Chăn gối đều còn nguyên vẹn như lúc rời khỏi, cho thấy chị ấy thật sự không có về đến phòng.
Ở Củ Chi vốn dĩ không có việc gì để làm, Trân Ni có thể đi đâu vào lúc trời mưa lớn đến vậy? Lại nhớ lúc rời khỏi quán bò nướng, chị có nói với cô muốn cô đưa mình đi địa đạo Củ Chi. Không lẽ chị ấy thật sự đã đến đó, nhưng nếu như đi địa đạo cũng đã sớm phải về rồi chứ?
Có manh mối liền đi tìm thử, nhưng địa điểm tham quan này sớm đã đóng cửa hơn một tiếng trước. Cũng may nơi này còn bảo vệ trực đêm, Trí Tú liền đưa hình trong điện thoại của mình cho người đó xem. Anh ta đối với Trân Ni quả nhiên có ấn tượng, còn nói cô ấy thật sự có đến đây.
" Cô ấy nổi bật nhất trong đoàn khách tham quan, dáng người cao ráo, gương mặt lại rất xinh đẹp. Tôi có một chút chú ý đến cô ấy, nhưng lúc sau có việc làm nên rời khỏi đây " Anh chàng bảo vệ thuật lại hoàn cảnh lúc đó, khẳng định Trân Ni có đến tham quan địa đạo này.
Hiện tại ngoại trừ bảo vệ ra cũng không có ai ở đây, anh ấy lại không có nhìn thấy Trân Ni trong suốt quá trình đó. Nhưng theo như lời anh ấy nói, Trân Ni vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, nét mặt vô cùng khó chịu. Còn liên tục đưa tay lên đập vào một bên đầu của mình, tâm trạng có vẻ như cực kỳ tệ hại.
" Ở chỗ này có camera không? Chị ấy mất tích rồi, sau khi chị ấy đến đây tham quan cũng không thấy về nữa " Những địa điểm du lịch chắc hẳn sẽ có, hy vọng có thể quay được hình ảnh của Trân Ni lúc đó.
Tuy rằng nơi này có camera nhưng cũng chỉ được lắp một vài chỗ, Trí Tú đã xem đến hơn nửa tiếng khoảng thời gian ước lượng vẫn không nhìn thấy Trân Ni ở các địa đạo được lắp camera. Không lý nào, nếu như chị ấy có mua vé vào, sao lại không tham quan cùng mọi người. Hay vẫn còn những địa đạo khác, nhưng những chỗ đó đều không có lắp camera quan sát.
" Những chỗ cho tham quan đều có lắp, hơn nữa mỗi buổi sau khi kết thúc tham quan, sẽ có người xuống địa đạo kiểm tra kỹ lưỡng " Để tránh trường hợp có người bị mắc kẹt lại, bọn họ đối với mỗi một địa đạo đều kiểm tra rất kỹ.
Trong lúc Trí Tú mất hết phương hướng, đột nhiên nhìn thấy biển cấm của khu địa đạo. Liền nghĩ đến trường hợp có khi nào Trân Ni đã sơ ý đi vào đó, liền hỏi qua bên trong khu vực này có thể gặp nguy hiểm hay không?
Bảo vệ không chần chừ đi theo Trí Tú vào khu địa đạo cấm sử dụng, quả nhiên có người đã bước vào bên trong. Trong khu vực đó bọn họ nhìn thấy có một chiếc điện thoại, Trí Tú xác nhận đó là điện thoại của Trân Ni. Nó bị rớt ngay một cửa địa đạo gần đó, theo như bảo vệ nói rất có thể chị đang gặp nguy hiểm.
" Cô ở yên đây, tôi gọi người đến cứu " Căn địa đạo này là nơi có vào không có ra, tức là một khi bị rơi xuống dưới, nếu không có người ứng cứu nhất định không tài nào leo lên được.
" Trân Ni, chị có ở dưới không? Trả lời tôi đi, Trân Ni " Điện thoại rơi ngay cửa địa đạo này, khả năng Trân Ni bị rơi vào đó rất cao.
Trí Tú ở bên cửa địa đạo chờ đến hơn 40 phút, vẫn không thấy bảo vệ quay lại. Từ dưới cửa địa đạo, Trí Tú nghe được có tiếng người kêu cứu. Bỏ qua tất cả lời cảnh báo khi trước, cô thật sự đã tự mình lao xuống địa đạo, mặc dù việc làm này thật sự vô cùng ngu ngốc.
" Trân Ni, chị thật sự ở đây rồi " Quả nhiên địa đạo này có vào không có ra, chính vì nó giống như một cái hố được đào sâu. Nếu như bị rơi xuống chỉ có thể từ phía trên ứng cứu, chứ không thể nào có thể tự leo lên trên được.
Trân Ni nhìn thấy Trí Tú nhảy xuống địa đạo cùng với mình, quả thật cảm động là một chuyện, nhưng cảm thấy cô đặc biệt ngu ngốc lại là một chuyện. Bây giờ nhìn bọn họ có khác gì bị chôn sống đâu, nếu như ở dưới đây thêm vài ngày, thiếu nước thiếu lương thực nhất định sẽ chết chắc.
" Em không ở trên đó tìm người cứu, còn nhảy vào đây làm cái gì không biết? " Chết một người đã đủ thảm rồi, lại còn nhảy vào nộp mạng.
Đi tìm người cứu đã có anh chàng bảo vệ đó đảm nhiệm, cô lại không biết tình hình của Trân Ni ở dưới đó như thế nào. Nói tóm lại khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của chị dưới địa đạo, Trí Tú liền không thể suy nghĩ chu đáo hơn được nữa.
" Tôi khác chị, tôi có mang theo điện thoại. Cho dù anh chàng kia không quay lại, chúng ta cũng có thể gọi cho người khác đến cứu " Trí Tú an ủi Trân Ni bằng cách đưa điện thoại lên cho chị xem, nhưng lúc thực hiện cuộc gọi liền không còn nét tự tin như vừa rồi nữa.
" Em đừng có nói là không có tiền trong điện thoại nha, ứng tiền đi, mau lên " Con bé này đã dặn bao nhiêu lần rồi, điện thoại lúc nào cũng phải dằn lại ít tiền bên trong mà.
" Không phải đâu, là không có sóng đó " Chết rồi lần này thật sự chết chắc, khu vực này không bắt được sóng điện thoại, có thiết bị này trong tay cũng không có ích gì nữa.
Đúng là số trời an bày, đúng là cứ dính đến Huỳnh Nhã liền không có kết quả tốt. Nếu như không phải đến Củ Chi trốn cô ấy, nếu như không phải vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy, bây giờ cũng không lâm vào nghịch cảnh này.
" Có còn hơn không? Dù sao cũng có thể sử dụng được đèn pin " Trí Tú đem điện thoại bật sáng vừa phải, hiện tại trời càng lúc càng tối, ánh đèn bên ngoài gọi vào địa đạo thật sự không đủ sáng.
" Ni, chị bị trầy nhiều quá " Vừa rồi trời rất tối nên không nhìn thấy, khi đèn pin được bật lên, nhìn thấy cả người Trân Ni chỗ nào cũng rỉ ra một chút máu ở mấy vết bị xước.
" Bị té bất ngờ, lúc rơi xuống còn bị đập mạnh đầu bất tỉnh. Lúc tỉnh lại tìm cách leo lên, nhưng chân không thể đứng lên được, không biết có bị gãy hay không nữa? " Nhắc lại liền thấy thảm, nếu như không phải Trí Tú tinh ý phát hiện, chị ấy có thành bộ xương khô ở đây cũng không ai biết.
" Nếu gãy chị sẽ đau chịu không nổi đâu, có thể bị trật thôi " Lúc nhỏ cô từng bị té gãy chân, cơn đau đó thậm chí có thể khiến cô đau đến bất tỉnh, không giống như vết thương bây giờ của Trân Ni.
Bọn họ ở dưới địa đạo chờ mãi vẫn không thấy bảo vệ quay lại, thật sự tâm lý gì cũng đã chuẩn bị hết rồi. Bên ngoài trời mưa rất lớn, bọn họ lại bị nhốt ở trong lòng đất. Ban đêm hơi đất truyền vào người lạnh đến tận xương tủy, Trí Tú chính là bỏ qua tất cả sự mất tự nhiên trước đây, hoàn toàn đem Trân Ni vào trong người của mình sưởi ấm.
" Em ôm tôi như vậy, không sợ tôi đột nhiên lại có ý đồ xấu với em sao? " Thật sự người của con bé rất ấm, dựa vào một chút đã có cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
" Tôi thì không tin ở trong tình cảnh này, chị còn có thể động tình " Suy cho cùng Trân Ni vốn là con hổ giấy, chỉ được cái miệng thôi.
Đêm hôm đó có lẽ bởi vì thời gian bị nhốt nhiều hơn Trí Tú, nên Trân Ni rất nhanh mệt mỏi ở trong vòng tay của cô ngủ thiếp đi. Trí Tú lại nghỉ sắp tới có lẽ sẽ phải ngủ một giấc nghìn thu luôn, nên bây giờ còn nhìn thấy đời thì cũng không muốn ngủ nữa.
Cả một đêm chỉ ngồi đó ôm Trân Ni đang ngủ say, cũng có một chút buồn chán không biết nên làm gì. Cho đến khi vô tình bắt gặp môi của Trân Ni có chút cong lên, Trí Tú trong thâm tâm lại có một chút suy nghĩ tạp niệm.
Dù sao trước sau gì cũng chết, cô không muốn chết một cách oan uổng. Chuyện về giới tính của mình vẫn luôn là chuyện khiến Trí Tú bâng khuâng, cô thật sự rất muốn nghiệm chứng trước khi nhắm mắt lìa đời.
Tình huống lần trước hôn Thái Toàn khiến cho Trí Tú không có cảm giác, Trí Tú lại nhớ đến nụ hôn với Trân Ni. Rất nhiều lần sau này đều muốn kiểm chứng, hiện tại cũng chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
Trân Ni trước giờ một khi đã ngủ liền ngủ rất say, thậm chí cái địa đạo này có sập xuống chị ấy cũng không hay không biết. Trí Tú cuối cùng cũng không do dự nữa, quyết định đem môi của Trân Ni trực tiếp hôn lấy. Sau một lúc hôn lấy người ta một cách đầy vụng trộm, quả nhiên Trân Ni vẫn không tỉnh lại, nhưng người bị đánh thức lại chính là Trí Tú.
" Quả nhiên có cảm giác, chẳng lẽ..."
Trên đời này có những chuyện có thể lừa người khác, không thể lừa được chính bản thân mình. Ở trong tình cảnh thê thảm đến như vậy, nhưng khi hôn Trân Ni, Trí Tú thật sự có lúc đã động tình. Loại cảm giác này chân thật đến doạ cô một phen hoảng sợ, thật sự đã bị Trân Ni nói đúng rồi sao? Chuyện cô yêu con gái không có gì đáng sợ, nhưng nếu như cô thật sự yêu Trân Ni mới đáng sợ.
Thân phận địa vị khác biệt, chị ấy là bà chủ, cô cùng lắm chỉ là nhân viên. Nói về tài chính đã không có cửa, nói về địa vị càng không đáng để so sánh. Chị ấy bình thường rất hung dữ, cô quen chị ấy không phải bị đì đến chết sao? Hơn nữa chị ta nặng tình với Huỳnh Nhã, yêu một người lúc nào cũng có thể quay lại với người yêu cũ, đó là một loại tình thế rất đau khổ và nguy hiểm. Không được, cho dù có thật sự thích Trân Ni đi nữa, cũng không thể nào tiến lên thêm một bước, tự mình chuốc lấy đau khổ. Có thể nói rơi xuống địa đạo còn hy vọng có người cứu, nhưng rơi vào lưới tình với Trân Ni, chỉ có con đường chết mà thôi.
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top