Chap 23


Vừa tới nhà, bên ngoài đột nhiên sấm đánh ầm trời,Lâm Vỹ Dạ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, giày cũng không kịp đổi, chạy nhanh lên lầu.



Lan Ngọc ngẩn người, "Lâm Vỹ Dạ cậu còn chưa thay giày!"



Lâm Vỹ Dạ đang sợ làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy, chạy về phòng, đem cửa phòng đóng mạnh, quần áo cũng không thay, cả người chui tọt vào bên trong chăn, vội vàng nắm lấy chăn, trốn ở bên trong run lẩy bẩy.



Bên ngoài tiếng sấm từng trận, "Ầm ầm", cả bầu trời dường như muốn sập xuống.



Từ nhỏ Vỹ Dạ đã sợ sét đánh, tim đập nhanh không ngừng, cảm giác hô hấp muốn dừng lại.



Vốn cho là trận mưa lớn sẽ không kéo dài quá lâu, thật không nghĩ đến, trận mưa này xối xả vô cùng mạnh mẽ, khuya khoắt, tiếng sấm vẫn như cũ ầm ầm rung động.



Vỹ Dạ trốn ở trong chăn hơn hai giờ, có chút muốn đi nhà vệ sinh.



Nàng cắn răng, lấy dũng khí ló đầu từ trong chăn mền lộ ra một chút.



Trước hết lộ ra, chính là con mắt, đen như mực, hòa làm một với bóng đêm.



Nhưng mà đôi mắt vừa lộ ra, chỉ thấy một đạo tia chớp "Rầm" một cái, đánh vào trên cửa sổ, tiếp theo lại thêm một đạo sấm vang lên.



"A!" - Lâm Vỹ Dạ sợ hãi kêu lên, đầu nhét lại vào trong chăn.



Toàn thân phát run.



Nửa đêm một giờ.



Lan Ngọc ngồi ở trước bàn học, bực bội cắn đầu bút, "$&&@& Mẹ nó cái này giải như thế nào?!"



Nhìn bài tập Toán cả đêm, cầm đề mãi vẫn nghĩ không ra.



"Đồ chơi này học thì có ích cọng lông gì?!" - Lan Ngọc tức giận châm chọc, mặt đen lại kéo bài thi giống như phát tiết vo thành cục.



Chuẩn bị ném vào thùng rác, bỗng dưng dừng lại, trong đầu đột nhiên vang vọng hai chữ Lâm Vỹ Dạ nói, "SF"



Mấy chữ như vậy, từ trong miệng Lâm Vỹ Dạ nói ra, nhẹ nhàng, giống như không cần tốn nhiều sức.



Có lẽ nàng rất chắc chắn.



Nghĩ đến điều này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực vô cùng.



Kém quá xa.



Lan Ngọc chấp nhận số phận, một lần nữa mở bài thi ra, cầm lấy bút viết công thức tính toán lên giấy nháp nửa ngày, nhưng mọi thứ vẫn như cũ không ra được đáp án chính xác.



"Mẹ kiếp!"



Đột nhiên Lan Ngọc đứng bật dậy, cầm lấy bài thi, bước ra khỏi phòng ngủ.



Đi đến cửa phòng ngủ Vỹ Dạ đá cửa, "Lâm Vỹ Dạ cậu ngủ chưa?"



Trong phòng không có tiếng trả lời.



Lan Ngọc chau mày, đưa tay gõ, "Lâm Vỹ Dạ cậu ngủ chưa? Tôi hỏi cậu cái đề."



Vẫn không có đáp lại.



Lan Ngọc cúi đầu xuống, xuyên thấu qua khe cửa, phát hiện bên trong tối den, không có sáng đèn.



Chắc là ngủ rồi.



Cô bực bội gãi gãi đầu, "Tiểu nha đầu này bình thường không phải là ngủ rất muộn sao?"



Có nhiều lần Lan Ngọc nửa đêm xuống lầu uống nước, nhìn theo khe hở cửa phòng thấy bên trong vẫn sáng đèn.



Còn tưởng rằng mỗi đêm nàng đều ngủ trễ.



Lan Ngọc ngượng ngùng, cầm lấy bài thi, chán nản chuẩn bị trở về phòng.



Nhưng mà trong nháy mắt cô xoay người, đột nhiên nghe thấy trong phòng Vỹ Dạ hình như có giọng nức nở nhỏ nghẹn ngào.



Lan Ngọc ngẩn ra, bước chân đột nhiên dừng lại.



Cô quay đầu lại, con mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cố gắng nghe lại cẩn thận một chút.



Bên trong phòng im lặng yên tĩnh, cô nín thở, tập trung sự chú ý lắng nghe bên trong.



Còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, nhưng mà cẩn thận nghe lại, bên trong quả thật có tiếng khóc đứt quãng.



Là tiếng của Lâm Vỹ Dạ



Lan Ngọc đồng tử co rụt lại, dùng sức gõ cửa, "Lâm Vỹ Dạ cậu sao vậy? Mở cửa nhanh! Lâm Vỹ Dạ!"



Nghe thấy tiếng khóc của nàng, cô hoảng hốt không thôi. Theo bản năng cô vặn tay cầm, nhưng cửa phòng đã bị bên trong khóa lại.



"Lâm Vỹ Dạ! Mở cửa! Lâm Vỹ Dạ!" - Lan Ngọc đập nửa ngày, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng biến mất.



Lan Ngọc cực kỳ lo lắng, trước đây chưa từng sợ hãi như vậy.



Cô quay đầu lại thật nhanh, chạy đi tìm cái chìa khóa.



Tìm được cái chìa khóa, lại chạy nhanh về.



Cắm chìa khóa vào ổ, "Két" một tiếng, cửa phòng mở ra.



Trong phòng tối om, ngoài cửa sổ sấm sét vang dội.



Tia chớp chiếu sáng vào trong phòng,Lan Ngọc liếc mắt liền nhìn thấy một bóng người cuộn mình trên giường.



Ngực cô co rụt lại, lập tức mở đèn.



Căn phòng đột nhiên sáng sủa, hiện lên bóng người cuộn mình trên giường càng thêm rõ ràng.


Giày Lâm Vỹ Dạ cởi ở bên giường, trên giường, người trốn trong chăn đang lạnh run, có đè nén tiếng khóc truyền tới.



"Lâm Vỹ Dạ!" - Lan Ngọc lập tức cất bước đi đến bên giường, tay kéo lấy góc chăn, vén mạnh lên.



Vỹ Dạ trốn ở dưới chăn, thân thể co lại thành một cục nhỏ.



Chăn bị vén lên, nàng ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe qua một tia hoảng sợ.



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng sửng sốt.



Mặt Lâm Vỹ Dạ yếu ớt không còn chút máu, nhưng mà hết lần này tới lần khác đôi mắt xinh đẹp lại đỏ bừng, giống như là có thể nhỏ ra máu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt còn rơi nước mắt. Đầu tóc cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, tóc mai lộn xộn đáp ở trên mặt.



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ đột nhiên đau lòng.



Cô dè dặt ngồi xổm người xuống, theo bản năng cầm tay nàng lo lắng hỏi, "Lâm Vỹ Dạ cậu làm sao vậy?"



Vỹ Dạ kinh ngạc nhìn Lan Ngọc một hồi lâu, cuối cùng dần dần từ trong hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, mắt đỏ hồng nhìn Lan Ngọc, bộ dáng cực đáng thương, nhỏ giọng, "Tôi sợ..."



Lan Ngọc ngẩn ra, "Sợ cái gì?"



Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ lại là một tiếng sấm nổ.



"A!" - Lâm Vỹ Dạ sợ hãi toàn thân run lên, liều mạng lại chui vào trong chăn.



Lan Ngọc ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu được. Tiểu nha đầu này, hóa ra là sợ sét đánh!



"Lâm Vỹ Dạ cậu đừng như vậy!" - Lan Ngọc một tay kéo lấy Vỹ Dạ ngăn không cho nàng chui vào trong chăn.



"Cậu muốn ngạt chết chính mình sao?!" - Cô gầm lên, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt nàng, môi dán lên lỗ tai nàng, không ngừng trấn an, "Đừng sợ, Vỹ Dạ đừng sợ, có tôi ở đây, đừng sợ..."



Lâm Vỹ Dạ toàn thân phát run, nước mắt rơi xuống mặt.



Lan Ngọc cảm giác được Vỹ Dạ sợ hãi, đem nàng ôm chặt hơn, "Ngoan nào, đừng sợ..."



Lan Ngọc một bên trấn an, một bên nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng Vỹ Dạ



Không tiếng động trấn an, dịu dàng lại tràn trề sức mạnh.



Lâm Vỹ Dạ mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ của Lan Ngọc, vô ý thức ôm chặt thắt lưng Lan Ngọc, đôi mắt nhắm chặt, giọng nói run rẩy, "Lan Ngọc tôi rất sợ."



Trong lòng Lan Ngọc níu lại, giọng nói ôn nhu như mặt nước, "Không sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu."



Cái ôm của Lan Ngọc, giọng nói Lan Ngọc, mùi hương Lan Ngọc, đều dường như tràn trề sức mạnh. Dần dần,Lâm Vỹ Dạ chẳng còn sợ hãi.



Nàng khóc mệt, dựa vào trong lòng cô nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi. (Au: chị gái vẫn chưa đi vệ sinh 😳)



Sáng sớm hôm sau, thời thiết sau mưa sáng sủa, vạn dặm không mây. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.



Trên giường,Lâm Vỹ Dạ ngủ ở trong lòng Lan Ngọc, đầu gối lên cánh tay Lan Ngọc ngủ đến vô cùng an yên, khóe miệng tựa hồ còn khẽ cười.



Nhưng mà, Lan Ngọc lại là cả đêm không ngủ.



Làm sao có thể ngủ được? Cô gái cô thích nằm ở trong lòng cô, cô nhìn nàng, nhìn thế nào cũng không chán, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn có được.



Ánh mặt trời khẽ chiếu trên mặt Lâm Vỹ Dạ, làn da nàng vốn trắng nõn chiếu lên càng thêm óng ánh trong suốt, làn da tựa như trẻ con mới sinh, vô cùng mịn màng, mềm mại tựa như có thể nhéo ra nước.



Môi hồng phấn khẽ chu, xinh đẹp bóng loáng, hấp dẫn người muốn tới gần, gần thêm chút nữa, chút nữa...



Đôi môi xinh đẹp này, hôn lên, sẽ có cảm giác gì?



Nghĩ tới, cổ họng đột nhiên không khống chế được nuốt ực, trong lòng có một giọng nói không ngừng kêu: Hôn cô ấy, hôn cô ấy.



Nghe theo giọng nói nội tâm, Lan Ngọc chậm rãi hướng tới gần môi Vỹ Dạ



Lúc môi sắp dán lên,Lâm Vỹ Dạ đột nhiên tỉnh lại.



Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.



Nhưng hai người ai cũng không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ cần nhích lên phía trước một chút, môi hai người sẽ dán cùng một chỗ.



Lâm Vỹ Dạ đầu óc bên trong trống rỗng, nhưng lại không nghĩ tới việc đẩy Lan Ngọc  ra.



Nàng không có đẩy ra,Lan Ngọc  liền coi như ngầm thừa nhận.



Giơ tay lên, ôm lấy eo Vỹ Dạ , con ngươi thật sâu nhìn nàng, giọng nói hơi khàn khàn, nhẹ nói: "Lâm Vỹ Dạ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu..."







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top