Chương 5: Quỷ Môn Quan.
Đây là đâu? Thiên Mạn sa lười biếng mở con mắt hạnh mơ màng, vô thực. Nàng quờ quạng bàn tay trong không trung tựa như một hành động vô thức cùng tự chủ. Suy nghĩ, suy nghĩ nàng bỗng cảm thấy phi thường mâu thuẫn. Tất nhiên nàng chỉ nhớ một việc rằng nàng ' đã chết'. Nhưng là suy nghĩ này thực mâu thuẫn, nàng chết rồi sao lại có cảm nhận chân thực đến vậy?
- Ngươi tỉnh rồi?
* giật mình*
Đôi con ngươi bỗng trở nên hoảng hốt bởi nàng cảm nhạn được xung quanh nàng vẫn chỉ là một màn đen vô tận và chẳng hề có đến một bóng người. Vậy mà một luống khí mang theo nỗi sợ hãi về tử vong sâu sắc vẫn y nguyên chèn ép lồng ngực khiên Mạn Sa trở nên thực khó thở. Nàng biết rằng chỉ có những con người giết người không chớp mắt, lạnh lùng coi nhân sinh như cỏ rác, vương giả của đỉnh thi hài mới có thể tỏa ra khí tức như vậy. Cho đến nàng bây giờ cũng chẳng thể đạt đến đỉnh cao như vậy. Những người nàng sát máu có thể chảy thành sông, xương cốt chất thành đỉnh vọng sơn nhưng tuyệt đối không có một nhân mạng chết oan dưới tay nàng. Bọn chúng... nhưng là đều đáng chết.
Tất nhiên dù đối phương có hùng mạnh như vậy thì lại thế nào? Nàng không sợ, chết cũng đã chết một lần, chết thêm lần nữa vậy thì càng chứng minh Thiên Mạn Sa nàng vô cùng... ân! Là vô cùng phi thường! Dám hỏi có ai lại như nàng được chết hai lần hay không? Mà dù có thì ta cũng đách quan tâm. Thiên mạn Sa này tấm lòng từ bi trải dài tứ phương, ta cũng không ngại để người khác cùng phi thường. Nhưng mà nếu phải đánh với tên này thì nghe vẻ ba chữ: phi thường phiền. Không đánh là tốt! Nàng ổn định tâm tư mà nhàn nhạt lên tiếng:
- Giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh thì mau ra đây. Là Diêm vương thì mau đem ta kí sổ nhanh nhanh ta thật mỏi chân, còn nếu không phải thì cút đi ta cũng không rảnh. Còn không thì ta không ngại cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, ta đem ngươi đánh chết!
Vừa nói nàng cũng chính là vừa khinh bỉ bản thân không có tiền đồ. Chính mình căn bản đánh không lại hắn còn nói cái gì? Cơ mà đạo dức nghề nghiệp cùng nhân phẩm và mặt mũi không cho phép nàng nói vậy. Ta có thể nghĩ nhưng ngươi ko thể nói bởi chính ta còn không dám nói. Mặt mũi chính là như vậy rất quan trọng a! Khuôn mặt Như thi họa của nàng vẫn nhàn nhạt điềm tĩnh nhưng nội tâm đã xoay chuyển một ngàn tám trăm dặm.
Nhưng Mạn Sa căn bản không nghĩ đến người nào đó cứ muốn như vậy khiêu khích mặt mũi nàng. Thanh âm mang theo từng tia nhỏ nhất khôi hài cùng quỷ dị:
- Phải không? Hay là ngươi không đánh lại ta nên mới đem ta đuổi khéo? Yên tâm ta không ngại ngươi nói thẳng! Bởi ta biết rõ ta rất phi thường!
Thiên Mạn sa triệt để ngay người... Tên này... phải chăng biết đọc tâm? Nhưng cái chính làm nàng ngây người lại là: Tại sao một vật thể có thể như thế mặt dày? Đây có lẽ chính là một loại tài năng! Ân! Chính là một loại thiên phú dị bẩm!
Thanh âm đầy từ tính cùng quyến rũ đặc trưng của nam giới vừa vang lên thì quang cảnh lập tức biến ảo, sinh sôi vặn vẹo.
Màn đêm âm u biến mất thay vào đó là khung cảnh yêu dị ngập trong một màu đỏ của máu. Bầu trời một màu đỏ lựng xuất hiện những khe nứt đang đỏ xuống một thác máu thi thoảng còn nổi lên xương trắng. Thiên Mạn Sa lặng im không nói một lời bởi lúc này trong tai nàng vang lên hàng trăm vạn thanh âm ai oán, kêu gào, nỉ non, khóc lóc thống khổ. Dưới chân nàng là một biển hoa Mạn Châu Sa mọc lên từ hốc mắt đầu lâu, một biển hoa... tất cả đều mọc ra từ đầu lâu trắng. Và Mạn Sa tương đương nhận ra nàng đang đứng trên một biển máu bồi đắp từ bạch cốt. Nơi đây muốn bao nhiêu thê lương liền có bấy nhiêu thê lương, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị. Tuy nhiên nó lại phù hợp với nàng, với toàn bộ khí chất của nàng. Giờ khắc này nàng không phải là môt linh hồn tiến vào quỷ môn mà giống như một bậc vương giả của chúng ma quỷ. nàng dung nhập nhưng không nhạt nhòa, hài hòa nhưng vẫn nổi bật.
Nếu để nàng nhận xét thì nàng chỉ có thể bình xét thì nơi này nàng sẽ cho A+ . Mỹ, phi thường mỹ.
- Sao lại im lặng như vậy? Ta biết là nhà ta đẹp nhưng cũng không cần lặng im như vậy a?
Mặt dày, quá mặt dày. Nếu không phải nàng được mệnh danh là cơ mặt liệt thì đảm bảo nàng cũng không ngăn được khóe miệng co giật.
- Đẹp đẹp! Rất đẹp, rất dễ nhìn. Ngươi rất có phong cách cũng rất biến thái. Ngày ngày nghe nhiều như vậy người kêu gào có lẽ thiên hạ cũng chỉ có ngươi này một người thẩm mỹ.
Nàng là ai chứ? Nàng đã từng bò từ biển xác thối mà ra nhưng cũng phải khâm phục khiếu thảm mỹ của tên này.
- Phải không? Mà ngươi không kỳ quái ta là ai sao? Bổn tọa thực thương tâm. Để mặc mọt đại mỹ nam như vậy bỏ lỡ chính là phạm vào trọng tội!
Tên nam nhân đối diện ma mị mà nở nụ cười làm nàng không tự chủ mà liên tưởng tới nụ cười của Tự Lãnh. Điều đó cũng làm nàng không ngăn dược mà nổi lên vài phần chán ghét. Nhưng kỳ thực chán ghét thì chán ghét nhưng nàng cũng lờ mờ biết được tên này thân phận. Mặt ngài cười nhưng trong không cười chính là cái nguy hiemr nhất đối thủ. Cùng hắn dối nghịch xem như mất thẻ cơm. Biết đâu tên này là diêm cương lão nhân, nhân gia hạ một đạo chỉ liền đem nàng hồn đánh cái vỡ vậy thì liền không phải chết mà là biến mát nha? Này không được, ta chết hai lần là vinh quang nhưng chết rồi mà còn biến mất thì phải hay không đòng dạng với lũ cẩu tặc? Suy cho cùng thì mặt mũi là phải giữ nhưng mạng thì không thể mất.
- Tò mò, không tò mò thì sớm muộn ta cũng biết, bởi ngươi căn bản sẽ nói cho ta biết!
Nàng đánh cược tên này là cái chiếm hữu cao bản tính, ngươi càng xuống nước, hắn càng phiền chán, càng sớm đem ngươi cho oanh tạc. Thiên mạn Sa đang âm thầm chắp tay cầu nguyện đến điên cuồng: Bồ tát hiển linh, mấy năm nay ta làm người tương đương thiện lương, cha mẹ mất sớm, cô nhi từ nhỏ, yểu mệnh chết sơm, thê lương vạn phần, phù hộ độ trì cho ta một lần này đánh bạc toàn thắng a!!!
Quên nói, nàng bản thân là tương đối vẹn mỹ, nhiệm vụ trên cơ sở chưa từng thất bại duy chỉ có một lần.... đó là lần vào casio... Nàng thua trọn vẹn 1 ức tất nhiên 1 ức so với tài sản của nàng không đủ để nàng sạt nghiệp cơ mà mất 1 ức ai lại không đau? Đều là tiền cả a? Từ đó về sau liền những nhiệm vụ liên quan tới đánh bạc, chúng nhân không tự chủ đều muốn đem nàng đá ra xa... ó lẽ vì thế nên lần này bố tát thương tình đem nàng vận may đưa lên cao vọt.
Hắn ta vừa cười vừa nói âm điệu tăng thêm vài phần yêu nghiệt.
- Như ngươi mong muốn, ta là Huyết Vô, là hoàng tuyền chi chủ. Đây là Địa ngục, nơi ta và ngươi đang đứng chính là quỷ môn quan. Bước qua này môn, ngươi chân chính gia nhập địa ngục, bắt đầu quá trình thụ tội đầu thai.
Hắn ngừng một chút, tỏ vẻ chán nản nhưng thanh âm không mang theo sát khí mà mang theo một chút thưởng thức cùng đưa đám lại nói:
- Thực tế tâm tình bản tọa bây giờ vô cùng không vui. Nha đầu, bất mãn của ngươi quá lớn khiến ta không thể đem ngươi nét vô nơi này. Không những thế vì bất mãn của ngươi mà nơi đây cũng hỏng luôn rồi, hay nói cách khác... 'Hắn dột nhiên ngừng lại rồi than thở' ngươi chính là phá nhà của ta nên ta không thể cho ngươi siêu thoát. Nếu không ta liền chính là lỗ nặng. Vì vậy ngươi có hai con đường...
Nàng nhếch môi cười đến thật rạng rỡ trong lòng lại cảm khái vạn phần: ta thắng! Cảm tạ bồ tát, cảm tạ vong linh hoàng tuyền, cảm tạ phụ mẫu thân sinh, cảm tạ chư lão bằng hữu... rồi ném cho hắn cái ánh mắt khinh thường. Cái lão yêu nghiệt này còn muốn đem nàng đùa giỡn.
- Ngươi là chủ địa ngục, địa ngục dễ hỏng như vậy thì thật đúng là xuống dốc không phanh nha! Hai con đường, mau nói luôn đi.
- Phải! Chính là xuống dốc rồi! Trước ngươi cũng đã có hai người khác như vậy nên cái nhà ta cũng bị hư tổn không nhỏ. Mới qua mười năm mà lại xuất hiên một trường hợp nữa! Thật đúng là ba cái người kỳ quái... Con đường thứ nhất, ngươi là cô hồn dã quỷ sau trăm năm tiến nhập ma giới mãi mãi không thể siêu sinh!
Nàng vểnh tai lên nghe tỏ vẻ tiếp thu, đúng lúc nhanh chóng bắt được cái trọng tâm:
- ba người? Ngài không ngại lại đem sự tình nói cho rõ ràng?
- Ngươi thực muốn biết? Vậy ta liền nói cho ngươi nghe!
Huyết Vô hất mái tóc đen nhánh dài đến chạm nằm uốn lượn trên nền nước thần bí cười tủm tỉm bay đến gần lỗ tai nàng như muốn đem một cái bí mật thỏ thẻ. Hắn ngắm nghía thái độ vô cùng hiếu kỳ của nàng, ánh mắt lóe lên một ít công thành đại cáo mà nhấn mạnh: Thiên cơ bất khả lộ! Ha Ha Ha Ha!
- Vô sỉ! - Mạn SA trừng mắt tức giận... Nàng còn tưởng đại ma đầu này thực có ý tốt. Tại sao tự nhiên ta lại dễ như vậy bị lừa? Hừ hừ, có lẽ vận may đem thiêu hết rồi! Ta làm người... không làm ma cũng thật không dễ dàng.
Huyết vô quay lưng lại tránh cho nàng nhìn thấy sắc quan ảm đạm, buồn bã của hắn. Nha đầu a... Này liền để ngươi chân chính tìm hiểu đi thôi. Hiện tại ngươi... còn chưa đủ... xa xa chưa đủ. TA không thể để ngươi cứ như vậy dễ dàng tan biến. Ổn định cảm xúc về sau, hắn lại như cũ không nghiêm túc xoay người nhìn Mạn Sa đầy khiêu khích cùng mỵ hoặc khiến nàng chân chính muốn ói.
- Còn con đường thứ hai?
- Con đường thứ hai.... Này thực không dễ dàng... nếu ngươi chọn con đường đầu tiên, vậy ta liền xét ngươi để ta vui vẻ liền hảo hảo đem ngươi bảo tồn làm cái linh thể, chí ít không cần nhập ma... tất nhiên ngươi phải ở lại đây bồi ta.
Mạn Sa như ngửi thấy mùi mờ ám. Người ta nói giác quan thứ sáu của phụ nữ trong những lúc Thế này là phi thường mạnh mẽ!
- Không cần. Ngươi liền nói tiếp, ta tự nhiên sẽ hảo hảo lựa chọn một hồi.
- Một cái cứng đầu nữ hài tử. Ngươi liền chờ.
Thân ảnh hắn bỗng nhiên biến mất, tan vào hư không để nàng một mình nhàm chán nghịch ngợm đem cái này khung cảnh nháo đến đủ kiểu. nàng đem nguyên một biển hoa cắt trụi không còn một mảnh duy chỉ để lại một vùng hoa hình trái tim ngay ở giữa cùng dòng chữ... cũng được làm từ hoa: Huyết Vô - Tuyệt đại mỹ nữ! HA! Giám đem ta trêu đùa, xem ta có chơi chết ngươi hay không.
Một lát sau, bóng ảnh yêu nghiệt phá vỡ hư không hiện ra mang theo một sự mệt mỏi đến khó tả nhưng ẩn dấu rất nhanh. Huyết vô đang tìm kiếm bóng hình nữ hài nào đó thì hắn phát hiện này một tràng cảnh. Phải hay không nhưng quầng trán hắn liên tiếp chảy xuống ba cái hắc tuyến dài thật dài, tựa hồ có thể chảy thành suối. Hắn gằn giọng quát:
- Nha đầu thối! Ngươi giám phá nhà ta!!
Thiên Mạn Sa đứng giữa khóm hoa trái tim cười khanh khách: HA ha ha ha! Bốn tiếng này ta toàn vẹn trả cho ngươi. Tôn kính quỷ vương các hạ!
Huyết vô dường như muốn hộc máu nhưng có gắng kìm hãm gằn giọng:
- ngươi không sợ ta đem ngươi đánh nát à?
- không sợ! Bởi ngươi thực có vẻ hao nhiều công sức như vậy mà lại đem ta đập chết thì không phải uổng công rồi sao? Hơn nữa một mỹ nữ như tao, tin tưởng ngươi cũng biết bỏ mặc mỹ nhân là một cái trọng tội!
- Ngươi....
Huyết Vô triệt để minh bạch, nha đầu này là một cái ác quỷ hợp đến ko thể hợp cách hơn. Phải chăng hắn nên đem nàng chiêu làm thủ hạ? Không không được, tuyệt không thể đem cái hố đen này đặt bên cạnh nếu hắn không muốn ngày ngày phải hộc máu. Hơn nữa hắn không nỡ...
- Thôi thôi, coi như ngươi lợi hại. Con đường thứ hai chính là ta đem ngươi quăng di cái khác thế giới để ngươi tiếp tục sống cho tới khi tiêu trừ bất mãn. Chỉ có như vậy lúc ngươi chết đi mới có thể đầu thai. Tuy nhiên Ta bây giờ chính xác như ngươi thấy vô cùng suy yếu nên không còn khí lực. Vừa nãy ta đã đem một cái linh hồn tự nguyện thay ngươi trả giá trở thành cô hồn để ta giúp ngươi tiếp tục sống. Ngươi nhưng minh bạch hắn: Lãnh Tự.
Thiên Mạn Sa ngây người giờ khắc này nàng còn sót lại nỗi thống hận Lãnh tự triệt để tiêu trừ. Nàng đã nói nếu được sống lại sẽ đem hắn cứu rỗi nhưng xem ra mình này sống lại một kiếp lại đem hắn cơ hội tiêu thất.
- Ta minh bạch. Ta sẽ không phụ hắn này tâm huyết, ta chọn đệ nhị lộ tuyến.
- Còn một việc nữa, quá trình ta đem ngươi đưa đi nhưng vạn phần thống khổ. Thậm trí có lẽ sẽ khiến ngươi tiêu vong. Ngươi nhưng không đổi ý?
Huyết Vô trầm ngâm thật lâu mới nói được mấy câu. Con mắt phượng của hắn nhắm lại. Giữa mi tâm hiên lên một đóa Mạn Châu Sa yêu kiều quyến rũ. Hắn từ sâu trong nội tâm vẫn luôn mong nàng đổi ý. Hắn không muốn một lần lại một lần thấy nàng từ từ diệt vong. Nhưng hắn minh bạch này nha đầu dù có bao nhiêu lần lâm vào bể khổ thì nàng vẫn như vạy cứng đầu. Kỳ thực ba người mà hắn nói... có lẽ không hẳn là ba người.
- Ta không đổi ý.
Hắn thở dài mở mắt nhìn nàng chăm chú. Mái tóc bạch kim dài chấm gót của nàng bay phất phơ trong gió trông rất đẹp mắt. Nước da trắng như dương chi bạch ngọc, môi mỏng kiều mị đỏ như máu. Đăc biệt con mắt hạnh xanh như làn thu thủy trong suốt tựa gương lại sâu tựa giếng cổ kiên định nhìn thẳng hắn làm hắn bất giác rung động. Nguyện theo nàng, theo nguyện vọng của nàng. Vì nàng ta sẽ làm hết thảy.
- Ngươi qua đây.
Hắn vẫy Mạn Sa lại gần vẽ một cái đò án nên mi tâm của nàng trong khi nàng lại không biết đó căn bản chính là một nửa cái sinh mệnh của hắn mà chỉ dơn giản tưởng hết thảy chỉ là cái quá trình.
- Cái này sẽ bảo đảm cho ngươi. Ngươi đi liền trầm mình xuống biển máu này, một đi đừng lưu luyến, ta sẽ đem vách thế giới mở rộng đưa ngươi tiến tới thời không loạn lưu. Hết thảy còn lại là phụ thuộc vào ngươi, vào ngươi tâm cảnh. Được rồi! Ngươi đi đi. Chỉ cần không hối hận là được!
Hắn vừa dứt lời thì nàng liền nhảy xuống không liếc nhìn hắn thêm một lần nào nữa. Hắn sững người rồi chợt lẩm bẩm một mình '' Nàng lại đi, quá hai kiếp, chưa một lần ta níu được đôi tay nàng..."
Tuy có một điều duy nhất hắn chưa có tự mình nói ra rằng cho dù nàng chết trước khi tiêu trừ uất hận thì Huyết vô hắn cũng nhất định không để nàng tiêu thất... Cho dù hắn có trả giá bằng chính mạng mình. Đúng vậy... chỉ cần nàng còn sống... thì hết thảy đều còn hy vọng, hết thảy những gì hắn làm đều có ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top