Chương 13 - 14 - 15

Chương 13

Đang lúc ăn cơm tối, bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, Thẩm Hi vội đặt bát đũa xuống đi mở cửa, mới mở cửa đã giật mình. Thì ra ở ngoài cửa không chỉ có một người mà là một đống người, nói đúng ra, là một nhóm thư sinh nhã nhặn đang đứng ở đó.

Mọi người thấy có người ra mở cửa, lại là một tiểu nương tử xinh xắn, không khỏi mỉm cười, nâng lễ chào nàng. Thẩm Hi vội đáp lễ, lễ phép hỏi: "Chào các vị tiên sinh, không biết các vị đến hàn xá có việc gì?". Đứng đầu là một thư sinh trẻ tuổi tuấn tú tầm mười bảy mười tám, nói: "Tiểu sinh có lễ, xin hỏi tiểu nương tử, nhà ta làm nghề nghiệp gì?"

Thẩm Hi dù thắc mắc không biết sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Tiểu phụ nhân bất tài, chỉ mở một sạp bán cháo nhỏ mưu sinh". Nàng chưa dứt lời, nhóm thư sinh đã bàn tán với nhau: "Đúng là bán cháo thật, Thanh Hiên huynh quả là tài cao, cái này cũng đoán được". Thư sinh Thanh Hiên kia cất cao giọng: "Không dám tự cao, chỉ là ta đã từng mua cháo bát bảo ở sạp của vị tiểu nương tử này mà thôi, nay nhìn thấy câu đối này liền nghĩ đến".

Lại có một thư sinh khác hỏi: "Xin hỏi loại cháo này sao có tên là bát bảo vậy?". Không đợi Thẩm Hi trả lời, thư sinh tên Thanh Hiên kia đã thay nàng trả lời: "Loại cháo này được tiểu nương tử cho thêm tám loại nguyên liệu là hạt cao lương, gạo tẻ, gạo nếp, hạt kê, đậu đỏ, đậu xanh, táo tàu, lạc nên được gọi là cháo bát bảo".

Các thư sinh đều khen: "Cho thêm nhiều đồ như vậy chắc vị rất ngon, không biết chỗ bán cháo của tiểu nương tử ở đâu?" hay: "Vị nương tử này, có thể dọn sạp đi bán cạnh Bác Sơn học viện ở Nam Lương thành được không, cơm canh bán trong học viện không khác gì cám lợn cả", "Tiểu nương tử ngươi bán cháo ở đâu, tiểu sinh nhất định sẽ đến cổ vũ"....

Thẩm Hi nghe các thư sinh mồm năm miệng mười nói chuyện, có chút lúng túng, họ có việc gì mà đến trước cửa nhà nàng thảo luận chuyện này vậy? Còn giúp nàng tuyên truyền cháo bát bảo? Hay việc buôn bán của nàng ra vấn đề gì?

Cuối cùng vẫn là vị thư sinh thanh hiên kia đáng tin, ho nhẹ một tiếng, quay ra bảo mọi người: "Được rồi được rồi, các vị, chúng ta nên nói chuyện chính. Câu đối của nhà vị tiểu nương tử này, khí thế bàng bạc, khoáng đạt bao la, theo ý của tiểu đệ, liễn đối khôi thủ năm nay của Tây Cốc trấn chính là đôi này!". Mọi người đều phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tiểu đệ (ngu huynh) cũng đang có ý đó!"

Đến giờ Thẩm Hi mới vỡ lẽ, thì ra nhóm người này đến để bình chọn ra câu đối, xem tình hình này, câu đối mà Lý lão tiên sinh viết cho nhà mình đoạt được giải nhất rồi. Thư sinh Thanh Hiên kia vẫy tay, một tiểu đồng bưng lên một hộp lễ, đưa đến trước mặt nàng.

Thẩm Hi không nhận, nghi hoặc nhìn về thư sinh: "Đây là có ý gì?". Thanh Hiên giải thích: "Vào mùng Một tháng Giêng hàng năm Bác Sơn học viện chúng ta sẽ bình chọn ra câu đối xuất sắc nhất, mấy người tiểu sinh đây chịu trách nhiệm bình phán tròn Tây Cốc trấn. Khôi thủ của mỗi trấn, không kể là người viết hay nhà dán đều được tặng một phần hạ lễ, năm nay là câu đối của nhà tiểu nương tử đạt được khôi thủ, đây là một phần lễ mọn, kính xin tiểu nương tử nhận lấy. Mặ khác, mong tiểu nương tử báo cho bọn tiểu sinh câu đối này là do vị đại gia nào viết?"

Thẩm Hi không do dự nhận lấy hộp lễ, cười nói: "Đôi câu đối này chính là Lý Trinh Lý lão tiên sinh viết". Các thư sinh im bặt, mỗi người biểu cảm khác nhau, có hoài nghi, có gật gù, có bình tĩnh, cũng có người ngưỡng mộ, có người suy nghĩ sâu xa...

Ngược lại, thư sinh Thanh Hiên hào sảng cười nói: " Quả nhiên là gừng càng già càng cay, tài hoa của Minh Trang Công tiền bối vẫn là khiến chúng ta xa không bì kịp. Chư vị, giờ chúng ta đến quý phủ của tiền bối thỉnh giáo được không?". Các thư sinh đều gật đầu đồng ý, đoàn người lại náo nhiệt thảo luận mà phía nam đi xa dần.

Thấy họ đã đi xa, Thẩm Hi mới đóng cửa, cầm cái hộp vào nhà. Mới vào đến phòng, nàng đã vui vẻ khoe ra: "Người mù này, đúng là may mắn đầu năm, điềm tốt cho năm nay đây, câu đối mà Lý lão tiên sinh viết cho nhà chúng ta thế mà được giải nhất toàn trấn đây, được một đám thư sinh trong thư viện tặng một hộp lễ. Hắc hắc, không biết trong hộp là cái gì đây, mong là không phải văn phòng tứ bảo, nếu là phải thì ta chả dùng được...". Thẩm Hi miệng nói tay làm, đã mở bung cái hộp ra. Sau đó nàng thập phần phiền muộn, đúng là văn phòng tứ bảo thật. Dù những đồ này chất lượng rất tốt nhưng nhìn lại, nàng là một người bán cháo, những thứ này hoàn toàn vô dụng!

Thẩm Hi dứt khoát đóng cái hộp lại, để sang một bên, nghĩ thầm dù sao câu đối cũng là Lý tiên sinh viết, thôi thì đợi mấy ngày nữa mang đi tặng cho ông ấy vậy.

Ngày mùng hai Tết, đúng là ngày thăm người thân, bạn bè, tiểu tức phụ về nhà ngoại. Thẩm Hi không có thân thích nào ở đây, nhưng cũng có hai nhà bằng hữu. Nàng mang lên đồ lễ đã chuẩn bị sẵn, trước tiên đi đến nhà Tôn đại gia. Hôm nay Tôn gia rất náo nhiệt, hai khuê nữ gả chồng đều trở lại, Thẩm Hi không nán lại lâu, chỉ đặt đồ lễ xuống, chuyện phiếm hai câu rồi cáo từ. Nhà thứ hai nàng đi là nhà Vương thư lại, lúc trước nếu không nhờ ông ấy giúp đỡ có lẽ nàng đã không dễ mua được nhà và làm hộ tịch như vậy. Thêm nữa, gây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với quan phủ cũng rất cần thiết.

Lễ mừng năm mới Thẩm Hi tặng Vương thư lại được nàng chuẩn bị tỉ mỉ, không hoa lệ nhưng lại đáng quý, Vương thư lại cười nhận lấy, vẫn cùng Thẩm Hi nói chuyện trong chốc lát, đến lúc có khách đến, Thẩm Hi mới đứng dậy cáo từ. Vương thư lại vẫn muốn Thẩm Hi nán lại ăn cơm nhưng nàng biết đây chỉ là lời khách sáo, liền nhẹ nhàng khước từ.

Đêm đó trời mưa tuyết, bầu trời phủ đầy tuyết lông ngỗng cả đêm, đến sáng ra vẫn chưa ngừng. Đến lúc Thẩm Hi dậy nấu cơm, tuyết đã rơi dày đến mức chắn ứ ở cửa không đẩy ra được. Nhìn lớp tuyết dày qua cửa sổ, Thẩm Hi thở dài, trong đầu lóe lên ý nghĩ đầu tiên không phải là đắp người tuyết mà là tuyết lớn như vậy, không biết có người bị chết rét không?

Nàng đã đến nơi này lâu như vậy, còn làm việc buôn bán ngoài đường phố, có thể nghe được đủ loại tin tức bát quái. Trong lời tán gẫu giữa khách hàng, Thẩm Hi đã sớm nhận biết được bản chất của xã hội này, vẫn có nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nàng cũng biết trên đời này có rất nhiều khất cái (người ăn xin) không có nhà cửa, tất nhiên cũng hiểu được thời tiết như vậy sẽ lấy đi rất nhiều mạng người.

Thẩm Hi không thể nào quên được ánh mắt hâm mộ khát vọng của tức phụ Quách gia khi thấy nàng mặc chiếc áo bông mới tinh, vì lúc nàng ta thành thân, cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều không thể lo được cho nàng một thân áo bông mới tinh mà chỉ là chiếc áo vải mới ở ngoài, lớp bông nhồi bên trong là bông cũ.

Thẩm Hi cũng nhớ rõ lần đầu mẹ chồng Thúy Cô đến chơi nhà nàng, vẻ mặt kích động của bà khi nhìn thấy bộ chăn bông mới tinh trên kháng. Vì cả đời bà cũng không được hưởng đến chăn ấm đệm êm như vậy, chăn nhà bà đều nhét đầy vụn vải, đầu sợi, rơm rạ, nặng trịch mà lạnh buốt.

Cùng những nhà nghèo, cả nhà nằm trong ổ rơm cho đỡ lạnh, sưởi ấm cho nhau, người lớn mặc áo da thú rách rưới, những đứa trẻ chỉ phải nằm trong ổ rơm suốt ngày, tay chân nhỏ bé bị rét lạnh đến tím tái, nứt nẻ....

(T nhớ đến câu chuyện Nhà bác Lê của nhà văn Thạch Lam, hồi đó đọc đến đoạn cuối của truyện mà ứa nước mắt...)

Nghĩ những chuyện này, Thẩm Hi bỗng cảm thấy tự dưng mình trở nên đa sầu đa cảm không giống kiếp trước. Trong kiếp trước, nàng có cuộc sống sung túc, chưa phải chịu gánh nặng cơm áo gạo tiền mưu sinh nên trong đầu toàn là ý nghĩ hưởng lạc vui chơi, giờ nghĩ lại, rất nhiều phiền não khi đó đều là vớ vẩn, không đáng nhắc đến. Bây giờ, nàng lăn lộn kiếm sống vất vả, những suy nghĩ bi thương vớ vẩn của đời trước đã biến mất sạch sẽ, không biết tự lúc nào, nàng trở nên lạc quan kiên cường lên rồi....

Thì ra, chính mình đã từ từ gia nhập vào thế giới này, thích ứng dần với nhịp sống nơi đây, được thế giới này tiếp nhận...

Thẩm Hi đứng bên cửa ngẩn người một lúc lâu, mới sắp xếp lại suy nghĩ bay xa hàng dặm của mình. Mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, không ăn sáng thì bụng sẽ đói. Nàng dùng sức đẩy ra cửa bếp: xông vào nhà bếp như tướng quân xông lên chiến trường: Mấy hôm nay ăn thịt ngấy rồi, sáng nay ăn cháo!

Đến mười lăm tháng Giêng mới coi như qua hết Tết. Mấy hôm nay Thẩm Hi không vội bày quán mà ru rú trong nhà làm hai cái gối đầu từ vải vụn, ruột gối nhét đầy vỏ kiều mạch. Đến tối ngủ, nàng lấy một cái đưa cho người mù, đang định lấy cái nữa cho mình, người mù đã duỗi tay ra đợi nàng gối lên. Thẩm Hi mừng thầm, xem ra trong vòng mấy tháng này không chỉ có nàng quen thuộc mà người nam nhân bên cạnh cũng đang thích nghi dần đây.

Thẩm Hi vui mừng quăng cái gối của mình sang một bên, gối lên cánh tay người mù, quả nhiên vẫn là gối này tốt nhất, cứng mềm vừa phải, lại còn ấm áp, tốt hơn gối đầu bằng kiều mạch nhiều.

Trong suốt những ngày Tết, Thẩm Hi chưa mở hàng, muốn ăn gì thì làm cái đó, ăn rồi ngủ ngủ dậy ăn, chừng mười ngày trôi qua mà nàng cảm giác mình như béo lên một vòng, cả người mù cũng vậy, được nàng chăm bón béo tốt mấy cân thịt, cánh tay nàng gối lên cũng thoải mái hơn. Thẩm Hi rảnh rỗi không việc gì, bèn đem việc trêu đùa người mù ra làm chuyện thường tình, không có việc gì bèn cầm tay hắn nhéo nhéo, trộm hôn cái lên má... khiến người mù thói quen các chiêu nàng tập kích, dù Thẩm Hi có xáp lại cũng không giật mình như lúc đầu.

Ngày mười lăm tháng Giêng là tết Nguyên tiêu, không chỉ phải làm bánh trôi mà còn làm cả đèn lồng. Ở đây Tết Nguyên tiêu là ngày tết quan trọng sau Tết Nguyên đán, vừa đến ngày mười ba mười bốn trên đường đã bày bán không ít đèn lồng. Thẩm Hi vốn muốn mua một hai cái đèn lồng để đối phó là được, nhưng Thúy Cô bảo hoa đăng phải do chính tay mình làm mới thú vị.

Thúy Cô dù người hơi thô kệch tráng kiện nhưng lại rất khéo tay, nan tre trong tay nàng uốn dẻo, gập lại một chốc đã thành một chiếc hoa đăng, giấy hồng dán sát vào khung, trông rất đẹp mắt. Thẩm Hi dù cũng làm được nhưng tay nghề không bằng Thúy Cô, về sau nàng chỉ đành buông tay, lấy mấy chiếc của Thúy Cô làm mang về treo dưới mái hiên và ngoài cổng.

Theo phong tục của nơi đây, ngày mười lăm treo đèn lồng, cửa lớn không được đóng, nên khi đến ngày mười lăm, Thúy Cô đến rủ nàng đi ngắm hoa đăng, nàng bèn từ chối, nếu nàng đi thì trong nhà chỉ còn mỗi người mù, nàng không yên tâm.

Ăn xong bánh trôi, Thẩm Hi ngồi lên kháng, bóc quả quýt đút từng múi cho người mù, đợi hắn ăn xong, bèn cầm một đoạn thân cao lương với sợi chỉ, lấy vỏ cam rỗng làm thành từng chiếc đèn lồng nhỏ. Nàng lại cầm một ngọn nến ra cắt làm mấy đoạn, đốt lên rồi đặt vào trong đèn, xách mấy chiếc đèn nhỏ này ra ngồi ngoài bậc cửa. Có đứa trẻ đi ngang qua, nàng liền cười tủm tỉm tặng cho một chiếc đèn, những chiếc đèn lồng nho nhỏ đáng yêu hấp dẫn một nhóm tiểu hài tử đi ngang qua, chúng ríu rít vây quanh nàng, để xin nàng một chiếc đèn mà miệng ngọt như mía lùi, con có mấy đứa dễ thương thơm nàng mấy cái, khiến Thẩm Hi vui đến không khép miệng.

Thẩm Hi dứt khoát mang hết quả quýt còn lại trong nhà ra, bóc lấy múi quýt cho bọn nhỏ ăn, còn vỏ cam làm thành đèn lồng nhỏ, vừa được ăn lại được chơi, bọn nhỏ đều mừng đến quên cả đi chơi, vui sướng vây quanh Thẩm Hi, đợi đến lúc người lớn trong nhà tìm đến mới lưu luyến mà đi về.

*Chú thích:
Văn phòng tứ bảo: Bốn loại đồ dùng quý trong thư phòng ngày xưa, gồm: Bút, mực, nghiên mực và giấy.

Chương 14

*Note: Từ chương này, sẽ đổi cách để tên nam chính, vì tgia cho a ấy hiện rõ nét r, chưa có tên riêng nên t sẽ để là "Người mù" vậy.

Bọn nhỏ đi rồi, Thẩm Hi cũng đóng cửa vào nhà.

Giúp Người mù rửa tay rửa mặt, nàng lại đổ bột đánh răng vào mảnh vải, chà răng giúp hắn, làm xong, Thẩm Hi cũng đánh răng rửa mặt một cái rồi thổi tắt ngọn nến, chui vào trong ổ chăn.

Người mù đã nằm sẵn trong chăn, bị đôi tay lạnh lẽo của nàng chạm vào một cái, lạnh đến giật mình. Thẩm Hi nghĩ ra ý xấu, đưa đôi tay lạnh buốt của mình thò vào dưới áo hắn, đặt lên xương sườn. Người mù không phòng bị, sợ đến kêu một tiếng, đưa tay ra định bỏ ra tay Thẩm Hi.

Thẩm Hi cầm lấy tay hắn, tựa đầu vào lồng ngực Người mù, một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Người mù, chúng ta sinh một đứa bé đi, được không?". Người mù không để ý đến nàng cầm tay mình, không có phản ứng nào.

Thẩm Hi buông tay ra, cởi từng y phục của hắn. Người mù nắm chặt tay, sau đó lại từ từ buông ra, vẫn lẳng lặng nằm yên để Thẩm Hi cởi áo. Thẩm Hi cũng cởi bỏ y phục của mình, rốt cuộc hai con người mấy tháng nằm chung một ổ chăn cũng lõa thể tiếp xúc. Thẩm Hi nằm lên trên, thân thể ấm áp của Người mù khiến tim nàng đập nhanh hơn. Tay nàng đặt lên đỉnh đầu Người mù, ngón tay xuyên vào mái tóc của hắn, mềm nhẹ xoa, sau đó xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Đau đớn từ hạ thân truyền đến, Thẩm Hi bất ngờ. Thân thể này, vẫn là xử nữ...

Nhưng lập tức nàng nghĩ tới bộ dạng lam lũ của Người mù lúc mình mới đến, có lẽ phía trước chủ nhân của thân thể này chán ghét Người mù nên mới không chịu viên phòng với hắn đi. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi cũng bình tĩnh lại, cảm giác vui sướng dâng lên.

Hắc hắc, Người mù chưa biết mùi đời, việc này quá tốt rồi, quá tốt, vậy là cả người hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều thuộc về nàng.

Thẩm Hi vui đến quên cả đau, vươn người hôn lên môi Người mù, hết hôn lại hôn.

Nàng vốn nghĩ Người mù cả ngày ngồi trên kháng sẽ không khỏe đến đâu, nhưng không ngờ hắn lại kéo dài bền bỉ như vậy, hơn nữa hắn rất bình tĩnh, có mấy lần Thẩm Hi cảm giác được hắn mau đến, nhưng lúc đó hắn sẽ dừng lại trong chốc lát, chờ qua một lát mới tiếp tục tiến công.

Vì vậy Thẩm Hi vượt qua đêm đầu vừa thống khổ vừa khoái hoạt.

Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Hi cảm giác phía dưới có chút đau nhức, nhưng tâm trạng nàng vui sướng phi thường. Nàng bỏ qua chút đau đớn kia, kéo mặt Người mù lại hôn một cái, cợt nhả trêu chọc: "Mọi người đều nói tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi, đúng vậy thật, hắc hắc, xem ngươi không nói một lời mà trên giường lại lợi hại ghê". Lời nói đáng thẹn đến đỏ mặt, Thẩm Hi ỷ vào hắn không nghe được mới dám nói ra, nếu hắn mà nghe được, nàng đánh chết cùng không thốt nổi một lời.

Thẩm Hi vốn định hôm nay bày quán bán hàng, nhưng không ngờ hôm qua ngủ muộn, qua nửa đêm không dậy nhóm được lò nên hôm nay không mở hàng được. Nàng thấy trời vẫn chưa sáng hẳn, định ngủ bù thêm lát nữa, thấy Người mù định dậy, lặng lẽ ôm lấy hắn từ sau lưng, dựa ngực vào lưng hắn, ý xấu mà cọ cọ.

Thân hình Người mù cứng đờ, ngây người chốc lát, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo mặc vào, không để ý đến Thẩm Hi. Nhưng nàng muốn hắn nằm lại ngủ tiếp cùng nàng, tất nhiên sẽ không thả cho hắn đi, hai tay dùng sức kéo hắn lại, đè hắn xuống giường, sau đó nằm vào trong lòng hắn, dí dỏm nói: "Ăn xong rồi định chạy sao, tướng công, làm nam nhân là phải có trách nhiệm. Nương tử ta đây còn không còn chưa muốn tỉnh, chàng liền cùng ta nằm thêm chốc lát đi". Thẩm Hi nói xong, lại cảm thấy xưng tướng công nương tử gì đó thật không tự nhiên, không thoải mái như ông xã bà xã nàng gọi chừng mười năm, nói thầm "Tướng công nương tử, nghe cứ quái quái"

Mặc kệ tự nhiên hay không tự nhiên, cơn buồn ngủ lên rồi, Thẩm Hi híp mắt ngủ tiếp, có lẽ là tối hôm qua quá mệt hay sao mà một lát sau nàng đã ngủ mất.

Đến lúc tỉnh lại, Thẩm Hi kinh ngạc một phen, Người mù vẫn đang nằm ngủ cùng nàng. Vì nếu như lệ thường mọi hôm thì lúc này hắn đã dậy ngồi ngay ngắn rồi. "Hắc hắc, lên giường sau cái gì cũng tốt, cả Người mù cũng từ bỏ thói quen rồi. Hừm, khả năng điều giáo thêm người này không nhỏ đây". Nàng vừa cười gian vừa mặc quần áo.

Người mù thấy Thẩm Hi đã dậy, cũng ngồi dậy sờ soạng mặc thêm áo vào. Nhìn hắn cả người xuân quang tỏa sáng, Thẩm Hi hèn hạ giở trò, sờ mó ăn bớt một trận. Năng lực thích ứng của Người mù ngày càng tăng, bỏ qua công đoạn quấy rối của Thẩm Hi mà mặc quần áo như thường. Thẩm Hi nhìn bộ dáng hắn coi mình như không khí kia, thở dài: "Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng thêm".

Ăn xong bữa sáng muộn, Thẩm Hi kiểm tra lại số lượng gạo và dưa muối trong nhà, đi mua thêm gạo, lại đi nhà Tôn đại gia chà rửa bát đũa, báo cho ông bà ngày mai mình mở lại sạp. Buổi chiều không có việc gì làm, nàng ở nhà giặt giũ, quét dọn nhà cửa, một ngày trôi qua nhanh chóng.

Đến buổi tối, Thẩm Hi hai ba cái cởi hết y phục của Người mù, đùa giỡn một phen, nhưng nhìn lại thân thể mình còn chưa tốt hẳn, đành thở dài tiếc nuối mà nhìn nam sắc bày trước mắt.

Tảng sáng mười bảy tháng Giêng, quán cháo của Thẩm Hi tiếp tục bày bán. Có lẽ chưa hết tháng Giêng nên người đến quán cũng không nhiều, may là Thẩm Hi biết năm ngày sau Tết kinh doanh không tốt nên không nấu nhiều cháo lắm, không thì phải thừa đến cả nửa thùng cháo. May là mấy ngày sau khách cũng dần dần đến dây, các khách quen nghe được tin quán cháo của nàng mở lại cũng tìm đến, việc làm ăn dần ổn định lại, đông khách như hồi trước.

Vị Lý lão tiên sinh kia tất nhiên cũng tới, Thẩm Hi thừa dịp khách vãn tặng lại văn phòng tứ bảo cho ông, cũng thành khẩn khuyên ông nhận lấy, nói mình không dùng đến những thứ này, để đó cũng đáng tiếc. Lý lão tiên sinh cũng dứt khoát nhận lấy, hôm sau ông lại mang đến một hộp bánh ngọt Phúc Thụy Tường làm quà đáp lễ cho nàng, khiến Thẩm Hi dở khóc dở cười. Nhưng qua chuyện này Lý lão tiên sinh cũng đối đãi nàng thân thiết hơn nhiều, không động tí là thưởng như hồi trước.

Cuộc sống của Thẩm Hi cứ trôi qua êm đềm yên lặng từng ngày. Rạng sáng dậy sớm nhóm lò nấu cháo, tảng sáng đi bày quán, gần mười giờ sáng thì dọn hàng, buổi trưa cơm nước xong ngủ trưa một giấc, chiều quét dọn hoặc giặt giũ, đi mua thêm đồ nhu yếu phẩm, làm thêm đồ kèo cháo, tối thì chui vào chăn tình chàng ý thiếp với Người mù.

Biểu hiện trên giường của Người mù nằm ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Hi. Nàng cho rằng con người sống lâu trong bóng tối này chính là một tay mơ, nếm được mùi vị hoan ái xong nhất định sẽ ngày ngày cố gắng. Thế nhưng hắn lại khiến nàng bất ngờ, tự chủ rất tốt, chưa bao giờ chủ động cầu hoan, trừ phi là Thẩm Hi khiêu khích, không thì hắn sẽ quy củ nằm ngủ. Thẩm Hi muốn xem hắn bình tĩnh được đến đâu, từng thử nửa tháng không ngủ cùng hắn, kết quả người ta cũng nằm yên cho nàng gối đầu nửa tháng. Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi không nhịn được, đè lại hắn làm một trận. Thế nhưng nếu hắn đã làm, sẽ vô cùng nhiệt tình, khiến Thẩm Hi khó mà chịu nổi.

Đối với tính cách của Người mù, Thẩm Hi thích vô cùng, trong lúc nhàn rỗi có khi nàng còn tưởng tượng đến cảnh mình sinh một đứa bé, một bé trai có tính cách rất giống cha nó, nếu nó có thể tự chủ được như Người mù, có lẽ sẽ trở thành một nhân vật bất phàm mà không phải một kẻ tầm thường như mình. Ý tưởng này Thẩm Hi đã nhiều lần kể với Người mù, nằm nhoài trong lồng ngực hắn mà miêu tả về đứa con của hai người, nhưng Người mù không nghe thấy, tất nhiên không có lời bình luận nào.

Nói đến hài tử, Thẩm Hi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng đi vào thế giới này đã gần nửa năm, nhưng chưa thấy kinh lần nào. Lúc trước nàng bận rộn, nên không nhớ tới chuyện này, hơn nữa đời trước nàng cũng mất kinh lâu dài nên không để ý. Không phải cơ thể này có bệnh kín đi, có lẽ là vô sinh nên mới không có kinh nguyệt? Nghĩ tới khả năng mình bị vô sinh, Thẩm Hi mất bình tĩnh, cả đêm không ngủ, trời vừa sáng đã chạy tới y quán.

Lão đại phu trong y quán vểnh chòm râu thưa thớt bắt mạch cho nàng, qua một lúc lâu, mới thong thả vuốt râu, chậm rãi nói: "Vị tiểu nương tử này, có phải ngươi đã từng đắc tội người nào hay không? Trong cơ thể ngươi có tận mấy loại độc, may mà mấy loại độc này áp chế lẫn nhau, nên mạng ngươi mới được giữ lại".

Thẩm Hi sửng sốt, thân thể này có độc? Nàng đến đây mấy tháng, cũng chưa phát hiện chút dị thường nào. Hơn nữa, nguyên chủ rốt cuộc làm cái gì? Vì sao lại trúng những thứ độc này? Đáng tiếc thân thể này không có một chút trí nhớ nào còn lại cho nàng, dù có Người mù ở bên, có lẽ hắn biết quá khứ của nguyên chủ, nhưng hắn lại vừa câm vừa điếc, cũng không thể cho nàng biết được sự thật, Thẩm Hi nghĩ mình cũng không có cách khiến Người mù hiểu ý mình, cũng không hiểu những thứ mà hắn biểu đạt, chuyện cũ trước đây của nguyên chủ, hãy cho nó tiêu tán cùng linh hồn cũ đi.

"Nói nhỏ: t chưa làm mấy cái h bao giờ nên hơi vướng, mong mọi ng thông cảm ha, đoạn hài hòa của nam nữ chính cứ theo gió bay vậy :"> "


Chương 15

Lão đại phu không để Thẩm Hi có nhiều thời gian suy nghĩ, chậm rãi nói: "Dù độc trong cơ thể tiểu nương tử có chút phiền toái nhưng ta sẽ kê cho ngươi một thang thuốc, uống trong một tháng, đảm bảo đánh tan hết độc tố". Thẩm Hi đáp ứng, lại hỏi thêm : "Đại phu, ngài xem lại một chút, tiểu nữ tử vẫn luôn không có nguyệt sự, có phải do những chất độc này không?"

Đại phu mài mực viết phương thuốc, đầu cũng không ngẩng lên, đáp: "Không sao không sao, không phải do ngươi bị bệnh, chỉ là do một loại độc tố thôi. Trước tiên đơn thuốc này ngươi sắc uống trong vòng năm ngày, uống xong lại đến đây ta bắt mạch lại, đến lúc đó xem xem tình huống thế nào rồi điều chỉnh lại đơn thuốc tiếp". Thẩm Hi trả tiền chẩn trị, cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, đau lòng bỏ ra hai lượng bạc mua chín thang thuốc.

Trên đường về, nàng ghé vào tiệm tạp hóa mua một cái ấm sắc thuốc, mang về rửa sạch, bỏ thuốc vào rồi đặt lên bếp đun, một lát sau, phòng bếp đã tràn đầy vị thuốc Đông y.

Thuốc Đông y đúng là khó nuốt trứ danh, hương vị không đắng cũng chát, nhưng nghĩ đến bệnh tình của mình, Thẩm Hi chỉ phải bịt lỗ mũi lại mà rót thuốc vào miệng, khí thế một ngụm cạn sạch vô cùng hào sảng. Nàng rất sợ hãi, đười trước nàng không thể thực hiện được thiên chức của người phụ nữ, vô cùng đáng buồn, nàng cảm giác nếu đời này cũng giống đời trước thì không bằng kết thúc đi để sớm được đầu thai, luân hồi sang kiếp khác.

Có một số sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng có một số khuyết điểm vẫn sẽ mãi là khiếm khuyết, ám ảnh trong lòng, cả đời, mấy đời đều không thể sửa chữa được. Nỗi đau không thể sinh con trong kiếp trước do sai lầm thời trẻ đã khiến Thẩm Hi bị tổn thương vĩnh viễn.

Năm ngày sau Thẩm Hi luôn chăm chỉ uống thuốc, đến ngày thứ sau nàng lại đi y quán khám lại, lão đại phu cẩn thận bắt mạch cho nàng, sau đó viết đơn thuốc khác, uống tiếp trong năm ngày. Lần này thuốc đắt hơn, tốn của nàng ba lượng bạc.

Thẩm Hi có chút lo lắng, uống thuốc còn chưa thấy tác dụng ở đâu, bạc đã tiêu một đống, cứ theo tốc độ như này đã sắp đến lúc hết sạch tiền nàng tích cóp. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nàng vẫn uống thuốc đàng hoàng. Lại đi khám lại, lão đại phu cuối cùng cũng mỉm cười, chậm rãi nói: "Ba ngày sau nếu có nguyệt sự, cứ uống thuốc như cũ, nếu chưa có thì đừng uống vội, đến đây khám trước đã".

Ý là mình đã mau khỏi? Thẩm Hi vui mừng rạo rực, tiếp tục đi bốc thuốc, lần này lại là ba lượng bạc.

Nàng về nhà, vội vàng nấu thuốc, một bát lại một bát thuốc xuống bụng. Cái khác chưa nói, nhưng lão đại phu đúng là giỏi giang, đến sáng ngày thứ ba, Thẩm Hi đã đau bụng lâm râm, chưa đến buổi trưa, phía dưới đã có chút máu đỏ thẫm. Dù màu máu chưa đúng, lại ít nhưng đã tốt hơn là không có.

Thế giới này chắc chắn là không có băng vệ sinh, mấy hôm trước Thẩm Hi còn cố ý hỏi qua Thúy Cô , nếu đến tháng phải làm sao bây giờ. Kết quả Thúy Cô trả lời khiến nàng á khẩu, Thúy Cô nói lấy vải rách đùm tro bếp vào là được. Thẩm Hi nghĩ thầm làm vậy không được, mất vệ sinh lại dễ bị bệnh phụ khoa, lỡ phải chữa lại thêm một đống bạc, có khi còn không chữa khỏi được. Vì vậy Thẩm Hi đành tự mình làm đồ dùng, lấy vải bông lần trước nàng dệt nấu sôi lên, hong khô, cát thành hình rồi khâu lại, nhồi bông vào trong làm thành miếng băng vệ sinh đơn sơ. Làm xong, Thẩm Hi tính toán một chút, sau đó giật mình nhận ra giá tiền những cái băng vệ sinh này khá đắt đỏ, về sau mỗi tháng lại phải thêm một khoản chi.

Lần kinh nguyệt này của Thẩm Hi rất bất thường, không chỉ có nhiều khối máu bầm còn bụng đau như cắt, không phải cơn đau bình thường mà như có người lấy dao cùn cứa từng tấc tim gan nàng vậy, cơn đau đớn này khiến Thẩm Hi nhớ lại khi nàng xóa bỏ đứa bé trong bụng mình kiếp trước. Bụng vốn đau, nghĩ miên man đến chuyện này càng nặng nề, Thẩm Hi sợ mình gặp chuyện không may như kiếp trước, cố nén cơn đau đi đến chỗ lão đại phu để bắt mạch, đại phu nói đây là phản ứng bài bỏ độc tố bình thường, phải chịu đựng.

Thẩm Hi bất đắc dĩ, đành bước từng bước nặng nề trở lại nhà, đường về gió lạnh hun hút, thổi nàng vừa lạnh vừa đau. Về đến nhà, Thẩm Hi nằm thẳng lên kháng, trải chăn ra chui vào nằm. Run rẩy nằm trong chăn, nàng thiếp đi lúc nào không hay. Giấc ngủ này khá dài, đến tối Thẩm Hi lại bị cơn đau quặn làm tỉnh giấc. Tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy khô rát cả họng, muốn uống nước ấm nhưng thời tiết tháng Giêng lạnh lẽo, thời đại này lại không có phích nước nóng, nếu muốn uống nước nóng chỉ phải dậy đun. Bụng Thẩm Hi rất đau, nàng lại không muốn ra khỏi ổ chăn ấm áp, cũng không muốn chịu lạnh đi nấu nước, mà nếu nàng không nấu cũng không có ai nấu hộ, trong nhà chỉ có nàng với Người mù, mà Người mù có cũng như không chả làm được gì.

Có lẽ người bị bệnh thường yếu ớt, Thẩm Hi nghĩ đến cha mẹ đời trước, khi ông bà còn sống, mình chỉ hơi đau đầu sốt nhẹ mà cha mẹ đã lo lắng sốt ruột, chăm sóc chu đáo. Muốn ăn gì, uống gì nàng chỉ nói một tiếng là cha mẹ đã đưa đến đầu giường cho nàng. Thẩm Hi nhớ lại có lần nàng bị sốt, khuya rồi vẫn muốn ăn dưa hấu, cha nàng chưa nói một lời lái xe đến siêu thị mua về một quả dưa to cho nàng. Nhớ đến cha mẹ, nhìn lại bây giờ mình đau ốm mà cả một ngụm nước nóng cũng không có, Thẩm Hi cảm giác tủi thân ghê gớm. Nàng vùi đầu vào trong chăn, bật khóc.

"Mẹ...mẹ.."

"Ba..."

Đêm đông rét lạnh, Thẩm Hi bất lực mà khóc thương như một đứa trẻ.

Người mù vẫn ngồi ở đầu kháng, im lặng, giống như pho tượng bị bóng tối bao phủ.

Thẩm Hi khóc một hồi, cảm xúc đè nén từ lúc nàng đến đây, nỗi nhớ cha mẹ, ngôi nhà nơi thế kỉ 21... khiến nàng không ngừng được nước mắt. Khóc đến mệt mỏi, sưng cả mắt lên nàng mới dần yên tĩnh lại. Nằm trong bóng tối một lúc lâu, Thẩm Hi mới đưa mắt nhìn về phía Người mù. Lúc này, trong lòng nàng đã oán giận hắn, vì cái gì hắn lại tàn tật như vậy, nếu hắn có thể nghe thấy, mình nói muốn uống nước nóng, dù hắn có phải sờ mó lục lọi nhưng vẫn sẽ đun được một miếng nước, vậy mà từ đầu tới cuối, hắn chỉ như một pho tượng đá, chỉ biết ngồi yên ở đó, cái gì cũng không làm được. Không thể quan tâm nàng, chăm sóc nàng, dù một chút quan tâm cũng không làm được!

Giờ phút này, Thẩm Hi tự hỏi, mình mệt sống mệt chết, cố gắng chăm sóc hắn, là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì một chút ấm áp giữa hai con người cô độc sao? Nếu chỉ vì thế, ra ngoài đường tìm một người nam nhân khác cũng có thể, cần gì phải đau khổ sống cùng hắn, làm khổ bản thân? Suy nghĩ lại, Thẩm Hi bỗng dao động niềm tin, nàng nhắm mắt lại, giọt lệ nơi khóe mắt yên lặng chảy xuống.

Lúc còn bé, mỗi khi Thẩm Hi khóc, mẹ nàng sẽ bảo: "Hi Hi đừng khóc, con muốn có được cái gì, phải tự nghĩ cách có được chứ, khóc có làm được gì đâu? Hi Hi đã lớn rồi, không được khóc, phải mạnh mẽ lên". Khi đó, Thẩm Hi sẽ quệt nước mắt, giọng non nớt: "Hi Hi rất mạnh mẽ, Hi Hi nín khóc rồi".

Giờ khắc này, Thẩm Hi chỉ muốn có mẹ ở bên, hi vọng được bà nói với mình rốt cuộc phải làm gì bây giờ.

Đã khóc lâu như vậy, đứa trẻ cô độc đáng thương chỉ đành xốc lại chính mình, vén chăn ngồi dậy. Vừa chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, gió lạnh xộc vào khiến Thẩm Hi rùng mình một cái, ý nghĩ muốn chui lại vào chăn vừa lóe lên nhưng bị dập tắt, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn phải nấu cơm nấu thuốc, trời đã tối muộn rồi.

Thẩm Hi mặc quần áo tử tế, đốt nến cho vào đèn, ánh sáng mờ nhạt mang đến một chút nhiệt độ cho căn phòng. Nàng bất đắc dí thở dài, đi phòng bếp nhóm lửa. Hôm nay nàng khó chịu, không muốn nấu cơm, chỉ vo gạo nấu nồi cháo, thức ăn cũng mặc kệ, chỉ vớt chút dưa muối lên ăn kèm . Nồi cháo nấu xong, nàng lại đặt ấm sắc thuốc lên đun, tiếp tục nấu thuốc.

Tâm trạng Thẩm Hi không vui, ăn cũng ít, uống non nửa bát cháo đã thôi. Có lẽ thức ăn hôm nay không tốt nên Người mù cũng không ăn nhiều lắm, uống một bát cháo đã đặt đũa xuống. Thẩm Hi biết hắn chưa no, buột miệng nhỏ giọng nói: "Ăn thêm chút đi, không tối nay lại đói bụng". Người mù không nghe thấy, tất nhiên là không động đũa, nàng đành múc lấy một bát cháo, tìm cái thìa múc một thìa đưa đến bên mép hắn, môi chạm được cái thìa, có lẽ hiểu được ý của Thẩm Hi, hắn hé miệng nuốt cháo. Thẩm Hi bón từng thìa cháo, Người mù không chê chút nào, rất nhanh đã xong một bát cháo, nàng mới để bát xuống, dọn mâm đi.

Như mấy ngày thường, sau khi ăn cơm xong Thẩm Hi sẽ không ngồi yên, nói huyên thuyên một lát, coi như chuyện phiếm với Người mù, nhưng hôm nay nàng đau bụng, lại không vui nên thu dọn xong đã nằm lại vào ổ chăn, nhìn ánh nến lập lòe mà ngẩn người. Nhất thời, trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng ấm thuốc đang sôi sùng sục trong bếp. Thẩm Hi ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn nến, cái gì cũng không nghĩ, cũng không muốn nghĩ, đầu óc trống rỗng...

Vì Thẩm Hi mất tập trung nên cuối cùng, ấm thuốc đun cạn. Đến khi nàng ngửi thấy mùi khét bốc ra, ấm thuốc đã bốc khói đen sì.

"Thuốc của ta!" – Thẩm Hi kêu lên, vội nhảy xuống giường nhấc ấm ra khỏi bếp, nhưng đã muộn, ấm thuốc chỉ còn lại cặn đen. Nàng nhìn một ấm đen ngòm, cùng với số thuốc đã thành than, tất cả ưu sầu bi thương đều ném hết lên chín tầng mây, chỉ còn nỗi tiếc của đau xót: "Đây đều là tiền, tiền cả đấy, thật là đủ xui xẻo, chó cắn áo rách, nhà dột gặp mưa to! Tức chết đi được! Tức chết ta!!!". Thẩm Hi vừa cọ rửa ấm thuốc, nhỏ giọng lầm bầm.

Ấm thuốc đã cọ sạch, nàng đổ lại một lần thuốc vào, tiếp tục đun, rồi mới trở lên ổ chăn nằm, nhưng lần này nàng học khôn, không suy nghĩ linh tinh mà canh chừng ấm thuốc nghiêm ngặt, sợ lại bị hỏng thêm lần nữa. "Không được, tiền thuốc ngốn quá, tiền bạc tích cóp trong nhà đã mau hết sạch, cần phải nghĩ cách kiếm thêm tiền mới được. Xem nào, cái gì bán ra tiền đây??" – Thẩm Hi lại bắt đầu nói thầm.

Nàng nghĩ đến băng vệ sinh giản dị mà mình mới phát minh thành công, nhưng ngẫm lại, bông ở đây rất đắt, vải bông cũng không rẻ, mỗi lần đến tháng tốn gần nửa lượng bạc, giá thành cao như vậy người bình thường không dùng nổi. Hơn nữa tính thấm hút cũng là vấn đề, vải bông với bông không hút tốt như BVS đời sau, trừ phi nhét thật dày mới không bị tràn, nhưng nếu làm dày quá sẽ không thoải mái. Thêm nữa, bông có thấm nhưng không giữ được, nếu nhiều quá vẫn sẽ thấm vào quần áo. Món hàng này không được, Thẩm Hi đành bỏ qua.

Nàng lại nghĩ đến tất cả những thứ đồ trong kiếp trước, nhưng đồ điện không không có điện, pass, sắt thép – pass, máy móc – pass, hạt giống mới - pass.... Cuối cùng Thẩm Hi phát hiện, chỉ có nền ẩm thực vừa phức tạp vừa đơn giản là nàng có thể áp dụng được. Nghĩ hết mọi thức thức ăn, đồ ăn vặt nàng đã nếm đã biết lướt qua đầu, Thẩm Hi mới tìm ra một dạng đồ ăn nơi này không có, đậu phụ!

Những thứ khác quá phức tạp Thẩm Hi không làm được, mà đậu phụ lại đơn giản hơn, kiếp trước nàng chưa được làm qua nhưng đã làm sữa đậu mấy lần bằng máy làm sữa đậu nành. Cuốn sách hướng dẫn sử dụng máy có ghi lại việc làm đậu, dù khi đó nàng chỉ nhìn lướt qua nhưng vẫn có chút ấn tượng về các bước làm.

Nếu nàng vừa bán cháo vừa bán thêm đậu phụ hoặc tào phớ, sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán hiện tại, được thêm lời chứ không bị lỗ hay mất thời gian nên có lẽ nên thử một lần. Hơn nữa đậu phụ bổ dưỡng, rẻ lại ngon, ăn được quanh năm nên không lo ế. Lúc này Thẩm Hi mới vui vẻ một chút, nàng chuyển mắt, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày kiếm được một lượng bạc vào túi.

Hmm, các bạn đọc thân mến, t đăng nốt chương này theo kiểu cập nhật từng chương nhưng làm thế hơi mệt nên về sau t sẽ gộp mấy chương vào r đăng một thể luôn vậy, chứ đăng r sửa phần sợ wattpad nó mà giật là đi hết (ノ﹏ヽ)   

trang up truyện chính thức: https://www.wattpad.com/story/132336665-c%E1%BB%95-%C4%91%E1%BA%A1i-kh%C3%B3-ki%E1%BA%BFm-c%C6%A1m-edit-th%E1%BA%ADp-tam-sinh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top