CHƯƠNG I: KHỞI ĐẦU CỦA BÍ MẬT

[1]

Tiếng lưỡi dao xuyên vào da thịt... rợn người
Tiếng máu... rít lên...
...loang ra... đỏ thẫm...
Tiếng mưa...
Mưa!
Ào ào...
Xối xả...
Trắng xóa...
Hòa vào vị máu tanh nồng...
Thành phố Fensico, hai giờ sáng.
Tóc tách... tóc tách... tách... tách...
Tiếng nước mưa rớt đều trên sàn hành lang. Dãy hành lang rộng, dài hun hút, u ám và đâu đây nghe như đẫm mùi máu tươi...
Dọc hai bên hành lang là hai hàng vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính đen cúi rạp cả xuống. Một người đàn ông trung niên cao to, vẻ đầy quyền lực tiến vào, những bước chân chậm rãi, dứt khoát, uy nghiêm. Đằng sau ông ta là một cô bé chừng 14, 15 tuổi, mái tóc dài ướt nhẹp nước mưa xõa xuống, chiếc váy trắng lết trên nền ướt sũng. Cô bé co rúm người vì lạnh, đôi mắt long lanh tội nghiệp cúi gằm xuống, bàn chân bé nhỏ khe khẽ bước...
Người đàn ông dẫn cô bé vào một căn phòng khách rộng thênh thang, được trang hoàng không khác gì nơi ở của một vị vua xa hoa. Đèn sáng trưng nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Lạ lẫm. Cô bé cũng chẳng dám liếc nhìn thứ gì, cứ đứng trân trân, cúi gằm mặt.
Trên ba chiếc ghế bành là ba cậu con trai - ba thiếu gia của ông chủ băng đảng mafia khét tiếng, một trong những băng đảng bậc nhất phía tây thế giới.
- Gọi tụi con vào giờ này, định chạy loạn hả cha? - Cậu con trai đầu quẳng cuốn tạp chí Người đẹp xuống bàn, đứng dậy vươn vai.
Cậu thứ ba đặt cuốn sách xuống ghế, đứng dậy, cúi đầu chào:
- Chắc có chuyện quan trọng! Vụ Zack-cơ đêm nay thuận lợi chứ ạ?
- Con vẫn làm ta vừa ý nhất, Huy Nam! Hai đứa ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.
Người đàn ông liếc nhìn chiếc ghế gần rèm cửa, nơi cậu con trai thứ hai đang dựa đầu ngủ, tai nghe mp3 hết sức bình thản, bất cần.
- Cha! Con bé kia chui từ xó nào ra thế?
- Chấn Khang!
- Biết rồi! Có gì thì cha nói nhanh đi.
Chấn Khang quay mặt đi vẻ hơi khó chịu, trong khi cậu em thứ ba thì nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào cô bé đứng cạnh cha.
- Thời gian tới ta sẽ rất bận. Ta sẽ sang Macao giải quyết lô hàng qua cảng, cho nên cho đến lúc ta về các con đừng gây chuyện... Hôm nay, xong vụ Zack-cơ, ta gặp cô bé này ở nhà kho, có lẽ là bị bỏ rơi. Ta đã từng nói thế nào?
- Kẻ bị bỏ rơi và không có khả năng tự lo cho bản thân thì cách giúp đỡ tốt nhất... là giết chết!
- Đúng! Nhưng lần này ta đã có một suy nghĩ khác...
- ...?
- Ta tin chắc rằng sau này con bé sẽ trở thành cô gái mà bất cứ một thằng đàn ông nào cũng có thể "say" ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ta sẽ để nó ở đây với các con. Lúc nó tròn 17 tuổi, ai trong các con có thể... tự tay giết chết con bé, sẽ là người thay thế vị trí của ta.
Chấn Nam hơi rùng mình vì câu nói của cha. Còn Chấn Khang chỉ liếc mắt, khẽ mỉm cười vì những ý nghĩ độc địa nhất ẩn sâu trong lời nói ấy...
- Các con hiểu ý ta không?
- Kẻ có khả năng nắm quyền là kẻ chỉ tin vào chính mình và có thể nhẫn tâm với bất cứ ai, dù là người mình mang ơn hay người mình yêu nhất, thưa cha.
Người đàn ông quay người, vẻ nghiêm nghị không chút biến đổi:
- Về điểm này thì con giống ta, Chấn Khang... Hãy chăm sóc tốt cho con bé, nếu muốn... Ông trùm mafia bước đi không chút bận lòng...
Bước chân ông vừa qua khỏi ngưỡng cửa, đôi mắt cậu con thứ hai từ từ mở ra, lơ đễnh, chẳng để ý đến ai, cũng chẳng rõ có biết cha mình vừa đến không. Liếc xuống chiếc mp3, sắp hết pin, cậu đứng dậy rồi cứ thế đi ngang qua người anh trai...
Văn Khánh dừng bước ngay cạnh cô bé. Cô bé vẫn cúi gằm mặt, run lập cập vì lạnh. Một cái liếc ngang, một giây hoặc ít hơn... Khánh sải bước tiếp, đôi mắt nhìn thẳng, vô cảm, như chẳng có chuyện gì, như tất cả xung quanh chỉ là không khí, lẽ đương nhiên phải tồn tại...
Chấn Khang cùng lúc bật đứng dậy, bằng vẻ chậm rãi đầy thích thú, cậu tiến lại phía cô bé, dừng đúng chỗ cậu em thứ hai vừa dừng... Vài giây suy nghĩ, Chấn Khang từ từ cúi xuống... gần hơn, rồi ghé sát vào tai cô bé:
- Mới chừng này tuổi đã thế này. Chắc lớn lên sẽ trở thành một người tình tuyệt vời!
Một nét cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt cậu con cả. Cậu đứng thẳng người lại, bước đi... "Vậy thì ta sẽ chờ. Trước khi giết em, ta phải có được em cái đã."
Huy Nam đứng dậy, người cuối cùng bước lại phía cô bé.
Soạt!
Cậu cởi áo khoác ngoài, choàng lên người cô bé rồi từ từ ngồi xuống, hết sức dịu dàng... Huy Nam rút chiếc khăn tay lau nước mưa trên khuôn mặt ngây thơ.
- Đừng sợ. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn nhé!
Huy Nam đứng lên, kéo cổ áo choàng trên người cô bé lại, rồi khẽ nắm lấy tay cô bé, bước đi...
- Ta sẽ đưa em đến nơi ấy, theo ý của cha.
Cô bé cứ bước chân theo không suy nghĩ, chỉ có cảm giác ở cái nơi lạnh lẽo như đường hầm Địa Ngục này, chỉ có người con trai trước mặt cho cô sự an toàn. Tiếng mưa ào ào vẫn vọngđâu đây, cái lạnh thấm vào từng làn da thớ thịt, nhưng bàn tay người con trai ấy thì... thật ấm.
Hơn hai giờ sáng.
Dãy hành lang rộng và dài hun hút trong bóng tối, đèn đường sáng lên theo mỗi bước chân người đến. Không gian vắng lặng bỗng vang lên những hồi chuông. Cuối dãy hành lang là một chiếc cửa lớn. Chiếc cửa từ từ mở ra... Huy Nam kéo theo cô bé, lặng lẽ bước từng bước chân chậm rãi.
Phía sau cánh cửa, hai dãy người xếp hàng dài lần lượt cúi đầu.
- Cậu chủ!
Nam khua nhẹ tay:
- Không cần giữ phép. Xin lỗi vì làm các em thức giấc vào giờ này.
- Không sao ạ. Chắc có chuyện gì nên cậu Ba mới đến lúc này. - Một cô gái chững chạc bước đến, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.
- Không có gì nghiêm trọng đâu. Ta đưa cô bé này đến chỗ các em thôi. Kiều Như giúp ta nhé!
- Cậu Ba! Cô bé này...
- Là cha ta mang về đấy. Từ giờ cô bé sẽ ở đây. Như trông nom cô bé hộ ta, được chứ?
- Sao cậu Ba nói thế. Em đương nhiên có trách nhiệm với người mới rồi. Cậu Ba cứ về nghỉ đi, cũng muộn rồi, cô bé này em sẽ lo cho.
- Em lúc nào cũng làm ta yên tâm.
Huy Nam kéo cô bé kia lại phía cô quản gia. Cô bé kia dù chẳng hiểu mình sẽ sống thế nào ở cái nơi lạnh lùng và có gì đó rờn rợn này, nhưng có lẽ ở đây tốt hơn ở khu nhà kho dột nát ấy. Cô bé liếc mắt nhìn người con trai ấy quay đi, dẫu rất muốn giữ lại nhưng không thể...
"Chát"!!!
Cô bé quay phắt 90 độ, loạng choạng suýt ngã, vẫn chưa định thần lại để hiểu chuyện gì xảy ra sau cái tát trời giáng chẳng biết từ ai.
- Vào giờ này mà mày bắt cậu Ba phải mất ngủ và bọn tao phải tỉnh giấc hả con ranh?
Cả đám con gái dồn lại, nhìn cô bé đáng thương bằng những đôi mắt hình viên đạn. Đứng trước mặt cô bé là... cô quản gia có vẻ dịu dàng và đầy trách nhiệm ban nãy - Trần Kiều Như.
- Mày chui từ cống nước nào lên mà người ngợm thế này?
Cô bé có vẻ hiểu ra một chút vấn đề nên cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt.
- Đừng có nghĩ được cậu Ba mang đến thì mày qua mặt được tụi này. Từ giờ, mày sẽ làm việc dưới quyền của chị đây, cho nên, tốt nhất là biết điều một tí!
Như đưa tay nhẹ nhàng đẩy cằm cô bé lên, ánh mắt trong veo không một chút sợ hãi ngước theo. Như nghiến răng, rít lên:
- Còn với vẻ mặt ngây thơ giả bộ này của mày. Đừng có mơ mà ve vãn được cậu Ba, em ạ!
Dứt lời, cô ta quay phắt đi, khoanh tay, điệu bộ kiêu kì.
- Để nó nằm giường 105 với con bé nhí nhố đó. Chị không ưa nên các em liệu đường mà cư xử.
Hơn hai mươi nữ giúp việc cùng nhất loạt quay đi, bước theo cô quản gia.
- Bạn là người mới hả?
- ...
- Nè, thay bằng nhìn mình bằng cái vẻ ngây ngô đó, tại sao bạn không nói gì đi? Mình tên Thụy An, chị Như bảo từ giờ bạn sẽ ngủ chung giường với mình, vì thế nên tụi mình kết thân nhé.
- ...
- Mà bạn phải lau khô đầu và thay quần áo thì mới được vào ngủ đấy. Ướt rượt thế này. À, nếu không có thì mình cho mượn tạm quần áo nhé!
- ...
- Mà bạn tên gì?... Sao cứ im lặng hoài vậy? Không nói được hay ghét mình?
Thụy An thở dài một tiếng chán nản, toan quay đi thì chợt khựng lại bởi tiếng nói phát ra. Cảm giác phải được suy nghĩ rất lâu, cảm giác như bất cần cái vô hình của thời gian. Tựa hồ... tiếng đàn phong phanh xuyên qua màn mưa...
- Khởi My.
Khẽ khàng. Trong veo. Nhẹ như sương sớm. Tiếng nói làm tim An ngưng một nhịp.
- Bạn... tên Khởi My? Hì, hay thế, Khởi My nghĩa là 'biển lạnh' phải không?
An ghé mặt lại gần cô bé, ngón tay vuốt những sợi tóc mái sang bên, chăm chú nhìn.
- Mắt trong veo như biển, mái tóc dài như sóng và giọng nói nhẹ như sương. Bạn... xinh quá! Nếu An là con trai thì cũng mê bạn đến chết mất thôi. Hi hi.
An ghé tai cô bé mới đến thầm thì:
- Chị Như ghen với bạn đấy. Chị ta giỏi giang nhưng xấu tính lắm. Cậu Ba thân thiện với mọi người, nhưng chuyện khoác áo cho người lạnh thì "zero" nhé. Nếu bạn lấy lòng được cậu Ba thì chị Như sẽ điên lên lồng lộn cho mà coi. Nhưng dù sao ở cái nhà này tốt nhất nên theo ý chị ta nếu muốn sống bình yên. Còn nữa, bạn phải biết cái biệt thự hơn 1000m2 này có ba ông hoàng đẹp trai mà bất kì kẻ nào cũng phải phục tùng: cậu Cả Nguyễn Chấn Khang, cậu Hai Nguyễn Văn Phong, và cậu Ba Nguyễn Huy Nam. Hơn hết, có ba điều cấm kị bạn cần nắm rõ: ve vãn cậu Ba trước mặt chị Như, làm phật ý cậu Cả và... chạm vào người cậu Hai. Nếu phạm phải một trong ba điều theo cách này hay cách khác, bạn sẽ sống không bằng chết!!!
An hất tóc, đủng đỉnh quay đi, chẳng cần biết cô bạn kia lo lắng hay ngạc nhiên.
- Đừng nghĩ An nhiều chuyện. An muốn tốt cho bạn thôi. Ở cái chốn địa ngục này giúp đỡ nhau là tốt mà.
An đi rồi, cô bé kia vẫn đứng đó. Và tuyệt nhiên không một chút vẻ quan tâm, ngạc nhiên hay sợ hãi. Lặng yên. Suy nghĩ điều gì thì chỉ có cô bé biết.
Hơn năm giờ sáng.
- Mấy giờ rồi mà mày còn ngủ? Chây lười thế à?
Khởi My giật mình tỉnh giấc sau tiếng chửi the thé của một cô giúp việc. My đứng dậy, dụi mắt.
Bộp! Cả bộ đồ làm bếp bay thẳng lên đầu cô bé 14 tuổi.
- Mặc vào rồi ra làm việc đi!
Giọng nói chanh chua của cô giúp việc chẳng làm My khó chịu. Cô bé cầm bộ đồ giúp việc lên, chợt nhận ra nó lấm lem rất nhiều vết mực. Chắc là có người bày trò. Băng không quan tâm, chậm rãi đi thay đồ.
- Gần bảy giờ rồi. Nhanh lên nào.
- Yến! Món salad xong chưa? Mang ra đi!
- Dạ! Xong rồi chị.
- Nhanh lên! Đổ nước thừa trên kệ đi! Gớm quá!
- Vâng!
Phặc - Oái - ào.....
Nửa chậu nước đục ngầu hắt lên người Khởi My, cô bé đang tỉ mẩn lau chén đĩa.
- Ồ! Chị không may. Ráng chịu nha em.
An cùng lúc chạy lại, vẻ khó chịu:
- Thế này mà không may gì. Đường thì rộng thênh thang thế. Cố tình thì chị nhận quách cho nhanh.
- Im đi con ranh. Chuyện mày à? - Quay sang cô bé mới đến - Còn mỗi bộ đồ này thôi nên em ráng mặc đến tối giặt nha. Lần sau thì phải tránh đi lúc chị qua đấy!
Cô giúp việc quay đi, liếc nhìn Kiều Như vẻ lập được công lớn. Như khẽ cười...
Khởi My chẳng cần nghĩ xem người ta có phải cố tình hay không, lại tiếp tục lau chén đĩa.
- Cậu chủ! Chúc một buổi sáng tốt lành!
Cả dãy người giúp việc đồng loạt cúi xuống khi Huy Nam bước vào phòng ăn. Chỉ có Khởi My chẳng hiểu gì cứ đứng thẳng vẻ ngơ ngác.
- Không cần giữ phép đâu. Chúc các em một buổi sáng tốt lành.
Huy Nam nở một nụ cười thân thiện, chợt liếc nhìn cô bé cuối hàng, mỉm cười. Khởi My gặp ánh mắt dịu dàng ấy, liền đưa mắt đi chỗ khác.
- Cậu Ba lúc nào cũng lịch sự thế đấy! - Thụy An đứng cạnh khẽ đẩy tay cô bạn. - Ở đây thì nhiều nàng chết mê chết mệt. Khổ, nhưng An lại dính phải tình yêu sét đánh với người khác mới chết chứ. Mà bạn có choáng không? Mỗi bữa sáng mà làm thức ăn như cho cả tuần thế đấy. Chỗ này chỉ cho ba ông hoàng dùng thôi. Thực ra thường chỉ có mỗi cậu Ba ăn sáng, cậu Cả thì hiếm còn cậu Hai thì tuyệt nhiên không.  

[2]

  K...e...t...t! Cánh cửa phòng ăn mở ra. Chấn Khang bước vào, vẻ ngông nghênh, cởi trần, tay cầm chiếc áo sơ mi đen.
- Cậu chủ! Chúc một buổi sáng tốt lành!
- Sáng nào cũng một điệu đưa ma. Mấy người không thấy điếc tai à?
Chấn Khang lại chỗ bàn ăn, vứt bộp chiếc áo xuống ghế, nhìn cậu em đang chuẩn bị ăn sáng.
- Thằng Phi Long đang đau đầu vì vụ Zack-cơ đấy. Anh định chơi nó một vố.
- Cha đã bảo không được gây chuyện lúc ông vắng mặt, nên anh thôi đi.
- Mày thích dạy đời anh từ lúc nào thế hả?
Sau cái nguýt dài khó chịu, Chấn Khang dửng dưng lấy miếng sandwich ăn, vừa ăn vừa đi khỏi bàn. Dừng chân trước dãy người làm, cậu liếc ngang, mắt tia đến chỗ Khởi My, Chấn Khang chợt... nhếch mép cười...
Cánh cửa khép lại, Huy Nam bỏ dao và dĩa xuống, thở một tiếng dài.
- Nếu ông chủ biết cậu Cả gây chuyện ở ngoài sẽ không vui đâu. - Cô quản gia lên tiếng.
- Anh Cả sẽ tự biết cách để không đi quá đà.
Huy Nam dùng giấy lau miệng, nhìn ra chỗ người giúp việc.
- Em lại đây đi!! - Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng, Kiều Như lập tức bước đến.
- Có chuyện gì mà...
- Ta không bảo em. Là cô bé ấy!
Ngón tay Huy Nam hướng thẳng đến chỗ Khởi My. Số người giúp việc còn lại trợn mắt quay sang nhìn. Còn Kiều Như thì đơ hình, mặt nóng ran... Băng bước lại, vẻ mặt không thay đổi.
- Em không cần làm việc đâu. - Ngón tay Huy Nam vuốt nhẹ trên vạt áo loang bẩn, mắt chăm chăm nhìn cô bé.
- Em ngồi xuống đi!
- Cậu Ba! Không được!
- Nó là giúp việc mà!
- Như vậy là trái quy định ạ!
Đám người làm nhao lên, chỉ có Kiều Như mím chặt môi, vẻ mặt tức tối hiện rõ. Vẫn cái cách nhẹ nhàng ấy, Huy Nam quay sang:
- Các em có ý kiến gì với điều ta muốn sao?... Kiều Như... cả em cũng...
- Dạ không. Quy định là do ba cậu chủ đặt ra mà. Mấy đứa này! - Như bỗng gắt lên. - Quá vô phép rồi đấy!
Huy Nam lại tiếp tục nhìn cô bé mới đến.
- Còn em? Cũng muốn chống đối lời ta phải không?
Khởi My nhìn cậu Ba, rồi lại nhìn bàn ăn thịnh soạn. Bụng cô bé đói meo từ tối hôm qua. Thế là khỏi cần suy nghĩ thêm, My kéo ghế ngồi xuống. Bằng vẻ chậm rãi hết mức có thể, cô bé cầm từng miếng sandwich và xúc xích lên ăn. Đám người làm cứ cắn răng, bực bội. Chỉ riêng Thụy An thích thú nhìn cô quản gia. Mặt cô đang tím tái, lồng lộn mà vẫn phải giả vờ như không. Đã năm năm làm việc ở đây, chưa bao giờ xảy ra chuyện cậu Ba cho người giúp việc ngồi ăn cùng, kể cả quản gia.
Huy Nam chống tay, nhìn cô bé kia với một vẻ kiên nhẫn hết sức. Chính cậu cũng không rõ điều gì làm mình cuốn hút đến vậy. Vì khuôn mặt thánh thiện tựa mặt trăng? Hay vì vẻ khó hiểu trong đôi mắt ấy? Huy Nam đang đi tìm câu trả lời... "Say" ư? Say vẻ đẹp hay... say tình?
Nam đẩy cốc sữa lại trước mặt Khởi My. Cô bé liếc nhanh người con trai ấy trong một giây, liền bưng cốc sữa lên, uống hết một nửa. Xong, My quệt miệng, đẩy ghế đứng dậy.
- Em ăn hết chỗ này cũng không ai trách đâu!
My cúi xuống, lắc đầu khe khẽ. Huy Nam chợt cười, cũng đẩy ghế đứng dậy theo.
- Có vẻ như em không thích nói chuyện. Em làm ta khó chịu đấy!
Nam tiến thêm một bước, rồi từ từ cúi xuống, ghé vào tai cô bé.
- Lúc nào mệt hãy đến phòng ta!
Không nói thêm một câu nào nữa, Huy Nam cứ thế bước đi luôn, ra khỏi phòng ăn, vẫn cái cách vô cùng lịch sự. My nhìn theo cậu chủ, ánh mắt vẫn không một gợn cảm xúc.
À... o... o
Cả cốc sữa dội thẳng lên đầu My. Cô bé từ từ quay người lại... Kiều Như đang đứng đó, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt như muốn bốc lửa.
- Con ranh này! Tao đã nói với mày thế nào?
Khởi My ngước mắt nhìn cô quản gia. Cái nhìn không phải thách thức, không phải sợ hãi mà là một cái nhìn bình thản. Điều đó càng làm Như muốn điên hơn. Cô ta xông đến, hai bàn tay túm cả mớ tóc của My giật mạnh.
- Mày nhìn tao như thế là sao hả? Con ranh này! Con ranh này!
My không chống cự, nhắm nghiền mắt chịu đựng. Đám người làm cười khẩy. Thụy An quay đi, không thể giúp gì hơn. Vẫn túm chặt tóc My, cô quản gia nghiến răng rít lên:
- Mày nghĩ mày là cái thá gì? Vểnh lỗ tai lên mà nghe cho rõ, mày có mắc chứng hoang tưởng thì cũng đừng có mơ có được cậu Ba của tao. Vắt mũi chưa sạch mà dám bỏ ngoài tai lời chị đây hả? Lần này là cảnh cáo, có lần sau thì mày không còn nguyên vẹn đâu! Con ranh!
Kiều Như xô nhào cô bé xuống đất, phủi tay như vừa chạm vào thứ gì nhơ nhuốc lắm. Cô ta nhếch mép cười, quay đi... rồi chợt dừng chân, hơi quay đầu lại:
- Các em... Con điên này có bị câm không nhỉ?
Cả đám người làm cười rộ lên, Như cũng hơi mỉm cười thích thú, toan đi tiếp...
- Cứ không nói chuyện... là câm sao?
Tiếng cười chợt im bặt, tim Như sững lại, quay đầu nhìn. Cô bé kia đang nhìn thẳng vào mặt Như, vẫn cái ánh mắt ấy... bình thản đến khó hiểu.
Hai bàn tay Như run lên khe khẽ.
......
- Xin lỗi. An chẳng giúp gì được cho bạn. An mà mở miệng nói đỡ chắc cũng bị chị Như xé xác quá... Bạn định cứ nhẫn nhịn thế này đấy à?
- ....
- Thấy lúc bạn mở miệng ra không? Chị Như shock lắm. Cậu Ba mà biết được chị Như đối xử với bạn thế này thì chị ta chết chắc... Ui trời ơi, đầu tóc bạn thế này có như con ngớ ngẩn không cơ chứ... Ê, nãy giờ bạn có nghe mình nói gì không vậy?
Khởi My vẫn ngồi bệt dưới đất, không để ý lời cô bạn nói. Cô bé chợt nâng đuôi tóc lên, quệt qua đầu lưỡi... Thụy An ngớ người ra chẳng hiểu gì. Một lát im lặng, Băng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn cười:
- Ngọt quá!
Suýt nữa An ngã rầm xuống đất.
- Cả cốc sữa đổ lên đầu mà bạn vẫn vui quá nhỉ. Con người kì lạ! Con người khó hiểu! Bạn ngồi đó mà chơi cho mát... mặc bạn luôn đấy.
Nói rồi An đủng đỉnh quay đi.
Trong phòng bếp.
-Chị... chị... nghe nó nói không?
- Êm như ru nhỉ? Tao bắt đầu có thiện ý với con bé rồi đấy.
- Điên hả? Con cáo già đội lốt cừu non ấy, nó giả bộ thôi. Giả bộ hiền lành. Giả bộ ngây thơ.
- Nhưng đâu thể phủ nhận là... nó cũng xinh.
- Tức là mày theo nó, chống lại chị Như?
- Chúng mày rỗi việc đấy à? Bàn gì...
- Im hết đi! - Giọng cô quản gia gắt lên khó chịu.
- Em... em xin lỗi...
- Em xin lỗi.
Kiều Như đứng khoanh tay, dựa vào thành tủ, vẻ đăm chiêu:
- Dù sao cái vẻ vờ vịt của nó cũng rất dễ lừa phỉnh người khác. Trong khi cậu Ba thì rất thương người, lại tốt tính, cậu Cả thì ham thứ lạ, rốt cuộc...
- Cậu Hai thì sao ạ?
- Đồ ngu! Với cậu Hai thì có mười đứa như nó cũng chẳng thay đổi được gì.
- Có vẻ như con bé đó phớt lờ lời cảnh báo của chị.
- Đơn giản vì nó ý thức được cậu Ba đang chú ý tới nó. Các em cứ xử sự thật "tốt" cho chị, chị không tin nó chịu đựng nổi một tuần.
- Nhưng nhỡ cậu Ba biết...
- Nếu con điên đó hé răng nửa lời, chị sẽ cho nó mất lưỡi.
- Thực ra vấn đề không hẳn ở chỗ nó ve vãn cậu Ba mà cả cậu Ba cũng quan tâm tới nó... Nên em nghĩ nếu làm cho cậu Ba ghét nó được thì tốt.
- Làm cậu Ba ghét nó? Em ngày càng thông minh đấy, Ly ạ.... Nhưng nói đến các ông hoàng đẹp trai của chúng ta, chị nghĩ đến một điều thú vị hơn nhiều. Mấy đứa nghĩ sao về điều cấm kị thứ ba trong khu biệt thự này?
Cô quản gia khẽ nhếch mày, cười...
My bước từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc dài xõa ra chảy róc rách xuống nền nhà. Thụy An đang đứng bên ngoài nhìn cô bạn trân trân, với cái vẻ vừa sững sờ, vừa khó hiểu.
- Bạn... tự mình... đi tới đây sao?
Khởi My nhìn Thụy An, vẫn cái nhìn-thường-thấy.
- Không thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất một tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây một lần vào nửa đêm hôm qua, và lúc ấy trời tối thui mà.
Khởi My, hoặc cố tình không nghe, hoặc nghĩ không có gì đáng quan tâm, cô bé quay phải, bước chậm rãi, lướt qua mặt An. Thụy An lúng túng rồi bước theo.
- Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải không? Lạy chúa Jesu. Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này, My à,... bạn nói gì đi chứ... này...
Thụy An cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cô bạn nãy giờ, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Khởi My vẫn đi đều đều, chậm rãi, như một cái máy có lập trình.
- Thôi được rồi. An cứ coi như IQ của bạn vượt mức bình thường vậy. Bạn có thấy khu nhà này như một cái mê cung lớn không? Mình không thể tưởng tượng nổi người ta đã thiết kế và xây dựng nó thế nào nữa. Mình từng được xem bản đồ rồi (thực ra là nhìn trộm trong phòng cậu Ba ý). Từ cổng vào là đại sảnh, khuôn viên dẫn một hành lang dài tới phòng khách, từ phòng khách dẫn ra ba hành lang dài nữa tới ba khu vực. Khu giữa, khu A và khu B. Trên bản đồ là ba khu, nhưng thực tế cả ba lại thông nhau bằng những hành lang dài và chằng chịt, chạy loanh quanh một phát là lạc như chơi. Chỗ tụi mình là khu A, có khu bếp, phòng ăn, khu sinh hoạt và nghỉ ngơi của người làm. Khu giữa có rất nhiều phòng. Đi trên hành lang thấy giống như khách sạn á. Nhưng có ba phòng lớn nhất dành cho ba cậu chủ nằm trên ba dãy hành lang khác nhau. Còn khu B là... là... Mà thôi, bạn không biết thì hơn. Sơ sơ thì thế nhưng để đi hết cả ba khu cũng đến hết ngày đấy. Nói vậy nhưng bốn năm qua An cũng mới chỉ luẩn quẩn ở khu A, Thỉnh thoảng mới bước qua khu giữa... Nghe cũng hơi hơi nhàm chán nhỉ? Nhưng rồi bạn cũng sẽ thấy, sống ở đây không hề nhàm chán đâu. Nếu không có được sự che chở từ một trong ba ông hoàng nhà này - mà thực ra chỉ có thể từ cậu Ba - thì... cái khu biệt thự này sẽ trở thành ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN thôi! Nếu được ước, mình sẽ ước ngày ấy không bước chân đến đây...
Khởi My chợt dừng chân... Đằng sau, An đang cười... và một giọt nước mắt chảy dài xuống má.
- Sao... không... ra khỏi đây? - Giọng Khởi My lại cất lên, thật hiếm khi nghe thấy. Cô bé không hỏi tại sao lại là địa ngục trần gian, không hỏi tại sao lại đồng ý đến. Cũng không hỏi tại sao chịu khổ vậy mà vẫn cười nhiều được thế!? Thật là khó để hiểu trong đầu cô bé nghĩ gì, thật khó!
- Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra đấy à? Đã vào đây làm việc thì mãi mãi... không được đặt chân... ra thế giới bên ngoài nữa... cho đến... khi chết.
Khởi My quay đầu nhìn An, không ngạc nhiên, không thắc mắc. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng vẻ như muốn hỏi một điều.
- Mình hiểu mà. Bạn đang nghĩ nếu vậy tại sao ở đây toàn những người trẻ phải không? Trước lúc mình biết được điều đó mình cũng đã nghĩ nát óc ra là đáng nhẽ phải có những người lớn tuổi đã làm ở đây từ lúc khu biệt thự mới xây chứ. Nhưng mình đã tìm ra lời đáp rồi. - Thụy An chợt cười. - Đơn giản là đến khi không làm việc nhanh nhẹn được nữa, sẽ có người mới được đưa vào ở lứa tuổi 10 hay 11. Còn những người cũ thì... "được làm mồi" cho Tử Thần...
Lời An vừa dứt, cánh cửa lớn phía trước chợt mở ra. Một cô giúp việc bước tới với cái nhìn khó chịu. Cô ta lại gần Khởi My, tia một lượt từ đầu xuống chân, rồi bất ngờ ném cả cái khay đựng đồ vào người cô bé.
- Bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?
Chiếc khay rơi loảng xoảng xuống đất, Hải Băng cúi nhặt, không nói gì. Thụy An lên tiếng:
- Đầu dơ quá nên bạn ấy...
- Mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu. Phần bữa sáng đang trong bếp ấy.
Ăn nhanh rồi còn làm việc.
- Em biết rồi... My, tụi mình...
- Mình mày thôi, nó không có phần. Mới sáng con điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?
Cô giúp việc quay sang nhìn Khởi My:
- Nhét no bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi xách nước rồi lau dọn đi.
Cô ta quay quắt trở lại, chuẩn bị đi báo cáo thành tích với quản gia.
- Sao bạn không nói gì? Chẳng phải cậu Ba bảo bạn không cần làm việc sao?... Bạn không có miệng à?... Mà thôi, nói với bạn thà nói với đầu gối còn hơn. Nếu không muốn bám lấy cậu Ba để được hưởng đặc quyền thì quên hết những gì An nói ban nãy và hãy chăm chỉ làm việc, cầu hai chữ bình yên đi!... Để mình chỉ cho bạn đường đến bể nước...
Hơn 11 giờ trưa.
- Đọc thực đơn trưa nay đi.
- Khoai tây chiên bơ, gà rôti, gà ram mặn, bò cuốn sate, bò bít tết, cua lột chiên, salat cải, hủ tiếu vang,...
- Bít tết, bò khai vị. Nhanh tay lên!!!!.......
... Tít...tít...tít...
Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính.
- Kiều Như, bữa trưa thế nào rồi?
- Sắp xong rồi, cậu Ba.
- Ta hơi mệt nên sẽ không xuống. Em cho người mang vào phòng cho ta.
- Vâng. Em sẽ mang đến.
- Không cần đâu. Bảo cô bé mới đến ấy!
- Sao ạ?
- Ta không muốn nhắc lại lần hai. Đừng làm ta khó chịu.
- Em... biết rồi...
Tắt bộ đàm, hai má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Như càng khó chịu.
- Làm việc đi!
Đúng lúc đó, Khởi My đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Kiều Như muốn trút giận nên dùng cả hai tay xô cô bé chúi vào cạnh bàn. Khởi My mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng....
- Mày đi đứng thế à! Thấy tao phải tránh ra chứ!
Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau... rồi lại tiếp tục công việc...
12 giờ trưa.
Cô quản gia bước đi trên hành lang, vừa đi vừa lấy hộp trang điểm thoa phấn nhẹ trên gò má... Theo sau là Khởi My, tay bê một khay đồ ăn lớn.
Cửa phòng 102 kẹt mở... Kiều Như quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Khởi My cùng vào.Huy Nam đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng và tĩnh mịch. Nghe tiếng động, cậu liếc mắt lên...
- Em xin lỗi vì không gõ cửa, không khóa nên em...
- Không sao. Ta đã để cửa chờ... nhưng, không phải chờ em!
Đúng lúc Khởi My bước vào, ngay phía sau cô quản gia. Cô bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và đầy đủ như khách sạn năm sao. Kiều Như hơi bối rối:
- Thực... ra... là em sợ cô bé không tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên em bê hộ...
Kiều Như quay người, bước đi, đặt khay đồ ăn lên bàn khách rồi quay trở lại phòng đọc phía trong.
- Chúc cậu chủ ngon miệng - cô nhìn sang Khởi My - đây là quy định, em cúi xuống và chúc cậu chủ đi!
Khởi My khẽ liếc về phía Huy Nam, trong khoảnh khắc... rồi tiếp tục ngẩng nhìn miết lên trên trần nhà, nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Kiều Như nhíu mày - Cô bé này...
- Không sao. Ta đã nói cô bé không phải người làm... được rồi, em về đi, ta sẽ ăn sau.
- Dạ! vậy tụi em...
- Không! Mình em thôi, cô bé đó ở lại!
- Nhưng...
- Ta sẽ cho người đưa cô bé về. Đừng nói thêm nữa!
Với cái giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực đó, Như đành cúi đầu, rồi quay người bước ra ngoài, dù không mấy vui vẻ.
- Em thấy... thoải mái không? Đừng nhìn nữa!
Khởi My lại liếc mắt nhìn người con trai ấy, bình thản và lặng yên. Huy Nam dựa lưng vào ghế, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, lạnh và trong veo.
- Lại gần đây!.. Mệnh lệnh!
Chân bước đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cô bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không dứt.
- Em... ghét ta sao?
Cô bé khẽ lắc đầu.
- Em sẽ ở đây, không phải ngày một ngày hai, nên ta hy vọng, em sẽ cảm thấy thoải mái... Ta sẽ không hỏi về quá khứ của em. Ta chỉ muốn biết... tên em...?
Một thoáng im lặng, Huy Nam bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và mảnh giấy. Cậu viết lên rồi đẩy lại trước mặt cô bé kia. My liếc nhìn tờ giấy ngắn gọn: "Huy Nam - 19 tuổi".
Một chốc... cô bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết gì đó thật chậm. Huy Nam kéo mảnh giấy lại, cũng ngắn gọn..." Khởi My - 14". Huy Nam khẽ mỉm cười.
- Tên em đẹp như... em vậy. Cảm giác... thật lạnh.
- ...
- Em không phải người làm nhưng ta muốn em ở cùng họ, sẽ dễ chịu và đỡ buồn hơn. Mọi người đều tốt, phải không?
- ...
- Ta rất bận... Không thường xuyên đến gặp em được. Nhưng nếu thấy buồn... hãy đến phòng ta.
- ....
- Em... không muốn mở lời... hay... không thích nói chuyện với ta?
My vẫn câm lặng, cũng không nhìn vào người con trai đối diện. Đôi mắt vẫn vô cảm nhìn chỗ khác. Nhưng thực sự, có gì đó đang le lói trong tim cô bé .Giữa căn phòng lặng yên và rộng thênh, chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra nơi bàn đọc, chỉ một người con trai đang ngồi đó... và giọng nói trầm.. thật ấm.
Huy Nam từ từ cúi xuống, gối đầu lên bàn tay đặt trên quyển sách dày... Cậu nhắm nghiền mắt lại...
- Lúc này, ta hơi mệt và thật... chẳng muốn nói thêm gì với người không thèm trả lời ta. Em... có thể đi...
Khởi My quay người, chậm rãi bước, không thấy có lỗi dù đã để người con trai ấy độc thoại. Người quản lý của Huy Nam từ đâu đó bước ra, ngay khi Khởi My bước chân ra khỏi phòng.
- Quan tâm tới con bé đó không phải ý hay! Cậu chủ!
Huy Nam vẫn gục đầu dưới bàn.
- Đi theo và đưa cô bé về tận nơi. Ta không muốn tranh cãi lúc này.
- Ý định của ông chủ rõ ràng rồi. Cậu chủ biết thân với con bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu Cả cũng...
- Thôi đi!
Người quản lý quay đi, thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Cậu ta chạy theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cô bé kì lạ mới đến. Và cậu giật mình khi nhận ra, cô bé đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua một hành lang nữa là đến phòng ăn. Cô bé, chân vẫn đều đều bước, mái tóc dài đưa nhè nhẹ theo mỗi bước chân.
- Được cậu Ba quan tâm cũng đừng có kiêu ngạo thế!
Khởi My chợt dừng chân, một dây thần kinh nào đó vừa phát tín hiệu.
- Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu Ba nói chuyện, không đến nỗi... nhóc bị câm phải không?
Khởi My từ từ quay đầu lại, từ từ ngước cánh mắt về phía quản lý của Huy Nam. Cái nhìn đó làm quản lý chợt khựng lại, những ngón tay như muốn tê dại:
- Lắng nghe... cũng là... đối thoại!
Vẫn cái cách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cô bé thốt ra làm người quản lý cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt hắn nhìn không chớp... và phải mất một lúc các giác quan mới định thần lại được.
My về khu A. Mở cánh cửa phòng bếp, hơn hai mươi người giúp việc đang ăn trưa vui vẻ quanh một chiếc bàn dài. Cô quản gia ngồi ngay ghế đầu. Khởi My bước vào, mọi người chợt im bặt, ánh mắt dồn về phía Kiều Như.
- Lại đây ăn cơm cùng đi!- Như lên tiếng làm rất nhiều con mắt trợn tròn.
Khởi My bước lại gần....
Phặc... ch...e...n...g.
Kiều Như hất tay, bát cơm đầy nguyên văng xuống đất, đổ tung tóe. My dừng chân.
- Xin lỗi. Nhưng bàn ăn hết chỗ rồi. Em ngồi tạm xuống dưới sàn ăn cùng mọi người nhé!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Thụy An ái ngại cúi xuống ăn tiếp. Khởi My vẫn đứng đó, mắt nhìn cô quản gia, bình thản, không có ý chống đối hay phục tùng.
- Sao? Chê cơm chay à? - Kiều Như tiếp tục hất tay vứt phăng đống xương mới ăn xuống đất. - Thế này chắc được rồi chứ? Ở nhà này, cho chó ăn cùng phòng với chủ là cưng chiều quá rồi.
Mấy người giúp việc tiếp tục ăn, nhìn nhau khoái trá. Kiều Như mỉm cười "thân thiện" quay sang nhìn Khởi My.
- Không ăn sao? Thì ra chó không hiểu tiếng người.
Có tiếng cười to hơn phát ra... Khởi My vẫn chẳng tỏ vẻ như mình bị xúc phạm, dửng dưng quay đi...
Mặt cô quản gia tối sầm lại.
- Đứng đó! Không ăn thì quay lại mà nhìn bọn tao ăn. Mày có tin mày bước thêm bước nữa tao sẽ chặt chân mày không? Cả con bạn lắm mồm cùng giường với mày nữa!
Thụy An suýt nghẹn họng, ngẩng lên nhìn cô bạn. My từ từ quay lại... và đứng đó cho đến khi bữa trưa kết thúc. Kiều Như ăn với một tâm trang hoan hỉ vô cùng.
...
- Mày muốn chết với chị Như à?
- Sao lần nào tao cũng phải làm việc nguy hiểm này?
- Đi mà kêu với chị Như ấy. Mà mày chỉ cần chạy ù vào đặt khay lên bàn rồi chạy ù ra.
- Còn hơn phòng chứa xác!!!
- Cứ để chị Như biết qua một giờ rồi mà chưa đem đồ ăn đến cho cậu Hai xem, mày có bị xé xác không?
- Tao biết rồi. Đi đây! À, tao không dọn đồ đâu đấy!
- Chị Như bảo đứa nào không ăn cơm thì đứa đó dọn thôi.
- Ồ... vui... con bé đó gặp nạn rùi. Ha... ha...
Cô giúp việc mở cửa phòng 101, rón rén bước vào. Chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn tường, khắp nơi bao trùm một màu đen cửa đêm tối. Chủ nhân thường ở - đâu - đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, quay người... một bóng người bước ra từ bóng đêm, cao, phải, rất cao.
- Chúc cậu Hai ngon miệng! - Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối. - Chúc cậu Hai ngon miệng! - rồi cô ù té chạy luôn, hai chân như dính vào nhau.
Văn Khánh ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhìn đâu đó rất xa, tai vẫn đeo mp3, thói quen bất biến. Cậu không để ý hoặc cố tình không đưa thông tin vào bộ não bất kể điều gì xảy ra xung quanh...
Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khăn khô, xếp lên chồng bát cao ngất ngưởng.
- Xin lỗi... như đã nói, mình không thể giúp bạn.
Khởi My im lặng, tiếp tục rửa cho xong đống bát đũa.
- Từ giờ bạn là con mồi của chị Như rồi. Thực ra bạn càng không nói, không tỏ thái độ thì sẽ càng làm chị Như tức tối, kiểu gì cũng khó sống... hay... hay... - Thụy An định nhắc đến hai chữ "cậu Ba", nhưng lại thôi, Khởi My có để ý đâu.
- Vâng! Cậu Ba!
- Ta ra ngoài cùng quản lý. Tối không ăn cơm, cũng không biết chừng nào sẽ về. Anh Cả sẽ qua đêm ở ngoài. Tối nay, các em có thể đi nghỉ sớm.
- Cậu Ba đang mệt mà lại ra ngoài sao?
- Ta không sao. Như đừng lo. Em quản lý việc nhà giúp ta.
- Vâng. Là trách nhiệm của em mà.
- Và... để mắt đến cô bé đó nữa... giùm ta.
Cô quản gia tắt bộ đàm, môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Khởi My đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần ba người làm cùng. Kiều Như quay người, đập vào mắt là xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn.
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Khởi My vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau. Kiều Như khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé bằng ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái - tự nhiên - mạnh tay đổ ra hành lang, một số cùng đồng thanh:
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à? Ha... ha... ha...
Kiều Như quay người bước đi. Mỉm cười.
5 giờ chiều.
- Chị Như. Cậu Cả, cậu Ba không về, hay cứ...
- Đừng có chây lười. Nấu như thực đơn, bê đến cho cậu Hai.
- Không mang đồ ăn đến, cậu Văn Khánh cũng có bao giờ...
- Im ngay! Ai cho mày gọi tên cậu Hai. Chúng mày không nấu thì để đó, chị nấu!
- À... à... không... em nấu... em xin lỗi...
- Lũ lười biếng!
Hơn 7 giờ tối. Hơn hai mươi người giúp việc đã vào phòng ngủ.
- Ai da...! Cậu Ba number one! Chỉ có cậu Ba mới cho tụi mình nghỉ sớm thôi.
- Cậu Cả ở nhà là chết chắc rồi. Tóm lại, cậu Ba tuyệt nhất!
- Hôm nay ăn thoải mái, ăn xong lại không phải dọn nữa chứ. Sướng thiệt!
- Ừ ha... Mà không biết trong bếp còn miếng cơm nào cho thú cưng của chị Như ăn không nữa.
Mấy người giúp việc liếc nhìn Khởi My, cô bé mới mở cửa bước vào. Họ cười phá lên, vẻ thích thú lắm.
- Á à... tao để lại miếng xương cá...
- Ha... ha... ha... chẳng phải trưa không ăn mà nó vẫn làm việc công suất cao thế đó sao.
- Ê... không biết nó có đi hót với cậu Ba không đây. Tao sợ, sợ, sợ lắm.
- Không dám đâu. Chị Như nói thế nào ta?
- "Nó mà hé răng nửa lời, chị cắt lưỡi nó đi".
- Ha...ha... ha...
Khởi My không quan tâm mấy chuyện tầm phào ấy. Cô bé tiến lại giường 105, Thụy An đang ngồi đó.
- My đói không? Thử ra bếp coi, có khi còn gì... Thay bộ quần áo đi. Dơ quá rồi. An cho bạn mượn một bộ nha... - An khẽ chạm vào bàn tay cô bạn.
- Oái, sao tay bạn lạnh thế? À, quên mất không nói, ở đây cứ khi mặt trời lặn là nhiệt độ xuống thấp, cũng không ai rõ tại sao. Nhưng không sao, trong phòng này có điều hòa.
- Chán thật. Cậu Ba đi không biết khi nào về. Ba ông hoàng bận lắm. Ngoài lúc ăn cơm thì rất ít khi thấy mặt. Có lần ra ngoài cả tháng mới về. À, chỉ có cậu Hai ở trong phòng suốt. Nhưng An nghĩ chắc cậu Hai cũng bận làm gì đó cho ông chủ. Mọi người chỗ này đều sợ cậu Hai hết á... Lúc nào cũng lầm lì, lạnh như đá nhưng lúc nổi giận thì... chậc chậc...
An cứ thầm thì với cô bạn mới, vô tâm đến mức không biết từ lúc My vào, người đã run lên từng đợt nhè nhẹ. Cô bé thấy lạnh. An bỗng ghé tai cô bạn:
- An nói cho bạn điều này. Ở đây ai cũng biết đấy. Cậu Hai dường như không nói, mình chưa từng nghe cậu Hai nói. Và ai mà làm cậu ý nói một lời, trừ ông chủ, thì là cả một kì tích đấy!
4 giờ sáng.
"Bộp!"
Một cô giúp việc ném thẳng cái giẻ lau vào mặt Hải Băng.
- Con kia! Mấy giờ mà còn ngủ?
Khởi My ngồi dậy. Thụy An cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.
- Chị Yến à. Hôm nay dậy sớm thế? Mới sáng chị đã nặng lời vậy, đen cả ngày đấy.
- Ranh con! Dậy làm việc đi!
- V...â...n...g...
- Bỗng nhiên vớ được con bé đó tụi em đỡ mệt hẳn.
- Phải đó. Lại còn được xả stress nữa chứ. Bắt nó làm nhiều việc nó cũng không kêu, đánh nó nó cũng không chống đối.
Cô quản gia quay người, cài nốt mấy cái khuy áo trên bộ đồ đen gọn gàng:
- Nhưng cái vẻ thản nhiên của nó làm chị ngứa mắt lắm.
- Không biết nó uống phải thuốc gì mà ngoan đến mức lì lợm như thế.- Cô quản gia tiếp lời - Chị sẽ chờ coi nó lì lợm đến mức nào!
Như liếc nhìn mấy cô giúp việc, cả lũ đồng loạt... mỉm cười đáp trả.
Công việc của một người giúp việc trong một ngày chỉ là giặt giũ, lau chùi, dọn dẹp và nấu nướng cho ba cậu chủ. Nghe đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian vì khu biệt thự rất rộng, nhiều ngõ ngách, hành lang, chưa kể một khuôn viên rộng thênh thang. Vì vậy cần một quản gia quản lý tất cả công việc và quản lý được cả hội đồng người giúp việc. Bằng con mắt nhìn đời đầy kinh nghiệm, bốn năm trước, ông chủ bất động sản lớn, cũng là ông trùm mafia lừng danh - Nguyễn Chấn Đông, đã đưa Kiều Như về làm quản gia cho biệt thự của ba cậu con trai. Có lẽ ông đã đúng!
Khởi My ngồi nép dưới bàn chế biến, tập trung đến mức không nhìn thấy cả người bước ngang qua. Mấy cô giúp việc hối hả, mỗi người một việc. Một cô chợt tiến lại phía Khởi My, đặt ngay ấm nước sôi gần chỗ cô bé ngồi. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa.
- My à. Vòi nước đang mở kìa, đứng dậy lại tắt hộ An với.
Mất năm giây sau lời An nói, Khởi My mới từ từ đứng dậy (kiểu như thông tin truyền vào não khá chậm, hoặc suy nghĩ trong bộ não đã quá phức tạp để xử lí nhanh một thông tin khác).
Nhưng My vừa đứng dậy, quay đi thì cô giúp việc đã tiến lại, cô ta... đá mạnh chân vào ấm nước sôi và...
Ào...
- Á á... Khởi My! - An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Ấm nước sôi đã đổ ập vào một chân Khởi My. Mấy cô giúp việc quay đi nháy mắt với nhau, có người bịt tai sẵn để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.
An chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. Một tay bịt miệng, An rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ của cô bạn. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên...
- Trời!... Trời ơi!... Bạn... bạn...
Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và An... trợn tròn mắt. Khởi My đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình, bình thản như không có chuyện gì xảy ra...
Tay Thụy An run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của Khởi My. Chưa kịp để An làm gì hơn, cô quản gia đã tiến lại, giơ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp ba cái vào mặt cô bé. Đầu óc Khởi My quay cuồng vì bất ngờ bị đánh... nhưng rốt cuộc, cô bé vẫn ngước lên nhìn cô quản gia - bình thản!
- Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đổ vào chân người khác mày định sao?
My im lặng, nhìn Kiều Như. Máu dồn lên đầu, Kiều Như lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt. Nhưng An đã kịp cản lại:
- Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có gì nói sau!
Rồi An kéo My chạy đi.
- Mẹ... mẹ ơi...
- Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân.
- Nó... nó không phải người...
Chỉ có Kiều Như đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng...
Ở khu vệ sinh. Thụy An đưa chân cô bạn vào vòi nước, cứ để vòi xối xuống chân.
- Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?... Này! Con nhỏ này! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có gì? Mà làm sao giả vờ được chứ... Trời ơi... trời...
Thụy An xoa xoa tay vào chân cô bạn. - Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!!!.
Thụy An nhìn Khởi My, cô bé vẫn đứng im như phỗng:
- Bạn... đau không? Mấy cái tát ấy???
- Có sao đâu! Mai... hết đỏ thôi...
My trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vòi nước rồi quay đi, chậm rãi. An vẫn ngồi yên... ngây người...
Chiều.
Chấn Khang về nhà, tay khoác vai một cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 100.
- Cậu chủ đã về!
- Mừng cậu chủ về!
Chấn khang hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:
- Im đi! Điếc tai!
Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Chấn Khang.
- Sao thế! Nhà anh nhiều giúp việc nhỉ.
- Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?
- Thật á? Em được ở lại sao? Ôi... yêu anh thế!
- Tôi hỏi cô muốn ở lại không chứ tôi bảo mời cô ở lại lúc nào hả?
- Ơ... em...
Tính Chấn Khang rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác... Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng ai ưa.
Chấn Khang đưa cô tiếp viên về phòng mình. Thường như cơm bữa và không lặp lại người lần hai.
- Wow... phòng anh rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác!
Chấn Khang đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay cởi khuy áo sơ mi.
- Tôi đưa về phòng mười người thì chín người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi việc gì hơn ngoài việc này hả?
- Sao anh cứ phải nói thế với em. Em chỉ cố làm anh vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh.
Khang vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, cậu đưa tay kéo mạnh cổ áo cô ta lên:
- Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?
- Đương nhiên... làm... anh...
- Tôi ghét nhất là dối trá!
- Thì... thực... thực ra... những đứa như em...
Chấn Khang rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống hai tay xuống:
- Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá hai tiếng.
Cậu đưa tay cởi khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống...
- Khoan đã!!! Anh!!!
Cô tiếp viên bất chợt đẩy Chấn Khang lên...
- Anh vội thế. Cho em tắm cái đã. Đi ngoài đường người em dơ quá mà...
Cô ta vừa dứt lời, Chấn Khang đã đứng thẳng dậy quay đi.
- Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây!
- Ơ... anh! Em... em xin lỗi. Em không tắm cũng được. Em xin lỗi... anh cứ...
Chấn Khang quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt quyền lực
- Tôi bảo cô cút! Hoặc tự bước ra khỏi đây, hoặc để tôi gọi người khuân xác cô ra!
- Anh... em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi...
Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Chấn Khang, sụt sịt. Khang quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:
- Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, tôi-là-vua!
Bỏ tay khỏi cô gái, Chấn Khang quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:
- Biến đi trước lúc tôi quay lại!!!
Chiều tối, trong khu bếp....
- Ăn tiếp cái này đi. An mà không giữ phần cho thì bạn nhịn ngày qua ngày hả?
My cầm từng chiếc bánh, ăn chậm rãi.
- Không biết khi nào cậu Ba mới về? Chiều nay cậu Cả lại đưa gái về đấy. Mấy chị ở vũ trường... chẹp, sến lắm. Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu Cả. Bà ấy chết thì lấy vợ hai sinh ra cậu Hai và cậu Ba. Bạn được gặp cậu Hai chưa? Giống hệt cậu Huy Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn...
My ngồi co lại dưới đất, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.
- Bạn sao thế? À, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả? Không sao đâu, sẽ quen thôi...
Hơn 9 giờ tối.
Mấy cô giúp việc vươn vai.
- Ai da. Cuối cùng cũng xong.
- Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
- Ok. Tao phải đi giặt đồ cái đã.
Cô quản gia vừa đi kiểm tra một lượt, trở về phòng ăn.
- Yến!
- Dạ!!!
- Dọn thức ăn phòng cậu Hai chưa?
- Rồi ạ. Chị ơi, em...
- Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!
Kiều Như quay đi, chợt để ý thấy Khởi My. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, hai tay đan vào nhau, khẽ run lên.
- Mày không có việc gì làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?
- ...
- Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?
Kiều Như quay lại nói với đám giúp việc.
- Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.
- Dạ... chị Như tâm lí ghê!
- Yêu chị Như quá!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn cô bé kia:
- Giặt xong mới được đi ngủ, không thì liệu đấy!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top