Chap43
“Alo!” Jihoon nhấc máy điện thoại trả lời Soonyoung. Anh thở hồng hộc hỏi “Em ở đâu vậy?” “Em đang ở phòng thay đồ nam ah” “Đứng đó, dòm ngó xung quanh cẩn thận đấy!” Nói rồi, cúp máy cái bụp, anh lao thẳng đến phòng thay đồ nam, nơi Jihoon đang đợi. Cậu vẫn còn đang loay hoay thì anh đã có mặt. Hơi ngạc nhiên, tốc độ của anh nhanh đến thế sao. Nhìn thở ngắn thở dài thế kia, chắc là cũng dốc sức lắm, cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh “Nhanh nhỉ, sao mà chạy chi dữ vậy.” “Còn hỏi nữa!” Soonyoung lớn tiếng “Em một mình đi trong trường lúc vắng que thế này rồi có chuyện gì thì sao!” Hóa ra là anh lo cho cậu à, mà cũng đúng, cậu cũng là học sinh cấp ba rồi, lỡ lại có chuyện gì nữa thì khổ. Bình thường lại, Soonyoung hỏi “Tìm thấy chưa?” “Dạ chưa! Khắp nơi rồi mà chẳng thấy!” “Em tìm ở đâu rồi?” “Hm… lớp, hành lang, nhà vệ sinh, rồi phòng này” “Còn sân thể dục và sân bóng rổ thì sao?” “Ờ nhỉ! Quên mất!” Tán thành ý kiến, cả hai dắt nhau ra sân để tìm. “Mà…sao anh biết?” “Nãy anh gặp Mingyu, cậu ta bảo anh thế!” “Ưm…cậu ta cũng là người phát hiện ra giúp em.” “Hay nhỉ, đồ của mình là người ta để ý” “Thì tại…” Bị bí lời, Jihoon chỉ biết cúi đầu không biết giải thích sao. Đúng là do cậu bất cẩn thật nên đến giờ cả hai còn chưa được về nhà. Đến nơi, hai người chia nhau ra tìm chiếc vòng ấy. Bỗng Soonyoung kêu lên “Jihoon! Phải cái đó không?” Soonyoung chỉ tay đến một vật đang sáng chiếu lên dưới ánh hoàng hôn. “Đúng rồi!” Jihoon mừng rỡ chạy lên, nhặt nó lên. Chiếc vòng dây màu xanh ngọc bích với vài hạt ngọc nhỏ xung quanh, cuối đoạn dây còn có một cái chuông nhỏ hay kêu lên leng keng mỗi khi cử động. Cái đặc biệt của nó là một quả cầu trong suốt với bên trong là hình cỏ bốn lá may mắn rất xinh xắn. Soonyoung cầm lấy chiếc vòng, đeo vào tay Jihoon “Chiếc vòng này, quan trọng lắm à? Phải bất chấp tìm nó thế!” “Vâng!” Vừa nói, Jihoon vừa nâng niu chiếc vòng của mình “Cái này là của ba em tặng trước khi ông cùng mẹ và anh trai đi sang nước ngoài sinh sống ấy! Nó như một vật may mắn của em vậy, may là tìm ra, không chắc em chết mất! Cảm ơn anh nhiều nhé!” Cậu cười thật tươi dưới ánh hoàng hôn êm dịu. Soonyoung xoay đầu cậu, nhẹ nhàng bảo “Báu vật thì nhớ giữ kĩ đấy! Làm mất rồi không ai ngồi nghe em khóc đâu!” “Biết rồi mà! Về thôi!” “À khoan đã!” Soonyoung nhìn cây rổ trong sân bóng, chợt nhớ ra “Lúc nãy trận đấu của mình đang dang dở nhỉ. Còn ván cuối à, tiếp tục chứ?” Lại là một ánh mắt khiêu khích, Jihoon không chần chừ gật đầu.
Cậu lại có bóng trên tay, lần này chỉ có hai người thôi, nên sự tập trung được đặt cao độ hơn. Tuy thế, Soonyoung vẫn buông lời “Quà anh đâu?” “Đã bảo là không có mà!” “Sao Hansol lại có quà?” “S..sao anh…” “Sao hử?” “Thì, do anh ta lần trước giúp em nên em tặng như quà cảm ơn thôi!” “Vậy thì tốt!” “Chứ đâu như ai kia, được nhiều rồi, chắc đâu thèm quà của tui nữa.” “Cái gì?” Nhân sơ hở này của Soonyoung, Jihoon nhào người dẫn bóng lướt qua anh. Nhưng hình như cậu tính toán sai rồi. Chính cậu là người bị rơi vào bẫy của Soonyoung. Anh ngay lập tức dung tay ôm lấy eo cậu rồi nhấc bổng lên cao. “Nà…này…anh làm gì vậy?” Jihoon bối rối, tay vẫn cầm chặt trái bóng. Soonyoung ngước mắt nhìn cậu “Đó giờ chưa úp rổ bao giờ đúng không?” “Thì…đúng vậy” “Giờ, anh bật em lên, nhớ úp rổ vô” “Nhưng…nhưng mà…nó cao thế!” “Cứ làm đi!” Điều cậu lo ngại là, úp rổ rồi, không lẽ cậu bám tay vào rổ luôn, chứ cao quá, sao mà đáp xuống an toàn được đây. Mà nghe giọng Soonyoung chắn chắn dõng dạc vậy, cậu thấy an tâm hơn. Hít một hơi thật sau, đã sẵn sàng, Jihoon ra hiệu “OK! Lên!” Lập tức, Soonyoung dùng sức tay đẩy Jihoon bay về phía cái rổ. Tới rồi, thật bình tĩnh, Jihoon dùng hai tay úp ngay trái bóng vào rổ. Trúng phóc! Bên dưới, Soonyoung không biết từ khi nào đã đứng đó, dang tay ra đỡ lấy Jihoon. Đây là lần đầu tiên cậu được thưởng thức cái cảm giác này, thật sự là tuyệt vời quá. Khuôn mặt Jihoon hớn hở vô cùng “Nữa đi nữa đi!” “Trễ rồi, về!” “Thế hôm sau nhé!” Cậu thật sự muốn cảm nhận lại nó một lần nữa. Nhìn ánh mắt long lanh đang cầu xin đó, đáng yêu chết được, Soonyoung sao nỡ lòng từ chối. “Ừ!” “Yayyy cảm ơn anh!!!” Nhìn cậu vui, anh cũng thấy vui theo. Rồi, cả hai dắt tay nhau, về nhà.
Trên đường về. Jihoon để ý là từ nãy giờ, Soonyoung cứ giữ mãi một khuôn mặt suốt dọc đường – lạnh lùng. Lẽ ra anh phải bực bội khó chịu hay buồn bã vì không có quà chứ nhỉ. Đằng này lại... Không lẽ, thật sự không cần quà của cậu đến thế sao. Sự thay đổi hình thái của Jihoon bị Soonyoung thấu rõ, anh cất tiếng “Sao?” “Ơ...sao ạ?...” “Suy nghĩ gì trong đầu?” “Hưm...bộ, anh không thấy buồn à?” “Vì em không có quà cho anh?” Jihoon tai đỏ gật gật đầu. Soonyoung vẫn giọng ngang không cảm xúc đó “Sao không” “Anh có buồn á!!?” Cái này khiến cậu hơi ngạc nhiên nha, vì nãy giờ, gương mặt anh chẳng tỏ vẻ ra là buồn tí nào cả. “Ừ, có giận nữa. Đang tính xem lát về phạt em gì” “Ớ!” Soonyoung liếc đôi mắt đầy nham hiểm thâm độc sang Jihoon “Cho chừa tội” Cậu bị hù cho một phen lạnh toát người “Anh...”
Biến dò lỗi quá ππ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top