Chap 14: Tinh thần của Rukawa suy sụp
Vài ngày sau khi Hanamichi và Rukawa rời Kamakura, Yoko Rukawa đã chuyển tiền vào thẻ của Rukawa, số tiền này đủ để ký hợp đồng với một công ty du học. Với sự giúp đỡ của huấn luyện viên Anzai, Rukawa đã chọn một công ty đáng tin cậy hơn để ký hợp đồng. Nếu vấn đề du học được giải quyết, một tuần sau khi bắt đầu học kỳ mới, câu lạc bộ bóng rổ Shohoku sẽ chào đón học sinh năm nhất đến trường.
Sau khi được giải thoát khỏi công việc dọn dẹp, Hanamichi đã đến muộn hơn thường ngày, mang theo giày bóng rổ và ngân nga một bài hát vào phòng thay đồ "Chào cả nhà! Sao không thấy gương mặt mới nào nhỉ?"
"Họ đi thu dọn sân bóng rổ trước." Ryota vừa thay quần áo vừa nói.
Bây giờ câu lạc bộ bóng rổ Shohoku đã được đổi mới hoàn toàn. Akagi, Kogure và Mitsui đã chính thức giải nghệ. Ryota, Yasuda, Shiozaki và Kakuda đã trở thành học sinh năm ba, Hanamichi và Rukawa cũng đã trở thành học sinh năm hai.
Hanamichi tràn đầy chờ mong "Không biết mấy tiểu tử mới đến trông thế nào?"
Rukawa ngồi ở trên băng ghế buộc dây giày, thẳng thừng oán trách "Em không phải là tiểu tử sao?"
"Cáo hôi!"
Ryota mỉm cười "Bây giờ chúng ta đã nổi tiếng ở Kanagawa, và số lượng học năm nhất đến đây năm nay gấp ba lần so với năm ngoái."
"Có nói quá không vậy?"
"Một tên nhóc cao 1m92 đến đây, hình như chơi ở vị trí trung phong... Ồ đúng rồi, còn có một tên chuyên ghi điểm rất được chú ý trong các giải đấu trường cấp 2. Thằng nhóc đó nói... nó đến vì hâm mộ Hanamichi." Ryota nói trong gang tấc khi nhìn vào Hanamichi, "Tên khùng như chú mày cũng có ngày hôm nay."
"Ha ha ha, thật sao!" Hanamichi hướng về phía Rukawa đắc ý hếch cằm, "Là em, không phải anh!"
"Mặc dù hơn một nửa những người khác đều đang mong chờ Rukawa." Ryota tiếp tục bổ sung, nhưng Hanamichi đã chọn bỏ qua câu nói này.
Sau khi mọi người thay quần áo, họ cùng nhau trò chuyện rồi đi đến sân bóng rổ, Yasuda quan tâm đến những đàn em như Hanamichi và Rukawa "Nói mới nhớ, môn tự chọn hai đứa chọn là gì? Văn học hay khoa học?"
"Tui là văn học." Hanamichi nói.
"Khoa học." Rukawa nói.
"Thật bất ngờ. Anh còn tưởng hai chú sẽ chọn giống nhau chứ. Anh chọn môn tự chọn chỉ vì được học cùng lớp với Ayako." Ryota nói thêm.
Hanamichi và Rukawa là một cặp, không ai cảm thấy có điều gì sai trái cả.
"Trước học kỳ mới, tụi tui đã cùng nhau làm bài kiểm tra khoa học và văn học. Rukawa đạt 10 điểm trong bài kiểm tra khoa học, còn tui chỉ được có 4 điểm, vì vậy không còn cách nào khác", Hanamichi nói.
Điều này nghe có vẻ mối quan hệ của họ rất tốt, tất cả những người độc thân trong Câu lạc bộ bóng rổ Shohoku đều nhìn cả hai chua chát.
Khi bọn họ đến sân bóng rổ, mặt sàn đã được lau sáng bóng, các học sinh năm nhất lần lượt cúi đầu chào bọn họ "Xin chào, tiền bối!"
Rukawa nhìn thoáng qua, đầu tiên chú ý tới một người cao lớn hơn 1m9, sau đó chú ý đến một người thấp bé hơn, cao khoảng 1m75, điều dễ thấy nhất ở tên nhóc là vẻ mặt bình tĩnh, điều quan trọng nhất là nhóc cười tươi như hoa ngay sau khi Hanamichi bước vào, và đôi mắt nhóc không bao giờ rời khỏi Hanamichi, người này có lẽ là hậu vệ ghi điểm.
Sau khi năm nhất tự giới thiệu bản thân, bắt đầu rèn luyện thể chất, trong lúc rèn luyện thể chất, Ryota chú ý đến những học sinh năm nhất có tố chất tốt hơn, chọn ra một vài người, yêu cầu năm nhất và năm hai đấu tập.
Hanamichi và đội năm nhất, Rukawa và đội năm hai, bởi vì Ryota có khẩu vị rất tệ "Trận đấu chỉ thú vị nếu không có người chiến thắng, haha."
Hậu vệ ghi điểm đi tới trước mặt Hanamichi, cung kính cúi đầu "Tiền bối Sakuragi, thật vinh hạnh khi được cùng anh thi đấu, xin anh chỉ giáo thêm!"
Hanamichi bỗng nhiên gãi đầu cười nói "Không cần phải cung kính như vậy!"
Rukawa sắc mặt tối sầm lại "Chậc, sao lại giả bộ khiêm tốn?"
Khi bắt đầu trận đấu, trung phong của đội Hanamichi với chiều cao 1m92 có lợi thế về chiều cao và thể hình, người này thực sự có một chút trình độ. Còn hậu vệ ghi điểm 1m75 mặc dù tỷ lệ ném ba điểm của nhóc không tốt bằng Mitsui, nhưng nhờ tinh thần ổn định vẫn có thể may mắn kiểm soát bóng và tình thế.
Rukawa dù hung dữ đến đâu cũng không thể chịu nổi sự kết hợp giữa Hanamichi và tiền vệ phụ. Nhưng điều này vẫn chưa đủ khiến Rukawa mất kiên nhẫn, điều khiến hắn mất kiên nhẫn chính là hậu vệ dẫn bóng chuyền phần lớn bóng cho Hanamichi, và thay vì phòng thủ và bắt bóng bật bóng rồi chuyền bóng cho Rukawa tấn công như khi cậu hợp tác với Rukawa, Hanamichi lại tận hưởng niềm vui ghi bàn và đập tay cuồng nhiệt với hậu vệ dẫn bóng "Nhóc thực sự rất tuyệt!"
Sợi dây lý trí trong đầu Rukawa đã đứt, rõ ràng Ryota nói hắn nương tay với đám học sinh năm nhất, nhưng hắn lại nghiêm túc hơn cả lúc thi đấu chính thức, điên cuồng khống chế Hanamichi, điên cuồng tấn công, cuối cùng đem về cho đội năm hai phần thắng.
Hanamichi chưa bao giờ hi vọng Rukawa sẽ nhường nhịn mình khi thi đấu, cho nên mặc dù thua nhưng cậu cũng không oán trách Rukawa, vỗ vỗ vai hậu vệ ghi điểm an ủi "Có thể chơi như vậy là rất tốt rồi, tiếp tục phát huy."
Hậu vệ ghi điểm cười "Đương nhiên, em thích nhất là xem Sakuragi-senpai ghi điểm. Tuy rằng tư thế không phải là đẹp nhất nhưng có một cảm giác vui sướng khó tả."
"Thật sao? Hì hì..."
Buổi tập kết thúc, Hanamichi và Rukawa vẫn ngầm thỏa thuận ở lại luyện tập, nhưng từ phòng thay đồ đến nhà để xe để lấy xe đạp, Rukawa đều giữ vẻ mặt u ám và im lặng. Hanamichi có thể nhìn ra Rukawa đang rất tức giận, nhưng cậu không biết tại sao, cậu có chút sợ hãi không dám lên tiếng, liền như vậy đi về nhà.
Sau khi vào nhà, Hanamichi vừa định đóng cửa thì bị Rukawa đẩy vào cửa. "Đau quá... Anh làm ầm lên cái gì, cáo hôi?"
Hanamichi vừa muốn chống cự, nhưng Rukawa đã chủ động bỏ đi. Hanamichi đang muốn thu dọn quần áo của mình, Rukawa đã kéo hai tay của cậu ra phía sau và còng lại bằng còng sắt. Hanamichi trợn to mắt nhìn Rukawa sau khi trói cậu thản nhiên đi vào bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một quả bưởi như không liên quan gì đến hắn, đi tới quầy bar, dùng dao gọt trái cây, trong lòng cậu tràn ngập bất an.
Cậu biết cáo hôi rất biến thái, hắn hiểu Hanamichi một mực chịu đựng sự biến thái của hắn, cho nên hiện tại không thèm nhẫn nhịn sao?
"Anh điên rồi! Đây là có ý gì? Anh cho rằng em sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Chìa khóa đâu? Mở ra!"
Rukawa dùng nĩa hoa quả cho miếng bưởi đỏ vào miệng, nhai kỹ rồi hằm hằm đi về phía phòng ngủ.
"Hừ! Đúng là đồ điên!" Hanamichi là một người đơn giản, cậu thực sự nghĩ rằng Rukawa vẫn còn lương tâm, vì vậy cậu vội vàng chạy vào phòng ngủ để tìm chìa khóa. Cậu dùng chân lật chăn và mở ngăn kéo, nhưng không có dấu hiệu của chìa khóa. Cậu tức giận đá ngăn kéo đóng lại, quay đầu lại thì thấy Rukawa đang dựa vào khung cửa phòng ngủ cười nửa miệng nhìn mình, sau đó dùng ngón trỏ cầm lấy chiếc chìa khóa mà Hanamichi đang tìm kiếm và lắc lắc.
"Tên xấu xa!" Hanamichi thật sự tức giận, nhưng lời chửi rủa của cậu nghe như đang làm nũng.
"Đừng nóng giận, anh mở cho em."
Hanamichi vừa muốn nói mình không cần, lại phát hiện hai tay bị còng sau lưng, đành phải quay lưng về phía Rukawa, chờ hắn mở ra.
"Ngồi đi." Rukawa nói.
Hanamichi ngồi xuống giường. Rukawa đi tới, vặn vẹo cổ tay của Hanamichi. Hanamichi nghe thấy tiếng khóa mở, còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy một tiếng lách cách khác. Cậu vội vàng kéo cánh tay của mình lại, nhưng lại phát hiện kéo không được.
Rukawa, cái tên khốn nạn, sau khi luồn chiếc còng sắt qua lan can ở đầu giường, hắn lại còng tay cậu lần nữa.
"Mày đang làm cái gì?!" Hanamichi đột ngột đứng dậy, lại bị còng sắt làm lảo đảo, ngã trở lại trên giường.
Rukawa ném chìa khóa ra khỏi tầm với của Hanamichi, sau đó trèo lên giường, trùm kín người cậu bằng một chiếc áo đen. Hắn một tay nhéo cằm Hanamichi, một tay tàn nhẫn nhéo vành tai nhạy cảm của Hanamichi.
"Khốn kiếp... Cáo... Tao đã nói không muốn, cút ra ngoài!"
Hanamichi giãy giụa kịch liệt, dùng đôi chân vẫn còn cử động được vùng vẫy, nhưng sức chống trả của cậu bị hạn chế bởi xiềng xích của còng tay, cậu không thể thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Rukawa, cũng không thể thoát khỏi chiếc lưỡi linh hoạt đang tấn công lỗ tai cậu.
"Tên đáng ghét... con cáo hôi này... anh nghĩ ra cái trò gì vậy hả?"
Rốt cuộc, Hanamichi bị Rukawa thao túng đến mức không thể kháng cự, để Rukawa cởi quần. Vốn tưởng rằng mình sẽ bị Rukawa hỏi han trong tư thế xấu hổ này, nhưng sau khi Rukawa cởi quần cậu ra, hắn đã bỏ đi một lúc.
Sau đó cậu cảm nhận được những ngón tay bôi đầy bôi trơn lạnh lẽo chọc vào phía sau cậu vài cái. Sau khi mở rộng một chút, một dị vật hình tròn được nhét vào bên trong. Hanamichi đột nhiên toàn thân nổi da gà, cậu biết Rukawa có loại đồ chơi gì, hơn nữa cậu và hắn cũng đã dùng qua mấy loại đó, nhưng lần này Rukawa lại không thèm hỏi ý cậu mà nhét một quả trứng rung vào trong cơ thể cậu.
"Mày đang làm gì vậy?!" Hai tay bị còng phía sau của Hanamichi muốn lấy trứng rung ra, nhưng vẫn không với tới.
"Hừ." Tên biến thái Rukawa nhìn Hanamichi tái nhợt vì sợ hãi, thậm chí còn bật cười, hắn cúi đầu nghiên cứu chiếc điều khiển nhỏ trên tay một lúc, sau đó nhấn nút ở vị trí rung tối đa.
Hanamichi rên rỉ ngay lập tức và co rút lại. Rukawa ngắm nhìn hình ảnh đau khổ của Hanamichi một lúc, đặt điều khiển từ xa ra khỏi tầm với của Hanamichi, vênh váo đóng cửa lại và rời đi.
"Đợi đã... Cáo hôi, mày sẽ không bỏ rơi tao mà bỏ đi! Đồ biến thái! Thằng khốn! Quay lại đây!"
Nhưng những gì Hanamichi nghe thấy chỉ là tiếng mở và khóa cửa, và con cáo hôi đã đi ra ngoài! Không đời nào... Hắn sao có thể làm một điều quá đáng như vậy? Hắn để Hanamichi trong tình trạng này ở nhà, rồi tự mình đi tập bóng rổ? Con cáo hôi này không chỉ liệt mặt mà còn phát điên sao?
Hanamichi nhanh chóng đạt đến cao trào do rung động của trứng rung, sau đó mệt mỏi ngã xuống giường. Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã tám giờ, hai người thường luyện tập đến mười giờ, nhưng Rukawa sẽ không để cậu chịu đựng sự tra tấn này đến mười giờ... có lẽ là không.
Hanamichi vẫn đánh giá thấp mức độ biến thái của Rukawa, hắn thực sự không quay trở lại. Trong thời gian này, Hanamichi bị tra tấn chỉ có thể lăn lộn trên giường, xuất tinh hết lần này đến lần khác, cho đến khi nửa thân dưới tê liệt hoàn toàn và không thể xuất được gì.
Hanamichi yếu ớt cuộn tròn trên giường, nhìn chùm chìa khóa và điều khiển từ xa ngay trong tầm mắt nhưng lại không với tới, thầm nghĩ Rukawa thật biết cách hành hạ người khác.
Mười giờ, Rukawa trở về, khi vào nhà liền vào phòng ngủ kiểm tra tình hình của Hanamichi. Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi tinh dịch nồng nặc, sau đó nhìn về phía ga trải giường màu đen và quần áo của Hanamichi, khắp nơi đều có vết tinh dịch. Cảnh tượng nhục dục khiến đồng tử hắn tối lại, hắn bước đến bên giường cúi đầu nhìn Hanamichi với tâm trạng xấu hổ.
Hanamichi ngay cả khí lực cùng hắn cãi nhau cũng không có, yếu ớt nói "Thả ra, tao muốn đi tiểu, tao chịu không nổi."
Rukawa ngồi ở mép giường, đem Hanamichi đã hoàn toàn mềm nhũn ôm vào trong lòng, mê hoặc Hanamichi bằng nụ hôn kéo dài, sau đó dùng tốc độ cực nhanh ấn mạnh ngón tay vào bụng dưới của Hanamichi. Bàng quang bị nhồi bị ép như vậy, lúc này Hanamichi hoàn toàn không thể kiểm soát được phần thân dưới của mình, nước tiểu màu vàng bắn ra từ lỗ niệu đạo của Hanamichi.
"Ah!!!"Hanamichi xấu hổ, vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu méo xệch.
"Muốn tiểu bao nhiêu cũng được, không cần phải nhịn." Rukawa nhẹ nhàng nói, áp má vào mái tóc ướt đẫm của Hanamichi, giống như một người chủ nhân cưng chiều vật nhỏ. Hết lần này đến lần khác, nước tiểu cuối cùng cũng được xả ra trước mặt Rukawa.
"Hức... Hức..." Nước mắt Hanamichi rốt cuộc không thể ngừng trào ra. Chuyện gì đã xảy ra với Rukawa, tại sao cậu lại phải chịu sự đối xử như vậy, và tại sao bây giờ Rukawa lại kiểm soát cả việc bài tiết của cậu?
"Em đang khóc, thật đáng thương." Rukawa hôn lên trán Hanamichi.
"Hu hu..." Hanamichi khóc thảm thiết, nhếch môi nói "Xin đừng như vậy... em cũng không biết mình làm sai cái gì... hức... em đã làm sai cái gì... anh có thể nói cho em biết... đừng đối xử với em như thế này... hức... có chuyện gì vậy?...hu hu..."
Nếu hắn là người ngoài, hắn sẽ bị Hanamichi đánh vì một lỗi nhỏ nhất, nhưng bây giờ cậu đã coi Rukawa như thành viên duy nhất trong gia đình mình, và Hanamichi không làm những việc tổn thương đến gia đình và bạn bè, vì vậy Rukawa dù làm những việc rất quá đáng cậu cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Rukawa chớp chớp mắt, sau đó tựa hồ ý thức được cái gì, nói "Em không thích cái này sao?"
"Ai lại thích cái này chứ!" Hanamichi nức nở.
Nếu là Rukawa nhiều năm sau, hắn sẽ biết mình mắc chứng bạo dâm, nhưng hiện tại Rukawa mới bắt đầu hẹn hò, cái gì cũng không biết, chỉ biết bắt nạt Hanamichi khiến hắn rất kích động. Nhìn thấy Hanamichi bị bắt nạt, khóc lóc cầu xin, cả người hắn đều hưng phấn. Nếu có thể, hắn không chỉ muốn khống chế bài tiết của Hanamichi mà còn muốn cấm Hanamichi đến tiệm cắt tóc, nhất định phải tự mình cắt tóc của Hanamichi, kiểm soát từng chân tơ kẽ tóc của cậu.
Hắn cho rằng Hanamichi nhất định sẽ hưởng thụ loại "ưu ái" này, lại không nghĩ tới Hanamichi một chút cũng không thích. Nếu như vậy, cậu đã trải qua cảm giác kinh khủng cỡ nào, chạy trốn hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngay lập tức, Rukawa vội vàng mở còng tay cho Hanamichi, hắn muốn lấy quả trứng rung ra nhưng Hanamichi, người đã được giải thoát, quá sợ hãi để cho hắn chạm vào nơi đó. Rukawa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc an ủi Hanamichi đang hoảng sợ một cách vụng về, đưa tay vuốt ve lưng và nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu.
"Xin lỗi, anh không biết." Rukawa nói.
Hanamichi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu nghe hắn nói "xin lỗi" kể từ khi cậu biết Rukawa. Điều này cho thấy sự hối hận của hắn, cậu dần dần thả lỏng và để những ngón tay của Rukawa luồn vào cơ thể mình để lấy trứng rung ra.
Cậu lau nước mắt "Sau này đừng như vậy nữa."
"Được, trừ phi em muốn."
"Vậy thì... tha thứ cho anh." Hanamichi đối với gia đình và bạn bè rất thoải mái.
Rukawa hôn Hanamichi, sau đó ôm cậu nằm trên giường, hai người ôm nhau một lúc, Hanamichi cảm thấy vật cứng giữa hai chân Rukawa đè lên người mình. "Có thể để nó một mình không?" Hanamichi hỏi.
"Không có việc gì, hiện tại em hẳn là không còn sức đi?"
Hanamichi yếu ớt gật đầu "Vậy tắm rửa đi ngủ sớm một chút."
"Ừ." Rukawa đứng dậy trước, sau đó ôm ngang Hanamichi bế đi vào phòng tắm.
Hanamichi thật sự không còn khí lực để khách sáo, đành để Rukawa ôm mình "Mà này, hôm nay sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao lại tức giận?"
Rukawa nghĩ lại, phát hiện ngay cả mình cũng quên mất, dù sao Rukawa vẫn luôn kiêu ngạo, trong mắt hắn hậu vệ ghi điểm đó vẫn không là cái thá gì , lúc đó hắn rất tức giận, nhưng sau một lúc lại quên mất.
"Anh quên mất rồi."
"Tên này..." Hanamichi giật giật khóe miệng, "Dù sao cũng là cãi nhau, chúng ta càng ngày càng giống những cặp đôi bình thường."
"Ừ." Rukawa cười nhẹ.
-----
Thời gian trôi qua, và cuộc thi quốc gia mùa hè đã bắt đầu. Shohoku đã thành lập một đội hình xuất phát mới bao gồm Ryota, Hanamichi, Rukawa, hậu vệ ghi điểm và trung phong mới. Bây giờ Hanamichi và Rukawa đã hoàn toàn vượt qua cấp trung học, vì vậy Shohoku đã thành công giành được giải nhất, đủ điều kiện tham gia cuộc thi quốc gia.
Khi Rukawa và Hanamichi đang tổ chức tiệc nướng ở nhà để ăn mừng, Rukawa nhận được một cuộc gọi từ người phụ nữ và bà ấy nói thẳng "Tin xấu, không có tiền cho học phí du học của con ở Mỹ. Con phải bán căn hộ, nhưng dù sao lúc đến Mỹ cũng không dùng đến, phải không?"
Rukawa chậm rãi cúp máy, thầm nghĩ có lẽ bây giờ mình chưa đủ lớn.
"Không sao, bà ấy nói rất đúng, khi anh sang Mỹ, em sẽ về ở nhà cũ." Hanamichi an ủi hắn.
Rukawa ôm Hanamichi và gật đầu.
Sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Hanamichi và Rukawa theo đội bóng rổ Shohoku đến Tokyo để tham gia trại huấn luyện hai tuần, khi họ trở lại và nghỉ ngơi trên ghế sô pha không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa chói tai.
Họ ra mở cửa và bước vào là một ông chú mặc bộ vest màu tím và áo sơ mi hoa, mái tóc bóng nhờn được chải chuốt tỉ mỉ, hóa ra chính là ông chú bóng nhờn đã giúp Rukawa bị ốm và bất tỉnh trước đó.
Chú Yotou nhìn thấy họ cũng rất ngạc nhiên "Tôi nói, sao hành lang này lại quen thuộc như vậy? Hóa ra là cháu, còn cháu là Rukawa Kaede của nhà Rukawa?"
"Chú là ai?" Rukawa cảnh giác nhìn gã.
Ông chú mập mạp lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Rukawa "Tôi là... đây."
Từ tấm danh thiếp này có thể thấy chú Yotou là một người của hội Shodo.
Hanamichi liếc nhìn danh thiếp trên vai Rukawa, sau đó kinh ngạc nhìn ông chú béo "Họ của chú là Sakuragi?!"
"Chính xác."
"Chú... chú không thể là em họ của cha tôi, đúng không?" Hanamichi nghe cha cậu nói rằng ông có một người em họ đã trở thành thành viên trong hội Shodo.
"Cha cháu tên gì?"
Hanamichi đã nói ra tên của cha mình. Ông chú vỗ đầu của cậu "Hèn gì, cháu làm sao nhìn quen như vậy! Cháu là Hanamichi sao?"
"Đúng."
"Chú còn uống rượu đầy tháng của cháu. Tóc của thằng nhóc này từ khi sinh ra đã đỏ rực rồi." Gã chủ động nắm tay Hanamichi, hai người nhìn nhau như họ hàng xa, lúng túng cười nhưng rất lễ phép.
"Chú, hôm nay chú đến đây làm gì?" Vì Yotou là họ hàng của Hanamichi nên Rukawa đối với gã lễ phép hơn, nhưng vẫn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cái này..." Người đàn ông da dầu mở chiếc túi, lấy ra một vài trang từ trong túi và đưa cho Rukawa. Vài trang này là hợp đồng, Rukawa thấy nó được viết bằng mực đen, Rukawa Yoko đã chuyển nhượng căn hộ này cho hội Shodo, và ngày giao nhà là hôm nay.
Rukawa ném đống giấy tờ đi và bước vào nhà. Hanamichi không quan tâm đến ông chú, lo lắng đi theo Rukawa vào phòng.
Rukawa trực tiếp bấm số điện thoại của Yoko Rukawa "Chuyện gì vậy? Tiền đâu mất rồi?"
Yoko nói "Mẹ xin lỗi, bây giờ là bước cuối cùng, mẹ không thể cứ như vậy từ bỏ. Hãy đến sống cùng mẹ."
Người phụ nữ đó sẵn sàng từ bỏ cuộc sống về đêm và sống cùng hai tên nhóc sao? Rukawa thực sự bị sốc trước tinh thần hy sinh của bà ấy.
"Vậy du học thì sao?"
"Nhà chính là do con làm tộc trưởng đứng tên, mẹ không thể động, cam đoan không động."
"Đó là nơi ông ngoại tôi lớn lên, và ông cũng được chôn cất..." Rukawa nuốt xuống những lời phía sau. Không được để Yoko Rukawa biết chuyện này, huống hồ là người của hội Shodo đang đợi ở cửa, "Tôi sẽ không làm điều đó, bởi vì tôi khác với bà."
Rukawa nói xong liền cúp điện thoại, Hanamichi vỗ vai Rukawa, ngữ khí vô cùng thành thục nói "Cứ giao cho em."
Hanamichi đi đến cửa trước, và yêu cầu chú béo cho họ một đêm để dọn phòng, và gã đã đồng ý.
Hanamichi đến một cửa hàng gần đó để mua hộp các tông và băng keo. Khi quay lại bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Rukawa không muốn chìm đắm trong phiền muộn nên cũng cùng Hanamichi thu dọn đồ đạc. Nhìn từng món đồ bị lấy đi mang theo ký ức, trái tim Rukawa như bị một con dao cùn cứa vào.
Cuối cùng, hộp các tông được chất đống trong phòng khách, Rukawa nhìn căn hộ trống rỗng và nhẹ nhàng nói "Anh xin lỗi."
"Sao lại nói xin lỗi?"
"Anh bất tài đến mức không thể giữ được mái ấm của chúng ta."
Hanamichi thở dài, mặc dù biết là không nên, nhưng nói thật, hiện tại cậu thật sự rất tức giận. Dù sao, theo cách nhìn của Hanamichi, nó không là gì cả, bây giờ hai người họ sống ở nhà Rukawa, và sau đó họ sẽ sống trong ngôi nhà nơi mà Hanamichi lớn lên, tất nhiên, điều đó cũng rất tốt. Rukawa là như vậy, cho dù hắn chơi bóng rổ hay trong cuộc sống, hắn quá tự phụ, không dựa dẫm vào người khác, gánh vác trách nhiệm của mọi người mà không được phép, và chán nản vì hắn không hoàn hảo--trong mắt hắn, cậu chẳng là gì cả. Hắn cho rằng cậu không đủ sức chiến đấu sao?
Hanamichi và Rukawa dọn dẹp cả đêm, sau đó ngủ vội trên ghế sô pha, sau đó họ nhận được cuộc gọi từ công ty chuyển nhà, và xe chuyển nhà đã đến tầng dưới. Bọn họ lái xe đến nhà Hanamichi, Hanamichi mang theo một va li hành lý đi vào, Rukawa nói "Đặt ở cửa đi, đã lâu không ở nơi này, cần dọn sạch sẽ trước."
"A! Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Ừm." Rukawa để Hanamichi đi vào thu dọn, hắn phụ trách dỡ hành lý xuống.
Khi Hanamichi bước vào nhà, cậu đột nhiên cảm thấy ánh sáng ở đây kém hơn nhiều so với căn hộ của Rukawa, căn phòng rất tối. Cậu bật đèn, cầm chổi và hốt rác bên cạnh cửa bắt đầu quét dọn. Lúc đó, Hanamichi vô tình nhìn thấy Rukawa đang dỡ hành lý của mình xuống từ cửa sổ, mái tóc đen bóng khỏe của hắn ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả khi Rukawa chán nản, hắn vẫn sẽ không dừng lại. Ngay cả những người không biết nội tình cũng không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào — dù sao đó cũng chỉ là sự vô cảm trên khuôn mặt.
Hanamichi, người thân thiết nhất với hắn, đã tinh tế nhận ra những thay đổi của Rukawa. Mặc dù hắn vẫn ăn, ngủ, quan hệ tình dục và chơi bóng rổ, nhưng hắn hầu như không cười, ít nói hơn và tính tình tệ hơn. Rukawa xấu tính càng ngày càng thể hiện lối chơi độc diễn, một mình dựa vào bản thân để bắt bóng bật bảng và cứu bóng, đối xử với đàn em năm nhất rất hà khắc, huấn luyện khả năng bắt bóng bật bảng của trung phong năm nhất càng hà khắc hơn. "Nó khó đến vậy sao? Đừng để những người thấp hơn tranh được bóng của cậu. Cậu có thể đánh bại đối thủ để lấy điểm không? Đừng vô dụng như vậy."
Kết quả là, trong cả tuần diễn ra cuộc thi quốc gia ở Hiroshima, Hanamichi và thậm chí toàn bộ đội bóng rổ Shohoku đều trải qua áp lực của Rukawa. Hanamichi khó chịu oán trách với Ryota, Ryota nói "Hả? Thằng đó không phải vẫn luôn như vậy sao? Chú em đã quên trước kia vì sao chú em ghét nó rồi à."
"A? Vậy sao?" Hanamichi ngẩng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy mùa hè năm nhất trung học mà mình ghét bỏ Rukawa dường như đã qua rất lâu rồi. Các pheromone trong tình yêu thực sự sẽ tạo ra filter trong mắt cậu sao? Tại sao cậu lại nghĩ hành vi xấu tính của Rukawa rất dễ thương khi họ ở bên nhau?
Hanamichi bất hạnh chồng chất, nghĩ đến cuộc thi toàn quốc, sẽ có người đánh bại Rukawa để hắn có thể rút lui. Nhưng vì Rukawa không thể đến Mỹ, hắn có một sự tức giận rất lớn trong lòng, và hắn trút nó lên mọi đối thủ trên sân. Hắn càng không thể đến Mỹ, hắn càng muốn chứng tỏ bản thân bằng cách đánh bại mọi đối thủ trong nước. Cuối cùng ,vì năm nay thật sự không có tuyển thủ nào nổi bật, tại giải đấu toàn quốc lần này, Shohoku thật sự đoạt quán quân. Trong đó, Rukawa đã phá vỡ kỷ lục và giành được MVP khi là học sinh năm hai, và Hanamichi cũng nằm trong Top 5.
"Mặc dù đã giành giải quán quân, nhưng cảm giác buồn bã này là gì?" Trên đường đến nhà ga sau lễ trao giải, Ryota đã nói ra những suy nghĩ chân thành của mình với Hanamichi.
"Tui thực sự không muốn Rukawa thành công." Hanamichi nói.
Rukawa nghe những lời này hận không thể chết, hừ lạnh một tiếng "Không có anh, em có thể đạt giải quán quân sao?"
"Mày nói cái gì?!" Hanamichi lập tức nắm chặt nắm đấm, đối mặt Rukawa, trong mắt lóe ra tia lửa.
Ryota lặng lẽ dẫn các thành viên khác trong đội rời khỏi hiện trường cãi vã của cặp đôi.
"Mày xem thường tao?" Ngón trỏ của Hanamichi nặng nề chỉ vào ngực Rukawa.
"Anh không có xem thường em, nhưng sự thật đã chứng minh, em thích hợp đứng sau lưng anh nấu cơm, ủ ấm giường, làm 'vợ' của anh. Sao em không ngừng chơi bóng rổ đi?"
Hanamichi nắm lấy cổ áo Rukawa, nhìn chằm chằm vào hắn và nói "Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
Rukawa không lặp lại những gì hắn nói, hắn chỉ cười khẩy. Hanamichi tích tụ nhiều ngày áp lực cuối cùng cũng bộc phát, cậu không phải người tốt tính, cậu nhìn chằm chằm Rukawa hạ quyết tâm "Để tao cho mày biết, tao cảm thấy mày quên mất họ của tao rồi. Chúng ta cá cược một chọi một, nếu mày thắng, tao sẽ ngừng chơi bóng rổ, tao sẽ yên tâm làm 'vợ' mày, còn nếu thua, mày phải chổng mông lên cho anh đây chơi, thế nào?"
Rukawa cười tự phụ "Được."
Nhưng hắn không coi trọng vụ cá cược này chút nào, vừa rồi hắn rất tức giận khi nhìn Hanamichi nói xấu mình với Ryouta, hắn không thể buộc Hanamichi từ bỏ môn bóng rổ yêu thích của cậu chỉ vì một vụ cá cược. Hắn chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Nhưng hắn sẽ không thua Hanamichi...
Cuối cùng, hắn thật sự thua cậu, bởi vì Hanamichi đánh cược rất nghiêm túc, không chơi bóng rổ thà rằng giết cậu, Hanamichi quyết tâm thà chết cũng phải thắng. Hanamichi đã thành công trong việc đánh bại Rukawa, vui mừng nhảy lên "Thắng rồi! Cáo hôi, tao đã nói rằng một ngày nào đó tao sẽ ném bóng qua đầu mày."
"Vừa rồi không tính." Rukawa nói.
"Đã đấu mấy hiệp rồi. Mày là loại người không chịu nhận thua sao? Được rồi," Hanamichi đắc ý vỗ lưng Rukawa, "Quay về ngoan ngoãn chờ bị đâm đi."
Rukawa sắc mặt tái xanh, bọn họ đang chơi ở sân bóng gần nhà Hanamichi, trên đường trở về, Rukawa không ngừng nghĩ biện pháp đối phó, nhưng lại không nhịn được, lần này rõ ràng là thua.
Nhà của Hanamichi là một căn phòng hẹp, có hai cặp cửa giấy ngăn cách một phòng ngủ, Hanamichi bước vào phòng ngủ, nhanh chóng lấy chăn ga gối đệm từ trong tủ ra, ném lên chiếu tatami, sau đó quay sang Rukawa đang đứng ở cửa phòng ngủ "Làm thôi."
"Em không thể nghiêm túc, phải không?"
"Tao có!"
"Nhưng anh không nghiêm túc, nếu không anh sẽ không thua."
"Mày sẽ thua nếu mày không coi trọng trận đấu." Hanamichi đi tới và kéo Rukawa về phía tủ quần áo.
"Đừng cố giở trò với anh."Rukawa thoát ra khỏi Hanamichi.
Hanamichi hừ lạnh một tiếng, dùng sức thô bạo trực tiếp ấn Rukawa vào cửa tủ, cậu nhìn Rukawa thở ra một hơi biểu thị không muốn hòa giải, bản năng đàn ông dâng trào trong trái tim cậu, cậu cười thầm, hôn lên môi Rukawa.
Chỉ sau đó, Rukawa, người đang bị đè xuống, mới nhận ra rằng Hanamichi thực sự cao hơn mình. Nhưng vì cái này mà để Hanamichi đảo chính sao? Hắn không muốn! Rukawa ngậm chặt miệng để tránh nụ hôn của Hanamichi. Hắn siết chặt nắm đấm, dùng toàn bộ sức lực, dùng đốt ngón trỏ đấm vào ngực Hanamichi, Hanamichi đau đớn buông Rukawa ra, co rút người chửi "Đồ khốn kiếp, lại dùng chiêu này nữa."
Lợi dụng lúc Hanamichi không chuẩn bị, Rukawa đá vào mông cậu và đạp cậu xuống nệm, sau đó dùng hết sức đè cậu xuống khiến cậu không kịp phản ứng.
"Con cáo chết tiệt!"
Tuy nhiên, kinh nghiệm đánh nhau của Rukawa dù sao cũng không bằng Hanamichi, Hanamichi vươn hai ngón tay ra không chút lưu tình chọc vào mắt Rukawa, cánh tay siết chặt cổ Rukawa.
Rukawa mất bình tĩnh "Em nghĩ thế à? Thú vị lắm sao?"
"Thú vị cái mông tao! Tao cố gắng như vậy! Không phải là vì mày sao! Chỉ vì tao để cho mày đụ nên mày xem thường tao!"
"Anh không có xem thường em."
"Vậy tại sao mày lại không bao giờ tin tao! Tại sao mày không chuyền bóng cho tao mà để người khác chuyền bóng cho tao! Tại sao mày lại tự cứu bóng! Tại sao mày lại không để người khác bắt bóng!"
"Bởi vì anh không thể chịu đựng được việc em bị tổn thương thêm nữa."
"Mày..." Hanamichi sửng sốt một chút, "Mày nói cái gì?"
"Anh đã không có một đêm nào ngon giấc khi em bị thương phải vào viện hồi năm ngoái, cả khi chúng ta không ở bên nhau, và bây giờ... Anh không thể tưởng tượng được một ngày không có em. Anh đã đánh mất giấc mơ của mình và anh không thể mất cả em. Em có thể nói anh vô dụng, nhưng anh không thể nhìn em liều mạng trên sân bóng. Anh đã giành lấy tất cả vì em. Ở bên anh như vậy không đủ hạnh phúc sao? Tại sao em phải như thế này?"
"Bởi vì... Em là con người, anh không thể yêu cầu em giống như cá vàng của anh, cả đời chỉ bơi trong bể cá để lấy lòng anh, hơn nữa em không nghĩ rằng anh sẽ thích em như vậy."
"Em không hiểu."
Hanamichi không nói nên lời, trong lòng cậu biết rằng Rukawa có thể thực sự biến thái như vậy. Nhưng chuyện nghiện tình dục của Rukawa có thể tạm gác qua một bên. Thực ra căn nguyên của cuộc mâu thuẫn hôm nay là do Rukawa chán nản vì không được sang Mỹ, sau đó trong giải đấu quốc gia, hắn phát hiện không có ai là đối thủ của mình, và hắn cảm thấy rằng bóng rổ Nhật Bản không xứng với khả năng hắn.
"Anh cảm thấy trong nước không có đối thủ, nên thấy oan ức lắm sao?"
Rukawa không trả lời, đó là sự đồng ý.
"Anh quá tự cao, cáo hôi."
"Cái gì?"
Hanamichi nói "Vừa rồi anh thua em, anh quá tự cao."
"Đó là bởi vì vừa nãy anh không nghiêm túc."
"Vậy bây giờ anh đã nghiêm túc để đấu lại một lần nữa chưa?"
"Được."
Cả Hanamichi và Rukawa đều là những thiếu niên máu nóng và rất hoạt bát, họ không thể chịu được sự phấn khích nên đã nhặt quả bóng rổ và lao đến sân bóng gần đó. Hanamichi bây giờ quả thật là một tuyển thủ rất trưởng thành, Rukawa cũng vì nhiều chuyện mà thực sự mệt mỏi, lại vì tham gia giải đấu toàn quốc quá tích cực, cuối cùng lại thua Hanamichi trong tình thế nghiêm trọng, lần này hắn không tìm được lý do.
Hắn thừa nhận rằng Hanamichi thực sự không gian lận, thật không thể tin được. Rukawa, người không thể chịu thua, đã được khơi dậy tinh thần chiến đấu vì thua Hanamichi, cảm nhận được quả bóng rổ trong tay và nhịp tim đập thình thịch.
Hắn thích bóng rổ, và nó không liên quan gì đến việc hắn có thể đến Mỹ hay không. Thắng thua không liên quan gì, chỉ cần hắn có thể chơi bóng rổ, cuộc sống của hắn chỉ cần như vậy là đủ. Chưa kể còn có Hanamichi ngày càng trưởng thành hơn mỗi ngày cùng hắn. Không được đi Mỹ chẳng phải tốt hơn sao? Hắn có thể tiếp tục ở bên Hanamichi, cùng Hanamichi trưởng thành và thi đấu, đó không phải là chuyện hạnh phúc hơn sao? Sau khi nghĩ về nó theo cách này, hắn cảm thấy con người trước đây của mình thật kỳ lạ, nếu hắn đến Mỹ, không có nghĩa là hắn sẽ thành công.
Hanamichi thấy Rukawa đã khôi phục lại trạng thái mặt liệt như bình thường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm "Bây giờ... Chúng ta trở về nấu cơm đi? Đúng rồi, hôm nay chúng ta đoạt giải quán quân, vẫn chưa thể ăn mừng."
"Ừ." Rukawa chủ động nắm tay Hanamichi, hai người cùng nhau đi về.
"Mấy ngày nay anh hành hạ người ta muốn chết, nhất định phải đền bù cho em, tối nay anh nấu."
"Anh chỉ biết nấu lẩu thôi." Rukawa nói.
"Vậy ăn lẩu đi." Hanamichi cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top