Ngoại truyện 3: Kim Suhwan là ác ma?

"Ah! Cứu mạng..."

Trong văn phòng phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt, nhưng đều bị cửa phòng dày nặng ngăn cách. Một thiếu niên xinh đẹp, ngón tay thon dài của cậu nắm chặt cổ bác sĩ, ấn bác sĩ trên bàn làm việc rộng rãi.

Vẻ ngoài thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt. Nhưng đôi mắt màu hổ phách kia lại lấp lóe sắc bén khiến người ta sợ hãi, khuôn mặt vốn xinh đẹp kia lại ngập tràn âm u lạnh lẽo.

"Cứu mạng..."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng liều mạng giãy giụa, nhưng lực tay của thiếu niên rất lớn, anh ta căn bản không cách nào tránh thoát.

Thiếu niên xích lại gần bên tai bác sĩ, bờ môi đỏ mọng lạnh lùng cong lên: "Bác sĩ, nghe nói anh có thuốc ức chế kỳ phân hóa, lấy ra đi!"

"Cậu... cậu... cậu đừng ăn nói linh tinh!" Bác sĩ run rẩy nặn ra mấy chữ: "Tàng trữ loại thuốc này là phạm pháp, sao tôi lại có chứ?"

Kim Suhwan nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Tôi biết trong tay anh có thuốc, anh muốn vào tù hay là lấy thuốc ra?"

Bác sĩ sớm đã được chứng kiến thủ đoạn của cậu, nhưng buôn bán thuốc cấm là vi phạm pháp luật, nếu như bị tố cáo, chắc chắn anh ta sẽ bị dính đến pháp luật.

"Chuyện này... cậu muốn loại thuốc này làm gì?"

"Anh không cần biết, đưa thuốc cho tôi."

Giọng điệu của Kim Suhwan bỗng trầm xuống: "Nhà anh ở đâu? Anh có mấy đứa con, bên ngoài nuôi người tình không, tôi đều biết hết. Tôi biết anh bán thuốc, tất cả những thông tin của anh tôi đều rõ như lòng bàn tay. Nếu như anh không nghe lời tôi, tôi có rất nhiều cách khiến anh sống không bằng chết."

Sắc mặt bác sĩ lập tức thay đổi, hoảng sợ nhìn cậu. Thiếu niên xinh đẹp này quả thật... quả thật chính là ác ma!

Cậu là ác ma!

Kim Suhwan thấy được sợ hãi trong mắt anh ta... ngoài ra còn có chán ghét đã cố hết sức kìm nén nhưng không cách nào kìm nén mà tràn ra ngoài.

Cậu đã quá quen thuộc ánh mắt như vậy! Rất nhiều người đều từng nhìn cậu như vậy. Chỉ có Park Jaehyuk... chỉ có chú Park của cậu mới không nhìn cậu như vậy. Nhưng mà ông trời lại luôn đối địch với cậu. Đã khiến cậu và Park Jaehyuk xa nhau nhiều năm như vậy, vì sao còn muốn đùa bỡn cậu tại kỳ phân hóa này?

Tất cả bác sĩ đều nói cậu có thể phân hóa thành Omega, nhưng vì sao lại phân hóa thành Alpha chứ? Bàn tay nắm cổ bác sĩ của Kim Suhwan không ngừng siết chặt.

Bởi vì thiếu oxy, bác sĩ nghẹn đến đỏ bừng mặt, không ngừng đánh lên mu bàn tay cậu, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.

Tiếng nói của anh ta đổi lại được sự chú ý của Kim Suhwan, vẻ mặt cậu buông lỏng rất nhiều, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đã méo mó của bác sĩ: "Yên tâm! Nếu như tôi thật sự muốn chỉnh anh, cũng không cần chờ đến bây giờ, giao thuốc ra đi!"

Hai mươi phút sau, Kim Suhwan cầm thuốc rời khỏi bệnh viện.

Park Jaehyuk tỉnh lại, nhìn thấy trợ lý ngồi trong phòng bệnh, anh khẽ cử động thân mình, phát hiện trên mu bàn tay đâm kim truyền dịch.

"Xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại vào bệnh viện rồi?"

Trợ lý nói: "Tổng giám đốc Park, anh bị viêm dạ dày."

Park Jaehyuk nhớ ra, anh và Kim Suhwan đi ăn lẩu, còn là lẩu cay mức độ siêu cấp biến thái. Trở lại căn hộ, dạ dày yếu ớt của anh không chịu nổi nữa.

Park Jaehyuk lúng túng sờ mũi, không thấy Kim Suhwan trong phòng bệnh, thầm nghĩ: Sẽ không dọa bạn trai nhỏ chạy mất chứ?

"Ai đưa tôi tới bệnh viện?"

Trợ lý nói: "Là chàng trai ngày đó anh đưa tới công ty."

Park Jaehyuk: "Em ấy đâu rồi?"

Trợ lý lắc đầu: "Cậu ta dùng điện thoại của anh gọi cho tôi, sau khi tôi tới, cậu ta vội vã rời đi. Nhìn vẻ mặt giống như là có chuyện cấp bách cần xử lý."

Trong lòng Park Jaehyuk thả lỏng. Xem ra là bận việc, không phải sợ chạy mất. Suy nghĩ này khiến Park Jaehyuk không nhịn được bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình đúng là quái đản.

Vừa rồi tỉnh lại không nhìn thấy Kim Suhwan, trong lòng có loại mất mát không tên. Bạn trai nhỏ này của anh thật lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã xâm nhập vào trong trái tim anh.


Trợ lý mua cháo, Park Jaehyuk ăn một ít. Bác sĩ dặn dò phải nằm viện truyền dịch ba ngày, Park Jaehyuk chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong bệnh viện.

Một đêm trôi qua, vẫn không thấy Kim Suhwan xuất hiện, trong lòng Park Jaehyuk dần dần bất an. Đứa nhỏ này đi đâu rồi?

Park Jaehyuk muốn gọi điện thoại cho Kim Suhwan, lúc này mới phát hiện, vậy mà mình lại không có số điện thoại di động của Kim Suhwan.

Cẩn thận suy nghĩ, mỗi một lần đều là Kim Suhwan chủ động tới tìm anh. Mà anh, ngay cả nhà Kim Suhwan ở đâu, học trường nào cũng không biết.

Trong lòng Park Jaehyuk hơi áy náy, là một người bạn trai, anh thật sự không đủ tiêu chuẩn. Do dự một chút, Park Jaehyuk bấm số điện thoại của mẹ Park: "Mẹ, con tìm mẹ là muốn hỏi một việc?"

Mẹ Park đang đắp mặt nạ, mơ hồ nói: "Nói đi!"

Park Jaehyuk: "Mẹ có số điện thoại di động của Suhwan không?"

Mẹ Park bật dậy từ trên ghế sofa: "Con... con nói ai cơ?"

"Kim Suhwan đó!"

Park Jaehyuk vừa dứt lời, bên kia điện thoại lập tức chìm vào yên tĩnh. Xảy ra chuyện gì? Cúp máy rồi sao?

Park Jaehyuk đưa điện thoại ra khỏi bên tai, nhìn màn hình một chút, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Mẹ, tỉnh lại đi? Có phải mẹ lại xem phim tình cảm máu chó tám giờ tối rồi không? Con đã nói với mẹ rồi, đừng xem mấy phim truyền hình mất não này."

"Con và Kim Suhwan có qua lại?"

Lời của mẹ Park khiến Park Jaehyuk cảm thấy rất buồn bực, bật cười: "Đó không phải là đối tượng mẹ giới thiệu cho con sao?"

"Đứa nhỏ này là mẹ giới thiệu... nhưng mà... nhưng mà mẹ cảm thấy thằng bé và con không thích hợp." Mẹ Park ấp a ấp úng như muốn nói lại thôi.

Park Jaehyuk lấy làm kỳ lạ: "Lời này của mẹ là có ý gì? Lúc trước mẹ ép con xem mắt với em ấy, bây giờ lại nói em ấy không thích hợp, làm như mẹ, há chẳng phải đùa bỡn người ta sao?"

"Jaehyuk, mẹ nói thật với con, con cách đứa nhỏ này xa một chút."

"Hả? Lời này của mẹ là sao?!"

Mấy giây sau, Park Jaehyuk mới nghe thấy giọng nói của mẹ Park, nhưng nặng nề hơn vừa rồi rất nhiều: "Con ở bên ngoài nên không biết bây giờ nhà họ nó... rất loạn. Mẹ Kim Suhwan vào bệnh viện tâm thần, cha cậu ta mất tích rồi."

Park Jaehyuk ngạc nhiên nói: "Sao lại xảy ra chuyện này?"

"Mẹ của Kim Suhwan nói... tất cả những điều này đều do Kim Suhwan làm. Bà ấy còn nói Kim Suhwan là quái vật, cậu ta rất nguy hiểm!"

Cách màn hình, Park Jaehyuk cũng có thể cảm nhận thấy căng thẳng của mẹ Park: "Con trai, nghe lời khuyên của mẹ đi, đừng qua lại quá gần với cậu ta. Chẳng phải con không yêu đương với cậu ta sao? Từ giờ trở đi, đừng liên lạc với cậu ta."

Nét mặt Park Jaehyuk cứng đờ, sau đó mẹ Park nói gì, anh đều không nghe vào. Trong đầu anh đều là khuôn mặt xinh đẹp của Kim Suhwan, còn cả dáng vẻ đáng yêu của cậu khi gọi mình là 'chú Park'.

Sao Kim Suhwan như thế này lại có thể là quái vật? Cậu mới mười chín tuổi, còn đang học đại học, sao lại hại cha mất tích, mẹ tâm thần? Không thể nào!

Park Jaehyuk không tin, một chữ cũng không tin.

"Mẹ, mẹ cũng nói tinh thần mẹ Suhwan bất thường, lời nói của một người điên tin được sao?"

Ánh mắt Park Jaehyuk rất lạnh, anh không cho phép người khác nói xấu Kim Suhwan.

Mẹ Park im lặng, một lát sau thở dài: "Thật ra mẹ cũng cảm thấy bà ấy có vấn đề, luôn miệng nói con trai mình là ác ma, là quái vật... cái gì mà hại chết một giáo viên, làm một bạn học tàn phế... làm nhiều việc ác gì đó! Hình như năm nay Kim Suhwan mới hai mươi tuổi nhỉ..."

Park Jaehyuk nói tiếp: "Mười chín."

"Đúng vậy! Sao cậu nhóc mười chín tuổi có thể làm ra loại chuyện như vậy? Cho dù những chuyện này là cậu ta làm, đều là giết người phóng hỏa mà sao không ai bắt cậu ta lại?"

Mẹ Park đột nhiên cất cao giọng nói: "Ơ! Không đúng! Sao con biết tuổi của cậu ta."

Park Jaehyuk: "Hai chúng con đang yêu nhau."

"Con nói cái gì? Hai con đang yêu nhau?"

Đầu óc mẹ Park 'ong' một tiếng: "Sao con lại liên lạc với cậu ta?"

Park Jaehyuk: "Việc này mẹ đừng để ý! Con chỉ hỏi mẹ, biết số điện thoại của Suhwan không? Con tìm em ấy có việc."

Mẹ Park xem điện thoại di động nói: "Con liên lạc với cậu ta cũng được, con dặn cậu ta chú ý an toàn. Mẹ cảm thấy chắc hẳn chuyện nhà cậu ta là có người ở sau lưng giở trò. Mẹ cậu ta điên dữ lắm, hazz! Nhà họ đang tốt lành lại bị hủy như vậy."

Mẹ Park đã tìm được số điện thoại: "Được rồi, tìm được số rồi, mẹ gửi cho con."

"Vâng, con cúp đây!"

Mẹ Park còn chưa nói xong, Park Jaehyuk đã không kịp chờ đợi cúp máy. Anh bấm số điện thoại của Kim Suhwan, nhưng vẫn luôn không có người bắt máy. Chẳng lẽ đổi số điện thoại rồi? Park Jaehyuk gọi không ngừng nghỉ, không hề có ý định từ bỏ.

Không biết gọi bao lâu, cuối cùng điện thoại cũng có người bắt máy. Trong lòng Park Jaehyuk vui vẻ. Nhưng sau khi điện thoại kết nối, bên kia rất yên tĩnh...

"Suhwan?"

Park Jaehyuk thăm dò gọi một tiếng.

"Chú Park..."

Tiếng nói yếu ớt của Kim Suhwan truyền tới, Park Jaehyuk lập tức căng thẳng: "Kim Suhwan, em sao vậy? Em đang ở đâu?"

"Chú Park, em đau quá!"

"Xảy ra chuyện gì? Em đau chỗ nào?"

Park Jaehyuk nhảy xuống giường, không để ý đến việc mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe xông ra ngoài: "Em ở đâu? Nói cho tôi biết em đang ở đâu?"

Bên kia điện thoại đột nhiên không có động tĩnh. Park Jaehyuk đưa điện thoại đến trước mắt, phát hiện đã bị cúp.

"Đ*t!"

Anh hung hăng mắng một tiếng, gọi lại, bên kia đã đổi sang trạng thái tắt máy. Sắc mặt Park Jaehyuk thay đổi, đầu óc quay cuồng. Rốt cuộc Kim Suhwan gặp chuyện gì? Vì sao cậu lại kêu đau? Chẳng lẽ những người xấu kia ra tay với cậu rồi?

Cuối cùng Park Jaehyuk không kìm nén được nữa, anh gọi trợ lý đến, để anh ta thăm dò nơi ở của Kim Suhwan.

Thật sự không chờ được nữa, Park Jaehyuk bắt đầu tìm kiếm. Anh không biết nên đi đâu tìm, đầu tiên trở về căn hộ của mình, phát hiện Kim Suhwan không có trong đó. Anh lại tới công ty, vẫn không tìm được Kim Suhwan.


Trên một con đường nhỏ vắng vẻ bên ngoài khu vui chơi, Kim Suhwan ngồi dựa vào gốc cây. Bên cạnh cậu có một chiếc điện thoại di động hết pin, còn có một lọ thuốc đã uống hết.

Phản ứng không tốt sau khi uống thuốc ức chế kỳ phân hóa mãnh liệt hơn cậu tưởng tượng, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Đây là cơ hội duy nhất để ở lại bên cạnh Park Jaehyuk.

Kim Suhwan không muốn rời khỏi Park Jaehyuk, người này là cố chấp của cả đời cậu. Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà đều coi cậu là quái vật, nhưng cậu không phải quái vật, cậu là người, có điều chẳng ai tin tưởng, bọn họ đều cảm thấy cậu đáng chết.

Nuôi thả cậu ở nông thôn, chỉ để lại một lão quản gia. Cậu ở trong căn nhà lớn như vậy, một mình đọc sách, một mình ăn cơm, một mình tồn tại... mãi đến khi Park Jaehyuk xuất hiện. Đối với cậu, Park Jaehyuk chính là ánh nắng. Để cuộc đời tăm tối của cậu có một tia ánh sáng.

Cậu cho rằng, đắm chìm trong bóng đêm quá lâu, cậu đã không còn thích ánh sáng nữa. Nhưng khoảnh khắc cậu ôm ánh nắng kia, cậu mới biết được, hóa ra cậu vẫn luôn khao khát ấm áp.


Suốt cả một đêm, Park Jaehyuk đều lái xe tìm kiếm Kim Suhwan. Trước kia cảm thấy với thế lực của mình, anh muốn tìm một người dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy giống như mò kim đáy biển.

Kim Suhwan, rốt cuộc em đi đâu rồi?

Tìm kiếm đến sáng sớm, Park Jaehyuk trắng tay trở về. Anh dự định trở về bệnh viện đợi tin tức của trợ lý. Đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cảm xúc đè nén cả đêm bay thẳng lên đầu.

Bất an, lo lắng, tự trách, sốt ruột... thậm chí còn hơi tức giận. Tất cả cảm xúc đan xen vào nhau, kìm nén khiến vành mắt anh đỏ ửng.

Anh xông đến bên cạnh Kim Suhwan, nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu nhóc đến trước mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến mình lo lắng cả đêm, quát lên: "Mẹ nó em đi đâu? Em có biết tôi lo lắng cho em hay không?"

"Biết!" Kim Suhwan ôm eo Park Jaehyuk, vùi vào trong lòng anh, buồn buồn nói: "Em biết!"

Em biết, chỉ có chú Park là thật sự lo lắng cho em! Bọn họ đều muốn giết em! Bọn họ đều cảm thấy em là quái vật! Chỉ có chú Park là một lòng một dạ đối tốt với em!

Một câu 'em biết' của Kim Suhwan khiến Park Jaehyuk không nhịn nổi nữa, nâng mặt Kim Suhwan, hôn sâu lên môi cậu.

Lần đầu tiên, có người có thể dấy lên sóng to gió lớn trong lòng anh như vậy. Khi gặp Han Wangho, Park Jaehyuk cảm thấy đó là tình yêu.

Nhưng sau khi gặp được Kim Suhwan anh mới biết được, anh đối với Han Wangho cũng chỉ là thích. Thích, không mãnh liệt và nóng bỏng như yêu! Thích, không liều hết tất cả như yêu! Thích, quá mức nông cạn, mà yêu, vô tư cố chấp!

Park Jaehyuk ra sức hôn Kim Suhwan, cảm nhận hơi thở của cậu. Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần lắng xuống, anh ôm Kim Suhwan vào lòng, xoa tóc cậu.

Kim Suhwan im lặng ghé vào ngực anh, yên tĩnh giống như một con thú cưng nghe lời.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, Park Jaehyuk ngửi thấy mùi thơm của gỗ trên người Kim Suhwan, dường như... nồng đậm hơn trước kia.

Anh hơi nhíu mày, đáy mắt toát vẻ kinh ngạc. Bình thường pheromone của Omega đều rất dịu nhẹ, mềm mại, sẽ không có tính xâm lược như vậy.

Chẳng lẽ... Trong đầu Park Jaehyuk toát ra một loại khả năng, nhưng lại cảm thấy nó quá mức hoang đường.

Sao Kim Suhwan có thể phân hóa thành Alpha? Còn nữa, mùi pheromone trên người cậu chỉ nồng đậm hơn trước kia một chút, cũng không mãnh liệt như Alpha. Hẳn là cảm xúc của cậu quá kích động, cho nên pheromone mới đậm hơn.

Park Jaehyuk xua đi suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, nắm lấy cánh tay Kim Suhwan, chăm chú nhìn vào mắt cậu hỏi: "Mấy ngày nay đi đâu?"

"Em..."

Kim Suhwan muốn nói lại thôi, đáy mắt đè nén bất an.

Park Jaehyuk ôm cậu: "Tôi biết chuyện trong nhà em, có phải người đứng đằng sau gây khó dễ cho em? Rốt cuộc bọn họ là ai? Tại sao muốn nhằm vào nhà em?"

Kim Suhwan lắc đầu: "Em không biết! Ngày đó sau khi đưa chú đến bệnh viện, em nhận được điện thoại trong nhà, vốn muốn trở về, nhưng đi nửa đường bị người ta theo dõi. Vì cắt đuôi đám người kia, em lái xe ra ngoại thành. Về sau em chạy rất xa, lúc này mới cắt đuôi được bọn họ."

Chỉ nghe Kim Suhwan kể lại, Park Jaehyuk đã cảm thấy rất nguy hiểm, nắm tay cậu hỏi: "Vì sao không tìm tôi?"

Kim Suhwan cụp mắt, giấu đi toàn bộ thâm sâu dưới đáy mắt: "Chú Park, em sợ liên lụy đến chú. Cha mẹ em đã... thật sự không thể để chú xảy ra chuyện."

Park Jaehyuk xoa tóc cậu: "Chú Park của em không yếu ớt như vậy, hai ngày nay em trốn ở chỗ nào?"

Kim Suhwan: "Trốn đông núp tây."

Park Jaehyuk đau lòng muốn chết, biết chắc chắn hai ngày này cậu không dễ chịu. Anh không hỏi tiếp nữa, mà càng ôm Kim Suhwan chặt hơn.

Kim Suhwan an toàn trở về, tảng đá treo trong lòng Park Jaehyuk cũng rơi xuống. Chuyện bên phía nhà cậu, Park Jaehyuk không dám hỏi nhiều, sợ đâm trúng vết thương lòng của Kim Suhwan.

Dù sao Kim Suhwan mới chỉ mười chín tuổi, gia đình gặp chuyện lớn, sao cậu có thể chịu được?

Vì để bạn trai nhỏ quên đi không vui, Park Jaehyuk dành rất nhiều thời gian ở bên cậu. Mỗi ngày đến công ty đều dẫn theo Kim Suhwan, làm việc xong sẽ chơi với cậu.


Hôm nay, Park Jaehyuk vừa làm xong việc, đang chuẩn bị đi hẹn hò với Kim Suhwan. Hai người vừa đi xuống đại sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng, đột nhiên nghe 'bịch' một tiếng...

Một người từ trên cao rơi xuống, đập vào mặt đất. Đó là một người phụ nữ, sau khi rơi xuống từ trên cao, chất lỏng đỏ trắng từ trên đầu cô ta chảy ra, cô ta lập tức ra đi, cái chết vô cùng thê thảm.

Cả tòa nhà đều là văn phòng làm việc của công ty con Park thị, có người rơi từ tòa nhà xuống, khả năng rất lớn là nhân viên công ty.

Park Jaehyuk lấy tay che mắt Kim Suhwan, đẩy cậu vào trong góc: "Đừng nhìn! Em ở chỗ này chờ tôi, tôi đi xem một chút."

Kim Suhwan khẽ gật đầu, không đi theo.

Park Jaehyuk buông cậu ra, sau đó đi về phía người vừa rơi xuống. Nơi này xung quanh đều là tòa nhà văn phòng.

Người qua đường và nhân viên công ty đều vây lại, bảo vệ ở cửa lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhìn thấy Park Jaehyuk đi tới, bảo vệ lập tức nói: "Tổng giám đốc Park, người rơi từ tòa nhà xuống là Kang Hanna."

Park Jaehyuk kinh ngạc: "Kang Hanna? Sao lại là cô ta?" Thi thể đã máu thịt be bét, có máu từ trên đầu, trong mũi, miệng chảy ra, Park Jaehyuk miễn cưỡng nhận ra đây là Kang Hanna.

Chỉ thoáng chốc, cảnh sát tới điều tra lấy chứng cứ. Xe cứu thương cũng tới, nhưng nhân viên y tế tuyên bố Kang Hanna đã tử vong. Là người phụ trách công ty, Park Jaehyuk được mời đến cục cảnh sát để điều tra theo thông lệ.

Sau khi lấy lời khai, Park Jaehyuk căn bản không còn lòng dạ hẹn hò. Anh nắm tay Kim Suhwan, ngồi trong xe im lặng không nói.

"Chú Park, chú sao vậy?"

Kim Suhwan nghiêng đầu nhìn Park Jaehyuk: "Chú không vui sao?"

Park Jaehyuk giật giật khóe miệng: "Cũng không phải là không vui! Chỉ là hơi thương tiếc, Kang Hanna còn trẻ như vậy, mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã không còn rồi!"

Anh còn chưa nói hết lời, Kim Suhwan vốn bình tĩnh đột nhiên kích đột: "Chẳng phải loại người này là chết chưa hết tội sao? Chú Park, chú đang thông cảm cho chị ta sao? Có phải chú thích chị ta?"

Park Jaehyuk bị tiếng gào thét của cậu làm cho choáng váng, kinh ngạc nhìn cậu: "Em đang nói cái gì vậy?"

"Em nói không đúng sao?"

Kim Suhwan tiếp tục la hét, dùng giọng điệu không hề có độ ấm nói với anh: "Chẳng phải loại người này chính là chết chưa đền hết tội hay sao? Thế giới này vốn không nên tồn tại rác rưởi như vậy. Chị ta sẽ chỉ kéo thấp tiêu chuẩn loài người."

Park Jaehyuk giống như lần đầu quen biết Kim Suhwan, anh cảm thấy cậu nhóc trước mặt rất lạ lẫm. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, hơi thở và dáng vẻ quen thuộc, nhưng vì sao lại mang lại cho anh cảm giác đáng sợ như vậy?

"Suhwan, tác phong của Kang Hanna có vấn đề, nhưng không có nghĩa cô ta làm nhiều việc ác và đáng chết. Sinh mạng là công bằng, mỗi người đều có quyền sống trên đời này."

Giọng điệu của Kim Suhwan vẫn bình tĩnh dửng dưng: "Kiêu kỳ, đố kị, nổi giận, lười biếng, tham lam, dâm dục,... người phạm những tội này đều đáng chết! Bọn họ chết rồi, thế giới này sẽ sạch sẽ!"

"Không người nào mười phân vẹn mười." Park Jaehyuk cảm thấy tư tưởng của cậu nhóc này rất đáng sợ, có vẻ hơi cực đoan.

Anh không cách nào hình dung cảm giác này, Kim Suhwan vừa rồi khiến anh rùng mình.

"Trong lòng em, chú Park chính là hoàn mỹ."

Kim Suhwan ôm eo Park Jaehyuk: "Chú Park của em là tốt nhất."

Không vui vừa rồi, bởi vì cái ôm của Kim Suhwan mà tan thành mây khói.

Park Jaehyuk vuốt ve mái tóc của cậu: "Được rồi! Đừng lấy lòng tôi!"

Kim Suhwan giống như thoáng cái đã trở nên vui vẻ, cậu cười nói: "Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay em xuống bếp."

"Về sau đều là em làm đồ ăn cho tôi."

Park Jaehyuk càng ngày càng cảm thấy Kim Suhwan là cô vợ nhỏ đảm đang. Anh bắt đầu mong chờ Kim Suhwan phân hóa thành Omega.

Nhích lại gần, dán vào tai Kim Suhwan, nhỏ giọng nói: "Em sinh nhật ngày nào?"

Kim Suhwan: "Mùng mười tháng sau."

Ánh mắt Park Jaehyuk lóe sáng: "Sắp rồi!"

Kim Suhwan từng nói, hai mươi tuổi sẽ đến kỳ phân hóa. Cậu sắp hai mươi tuổi rồi.

Ánh mắt của Park Jaehyuk quá mức mãnh liệt, Kim Suhwan hiểu được ẩn ý trong câu hỏi vừa rồi của anh, ngón tay bên hông chậm rãi siết chặt.

Park Jaehyuk đang chờ cậu phân hóa, mà cậu đã phân hóa rồi... trong đôi mắt đang rủ xuống của Kim Suhwan chợt lóe thâm sâu. Thuốc ức chế kỳ phân hóa chỉ là tạm thời, cậu trì hoãn được tạm thời, không trì hoãn được cả đời.

Sớm muộn gì Park Jaehyuk cũng phát hiện ra bí mật của cậu, đến lúc đó, Park Jaehyuk còn có thể ở bên cạnh cậu sao?

Kim Suhwan bỗng ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Park Jaehyuk đã khởi động xe hơi, anh tập trung nhìn con đường phía trước. Sườn mặt cứng cỏi đẹp trai khiến anh vô cùng hấp dẫn.

Nhớ tới đối xử tốt của anh dành cho mình, nhớ tới ấm áp anh mang lại cho mình, cho dù như thế nào, cậu cũng muốn trói chặt Park Jaehyuk bên cạnh.

"Chú Park, chú sẽ luôn yêu em sao?"

Kim Suhwan đột nhiên hỏi ra khiến Park Jaehyuk khẽ sửng sốt, ngay sau đó anh nở nụ cười: "Nhóc con, có phải xem nhiều phim tình cảm quá rồi không? Không phải chỉ phụ nữ mới luôn hỏi mấy câu kiểu 'anh có yêu em không' à? Sao em cũng bắt đầu lo được lo mất rồi?"

Kim Suhwan rất cố chấp hỏi ra: "Trả lời em, chú sẽ luôn yêu em chứ?"

Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, giống như còn mang theo khăng khăng cố chấp.

Park Jaehyuk thu lại tươi cười trên mặt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: "Sẽ luôn yêu em."

Nếu là lúc trước, chắc chắn anh sẽ không cho ra đáp án thế này. Nhưng trải qua chuyện Kim Suhwan mất tích lần trước, Park Jaehyuk biết rõ trong lòng mình, Kim Suhwan quan trọng cỡ nào. Anh không thể rời xa cậu nhóc này, thật sự không thể rời xa nữa!

Hai mắt Kim Suhwan lập tức tỏa sáng, ánh mắt yêu dã này cực kỳ giống ngọn đèn trong đêm tối. Có thể làm cảng tránh gió cho người đi đường, cũng có thể là ngọn lửa quỷ quái do yêu ma biến ra để mê hoặc lòng người. Nhưng Park Jaehyuk chẳng thèm để ý, anh bất chấp tất cả mà đâm vào.

"Chú Park, cho dù em biến thành dáng vẻ gì, em là hạng người nào, chú cũng yêu em sao?"

Câu hỏi của Kim Suhwan càng ngày càng đa sầu đa cảm, nếu như trước kia, chắc chắn Park Jaehyuk sẽ cảm thấy cậu rất quái đản.

Yêu tới yêu lui, bực mình ghê gớm!

Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy đây là bạn trai bé bỏng đang làm nũng với mình. Omega đều đáng yêu như vậy sao?

Park Jaehyuk chìa tay nắm lấy tay cậu, trịnh trọng nói: "Cho dù em biến thành dáng vẻ gì, cho dù em là hạng người nào, tôi đều sẽ yêu em!"

Kim Suhwan chậm rãi gật đầu: "Chú Park, nhớ kỹ lời chú nói!"

Không được đổi ý! Nếu không, em thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top